Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 558: Tuyệt Thế Cao Thủ (2)


Nhứ Hoài Thương không biết “chiêu đó” mà Phong Bất Giác đang nói là cái gì, nhưng về cơ bản cô đoán được đối phương đang trào phúng.


“Hừ... Vậy sao?” Nhứ Hoài Thương hừ lạnh một tiếng, "Vậy..." Cô ấn tay xuống hai thanh kiếm bên hông, "... cho ta xem đi.”


Suy nghĩ của cô ấy cũng rất rõ ràng, chắc chắn cô ấy không phải là đối thủ của Phong Bất Giác, nếu tiếp tục trò chuyện như thế này, khoảng cách điểm thời trang giữa hai người sẽ càng ngày càng rộng hơn. Vì vậy... Kế hoạch của Nhứ Hoài Thương là kết thúc cuộc trò chuyện đáng xấu hổ đầy tính chuuni này càng sớm càng tốt, nhanh chóng chuyển sang đấu võ. Nếu thật sự không thể kết thúc... thì chỉ có thể ép đánh.


“Ừm... Rất sáng suốt...” Phong Bất Giác ở bên kia cũng đang nghĩ thầm, “Tự biết kiếm điểm thời trang không lại ta nên muốn tranh thủ đánh khi chênh lệch số liệu chưa lớn...”


Đầu óc Phong Bất Giác lóe lên, hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó. Chỉ thấy hắn từ từ quay lại và đứng kiêu hãnh. Sau đó hắn duỗi thẳng cánh tay phải, giơ kiếm thẳng đứng trước mặt: “Được!” Hắn dùng sức hét lớn, “Nhìn toàn bộ giang hồ, cũng chỉ có Nhứ Hoài Thương ngươi dám nói như vậy!”


“Ngươi mới vào ‘giang hồ’ này được vài phút mà thôi... Ta cũng mới vừa vào kịch bản này mà thôi...” Những lời tương tự, Nhứ Hoài Thương chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, khi nghĩ còn phải giữ vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc...


Tất nhiên, lời của Phong Bất Giác vẫn chưa nói hết. Trong vài giây này, hắn đã tạo ra một câu chuyện hoàn chỉnh về nữ thần Nhứ trong đầu, bao gồm kinh nghiệm sống, hoàn cảnh gia đình, trường học, giáo phái, kinh nghiệm học tập, tuyến tình cảm và đủ loại giai thoại về chuyến du hành của cô khi mới bước chân vào giang hồ... Không có gì bất ngờ xảy ra, Giác Ca sẵn sàng nói chuyện như này trong nửa giờ.


Nhưng... Ngoài ý muốn đã xuất hiện.


“Hahahahaha...hahahahaha..." Đột nhiên, một tràng cười vang lên từ bầu trời đêm.


Tiếng cười khiến Phong Bất Giác và Nhứ Hoài Thương hơi giật mình. Họ đều nghĩ rằng kịch bản này chỉ là một cuộc gặp gỡ đơn giản trên một không gian nhỏ, nhưng họ không ngờ rằng... thực ra ở đây còn có những người khác.


“Vù!” Sau âm thanh xuất hiện một đạo nhân ảnh trên nóc nhà.


Đó là một người đàn ông, một người đàn ông trung niên.


Hắn mặc bộ đồ vest màu xám nhạt, có bộ râu xoăn và khuôn mặt rất góc cạnh.


Nắm chặt con dao trong tay tiết lộ danh tính của hắn... là một đao khách.


Sau khi người đàn ông đứng lại, mới nói: "Những lời này... có chút quá vẹn toàn rồi!”


“Người đến là người phương nào?” Phong Bất Giác vui mừng khôn xiết, vội vàng nói chuyện.


“Hừ... Đúng là một tiểu tử ngông cuồng.” Đao khách cười nói, “Ngươi thậm chí còn không biết ta, ‘Tắc Bắc Bách Cân Đao’, Liêu Ngũ, lại dám nói ‘Nhìn toàn bộ giang hồ’ cái gì?”


“Hả?” Để duy trì hình tượng cao ngạo của mình, Phong Bất Giác ném ánh mắt khinh thường về phía tên đại hán kia, “Có gì lạ? Trong chốn võ lâm có vô số hạng người vô danh. chó, mèo, heo, gà... Không lẽ ta phải nhận ra hết?”


