Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 77: Cùng đi tắm suối nước nóng
Giang Gia Kính và Dương Chi Dao trò chuyện rất hợp ý, đương nhiên tất cả không qua khỏi mắt Lâm Kiều.
Hạ Trạch Nghĩa thấy ánh mắt Lâm Kiều thỉnh thoảng liếc về phía Giang Gia Kính, không nhịn được cúi xuống, ghé sát tai cô trêu chọc: "Con bé này, mắt sắp trợn ra rồi kìa. Không ngờ loại người vô tâm vô phế như cô lại có ngày biết ghen đấy."
"Anh nói lung tung cái gì vậy." Lâm Kiều cười khẩy. "Đừng lúc nào cũng nghĩ phụ nữ đều hẹp hòi thế có được không. Mấy người phụ nữ bên cạnh Giang Gia Kính từ giới kinh doanh đến giới giải trí giỏi giang đầy ra. Chẳng lẽ cứ mỗi người đứng cạnh anh ấy tôi đều phải đề phòng?"
Lâm Kiều thật ra chỉ đang nghĩ nếu lúc nãy mình diễn tốt, có khi bây giờ đang đứng cạnh Dương Chi Dao, được chị ấy khen ngợi với Giang Gia Kính, chắc là nở mày nở mặt lắm. Trong mắt người ngoài, Lâm Kiều là kiểu người nội lực mạnh mẽ, mà chính cô cũng chưa từng nghi ngờ điều đó. Nhưng người dù kiên cường đến đâu cũng có lúc cảm thấy thất bại. Với điện ảnh, cô đã đâm đầu vào tường quá nhiều lần. Một lần hai lần máu chảy đầu rơi không sao, nhưng thất bại của cô đã không thể đếm bằng số lần nữa, mà phải tính bằng... năm. Từ bộ 'Chó Sủa' đến giờ đã năm năm rồi.
Năm năm đó cô vẫn chưa nhận được sự công nhận.
Còn Dương Chi Dao thì sao?
Vừa ra mắt đã nổi đình nổi đám, phim truyền hình diễn đến đỉnh cao, chuyển sang điện ảnh liền đoạt ngay giải Ảnh hậu. Sự nghiệp thuận lợi đến mức ai nhìn cũng đỏ mắt. Đối diện với một người như thế, Lâm Kiều sao không muốn vượt lên.
...
Thời gian nghỉ chỉ có năm phút, các bộ phận lập tức chuẩn bị, rất nhanh đã quay lại.
Lâm Kiều quá khao khát diễn tốt, như đang chuẩn bị ra chiến trường, mang theo một bụng tủi thân đứng trước ống kính. Cảnh này là lần đầu tiên Akiko, vai của Lâm Kiều, tiếp khách, đoạn đối thoại với vị khách người Nhật. Lần này cô cố gắng kiểm soát từng biến hóa trên mặt, tuyệt đối không nhướn mày nữa. Nhưng thoại mới nói được nửa câu, tiếng "CUT" của Dương Chi Dao lại bất chợt rơi xuống.
Dương Chi Dao ấn trán, thật sự trông rất đau đầu, thở dài: "Lâm Kiều, em sao thế? Diễn lộ liễu quá, còn không bằng cảnh vừa rồi."
Lâm Kiều theo phản xạ nhìn sang Giang Gia Kính, rồi thu lại ánh mắt, giữ nét mặt bình tĩnh: "Xin lỗi đạo diễn."
Dương Chi Dao từng tiếp xúc với cô, biết Lâm Kiều không phải kiểu hễ bị nói vài câu là tự tôn xuống dốc. Cô là kiểu càng bị nghi ngờ càng cố gắng, càng bị ép càng bật ra tiềm năng. Vì thế Dương Chi Dao không nể nang: "Tôi nói thật với em, em không phải lựa chọn đầu tiên của tôi."
Lâm Kiều ngẩn người như bị sét đánh.
Giọng Dương Chi Dao vẫn đều đều: "Bộ phim này bị không ít nữ diễn viên từ chối, thế nên tôi mới tìm đến em."
Giây phút ấy chắc cả đời Lâm Kiều cũng không quên được. Nỗi buồn như mũi khoan dí thẳng vào não, choáng váng, nhục nhã, chán nản hay tủi thân... tất cả cảm xúc hỗn loạn phủ trùm lấy cô.
Nhưng lời của Dương Chi Dao vẫn chưa hết, phần đặc sắc hơn còn ở sau: "Lâm Kiều, nhiều nhất tôi chỉ cho em một ngày. Ngày mai quay mà em vẫn thế này, tôi đành đặt vé máy bay đưa em về nước."
Lâm Kiều bàng hoàng, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt Dương Chi Dao.
