Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 78: Ông xã
Hơi thở của Giang Gia Kính hơi gấp, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tiểu yêu tinh này ngay tại chỗ. Anh nghiến răng kềm lại, nói: "Kịch bản đâu, anh lên cơn nghiện diễn rồi, mau mau, đối thoại nào."
Lâm Kiều cong môi cười thầm, nghiện diễn cái gì, rõ ràng là nghiện cô.
Cô gửi cho anh mấy tấm hình mình vừa chụp, là một cảnh đầy cảm xúc nặng nề.
Nữ chính là một nữ thi sĩ chán chường, bị người yêu, cũng là người duy nhất nhìn nhận tài năng phản bội. Tình yêu tan nát, thơ ca từng là điểm tựa tinh thần giờ lại trở thành đống đổ nát đè lên linh hồn. Sau bao biến cố, để có miếng ăn, cô buộc phải sa ngã, bước vào một nhà trọ nhỏ, phục vụ vị khách đầu tiên.
Cảnh diễn rất nặng cảm xúc, nhưng phải diễn thật nhẹ nhàng, thể hiện sự tuyệt vọng dưới vẻ bình tĩnh và sự điên cuồng vượt qua giới hạn.
Lời thoại bằng tiếng Nhật, nhưng chẳng làm khó được Giang Gia Kính. Anh lướt vài lượt rồi bắt đầu đối thoại.
Cứ thế qua lại, họ đối được hơn hai phút.
Cuối cùng tới đoạn người đàn ông nói:"Cô Akiko, có ai từng nói cô giống kem vani chưa? Thơm thơm mùi vani, lại lạnh lạnh mềm mềm... Tôi muốn ăn cô, để cô tan trong miệng tôi."
Akiko đáp bằng tiếng Nhật hơi vụng về: "Vậy sao? Kem vani là một ví dụ rất đáng yêu đấy, tôi thích. Cảm ơn anh đã ví tôi như vậy. Vậy thì... mời anh ăn tôi đi."
...
Tiếp theo là hành động người đàn ông đè Akiko xuống tatami.
Giang Gia Kính quá hiểu điểm nhạy cảm trên người Lâm Kiều, cú chạm đầu tiên khiến cô giật bắn.
Thấy vẻ mặt của cô, anh rời khỏi vai diễn: "Chẳng phảiphải rất phản kháng sao? Em xem biểu cảm của mình đi, rõ ràng là hưởng thụ."
Đang diễn rất nhập tâm mà bị cắt ngang, bình thường Lâm Kiều đã phải nổi nóng. Nhưng lần này, cô bỗng sững lại vì trong đầu chợt lóe lên gì đó. Cô hiểu rõ hơn cảm xúc của nhân vật, theo kịch bản, Akiko dù quyết tâm bán thân, nhưng khi bị đè xuống, phản ứng đầu tiên vẫn là phản kháng rồi bị cưỡng ép. Nhưng Lâm Kiều cảm thấy sau hai phút cùng những câu thoại dẫn dắt, cộng thêm mạch cảm xúc từ trước, Akiko không nên phản kháng nữa. Việc "lần đầu bị c**ng b*c" khiến bi kịch tăng lên, nhưng nếu Akiko có thể tự ép mình chấp nhận công việc ngay từ lần đầu, thậm chí còn "diễn" để sống tiếp thì càng khiến khán giả xót xa hơn.
Cô nhận ra Akiko lúc này phải là một gương mặt như đang hưởng thụ.
Giống như đang diễn vai gái đ**m, hợp lý hóa mọi thứ để tự lừa mình sống tiếp.
Vậy thì lời thoại trước đó của cô cũng cần điều chỉnh.
Không nên trơ trơ, tuyệt vọng và chết mòn. Mà là luôn ở trạng thái đang diễn từ lúc bước vào phòng. Vui vẻ đúng chuẩn người phục vụ, nhưng nụ cười không chạm vào đáy mắt.
Lâm Kiều bừng tỉnh.
Cô gần như bật ra khỏi nước, ôm chặt lấy Giang Gia Kính, nước nóng bắn tung tóe, không giấu nổi sự phấn khích trong giọng nói: "Giang Gia Kính! Anh đúng là phúc tinh của em!"
Có những chuyện đúng là kỳ diệu thật.
