Thiên Kim Danh Y
Chương 119: Lời thề 1
Hôm nay trời trong xanh, nhưng trong đầu Tô Liên Y lại cuồn cuộn sấm sét.
Sơ Huỳnh ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo mà Tô Liên Y đút. Dù đau đến mức không chịu nổi, nàng ta vẫn cố nuốt. Dần dần, tâm trạng của Tô Liên Y cũng bình tĩnh lại, nhìn Sơ Huỳnh lúc này lại thấy có chút xa lạ. Sự bình tĩnh và kiên cường ấy, tuyệt đối không giống thường ngày.
Sau khi ăn xong, Sơ Huỳnh ngẩng đầu nhìn Tô Liên Y, đôi mắt đen láy đầy tin cậy và dựa dẫm khiến trái tim Tô Liên Y dịu xuống.
Nàng khẽ cười, tự trách mình đã nghĩ quá nhiều. Sơ Huỳnh vẫn là Sơ Huỳnh, sao có thể là người khác Được?
Quả nhiên, bụng có cái gì lót dạ, sắc mặt Sơ Huỳnh cũng khá hơn hẳn, mồ hôi lạnh trên trán cũng ít dần.
Bà cụ Tôn bước vào, nói: “Liên Y cô nương, e rằng Hoàng cô nương sắp sinh rồi. Tốt nhất nên cho sản phụ đi lại một chút, vận động nhiều sẽ dễ sinh hơn.”
Tô Liên Y quay sang nhìn Sơ Huỳnh, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của nàng ta. Sơ Huỳnh cũng hiểu chuyện, khẽ gật đầu, rồi cắn răng gắng gượng đứng dậy. Nàng ta vịn tay bà cụ Tôn, chậm rãi bước đi quanh sân, mỗi bước đều như dẫm lên dao, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Tô Liên Y không dám tiến lên đỡ, sợ chẳng may chạm vào vết thương của mình, lại khiến Sơ Huỳnh thêm lo lắng. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho cả hai khả năng: Nếu Sơ Huỳnh có thể tự sinh là tốt nhất. Còn nếu không thể... thì cho dù khả năng sống sót sau mổ có thấp đến mấy, nàng cũng sẽ không do dự mà tiến hành phẫu thuật sinh.
Bà cụ Tôn tuy chỉ làm nghề đỡ đẻ vài năm, nhưng vẫn có kinh nghiệm. Bà dìu Sơ Huỳnh đi từng bước, khi thì dừng lại nghỉ, khi thì cho nàng ta uống chút canh bổ. Tô Liên Y thì lúc thì đi cùng, trò chuyện để giúp phân tán sự chú ý của nàng ta, lúc lại ra đứng ở đầu sân, ngóng nhìn về phía xa, mong mỏi hai bà đỡ từ huyện thành mau chóng đến.
Tiếng rên đau của Sơ Huỳnh càng lúc càng rõ, càng lúc càng thê lương. Bà cụ Tôn lập tức đỡ nàng ta vào phòng. Mọi vật dụng cần cho việc sinh nở đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước.
“Sắp sinh rồi.” Bà cụ Tôn lên tiếng, giọng nghiêm trọng.
Tô Liên Y lập tức bước vào định phụ giúp, nhưng vừa cúi người đã bị bà cụ Tôn giơ tay cản lại: “Liên Y cô nương, tuy ngươi đã thành thân, nhưng chưa từng sinh nở, không thể ở lại nơi này quá lâu, kẻo phạm điều kiêng kỵ, dễ mang vận xui vào người.”
Tô Liên Y dở khóc dở cười. Sinh nở là một hiện tượng sinh lý tự nhiên, dù là giống loài nào cũng phải trải qua, có gì mà gọi là xui xẻo chứ?
“Không sao đâu, bà à, lát nữa ta sẽ đến chùa dâng hương.” Nàng không còn tâm trí đâu mà tranh luận với bà cụ Tôn về chuyện duy vật hay duy tâm lúc này.
Nhưng bà cụ Tôn làm sao chịu nhượng bộ? Mặt bà sa sầm xuống: “Liên Y cô nương, lão thân rất kính trọng ngươi, nhưng bây giờ ngươi nhất định phải đi ra ngoài. Vì nghĩ cho ngươi, dù có mạo phạm, lão thân cũng không thể để ngươi ở lại. Nếu ngươi lỡ bị lây xui xẻo, sau này sinh con ra không lành lặn thì sao? Lão thân tuyệt đối không dám gánh tội đó.”
