Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 46


 


Cách đó không xa, pháo hoa vẫn đang nổ tung từng chùm, rực rỡ nhuộm sáng cả bầu trời đêm đen kịt.


Từng tiếng pháo hoa vang vọng liên hồi, tựa như che lấp hết thảy thanh âm của thế giới, để lại duy nhất là chấn động cùng ánh sáng lóa mắt kia.


Cố Cảnh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối trên nền đất lạnh. Hàn khí giữa đêm sâu len vào da thịt, nhưng hắn cư nhiên lại không hề cảm thấy được gì. Bởi so với cái lạnh bên ngoài, lúc này trong lòng hắn mới là lạnh lẽo nhất.


Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên trước mặt, gần như không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào. Nhưng thứ hắn thấy được, ngoài vẻ kinh ngạc..... chỉ còn lại mờ mịt.


Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt bấy lâu nay luôn giữ bình tĩnh, trầm ổn của Cố Cảnh, rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt khó lòng che giấu được.


Hắn hít một hơi thật sâu, rồi đứng dậy, đầu gối hắn đã sớm tê cứng vì quỳ quá lâu.


"Thẳng nam?" Giọng hắn có phần run rẩy, lại xen chút không cam lòng, lặp lại lời Lục Hòa vừa nói.


Đầu óc hắn trống rỗng, mà Lục Hòa cũng chẳng khá hơn là bao. Cả hai cùng ngơ ngác, cùng hoang mang, như thể chẳng ai kịp chuẩn bị gì cho tình huống này.


Lục Hòa nhìn người đàn ông trước mặt, thấy rõ sự khác lạ trong biểu tình của hắn. Cuối cùng vẫn phải cắn răng mở miệng: "Mọi người bảo anh thường xuyên đi xem mắt, là một thẳng nam đến mức..... cực đoan....."


Lời vừa dứt, Cố Cảnh liền ép sát lại gần cậu, giọng trầm hẳn xuống, lạnh lẽo đến rợn người: "—Mọi người bảo?"


Lần này, Lục Hòa nhạy bén nhận ra được tâm trạng không vui của sếp, nhưng dù có nhận ra cậu cũng không dám nói gì, chỉ khẽ gật đầu.


Cậu quả thật rất muốn đồng ý lời cầu hôn kia. Nhưng..... tiến độ này chẳng phải là quá nhanh rồi sao? Ngay cả một câu xác nhận tình cảm cũng chưa có, sếp đã quỳ gối cầu hôn cậu rồi?!


Lục Hòa thực sự quá bối rối, cậu không biết mình đã bỏ lỡ bước nào trong tiết tấu tư duy của sếp.


"Mọi người bảo, thế còn em thì sao?" Cố Cảnh lại hỏi, giọng nói rét buốt, từng chữ từng chữ như ép xuống.


Câu hỏi này khiến Lục Hòa trở tay không kịp, há miệng, "Em......" nhưng lại không tìm được cái cớ nào để nói tiếp.


Nhưng người đàn ông trước mặt vốn dĩ vẫn luôn kiên nhẫn. Chỉ cần Lục Hòa vừa hé miệng, cho dù câu sau chưa kịp nói ra, hắn cũng có thể yên lặng chờ đợi. Bình tĩnh, kiên nhẫn, dường như chỉ cần hắn lặng lẽ chờ, thiếu niên này sớm muộn gì cũng sẽ đưa ra một đáp án có thể khiến mọi thứ quay trở lại quỹ đạo vốn có.


Pháo hoa dường như đã đến hồi kết, những chùm sáng cuối cùng nổ tung liên tiếp, âm thanh vang dội.


Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hòa ngỡ như tất cả pháo hoa đều ập xuống đầu mình, nếu không sao đầu óc cậu lại trở nên rối loạn đến mức một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thốt nổi chứ.


Cậu cắn môi, đến khi ánh pháo hoa cuối cùng bay vút lên bầu trời, mới run rẩy nói thật: "Em..... em tưởng anh chính là như vậy."