Ánh mắt kia kiên định và nghiêm túc. Ánh mắt Lâm Kiều dần siết lại, như bị hun đến nóng rực: "Được. Nếu mai em vẫn diễn không xong, không cần chị đặt vé, em tự thu dọn mà đi."
"......"
Hôm đó Lâm Kiều kết thúc cảnh quay sớm hơn ba tiếng, khi đó mới khoảng năm giờ.
Cô thay đồ xong, bước ra ngoài rồi lên xe của Giang Gia Kính.
Ngồi lên xe, Lâm Kiều im lặng rất lâu. Giang Gia Kính cũng không nói gì, chỉ tập trung lái xe. Rõ ràng anh không quen chiếc xe thuê tạm này, bản đồ Nhật Bản cũng không thuộc, nên cả đường chỉ chăm chú nhìn phía trước.
Một lúc sau, Lâm Kiều hỏi: "Đi đâu vậy?"
Giang Gia Kính đáp: "Ở đây gần suối nước nóng Arima. Đã đến Nhật rồi, chẳng lẽ em không tắm suối nước nóng?"
Nhật Bản có ba suối nước nóng nổi tiếng: Kusatsu, Gero và Arima.
Lần trước theo đoàn phim 'Thản Đãng' sang Nhật dự buổi công chiếu, Lâm Kiều vốn định tranh thủ chơi vài ngày, tiếc là còn phim khác đang quay nên cô chỉ ở lại hai ngày, một ngày rưỡi làm việc, nửa ngày còn lại mừng sinh nhật, chẳng rảnh để đi tắm suối nước nóng.
Lần này coi như bù lại.
Chỉ là Lâm Kiều chẳng mong đợi mấy. Ánh mắt cô đảo một vòng rồi nhìn Giang Gia Kính, nói nhỏ: "Giang Gia Kính, em biết anh muốn chế giễu em. Anh cứ cười đi."
Giang Gia Kính ngẩn ra, quay sang thấy gương mặt bướng bỉnh của cô mới hiểu, cô vẫn còn để bụng chuyện bị Dương Chi Dao mắng.
Anh đưa tay bóp má cô, lực tay không hề nhẹ. Cô bị kéo đau, hai má phồng lên, cả mặt nhăn nhúm: "Đau đau đau! Anh giết người đấy à!"
Giang Gia Kính hừ một tiếng, buông tay, hai mắt nhìn thẳng đường: "Em trông mong anh dịu dàng an ủi sao? Anh nói không nổi mấy câu đó. Nhưng anh có cười em chắc? Tự vu oan người khác thế à? Anh đúng là oan như Đậu Nga."
Lâm Kiều ôm mặt, giọng nói hậm hực: "Anh nghĩ em còn mong anh nói lời dễ nghe? Chó mà nhả ra ngà voi, em chưa bao giờ hy vọng."
Đúng là chửi anh theo cách rất... sáng tạo.
Giang Gia Kính chẳng giận. Anh đạp ga, kịp vượt đèn xanh trong ba giây cuối rồi nói: "Nếu em thực sự muốn nghe ý kiến của anh về phần diễn vừa nãy, thì anh phải thành thật, em diễn không tốt."
Lâm Kiều quay phắt lại, đôi mắt tràn đầy hoảng hốt, sống mũi cay cay.
Giang Gia Kính vẫn không nhìn cô, tiếp tục nói, giọng nói tự nhiên: "Sáng tạo vốn là chuyện đau đớn. Khi em thấy đau, thấy nghĩ ngợi, nghĩa là em sắp phá kén rồi."
Anh nhẹ nhàng, khoan khoái nói: "Anh có dự cảm, em sắp xoay người phản công, làm mọi người kinh ngạc. Anh còn có dự cảm, quay xong phim này, em sẽ có một bước nhảy vọt. Bất kể phim có đoạt giải, có bán được bao nhiêu vé, sự nghiệp diễn xuất của em chắc chắn sẽ khác."
Ánh mắt Lâm Kiều từ bàng hoàng chuyển sang sâu lắng, dán chặt vào anh.
Cuối cùng Giang Gia Kính cũng quay đầu nhìn cô, giọng nói đầy chắc chắn, như có năng lực thôi miên: "Dự cảm rất mạnh."
Trong lòng Lâm Kiều dâng lên một cảm giác khó diễn tả. Như bầu trời phủ đầy áng mây dày đặc, nhưng giữa tầng mây ấy bỗng rực lên một tia sáng.
Một lúc sau, cô bĩu môi, hếch cằm, giọng nói kiêu ngạo: "Thế à, mạnh đến mức nào?"
Giang Gia Kính làm bộ làm tịch suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi mới nói: "Giống như... ừm, giống như cảm giác chắc chắn rằng sau này anh nhất định sẽ cưới em về nhà vậy."
