Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 559: Tuyệt Thế Cao Thủ (3)


“Kya!” Phong Bất Giác khẽ quát một tiếng, dưới bàn chân một điểm. Thân hình... xuyên qua bầu trời.


Một tiếng keng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang lộ ra.


“Cửu thiên huyền nhất phong...” Phối hợp với kiếm chiêu, Giác Ca ngâm trên không, “Vân ngoại nguyệt đương không...”


“Lại đọc thơ à?” Nhứ Hoài Thương thầm nghĩ, “Ngươi bị nghiện rồi đúng không...”


“Phiêu miểu hồng trần thượng... Phi tiên phá thương khung!” Phong Bất Giác sáng tác một bài thơ ngẫu hứng trong khi thực hiện nhiều chiêu kiếm vô nghĩa trên bầu trời.


Bài thơ này ngụ ý bốn chữ Thiên, Ngoại, Phi, Tiên, cùng với màn trình diễn có cả hình thức lẫn tinh thần, điểm thời trang của hắn lập tức vút lên tới 120. Ở mức độ điểm thời trang này, ngay cả một cú đâm đơn giản bằng thanh kiếm vẫn có thể có sức mạnh đáng kinh ngạc.


“Ha -” Phong Bất Giác thấy thời cơ chín muồi, Nguyệt Bộ đạp mạnh, từ giữa không trung nghiêng người lao xuống, bay về phía Nhứ Hoài Thương.


Nhứ Hoài Thương đã chiến đấu với vô số kiếm sĩ trong trò chơi và bản thân cô cũng không tệ khi sử dụng kiếm, cho nên cô nhìn thoáng qua đã biết mấy chiêu này của Giác Ca chỉ là thủ đoạn trình diễn, còn rất nghiệp dư...


“Chậc... Đây căn bản không phải là kỹ năng gì...” Nhứ Hoài Thương thầm nghĩ, “Rõ ràng là hắn không biết dùng kiếm, còn giả vờ....”


Với sự tự tin trong lòng, cô hành động rất quả quyết. Đối mặt với “Thiên Ngoại Phi Tiên”, Nhứ Hoài Thương không hề né tránh, song đao cũng ra, trực tiếp phát chiêu đáp lại.


“Chim Thập Tự Phương Bắc!” Nhứ Hoài Thương mắc cỡ đỏ mặt, cao giọng hô tên chiêu thức. Cô cũng không còn cách nào, thiết lập kịch bản như vậy, có thể sẽ có phần thưởng sức mạnh nếu cô hét tên như vậy.


Quát ——


Vết chém hình chữ thập màu trắng như sương bay lên trời, đối diện trực diện với “Thiên Ngoại Phi Tiên” của Phong Bất Giác.


Giác Ca đã cảnh giác, gần như ngay lúc đối thủ ra tay, chân lại bước lên không trung thêm hai bước. Hai bước Nguyệt Bộ này khiến cơ thể hắn uốn cong sang một bên như tia chớp, thay đổi quỹ đạo đi xuống, miễn cưỡng tránh được ánh kiếm đang lao tới.


“Ta biết ngay ngươi sẽ dùng chiêu này...” Phong Bất Giác thầm nghĩ, “Sử dụng đòn tấn công tầm xa thuộc tính băng để chặn ta, từ tốc độ, uy lực đến phạm vi tấn công đều rất phù hợp... Chỉ tiếc, ngươi và ta đã giao thủ một lần, tính toán không sai lệch theo công thức đã có đủ thông tin, chỉ cần ta có phòng bị, tấn công từ xa đối với ta là không có hiệu quả.”


“Quả nhiên tránh được...” Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Nhứ Hoài Thương đột nhiên vang lên bên tai Giác Ca, “Ta biết ngươi sẽ né được.”


Hóa ra... cô cũng đã đoán trước được cách né của Phong Bất Giác.


Chim Thập Tự Phương Bắc chỉ là một cái vỏ bọc, sau khi rút đao ra, bản thân Nhứ Hoài Thương đã ra sức nhảy lên, theo sát trước ánh đao cùng nhau giết đến.


Keng —— Tiếng va chạm đao kiếm phá bầu trời đêm.


Phong Bất Giác phản ứng thần tốc, vội vàng vặn người, đặt kiếm ngang chặn song đao đánh tới.