Giọng nói của cậu không lớn, nhưng Cố Cảnh lúc này đứng rất gần, dù âm thanh pháo hoa có ồn ào đến mấy, hắn vẫn có thể nghe thấy được câu trả lời của thiếu gia nhỏ.



Cố Cảnh buồn bã rũ hàng mi xuống, vẻ cô đơn thoáng hiện lên, nhưng thanh âm hắn cất lên vẫn bình thản đến đáng sợ: "Em cho rằng anh là thẳng nam, vậy em nói cho anh biết, suốt mấy tháng qua em đã coi anh là cái gì?"


Giọng điệu rõ ràng rất bình tĩnh, thế nhưng Lục Hòa lại cảm nhận được cảm xúc của hắn đang cực kỳ bất ổn.


"Em..... em coi anh là một người anh trai rất tốt." Lục Hòa thành thật đáp.


"Anh trai?"


Suốt mấy tháng qua, hắn coi người kia như tiểu tổ tông mà cung phụng, ôm quá nhiều, thân quá mức, d*c v*ng sợ dọa đến người kia nên đành khắc chế, nhẫn nhịn lại. Vậy mà đến cuối cùng, tiểu thiếu gia chỉ tiện tay ban cho hắn một tấm thẻ anh trai.


Cố Cảnh luôn biết, tình cảm không phải là thứ có thể nói ra bằng miệng, mà là chứng minh bằng hành động. Trong mắt hắn, "yêu" không phải là một chữ, mà là việc được làm từng chút từng chút một. Chính bởi vậy, mấy tháng qua hắn chưa từng nói một lời "anh yêu em" nào.


Hắn tưởng Lục Hòa hiểu.


Hắn tưởng người kia sẽ nhìn thấu được.


Hắn càng tưởng rằng, trong vũng lầy tình yêu này, hắn không phải là kẻ duy nhất trầm luân.


Thế nên, trận hiểu lầm dai dẳng này mới kéo dài đến tận bây giờ. Ngay từ đầu, hắn còn từng tin rằng đối phương cũng rung động sâu đậm như mình. Kết quả, hóa ra chỉ có hắn tự nguyện ở một bên.


Khóe môi Cố Cảnh khẽ nhếch, ý cười nhẹ đến mức thoáng qua liền tắt, chẳng ai biết trong giây phút ngắn ngủi đó hắn đã nghĩ đến điều gì.


"Cạch—" Hộp nhẫn bị hắn ấn xuống, khép lại. Cuối cùng hắn đành kéo ra khoảng cách với thiếu niên trước mặt.


Lục Hòa nhìn chiếc hộp vừa đóng chặt kia, tim như hụt mất một nhịp.


"Nếu vậy..." Cố Cảnh giọng điệu lạnh nhạt, "em trai ngoan, đêm nay ngủ sớm đi."


Nói rồi, hắn quay lưng bỏ đi, chỉ để lại cho Lục Hòa một bóng lưng.


Lục Hòa trừng lớn hai mắt, vội vàng gọi: "Cố tổng!"


Bước chân Cố Cảnh vẫn không hề dừng lại.


"Cố... ca ca......"


Cố Cảnh cuối cùng cũng dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu.


Lục Hòa thở phào một hơi, không dám chậm trễ, vội vàng mở lời: "Em....." Em thực ra cũng rất thích anh, em thực ra cũng không muốn coi anh là anh trai.


Thế nhưng lời chỉ vừa hé ra một chữ, đã bị giọng nói trầm tĩnh của Cố Cảnh cắt ngang: "Lục Hòa."


"Khoảng thời gian này..... chúng ta đừng gặp nhau nữa. Cố ca ca của em cũng là người, coi như cho anh một ít thời gian để bình tĩnh lại, được không?"



Cố Cảnh quay lưng, lạnh nhạt đáp: "Có lẽ vậy."


Người đàn ông ngoài ba mươi từng trải qua đủ loại sóng gió, thành công trong lĩnh vực kinh doanh, ổn định đến mức gần như không bao giờ sai sót, lần đầu nếm trải tình yêu, đã nếm phải mùi vị đắng của sự thất bại.


