Thiên Kim Danh Y

Chương 118: Sinh con 2


Khi Tô Liên Y tỉnh lại, đã là hơn một canh giờ sau. Nàng bị đau mà tỉnh.


Vết thương dài như vậy, lại chảy không ít máu, sao có thể không đau?


Cảm giác đau nghĩa là thuốc tê đã hết tác dụng.


Đầu nàng đã có thể cử động, quay sang nhìn thì thấy Lý Ngọc Đường trong bộ bạch y đang chăm chú xem sổ sách trong tay. Trên áo trắng dính một vệt máu, nhưng chủ nhân dường như hoàn toàn không hay biết. Mái tóc dài buông xuống vai, đen và trắng đối lập rõ rệt, càng tôn lên nước da trắng như tuyết, tóc lại càng đen nhánh.


Dung mạo và thân hình hắn đều cao ráo tuấn tú, khuôn mặt trái xoan ít thấy ở nam giới nhưng không hề ẻo lả; đôi mắt dài hẹp vốn nên gợi cảm, lại mang nét lạnh lùng xa cách.


Tô Liên Y không khỏi cảm thán: Chẳng trách nguyên chủ ngày trước lại mê đắm người này đến thế, Lý Ngọc Đường… quả thật có tư chất khiến nữ nhân điên cuồng.


Chỉ tiếc… không phải gu của nàng…


Nàng không thích cái vẻ đẹp xa vời mơ hồ thế này, quá ảo mộng. Nàng vẫn thích kiểu như Vân Phi Tuân hơn: Thành thật, vững vàng.


Vừa nghĩ đến đó, Tô Liên Y lại tử vả mình. Cái tên Vân Phi Tuân kia đến giờ còn chẳng cho nàng biết đang làm gì, vậy thì “thành thật” ở đâu ra?


Lý Ngọc Đường phát hiện Tô Liên Y đã tỉnh, liền hỏi: “Tô cô nương, thấy thế nào rồi?”


Tô Liên Y khẽ cười, tay đau nhưng không nói ra: “Tiếp theo lại phải làm phiền Lý công tử rồi. Lát nữa làm ơn giúp ta uống thuốc mê, chờ thuốc phát huy tác dụng thì lại dùng dao rạch tay kia, lần này không cần châm kim bạc nữa.”


Lý Ngọc Đường bất đắc dĩ. Hôm nay Tô Liên Y quả thật điên rồi, mà hắn… cũng định sẵn sẽ cùng nàng điên một phen. Thôi thì, đời người mấy khi được điên cuồng?


“Được.” Lý Ngọc Đường gật đầu đồng ý.


Hắn suy nghĩ chu toàn, biết nàng vừa uống thuốc tê lại còn sắp uống thuốc mê, thân thể chắc chắn mệt mỏi, bụng lại đói, bèn sai người chuẩn bị một bát canh gà, rồi hòa thuốc mê vào đó.


“Tô cô nương, thất lễ rồi.” Trước khi đút canh, Lý Ngọc Đường lên tiếng.


Tô Liên Y vô cùng cảm kích vì sự chu đáo của hắn: “Đâu có, là ta làm phiền công tử mới phải.” Mà canh này… thơm thật.


Lý Ngọc Đường trước tiên đặt một cái gối đệm phía sau lưng nàng, rồi ngồi đối diện, dùng muỗng chậm rãi đút từng thìa. Động tác vô cùng nhã nhặn, tao nhã.


Ban đầu Tô Liên Y còn không thấy có gì lúng túng, tâm trạng là kiểu “xem cái chết nhẹ như lông hồng”. Nhưng được hầu hạ kiểu cao cấp thế này lại khiến nàng bắt đầu lúng túng, mặt cũng đỏ lên.


Nàng thật mong Lý Ngọc Đường cứ bưng bát dốc thẳng vào miệng nàng cho xong, chứ đút từng muỗng kiểu này… ơm… canh gà ngon thật.