Vừa nói, bà vừa kéo tay Tô Liên Y định đẩy ra ngoài. Không ngờ tay bà lại siết đúng vào vết thương của nàng, khiến sắc mặt Tô Liên Y tái đi vì đau. Cũng đúng lúc đó, nàng bị bà cụ đẩy hẳn ra khỏi phòng.
“Cạch” một tiếng, cửa bị chốt chặt từ bên trong. Tô Liên Y ở ngoài đứng ngồi không yên, gõ cửa liên tục nhưng bà cụ Tôn kiên quyết không mở. Nàng chỉ biết cười khổ. Đúng là mê tín cổ hủ!
Cúi đầu nhìn xuống, nàng phát hiện trên tay áo đã thấm ra vài vệt máu, dù nàng đã cố né tránh vết thương kia, cuối cùng vẫn bị động đến.
Bên trong, tiếng hét đau đớn của Sơ Huỳnh không ngừng vang lên, khiến lòng Tô Liên Y thắt lại.
May thay, không lâu sau, tiếng bánh xe ngựa vang lên từ xa. Ngô thị cuối cùng cũng đã trở về, mang theo hai bà đỡ tay nghề lão luyện từ huyện thành. Bà cụ Tôn lập tức mở cửa cho ba người kia vào, nhưng vẫn kiên quyết không để Tô Liên Y bước chân vào phòng.
Thấy tình hình tạm thời đã có người lo, Tô Liên Y cũng không cố chấp nữa. Nàng quay về nhà, tranh thủ lúc Phi Tuân còn đang ngủ, lấy thuốc trị thương và băng vải rồi quay lại nhà Sơ Huỳnh. Ngồi ở sân vắng, nàng lặng lẽ tự mình băng bó lại vết thương.
Bỗng nhiên, tiếng la hét từ trong phòng bỗng chốc vang lên dữ dội hơn. Cửa mở ra, Ngô thị bước ra để thay nước, lúc này Tô Liên Y mới hay thì ra Sơ Huỳnh đã vỡ ối.
“Tôn đại tẩu, có cần ta giúp gì không?” Tô Liên Y bất chấp cánh tay vẫn đang băng dở, lập tức lao tới.
“Không cần. Ngươi chưa từng sinh nở, không thể vào.” Bà chỉ buông một câu, rồi đóng sầm cửa lại.
Tô Liên Y cũng đã hiểu rõ, có lẽ phụ nữ chưa từng sinh con thì không được vào phòng sinh là một điều kiêng kỵ trong thế giới này. Nàng lại quay về chỗ cũ, tiếp tục cẩn thận băng bó vết thương cho mình.
Tiếng hét của Sơ Huỳnh vẫn vang lên không ngừng. Nhưng điều Tô Liên Y lo không hẳn là tiếng hét ấy, mà là... liệu có sinh được không?
Nửa canh giờ nữa trôi qua. Ngô thị lại ra vào mấy lượt để lấy thêm vật dụng, nhưng sắc mặt mỗi lúc một thêm khó coi.
Đúng lúc ấy, Vân Phi Tuân xuất hiện.
“Liên Y, thì ra nàng ở đây. Ta tưởng nàng đến xưởng mỹ phẩm, nhưng thấy xe lừa vẫn còn ở nhà nên sang tìm.” Vân Phi Tuân nói, nhìn gương mặt nghiêm trọng của nàng rồi khẽ cau mày. “Sơ Huỳnh… sắp sinh rồi sao?”
Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Phải, đang rất nguy cấp.”
Ánh mắt Phi Tuân nhạy bén, lập tức thấy cuộn băng dính máu đặt bên cạnh. Hắn vội bước tới, lo lắng hỏi: “Liên Y, nàng bị thương rồi sao?”
Tô Liên Y thấy ánh mắt đầy lo lắng của Vân Phi Tuân. Nàng không thể che giấu hay giả vờ lo lắng được nữa. Nỗi lo lắng nhỏ trong lòng bị nàng cố tình lờ đi, nhưng lúc này bỗng nhiên dâng lên. Nàng nhớ ra tối qua mình không về, hắn lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, nhưng cũng vì lo lắng nên nàng không nói cho hắn biết sự thật.
Dù là Đại Hổ ngày trước hay Vân Phi Tuân bây giờ, cả hai đều vô tội, đều khiến người ta đau lòng và cảm động.
