Thịnh Thế Đích Phi
Chương 311: Có chuyện
Tôn phu nhân một hồi buông lời bâng quơ thẳng đến khi sắc mặt công chúa Lăng Vân trắng bệch. Tuy công chúa Lăng Vân trời sinh tính tình kiêu căng nhưng cũng không phải người ngu, tự nhiên cũng hiểu hoàng thất Tây Lăng xưa không bằng nay, cho dù một công chúa như cô ta không chỉ đứng trước mặt Diệp Ly Định Vương phi thấp hơn một cái đầu mà ngay cả đối với thứ quả phụ mới đầu phục Định Vương phủ này cũng không thể tùy tiện phát tác. Chỉ có thể hừ một tiếng, mặt mũi âm trầm đi đến ngồi xuống bên một chiếc ghế.
Đối với việc công chúa Lăng Vân nuốt giận vào trong, thực khiến những người ở nơi này có chút kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc ngược lại thêm mấy phần hiểu rõ. Rốt cuộc là hôm nay không thể so với ngày thường, cho dù cao ngạo như công chúa Lăng Vân thì cũng không dám càn rỡ trước mặt Định Vương phi. Đồng thời, quyết tâm nương tựa Định Vương phủ cũng thêm kiên định.
Đợi đến khi công chúa Lăng Vân ngồi xuống,Bạch phu nhân mới mang theo Bạch Thanh Ninh tiến lên làm lễ ra mắt với Diệp Ly, “Thiếp thân Bạch thị cùng tiểu nữ Thanh Ninh ra mắt Định Vương phi.”
Bạch Thanh Ninh đi sau lưng Bạch phu nhân cũng tự nhiên hào phóng quỳ gối hành lễ, “Tiểu nữ Thanh Ninh bái kiến Định Vương phi.” Một lễ này chính là lễ nghi của đích tiểu thư nhà thư hương môn đệ Đại Sở, hết thảy không sai chút nào, ngược lại có chút không giống với những quý nữ Tây Lăng tiến lên bái kiến lúc trước . Diệp Ly hơi thiêu mi, lại cười nói: “Bạch phu nhân, Bạch tiểu thư, không cần đa lễ. Ta cũng là khách mời tới, hai vị xin cứ tự nhiên.”
Bạch phu nhân cười nói: “Nào dám, hôm nay được thấy dung mạo xinh đẹp của Vương phi chính là phúc phận ba đời của chúng ta.”
Thời điểm Bạch phu nhân hàn huyên với Diệp Ly, Bạch Thanh Ninh cũng nhân cơ hội này mà quan sát nữ tử áo xanh ngồi ở chủ vị. Bộ dáng giống như không lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng mà dung mạo thanh lệ dịu dàng lại mang theo một tia quang hoa cùng uy nghi vô cùng nhạt khiến người ta không cách nào dời mắt. Dung nhan thanh lệ cộng thêm một phần ung dung thanh quý trời sinh làm người ta không khỏi tự ti mặc cảm. Diệp Ly là nhân vật nào, cho dù đang nói chuyện cùng người khác nhưng há lại không chú ý tới mâu quang Bạch Thanh Ninh rơi trên người mình, không khỏi cười một tiếng.
“Bạch tiểu thư có lời muốn nói sao?” Diệp Ly cười yếu ớt nói.
Bạch Thanh Ninh hơi ngẩn ra, vội vàng đứng dậy nói: “Thanh Ninh không dám, chẳng qua là nghe nói Vương phi dong ruổi sa trường, uy danh vang dội. Trong lòng Thanh Ninh rất mong đợi, cho nên mới…Thanh Ninh vô lễ, xin Vương phi tha lỗi.” Diệp Ly khoát khoát tay cười nói, “Không sao, cái gì mà uy danh vang dội, chẳng qua là là ngoại nhân nghe sai đồn bậy thôi. Ta chỉ là theo Vương gia viễn hành nên được nhìn nhiều hơn chút.”