Một bát canh gà đã hết, Tô Liên Y cũng mơ màng cảm thấy buồn ngủ. Lý Ngọc Đường đặt bát xuống bàn bên cạnh, cẩn thận rút gối đệm ra, rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm lại trên giường.


Nhịp thở đều đặn của nàng khiến hắn không khỏi khựng lại. Cảm giác được người khác tin tưởng… thật tốt. Thì ra, chân thành với người khác… lại đơn giản đến vậy.


Gương mặt nàng khi ngủ vô cùng an yên, không còn sự sắc sảo, lạnh lùng ban ngày, chỉ còn lại một vẻ dịu dàng khiến người ta không rời mắt. Hắn không kiềm được, đưa tay chạm nhẹ vào má nàng, rồi lập tức rụt lại như bị điện giật.


Hắn đứng dậy, hít sâu vài hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại. Đợi chắc chắn thuốc mê đã phát huy tác dụng, hắn mới cầm lấy dao, làm theo đúng lời của Tô Liên Y.


Không biết Tô Liên Y ngủ bao lâu, chỉ biết nằm ngủ trên chiếc giường mềm mại thế này thật sự rất thoải mái… Chỉ tiếc là hai tay vẫn đau. Nàng hé mắt, nhìn về phía cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng!



Nàng hoảng hốt ngồi bật dậy, thấy bên cạnh là Lý Ngọc Đường đang gục đầu trên bàn ngủ gật, nàng khẽ gọi: “Lý công tử.”


Lý Ngọc Đường bừng tỉnh, buông tay xuống, thấy nàng tỉnh thì dường như rất vui, bước đến hỏi: “Tô cô nương, bây giờ thấy thế nào rồi?”


Tô Liên Y nào còn tâm trí để ý đến đau tay? Vội vã xuống giường: “Xin lỗi, đã quấy rầy lâu như vậy rồi. Trời đã sáng, ta phải nhanh về nhà. Đại ân không nói cảm ơn, sau này nhất định mời công tử ăn bữa lớn, uống rượu ngon!”


Vừa chạm đất nàng mới sực nhớ… mình còn mang giày! Đế giày đầy bụi bẩn chắc chắn đã làm bẩn ga trải giường trắng tinh của Lý Ngọc Đường rồi. Trong lòng càng thêm áy náy. Đồng thời cũng không khỏi cảm thán: Lý Ngọc Đường đúng là quân tử.


Vì ở thời đại kỳ quặc này có một quy củ kỳ quặc, đàn ông xa lạ mà nhìn thấy chân của nữ nhân thì chẳng khác nào “chiếm tiện nghi” của nàng.


Tô Liên Y thật sự nghĩ mãi không thông, chỉ là một cái chân, có gì mà “chiếm tiện nghi” chứ?


Lý Ngọc Đường sững người một lúc, rồi bất ngờ bật cười. Có lẽ vì mới ngủ dậy, nên giọng nói vốn đã trầm khàn lại thêm chút khàn nhẹ, nghe rất dễ chịu: “Tô cô nương không cần gấp, bây giờ không phải hoàng hôn mà là… bình minh.”


Tô Liên Y hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng há ra mấy lần: “Ý ngươi là… đây là… ngày hôm sau rồi?”


Lần đầu tiên Lý Ngọc Đường thấy biểu cảm đáng yêu thế này của Tô Liên Y, chỉ mỉm cười gật đầu.


Tô Liên Y muốn phát điên! Trời ơi! Đây là gì? Rõ ràng là ngủ lại qua đêm! Không biết Vân Phi Tuân sẽ lo lắng đến thế nào… Có khi nào nghĩ bậy không!? Nàng… nàng… tất cả là lỗi của nàng!


Lý Ngọc Đường nói: “Ta đã cho người chuẩn bị cháo rồi, ăn chút gì đó hãy đi. Đường xa, mà tối qua ngươi cũng chưa dùng bữa, e là không đủ sức.”