“Hả?” Liêu Ngũ lúc này giận dữ, mắt trợn lên nói, “Tiểu tử nhà ngươi khá lắm! Không biết trời cao đất rộng, lại dám dùng lời nói làm tổn thương người khác!” Hắn vừa nói, tay trái vừa nâng vỏ lên, tay phải cầm chuôi đao. “Để ta thay sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một chút...”



“Chờ đã!” Đột nhiên, một giọng nữ khác vang lên, ngăn cản hành động của Liêu Ngũ.


Tiếng nói đến, người cũng đã đến, một thân hình nhẹ rơi xuống mái hiên.


Người phụ nữ này có dáng người chắc chắn, khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi, mặc bộ đồ trắng như tuyết. Mang theo một thanh kiếm dài, cô ấy hẳn là một nữ kiếm khách.


“Liêu đại hiệp, xin đừng tức giận." Người phụ nữ nói với Liêu Ngũ, “Cần gì phải ra tay chỉ vì mấy câu cuồng ngôn của một vãn bối?”


Sau khi Liêu Ngũ nhìn thấy người phụ nữ đó, hắn im lặng trong hai giây: "Ồ... hóa ra là ‘Bạch Mai Kiếm’ - Miêu nữ hiệp.”


“Không dám nhận, Miêu Anh chào Liêu đại hiệp.” Miêu Anh mặc dù nhỏ hơn Liêu Ngũ rất nhiều nhưng cũng không gọi hắn là tiền bối bởi vì xét về thâm niên, cô và Liêu Ngũ hẳn là ngang hàng.


Liêu Ngũ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Phong Bất Giác: "Hừ, tiểu tử, hôm nay có Miêu nữ hiệp cầu tình thay ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng.”


“Ha... Vẽ rắn thêm chân.” Giác Ca không cảm kích, hắn muốn cùng hai người này cãi nhau một chút.


“Hai vị.” Nhứ Hoài Thương thừa dịp hai NPC này chưa tức giận, nhanh chóng chen vào, “Hôm nay ta và...” Cô do dự một chút, nghĩ xem nên xưng hô Giác Ca như thế nào, “... Ta và Phong huynh quyết đấu là vì ân oán cá nhân, mong hai vị đừng nhúng tay vào.”


“Ha! Thì ra là ngươi 'để lại tin nhắn'?" Đúng lúc này, một giọng nói thứ ba vang lên...


Nhứ Hoài Thương đau cả đầu, thầm nghĩ: “Những kẻ khó hiểu lần lượt xuất hiện... Trận này còn muốn đánh nữa không vậy?”


Cao thủ, thường sẽ bay tới với kung fu nhẹ nhàng kèm theo tiếng quần áo tung bay, và người này ở đây cũng không ngoại lệ.


Người đàn ông này mặc đồ đen, trên vai khoác áo choàng đỏ, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt như quan ngọc, hình như không mang theo vũ khí, ít nhất... có vẻ không mang.


“Đường Vân Nhi, sao tiểu tử nhà ngươi cũng tới đây?” Liêu Ngũ lúc này hỏi.


“Ha! Sao? Ngươi có thể tới, nhưng ta không thể?” Đường Vân Nhi trả lời, “Hầu hết những người nghe được 'tin tức đó' sẽ có chút tò mò phải không?”


“Tin tức gì?” Nhứ Hoài Thương lúc này mở miệng hỏi.


“Đương nhiên là...” Đường Vân Nhi đáp được một nửa đã giật mình, bởi vì lúc hắn quay đầu thấy Nhứ Hoài Thương thì suy nghĩ đã trống rỗng một lúc. Cho đến nay, hắn đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ hiệp khách xinh đẹp như vậy. Trong ấn tượng của Đường Vân Nhi, chỉ có mẹ của mình, “Vân ngoại tiên tử - Mộ Dung Dĩnh” mới có vẻ ngoài khuynh quốc thế này.


“Là cái gì?” Nhứ Hoài Thương lại hỏi.


“Ừm... Là...” Đường Vân Nhi đã quên mất nội dung câu hỏi trước đó.