Trong mắt Bạch Thanh Ninh đều là hâm mộ cùng mong đợi, cười nói: “Vương phi khiêm tốn, nếu có thể tiêu sái tự tại như Vương phi thì chính là sống không uổng kiếp này.”
Tôn phu nhân ngồi bên cạnh Diệp Ly nghe vậy, nhíu mày, kéo con gái mình vào trong lòng, bên mép gợi lên một tia nghiền ngẫm, nở nụ cười. Bạch gia nhiều thế hệ đều dạy nữ nhi làm hậu làm phi chi đạo, cũng chưa nghe nói qua lúc nào thì dạy ra một đích nữ mong được tiêu sái tự tại. Nhưng nhìn bộ dáng Bạch phu nhân cũng không ngang ngược, vui vẻ trong mắt Tôn phu nhân càng thêm vài phần.
Diệp Ly cúi đầu nhấp một ngụm trà, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút. Nếu lúc bình thường cô gái như vậy thật đúng là khiến cho nàng rất yêu thích, chẳng qua là mấy ngày nay tâm tình của nàng hình như đã ảnh hưởng đến cách nhìn người. Nhìn cô gái ưu nhã sáng sủa khuôn mặt tươi cười yêu kiều trước mắt, trong lòng nàng lại không có tí thiện cảm nào. Thật ra thì những người đang ngồi đây mang theo tâm tư gì Diệp Ly không phải không biết, nhưng mà nàng cũng không thèm để ý. Nếu như nàng và Mặc Tu Nghiêu ngồi ở vị trí này thì tất nhiên không thể tránh khỏi những vấn đề như vậy. Cũng vì lợi ích của mình mà thôi, nàng không thích các nàng là vì lập trường khác biệt, nhưng cũng không cảm thấy các nàng tội ác tày trời thế nào. Chẳng qua đáng tiếc….nếu như nàng và Mặc Tu Nghiêu không có tình cảm gì mà nói thì nàng cũng không ngại làm một Hiền phi cả đời hữu danh vô thực, nhưng mà bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có tình cảm sâu đậm như vậy thì chỉ có thể nói với những người này một tiếng xin lỗi. Mặc Tu Nghiêu là của một mình nàng mà thôi!.
Trong Thủy các không khí hơi lạnh, công chúa Lăng Vân ngồi một bên khinh thường khẽ hừ một tiếng. Nàng xuất thân cung đình, không chỉ ương ngạnh mà tâm kế cũng hơn người bình thường ba phần. Bạch gia đánh chủ ý gì sao nàng lại không biết, chỉ tiếc, Diệp Ly cũng không phải người dễ bị người khác định đoạt như vậy. Hôm nay, công chúa Lăng Vân đã gần ba mươi tuổi, đã sớm gả cho người làm vợ, chút mê luyến năm đó sớm đã bị năm tháng mài đến không còn mấy phần. Lưu lại nhiều hơn không phải là mê luyến Mặc Tu Nghiêu mà là không cam lòng với Diệp Ly. Vì vậy nàng càng rõ Diệp Ly là hạng người gì, năm đó tân hôn Diệp Ly mới mười bốn mười năm tuổi đã không chút lưu tình với công chúa Tây Lăng như nàng, thì hôm nay Định Vương phi sớm trải qua ma luyện mà thành thục há lại dễ dàng tha thứ cho cô gái khác mơ ước hết thảy của nàng. Tính toán của Bạch gia nhất định là công cốc. Tây Lăng còn chưa diệt mà những người này đã vội vội vàng vàng đầu nhập vào Định Vương phủ, mỗi người đều đáng chết!
Một lúc lâu sau mới nghe Diệp Ly cười yếu ớt nói: “ Nào có gì, Bản phi từ trước đến nay luôn thấy nữ nhi gia khóa mình trong khuê phòng cũng không phải chuyện gì tốt. Bạch tiểu thư nếu như muốn thì Bản phi sẽ cùng gia chủ Bạch gia nói một tiếng, để Bạch tiểu thư ra ngoài lịch lãm một phen cũng tốt.”
