Thiên Kim Danh Y
Chương 120: Lời thề 2
Nàng nhanh chóng xem lại thời gian. Thuốc đã uống được một lúc, lý ra nên phát huy tác dụng. Nhưng đúng như nàng dự đoán, Sơ Huỳnh từng dùng qua nhiều loại danh dược, cơ thể có phần kháng thuốc. Hiệu lực đến trễ… thì hiệu lực hết cũng sẽ sớm.
Trong nửa canh giờ, không, trong một khắc thôi… nàng phải hoàn thành ca mổ!
Tô Liên Y đưa tay véo nhẹ vào phần bụng dưới của Sơ Huỳnh, giọng dứt khoát: “Có cảm giác gì không?”
“Không…” Giọng Sơ Huỳnh đã cứng cáp hơn hẳn. Không đau nữa, toàn thân cũng nhẹ nhõm hẳn đi.
“Tốt. Nhắm mắt lại, đừng nhìn.” Nói rồi, Tô Liên Y lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng che mắt nàng lại.
Cuộc phẫu thuật… bắt đầu.
…
Trong phòng im lặng đến đáng sợ. Bên ngoài, ai nấy đều nín thở.
Vân Phi Tuân thật sự rất sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời thật sự sợ hãi như thế. Hắn đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ ở chiến trường, bao lần cận kề cái chết, vậy mà cũng chưa từng cảm thấy bất lực đến mức này. Từ khi quen biết Tô Liên Y, tim hắn cứ hết lần này đến lần khác bị bóp nghẹt. Mổ bụng? Moi ruột? Người… có thể sống được sao!?
Nếu Sơ Huỳnh chết thì sao? Nếu Tô Liên Y xảy ra chuyện thì sao?
Hàng loạt câu hỏi như hàng vạn mũi tên xuyên thẳng vào lòng ngực hắn, khiến người từng dạn dày gió sương như Vân Phi Tuân cũng thấy choáng váng.
Hai bà đỡ bị trói chặt, miệng nhét khăn, mặt trắng bệch như giấy, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín. Sợ, kinh hoàng, và không thể hiểu nổi thứ đang diễn ra bên trong.
Bà cụ Tôn vừa mới ngất xỉu, bây giờ chật vật gượng dậy. Ánh mắt hoảng hốt hướng vào bên trong phòng, nơi có ba người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời bà.
Nếu cả ba đều chết… thì biết phải làm sao? Nương của Tiểu Cẩm sẽ mất… Sư phụ của nó cũng không còn… Ân nhân cứu mạng của Tôn gia… cũng sẽ không trở lại…
Mắt bà cụ tối sầm. Cơn choáng váng lại ập đến, suýt nữa thì ngã quỵ. Vân Phi Tuân vội đỡ bà lại: “Bà Tôn, tin Liên Y đi. Bà biết rõ nàng ấy là người thế nào… nàng ấy sẽ không bao giờ liều mạng nếu không chắc chắn.”
Lời nói mang theo chút run rẩy, dù ngoài mặt trấn an, nhưng lòng hắn cũng đang lo lắng.
Bà cụ Tôn ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng nghĩ đến kết cục xấu nhất. Bà khẽ thở dài, giọng nghèn nghẹn: “Đại Hổ à… đây…”
Vân Phi Tuân nắm chặt tay, gật đầu: “Nhất định… sẽ không sao đâu.”
Hai bà đỡ lúc này đã bình tĩnh lại, cùng quay đầu nhìn về phía Vân Phi Tuân. Tô Liên Y bây giờ đã là một nhân vật phong vân ở huyện Nhạc Vọng, người người đều biết, dù là lời khen hay gièm pha.
Mặt tích cực thì khỏi phải nói: Hắc mã thương giới, một tay gây dựng lại tửu quán Tô gia, khi khai trương đã chấn động cả huyện, hiện tại thì làm ăn phát đạt đến nỗi người người tranh nhau mua rượu.
Còn mặt tiêu cực? Ấy là cái mớ chuyện rối rắm với nhị công tử Lý phủ.