Ở đoàn phim, Dương Chiêu Dao dạy dỗ cô đủ kiểu, ép trái ép phải mà cô vẫn không cảm được cảnh này. Vậy mà Giang Gia Kính chỉ cần đối thoại với cô một lượt, cô lại như được khai thông kinh mạch, sáng bừng cả người.
Một cái vỗ cánh của con bướm cũng có thể tạo ra cơn sóng thần. Đời người cũng vậy, bước ngoặt không đến từ biến cố lớn mà từ một khoảnh khắc nhỏ bé.
Thấy Lâm Kiều sáng rỡ, như vừa thoát khỏi mê cung, Giang Gia Kính bật cười: "Hạ Trạch Nghĩa dẫn em đi xem thầy bói suốt, mấy ông thầy đó có từng nói anh hợp tuổi em không?"
Lâm Kiều cười tươi như hoa: "Cần gì thầy bói, em tự nhẩm cũng biết đúng là anh hợp em rồi."
Cứ vui lên là miệng ngọt như rót mật.
Ánh mắt anh tối đi vài phần: "Thế... còn muốn anh tiếp tục đối thoại không?"
Cô lắc đầu, ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt có chút ngượng ngùng, mềm mại vô cùng.
Giọng anh trầm xuống: "Vậy muốn anh làm gì?"
Cô thẹn thùng đáp: "Vậy anh... muốn làm gì?"
"Gì cũng được sao, cục cưng?" Bàn tay anh đặt lên ngực cô, giọng nói khàn đi.
Cô khẽ gật: "Ừm."
Anh khẽ khép mắt nhìn cô.
Xung quanh là rừng cây xanh thẫm, tiếng côn trùng, gió thu lành lạnh thổi qua, làm mặt nước nóng cũng gợn sóng. Một đêm đầu thu yên tĩnh đến thế...
Nhưng trái tim hai người lại đập như trống trận.
d*c v*ng trong anh đã đến giới hạn, nhưng anh không vội.
Nhìn cô một lúc lâu, anh mới nói: "Vậy... gọi anh là ông xã đi."
Lâm Kiều khẽ run, rồi sững lại.
Cô không ngờ anh lại trả lời như thế.
Thấy cô im lặng, anh vỗ nhẹ vào mông cô, ra hiệu cho cô phản ứng: "Gọi không?"
Cô né tránh.
Cô biết anh rất muốn nghe.
Nhưng chữ đó... quá buồn nôn.
Không biết từ khi nào, có lẽ từ lúc yêu anh, cô lại trở nên dễ ngượng như vậy. Ngày trước "anh trai ơi" thì gọi cái một, sau này toàn chỉ gọi lúc đặc biệt, ví dụ cần nhờ vả hoặc lúc hứng quá.
Huống hồ là "ông xã"?
Anh không chịu bỏ qua, hôn mũi cô, rồi hôn xương quai xanh, cuối cùng hôn đến môi cô: "Ngoan nào, gọi cho anh nghe một tiếng."
Cô vô thức cắn chặt môi.
Ánh mắt anh tối đi, lại cúi xuống hôn cô, muốn tách hàm răng cô ra. Vừa mê luyến vừa thấp giọng dụ dỗ: "Gọi đi."
Cô vẫn không mở miệng.
Giọng anh khàn hơn, lại hỏi: "Bé hư, có gọi không?"
Vừa rồi còn ngoan như mèo, giờ đã bị anh gọi thành bé hư. Lâm Kiều trong lòng làm mặt xấu với anh. Ban đầu là ngại, nhưng càng lúc cô càng cố tình trêu anh, cắn chặt môi không chịu nói.
Anh lại cực kỳ kiên nhẫn, kề sát cô mà quấn quýt: "Hôm nay không gọi thì chúng ta cứ ngâm thế này, ngâm tới thiên hoang địa lão luôn."
Vừa nói, môi anh vừa lướt xuống cổ cô, lướt qua xương quai xanh, rồi chậm rãi hôn xuống dưới.
Bị anh chọc ngứa đến chịu không nổi, cô cuối cùng mất kiên nhẫn, từ kẽ răng bật ra hai chữ: "Ông xã."
Giang Gia Kính đang nằm trên người cô lập tức cứng đờ.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toàn là sự kinh ngạc: "Em vừa gọi anh cái gì?"
Cô xấu hổ muốn chết, trừng mắt lườm anh: "Ông xã, ông xã! Được chưa, nghe đủ chưa đồ khốn!"
