Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 48


Lục Hòa vẫn giữ nguyên tư thế đưa hoa, ánh mắt chăm chú nhìn biểu cảm thoáng ngạc nhiên của người đàn ông ở phía đối diện, lặng lẽ chờ câu trả lời.


Cố Cảnh chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn liếc nhìn Lục Hòa, sau đó dừng mắt thật lâu trên bó hoa hồng đỏ rực kia mà vẫn không có chút động tĩnh gì.


"Cố tổng?" Thấy hắn im lặng quá lâu, Lục Hòa khẽ gọi.


Cuối cùng Cố Cảnh cũng đưa tay nhận lấy bó hoa, giọng điệu thản nhiên: "Cảm ơn."


Sau đó không có thêm bất kỳ biểu hiện nào khác nữa.


Lục Hòa nhìn hắn tùy ý đặt bó hoa sang một bên, sau đó lại điềm nhiên quay về với công việc, dáng vẻ như thể chỉ vừa nhận một tập văn kiện bình thường, không đáng bận tâm.


Thái độ lạnh nhạt ấy khiến Lục Hòa không khỏi bĩu môi. Nhưng nghĩ lại, Chung Trì từng theo đuổi nữ thần của mình suốt nửa năm mới đổi lấy được một chút thiện cảm. Nay Cố tổng không từ chối nhận hoa, xem ra cũng coi như là một khởi đầu không tệ.


Chung Trì nói không sai, chuyện này gấp gáp thì không được, phải từ từ tiến từng bước, dần dần chạm đến trái tim của đối phương.


Nghĩ vậy, tâm trạng Lục Hòa cũng không còn chán nản như lúc ban đầu nữa.


Cậu ngoan ngoãn trở lại bàn làm việc, tiếp tục cùng Trương Công Tượng bàn bạc nốt mấy vấn đề cuối cùng về chiếc nhẫn hôm trước.


Đợi đến khi thiếu niên đã rời đi, Cố Cảnh mới thản nhiên liếc nhìn bó hoa hồng đang được đặt ở một bên. Hắn nhìn nó một hồi lâu, đến lúc thu hồi lại ánh mắt thì khóe môi khẽ cong lên.


Buổi chiều, văn phòng yên tĩnh. Lục Hòa vừa trao đổi xong công việc với Trương Công Tượng qua văn bản, lại thấy hơi rảnh rỗi. Cậu vốn định mở phần mềm giải trí để lướt cho đỡ chán, nhưng chợt nhớ ra mình đang trong giai đoạn theo đuổi người ta.


Tuy bây giờ đối tượng vẫn còn đang làm việc, không tiện quấy rầy, nhưng đi mua cốc cà phê mang vào, coi như để lại chút dấu vết tồn tại, chắc cũng không sao đâu.


Thế là Cố Cảnh vô thức dùng khóe mắt nhìn theo bóng dáng cậu thiếu gia nhỏ đi ra ngoài. Một lúc sau, cậu quả nhiên đã quay trở lại, trên tay còn cầm thêm mấy ly cà phê. Hơn nữa, vừa bước vào, bước chân của cậu đã hướng thẳng về phía hắn.


Nhìn người sắp tới trước bàn mình, Cố Cảnh cúi đầu, thu hồi lại tầm nhìn.


Có lẽ vì ngại hắn đang làm việc nên thiếu gia nhỏ không mở miệng nói gì, chỉ cẩn thận đặt ly cà phê lên bàn hắn.


Cố Cảnh vẫn không kìm được mà lén dùng khóe mắt liếc nhìn thiếu niên vừa đặt ly cà phê xuống. Chỉ một thoáng liếc nhìn, động tác vốn dĩ đang trôi chảy lập tức khựng lại.