“Lịch lãm?” Bạch Thanh Ninh ngẩn ra, có chút không rõ tại sao đột nhiên lại nói tới chuyện này. Hơn nữa nàng cũng không thật sự có ý định ra cửa lịch lãm gì đó. Nàng và Định Vương phi không giống nhau, mặc dù là con gái Tây Lăng thì cũng chỉ là tay trói gà không chặt, làm sao chịu được những gian nan vất vả kia?
Diệp Ly cười nói: “Không đúng sao? Bản phi còn nhớ rõ…Lần đầu tiên Bản phi rời nhà là đi Nam Cương, lúc đó áng chừng cũng khoảng trên dưới mười sáu tuổi, ngược lại cùng Bạch tiểu thư hiện nay xê xích không nhiều.”
Nụ cười trên mặt Bạch Thanh Ninh có chút không giữ được, lo lắng nhìn Bạch phu nhân một cái, chỉ sợ Diệp Ly thật sự cho người ném mình tới Nam Cương. Nam Cương nơi đó nàng cũng chỉ xem qua trong sách một chút, nơi khỉ ho cò gáy như vậy sao có thể đi? Tôn phu nhân ngồi xem kịch vui bên cạnh cười híp mắt nói: “Vương phi nói chí phải, kiếp này tiếc nuối nhất của thiếp thân chính là không thể rời khỏi Hoàng thành Tây Lăng. Tương lai Hiểu Phức lớn một chút, ta nhất định sẽ không trói buộc con bé.”
Những người khác cũng rốt rít bắt đầu khen ngợi Định Vương phi cao kiến nhưng không ai thực sự để trong lòng. Mặc dù Tây Lăng bọn họ không cần ước thúc nữ nhi gia như Đại Sở nhưng mà nhóm khuê tú đều là trăm cưng ngàn chiều lớn lên, nào có ai muốn ném con gái mình ra chịu khổ. Người lại, cũng có không ít người thầm nghĩ Định Vương phi mười lăm mười sáu tuổi đã có thể lui tới Nam Cương, hiển nhiên là bất phàm. Ý niệm đưa nữ nhi vào Định Vương phủ không khỏi đè xuống không ít.
Mọi người ngồi bồi Diệp Ly nói chuyện trong chốc lát, dùng chút trà nước liền rối rít đứng dậy tốp năm tốp ba dạo chơi trong hoa viên. Diệp Ly cũng không ngoại lệ, cùng mấy người Tôn phu nhân Bạch phu nhân phụng bồi bước chậm trong hoa viên, nhìn hai bên đường hoa lụa rực rỡ sắc màu, Diệp Ly không khỏi cười nói: “Phu nhân tâm tư linh xảo, khó trách Tôn gia trong tay phu nhân càng ngày càng rạng rỡ.”
Tôn phu nhân dắt Tôn Hiểu Phức một bên cười nói : “Tây Vực Tây Lăng khí hậu rét lạnh. Đừng nói là so sánh với Đại Sở mà ngay cả Ly Thành thôi cũng không bằng. Một năm bốn mùa cũng không thấy bao nhiêu hoa cỏ, hôm nay như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi. Thật khiến Vương phi chê cười rồi.” Diệp Ly mỉm cười nhàn nhạt, Bạch Thanh Ninh bên cạnh cũng cười nói: “ Vương phi yêu thích hoa cỏ sao? Trong phủ tiểu nữ có rất nhiều hoa cỏ lấy từ Đại Sở và Tây Vực, không bằng ngày mai đưa cho Vương phi thưởng thức?” Diệp Ly nghiêng người liếc nhìn nụ cười điềm tĩnh của Bạch Thanh Ninh, lắc đầu cười nói: “ Sao có thể đoạt đồ yêu thích của quân tử. Huống hồ, ta cũng không phải người tao nhã gì, kỳ hoa dị thảo cho ta cũng chỉ lãng phí thôi.”
Bạch Thanh Ninh che miệng cười nói: “Vương phi đây chính là đích ngoại tôn nữ của Thanh Vân tiên sinh, nếu như Vương phi không phải người tao nhã thì đám chúng ta là tục tằng không chịu nổi sao?”