Hắn không kìm được nhìn về phía hai cánh tay nàng, lúc này mỗi tay đều có một vết thương không hề nhỏ.


Tô Liên Y cũng cảm thấy, dựa vào thể lực hiện tại thì e là không đủ sức về đến nhà. Đằng nào cũng đã qua đêm ở đây, thêm một canh giờ nữa cũng chẳng sao. Nàng liền ở lại, dùng bữa sáng lúc trời tờ mờ sáng.


Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện. Tuy biệt viện của Lý phủ khá đơn giản, nhưng bữa sáng lại không hề đơn giản. Có thể thấy Lý Ngọc Đường là người khá chú trọng đến hưởng thụ. Một bát cháo trắng, mười đĩa nhỏ thức ăn kèm, tinh xảo và ngon miệng.


Hai người không trò chuyện nhiều trong bữa ăn. Ăn xong, Tô Liên Y từ chối sự tiễn đưa của Lý Ngọc Đường, tự mình chạy đến tửu quán Tô gia, chỗ đó vẫn còn xe lừa nhỏ của nàng.


Sau đó, nàng đánh xe lừa, mang theo trái tim đầy lo lắng, trở về thôn Tô gia, về lại nhà mình.



Khi Tô Liên Y đánh xe lừa về đến nhà thì trời đã sáng rõ. Khắp nơi trong thôn, nhà nào nhà nấy đang nhóm lửa nấu ăn, hương cơm sáng lan tỏa trong không khí, khói bếp lững lờ bay lên.


Ngay lúc Tô Liên Y rón rén chuẩn bị tháo xe cho con lừa nghỉ ngơi một chút, một cánh tay rắn chắc đã giật lấy dây cương trong tay nàng.


Tô Liên Y hoảng hốt quay đầu lại, bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Vân Phi Tuân.


“Ha… ha… chào buổi sáng, Phi Tuân…” Thật ra nàng cũng không làm gì sai trái, vốn không cần quá chột dạ, nhưng lại sợ hắn truy hỏi tối qua nàng đã đi đâu, làm gì, vì sao lại làm vậy.


Vân Phi Tuân không đáp lại, động tác thuần thục tháo xe cho con lừa.


Tô Liên Y dè dặt quan sát Vân Phi Tuân. Nàng cảm thấy như quay về cảm giác của lần đầu hai người gặp nhau.


“Phi Tuân, hôm qua vì tửu quán đột nhiên có chuyện nên ta…”


“Vào nhà rồi nói.” Vân Phi Tuân lạnh nhạt ngắt lời, giọng nói cũng lạnh tanh như băng.



Tô Liên Y thở dài. Đàn bà ngủ ngoài qua đêm, ở thời hiện đại đã là chuyện không hay, huống hồ ở thời cổ đại này. Cảm giác như một đứa trẻ phạm lỗi, nàng ngoan ngoãn theo hắn bước vào sân, rồi vào nhà.


“Ăn sáng chưa?” Vân Phi Tuân hỏi.


“Rồi.” Tô Liên Y vừa trả lời xong liền thấy hối hận, vì rõ ràng cảm nhận được tâm trạng Vân Phi Tuân càng thêm tồi tệ, gương mặt càng dài ra, dài như dãy Trường Bạch Sơn ở Cát Lâm.


Hai người đứng đối diện trong phòng khách. Vân Phi Tuân đang chờ câu trả lời của Tô Liên Y, còn nàng thì đang không biết nên nói dối hay nói thật. Vừa ngẩng đầu lên, nàng liền thấy đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của hắn, liền khẽ hỏi: “Ngươi… tối qua không ngủ à?”


Nhưng Vân Phi Tuân lại đáp một câu không liên quan: “Sau này, nếu nàng lên huyện, ta đi cùng.”