Lục Hòa đặt xong cà phê, coi như đã để lại một chút "cảm giác tồn tại", đang định rút tay về an tĩnh rời đi, thì giây tiếp theo, bàn tay còn chưa kịp thu lại đã bị người kia giữ chặt lấy.
Cậu sững người, ngẩng lên nhìn, bắt gặp gương mặt của người đàn ông với hàng mày hơi cau lại.


Chưa kịp mở miệng hỏi, Cố Cảnh đã nhìn chằm chằm bàn tay cậu, giọng thấp trầm: "Tay em bị sao thế này?"


"...Hả?" Lục Hòa ngơ ngác.


Nghe hắn nói vậy, ánh mắt cậu mới dời xuống, nhìn theo tầm mắt của hắn.


Đôi tay trắng thon dài, ngay chỗ chỗ kẽ ngón cái và ngón trỏ hiện rõ một mảng đỏ, nổi bật trên làn da vốn trắng nõn của cậu, trông càng thêm bắt mắt.



Lúc này Lục Hòa mới nhớ ra vừa rồi trong phòng trà, cậu đã lơ đãng chạm phải thành ly sứ nóng.


Thực ra cũng không nặng lắm. Bởi vì ly sứ giữ nhiệt cao, cà phê còn nóng nên khi chạm phải, cậu đã rụt tay về ngay. Cậu không thấy đau rát gì, nên cũng chẳng mấy để tâm đến nó. Không ngờ chỉ một lúc mà đã hiện rõ thành một vệt đỏ thế này.


"Không sao đâu, chỉ lỡ chạm phải ly một chút thôi, nóng sơ sơ, không đáng ngại." Lục Hòa thành thật nói. Cậu quả thật không cảm thấy gì, nếu không phải do Cố Cảnh nhắc, có lẽ cậu còn chẳng phát hiện ra. Chỉ là da cậu quá trắng, nên vết đỏ hiện lên rõ ràng, trông nghiêm trọng hơn thực tế.


Cố Cảnh không đáp, chỉ rút điện thoại gọi cho trợ lý Trần.


Chẳng bao lâu sau, trợ lý Trần đã mang túi chườm đá vào. Ngay sau đó, Lục Hòa lặng lẽ nhìn người đàn ông mình theo đuổi, vẻ mặt nghiêm túc nhưng động tác lại chậm rãi, ôn nhu mà tinh tế đặt túi chườm lên chỗ bị đỏ.


Chờ tới khi trợ lý Trần rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người, không khí lại rơi vào tĩnh lặng.


Lục Hòa ngắm nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn hồi lâu, rốt cuộc mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cố tổng, anh vẫn thích em, có đúng không?"


Động tác tay Cố Cảnh khựng lại. Hắn cất giọng điềm nhiên, nghe như thừa nhận mà cũng như chối bỏ: "Không ai có thể thu hồi lại tình cảm đã cho đi ngay lập tức được."


Lục Hòa lập tức hiểu ý, ánh mắt sáng lên, khóe môi vừa nhếch được một chút thì lại nghe hắn nói tiếp: "Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Dù sao thì..... chẳng có người anh nào lại đi yêu chính em trai của mình cả."


Lúc này đến lượt Lục Hòa ngây người, cậu còn chưa kịp mở miệng thì Cố Cảnh đã cầm lấy túi chườm trên tay cậu, lạnh nhạt nói: "Được rồi, em về đi, để anh tiếp tục làm việc."


Cái vị cấp trên tuyệt tình kia dường như lại trở về rồi.


Lục Hòa bĩu môi, nhớ đến đạo lý "theo đuổi phải từ từ, từng bước một", cuối cùng chỉ đành mấp máy môi nhưng không nói gì, ngoan ngoãn quay về chỗ.


Suốt cả buổi chiều, cậu im lặng, cũng không chạy đến trước mặt Cố Cảnh để "tạo cảm giác tồn tại" nữa. Mãi đến khi tan tầm, Lục Hòa đứng dậy nhìn về phía bàn làm việc của sếp, quả nhiên, người đàn ông kia vẫn đang nghiêm túc cắm đầu vào công việc.