Giang Gia Kính vẫn sững sờ, mất khoảng bốn năm giây mới nở nụ cười, giọng nói ngông nghênh: "Cục cưng của anh, muốn em chịu mở miệng đúng là khó thật."
Anh ôm cô xoay một vòng, rồi đặt cô ngồi lên bệ đá, dang hai tay ôm lấy cô. Trước là ngước mắt nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ, sau lại như đang làm nũng, dụi đầu vào bụng cô, lắc qua lắc lại như một chú sư tử con: "Trời ơi, em đáng ghét quá, gọi một cái làm anh ngại theo."
Cái đồ Giang Gia Kính chết tiệt này!
Vừa rồi còn mặt dày năn nỉ cô, giờ lại làm ra vẻ đào hoa lẳng lơ thế này. Lâm Kiều tức đến muốn b*p ch*t anh. Ý nghĩ vừa lóe lên, cô lập tức giơ chân đạp anh một cái.
Ngay lúc anh suýt ngã xuống bể nước nóng, cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh: "Ngại đúng không? Vậy từ từ mà bình tĩnh lại. Tạm biệt."
Anh nào chịu để cô chạy. Gần như dùng hết sức lực để leo ra khỏi bể, lúc cô sắp đóng cửa thì anh đã áp sát, mạnh mẽ ôm cô vào trong phòng, những nụ hôn dày đặc cứ thế đáp xuống trên người. Lâm Kiều vừa la vừa né, anh cứ áp sát từng bước. Cô cười đến run cả người, hai người quấn lấy nhau thành một mớ hỗn độn.
Đến lúc kết thúc, anh lại còn chưa thỏa mãn, bóp eo cô: "Hôm nay không ăn cơm à? Giọng nhỏ như muỗi."
Cô vòng chân qua hông anh, cố ý khiêu khích: "Là ông xã không đủ cố gắng."
Cô luôn biết cách châm ngòi nổ. Chưa dứt câu anh đã cố tình dùng sức hơn.
Cô chịu không nổi, nhưng càng vậy càng muốn kích anh: "Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Sức lực của anh đi đâu hết rồi? Hôm nay không ăn cơm à?"
Giang Gia Kính gầm nhẹ, ánh mắt nhìn cô như đang chửi thầm cả trăm câu độc địa. Nhưng lời nói thì nghèo nàn đến mức không tìm được câu nào mắng lại, anh đành cúi xuống, ngấu nghiến chặn môi cô lại.
Mãi đến nửa đêm họ mới ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức đánh thức hai người.
Khách sạn suối nước nóng đều kèm bữa sáng. Ăn xong trong phòng, cả hai mang tinh thần sảng khoái rời khỏi đó.
Trên đường ra bãi đỗ xe, Lâm Kiều hỏi: "Anh ở Nhật mấy ngày?"
Giang Gia Kính nói: "Hôm nay bay."
Lâm Kiều nói: "Vậy là ba tháng không gặp rồi."
Giang Gia Kính đưa tay ôm cô vào ngực: "Không đâu. Anh lại bay sang là được."
Động tác quá mạnh làm mũ cô suýt rơi. Cô chỉnh lại vành mũ xong mới nói: "Anh rảnh lắm à?"
"Em chưa nghe câu đó à? Thời gian như nước trong miếng bọt biển, bóp một cái là có thôi. Không thì anh bay qua lúc bốn, năm giờ sáng, ngủ với em một đêm, hôm sau lại bắt chuyến sớm bay về."
Anh nói với giọng rất thản nhiên.
Lâm Kiều nghe thì giật mình: "Anh xem kìa, bay sang Nhật mà cứ như lái xe vòng ra Thập Sát Hải ấy. Anh thích làm cái chuyện đó đến thế cơ à?"
Giang Gia Kính suýt bật cười: "Thích chứ. Nhưng còn thích ôm em ngủ không làm gì hơn."
Lâm Kiều cạn lời. Không hiểu từ khi nào anh lại biến thành người biết nói lời ngon ngọt như cơm bữa. Cô còn đang định nói thì bỗng có người gọi: "Lâm Kiều?"
Giọng không lớn.
Có lẽ vì tiếng Trung giữa nước ngoài quá nổi bật nên cô lập tức quay đầu theo phản xạ.
Một người đàn ông đang đi về phía cô.