Tô Liên Y kinh ngạc: “Không phải ngươi từng nói có nhiệm vụ, không thể rời thôn sao?”


Nghe đến đó, cả người Vân Phi Tuân khựng lại, như đang giằng co, mâu thuẫn nội tâm. Cuối cùng, lời nói ra như bị ép từ kẽ răng: “Thì cũng đi. Ta… không quan tâm nữa.”


Tô Liên Y phì cười, đưa tay chọc nhẹ vào ngực hắn: “Đồ nhỏ mọn. Ghen à?”


Vân Phi Tuân liền nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh nàng vào lòng. Tô Liên Y giật mình hoảng hốt, nguy hiểm quá! Chỉ cần hắn kéo cao thêm một chút nữa là chạm vào vết thương của nàng rồi!


Dù vết thương ấy có đau, nhưng dù sao cũng chỉ là vết ngoài da thịt, chỉ cần nhịn đau và tránh vận động mạnh thì cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt thường ngày.


“Tô Liên Y, nàng biết tối qua ta đã lo cho nàng đến mức nào không?” Giọng hắn trầm khàn, đầy nén nhịn: “Nếu không phải vì cái nhiệm vụ chết tiệt này, ta đã đến huyện tìm nàng từ lâu rồi… Ta thật sự sợ… sợ nàng…”


Sợ nàng xảy ra chuyện, sợ nàng gặp kẻ xấu. Những lời không may mắn ấy, hắn không thể nói thành lời. Nhưng cả đêm qua, hàng trăm viễn cảnh tồi tệ đã giày vò hắn trong đầu, khiến hắn vô cùng sợ hãi.


Hắn thậm chí còn ước gì người gặp nguy hiểm là mình, chứ không phải nàng.


Tô Liên Y vội vàng rút hai tay khỏi vòng ôm của hắn, sợ chạm phải vết thương, nếu máu rỉ ra thì phiền to. Thân thể vẫn bị hắn ôm chặt, hai tay nàng giơ lửng lơ, chẳng biết đặt đâu, đành vòng lên vai hắn, mặc kệ vậy.


Hai người cứ thế mà ôm nhau, hắn siết nhẹ eo nàng, nàng tựa tay lên vai hắn, gần gũi thân mật, chẳng còn chút giận nào. Không khí ban đầu còn căng thẳng, giờ bỗng chốc hóa thành dịu dàng.


Cơn giận của Vân Phi Tuân cứ thế mà rơi xuống đáy. Gương mặt vừa lạnh như băng giờ thoáng ửng đỏ, ánh mắt đầy tình ý. Tô Liên Y nhìn là hiểu ngay, sớm biết vậy, nàng đã chẳng cần lo lắng đến thế. Đàn ông ấy mà, thật ra dễ dỗ lắm.


Nàng siết chặt cánh tay quanh cổ hắn, giọng mềm mại như gió xuân: “Đừng giận nữa mà, hôm qua là vì tửu quán đột nhiên có việc gấp, sổ sách xảy ra vấn đề, ta và đại ca phải tra soát suốt cả đêm nên mới không kịp về. Ngươi tha thứ cho ta được không?”


Hơi thở nàng phả nhẹ bên tai, khiến đầu óc Vân Phi Tuân choáng váng, như say như mộng.


“Vậy… sau này nếu có chuyện gấp, nhớ sai người nhắn ta một tiếng. Nàng có biết ta sợ đến mức nào không? Trước đây, ta từng trọng thương giữa núi sâu, suýt chết mà cũng chưa từng sợ như đêm qua…”


Tô Liên Y tựa đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim dồn dập, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Nàng biết hắn không phải người giỏi nói dối, chắc là đêm qua đã lo lắng suốt cả đêm.


“Yên tâm đi, ta thề, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ về nhà, tuyệt đối không để ngươi lo lắng như thế nữa.”


Hắn khẽ gật đầu, vô tình để môi chạm nhẹ vào trán nàng, lập tức căng cứng cả người, như thể vừa phạm tội gì đó nghiêm trọng.