Trong lòng Lục Hòa khẽ thở dài. Nghĩ thầm: cấp trên chăm chỉ như vậy, chắc chắn là cực kỳ thích công việc rồi. Chung Trì từng nói, muốn theo đuổi người khác thì phải để ý xem đối tượng của mình thích cái gì.


Mà sếp của cậu..... lại thích làm việc.


Vậy...... mình phải tặng thêm chút công việc nữa cho hắn sao?


Nghĩ đến đó, Lục Hòa suýt nữa bật cười. Quá vô lý rồi.


Trước khi ra về, cậu vẫn giống như buổi trưa, thuận miệng nhắc nhở Cố Cảnh nhớ nghỉ ngơi, rồi lại bị phớt lờ như dự đoán. Lục Hòa cũng không để bụng, quay người đi ra ngoài.


Vừa bước ra khỏi cửa thì cậu đã bị Lan tỷ chặn lại: "Tối nay có tiệc khai xuân, đừng vội về nhé."


Chiếc nhẫn thủ công kia đã gần xong, vốn dĩ Lục Hòa định tranh thủ tối nay ghé qua xem, nhưng nghe Lan tỷ nói thế thì dừng lại, hỏi: "Tiệc khai xuân Cố tổng có đến không chị?"


Lan tỷ nhướn mày: "Ý gì đây? Ngày nào em chẳng đi ăn với Cố tổng mà còn không biết anh ấy có đi hay không à?"


Nghe đến đó, Lục Hòa chỉ biết cười khổ sở: "Thật sự là..... không biết ạ."


Lan tỷ nhếch khóe môi: "Vậy thì chị càng không biết." Nói rồi lại đổi giọng: "Nhưng nhìn tình hình mấy năm trước, chắc chắn Cố tổng sẽ đi. Dù sao cũng là giám đốc, tiệc khai xuân làm sao có thể thiếu sếp được chứ."



Lục Hòa gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó liền gửi tin nhắn cho Trương Công Tượng, xác nhận tham gia buổi tiệc khai xuân vào tối nay.


Cậu đứng chờ một lúc ở khu vực làm việc bên ngoài. Trợ lý Trần từ trong phòng giám đốc đi ra, ngay sau đó, cửa văn phòng mới được mở ra từ bên trong.


Cố Cảnh bước ra, gương mặt không chút biểu cảm. Trợ lý Trần nhanh nhạy, chậm nửa nhịp đi theo sau lưng hắn.


Khi họ đi ngang qua khu vực làm việc, Lục Hòa lặng lẽ nhập vào, cùng đi theo bên cạnh Trợ lý Trần, hướng về phía trước.


Đến bãi đỗ xe, Trợ lý Trần lên ghế lái, Lục Hòa vòng sang bên kia, cùng lúc mở cửa ghế sau với Cố Cảnh.


Qua khe cửa mở ra cùng lúc, ánh mắt Cố Cảnh thoáng dừng lại trên động tác hơi lúng túng của chàng thiếu niên kia.


Hắn không nói gì. Lục Hòa cũng không dám động đậy, trong lòng thấp thỏm: sếp có đồng ý cho cậu ngồi chung xe không?


May mắn thay, Cố Cảnh không tỏ thái độ gì, trực tiếp lên xe.


Không phản đối, tức là ngầm đồng ý. Nghĩ vậy, Lục Hòa khẽ mỉm cười, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh.


Dọc đường đi, bầu không khí trong xe im lìm, im lặng đến mức có chút gượng gạo. Ngồi trên ghế lái, trợ lý Trần nhận ra được điều đó. Anh ta nhớ Tết vừa rồi còn nhận được từ Cố tổng hẳn hai phong bao lì xì đỏ chót, thế mà giờ đây, trông Cố tổng cứ như chẳng thèm để ý đến ai vậy.....