Cảm giác tội lỗi trong lòng của nàng như giọt mực nhỏ vào nước, chậm rãi loang ra, không cách nào thu lại.
“Phi Tuân... ôm ta một chút được không?” Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, rồi không đợi hắn trả lời, nàng đã tựa đầu vào ngực hắn.
Hành động bất ngờ khiến Vân Phi Tuân lập tức đỏ mặt. Vốn dĩ còn đang mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, giờ thì đầu óc lại càng thêm hoang mang hơn. Rõ ràng người sắp sinh là Sơ Huỳnh, vậy sao Tô Liên Y lại tỏ ra đau lòng và áy náy đến vậy? Chẳng lẽ nàng bị uất ức? Chắc là vì lo lắng cho Sơ Huỳnh thôi.
Hắn biết hai người họ rất thân thiết, nên cũng chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng, vỗ vỗ lưng như an ủi.
“Đừng lo, nàng ấy sẽ ổn thôi.”
Giọng hắn vốn lạnh nhạt, nhưng hôm nay lại mềm mại đến lạ. Sự dịu dàng ấy, rơi vào tai Tô Liên Y lại chẳng khác nào một nhát dao sắc bén.
Lừa dối, là lời buộc tội ấy nặng nề đến mức khiến nàng không thể ngẩng đầu lên được nữa.
Tô Liên Y vốn là người cẩn thận, mỗi chuyện trong lòng nàng đều phải cân nhắc trăm lần ngàn lượt. Chẳng lẽ lần này nàng đã nghĩ sai rồi sao? Chẳng lẽ… nàng thật sự nên giải thích với Vân Phi Tuân không?
Nhưng điều nàng sợ nhất chính là hậu quả sau khi nói ra. Nếu nói cho Vân Phi Tuân biết, lỡ như hắn không thể chấp nhận được chuyện phải mổ bụng lấy con thì sao? Khi ấy, không chỉ Sơ Huỳnh phải gánh rủi ro, mà ngay cả người trực tiếp thực hiện ca sinh mổ là nàng cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.
Người hiện đại tiếp nhận cái mới còn phải mất vài năm, huống hồ nơi đây là cổ đại. Chỉ dựa vào đôi ba lời giải thích của nàng mà thay đổi được nhận thức hàng trăm năm? Thật quá ngây thơ!
Nếu lúc đó hắn thật sự tìm cách ngăn cản, bỏ lỡ thời khắc sinh tử, thì mọi chuyện coi như chấm hết. Bởi vì… sinh mạng là thứ không thể đảo ngược.
Nghĩ đến đây, Tô Liên Y lại càng thêm kiên định. Không phải nàng không tin Vân Phi Tuân, mà là vào thời điểm then chốt trước khi sinh, nàng tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ điều gì!
Vân Phi Tuân chẳng hay biết gì về những tính toán trong lòng người con gái đang tựa trong ngực mình. Hắn chỉ khẽ vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Sơ Huỳnh là người tốt, trời xanh ắt có mắt. Nàng ấy sẽ không sao đâu, đừng lo.”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng áp sát vào lồng ngực rắn rỏi của hắn, chìm trong thứ cảm giác an toàn hiếm có, khẽ hỏi: “Phi Tuân, nếu… nếu có chuyện gì đó ta giấu ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Vân Phi Tuân cúi mắt, nhẹ nhàng nhìn nàng: “Là vì thiện ý, hay vì ác ý?”
“Vì thiện ý.” Nàng đáp, ánh mắt kiên định không chút do dự.
Vân Phi Tuân khẽ gật đầu: “Vậy thì ta tha thứ.” Bởi vì... làm sao có thể không tha thứ chứ? Chính hắn cũng có những chuyện chưa từng nói với nàng.
Tô Liên Y khẽ run lên. Nàng vô cùng cảm động. Vân Phi Tuân... là đang tin tưởng nàng. Chỉ khi thực sự tin một người, mới có thể không nghi ngờ, không truy hỏi, không giận dỗi vô cớ. Không ngờ một lời nói vô tình, lại đổi được chân tình thực sự.
“Phi Tuân, chỉ cần ngươi một lòng một dạ với ta, thì ta cũng sẽ chân thành không đổi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Tình cảm của nàng vốn không phải kiểu mãnh liệt, dồn dập hay hào nhoáng. Nó luôn âm thầm lặng lẽ, từng chút một tích tụ qua những việc nhỏ bé đời thường, lặng lẽ bén rễ đâm chồi.