Tôn phu nhân cười mà như không cười nhìn Bạch Thanh Ninh một cái, nói với Bạch phu nhân: “Phu nhân, lệnh thiên kim thật là khéo miệng. Nếu lời này nói với ta thì thật đúng là làm ta vui mừng đầu óc choáng váng.” Nụ cười trên mặt Bạch phu nhân cứng đờ, nhàn nhạt nói: “Tôn phu nhân chê cười, nàng chỉ là một tiểu nha đầu sao có thể khéo mồm khéo miệng hơn Tôn phu nhân.”
Tôn phu nhân cười khanh khách nói: “Ta đây cũng không phải là nói đùa, người nào không biết cô nương Bạch gia không ai không khéo miệng, nếu không sao có thể nhận ân điển vua, nắm giữ hậu phi?”
Bạch phu nhân xanh cả mặt, oán hận trợn mắt nhìn Tôn phu nhân một cái. Tôn phu nhân lại lơ đễnh dắt nữ nhi vừa đi vừa nói cười với Diệp Ly.”
“Vương phi, Tứ công tử cầu kiến.” Thị vệ sau lưng đuổi theo bẩm báo.
“Tứ ca?” Diệp Ly có chút kinh ngạc, yến hội chiêu đãi hôm nay đều là nữ quyến, nam khách không thể vào trong, ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ đưa nàng tới cửa rồi đi. Nhưng mà Diệp Ly cũng biết nếu không phải là chuyện quan trọng thì Từ Thanh Bách cũng sẽ không chạy tới tìm nàng lúc này, “Tôn phu nhân, liệu có tiện không?”
Tôn phu nhân suy nghĩ một chút cười nói: “ Tứ công tử phong quang tế nguyệt, không có gì không tiện cả. Không bằng Vương phi tới chòi nghỉ phía trước đợi Tứ công tử?”
Không lâu sau, Từ Thanh Bách được thị vệ vội vã dẫn đến, “Ly nhi.”
“Tứ ca, có chuyện gì xảy ra sao?” Diệp Ly lo lắng hỏi.
Từ Thanh Bách liếc mắt nhìn mấy nữ quyến bên cạnh, suy nghĩ một chút thấy đây cũng không phải bí mật gì liền trực tiếp nói: “Mẫu thân huynh tới Tây Lăng!.”
“Cái gì?” Diệp Ly sửng sốt có chút không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại hỏi: “Mợ cả…sao Mợ cả lại chạy tới Tây Lăng?” Từ Thanh Bách cười khổ, thấp giọng nói: “Đoạn thời gian trước mẫu thân ta không biết từ đâu biết chuyện ta ở Tây Lăng, mới vừa rồi nhận được tin của Đại ca, mẫu thân ta nửa tháng trước đã lên đường từ Ly thành, đoán chừng sắp đến đây.”
Diệp Ly lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Nếu Đại ca và cậu đã biết thì chắc an nguy Mợ cả không có vấn đề gì. Muội sẽ cho người đi đón Mợ cả, Tứ ca không cần lo lắng.” Từ Thanh Bách cười có chút bất đắc dĩ, đem vấn đề Diệp Ly còn nghi ngờ thản nhiên nói ra: “Huynh còn phải ở lại Tây Lăng thêm ít ngày, đến lúc đó sợ rằng bên phía mẫu thân….Kính nhờ Ly nhi thay huynh thuyết phục mẫu thân.”
Lúc này Diệp Ly mới hiểu ra, trước đó nàng và Mặc Tu Nghiêu đã thảo luận qua sau khi bọn họ rời Tây Lăng ai sẽ chịu trách nhiệm nơi này, xem ra Mặc Tu Nghiêu đã quyết định. Hơn nữa, Từ Thanh Bách từng có kinh nghiệm cai quản địa phương, hơn nữa thành tích hình như không tệ, mấy năm này ở Tây Bắc cũng xử lý địa phương cằn cỗi sỏi đá kia vô cùng tốt, giao cho huynh ấy xử lý đích thực thích hợp. Diệp Ly cũng hiểu tại sao Mợ cả không ngại hiểm trở vội vã chạy đến, Tứ ca ở Tây Lăng cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nói không chừng chính là ba năm năm năm. Hiện nay Tứ ca tuổi đã không nhỏ, nếu ba năm không về Ly thành, còn không đem Mợ cả gấp chết.