Lúc đầu nghe đồn là Tô Liên Y mặt dày bám lấy nhị công tử, người ta chẳng thèm để mắt. Sau đó, chẳng hiểu ra sao mà nàng thay đổi hẳn: Người gầy đi, khí chất cũng khác, càng lúc càng xinh đẹp, tài năng lại xuất chúng. Rồi… nhị công tử kia lại xiêu lòng, đôi bên mập mờ không rõ. Rốt cuộc có một lần, bị người bắt gặp sau lưng người chồng ngốc nghếch xấu xí của nàng, hai người kia lén lút tư tình.
Chẳng lẽ… trước mặt họ lúc này, chính là người chồng ngốc nghếch xấu xí kia trong lời đồn?
Người đàn ông ấy, mặt mày tuy không thuộc hàng tuấn tú, nhưng lông mày kiếm mắt sáng, dáng dấp cao ráo cường tráng. Mặc áo vải thô đơn giản nhưng cử chỉ vẫn toát lên vẻ văn nhã.
Ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, thần thái toát lên khí khái anh hùng. Đôi mắt ấy không gian xảo như thương nhân, không ngu ngốc như nông phu mà như chim ưng trên cao, sắc lạnh, luôn chờ con mồi sơ hở.
Chỉ có điều làn da không mịn màng, vài vết sần nhỏ trên mặt. Nhưng thay vì khiến người khó chịu, lại càng tăng thêm nét thô sảng, ngời ngời vẻ tráng khí của một thiếu niên từng trải.
Hai bà đỡ liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Cái người được cho là “phu quân ngốc nghếch xấu xí” kia… sao không giống lời đồn chút nào cả?
Vân Phi Tuân thấy ánh mắt trao đổi kia, thoáng nghĩ, rồi chắp tay nhẹ giọng: “Nhị vị bà bà, chuyện hôm nay đắc tội. Nhưng lúc này chuyện người sống người chết, không thể để bị quấy nhiễu. Là Liên Y dặn dò như vậy… tại hạ đành phải làm theo.”
Hai bà vốn nghĩ hắn là kẻ thô lỗ, không ngờ lời nói lại ôn hòa, lễ độ đến bất ngờ.
“Bị bịt miệng thế kia chắc chắn khó chịu. Nếu nhị vị hứa không la hét hay làm rối loạn tâm trí Liên Y, ta sẽ tháo khăn bịt miệng ra.” Hai bà gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Vân Phi Tuân liền tiến tới, cẩn thận tháo khăn khỏi miệng họ.
Hai bà lại nhìn nhau, một người lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi tên gì?”
“...” Vân Phi Tuân thoáng sững người, không ngờ các bà lại quan tâm tới hắn vào lúc này. Hắn chậm rãi đáp: “…Đại Hổ. Ta tên Đại Hổ.”
Hai bà đỡ cười gượng, dù sao cũng là người thành thị, nghe cái tên “Đại Hổ” thì thấy… đúng là quê mùa thật. Cũng khó trách Tô cô nương kia chướng mắt.
Một người nhẹ giọng nói, ngữ khí đầy thiện ý:
“Nhìn ngươi cũng là đứa tử tế, ta khuyên thật lòng. Về sau đừng để vợ ngươi tùy tiện ra ngoài, lời ra tiếng vào, người ngoài chẳng nể nang đâu.”
Có lẽ vì tuổi đã cao, lại nghe bao lời đồn thổi về người đàn ông tội nghiệp này, hai bà sinh lòng thương hại, lời lẽ cũng ôn hòa hơn.
Vân Phi Tuân khẽ cười bất đắc dĩ: “Ta tôn trọng Liên Y. Nàng muốn làm gì, ta đều ủng hộ.”
Hai bà khẽ thở dài, một người hỏi tiếp: “Nhà ngươi còn ai không?”
Vân Phi Tuân lại thoáng lặng người. Nhưng nếu hai bà này chịu yên lặng, không gây rối bên trong, dù sau này có lan truyền điều tiếng, thì chút nhẫn nại này cũng đáng.
“…Tại hạ mồ côi, trong nhà không còn ai.”
Quả nhiên, hai bà lập tức xúc động như mẹ gặp con. Dường như đã quên bẵng cảnh máu me căng thẳng đang diễn ra sau cánh cửa kia.
