Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 47


Không biết là do tâm trạng tốt lên hay nhờ tin nhắn "Đợi em khỏi bệnh rồi tính sau" của Cố Cảnh tiếp thêm sức mạnh, mà bệnh cảm của Lục Hòa chỉ sau hai ngày đã khỏi hẳn.


Mùng bốn Tết, bệnh vừa mới khỏi, Lục Hòa đã gấp không chờ nổi muốn đi tìm người mà cậu đang dốc sức theo đuổi.


Lsla: Cố ca ca ơi, em đã khỏi bệnh rồi, bây giờ em có thể đến gặp anh được không?


Lsla: Anh có đang ở nhà chứ?


Đối tượng theo đuổi - Cố ca ca: Không có.


Lsla: Vậy anh đang ở đâu?


Đối tượng theo đuổi - Cố ca ca: Đi chúc Tết họ hàng, dạo này không rảnh.


Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng kia, trái tim Lục Hòa lập tức chùng xuống.


Đúng lúc này, WeChat lại hiện lên một thông báo từ một người bạn khác.


Sander: Tiểu Hòa, dạo này Tết tớ đều phải đi chúc Tết họ hàng, chắc phải tới hơn mười mấy ngày nữa mới sắp xếp được thời gian gặp cậu được.


Lsla: Không sao, vậy thì để mười mấy ngày nữa chúng ta lại hẹn sau nhé.


Vừa hay trong khoảng thời gian này cậu cũng bận, cần phải nghĩ cách làm thế nào để kéo Cố tổng về bên mình.


Mùng năm, mùng sáu, mùng bảy..... Lục Hòa cứ đều đều nhắn tin cho Cố Cảnh. Nhưng mỗi lần, đối phương đều chỉ đáp lại ngắn gọn: đang thăm người thân, bận, không rảnh.


Đến lúc này, Lục Hòa rốt cuộc cũng hiểu ra, chuyện đi thăm người thân kia chỉ là cái cớ, còn trốn tránh cậu mới là sự thật.


Liên tục nhiều ngày không thể gặp được Cố Cảnh, Lục Hòa chỉ có thể thở dài một hơi. Thì ra, một khi Cố Cảnh đã không muốn để tâm đến ai, thì lại lạnh lùng đến vậy.


Mỗi lần nhìn thấy những tin nhắn ngắn ngủn, lạnh băng trên WeChat kia, nơi ngực Lục Hòa lại dâng lên chua xót. Bởi cậu luôn không nhịn được mà nhớ đến người đàn ông từng dịu dàng, từng bao dung, từng hết lòng vì cậu.


Nhưng mỗi khi nhớ tới quá khứ, Lục Hòa đều cố ép mình không được hồi tưởng thêm, bởi cậu biết nhớ lại cũng vô ích. Hiện tại điều quan trọng nhất chính là làm sếp tin cậu đang thật tâm, kiên quyết và nghiêm túc.


Cố Cảnh đã trốn tránh cậu suốt mấy ngày, bất quá cũng không sao. Ngày mồng tám ngày mai là ngày Hồng Đạt khai xuân, đến lúc đó cậu nhất định có thể gặp sếp ở công ty rồi.


***



Mồng tám đầu năm, ngày Hồng Đạt khai xuân, công nhân lần lượt trở về đi làm. Đây là lần đầu tiên Lục Hòa mong chờ đi làm đến vậy, vừa qua bảy giờ sáng cậu đã dậy chuẩn bị.


Nhìn mình trong gương tràn đầy sức sống, Lục Hòa âm thầm tự khích lệ:


Hôm nay nhất định phải để cấp trên nhìn thấy quyết tâm của cậu mới được!
Vì mấy ngày Tết đều ở nhà, lộ trình đi làm xa hơn thường ngày, nhưng hôm nay cậu khởi hành sớm nên vẫn kịp đến công ty đúng giờ.


Nhưng đồng nghiệp ở văn phòng lớn đã quá quen với điều này, bởi Lục Hòa vốn luôn đến đúng giờ.


Trên đường gặp đồng nghiệp, cậu cười chào hỏi, trao đổi lời chúc năm mới. Đi ngang qua bàn của Lan tỷ, Lan tỷ còn đưa cho cậu một quả quýt, cậu tươi cười nhận lấy. Một hồi trống vang lên, tinh thần hăng hái, cậu mở cửa phòng giám đốc.


Không ngoài dự đoán, người mà cậu muốn gặp đã ngồi trong đó.


"Cố tổng, buổi sáng tốt lành!" Cuối cùng được gặp lại, khóe môi Lục Hòa không kìm được cong lên, cười rạng rỡ chào hỏi.