Che miệng cười trộm một lúc, Diệp Ly gật đầu nói: “Tứ ca, muội biết rồi. Muội sẽ cố thuyết phục Mợ cả.”
Từ Thanh Bách mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì đa tạ Ly nhi.” Nói xong chính sự, Từ Thanh Bách cũng buông lỏng, hướng về phía Tôn phu nhân gật đầu nói: “Thanh Bách quấy rầy, kính xin phu nhân tha lỗi.” Tôn phu nhân cười nói: “Tứ công tử nói quá lời, Từ phu nhân ngàn dặm tới đây nếu như thiếp thân có giúp được gì, kính xin Tứ công tử và Vương phi cứ nói thẳng.”
Từ Thanh Bách ngẫm nghĩ, quả thật cần Tôn phu nhân giúp một tay, lập tức không khách khí cười nói: “Gia mẫu có lẽ sẽ ở lại Tây Lăng vài ngày, nếu ở lại dịch quán cũng không quá thích hợp…”
Tôn phu nhân hiểu ý, cười nói: “Xem ra Tứ công tử còn phải ở lại Tây Lăng một thời gian, thật sự khiến nhóm thiên kim khuê các Tây Lăng…. Ha hả, mấy ngày nay trong thành có không ít nhà muốn bán của cải lấy tiền mặt, thiếp thân sẽ tự mình thay công tử lưu ý một chút.” Mặc dù có rất nhiều nhà quyền quý muốn đầu nhập vào Định vương phủ, nhưng đồng dạng cũng có không ít người muốn đi theo Tây Lăng hoàng xuôi nam, vì vậy trong hoàng thành có không ít tòa nhà đang treo bán.
Từ Thanh Bách chắp tay cười nói: “Như vậy, làm phiền Tôn phu nhân.”
Mượn cớ Từ phu nhân sắp đến, Diệp Ly ngồi thêm chốc lát liền đứng dậy cùng Từ Thanh Bách cáo từ. Vốn là thân phận nàng không cần xuất đầu suốt yến hội, lộ mặt cùng mấy quý phụ này hàn huyên mấy câu đã là tận phép. Huống hồ nàng đứng trong gió chốc lát thân thể cũng có chút khó chịu, Tôn phu nhân cũng không dám giữ lâu, đứng dậy đưa bọn họ ra cửa, đưa tới cửa Diệp Ly mới quay đầu lại nói: “Phu nhân, không cần tiễn nữa, xin dừng bước đi.”
Tôn phu nhân cũng không khách khí, gật đầu cười nói: “Như vậy, Vương phi đi thong thả.”
“Cáo từ.” Diệp Ly gật đầu xoay người đi tới xe ngựa.
“Vương phi cẩn thận!.” Dưới ánh mặt trời một đạo ngân quang xẹt qua, Diệp Ly theo phản xạ tránh ra, một cơn mưa tên từ bên người nàng bắn qua ghim vào xe ngựa bên cạnh. Thị vệ xung quanh lập tức che Diệp Ly và Từ Thanh Bách ở chính giữa, một đám nam tử y phục khác nhau nhưng đều che mặt từ các nơi trên góc đường, nóc phòng nhảy xuống, lao thẳng tới Diệp Ly đang đứng.
Thị vệ Định Vương phủ không hề khách khí tiến lên nghênh đón, song phương rất nhanh rơi vào chiến đấu. Diệp Ly được người che ở chính giữa, thấy rõ, những người này mặc dù màu sắc trang phục khác nhau nhưng thân thủ đều không kém, rõ ràng đã trải qua huấn luyện. Nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được trong Hoàng thành Tây Lăng trừ Tây Lăng Hoàng còn người nào có thể có được một đội tinh binh như vậy, hơn nữa muốn tới ám sát nàng.