Đúng lúc Vân Phi Tuân định nói gì đó, cửa phòng sinh bỗng nhiên bật mở. Ngô thị bước nhanh ra, tay ôm một chậu nước đầy máu. Cảnh tượng ấy khiến Tô Liên Y giật mình thót tim, ngay cả Vân Phi Tuân — người từng quen với máu me nơi chiến trường — cũng sững sờ.
Ngô thị hoàn toàn không để ý tới đôi nam nữ đang ôm nhau trong sân. Trong đầu bà giờ chỉ còn lại hình ảnh sản phụ trong phòng, còn đang giành giật từng hơi thở.
Tô Liên Y vội đẩy Vân Phi Tuân ra, bước lên một bước: “Tôn đại tẩu, bên trong... tình hình sao rồi?”
Lòng nàng thắt lại. Nãy giờ vì chìm trong chuyện riêng mà nàng đã lơ là, không để ý tiếng hét trong phòng mỗi lúc một nhỏ dần...
Ngô thị đổ chậu máu đi, vội vã chạy vào bếp chuẩn bị đun thêm nước nóng.
“Phi Tuân… Đại Hổ, ngươi mau vào bếp giúp đun nước!”
Vì quá lo lắng, Tô Liên Y suýt chút nữa đã lỡ miệng gọi thẳng tên thật của Vân Phi Tuân trước mặt người ngoài. Hắn lập tức hiểu ý, không nói thêm gì mà nhanh chóng chạy vào bếp.
Ngô thị lấy phần nước nóng cuối cùng, định quay lại phòng thì bị Tô Liên Y giữ chặt tay:
“Tôn đại tẩu, mau nói cho ta biết, tình hình của Sơ Huỳnh thế nào rồi?”
Ngô thị đang rất sốt ruột, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của nàng thì cũng không giấu giếm nữa, chỉ thở hắt một hơi, nói thật: “Liên Y cô nương… ngươi phải chuẩn bị tâm lý. Sơ Huỳnh… đứa bé trong bụng nàng… đang xoay ngược, là ngôi mông*.”
(*Ngôi mông (còn gọi là ngôi thai ngược, tiếng Anh: breech presentation) là một tư thế bất thường của thai nhi trong t* c*ng vào những tuần cuối của thai kỳ. Thay vì đầu quay xuống dưới như bình thường (ngôi đầu), thai nhi quay mông hoặc chân xuống dưới, đối diện với cổ t* c*ng — tức là: Mông sẽ là phần ra trước khi sinh (thay vì đầu), Có thể là mông đơn thuần, hoặc mông kèm chân, hoặc chân ra trước.)
“Ngôi mông?” Tô Liên Y sửng sốt. Trong một thoáng, nàng chưa hiểu ngay, nhưng rồi như sấm nổ bên tai, thì ra là ngôi thai bất thường!
Thai nhi trong t* c*ng không cố định, thường sẽ tự xoay đầu xuống dưới khi đến ngày dự sinh. Nhưng Sơ Huỳnh lại sinh non, đứa bé rõ ràng chưa kịp xoay đúng tư thế! Tô Liên Y cảm thấy tim thắt lại, sao nàng lại sơ suất đến thế? Đáng lý phải nghĩ đến khả năng ngôi thai bất thường khi biết là sinh sớm. Nếu nghĩ ra sớm hơn, đã chẳng để Sơ Huỳnh phải chịu đau đớn đến thế… nàng nên mổ ngay từ đầu!
“Tôn đại tẩu, bà đun nước đi. Đại Hổ, theo ta về nhà lấy đồ!” Dứt lời, nàng buông tay Ngô thị, nắm lấy tay Vân Phi Tuân kéo đi, lao về phía nhà như bay.
Vân Phi Tuân không hỏi gì thêm, Tô Liên Y bảo làm gì, hắn đều lập tức làm theo không chút do dự.
“Ngươi đi lấy rượu chưng cất, là loại rượu nồng độ cồn cao lần trước ta đã chưng cất. Nếu ta nhớ không nhầm thì vẫn còn hai bình.” Chưa kịp bước qua cổng viện, Tô Liên Y đã phân phó, còn mình thì lập tức chạy vào phòng, gom hết thuốc mê, thuốc gây tê, cùng bộ dao mổ mà vị Triệu pháp y từng tặng, cộng thêm vài dụng cụ liên quan. Tất cả ôm đầy trong lòng.