“Đứa nhỏ ngốc, nhìn ngươi thật thà như thế, chẳng có cha mẹ dạy bảo… Phải biết đàn bà ấy, không thể để đi lung tung. Có đi thì cũng phải đợi lớn tuổi, sinh vài đứa con rồi hãy nói!”
Người kia vội chen vào: “Đúng đúng! Con gái chưa có con thì lòng dạ chưa yên. Huống chi Tô cô nương kia vừa trẻ vừa đẹp, lỡ theo người khác đi mất… ngươi chẳng còn gì trong tay đâu.”
Bà cụ Tôn vừa định nói gì, rồi lại nhớ đến mấy lời đồn ngoài kia, liếc nhìn “Đại Hổ” đang lễ độ trước mặt mình, cuối cùng cũng lặng thinh không lên tiếng.
Vân Phi Tuân thở dài: “Đa tạ hai vị đã dạy bảo.”
Một bà lại tiếp lời, giọng đầy từng trải: “Đứa ngốc, không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt. Chúng ta đều là người từng trải, đi khắp nơi đỡ đẻ, gặp không ít chuyện. Phải giữ vợ cho chặt, bằng không một khi đi rồi, có hối cũng chẳng kịp!”
Vân Phi Tuân cụp mắt xuống, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh Lý Ngọc Đường đưa nàng trở về. Lòng vốn kiên định bỗng dao động một chút, không phải là dao đ*ng t*nh cảm với Tô Liên Y, mà là tự vấn bản thân: Cứ ở nhà lặng lẽ chờ đợi như vậy… liệu có phải quá bị động rồi không?
“Đứa nhỏ, ngươi thật là ngốc mà…” Một bà đỡ thở dài: “... dù ngươi có tôn trọng Tô cô nương, thì cũng nên theo nàng đi khắp nơi chứ. Chân tay ngươi đầy đủ, tướng mạo cũng đâu đến nỗi nào, sao không may cho mình bộ đồ tử tế, ra mặt vài lần? Ít nhất cũng để đám đàn ông khác biết… Tô cô nương đã là hoa có chủ rồi!”
Vân Phi Tuân thoáng kinh ngạc, bảo hắn tướng mạo không tệ?
Từ nhỏ, bởi vì khuôn mặt có mụn nhọt, hắn hiếm khi soi gương, lâu dần cũng thành thói quen. Dù hiện giờ đã được Tô Liên Y giúp chữa trị, hắn cũng chẳng mấy khi để ý đến dung mạo mình.
Chẳng lẽ… mặt mình thật sự đã khá lên rồi?
“Đúng đó đúng đó! Đi theo Tô cô nương làm ăn buôn bán, chứ cứ làm nông dân thì được cái gì?” Hai bà cụ một người nói, một người hùa theo, cứ như thể Vân Phi Tuân là con trai ruột của họ vậy.
Trong lòng Vân Phi Tuân khẽ thở dài một tiếng. Chuyện hắn không rời khỏi thôn là có nguyên do, dù có thể rời đi, hắn cũng không định cứ vậy mà… lẽo đẽo theo sau Tô Liên Y.
“Bình thường cũng phải chủ động một chút, bày trò lãng mạn vào!” Một bà đỡ ra vẻ từng trải: “Đám công tử con nhà giàu người ta khéo lắm đấy, ngươi biết Tiêu gia không?”
“Biết chứ, Tiêu gia vì một cô tiên cơ ở Túy Tiên Lâu mà bày không biết bao nhiêu trò. Nào là pháo hoa, nào là thuyền hoa, chậc chậc chậc… Một ngày mà bày ra còn nhiều hơn bà đây sống nửa đời người từng thấy!”
Thế là hai bà cứ thế mà ríu rít kể, người này chen lời người kia, càng nói càng hăng.
Đàn bà, vốn là thích chuyện đông chuyện tây. Ngay cả bà cụ Tôn cũng xích lại gần, nghiêng tai nghe, chẳng còn nhớ nổi trong nhà lúc này đang là tình thế sinh tử.
Vân Phi Tuân hơi ngẩn người… pháo hoa? Pháo hoa dùng để làm gì?
Nghe nói như thế có thể làm nàng vui, Vân Phi Tuân lập tức ghi nhớ trong lòng. Pháo hoa… phải mua pháo hoa! Nếu có thể khiến Tô Liên Y vui vẻ, hắn bằng lòng thử mọi cách.