“A?” Những người này đột nhiên tới khiến cho mấy quý phụ đứng ở cửa chưa kịp đi vào gặp tai ương. Mặc dù không nhắm vào bọn họ nhưng mà trong loạn chiến khó tránh khỏi tai bay vạ gió. Một nha đầu bị một kiếm đâm chết vừa đúng ngã trước mặt Tôn phu nhân, Tôn phu nhân bị dọa sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn ôm chặt nữ nhi bị dọa thét chói tai lui đến một góc. Vừa cáu kỉnh quát: “Còn không mau bắt thích khách.” Yến hội này tụ tập nữ quyến quyền quý trong thành,tự nhiên không thể nào không có thị vệ bảo vệ. Chẳng qua là những thị vệ này rõ ràng không phải đối thủ của những thích khách này, vừa giao thủ đã chết thảm.
Một thị vệ bị một đao chém trúng mặt, đập tới bên cánh cửa. Vừa đúng rơi vào bên cạnh Bạch Thanh Ninh, Bạch Thanh Ninh trầm ổn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, sợ hãi thết âm lên, âm thanh kia còn to hơn cả Tôn Hiểu Phức. Cách nàng không xa, một thích khách nghe được âm thanh của nàng, xoay người lại bắn ra một phi tiêu. Bạch Thanh Ninh trợn to hai mắt nhưng thân thể không thể nào di chuyển được đành phải nhắm mắt chờ chết.
Đinh—-Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, phi tiêu vốn nên ghim vào người nàng bị đánh rơi trên mặt đất. Bên cạnh còn có một chu sai bị cắt thành hai đoạn, Bạch Thanh Ninh nhớ rõ kia chính là chu sai trên đầu Định Vương phi. Vội vàng nhìn về hướng Diệp Ly, chỉ thấy Diệp Ly và Từ Thanh Bách được người che chở bên cạnh xe ngựa, mặc dù bốn phía loạn thành đoàn nhưng chung quanh hai người từ đầu đến cuối vẫn sạch sẽ. Cũng không biết dũng khí từ đâu, Bạch Thanh Ninh chạy vọt về phía Diệp Ly. Có lẽ vận khí nàng vẫn tốt, còn chưa tới tuyệt lộ, cho nên dễ dàng vọt tới trước mặt Diệp Ly và Từ Thanh Bách. “Vương phi…”
Thấy nàng bị dọa không nhẹ, huống hồ người đã tới rồi cũng không thể đem nàng ném ra ngoài, Diệp Ly ý bảo thị vệ đưa nàng tới đây. Đi tới trước mặt Diệp Ly và Từ Thanh Bách, Bạch Thanh Trữ mới thở phào nhẹ nhõm, có chút run rẩy nói: “Vương phi…Những người này……”
Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Không cần sợ, rất nhanh sẽ không có chuyện gì.”
Nhìn bộ dáng thong dong bình tĩnh của Diệp Ly, mặc dù Bạch Thanh Ninh còn muốn nói gì đó nhưng cũng đành ngậm miệng. Chẳng qua sợ hãi nhìn cục diện trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Những thích khách này vô cùng hung hãn lại không sợ chết, không chút để ý tới người xung quanh mà chỉ liều mạng hướng về phía Diệp Ly, có xu hướng không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Thị vệ Định Vương phủ mặc dù không ít nhưng số lượng thích khách còn nhiều hơn, hiển nhiên những thích khách này biết bọn họ không có nhiều thời gian, cho nên công kích càng thêm liều mạng. Thậm chí, có mấy người liều chết ngăn cản thị vệ Định vương phủ để đồng bọn xông lên. Nếu là lúc thường thì Diệp Ly đã muốn khen ngợi những người này một tiếng dũng mãnh, nhưng mà tình hình lúc này đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.
Rốt cuộc, có người xông qua được hàng rào thị vệ đánh về phía Diệp Ly. Diệp Ly đẩy Từ Thanh Bách ra nói: “Tứ ca, đi mau.”