Nhứ Hoài Thương tấn công trượt nhưng không hề do dự. Cô lập tức xoay người và rút hai thanh đao trong tay ra, tung ra một đòn tấn công sắc bén khác..


Ánh đao, kiếm Ảnh, đan vào trên không trung.


Hai bóng người lơ lửng trên trời, qua lại nhưng suốt hai phút vẫn không có dấu hiệu rơi xuống.


“Đây...” Đường Vân Nhi ở một bên nhìn vẻ mặt kinh hãi, không khỏi suy nghĩ, “... Khinh công này rốt cuộc là gì... Lại có thể lơ lửng trên không trung mà không rơi?”


“Dùng đao phát khí, có thể tạo ra ánh sáng năng lượng trắng khổng lồ như vậy, nội lực của nó cũng ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc của huyền băng. Cái này...” Nhân sinh quan của Liêu Ngũ đã bị đòn Chim Thập Tự Phương Bắc vừa rồi phá vỡ rồi. Hắn vốn tưởng rằng mình đã thấy đao khách hàng đầu trên giang hồ rồi, không ngờ... Nữ đao khách trẻ tuổi không biết tên tuổi ở trước mắt vừa ra tay đã cho hắn thấy thần kỹ đời này chưa từng thấy.


Theo lẽ thường của thế giới này, không có 40 năm khổ tu thì tuyệt đối không thể thi triển được chiêu thức kiểu này. Và trong 40 năm đó, môn võ ngươi luyện còn phải ở mức trung thượng thừa. Nếu lấy tâm pháp nội công cấp thấp để luyện thì có 80 năm cũng không thể phóng ra đao khí kiểu này.


“Đáng sợ nhất chính là...” Miêu Anh cũng mở miệng nói, “Võ công của bọn họ căn bản không có dấu vết, cũng không có quy củ, nhìn qua có vẻ hỗn loạn nhưng lại mạnh mẽ đến kinh ngạc...” Cô vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay, “Ta đã đứng ở đây rất lâu, nhưng ngay cả một chút dao động nội lực cũng không cảm nhận được. Cũng không thể nhìn thấy kỹ thuật thở hay giáo phái của họ...”


“Hừ... Hiếm thấy vô cùng.” Giọng nói nửa nam tính của Tào Khâm đúng lúc vang lên, “Võ thuật tuyệt thế chân chính không bị giới hạn ở hình thức, không bị giới hạn ở quy luật, chỉ có đột phá mọi quy tắc cố hữu mới có thể đạt đến trạng thái cao hơn.” Hắn cũng không phải đang lừa dối mà là thật sự biết hàng. Tu vi của vị Tào Công này sớm đã đột phá khỏi khuôn khổ võ học, đã bước chân vào huyền tu, vẻ ngoài không già đi của hắn là bằng chứng rõ ràng nhất, “Các ngươi ngày đêm khổ luyện thì cũng chỉ là luyện nội lực mà thôi. Còn thứ người ta tu luyện là thứ mạnh hơn nội lực rất nhiều lần.”


Khi họ nói, trận chiến trên bầu trời đã thay đổi.


Đúng như Phong Bất Giác đã dự đoán trước, khi đánh cận chiến, mình sẽ ở thế hạ phong.


Tuy kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu của Giác Ca không còn như xưa nhưng vẫn kém xa Nhứ Hoài Thương. Và đánh giá từ sức mạnh và tốc độ thuần túy, dưới tình huống không thể sử dung Linh Thức Tụ Thân Thuật, hắn cũng không chiếm được chút lợi thế nào.


“Ahh! Hãy xem Phi Long Nhập Vân Bộ của ta đây!” Phong Bất Giác thấy sự tình sắp hỏng, nhanh chóng đánh giả một chiêu, tách ra khỏi đối thủ, sau đó đạp Nguyệt Bộ, chạy lên trên. Trước khi đi, vẫn không quên đặt cho hành động của mình một cái tên ngầu và bá đạo để tăng điểm thời trang.


“Rõ ràng vẫn là Nguyệt Bộ... Cũng không phải là ta chưa từng thấy qua...” Nhứ Hoài Thương lẩm bẩm, sau đó lại rơi xuống mái nhà, đứng yên.