Khi nàng vừa ra sân, Vân Phi Tuân đã trở lại, tay cầm hai bình rượu. Hắn nhìn nàng ngập ngừng hỏi: “Liên Y, nàng định làm gì vậy?” Sắc mặt đại biến, bộ dao ấy chẳng phải là đồ pháp y dùng để mổ xác sao? Tô Liên Y mang nó đi làm gì?
“Đến nhà Sơ Huỳnh, nhanh!” Tô Liên Y ôm đầy dụng cụ rồi lập tức chạy đi. Vân Phi Tuân thấy nàng ôm quá nhiều, lo nàng vấp ngã, liền giành lấy bộ dao nặng trịch trong tay nàng rồi cùng chạy theo sát.
Tiếng rên đau đớn của Sơ Huỳnh đã yếu hẳn, e là sức đã cạn kiệt.
Khi hai người tới nơi, Ngô thị lại vừa mang thêm một thau nước đỏ lòm từ trong ra. Tô Liên Y không nói không rằng, giật lấy dao mổ và bình rượu rồi lập tức lao vào trong.
“Liên Y cô nương! Không thể vào! Ngươi là người chưa…”
“Ta phải phẫu thuật, rạch bụng đưa thai nhi ra. Nếu không mổ ngay, cả mẹ lẫn con đều sẽ chết!” Tô Liên Y lớn tiếng nói.
Nàng đặt toàn bộ dụng cụ lên chiếc bàn sạch một cách cẩn thận: thuốc mê, thuốc tê, rượu sát trùng, dao mổ… Nhìn căn phòng đầy máu tanh, giường chiếu nhuộm đỏ, dưới đất loang lổ vết máu, tim nàng co thắt lại. Nghe tiếng rên yếu ớt như mèo con hấp hối của Sơ Huỳnh, nàng liền nghiến răng, gạt phăng mọi sợ hãi ra khỏi đầu.
“Cái gì? Tô cô nương, ngươi điên rồi sao? Làm sao có thể rạch bụng người ta ra được?” Một bà đỡ từ huyện thành thất sắc kêu lên.
Tô Liên Y rửa tay sạch bằng nước nóng, dùng khăn lau khô, sau đó lại sát trùng bằng rượu cất. Giọng nàng lạnh lùng:
“Ta không điên. Đây là phẫu thuật. Nếu các người có gan thì ở lại hỗ trợ, không thì mời ra ngoài!”
“Không được! Không thể để ngươi làm chuyện thất đức ấy!” Bà đỡ còn lại run rẩy lắc đầu, hoảng hốt gào lên.
Tô Liên Y trừng mắt nhìn chằm chằm: “Không mổ thì làm gì? Chẳng lẽ đứng nhìn người bạn duy nhất của ta chết ngay trước mắt sao? Ta nhắc lại lần nữa, ai muốn giúp thì ở lại, không thì mời ra ngoài!”
Chính là điều nàng lo sợ nhất, nếu sớm công khai chuyện phẫu thuật, những người cổ đại này liệu có chấp nhận nổi? Đừng nói hai bà đỡ kia, đến cả bản thân Sơ Huỳnh e là cũng sẽ sợ hãi đến chết.
“Điên rồi! Tô Liên Y, ngươi là đồ điên! Ta phải báo quan!” Một bà đỡ hoảng hốt kêu lên khi thấy Tô Liên Y mở hộp dụng cụ to tướng ra, chọn lấy vài con dao mổ và kéo, lần lượt đặt vào khay sắt sạch sẽ.
Tô Liên Y không buồn quay đầu lại: “Đi đi, cứ đi báo quan. Bà Tôn, làm ơn đưa bà ấy ra ngoài.”
Kẹp cầm máu chỉ có hai cái, lại còn vô cùng đơn sơ, do chính nàng phác họa bản vẽ, rồi nhờ thợ rèn trong huyện rèn ra, gọi là kẹp cầm máu thì cũng còn hơi miễn cưỡng.
Bà cụ Tôn thì lại là người hiểu rõ Tô Liên Y. Năm xưa, con trai bà bệnh nặng không ai cứu nổi, vậy mà cô nương này như từ trên trời rơi xuống, lại có thể xoay chuyển cục diện. Bà vẫn nhớ rõ cảnh Tô Liên Y từng cúi đầu áp tai lên ngực Đại Hải mà nghe, hành vi ấy nhìn qua thì thật trái lễ giáo, nhưng Tô Liên Y lại nói đó là bước đầu tiên để chữa trị.