“Hahahaha...” Liêu Ngũ lại cười lớn, “Tên nhóc miệng còn hôi sữa, thấy cô nương xinh đẹp liền quên cả tên mình.”



Đường Vân Nhi bỗng nhiên đỏ mặt, bị trêu chọc trước mặt mỹ nữ như vậy, hắn tự nhiên sẽ tức giận: “Hừ! Liêu Ngũ, ngươi đừng ở chỗ đó nói bậy, nếu không ta sẽ... Ta sẽ...”


“Thế nào? Tiểu tử nhà ngươi mà cũng muốn dạy dỗ ta?” Liêu Ngũ lại đặt tay lên đao, “Ha, với tính khí của ta...”


Lúc này, Phong Bất Giác đang âm thầm cười trộm, còn Nhứ Hoài Thương thì ôm trán lắc đầu. Có vẻ như... họ vẫn chưa bắt đầu chiến đấu ở đây, nhưng những NPC bất ngờ xuất hiện này sắp bắt đầu chiến đấu trước..


“Một tháng trước…” Đột nhiên, một giọng nói thứ tư vang lên, “Có người dùng thần thông kinh thế của mình, dùng khí ngự kiếm, khắc mười sáu chữ trên đỉnh một cây cột khổng lồ trong hoàng thành…”


Giọng nói này nghe khá sắc bén, nhưng lại khiến Phong Bất Giác có cảm giác quen thuộc...


Vù ——


Trong chớp mắt, một bóng người khác xuất hiện.


Người này chắc chắn là người có kỹ năng võ thuật cao nhất trong số các NPC hiện đang xuất hiện. Hắn đến nhanh nhất, lặng lẽ nhất, giọng nói và hơi thở cũng vững vàng nhất.


Cơ hồ lúc này người đứng lại lập tức, trên mặt Liêu Ngũ, Miêu Anh và Đường Vân Nhi đều lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng sợ. Họ đều là những hảo thủ nhất lưu trong giang hồ, tuyệt không phải hạng người bình thường. Nhưng... Chỉ mới gặp, ba người này liền phát hiện... Người đến công lực thâm bất khả trắc, thậm chí có thể nói... khiến người ta không thể tin được và không gì có thể so sánh được.


“Vào đêm trăng tròn, đỉnh Tử Cấm Thành. Một kiếm phía Tây, Thiên Ngoại Phi Tiên." Giọng nói đó tiếp tục những gì mình vừa nói, "Haha... Ta vẫn đang thắc mắc rốt cuộc là ai... lại có dũng khí như vậy. Với võ công như vậy, lại để lại chiến thư với người khác trong hoàng thành. " Hắn chậm rãi bước về phía Giác Ca, "Thì ra... Là tiểu tử ngươi.”


Sau khi người đàn ông tiến lên vài bước, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt hắn.


Phong Bất Giác nhìn thấy bộ dạng của người nọ, lập tức mỉm cười, cầm kiếm, chắp tay và nói: “Phong mỗ, chào Tào công công.”


“Chúa ơi...” Nhứ Hoài Thương kêu trời trong lòng. “Đây là kiểu diễn biến gì vậy?”


“Haha... Ba mươi năm không gặp, Phong lều chủ...” Tào Khâm nhìn Phong Bất Giác từ trên xuống dưới, “... Từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?”


Lời này vừa nói, Phong Bất Giác liền hiểu, thì ra, hóa ra đã ba mươi năm trôi qua kể từ lần cuối hắn bước vào vũ trụ này.


Nhưng có một vấn đề... vẻ ngoài của Tào Khâm trông không già hơn bao nhiêu, nhìn thế nào cũng không giống hơn 50 tuổi.


“Khá tốt, khá tốt...” Phong Bất Giác cười nói, “Khí sắc công công ngài cũng không tệ, lại càng sống lâu càng trẻ tuổi nữa.”


“Hừ...” Tào Khâm dùng giọng không nam không nữ kia hừ lạnh nói, “Bổn tọa trời sinh kỳ tài, căn cốt hơn người, 15 năm trước thần công đại thành, nhập cảnh giới Thiên Nhân, có vẻ ngoài như vậy... là bình thường.” Hắn nói xong, trừng mắt nhìn Giác Ca. “Trái lại, ngươi... Phong lều chủ, lại khiến ta ngạc nhiên, bộ ngươi là thần tiên trẻ mãi không già hay sao?”