Cố Cảnh đi rồi.


Trong lồng ngực Lục Hòa vẫn nén một hơi, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng dâng lên chút giận dỗi. Lời của Cố Cảnh cứ vang vọng: "Có lẽ vậy."


Cậu hình như đã chọc giận sếp rồi, nhưng..... nhưng rõ ràng là cậu không hề cố ý mà.


Đôi mắt sáng ngời giờ đã tối sầm lại, hốc mắt khô khốc cuối cùng cũng tràn đầy nước mắt, những giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, để lại một vệt nước mờ nhạt trên gương mặt cậu.


Pháo hoa đêm giao thừa nở rộ, tiếng người hân hoan náo nhiệt tràn ngập bầu không khí. Từng đóa, từng đóa pháo hoa sáng rực xuyên qua bóng tối, soi chiếu cả một góc trời.


Lục Hòa vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ánh sáng pháo hoa liên tiếp nổ tung trước mắt, rọi lên cả người cậu, càng khiến bóng dáng cô độc càng thêm chói lóa.


Lạnh quá..... Sao sếp vẫn không quay lại ôm cậu.


Lục Tiến tìm thấy em trai mình như vậy ở sân trước.


Sau khi giúp đứa bạn thân cũng là em rể đốt pháo hoa xong, anh ngồi xuống một chỗ nghỉ ngơi, ngồi một lúc thì nhận được tin nhắn của bạn mình, tưởng là chuyện đã thành, nhưng khi đọc tin nhắn lại thấy vô cùng khó hiểu.


A Cảnh: Tôi về trước.


A Cảnh: Đón em trai cậu về đi, ở sân trước, em ấy mặc quần áo rất mỏng đấy.


Lục Tiến bối rối đi ra sân trước, khi thấy em trai mình đang đứng như trời trồng ở đó, không có lấy một phản ứng, tim anh suýt chút nữa hẫng đi một nhịp.


"Tiểu Hòa, sao người em lại lạnh thế này?"


Lục Hòa ngơ ngác ngẩng đầu, cứ ngỡ là Cố Cảnh quay lại. Khóe mắt cậu còn treo nước mắt, miệng đã nhếch lên một nụ cười. Nhưng khi nhìn rõ người đang tiến tới, nụ cười kia đã chậm rãi tắt ngấm.


Không phải Cố Cảnh.


"A Cảnh đâu?"


Không nghe được câu trả lời, Lục Tiến cởi áo khoác khoác lên người Lục Hòa, định kéo cậu vào trong. Nhưng ngay lúc ấy, anh lại nghe thấy giọng của em trai mình khàn khàn nghẹn ngào.


"Anh ơi, em hình như đã làm sai chuyện rồi."


***


Lục Hòa ngã bệnh.



Đêm qua cậu đứng gió lạnh quá lâu, tuy Lục Tiến tìm được kịp thời nhưng vẫn không tránh khỏi bị bệnh.


Lục phu nhân vội vàng nấu thuốc mang đến, đau lòng nói: "Uống vào thì sẽ đỡ ngay thôi."


Lục Hòa nhìn chén thuốc nâu sẫm, chớp mắt mấy lần rồi yên lặng nhận lấy.


Không có chút biểu cảm gì, cậu liền uống cạn. Mãi đến khi nuốt xuống mới phát hiện vị đắng rát nơi cuống lưỡi.


Đặt chén trở lại trong tay Lục phu nhân, cậu vẫn không nói một lời.


Lục Tiến đứng bên cạnh, nhìn em trai mình cả người ỉu xìu, chuyện gì cũng không còn tinh thần, trong lòng đau xót không thôi.


Từ tối qua, trạng thái Lục Hòa đã rất không ổn. Anh gửi cho Cố Cảnh một chuỗi tin nhắn dài trên WeChat, ai ngờ người kia chỉ lạnh nhạt trả về một câu—


A Cảnh: Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại. Trong khoảng thời gian này, đừng nhắc đến chuyện của tôi và em trai của cậu nữa.