Cố Cảnh vẫn như thường lệ, yên lặng xử lý tài liệu trên bàn làm việc, nghe thấy tiếng chào cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào tập tài liệu trên tay.


Chỉ bình thản đáp lại một tiếng "Ừ". Khoảnh khắc ấy, Lục Hòa cảm giác như mình và sếp lại trở về kiểu quan hệ thuở ban đầu – cậu nói, đối phương chỉ lạnh nhạt đáp lại cho có lệ.


Ý cười trên mặt Lục Hòa chợt cứng lại.


"Cố tổng, năm mới vui vẻ, Tết năm nay anh có thoải mái không?" Cậu không chịu nhụt chí, lại chủ động bắt chuyện.


Cố Cảnh thái độ lạnh nhạt, "Chúc mừng năm mới."


Thậm chí ngay cả câu chào sau đó của Lục Hòa cũng không được đáp lại.


Bước chân cậu khựng lại tại chỗ, không cam lòng, còn muốn miễn cưỡng tìm đề tài: "Cố tổng......"


Vừa mở miệng đã bị người đàn ông kia lạnh lùng cắt ngang: "Lục Hòa."


Cố Cảnh cuối cùng cũng đặt văn kiện trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Hiện tại đang trong giờ làm việc. Nếu em không thể giữ yên lặng, tôi sẽ cân nhắc điều em sang vị trí khác ngoài công ty."


Lời nói chuẩn mực, giọng điệu bình thản, ánh mắt nghiêm túc lạnh nhạt.


"Rắc—" Trong nháy mắt chạm vào đôi mắt ấy, sợi dây luôn căng chặt trong đầu Lục Hòa như đột ngột đứt phựt.


Đó vốn là đôi mắt mà cậu vẫn luôn thích, trong sự tĩnh lặng ẩn chứa dã tâm và lực lượng, ngày thường nhìn cậu như một hồ nước mùa xuân ấm áp. Nhưng giờ đây, khi một lần nữa hướng về cậu, lại chỉ toàn là sự lạnh nhạt, nghiêm khắc, xa cách, không còn chút ấm áp nào.


Lục Hòa chớp mắt, cảm giác hốc mắt khô khốc. Cậu vội vàng quay đi, hít sâu, rồi giả vờ như không có việc gì, gượng gạo nâng mặt lên, ép ra một nụ cười cứng nhắc.



"Xin lỗi, em sẽ không làm phiền anh làm việc nữa." Giọng nghe qua thì chẳng khác gì ngày thường.


Nhưng chỉ là "nghe qua" mà thôi. Kỳ thật, sự run rẩy trong đó, vừa nghe đã nhận ra.


Cố Cảnh im lặng dõi theo bóng dáng kia lặng lẽ quay về góc bàn làm việc. Tay hắn bất giác siết chặt thành quyền. Phải mất nửa ngày mới chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt cũng thu lại, bàn tay đang nắm chặt mới dần dần thả lỏng.


Cả buổi sáng, Lục Hòa không còn lên tiếng quấy rầy Cố Cảnh nữa. Chỉ có một lần, khi đi ngang phòng trà trở về, cậu thuận tay mang cho giám đốc một ly cà phê.


Nhưng cậu cũng chỉ lẳng lặng đặt cà phê xuống, rồi xoay người về chỗ ngồi. Suốt buổi sáng, ngoài đoạn đối thoại vụng về ban đầu, Lục Hòa chưa hề cất tiếng thêm một lần nào.


Giữa trưa, lúc nghỉ ngơi, Cố Cảnh vẫn ngồi nguyên trên ghế làm việc, dáng vẻ giống hệt vị Cố tổng trước kia - lúc nào cũng không biết dừng lại, chỉ biết vùi đầu xử lý công việc.


Lục Hòa hiểu rõ, hắn chắc chắn sẽ không cùng mình đi ăn trưa nữa. Nhưng trước khi ra ngoài, vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tổng, đến giờ nghỉ trưa rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."


Cố Cảnh chỉ khẽ "ừ" một tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng động tác trên tay lại không hề có ý định dừng lại.


Lục Hòa thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra ngoài.


Chỉ đến khi cửa khép lại, tinh thần Cố Cảnh mới có chút thả lỏng, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa đã được người nọ nhẹ nhàng đóng lại kia.


Trong khoảng lặng mơ hồ, không ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì về cánh cửa đó.


***


Lục Hòa buổi trưa ăn cùng với vài đồng nghiệp. Lan tỷ và Chung Trì vừa ăn vừa cười nói náo nhiệt, mà tính cậu vốn hướng nội, từ đầu đến cuối cũng không chen vào câu chuyện, cho nên mọi người cũng chẳng thấy có gì lạ.