Dù trong lòng vẫn còn kháng cự chuyện mổ bụng sinh con, nhưng vì tin tưởng Tô Liên Y, bà cụ Tôn vẫn quyết đoán kéo bà đỡ đang gào thét kia ra ngoài. Bà đỡ còn lại thấy thế cũng lặng lẽ theo ra. Bà ta sợ, sợ nếu xảy ra chuyện thì mình sẽ bị liên lụy.
Bên ngoài phòng, Vân Phi Tuân chỉ nghe thấy tiếng náo loạn bên trong nhưng không rõ chuyện gì, chỉ có thể sốt ruột đứng chờ. Chợt thấy bà cụ Tôn kéo hai bà đỡ ra ngoài.
Một trong hai bà đỡ mặt tái xanh như thấy ma, vừa đi vừa hét: “Giết người rồi! Mau đến cứu mạng! Có người định giết người đó!”
Bà cụ Tôn vội quay sang Vân Phi Tuân: “Đại Hổ, mau trói hai người này lại, kẻo phá hỏng việc của Liên Y cô nương!”
Vân Phi Tuân không biết Tô Liên Y đang làm gì, nhưng thấy bà cụ nghiêm túc như vậy, hắn cũng không dám chần chừ. Lập tức chạy đi tìm hai sợi dây thừng, trói chặt hai bà đỡ lại. Bà cụ Tôn cũng nhanh tay nhét hai mảnh vải cũ vào miệng họ: “Nhị vị tỷ muội, đắc tội rồi, nhưng giờ không thể để các người làm loạn!”
Vân Phi Tuân càng lúc càng sốt ruột, vội nắm lấy vai bà cụ Tôn: “Bà ơi, rốt cuộc trong phòng xảy ra chuyện gì? Liên Y đang làm gì?”
Bà cụ Tôn cũng trắng bệch mặt, dù tay vừa giúp trói người, nhưng răng thì vẫn va lập cập không ngừng: “Đại Hổ à… là thế này… Hoàng thị… nàng ấy khó sinh, e là không thể qua khỏi. Mà Liên Y cô nương… nàng ấy…”
Vân Phi Tuân trừng lớn mắt, chăm chú lắng nghe từng lời một, không bỏ sót lấy một chữ.
“Liên Y cô nương muốn… mổ bụng Hoàng thị để lấy đứa bé ra…” Vừa nói đến đây, mắt bà cụ tối sầm, suýt nữa thì ngất.
Vân Phi Tuân vội vàng đỡ lấy bà cụ Tôn, dìu bà ngồi xuống ghế, sau đó lập tức lao về phía phòng sinh, định xông vào ngăn cản.
Không thể được! Tuyệt đối không thể làm như thế! Nếu thật sự mổ bụng, không chỉ Hoàng thị mất mạng, ngay cả Tô Liên Y cũng sẽ bị chu di cửu tộc!
Nhưng vừa đến cửa phòng, hắn đã bị Tô Liên Y chặn lại.
Vân Phi Tuân sững sờ, bởi vì lúc này trên mặt Tô Liên Y hoàn toàn không có lấy một tia lo lắng hay sợ hãi. Những gì hắn thấy, chỉ là một sự bình tĩnh đến rợn người. Sự bình tĩnh ấy, hắn chưa từng thấy, vô cùng xa lạ.
Đây là Tô Liên Y khi bước vào trạng thái làm việc, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng, mỉm cười thường ngày.
“Phi Tuân, ngươi tin ta không?” Giọng Tô Liên Y lạnh băng, lạnh như lưỡi dao sắc bén trong tay nàng, không mang theo chút hơi ấm nào.
“Ta…” Vân Phi Tuân do dự, ánh mắt giằng xé: “Liên Y, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám mổ bụng lấy con. Nàng làm vậy, chẳng khác nào đi ngược lại cả đạo lý lẫn trời mệnh…”
“Xưa nay chưa có, nhưng tương lai sẽ có.” Tô Liên Y lạnh nhạt đáp lời.
“Chưa nói đến việc Sơ Huỳnh (tức Hoàng thị) có thể sống hay không, chính nàng cũng sẽ bị liên lụy.” Vân Phi Tuân nói, giọng nghẹn ngào.