Tô Liên Y kiễng chân, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên cằm hắn. Cằm hắn râu mọc lởm chởm sau một đêm không ngủ, cứng đến mức làm môi nàng đau rát.


“Đừng giận nữa, ngoan.”


Tội nghiệp cho Vân Phi Tuân, người đàn ông sắt đá ấy, chỉ vì một nụ hôn nhẹ mà mềm nhũn cả tim, bao nhiêu giận dỗi đều tan biến trong chớp mắt.



“Ngươi ăn sáng chưa?” Nàng hỏi.


“Chưa.” Tối qua cũng không ăn gì.


Nàng đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ của hắn, trong lòng đầy xót xa.


“Vậy ngươi nghỉ một lát đi, ta vào bếp nấu ăn.”


“Ừm.” Hắn ngoan ngoãn đáp, chẳng khác gì một đứa trẻ.


Một canh giờ sau, sau khi ăn uống xong xuôi, Tô Liên Y nhất quyết ép hắn về phòng ngủ bù. Còn nàng thì trở về phòng, định rửa mặt chải đầu.


Trên bàn trang điểm, hai túi thuốc vẫn nằm yên đó. Tô Liên Y ngồi lặng hồi lâu, rồi cắn răng quyết định, dù điều kiện y tế nơi đây gần như bằng không, dù phẫu thuật mở ngực có đến chín phần mười là thất bại. Nhưng nếu tình huống thật sự khẩn cấp… dù chỉ có một phần trăm cơ hội sống, nàng cũng sẽ thử!


Đúng lúc nàng đang định thay y phục nghỉ ngơi, thì Vân Phi Tuân lại bước vào.


“Liên Y, ta vừa nhớ ra, khi nãy Tôn tẩu có đến, bảo có chuyện gấp muốn tìm nàng. Có phải chuyện ở xưởng mỹ phẩm không?”


“Ừ, ta biết rồi, ta sẽ qua đó ngay. Ngươi mau về ngủ đi.”


Vân Phi Tuân gật đầu, ngoan ngoãn quay lại phòng.


Tô Liên Y vừa thay xong y phục, đang chuẩn bị đến xưởng mỹ phẩm thì mí mắt phải giật liên hồi, khiến trong lòng nàng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Đơn hàng đợt đầu đã hoàn tất, đợt hai đang trong quá trình sản xuất, lúc này lý ra không có việc gì nghiêm trọng mới phải… sao lại gấp như vậy?


Một linh cảm chẳng lành thoáng vụt qua trong đầu. Ngô thị đến tìm… lẽ nào là do bà cụ Tôn nhờ? Mà bà cụ Tôn… Tô Liên Y bất chợt thấy lạnh sống lưng, chẳng lẽ là Sơ Huỳnh!?


Chút bình tĩnh vừa rồi lập tức bay biến, Tô Liên Y vội vàng rảo bước rời khỏi viện, chạy thẳng đến nhà Sơ Huỳnh. Theo lý thì Sơ Huỳnh vẫn còn mấy ngày nữa mới sinh, nhưng bụng nàng ta quá lớn, ngày dự sinh vốn cũng chẳng thể chính xác được.


Khi Tô Liên Y đến nơi, trong sân chỉ thấy bà cụ Tôn và Ngô thị, hai người đang thì thầm bàn bạc gì đó, trông thấy nàng đến liền mừng rỡ ra mặt.


“Tô cô nương, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” Ngô thị sốt ruột đến mức suýt khóc. Sáng nay, bà đã lục tung cả xưởng mỹ phẩm lẫn khắp ngóc ngách trong thôn, lại đến nhà Tô Liên Y tìm nhưng không thấy bóng dáng đâu. Nếu như Sơ Huỳnh có chuyện gì, thì hai mẫu tử họ sao có thể gánh nổi trách nhiệm ấy đây?