Mãi đến khi Chung Trì để ý đến vẻ mặt khác thường của cậu, mới nghiêng người sang hỏi: "Sao thế? Hôm nay tâm trạng không tốt à?"


Lục Hòa chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói gì thêm.


Tiểu Béo cười hì hì xen vào: "Kỳ nghỉ qua rồi phải đi làm lại, đổi lại là tôi thì tâm tình cũng chẳng khá hơn là bao đâu."


Lan tỷ lườm cậu ta, "Đi ra chỗ khác! Tiểu Hòa ngày thường đi làm có bao giờ uể oải thế này đâu." Rồi quay sang hỏi Lục Hòa: "Nói thật đi, em có chuyện gì phiền lòng thì kể với Lan tỷ xem nào."


Lục Hòa thực ra cũng muốn tìm ai đó để giãi bày, nhưng lại không biết phải nói thế nào về quan hệ mập mờ giữa mình và sếp.


"......Không có gì đâu ạ." Cuối cùng cậu vẫn chọn giấu kín.


Mọi người thấy cậu không muốn nói, đương nhiên cũng sẽ không cố gặng hỏi thêm, câu chuyện lại tiếp tục chuyển sang mấy đề tài lặt vặt.



Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, công ty Hồng Đạt theo lệ vẫn tổ chức tiệc khai xuân, vừa là để chúc mừng khởi đầu thuận lợi, vừa phát bao lì xì cho nhân viên.


Nhưng lần này Chung Trì lại không định tham gia.


Cậu ta cười tủm tỉm: "Tối nay tôi không đi ăn với đồng nghiệp đâu, còn phải đưa nữ thần của tôi đi ăn tối dưới ánh nến nữa."


"Bao lì xì đầu năm cũng không cần sao?" Tiểu Béo nghi hoặc hỏi.


Lan tỷ lại lườm: "Lại là nữ thần của cậu? Cái người mà cậu cứ lải nhải nhắc tới suốt nửa năm nay ấy, đến giờ vẫn chưa theo đuổi được sao?"


Chung Trì vung tay, làm bộ biểu cảm "các người thì biết gì": "Nữ thần của tôi chính là ánh trăng cao vời kia, sao có thể dễ dàng mà theo đuổi. Nhưng mà, tôi - Chung Trì đây là ai chứ, người ta gọi tôi là 'tiểu vương tử tình trường', chiêu thức theo đuổi thì thuộc hạng nhất. Giờ thái độ của nữ thần với tôi cũng đã có chút buông lỏng rồi."


Tiểu Béo bĩu môi: "Nửa năm trời, cậu có chắc là không phải do người ta chịu không nổi cái kiểu dai dẳng lì lợm kia của cậu nên mới mềm lòng chứ?"


"Loại trạch nam như cậu thì hiểu cái gì." Chung Trì hừ một tiếng.


Đang mơ mơ hồ hồ, Lục Hòa đột nhiên nghe được mấy chữ nào đó, trong chớp mắt bừng tỉnh, quay sang: "Chung Trì ca, thủ đoạn theo đuổi của anh lợi hại đến vậy sao!"


Cả bàn người đồng loạt sững lại, sau đó quay đầu nhìn về phía cậu.


Lan tỷ nhướn mày: "Sao tự dưng em lại kích động thế?"


Tiểu Béo híp mắt: "Không lẽ cậu cũng định học vài chiêu của Chung Trì sao?"


Chung Trì liền ưỡn ngực: "Đương nhiên rồi. Tôi dám nói trong cả cái công ty này, không ai theo đuổi người giỏi bằng tôi được đâu."


Hai mắt Lục Hòa sáng rực, nhìn Chung Trì chằm chằm: "Gần đây em cũng đang theo đuổi một người, anh dạy em chút đi, kiểu cơ bản nhất ấy."


Chung Trì giả vờ ho nhẹ hai tiếng: "Cơ bản nhất à? Được thôi..... Đầu tiên là phải biết kiên trì, ví dụ như bám theo đối tượng của mình suốt hai năm trời....."


Lan tỷ và Tiểu Béo lập tức trao đổi ánh mắt "khó nói thành lời".


Lục Hòa mờ mịt: "Bám theo.....?"


Chung Trì nghiêm túc hơn: "Nói đàng hoàng thì..... vì sao sau kỳ nghỉ Tết trở về cậu lại đột nhiên muốn theo đuổi người ta vậy? Thật sự là định học cách theo đuổi sao?"


Lục Hòa gật đầu rất chắc chắn: "Ừ, đúng vậy."