Mặc dù cô đã chiến đấu với Giác Ca trên bầu trời lâu như vậy, nhưng trên thực tế... cô không có cách nào để bay. Vừa rồi cô chỉ là mượn lực phát lực, lợi dụng lực Phong Bất Giác dùng để lơ lửng mà giữ bản thân giữa không trung.


Kỹ thuật này... có vẻ cực kỳ khó khăn nhưng lại rất dễ dàng đối với cô ấy. Bởi vì Nhứ Hoài Thương có một kỹ năng bị động rất mạnh tên là Đạp Yên Phi Độ . (Hckt: Giẫm lên chim én bay)


Đúng như tên gọi, thủ thuật này có thể khiến cơ thể cô trở nên cực kỳ nhẹ trong một số trường hợp nhất định, ngay cả một con én cũng có thể mang được. Với sự trợ giúp của kỹ năng này, mỗi khi cô chém được Giác Ca một đao, cô có thể sử dụng lực phản từ việc đối phương đỡ đòn để nhảy cao thêm một chút. Theo một nghĩa nào đó, cái này thuận tiện hơn Nguyệt Bộ nhiều, gần như không tốn điểm thể lực.


Đương nhiên, hiệu quả của Nguyệt Bộ và Đạp Hư đều có thể được kích hoạt bằng cách bước lên không trung, trong khi Đạp Yên Phi Độ phải tìm thứ gì đó để mượn lự nên vẫn còn một khoảng cách nhỏ.


“Nửa tháng không thấy, thực lực lại tăng lên...” Phong Bất Giác thầm nghĩ, “Nếu không có tính toán không sai lệch theo công thức, ta đã bị thương nặng trong hiệp đấu vừa rồi...” Hắn không khỏi nghĩ đến trò chơi giết chóc khi lần đầu gặp Cuồng Tung Kiếm Ảnh, mình cũng bị nghiền nát bởi kỹ năng chiến đấu điêu luyện của người kia, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.


“Không còn cách nào, hay là tận dụng ưu thế không trung, dùng Lam Cước để mài máu của cô ấy...” Phong Bất Giác hạ quyết tâm, dừng lại ở trên không, đá hai lần ra hai nửa vầng trăng hình dấu gạch chéo.


Không ngờ...


Vù —— vù —— đoàn —— đoàn ——



Đột nhiên, hai đạo chưởng phong lóe sáng, ập đến với một sức mạnh rất lớn, chặn Lam Cước giữa không trung và biến nó thành hư vô.


“Phong lều chủ.” Tào Khâm vung ống tay áo, ngẩng đầu lên nói, “Đây chính là đỉnh của hoàng thành, ngươi muốn làm gì?”


“Phụt...” Nhứ Hoài Thương cười lớn, đây là lần đầu tiên từ khi vào kịch bản cô mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, "Đúng vậy, Phong lều chủ mà phá nóc nhà nơi này, ngươi có mấy mạng cũng không đủ bồi nha.”


Tào Khâm đột nhiên ra tay và Nhứ Hoài Thương trào phúng lại khiến điểm thời trang của Giác Ca cấp tốc hạ, thoáng cái rớt xuống 40.


“Còn nữa, chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên của ngươi cũng chỉ có vậy thôi, ta cũng đã đỡ rồi, mà không hề hấn gì.” Nhứ Hoài Thương nói.


Lời này vừa nói ra, điểm thời trang của Giác Ca lại đột ngột biến thành 0...


“Này! Cứ thế này đã về 0 rồi..." Phong Bất Giác trong lòng hét lên, “Thiệt thòi ta đã giả vờ rất lâu trước khi trận đấu bắt đầu, nhưng chỉ cần một hai lần thay đổi là có thể trở về số 0...”


Cho nên mới nói... giả vờ ngầu cũng giống như leo núi, càng lên cao ngã càng đau...


Giá trị thời trang của Phong Bất Giác giảm mạnh, chủ yếu vì những lý do sau: Thứ nhất, hắn đã dùng “Thiên Ngoại Phi Tiên” làm nền quá lâu, nhưng cuối cùng lại là sấm to mưa nhỏ; Thứ hai, hắn gặp bất lợi khi cận chiến và chỉ có thể bay lên trời và dùng chân tấn công từ xa; Thứ ba, Lam Cước của hắn bị Tào Khâm ngăn cản, hơn nữa còn bị Tào công công và nữ thần Nhứ thay phiên trào phúng.