"Xạo quá!" Lâm Kiều bật cười, giơ tay đánh anh.
Anh cũng cười sang sảng: "Đấy, tâm trạng khá hơn rồi nhé."
Cô chu môi, không thèm nói chuyện, ngồi thẳng lên tựa lưng vào ghế, nhìn ra phía trước.
Anh liếc cô một cái, giọng nói có phần đắc ý: "Anh đây có thể không hiểu việc nói lời dễ nghe là gì, nhưng để trị cái loại nhóc con như em thì đúng là quá rành rồi. Thế nào, quét mây thấy trời chưa?"
Lâm Kiều không phủ nhận nhưng cũng không muốn anh quá vênh váo, chẳng đáp lại, chỉ buông một tiếng: "Xì."
Nói rồi cô lấy kịch bản trong túi ra, tiếp tục ôn thoại.
Giang Gia Kính lại lén nhìn cô mấy lần, xác nhận cô đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới cong môi yên tâm.
Lâm Kiều xem kịch bản thì tuyệt đối tập trung, nên trong xe im ắng hẳn.
Gần đến suối nước nóng Arima, không biết nghĩ tới gì, mắt cô bỗng sáng lên, nhìn Giang Gia Kính: "Này, lát nữa anh giúp em diễn đối thoại nhé? Anh chưa bao giờ giúp em luyện thoại cả."
Giang Gia Kính xoay vô lăng, giọng điệu nhàn nhã: "Vậy anh được lợi gì?"
Xe chạy vào Du Nguyệt Sơn Trang, xung quanh cây cối rậm rạp, ve kêu râm ran, khiến người ta dễ dàng thả lỏng. Thấy anh cũng thả lỏng hơn, Lâm Kiều tưởng là anh đồng ý. Ai ngờ anh lại thừa cơ chen vào một câu: "Vậy em gả cho anh đi. Gả cho anh, anh liền coi Lâm đại minh tinh đây là trời là đất."
Lâm Kiều tức đến mức dậm chân: "Gì chứ! Anh đúng là biết làm ăn!" Rồi như nhớ tới gì đó, cô càng nổi nóng hơn: "Với lại, có ai cầu hôn kiểu vậy không? Chẳng có tí thành ý nào!"
Giang Gia Kính chẳng biết cố ý hay thật sự trêu cô, thấy cô nhảy dựng lên liền bật cười khúc khích, hỏi: "Vậy anh có thành ý hơn chút, em có chịu gả không?"
Cô hừ khẽ: "Nằm mơ đi."
Giang Gia Kính nhìn cô thật sâu, đỗ xe lại, tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Đi được hai bước mới phát hiện Lâm Kiều vẫn ngồi lì trong xe. Anh đành vòng qua bên ghế phụ, mở cửa, chống tay lên mép cửa cúi xuống nhìn cô: "Sao thế, thật sự giận rồi à?"
Lâm Kiều cúi đầu tránh ánh mắt anh, phồng má không nói gì.
Giang Gia Kính thở dài: "Thôi nào, anh giúp em luyện thoại là được chứ gì."
Lâm Kiều trừng mắt: "Là 'được chứ gì' nghĩa là sao? Nghe như bị em ép buộc lắm ấy, không cam tâm chút nào."
Giang Gia Kính suýt nữa bị cô chọc đến chết cười, hai mắt cong như trăng lưỡi liềm: "Em ấy à, anh thật sự chịu thua rồi. Anh không cam tâm chỗ nào? Anh còn ước được phục vụ đại minh tinh đây nữa kìa. Rồi rồi, Lâm đại minh tinh, mời xuống xe, tiểu nhân đã nóng lòng muốn diễn cùng người."
Lâm Kiều biết anh đang cho cô bậc thang để bước xuống, nên cũng ngoan ngoãn tháo dây an toàn, đội mũ khẩu trang rồi xuống xe. Thật ra cô không hề giận. Không hiểu sao từ khi ở bên nhau, cô rất thích trêu anh, để anh dỗ dành mình. Giống như anh lúc nào cũng chọc cô, thấy cô cáu gắt liền cười tít mắt chạy tới dỗ dành.
Anh giúp cô đóng cửa xe, tự nhiên nắm lấy tay cô.
Du Nguyệt Sơn Trang có ba khu tắm. Bồn lộ thiên có nước tốt nhất. Để tránh phiền phức, Giang Gia Kính đặt phòng riêng, có sân nhỏ, trà thất và bồn tắm riêng.
Hai người đi qua hành lang dài đến khu thay áo. Lâm Kiều chọn một bộ yukata màu hồng. Thay đồ xong, cô chụp lại vài trang kịch bản, còn Giang Gia Kính đã xuống tắm trước.