“Vỡ ối rồi à?” Tô Liên Y không vòng vo, hỏi thẳng.


Sắc mặt bà cụ Tôn đầy lo lắng: “Từ sáng sớm đã kêu đau, nhưng chưa có dấu hiệu sắp sinh, sau đó lại im bặt, chắc là thiếp đi rồi.”


Tô Liên Y gật đầu, rón rén bước vào nhà, đẩy nhẹ cửa, không phát ra tiếng động.


Trong nhà Sơ Huỳnh vẫn gọn gàng, sạch sẽ như xưa. Dù lúc này nàng đã rất khó khăn trong việc di chuyển, nhưng căn phòng vẫn chẳng có chút bừa bộn nào. Khắp nơi đều là đồ thêu, từ rèm cửa đến tấm màn buông hờ, tất cả đều tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ như có hồn.


Tô Liên Y chợt nhớ đến chiếc váy trắng tinh khôi mà nàng từng mặc, trên đó có đến hơn ba trăm đóa hoa được thêu tay. Mũi nàng bỗng cay xè. Bụng của Sơ Huỳnh lớn đến mức không thể nằm thẳng, chỉ có thể tựa nghiêng một bên. Khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, dù đã ngủ thiếp đi, nhưng đôi mày mảnh vẫn nhíu lại, đủ thấy cơn đau vẫn đang hành hạ nàng.


Tô Liên Y rất muốn dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh giấc.


Nàng rón rén lui ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Bà à, theo bà đoán… còn bao lâu nữa thì sinh?”


Bà cụ Tôn bất đắc dĩ thở dài:


“Chuyện này khó nói lắm, phụ nữ mang thai, mỗi người mỗi khác. Có người đau vài canh giờ là sinh, có người thì mấy ngày trời vẫn chưa có dấu hiệu. Haiz… thân phận nữ nhi đúng là khổ mà.”



Tô Liên Y gật đầu, rồi quay sang nói với Ngô thị: “Đại tẩu, mấy ngày tới ta sẽ không đến xưởng mỹ phẩm nữa. Tẩu với đại bá mẫu trông coi giúp ta. Nếu có chuyện gì cần quyết, cứ bảo mọi người đợi năm ngày nữa rồi hãy tính.”


Nàng đã ước lượng, trong vòng năm ngày, kiểu gì Sơ Huỳnh cũng sẽ sinh.


Ngô thị đáp ngay: “Tô cô nương, nguyên liệu ở xưởng mỹ phẩm đã chuẩn bị xong cả, còn mấy ngày nữa mới đến lúc xuất hàng. Việc quản lý do đại bá mẫu lo, ta thì không bận gì nhiều, vậy ta đến đây phụ giúp. Dù gì ta cũng từng sinh tiểu Cẩm, ít nhiều có chút kinh nghiệm.”


Tô Liên Y cảm kích: “Đa tạ đại tẩu.”


Ngô thị mắt đỏ hoe: “Cô nương, đừng khách sáo với ta.”


Tô Liên Y nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, phải làm phiền tẩu. Phiền tẩu lên huyện thành mời giúp ta hai bà đỡ. Tuy bà Tôn có thể đỡ đẻ, nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, thêm người thì vẫn an tâm hơn. Phải chọn người có kinh nghiệm, tiền nong không thành vấn đề.”


“Được.” Ngô thị đáp nhanh, rồi vội vã trở về nhà, thu dọn đồ để lên huyện.


Tô Liên Y vốn không hiểu rõ trong thời cổ đại phụ nữ sinh nở cần chuẩn bị những gì, nhưng may thay bà cụ Tôn đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Còn nàng thì xuống bếp, nấu cháo, hấp trứng, pha nước đường đỏ. Tất cả đều để sẵn, chỉ chờ Sơ Huỳnh tỉnh dậy là có thể bồi bổ ngay.