Chung Trì hơi nhướng mày, chậm rãi nói: "Thật ra để theo đuổi một người cũng không khó. Quan trọng nhất là phải có tâm và có nghị lực. Có tâm tức là phải nhớ kỹ người mình thích thích gì, ghét gì. Còn nghị lực..... chính là phải tin tưởng chắc chắn mình có thể theo đuổi được họ."



Thấy Lục Hòa vẫn ngơ ngơ nửa hiểu nửa không, Chung Trì lại kiên nhẫn giảng giải: "Rất đơn giản thôi. Bước đầu tiên là phải tặng quà. Hoa, đồ ăn ngon, đồ trang sức quý, hoặc thứ gì mà người cậu theo đuổi thích là được, nói chung là phải để đối phương cảm nhận được tấm lòng của cậu. Tặng quà như vậy thì hảo cảm mới tăng dần lên được."


"Hơn nữa, còn phải chú ý tới những chi tiết nhỏ. Ví dụ như chịu khó lắng nghe tâm sự, để ý đến cảm xúc của đối phương. Như nữ thần của tôi vốn rất nhạy cảm, mỗi khi cô ấy buồn, tôi sẽ kịp thời an ủi, phân tích nguyên nhân khiến cô ấy buồn, xem mình có giúp được gì cho cô ấy hay không. Còn khi cô ấy vui, mình cũng phải kịp thời đồng cảm, chia sẻ, khen ngợi. Cứ thế cảm xúc sẽ gắn kết dần."


"Nhưng mà, ban đầu không thể vượt rào quá nhanh, phải từ từ từng bước một. Ngoài trò chuyện ra thì đặc biệt trong các ngày lễ phải có quà, thỉnh thoảng còn nên hẹn đối phương ra ngoài ăn cơm, quan sát xem họ có đang thích thứ gì hay không, nếu có thì lập tức nắm lấy cơ hội mà tặng."


"Quan trọng nhất là không chỉ nói suông. Nhắn 'chúc buổi sáng', 'ngủ ngon' suốt ngày thì chẳng gọi là theo đuổi ai cả, mà thành ra chỉ quấy rầy người ta mà thôi. Phải vừa cho đối phương giá trị cảm xúc, vừa thể hiện sự đầu tư bằng hành động cụ thể. Mà điều then chốt chính là phải chân thành. Chân thành mới là chiêu sát thủ trong tình cảm."


Chung Trì thao thao bất tuyệt một hơi, nói xong còn chưa thở gấp, Lan tỷ với Tiểu Béo thì tròn mắt nhìn nhau, cứ như vừa nghe được cái gì kinh thiên động địa.


Lan tỷ há hốc miệng: "Không ngờ cái thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh phết nha!"


Tiểu Béo cũng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cậu..... thật sự biết theo đuổi người khác?"


Lục Hòa nghe một tràng dài, chỉ hiểu được mấy thứ như tặng quà, quan tâm cảm xúc, và quan trọng nhất là chân thành.


Chung Trì nở nụ cười gian xảo: "Đã bảo rồi, thủ đoạn theo đuổi của anh đây là hàng nhất lưu, chứ đâu phải nói chơi. Nể tình anh em thân thiết nên tôi mới truyền hết bí kíp cho cậu, nhớ mà học cho kỹ đấy."


Lục Hòa liên tục gật đầu, còn đang nghiền ngẫm những gì vừa nghe.


Chung Trì liếc đồng hồ, đứng lên: "Thôi, không dài dòng với các người nữa. Nữ thần của anh đây hôm nay cũng khai xuân, ta phải lập tức gửi hoa cho cô ấy để an ủi tâm tình đi làm đây."


Lan tỷ với Tiểu Béo nhìn theo cậu ta hí hửng gọi điện đặt hoa, rồi lại quay sang nhìn biểu cảm của Lục Hòa, dường như cậu đã dịu lại không ít.


"Em..... em sẽ không thật sự có đối tượng muốn theo đuổi đấy chứ?"


Lục Hòa vô cùng kiên định gật đầu: "Đúng vậy!"


Hơn nữa, cậu hiện tại hình như cũng đã biết phải làm thế nào để theo đuổi người ta rồi!


Vì vậy, ngay khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, Cố Cảnh liền nhận được một bó hoa hồng đỏ tươi, kiều diễm đến mức lóa mắt.


Cố Cảnh ngẩn ra một thoáng khi nhìn bó hoa kia.


Rồi ngẩng đầu lên, liền thấy người tặng hoa đang cong cong khóe mắt, ý cười rạng rỡ nhìn hắn.


"Cố tổng, nhận được hoa rồi, tâm tình của anh có khá hơn chút nào không?"


Cố Cảnh hơi hơi mở to mắt, sắc mặt thoáng lộ ra biến hóa vi diệu.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 47
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...