Ngọn đèn dưới hành lang ấm áp, tiếng nước róc rách bên tai, cỏ cây rậm rạp, trúc xanh che phủ khiến người ta như đang ở giữa núi rừng.
Lúc Lâm Kiều bước ra, Giang Gia Kính đang nghe điện thoại. Nghe chừng là cuộc gọi công việc, giọng điệu nổi nóng dọa người, hoàn toàn lệch tông với không khí xung quanh.
Cô xuống nước. Anh liếc nhìn cô một cái, tay còn lại đưa ra, ý bảo cô đến đây.
Khoảnh khắc xuống nước, hơi nóng lập tức bao trùm, từng lỗ chân lông bị hơi nóng hun đến nở bung. Vài giây sau mới quen được. Cô bước tới, mỗi bước đều gợn nước như mái chèo khua nhẹ.
Vừa đến cạnh, anh hơi nhổm lên, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. Rồi anh xoay người ép cô lên bệ đá. Lưng cô chạm phải thứ gì cấn lạnh, giật mình chưa kịp kêu thì phía trước cũng bị thứ gì đó đụng vào, cô còn chưa thốt lên được, anh đã cúi xuống chặn môi cô.
Cô sững sờ, h*m m**n của người đàn ông này đúng là... chẳng giống đàn ông ba mươi tư tuổi chút nào.
Mà anh lại chẳng hề trì hoãn việc nói chuyện điện thoại. Tới lượt anh lên tiếng, anh liền rời môi cô, nghiêm giọng quát: "Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Người của cậu làm ăn kiểu gì? Tất cả đều là lũ vô dụng à?"
Xả giận lên cấp dưới xong, ánh mắt anh lập tức thay đổi. Lại không biết xấu hổ ôm cô hôn sâu. Đầu lưỡi linh hoạt như con rắn trượt vào khoang miệng cô, th*n d*** khẽ động, quyến rũ đến vô pháp vô thiên.
Đầu dây bên kia chắc sợ đến toát mồ hôi lạnh, ấp úng mấy câu.
Anh lại rời môi cô, cuối cùng lại quát: "Được rồi, nói mấy thứ vô ích này chẳng để làm gì. Cậu phải ép các cổ đông nhỏ bán tháo, như vậy Cát Thịnh mới bị cắt không còn đường chạy. Thức ăn nhai nát mà còn không nuốt nổi thì cuốn gói đi cho tôi."
Cúp máy xong, anh cúi đầu định hôn tiếp. Lần này Lâm Kiều lại tránh sang bên: "Sếp Giang, trước đây không biết thì ra anh đa nhiệm đến trình độ thần thánh như vậy."
Anh dùng hai ngón tay xoay đầu cô lại, trầm giọng nói: "Bất kể anh đang bận gì, chỉ cần em ở cạnh, anh sẽ không để em bơ vơ."
Lâm Kiều cạn lời, đàn ông gì mà mặt dày thế, khiến chuyện đam mê sắc dục thành như lời tỏ tình tha thiết.
Cô giơ nắm tay nhỏ đấm vào ngực anh, lẩm bẩm "đồ vô liêm sỉ". Anh thì coi những cú đấm nhẹ như không đó như trêu ghẹo, cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô.
Cô chợt nhớ ra chuyện, đẩy anh ra: "Nhanh lên, giúp em luyện thoại đi. Trong lòng còn vướng chuyện này, em không thả lỏng được, chơi cũng không nổi."
Anh vẫn không ngừng động tác: "Được thôi."
"Vậy anh đứng dậy đã." Cô né người.
Anh cứ mãi hôn cô, giọng nói khàn khàn như bị dằn trong ngực: "Gấp gì chứ, bản lĩnh đa nhiệm của anh em vừa thấy rồi còn gì. Vừa yêu em vừa luyện thoại, dễ mà."
Lâm Kiều thật sự không muốn chiều cái tật vừa gần là dính như kẹo của anh, liền véo mạnh eo anh: "Giang Gia Kính, anh muốn chơi đúng không?"
Anh đau tới mức cong người né ra, rít một hơi, mắng cô: "Em đúng là lão yêu bà, ra tay ác thật!"
Lâm Kiều nghiêm mặt hỏi: "Có đối diễn không?"
Anh gật liền mấy cái: "Đối đối đối!" Rồi còn không quên thừa cơ đòi chút lợi, "Đối xong cho anh hôn một cái nhé?"
Cô biết ngay là anh chờ câu này, vẻ nghiêm túc lập tức biến mất, đôi mắt khẽ lay động, đưa một ngón tay mềm mại vẽ vòng trước ngực anh: "Đừng nói là cho hôn, anh muốn trở thành người đàn ông sung sướng nhất trên đời này cũng không thành vấn đề."
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 77: Cùng đi tắm suối nước nóng
10.0/10 từ 12 lượt.