Từ Thanh Bách cũng biết mình võ nghệ không thông, lưu lại cũng chỉ là gánh nặng cho Diệp Ly, gật đầu nói: “Ly nhi ngàn vạn lần cẩn thận.” Diệp Ly gật đầu, lắc mình tránh khỏi mũi kiếm thích khách đâm tới, trong tay áo lóe lên ngâng quang, một đạo huyết quang nhanh chóng hiện ra trên trường kiếm, cánh tay chậm rãi rơi xuống đất. Mùi máu tươi gay mũi làm Diệp Ly có chút khó chịu, cau lông mày lại, ra tay không chút lưu tình, chùy thủ nhanh chóng hướng về phía buồng tim thích khách, trong nháy mắt lấy đi mạng sống của hắn.
Một thị vệ nhanh chóng lôi kéo Từ Thanh Bách rút lui ra ngoài, Bạch Thanh Ninh bên cạnh vội vàng nhào tới, “Từ công tử! Từ công tử….Mang ta cùng đi…” Mới vừa rồi máu thích khách bị Diệp Ly chặt tay một đao đâm chết vung hết lên người nàng, đã sớm khiến nàng cực kỳ kinh hãi, tâm thần khó có thể chịu đựng, thấy Từ Thanh Bách rời đi nàng vội vàng kéo hắn lại. Từ Thanh Bách khẽ chau mày, chỉ đành kéo nàng theo. Nhưng mấy thích khách này hiển nhiên biết thân phận Từ Thanh Bách, rối rít vây quanh bọn họ ép dần về phía Diệp Ly. Thị vệ vừa phải bảo vệ Từ Thanh Bách vừa phải đối phó thích khách, dần dần có chút đỡ trái hở phải, liên tiếp gặp nạn. Từ Thanh Bách trầm giọng nói: “Sống chết có số, không cần lo cho ta. Các ngươi cứ chuyên tâm đối phó địch nhân đi.”
Thị vệ bên cạnh cũng hiểu, nếu như mình chết thì Từ Thanh Bách không biết võ công cũng rơi vào tử lộ. Liền buông tay chuyên tâm đối phó địch, dần dần Từ Thanh Bách và Bạch Thanh Trữ bị thích khách bức về bên cạnh Diệp Ly. Diệp Ly vung tay đoạt trường kiếm trong tay thích khách, một kiếm đẩy hắn ra, cau mày nói: “Tại sao còn chưa đi? Tần Phong, mang Tứ ca đi trước đi.”
Tần Phong đang bị mấy thích khách vây xung quanh, mặc dù nghe được mệnh lệnh của Diệp Ly nhưng nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào thoát ra được. Từ Thanh Bách kéo Bạch Thanh Ninh đang giữ y phục mình không buông lui vào một bên, tận lực giữ khoảng cách với Diệp Ly, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ly nhi, xem ra huynh đã liên hụy muội rồi.” Diệp Ly vung trường kiếm như gió, cười nhạt nói: “Tứ ca nói ngốc gì đó, do muội liên hụy huynh mà.” Kiếm pháp Diệp Ly chính là tự mình Mặc Tu Nghiêu chỉ điểm, mặc dù không tính là lô hỏa thuần thanh nhưng cũng không tầm thường. Trong nhất thời thích khách cũng không làm gì được nàng. Chẳng qua là, dần dần Diệp Ly hơi nhíu lại lông mày, bụng có chút mơ hồ đau, bên tai cũng dần dần toát ra tầng mồ hôi. Vốn là sức khỏe nàng tuyệt đối sẽ không như vậy nhưng lúc này nàng cũng không rảnh đi quản nguyên nhân.
Thích khách phát hiện động tác Diệp Ly dần dần chậm lại, dĩ nhiên là mừng rỡ. Mấy người cùng nhau nhào tới, ý đồ của bọn họ chính là mạng Diệp Ly. Chỉ cần có thể giết Diệp Ly là có thể hủy diệt một nửa Định Vương phủ ,thậm chí phá hủy Định Vương. Cho dù lần này bọn họ chỉ có tới mà không có về thì cũng coi là đáng giá.