“Chỉ vì sợ bị liên lụy… mà đành trơ mắt nhìn nàng ấy chết sao? Ta không làm được.” Giọng Tô Liên Y vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt nàng đã ánh lên nỗi thất vọng sâu sắc: “Phi Tuân, xem ra… ngươi vẫn chưa hiểu ta.”
Vân Phi Tuân cả kinh: “Không, không phải không hiểu nàng… mà là… ta lo… ta sợ…”
Tô Liên Y khẽ mỉm cười, nụ cười vừa nhẹ vừa đượm bi thương: “Dù có bị liên lụy, thì cùng Sơ Huỳnh làm bạn nơi âm phủ… ta cũng không hối hận.”
Nói đoạn, nàng quay đầu, không để ý đến Vân Phi Tuân nữa, chỉ nhìn sang Ngô thị: “Tôn đại tẩu, ngươi giúp ta chứ? Nếu ngươi sợ… ta sẽ đóng cửa lại, tự mình làm.”
Tuy nói vậy, nhưng nàng hiểu rõ, làm một mình là vô cùng khó. Dù nước ối đã vỡ một phần, nhưng phần lớn vẫn còn trong t* c*ng. Chỉ cần dao hạ xuống, nước ối sẽ phun trào mãnh liệt, cần có người lập tức dẫn lưu. Còn phải dùng kẹp cầm máu đúng lúc… Tất cả đều cần phối hợp cực kỳ ăn ý của hai người, mà tốt nhất là hai người đều có kinh nghiệm lâm sàng phong phú.
Một lát nữa thôi, nếu chứng kiến cảnh mổ bụng lấy con, e là người thời xưa ai nấy cũng sẽ kinh hãi đến ngất xỉu.
Thôi vậy, cho dù không ai giúp, nàng cũng sẽ dốc toàn lực!
“Liên Y cô nương, ta giúp ngươi! Ta không sợ!” Ngô thị kiên định nói. Mạng của phu quân bà là do Tô Liên Y cứu về, mà Hoàng thị lại là sư phụ khai tâm của Tiểu Cẩm. Nay Tô Liên Y đã quyết không quay đầu, sao bà có thể chùn bước? Dù sau này có phải lấy mạng đổi mạng, bà cũng chấp nhận, để báo đáp ân nghĩa của hai vị cô nương.
“Ừm… Tôn đại tẩu, cảm ơn ngươi.” Tô Liên Y nhẹ gật đầu, tránh người để bà vào phòng. Sau đó quay đầu nói với Vân Phi Tuân: “Thời gian không còn kịp nữa. Hãy tin ta, ở ngoài đợi, chăm sóc ba vị trưởng bối.” Nói xong, nàng “cạch” một tiếng, khóa trái cửa phòng lại.
Trong phòng, mùi máu tanh nồng nặc lan khắp bốn phía. Ngô thị tuy sợ, nhưng vì hai cô nương, bà đã quyết liều cả mạng.
Nhà nông ai chưa từng làm thịt gà chứ? Người như bà — đảm đang, tháo vát — đến heo con cũng từng tự tay giết mổ. Giờ phút này, bà tự nhủ: Cứ xem Hoàng thị như gà, như lợn mà thôi, có gì mà sợ!
Tô Liên Y nhanh chóng dặn dò Ngô thị những việc cần làm, sau đó hòa thuốc mê vào nước đường đỏ.
“Sơ Huỳnh, ta muốn làm gì… chắc ngươi cũng đoán ra rồi chứ?” Toàn thân Hoàng thị đẫm mồ hôi lạnh, gắng gượng gật đầu.
“Ngươi đồng ý không?” Tô Liên Y hỏi tiếp.
Hoàng thị khẽ khựng lại một chút, ánh lên tia do dự. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, tia do dự ấy đã tan biến. Đôi môi trắng bệch không còn chút huyết sắc, cố gắng nhếch lên, muốn nở một nụ cười trấn an Tô Liên Y… nhưng không thành. Nàng ta chỉ có thể chậm rãi, kiên định gật đầu.
Mũi Tô Liên Y lập tức cay xè, một trận chua xót dâng trào nơi hốc mắt, đây chính là niềm tin!