Nhưng đã làm trợ lý lâu năm, anh cũng hiểu rõ chừng mực: chuyện riêng của sếp, nếu sếp không nhắc tới, thì anh ta tuyệt đối không vượt rào hỏi thêm.


Khi xe đến nơi, hai người vẫn không ai chủ động mở miệng.


Giữa Lục Hòa và sếp, không khí quả thật đã lạnh đến mức như sông băng vỡ vụn. Cậu nhận ra rõ ràng nhưng nhất thời cũng chẳng biết làm sao để "phá băng".


Cậu chỉ có thể âm thầm tự cổ vũ: Không sao, từ từ thôi, rồi cậu cũng sẽ khiến anh ấy đổi ý.


Theo bước Cố Cảnh, Lục Hòa cùng nhau tiến vào khách sạn nơi tổ chức tiệc khai xuân của Hồng Đạt.


Khác với tiệc cuối năm, buổi tiệc khai xuân này không có nhiều tiết mục, chỉ có lãnh đạo lên phát biểu vài câu khích lệ, sau đó mọi người cùng nhau ăn uống, rồi phát bao lì xì lấy may.


Chính vì không phải chuẩn bị biểu diễn gì, lại được phát phong bao đỏ, nên ai nấy đều hứng khởi. Khi họ đến nơi, trong hội trường đã có khá đông người ngồi vào chỗ.


Suốt đường đi, Lục Hòa vẫn bám sát Cố Cảnh, cho đến khi hắn dừng bước, cậu mới phát hiện ra mình đã theo sếp tới tận bàn chủ tọa.


Trên bàn toàn là trưởng bộ phận cùng vài chuyên gia kỹ thuật kỳ cựu, sự xuất hiện của một thực tập sinh như cậu quả thực có hơi bất ngờ.


Nhưng Lục Hòa lại chẳng định lùi bước. Cậu muốn ngồi cạnh Cố Cảnh bởi vì nếu tách ra, nhỡ đâu lát nữa sếp về trước, cậu cũng buộc phải về theo, thế thì chuyến này coi như rất uổng công. Nghĩ vậy, cậu liền dứt khoát ngồi xuống bên cạnh.


Cố Cảnh không nói gì. Những người khác trên bàn cũng chẳng dám tỏ thái độ, chỉ có một hai người cố gắng giữ nụ cười, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ kinh ngạc, một thực tập sinh mới vào chưa được nửa năm đã được Cố tổng ưu ái thế này, đúng là chuyện khó tin.


Chờ đến khi mọi người đã ổn định được chỗ ngồi, Cố Cảnh lên sân khấu phát biểu vài câu khích lệ, sau đó tiệc bắt đầu.


Trong suốt bữa tiệc, Lục Hòa vẫn ngồi kè kè bên cạnh hắn. Ở nhà hay bên ngoài, cậu đã quen ngồi cạnh Cố Cảnh nên lần này cũng chẳng thấy có gì lạ.



Lục Hòa chỉ ăn qua loa vài miếng cơm. Rồi như vô thức, cậu gắp một miếng cánh gà — món mà trong trí nhớ, Cố Cảnh khá thích, bỏ thẳng vào bát của hắn.


Động tác liền mạch, tự nhiên đến mức không chút do dự. Có điều, trên bàn đã có vài người để ý đến và không khỏi sửng sốt.


Ngay cả Cố Cảnh cũng thoáng khựng lại. Nhưng chỉ một thoáng thôi. Sau đó hắn lại như thể chẳng có gì xảy ra, liền gắp cánh gà lên ăn một cách bình thản.


Hắn không từ chối, cũng không tỏ thái độ gì. Chỉ thế thôi nhưng đã đủ khiến Lục Hòa cười cong mắt, vui vẻ đến mức khó che giấu.


Một số ánh nhìn trên bàn khẽ giao lưu, không ai nói ra, chỉ âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Một lúc sau, có người nâng ly mời rượu Cố Cảnh. Hắn điềm tĩnh nâng ly, khách sáo đáp lại, thái độ thuần thục không chút kẽ hở.