“Mà này, còn phải tặng nữ nhân trang sức nữa. Không có cô gái nào lại không thích đồ trang sức đâu.” Một bà đỡ vừa nói vừa khẽ vỗ đùi, đầy vẻ khẳng định.
Vân Phi Tuân khẽ gật đầu, trong lòng chợt dâng lên một nỗi hối hận, lúc trước tặng Tô Liên Y cái vòng tay kém chất kia… thật đúng là ngốc đến mức muốn đập đầu mình một cái! Tại sao lúc ấy lại tặng nàng món quà dở tệ như vậy chứ?
Cũng nhờ vào đoạn chuyện trò này mà không khí vốn đang ngột ngạt căng thẳng trong sân dần dịu xuống.
Vân Phi Tuân vẫn quỳ ngồi nơi đó, lặng lẽ ghi nhớ từng điều từng điều những bà đỡ thành thị kia vừa kể. Từ pháo hoa, thuyền hoa cho đến trang sức lấp lánh, tất cả đều khắc sâu trong lòng, quyết tâm sau này sẽ lần lượt làm cho Tô Liên Y.
Lời hai người đó nói ra như sự khai sáng cho Vân Phi Tuân. Hắn vốn chỉ nghe đồn rằng mấy công tử nhà giàu hay giở trò để lấy lòng nữ tử, nhưng không ngờ lại nhiều và kỳ công đến thế. Đến nỗi một nam tử đại trượng phu như hắn mà nghe còn thấy hoa mắt chóng mặt, huống chi là nữ nhi? Nữ nhân… chắc chắn sẽ động lòng thôi.
Chính lúc này đây, hắn mới thực sự hiểu ra, những gì mình từng làm cho Tô Liên Y… quá ít, quá ít rồi. Vậy mà hắn đã chiếm được tình cảm của nàng.
Hắn biết rõ, Diệp Từ thật lòng thích Tô Liên Y, điều đó không cần nói, hắn cũng nhìn ra.
Còn Lý Ngọc Đường kia, tuyệt đối không phải hạng người lương thiện, từ ánh mắt hắn nhìn Liên Y, một người đàn ông như Vân Phi Tuân liếc qua cũng hiểu rõ, đó không phải ánh mắt trong sạch.
Vậy mà cuối cùng, nàng lại chọn hắn.
Chọn một kẻ chẳng có gì, lại từng là “phu quân ngốc nghếch xấu xí” bị cả huyện chê cười.
Lúc này nghĩ lại, thật khiến người ta vừa kinh ngạc vừa không khỏi dâng trào xúc cảm.
Dà quá khứ ra sao, từ nay về sau… Hắn thề sẽ dùng cả tấm lòng, cả đời này, để giữ lấy trái tim nàng.
Hai bà vẫn đang huyên thuyên chuyện đông chuyện tây, bà cụ Tôn đứng bên cạnh nghe mà cũng bị cuốn vào, cười khẽ liên tục. Còn Vân Phi Tuân thì dần chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Ánh mắt hắn không ngừng lặng lẽ liếc về phía cánh cửa đóng chặt kia, nơi đang giành giật sinh tử từng khắc
Ánh nhìn ấy, sâu như đáy hồ, sáng như ánh sao giữa đêm đen. Không ai biết trong đó đang nghĩ gì: Là Tô Liên Y, hay là tương lai, hay là điều gì còn sâu hơn thế nữa…
Một đôi mắt thâm trầm ấy, lúc này đây, mang theo một vẻ vô cùng bí ẩn.
…
Trong căn phòng đóng chặt cửa, mọi thứ đang diễn ra trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.
Đột nhiên, một tiếng khóc vang lên, trong trẻo mà đầy sinh lực của một đứa trẻ sơ sinh…
Sinh rồi!
Cả trong lẫn ngoài cửa đều lập tức chấn động, ánh mắt người người ánh lên niềm vui sướng tột độ.
Chỉ duy nhất một người vẫn giữ sự điềm tĩnh như ban đầu, Tô Liên Y.
Bởi nàng biết, so với việc rạch một đường để đưa sinh mạng ra ngoài, thì việc khâu lại, mới là phần cam go thực sự.