Khoảng nửa canh giờ sau, trong phòng lại vang lên những tiếng rên khe khẽ vì đau. Tô Liên Y lập tức bỏ công việc trong tay, chạy vội vào trong: “Sơ Huỳnh!”


Đang chống chọi với cơn đau quặn thắt, Sơ Huỳnh nghe thấy giọng của Tô Liên Y, liền mừng rỡ đến mức như muốn khóc: “Liên… Y…”


Giọng nàng ta yếu ớt vô cùng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đen lay láy như nai con lạc đường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Tô Liên Y lập tức chạy tới, nửa quỳ xuống bên giường, vươn tay nắm lấy tay nàng, cố gắng nở nụ cười trấn an: “Không sao đâu, phụ nữ sinh con trước khi sinh đều thế cả. Rồi sẽ bình an vượt qua thôi.” Nhưng lời vừa nói ra, chính nàng cũng thấy có chút gượng gạo, tự an ủi mình nhiều hơn là trấn an người khác.


Sơ Huỳnh khẽ cười một cái, không còn sự ngây thơ hay nũng nịu thường ngày, trong đôi mắt to tròn ấy giờ đây lại có một nét u buồn sâu thẳm.


Tô Liên Y không để ý đến điều đó, vẫn cố mỉm cười, trong đầu đã nhanh chóng tính toán kế hoạch tiếp theo.


“Nào, ăn chút cháo nhé. Nghe nói sáng nay ngươi chưa ăn gì cả.” Nàng dịu dàng nói.


Sơ Huỳnh khẽ lắc đầu: “Không… muốn ăn… đau quá… ăn… không vô…”


“Chính vì sắp sinh nên mới phải ăn. Không thì lát nữa lấy đâu ra sức mà rặn con? Ngoan, nghe ta, ăn một chút nhé?” Tô Liên Y nhẹ nhàng dỗ dành.


Sơ Huỳnh đưa tay nắm lấy tay nàng. Tô Liên Y khẽ giật mình, sợ va vào vết thương trên tay mình, nên liền chủ động siết chặt bàn tay nhỏ nhắn kia, mỉm cười: “Chẳng lẽ lời ta nói mà ngươi cũng không tin sao?”


Sơ Huỳnh vội lắc đầu: “Ta tin… chỉ là…” Nàng ta thoáng do dự, không biết nên mở lời thế nào.


“Có gì thì cứ nói, đừng ngại.” Tô Liên Y dịu dàng an ủi, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt kia, muốn truyền cho nàng ta chút hơi ấm. Hôm nay, Sơ Huỳnh khiến nàng bất ngờ. Nàng vẫn tưởng cô gái ấy sẽ khóc lóc om sòm, vậy mà không ngờ lại bình tĩnh đến thế. Chẳng lẽ… là bản năng làm mẹ?


Sơ Huỳnh nhìn Tô Liên Y, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu: “Xin… đừng đi… dù ta biết… bám lấy ngươi thế này… là không nên… nhưng ta sợ lắm… ngươi đừng… rời khỏi ta…”


Tô Liên Y vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi, Sơ Huỳnh, mấy ngày tới ta sẽ ở đây, không rời nửa bước, ngươi cứ an tâm.”


Người bệnh là những người yếu đuối và dễ tổn thương nhất. Khi lâm bệnh hay lúc sinh nở, họ chỉ muốn người thân thiết nhất ở bên cạnh. Nàng biết, Sơ Huỳnh đã xem nàng là người bạn thân thiết nhất.


Mồ hôi lạnh lăn dài trên má Sơ Huỳnh, thế nhưng nàng vẫn nở một nụ cười.


Tô Liên Y khẽ cười khổ, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng ta: “Ta đi lấy cháo, ăn chút gì rồi mới có sức, để sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh nhé.”



Thiên Kim Danh Y
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Kim Danh Y Truyện Thiên Kim Danh Y Story Chương 118: Sinh con 2
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...