Suốt bao năm hành y ở hiện đại, nàng chưa từng có được sự tin tưởng thuần túy như thế này. Chẩn đoán nàng đưa ra, không ai tin; có bệnh nhân từng ném thẳng tờ đơn chẩn đoán vào mặt nàng. Thuốc nàng kê, không ai dám uống; có người nói nàng cố tình kê thuốc đắt để nhận hoa hồng. Có lần nàng dốc lòng cứu chữa một ông lão, dù cuối cùng vẫn không cứu được, nhưng lại bị chính con trai người ấy g**t ch*t.
Nàng nhớ rõ, trước lúc nhắm mắt xuôi tay, câu cuối cùng nàng nói là: "Ta, Tô Liên Y, thề sẽ không bao giờ hành y nữa!"
Vậy mà nay, lời thề ấy, nàng đã phá bỏ hết lần này đến lần khác.
Lời thề khi vừa đỗ vào trường y, cảnh tượng ngày khoác lên chiếc áo blouse trắng, tất cả vẫn còn văng vẳng bên tai, rõ ràng trước mắt.
Suốt bao năm theo nghề y, nàng chờ đợi điều gì? Chẳng phải chính là… một sự tin tưởng như thế này hay sao?
“Uống cái này đi.” Giọng nói của nàng dịu hẳn lại, trong mắt lấp lánh thứ ôn nhu mà chưa từng có.
Ánh mắt Sơ Huỳnh nhìn nàng đầy sự dựa dẫm, như thể sẵn sàng đem cả sinh mạng giao vào tay nữ tử trước mặt. Dù đau đến cắn răng, Sơ Huỳnh vẫn cố gắng nuốt hết chén nước thuốc mê.
“Tô cô nương, phải nhanh lên, không kịp nữa rồi. Một khi nước ối chảy hết, đứa bé sẽ bị ngạt chết!” Ngô thị sốt ruột nói.
Tô Liên Y gật đầu: “Biết rồi, Tôn đại tẩu. Ta vừa mới cho nàng ấy uống thuốc mê. Nếu thuốc chưa ngấm mà đã mổ, cơn đau ấy có thể khiến người sống bị hành đến chết.”
Thuốc mê rất hiệu quả, liều lượng cũng đủ mạnh. Sơ Huỳnh chỉ cảm thấy từ đầu lưỡi đến cổ họng lành lạnh, rồi tê dại lan xuống bụng. Cơn đau mãnh liệt kia dần dần dịu xuống.
“Liên… Liên Y, ta… không còn đau lắm rồi.” Nàng ngỡ ngàng, vui mừng thốt lên.
Tô Liên Y cầm lấy khăn lụa, dịu dàng lau sạch từng giọt mồ hôi trên mặt Sơ Huỳnh, ánh mắt ôn nhu như mẹ nhìn con: “Ngốc à, có gì mà mừng? Uống thuốc mê rồi, thân thể ngươi chẳng còn sức để rặn sinh. Bây giờ, tính mạng của ngươi… hoàn toàn nằm trong tay ta rồi.”
Sơ Huỳnh chớp mắt. Đôi mắt nàng đen láy, sâu như vực thẳm, nhìn chằm chằm vào Tô Liên Y.
“Không sao cả… sống chết có số. Dù kết quả thế nào, ta vẫn tin ngươi, Liên Y. Có thể có một người bạn chân thành như ngươi… đời này ta sống không uổng.”
Tô Liên Y khẽ lắc đầu, bất lực. Nước mắt trào ra từ khoé mắt mà chẳng thể ngăn được. Đứa ngốc này… nàng ta không hiểu mình đang phải đối mặt với thứ gì. Đây là một canh bạc thực sự: Chín phần chết, chỉ một phần sống!
“Sơ Huỳnh, nghe ta nói.” Giọng nàng run nhẹ, nhưng quyết liệt. “Nếu ngươi chết… ta sẽ theo ngươi xuống âm phủ.”
Sơ Huỳnh kinh hoảng: “Không được! Liên Y, ngươi phải sống! Ngươi còn phải sống thật hạnh phúc với Đại Hổ nữa!”
Tô Liên Y gật đầu. Sơ Huỳnh vẫn luôn là người thúc đẩy nàng đến gần Vân Phi Tuân.
“Ừ… ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.”
Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, nếu Sơ Huỳnh có mệnh hệ gì, nàng tuyệt đối sẽ không sống một mình mà thanh thản. Cái mạng này… nàng sẽ dùng để đền.
Thiên Kim Danh Y
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y
Story
Chương 119: Lời thề 1
10.0/10 từ 19 lượt.