May thay, nàng đã sớm có chuẩn bị, tự tay làm một ít chỉ ruột cừu để dùng cho tình huống hôm nay.
Ngô thị đứng bên, nhìn lớp da thịt bị rạch toạc, máu thấm ướt từng tấc vải, không khỏi run rẩy toàn thân, mấy lần suýt nôn mửa. Thì ra… trong bụng một nữ nhân lại là như vậy…
“Ngươi đi chăm đứa bé đi. Ở đây, ta lo.”
Giọng Tô Liên Y vang lên, không lớn, không gắt, nhưng lạnh lẽo như dao cắt: Dứt khoát, không cho phép nghi ngờ.
“Đừng quên, phải trò chuyện với Sơ Huỳnh. Tuyệt đối không được để nàng yên lặng.”
Không có máu truyền, kẹp cầm máu cũng chỉ có vài cái. Máu chảy quá nhiều, nàng sợ… Sơ Huỳnh sẽ không trụ được.
Sơ Huỳnh đã yếu đến mức khó mở mắt, nhưng ít nhất, còn tốt hơn lúc đầu bởi không đau, không mất sức.
Tô Liên Y bắt đầu khâu miệng vết thương, từng mũi kim vững vàng, cẩn trọng. Sau đó cẩn thận sát trùng, rồi dùng kim sang dược, thuốc trị vết thương nàng đặc chế, nhẹ nhàng thoa lên từng lớp da vừa vá lại. Cuối cùng, mới là băng bó.
Không hề có một động tác thừa, cũng không có lấy một chút rối loạn.
“Vậy là xong rồi sao?” Ngô thị ngạc nhiên thốt lên, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi sản phụ đang nằm yên ổn trên giường.
“Tô cô nương, ngươi đúng là thần tiên tái thế… rạch bụng người ta ra như thế, vậy mà khâu lại vẫn sống được!”
Bà ôm lấy hài nhi vừa lau sạch, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng khó tin, vui mừng khôn tả, lại xen lẫn một chút sợ hãi. Một biểu cảm phức tạp đến mức chính bà cũng không nhận ra bản thân đang cảm thấy gì.
Sơ Huỳnh cũng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt nhu hòa đầy thiện ý, mang theo một vẻ từng trải vượt qua sinh tử. Nàng ta lặng lẽ nhìn Tô Liên Y đang bận rộn dọn dẹp, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân.
Tô Liên Y khẽ thở phào một hơi dài, rửa sạch tay bằng nước ấm, rồi lại dùng bột bồ kết chà kỹ từng kẽ ngón tay, sau đó còn cẩn thận dùng cồn sát khuẩn lau đi lau lại.
“Chưa đâu.” Nàng thấp giọng nói, vẻ mặt vẫn không hề thả lỏng.
“Nguy hiểm… mới chỉ vừa bắt đầu.”
“Sinh thường, nguy hiểm nằm ở giai đoạn đầu. Nếu qua được cơn đau sinh, đứa trẻ thuận lợi ra đời, lại không băng huyết hay gặp biến chứng, thì có thể xem như đã vượt qua cửa tử.
Nhưng… đẻ mổ thì khác.”
“Đụng dao, mở bụng… Mà lại không có thuốc kháng sinh truyền tĩnh mạch… nguy cơ nhiễm trùng rất lớn.”
Nói đến đây, giọng nàng trầm hẳn xuống, mắt ánh lên vẻ lo lắng sâu sắc.
Quả thật, đúng như lời nàng nói, hiểm họa vẫn còn đang rình rập.
Sơ HUỳnh nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lại ấm áp vô cùng.
“Không sao cả.” Nàng ta thì thầm: “Chỉ cần có Liên Y ở bên cạnh ta… ta chẳng sợ điều gì hết.”
Tô Liên Y nhìn Sơ Huỳnh đang yếu ớt nằm đó, cũng mỉm cười, nhẹ tay vén mấy lọn tóc ướt còn dính bên thái dương nàng.
“Ừm, mười ngày tới, ta sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Sơ Huỳnh mỉm cười tít mắt, cố gắng giơ tay về phía Tô Liên Y như tìm kiếm. Tô Liên Y sợ nàng dùng sức quá độ, vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng ta.