Ba sự kiện vừa xảy ra đều đã rơi vào mắt của quần chúng vây xem, khiến hình tượng tuyệt thế cao thủ cao cao tại thượng của Phong Bất Giác lập tức sụp đổ. Mặc dù Lam Cước của hắn trong mắt đám Liêu Ngũ vẫn là có thể nói là tuyệt kỹ kinh khủng, nhưng sức mạnh của hắn còn lâu mới tới mức độ như sự kiện “Thương Linh Luận Kiếm” mà Tào Khâm nhắc tới.


“Không còn cách nào...” Phong Bất Giác trong lòng tính toán, “Nếu tiếp tục dùng Lam Cước tấn công xuống, có thể gây ra một trận chiến với cùng Tào Khâm... Ừm... Chỉ có thể xuống dưới cận chiến với cô ấy thôi sao...” Nghĩ tới đây, hắn lại có một kế hoạch khác...


Như chúng ta đã biết... giá trị thời trang có thể đạt được bằng cách Xưng tên họ với kẻ thù , Để kẻ thù chạy , Không giáng cho kẻ thù một đòn chí mạng , Sử dụng các ký tự tiếng Trung không phổ biến hoặc từ nước ngoài , Flashback , Cỗ vũ mọi người , Thể hiện quyết tâm , Giải thích tình huống , Làm thơ ….


Phụ nữ cũng có thể tăng điểm thời trang bằng cách để lộ da thịt, ngực càng to, dáng người càng đẹp thì cơ hội sống sót trong trận chiến càng cao và điểm thời trang càng có ý nghĩa.


Trái lại, các loại hành vi như Đùa bỡn kẻ yếu , Tỏ thái độ kiêu ngạo vì mình đang có lợi thế , Dùng hết sức lực ngay từ đầu , Tung một đòn chí mạng vào nhân vật đang hấp hối , Cười nhạo niềm tin dai dẳng của đối thủ sẽ khiến giá trị thời trang giảm sút, thậm chí gây tử vong.


Phong Bất Giác, người rất quen thuộc với lý thuyết này, biết sâu sắc rằng... Mình muốn thắng, cũng không phải là không có khả năng. Hắn vẫn còn cơ hội chiến thắng, đó là sử dụng phương pháp lội ngược dòng tối thượng và thời thượng nhất: chuyển bại thành thắng sau khi bị đánh hấp hối.


Sau khi quyết định kế hoạch này, Phong Bất Giác hành động...


Chỉ thấy thân hình hắn treo ngược, kiếm tựa vào ngực, chân phải hơi giơ lên ​​rồi rầm một tiếng đạp mạnh. Giây tiếp theo, toàn thân hắn lao xuống như sấm sét.


Nhìn thấy đối phương như có ý dốc sức liều mạng, Nhứ Hoài Thương đương nhiên không dám vô lễ, cô cầm hai thanh đao trong tay tập trung tinh lực chuẩn bị tấn công.


Trong phút chốc, gió thổi qua, cây cỏ mềm mại nhẹ vẫy, hàn mang song đao tạo thành khiên, trực tiếp đỡ mũi kiếm đang bất ngờ rơi xuống.


“Nam Đẩu... Phi Long kiếm!” Phong Bất Giác Cam kiếm trong tay, nhưng lại dùng tay không ép sát chiêu. Kết quả hắn sử dụng một loại kỹ năng kỳ quái khó tả, tay cầm kiếm hiển nhiên chậm hơn một nhịp, đồng thời cũng ảnh hưởng đến tay trái không có kiếm, khiến hắn lúc ra tay cực kỳ lúng túng.


Mặc dù trong mắt người khác, chiêu thức “kiếm thủ cùng ra” kỳ lạ này được coi là một chiêu thức đáng kinh ngạc, nhưng bản thân Giác Ca hiểu... sức mạnh của kỹ năng này chỉ còn chưa đến 30% sức mạnh ban đầu của nó.



“Hừ... Đùa hả!” Nhứ Hoài Thương cũng nhanh chóng nhìn ra chiêu trò của Giác Ca, lập tức nhẹ giọng hét lên, giơ đao đón hắn.


Song đao cũng lên, dệt nên một sát võng đầy trời.


Bảo kiếm đứt từng khúc, tuyên bố thắng bại đã phân.