“Hahahaha...” Phong Bất Giác vui vẻ cười lớn, tranh thủ mấy giây để bịa ra lời nói dối. “Ta quá không được người ta yêu thích, cho nên Diêm Vương không muốn tiếp nhận ta." Hắn nói đùa.


Tào Khâm là người thông minh, sẽ không hỏi thêm nữa. Hắn v**t v* chiếc ruy băng trên vành mũ với động tác rất duyên dáng rồi trả lời, “Không muốn nói thì thôi, ta cũng không có hứng thú.” Dứt lời, hắn lại quay lại liếc nhìn những người xung quanh.



Ba vị cao thủ vừa rồi còn khí thế ngất trời đã bị giật mình khi ánh mắt của Tào Khâm quét qua, chỉ có Nhứ Hoài Thương... vẫn là trầm tĩnh như nước, bất vi sở động.


“Phong lều chủ, ngươi muốn tìm người quyết đấu, cũng có thể.” Tào Khâm tiếp tục, "Ngươi muốn chiến đấu ở trên hoàng thành...” Hắn thở dài, “Nói thật thì... cũng có thể.” Hắn đưa tay chỉ về phía xa, “Nhưng ngươi để hàng chữ này một tháng trước là có ý gì?” Hắn dừng một chút, lại nói, “Ngươi cũng biết... việc này đã mang lại bao nhiêu rắc rối cho triều đình không?”


“Là Phong mỗ... cân nhắc không chu toàn...” Phong Bất Giác tạm thời thừa nhận sai lầm của mình, hắn không bao giờ muốn trở thành kẻ thù của Tào Khâm. Nếu trên thế giới này có "Hướng dẫn sinh tồn thế giới võ hiệp" thì chắc chắn sẽ có một chương có tựa đề "Đừng gây sự với công công".


“Ai... Sao cũng được.” Tào Khâm lắc đầu nói tiếp, “Cũng may ta đã chuẩn bị trước cho nên tin tức này không truyền ra giang hồ. Số người biết việc này chưa đến trăm; Tối nay chỉ có hơn 30 người cố lẻn vào hoàng thành; nhưng thành công vào chỉ có ba.”


Tào Khâm nói xong, chắp hai tay sau người, nhìn về phía ba người kia: “Ba người các ngươi cũng có chút năng lực.” Ánh mắt hắn như một lưỡi kiếm sắc bén, phóng ra tia lạnh giữa bầu trời đêm, “Bổn tọa biết, phái những cao thủ tầm trung chưa chắc ngăn được các ngươi, cho nên, nửa canh giờ trước, ta đã cho toàn bộ cấm quân gần đây rút lui, đích thân đến này... để đại khai sát giới...”


Nói đến đây, máu trên người ba vị này nguội lạnh.


Tào Khâm lại nói tiếp: “Nhưng... Hôm nay gặp người quen cũ, tâm trạng bổn tọa rất tốt.” Hắn cười, “Mà cuộc quyết đấu này... ta cũng muốn xem.”


Tâm trạng của Liêu Ngũ, Miêu Anh và Đường Vân Nhi có thể nói là thay đổi rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã từ cảm thấy mình chết chắc thành có vẻ như còn có cơ hội.


“Như vậy đi...” Tào Khâm vừa nói, vừa lướt qua nóc nhà, đi đến bên cạnh ba người kia, “Đợi bọn họ đánh xong, bổn tọa sẽ tiễn các ngươi đi ra ngoài. Nhưng điều kiện là... chuyện hôm nay, các ngươi vĩnh viễn không được nói. Nếu không...”


Trước khi hắn nói ra câu “tru di cửu tộc nhà ngươi” các kiểu, Miêu Anh lanh lẹ tranh trả lời: “Đa tạ ân tiền bối không giết.”


Đường Vân Nhi cũng nhanh chóng ôm quyền nói: “Đa tạ tiền bối.”


Liêu Ngũ lúc này cũng sợ, ấp a ấp úng nói: “Tạ... Tạ ơn công công...”