“Tay áo của ngươi… đỏ hết rồi.” Sơ Huỳnh khẽ nói, giọng đầy áy náy.
Tô Liên Y cúi đầu nhìn, lúc ấy mới phát hiện tay áo mình thấm đầy máu, cánh tay cũng âm ỉ đau, có lẽ do vận lực quá lâu, vết thương cũ bung ra. Nhưng không rõ vết máu là của Sơ Huỳnh… hay chính nàng.
“Không sao đâu, về giặt sạch là được.” Nàng mỉm cười nhẹ.
“Đợi ta khỏe lại… ta sẽ may cho Liên Y một chiếc váy… đẹp nhất.” Sơ Huỳnh thì thầm, ánh mắt sáng lên rực rỡ, tựa như chứa cả bầu trời thu dịu dàng.
Ngô thị đứng bên cạnh, trong lòng đầy cảm khái. Nếu không tận mắt chứng kiến, bà thực chẳng tin nổi thế gian này lại có tình cảm giữa hai nữ nhân còn thân thiết hơn cả ruột thịt.
Bỗng nhiên bà chợt nhớ ra: “Ôi, phải rồi! Các ngươi còn chưa nhìn mặt em bé đúng không? Trời ơi, thằng bé này trông kháu lắm luôn ấy!”
Tô Liên Y bật cười, trẻ sơ sinh thì da dẻ nhăn nheo, ai mà nhìn ra được đẹp xấu gì chứ?
Thế nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến đứa bé… nàng cũng khẽ sững lại. Quả thực, đứa trẻ này có đường nét gương mặt rất sáng sủa.
“Chúc mừng ngươi nha, là bé trai đấy.” Ngô thị vui vẻ ôm đứa trẻ đến cho Sơ Huỳnh xem. Sơ Huỳnh vừa mệt vừa yếu, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui khó tả, con trai!
Hai người cùng chăm chú nhìn đứa trẻ, còn Tô Liên Y thì bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Sau đó lại nhớ ra điều gì, liền nói lớn: “Sơ Huỳnh, ngươi phải chuẩn bị tinh thần. Khi thuốc tê hết tác dụng, sẽ rất đau. Một lát nữa ta sẽ nhờ Đại Hổ đi lấy ít thảo dược giảm đau, sắc cho ngươi uống.”
Tạ ơn trời đất, ít ra bát thuốc tê kia cũng đã giúp Sơ Huỳnh vượt qua được cơn nguy kịch đầu tiên.
“Ừ… mọi chuyện đều nghe theo Liên Y.” Sơ Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát. Tô Liên Y mỉm cười, thu dọn đồ đạc cẩn thận rồi mới bước ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài, nàng liền đóng cửa lại ngay.
Bên ngoài, bốn người nãy giờ thấp thỏm lo lắng. Thấy nàng toàn thân dính máu đi ra, lập tức rúng động.
Bà cụ Tôn vội vã bước tới, giật mình thấy sắc mặt Tô Liên Y tái nhợt, trên người máu me be bét.
Hai bà đỡ kia thì sợ đến trắng bệch mặt, lảo đảo đứng không vững. Mổ bụng lấy con… mà người mẹ vẫn sống sao? Không thể nào!
Chẳng lẽ, Tô Liên Y mổ xong rồi, mẹ chết rồi? Giờ ra đây là để… bịt miệng họ?
“Tô cô nương! Cầu xin ngươi tha mạng! Chúng tôi… chúng ta cái gì cũng chưa thấy đâu mà!” Một người vội òa khóc.
“Phải phải! Hôm nay chúng ta chưa từng tới thôn Tô Gia! Chuyện gì cũng không biết hết á!” Người còn lại cũng khóc rống lên.
Tô Liên Y bật cười, bước tới, tự tay tháo dây trói trên người họ.
“Hai vị tiền bối, vất vả rồi. Yên tâm, mẫu tử Hoàng thị bình an cả rồi. Lát nữa ta sẽ thưởng gấp đôi tiền công, coi như là bồi thường cho hai vị.”
Hai bà ngơ ngác, như không tin nổi tai mình. “Mẫu tử… bình an?”