Những mảnh sắt vụn lần lượt rơi xuống, phản chiếu ánh sáng bạc dưới ánh trăng.


Phong Bất Giác ngã xuống nóc nhà, nôn ra máu và trông rất đau khổ.


Nhứ Hoài Thương đứng ở bên cạnh hắn, cầm đao chém về phía hắn, vẻ mặt khinh thường.


“Hehe...” Phong Bất Giác cười trong lòng, “Rất tốt... Rất tốt... tất cả đều nằm trong kế hoạch. Nữ thần Nhứ, mau động thủ đi, tốt nhất là châm biếm ta thêm mấy câu... Ta để lại 30% điểm sinh tồn, sau khi né đòn chí tử của ngươi, ta đứng dậy quất cho ngươi một cú đá ngang, thừa cơ nghịch chuyển...”


Hắn đã nghĩ rất tốt nhưng...


Một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện...


Nhứ Hoài Thương vậy mà không động thủ. Mà sắc mặt của cô bỗng nhiên dịu đi, cô trìu mến nhìn Giác Ca, nói câu nói nhảm: “Ngươi thua rồi.” Trong giọng nói có chút buồn bã.


“Tình huống thế nào...” Phong Bất Giác Cam thấy mình thoáng cái đứng ở đầu cột, có chút không biết làm sao, “Vì sao cô ấy không động thủ? Những lời nói và biểu cảm này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ là...”


“Ngươi nghĩ... ta thật sự không hiểu cái gì sao?” Nhứ Hoài Thương nói ra lời này, đồng thời chậm rãi nhắm mắt lại, rơi xuống hai hàng nước mắt.


“Này!" Tròng mắt của Giác Ca gần như bật ra khỏi đầu. “Nữ hoàng điện ảnh! Muốn khóc là khóc!”


Những lời của Hoài Thương rõ ràng có ý nghĩa khác với người khác, nhưng Phong Bất Giác hiểu... Ẩn ý của cô là: "Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không biết gì về điểm thời trang?”


“Ta biết ngay từ đầu ngươi đã muốn chết.” Nhứ Hoài Thương tiếp tục nói nhảm, “Cho nên ngươi căn bản không có dùng toàn lực...” Cô đàng hoàng nức nở hai tiếng. "Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức không biết sao?"”


Nghe vậy, bốn người đang xem đều có biểu cảm "Ồ ~" như thể họ chợt ngộ ra. Trạng thái hiện tại của họ giống như đang xem một vở kịch live-action, cảm xúc của họ thăng trầm theo số phận của những người trong vở kịch...


“Thua... Hoàn toàn thua...” Phong Bất Giác gần như tuyệt vọng, "IQ và EQ của người phụ nữ này cao hơn ta nghĩ rất nhiều...”


Lúc này, Giác Ca không còn gì để nói, tràng cảnh đã hoàn toàn bị Nhứ Hoài Thương đưa vào nhịp điệu. Nữ thần Nhứ nói gì thì nó là thế đó; còn Giác Ca chỉ có thể im lặng với vẻ mặt buồn bã, nếu trả lời hoặc bất ngờ trốn thoát hoặc đánh lén, khi đó điểm thời trang chắc chắn sẽ giảm mạnh đến mức chí mạng.


“Ai...” Nhứ Hoài Thương thở dài một hơi, "Ta biết kiếp này ta và ngươi hữu duyên vô phận...” Cô lau nước mắt, vô đạo đức quỳ một gối bên cạnh Giác Ca, “Một canh giờ trước, ta đã ăn một loại độc dược cực mạnh...”


“Độc cái đầu ngươi!” Phong Bất Giác trào phúng trong lòng.


“... Nếu ngươi không nguyện ý đáp ứng ta, vậy ta sẽ tự thành toàn cho mình.” Diễn suất của nữ Thần Nhứ chân thành đến cảm động như vậy, khó trách người trong giới điện ảnh truyền hình đều đổ xô giành cô ấy, quả thực là thiên tài. “Ít nhất ta muốn chết cùng một chỗ với ngươi...”



Nhứ Hoài Thương vừa nói lời này, lại kéo Phong Bất Giác đứng dậy, ôm lấy hắn, tựa đầu trên vai hắn.


Một chiêu này có thể nói là ác độc... Ở trạng thái này, hy vọng trốn thoát cuối cùng của Giác Ca đã tan vỡ.