Anh ta mặc áo thun thể thao trắng, quần short rộng tới gối cùng dép crocs. Có lẽ vì mập lên nên trông hơi luộm thuộm, khiến người ta cảnh giác trong tức thì. Lâm Kiều và Giang Gia Kính đều tưởng là fan. Anh lập tức buông tay khỏi vai cô, còn cô thì cúi thấp vành mũ định tránh. Không ngờ người kia nói: "Không nhận ra à? Tôi, Tôn Tuyết Huân đây."
Lâm Kiều giật mình ngẩng lên nhìn.
Trong cơn chấn động, cuối cùng cô cũng tìm thấy bóng dáng Tôn Tuyết Huân trong gương mặt kia. Cô thu lại cảm xúc, tháo khẩu trang, mỉm cười: "Lúc nãy xa quá nên tôi không nhìn rõ."
Tôn Tuyết Huân liếc Giang Gia Kính rồi lại nhìn cô, thoải mái vẫy tay: "Không sao, em đừng ngại. Tôi biết tôi mập đến mức nhận không ra nữa."
Lâm Kiều khựng lại, muốn phản bác nhưng thôi, cô chỉ cười.
Anh ta lại hỏi: "Em bận như thế, sao lại rảnh rỗi qua Nhật du lịch?"
Lâm Kiều đáp: "Tôi qua đây quay phim. Tối qua xong sớm nên ghé đây nghỉ một chút."
Tôn Tuyết Huân gật đầu: "Tôi biết mà, đại minh tinh thì làm gì mà rảnh được."
Lâm Kiều chỉ cười không nói.
Anh ta cười gượng, thấy cô không hỏi chuyện mình nên tự nói: "Tôi rời giới rồi. Ở nhà nhốt mình hai tháng, rồi chạy tới Vân Nam sống một năm, cuối cùng cũng chấp nhận mình trở lại làm người bình thường rồi. Sau đó tôi sang Nhật định cư. Tối qua tôi với bạn gái cũng ở đây chơi. Bây giờ chuẩn bị đi, cô ấy chờ tôi trên xe. Thôi tôi đi trước. Có duyên gặp lại nhé."
Lâm Kiều gật đầu: "Ừ, anh đi cẩn thận."
Cô không đáp lại câu "có duyên gặp lại". Anh ta hiểu, nhìn cô rất lâu rồi lại nhìn Giang Gia Kính mới xoay người rời đi.
Lâm Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta rất lâu không rời mắt.
Như đang thấy một người sau khi trải qua sụp đổ và chấn động, giờ đây đang xây lại cuộc đời mình sau cơn bão.
Giang Gia Kính cũng nhìn theo, rồi cúi đầu nhìn cô, trêu: "Làm sao thế? Gặp lại người cũ, xúc động quá sao?"
Lâm Kiều thu ánh mắt về. Lần này cô không cãi lại, chỉ khoác tay anh, gần như tựa cả người hẳn vào anh: "Không có đâu. Em chỉ nghĩ đến dáng vẻ lần cuối cùng nhìn thấy anh ta thôi."
Lúc đó, Tôn Tuyết Huân vừa xảy ra chuyện và bị phong sát, còn sự nghiệp của cô thì đang bắt đầu khởi sắc, tương lai sáng rực. Anh ta đối với cô vốn đã mang nhiều cảm xúc đặc biệt, huống hồ một ngôi sao đã rơi xuống, phải đối mặt thế nào với một vì sao khác đang rực rỡ đi lên?
Nhất định anh ta từng oán hận, xen lẫn là sự không cam lòng.
Vậy nên câu cuối cùng anh ta nói với cô là một lời chúc đầy tính nguyền rủa: "Tôi chúc em vĩnh viễn không bao giờ hối hận, vĩnh viễn không bao giờ từ trên cao rơi xuống, vĩnh viễn làm nữ minh tinh nổi đình nổi đám."
Lúc đó Tôn Tuyết Huân có nghĩ đến không?
Rằng cô thực sự không hối hận, không sa sút, mà còn nổi tiếng hơn.
Giang Gia Kính hỏi: "Lần cuối gặp anh ta, hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Kiều nép vào ngực anh, vừa đi về phía xe vừa chậm rãi nói: "Anh ta chúc em thành công. Còn em thì chúc anh ta... mơ ước thành hiện thực~"
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 78: Ông xã
10.0/10 từ 12 lượt.