Nhưng ngay sau đó, mọi ánh mắt đều chuyển hướng, ly rượu lại được nâng lên, lần này hướng thẳng về phía Lục Hòa.


Cậu ngẩn người, theo bản năng mà quay sang nhìn Cố Cảnh. Nhưng Cố Cảnh vẫn im lặng, không hề nhìn sang phía cậu.


"Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà trợ lý Lục đã trưởng thành không ít, sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở....."


Ngồi ở bàn chính đều là lãnh đạo cấp cao, bọn họ nâng ly với Lục Hòa, vừa tỏ ý thưởng thức vừa coi như công nhận. Lục Hòa nhất thời cảm thấy, nếu cậu từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt đến họ cả.


Nhưng nghĩ đến lần trước uống say, cả người khó chịu mấy ngày, cậu lại thấy khó xử. Trong vô thức, cậu liếc sang người đàn ông bên cạnh, nhưng Cố Cảnh vẫn chẳng buồn nhìn, giống như không hề có ý định giúp cậu giải vây.


Lục Hòa mím môi, đưa tay cầm lấy ly rượu.


Cậu đáp lễ tiền bối, nâng ly lên, lúc môi vừa chạm thành ly vẫn không nhịn được mà lại ngó sang bên cạnh một lần nữa. Nhưng Cố Cảnh vẫn thờ ơ, không hề có động tĩnh.


Lục Hòa cắn răng, ngửa đầu uống cạn.


Cùng lắm thì lát nữa có say, sếp cũng sẽ đưa cậu về nhà...... Chắc vậy.....


Thế nhưng ngay khi rượu chạm vào môi lưỡi, cậu liền lập tức ngây người.


Lục Hòa chớp mắt, không tin nổi mà lại nhấp thêm một ngụm. Khi đặt chiếc ly dài xuống, thậm chí cậu còn chưa đã thèm mà l**m nhẹ môi.


.....Coca?


Ly rượu này từ lúc nào đã bị ai đó đổi thành nước ngọt rồi?


Lại nhìn sang Cố Cảnh đang nghiêm túc ăn cơm. Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, liếc cậu một cái, lạnh nhạt ra lệnh: "Ăn cơm."


Chỉ hai chữ ngắn gọn, Lục Hòa đã ngoan ngoãn thu lại mọi suy nghĩ, cúi đầu tiếp tục ăn.


Sau bữa ăn, cuối cùng cậu cũng nhận được một phong bao lì xì khai xuân hai trăm tệ mà Lan tỷ và Tiểu Béo đã nhắc tới suốt ngày.


Nhận bao lì xì, cảm xúc của Lục Hòa cũng chẳng dao động nhiều. Rốt cuộc đêm nay cậu đến đây không phải vì tiền thưởng. Ánh mắt cậu vẫn thường xuyên hướng sang một phía, chăm chú dõi theo từng cử động của người kia.


Thấy Cố Cảnh đứng dậy, cậu lập tức bật dậy theo sát, chỉ sợ bản thân lơ là một chút sẽ bị bỏ lại phía sau.



Khi Cố Cảnh gọi tài xế riêng tới, hắn gần như xem Lục Hòa như không khí. Dù Lục Hòa có động tác gì, hắn cũng chẳng mấy để tâm, thậm chí ngay cả khi cậu lại lần nữa lên xe của mình, hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.


Trong lòng Lục Hòa thầm vui mừng vì có thể cùng sếp trở về chung một xe.


Suốt dọc đường không ai nói gì, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc.


Đó chính là căn biệt thự mà hai người từng chung sống. Đã qua một năm, cậu cũng có khoảng thời gian dài không quay lại đây.


Đi theo Cố Cảnh vào trong, thấy hắn vẫn cứ bước thẳng về hướng phòng riêng của mình, dường như hoàn toàn không có ý để tâm đến cậu, Lục Hòa rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay khẽ kéo ống tay áo hắn từ phía sau.