“Ai... Phụ nữ thật đáng sợ...” Phong Bất Giác âm thầm thở dài, "Ta quá đánh giá thấp ngươi rồi...”


Giác Ca không khỏi nghĩ, nếu vật phẩm của mình không khóa, hiện tại chỉ cần lấy dao bếp ra trực tiếp chọc một cái là xong, nếu Nam Đẩu Phi Long quyền không bị CD thì cũng là một chiêu xong việc.


Nhưng hiện tại... những giả định đó không còn tồn tại nữa.


Không thể mong chờ đám NPC ra tay làm rối loạn tình thế, sau khi họ nhìn thấy Phong lều chủ bị người phụ nữ si tình này ôm lấy, bọn họ đều nhìn nghiêng và thở dài tiếc nuối... Về cơ bản, bọn họ đã sẵn sàng quan sát cho đến khi kết thúc.


“Sao ngươi phải khổ như vậy...” Phong Bất Giác yếu ớt trả lời với vẻ mặt đã bị chơi khăm.


Thất bại khiến hắn có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không thiếu phong độ đến mức cưỡng chế rút lui, cho nên hắn chuẩn bị phối hợp với Nhứ Hoài Thương diễn cho xong.


“Ngươi đừng nói gì nữa...” Nhứ Hoài Thương bất bình tĩnh giơ tay phải lên và đặt mũi đao vào trái tim Phong Bất Giác, “Ý t đã quyết, không thể quay đầu lại.”


“Ta nói... vậy được rồi.” Lúc này, Phong Bất Giác ghé vào tai Nhứ Hoài Thương, thì thầm, “Ta đã nhận thua, ngươi mau động thủ đi.”


“Không phải ngươi rất thích đùa giỡn à, hừ...” Nhứ Hoài Thương có chút đắc ý trả lời bên tai Giác Ca, “Muốn dụ ta vào bẫy... Không ngờ đúng không?”


“Ngươi mà không động thủ là ta khóc đó.” Giác Ca vậy mà lại nói lời này với giọng điệu uy h**p.


“Hả?” Nhứ Hoài Thương sững sờ, “Vậy thì sao?”


“Khóc xong, ta nói ta đã bị ngươi lay động, sau đó ta xin Tào công công tìm Thiên Sơn Tuyết Liên, linh chi ngàn năm gì đó, giúp ngươi giải độc, sau đó sẽ đi cùng ngươi.” Phong Bất Giác nói tiếp.


Phốc ——


Còn chưa nói xong, mũi đao đã đâm vào trái tim hắn.


Lúc này Nhứ Hoài Thương đã toát mồ hôi lạnh. Cô tưởng mình đã hoàn toàn làm chủ được tình thế, nhưng không ngờ... đối phương lại nghĩ ra hướng đi cốt truyện cực kỳ nguy hiểm như vậy trong thời gian ngắn như thế.


Nếu Phong Bất Giác thực sự thực hiện kế hoạch này, thì diễn biến tiếp theo sẽ lại bị đảo ngược ... Nhân vật do Nhứ Hoài Thương thủ vai sẽ không còn chỗ để chống lại Giác Ca trong một khoảng thời gian ngắn.


“Trận này không tính, thiết lập quá vô lý...” Nhứ Hoài Thương lạnh lùng nói vào tai Giác Ca trước khi hắn hóa thành bạch quang, “Lần sau, ta sẽ dùng phương thức trực tiếp hơn thắng ngươi.”


“Ngươi quả nhiên vẫn có oán niệm lớn từ trận chiến Bướm kia...” Phong Bất Giác trả lời với giọng điệu từ chối cho ý kiến, “Sao cũng được... Ta tùy thời phụng bồi...”


Lời của hắn im bặt mà dừng, bởi vì hắn đã hóa thành bạch quang và bị truyền tống đi. Gần như trong nháy mắt đó, Nhứ Hoài Thương cũng nghe được thông báo chiến thắng và cũng rời khỏi kịch bản.


Trên đỉnh Tử Cấm Thành, chỉ còn lại bốn NPC choáng váng. Ngay cả Tào Khâm cũng không khỏi tự hỏi... thứ mình nhìn thấy là người hay ma.


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 559: Tuyệt Thế Cao Thủ (3)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...