“Ừm...” Tào Khâm thoả mãn gật đầu. Thật ra hắn cũng không phải sát nhân cuồng ma gì, hắn chỉ cần...cảm giác được người khác kính sợ mà thôi.


Bình tĩnh mà xem, ở cảnh giới của Tào Khâm đã không còn theo đuổi gì nhiều. Tuyệt thế võ công hắn đã có. Tiền và quyền hắn cũng có. Phụ nữ thì hắn chịu, nhưng con nuôi ngược lại có không ít. Bây giờ còn cái gì có thể khiến hắn cảm thấy vui thì đó chính là cảm giác hư vinh cảm và lòng tự trọng. Nguyên nhân chủ yếu khiến Tào Khâm rất có hảo cảm với Phong Bất Giác chính là vì hắn thấy trong mắt vị Phong lều chủ này không có chút lo sợ gì. Sự tôn trọng này tốt hơn nhiều so với “kính vì sợ” mà hắn đã quá quen.


“Mấy đứa nhóc giang hồ các ngươi đến xem náo nhiệt, lại không biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.” Tào Khâm nói tiếp, “Trận Thương Linh Luận Kiếm 30 năm trước, Lâm Thường dùng Thái Hư Vô Tướng đại pháp bễ nghễ, ngay cả Kiếm Thần Diệp Thừa và Vô Danh Kiếm - Tạ Tam cũng nhận thua hắn, cái gì mà nhất phủ nhị lâu tam phái tứ môn, tất cả đều chỉ như rác rưởi.” Hắn dừng hai giây, “Khi đó nếu không nhờ vị Phong lều chủ này thì làm gì còn chốn võ lâm cho các ngươi múa?” Hắn dùng giọng điệu dạy dỗ để nói với ba “cao thủ” đang trợn mắt há hốc mồm, “Thế hệ này của các ngươi càng không biết sống chết. Hừ... Mới học dăm ba công phu thô thiển đã dám xông vào hoàng thành.” Hắn cười lạnh vài tiếng, ngẩng đầu nhìn phía Giác Ca và Nhứ Hoài Thương, “Cẩn thận nhìn đi... Xem cái gì là cao thủ thật sự.”


Gió, vẫn thổi.


Đêm, chưa hết.


Đao kiếm... Còn đang trong vỏ.


Dưới ánh mắt sáng quắc của bốn người xem, điểm thời trang của Phong Bất Giác lại lên không ít, biến thành 50 tròn. Còn Nhứ Hoài Thương cũng ăn hôi theo Giác Ca, điểm thời trang lên tới 18.


"Thì ra là thế... Hắn đã từng đến thế giới kịch bản này trước đây." Nhứ Hoài Thương sắp xếp lại những gì vừa nghe được trong đầu, "Và hắn có chút giao tình với Tào công công kia." Cô suy nghĩ, "Cũng may bối cảnh của trò chơi giết chóc này là 'quyết đấu’ nên NPC sẽ không trực tiếp giúp hắn..."



Cùng lúc đó, Giác Ca đang nghĩ: "Thì ra... là thế giới này, trong vũ trụ này không có thứ như Diệp Cô Thành hay Tây Môn Xuy Tuyết, cho nên mới có thiết lập này trên người chúng ta sao..." Hắn hơi di chuyển mắt và nhìn vào thanh kiếm trong tay. "Ta thuận miệng nói 'chiêu đó’ vừa ứng với Thiên Ngoại Phi Tiên, nhưng mà... làm sao để dùng!"


“Nhanh ra chiêu đi! Phong Bất Giác!” Nhứ Hoài Thương lúc này hét lớn một tiếng, song đao đã ra khỏi vỏ. Hiện tại xung quanh có khán giả, tăng điểm thời trang sẽ hiệu quả hơn, nếu tiếp tục trì hoãn sẽ rất bất lợi cho cô.


“Trước khi ra tay, ta còn một câu muốn nói.” Phong Bất Giác lạnh lùng nói.


“Chậc... Thật đáng ghét.” Nhứ Hoài Thương thầm nghĩ.


Nhưng ngoài mặt cô vẫn phải làm ra vẻ nghiêm nghị đáp: “Nói.”