Cảm nhận được lực kéo ở tay áo, Cố Cảnh dừng bước, quay đầu lại. Hắn im lặng, trên mặt cũng chẳng có lấy một chút biểu cảm nào.


Lục Hòa chớp chớp mắt, thấp giọng: "Cố tổng, tối nay anh cũng uống rượu, em..... để em đi pha cho anh ly nước mật ong nhé?"


Trước đây mỗi lần Cố Cảnh đi xã giao về, Lục Hòa đều quen tay chuẩn bị cho hắn một cốc nước mật ong. Lần này cũng vậy, cậu chỉ thuận theo thói quen mà mở miệng.


Cố Cảnh vẫn không nói gì, ánh mắt u tối khó dò. Một lúc lâu sau, hắn mới cúi xuống, đến gần cậu: "Trước đây..... em lấy thân phận gì mà pha nước mật ong cho tôi?"


Giọng hắn bình thản lại lạnh lẽo. Vậy mà khi rơi vào tai Lục Hòa, cả người cậu run lên, hoàn toàn không khống chế được.


"Cũng là lấy danh nghĩa em trai đúng không?" Khóe môi Cố Cảnh hơi nhếch, vẫn không biểu lộ cảm xúc, "Quả thật em là một đứa em trai rất biết săn sóc đấy."


Ngón tay Lục Hòa vô thức siết chặt. Nhìn người đàn ông ngay trước mắt, cậu thấy từng lời hắn nói ra đều khiến cho lòng mình đau nhói. Nhưng cậu lại chẳng thể phản bác, bởi ngày ấy, cậu thực sự đã coi sếp như một người anh trai tốt.


Chỉ là..... cậu chợt nhận ra, so với mình, có lẽ người nói ra những lời này mới là kẻ đau lòng gấp ngàn lần. Vậy thì tại sao hắn vẫn phải nói ra?


Mọi biểu hiện nhỏ nhặt của cậu đều rơi vào mắt Cố Cảnh. Thấy dáng vẻ mờ mịt, bất lực kia, hắn liền hiểu, thiếu gia nhỏ này từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu sự sủng ái, chỉ là chưa bao giờ hiểu nổi tình yêu mà hắn muốn mà thôi.


Nỗi thất vọng dâng lên, hắn nhếch môi định buông ra một câu châm biếm nữa, bảo cậu sớm nghỉ ngơi. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn bỗng mở to—


Lục Hòa khẽ nhón chân, không hề báo trước mà nghiêng người về phía hắn, đem đôi môi mềm mại hồng nhuận của mình áp lên môi hắn.


Gương mặt cậu hơi cúi xuống, thoạt nhìn vừa ủy khuất vừa mơ hồ, vậy mà vẫn cứ cố chấp dán chặt lên môi hắn.


Cậu không biết hôn, chỉ khẽ áp môi mình lên môi Cố Cảnh. Không rõ là môi cậu quá nóng hay là môi hắn quá lạnh, nhưng ngay khi dán lên, cậu mới khẽ thở phào.


Cậu dùng đôi môi chặn lại, như muốn ngăn hắn nói ra thêm những lời có thể khiến mình tổn thương.


Trái tim Cố Cảnh đập thình thịch. Bàn tay buông thõng bên người bỗng nắm chặt đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.


Hắn lặng im, để mặc Lục Hòa áp lên mà không hề nhúc nhích.


Một lúc lâu sau, khi chắc chắn hắn đã bình tĩnh lại, sẽ không thốt ra những câu khiến mình đau lòng nữa, Lục Hòa mới chậm rãi buông tay, rời khỏi bờ môi mà cậu đã dán chặt rất lâu.


Ngẩng đầu lên, vành mắt cậu đã ửng đỏ.
+


"Cố ca ca..... giữa anh trai và em trai thì không thể hôn môi."


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 48
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...