Bà cụ Tôn cũng sững sờ, vội vàng chạy vào kiểm tra. Chỉ một lát sau, bà bước ra, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc: “Thật sự là… mẫu tử đều bình an! Tô cô nương, ngươi đúng là thần tiên giáng thế rồi, đúng là thần tiên sống!”
Tô Liên Y chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không có gì đâu, thật đấy.”
Ngô thị cũng vừa bước ra, người đầy máu me. Tô Liên Y vốn định nhờ bà hỗ trợ tiếp, nhưng thấy bà cũng đã thấm mệt, liền đổi ý: “Hai vị cứ chờ một lát, ta đi thay một bộ y phục rồi sẽ đưa các vị về huyện thành.”
Lúc ấy, Vân Phi Tuân bỗng lên tiếng: “Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Để ta đưa họ về.”
Tô Liên Y giật mình, kéo hắn sang một bên nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi đang có nhiệm vụ sao?”
Vân Phi Tuân khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Nhiệm vụ không phải là tất cả. Ta từng nghĩ mình có thể vì nghĩa lớn mà dâng hiến mọi thứ… nhưng ta không thể để nàng cũng phải đánh đổi giống vậy. Liên Y, ta đã làm cho nàng quá ít rồi. Từ giờ trở đi, ta sẽ dốc toàn lực để yêu thương và bảo vệ nàng.”
Hắn không biết nói lời hoa mỹ, chỉ đem những điều chân thật trong lòng mà nói ra.
Tô Liên Y mỉm cười, tay khẽ nắm lấy bàn tay của Vân Phi Tuân phía sau lưng. Bàn tay ấy... lạnh ngắt bất thường. Chắc là vì quá lo lắng cho nàng.
“Không, ngươi đã làm cho ta rất nhiều rồi. Chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, cho ta một mái nhà, vậy là đủ rồi.”
Vân Phi Tuân không kìm được, đưa tay khẽ vuốt má nàng: “Mái nhà ấy, nhất định ta sẽ cho nàng. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Ta muốn cho nàng nhiều hơn thế nữa.”
—--------------------
Ngoài lề một chút:
Có độc giả phàn nàn rằng nữ chính lăng nhăng. Nhưng tôi thật sự không hiểu sự “lăng nhăng” đó đến từ đâu. Bởi vì cô ấy chưa từng thật sự rung động với ai, vậy làm sao gọi là đa tình được?
Lại có người nói nam phụ xuất hiện tương tác quá nhiều. Tôi chỉ muốn chia sẻ rằng: một tác giả nếu đã viết như vậy, ắt có lý do của riêng mình. Có những điều chưa tiện tiết lộ sớm, không phải tôi không muốn nói, mà là không muốn spoiler. Tôi chỉ xin hứa một điều: hãy đọc đến cuối cùng, bạn sẽ “vỡ lẽ” ra tất cả.
Bởi vì mỗi tình tiết trong truyện này đều có mối liên hệ, đều là “bố cục” được sắp đặt. Không có chi tiết nào là vô nghĩa hay ngẫu nhiên. Dù có vẻ mọi chuyện đang diễn ra bình lặng, nhưng thật ra tất cả đều đang gắn kết chặt chẽ, mắt xích nối tiếp nhau. Nếu bỏ đi một chi tiết nhỏ, câu chuyện sẽ không thể phát triển như nó đang có.
Tôi nói điều này không phải để phản bác độc giả, vì tôi hiểu các bạn không biết trước toàn bộ kết cấu câu chuyện, mà tôi lại không thể tiết lộ sớm, nên hiểu nhầm là điều có thể xảy ra. Nhưng cũng giống như trong tình yêu: chỉ khi tình yêu vượt qua được những hiểu lầm và thử thách, thì mới là tình yêu đích thực, đúng không?
Tôi tin rằng các bạn thật lòng yêu thương “cô gái nhỏ” của chúng ta, và cô ấy cũng thật lòng yêu các bạn.
P/S: Cô gái nhỏ sắp rớt khỏi bảng xếp hạng phiếu nguyệt rồi, huhuhu Các tỷ muội ơi đừng đối xử với cô ấy như vậy mà~ Phiếu nguyệt~~~
Thiên Kim Danh Y
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y
Story
Chương 120: Lời thề 2
10.0/10 từ 19 lượt.