"Ừm... nên nói cái gì đây..." Phong Bất Giác chỉ muốn trì hoãn một chút để đạt được chút điểm thời trang, cho nên lúc này trong đầu hắn cũng đang suy nghĩ, "Hay là nói một câu 'Ta yêu ngươi’ để quấy rầy tâm tình của cô ấy thì sao? Ừm... Chắc sẽ không bị Report quấy rối t*nh d*c đâu..." Ý tưởng này chỉ xuất hiện trong đầu hắn một giây, "Đợi một chút... Nhứ Hoài Thương thân là idol nổi tiếng, nghe thổ lộ không có 1000 cũng có 800, câu này sẽ không có lực sát thương gì..." Hắn nghĩ lại, "Đáng tiếc ta không phải nữ, nếu không ta có thể nói 'Ta đang mang thai cốt nhục của ngươi' các kiểu. Ai... Hay là cứ tuyên bố đ*ng q**n mình dính cứt là được rồi."


Nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại bị Giác Ca nuốt vào, hắn thầm nghĩ: “Cũng không được... Cho dù mình có thể làm xáo trộn tâm trạng của đối phương, điểm thời trang của bản thân ta cũng sẽ bởi vì những lời này mà giảm, thật sự là quá khó...”


“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhứ Hoài Thương thúc giục, “Kéo dài thời gian sao?” Cô hỏi, tiến về phía trước hai bước.


Phong Bất Giác không còn cách nào, đành phải không trâu bắt chó đi cày, nói một câu: “Nếu như cuối cùng ta thua, xin hãy chôn ta... cùng chỗ với vợ ta.” Khi hắn nói lời này còn lộ ra vẻ mặt buồn bã, thể hiện đúng bản chất của một vua màn ảnh.


“Ai! Vợ ngươi là ai! Ai biết vợ ngươi!” Nhứ Hoài Thương thật sự bực bội rồi.


“Được..." Cô đồng ý với yêu cầu khó hiểu của đối phương với vẻ mặt phức tạp, vai cô run lên một chút vì tức giận và chán nản.


Nhưng trong mắt người khác... Phản ứng của Nhứ Hoài Thương lại mang đến một loại cảm giác khác.


Đường Vân Nhi vẻ mặt bi thương thở dài: "Ai... Đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”


Nhứ Hoài Thương giật mình, trong lòng tức giận hét lên: "Cái gì! Ngươi đang nói cái gì! Rốt cuộc nghe được cái gì vậy!”


“Ah?” Tào Khâm dường như nhận ra có điều gì đó không đúng, quay sang người bên cạnh hỏi: “Hai người này... có quan hệ gì với nhau à?”


“Ai... đáng tiếc vị cô nương này thiệt tình như vậy, nhưng Phong lều chủ vẫn chỉ nghĩ đến người vợ đã chết của mình.” Miêu Anh gật đầu đáp.


“Ah!!!” Nhứ Hoài Thương trong lòng kêu gào, cô muốn chết, vẻ mặt có chút vặn vẹo, “Miêu nữ hiệp, ngươi nhất định đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi! Khả năng não bổ này quá cao! Bầu không khí hận không gặp trước khi kết hôn này ở đâu ra vậy!”


Ngay cả Liêu Ngũ cao lớn thô kệch cũng trầm giọng đáp: “Không ngờ vị Phong lều chủ này là một kẻ si tình như vậy, không lay động vì sắc đẹp chút nào, không thể không làm cho người khác bội phục...”


“Bội phục cái đầu ngươi! Trên đời này còn có công lý sao!” Nhứ Hoài Thương hận đến cắn chặt môi dưới, nhưng biểu tình này lại khiến người khác hiểu lầm hơn.


“Đã như vậy... Tiếp chiêu...” Phong Bất Giác cũng không ngờ rằng lời nói của mình lại có tác dụng thần kỳ như vậy, có thể nói là triệt để nhiễu loạn cảm xúc của Nhứ Hoài Thương.


Cơ hội bỏ qua sẽ không bao giờ đến nữa. Giác Ca lập tức bày ra thế trận, thừa dịp ra tay...


Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Truyện Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường) Story Chương 558: Tuyệt Thế Cao Thủ (2)
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...