Diệp Ly lấy lại bình tĩnh, trường kiếm thoái mái lướt qua một mảnh huyết quang. Chẳng qua là bụng mơ hồ đau làm nàng cảm thấy thân thể vô cùng suy yếu, thậm chí có chút rét run.
“Vương phi!” Tần Phong thoát khỏi đám thích khách đang dây dưa, cũng nhận ra Diệp Ly đang khó chịu, vội vàng phi thân nhảy tới đưa tay vịn chặt Diệp Ly. Diệp Ly một tay nắm lấy bờ vai hắn nói: “Trước tiên mang Tứ ca đi ra ngoài.”
Tần Phong cau mày, trầm giọng nói: “Không được, thuộc hạ mang Vương phi ra ngoài trước!.” Mặc dù không biết Vương phi bị thương ở đâu, nhưng cũng nhìn ra được lúc này Vương phi đang không được khỏe. Cách đó không xa, Bạch Thanh Ninh kinh hoàng vọt tới, kêu lên: “Dẫn ta đi…Van cầu ngươi dẫn ta đi….” Tần Phong không nhịn được giơ tay lên muốn cho nàng một chưởng, lại nghe bên tai kình phong phá không mà đến, “Diệp Ly, nạp mạng đi!.”
Ba thanh trường kiếm chói lói hướng về Diệp Ly đâm tới. Tần Phong vung kiếm chặn lại hai thanh kiếm trước mặt Diệp Ly, một thanh kiếm khác không khỏi lệch đi nghiêng về phía Bạch Thanh Ninh, Bạch Thanh Ninh hét lên một tiếng đưa tay kéo người bên cạnh ra chắn, lại vừa đúng lúc bắt được vạt áo Diệp Ly. Diệp Ly vốn rất khó chịu, gâdn như đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Tần Phong đỡ nàng, lôi kéo như vậy cả người liền hướng về dưới mũi kiếm.
“Vương phi!.”
“Ly nhi!.”
Diệp Ly nỗ lực giơ tay lên, chủy thủ trong tay đánh tan một kiếm này, nhưng cả người cũng rơi khỏi Tần Phong ngã xuống trên người Bạch Thanh Ninh. Thích khách kia một kiếm thất bại, kiếm thứ hai lập tức bổ lên, “Vương phi?!”
Tần Phong bị người cuốn lấy, muốn cứu viện đã không kịp, chỉ đành đ ném trường kiếm trong tay về phía người nọ, nhưng cũng đã muộn. Trường kiếm người nọ đã đâm về phía Diệp Ly, sắc mặt Bạch Thanh Ninh trắng bệch vội vàng buông ra, chạy qua một bên, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm tới trên người Diệp Ly, một bóng người ngọc sắc nhào tới chắn trước mặt Diệp Ly.
Phốc tê một tiếng, dòng máu ấm áp rơi vào trên mặt Diệp Ly, Diệp Ly trợn to hai mắt, “Tứ…Tứ ca?”
———Lời đề nói với người xa lạ———
Nha~~ Hiện tại mọi người đã biết Bạch tiểu thư tới làm gì rồi chứ? Nàng không phải là tới quyến rũ Định Vương cũng không phải tới làm vật trang trí mà chính là con pháo thí. Thật ra thì chuyện là thế này…Đây cũng không tính là lỗi của nàng mà chỉ là phản ứng bản năng thôi. Nhưng mà, nàng chính là xui xẻo, Bạch gia cũng sắp không xong rồi. Ai bảo nàng không có bản lĩnh vì gia tộc mà hy sinh thân mình gì đó, nếu như Tôn phu nhân gặp phải chuyện như vậy, khẳng định sẽ thay A Ly đỡ kiếm, cho dù nàng chết thì Định Vương phủ tuyệt đối sẽ chiếu cố con gái nàng, chiếu cố huyết mạch Tôn gia.
Thịnh Thế Đích Phi