Là bạn thân đã nhiều năm như vậy, nhìn đến tin nhắn này của Cố Cảnh, Lục Tiến đại khái cũng đoán ra được, Cố Cảnh thật sự không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện đó nữa.


Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người hỏi em trai mình: "Em và A Cảnh đã cãi nhau à?"


Vừa nghe nhắc đến Cố Cảnh, Lục Hòa cuối cùng mới có phản ứng, chỉ là vẫn không nói lời nào.


Lục phu nhân thì hoàn toàn chẳng hiểu gì cả: "Cãi nhau cái gì?"


Nhìn dáng vẻ như mất hồn của em trai như vậy, Lục Tiến vừa xót xa vừa không nỡ hỏi tiếp, nhưng trong lòng anh đã mơ hồ cảm thấy, hẳn là chẳng khác mấy so với những gì anh đã đoán.


Đang định nói thêm gì đó, anh nghe thấy Lục Hòa cuối cùng cũng mở miệng: "Anh ơi, chúng em không cãi nhau, là em đã chọc giận anh ấy."


Do bị cảm, giọng của Lục Hòa trở nên khàn đặc, nhưng cậu vẫn cố gắng tiếp tục: "Trước đây mỗi khi không vui đều là Cố tổng dỗ em. Lần này..... em sẽ thử nghĩ cách dỗ anh ấy."


Câu này vừa thốt ra, Lục phu nhân và Lục Tiến đều sững sờ.


Trong nhà này, người luôn kiêu ngạo, chỉ biết chờ người khác dỗ dành chính là Lục Hòa. Thế mà hôm nay cậu lại đột nhiên nói muốn đi dỗ người khác, hai người nhất thời đều chưa kịp phản ứng.


"Con muốn một mình yên tĩnh một lúc." Lục Hòa nhỏ giọng nói.


Lục phu nhân và Lục Tiến nhìn nhau một cái, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài.


Chờ đến khi bọn họ vừa đi khỏi, Lục Hòa mới hít hít cái mũi. Đôi môi từ nãy giờ vẫn cắn chặt giả vờ kiên cường, rốt cuộc cũng run rẩy mà rũ xuống.


Nghĩ tới bóng dáng dứt khoát rời đi của Cố Cảnh tối hôm qua, Lục Hòa chỉ cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất. Nhưng rồi lại nhớ đến Cố Cảnh so với mình càng phải chịu nhiều ủy khuất hơn, cậu liền ép bản thân phải gắng gượng tinh thần lại.


Cầm lấy điện thoại, mở WeChat lên, cậu gửi đi mấy tin nhắn cho Cố Cảnh:



Lsla: Trước đây em thực sự coi anh là một người anh tốt, nhưng sau này em phát hiện em cũng thích anh, chỉ là em tưởng anh là thẳng nam, sợ anh ghét em nên em mới không dám nói.


Lsla: Thực ra lúc anh cầu hôn em vào tối qua, em đã rất vui, thật đấy.


Lsla: Cố ca ca, em thích anh, thật sự rất rất thích anh, anh để ý đến em một chút có được không?


Cậu liên tiếp gửi đi mấy tin, nhưng đối phương vẫn chẳng hề đáp lại.


Mùng Một Tết, Cố Cảnh sao có thể bận đến thế, không trả lời chỉ có thể chứng minh rằng hắn không muốn trả lời mà thôi.


Đôi mắt Lục Hòa chậm rãi rũ xuống, hít sâu một hơi, lại gắng gượng phấn chấn tinh thần.


Chắc là mấy câu chữ kia chưa đủ chân thành. Cậu cắn môi, ấn nút ghi âm—


"Cố ca ca, anh đừng giận nữa được không? Em thật sự không có ý đùa giỡn tình cảm của anh..... Em cũng rất thích anh, thích đến mức chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh anh thôi. Chỉ cần rời khỏi anh một giây thôi cũng đã thấy dày vò rồi..... Lần này chọc cho anh giận là em đã sai rồi, sau này em sẽ thật ngoan, sẽ nghe lời anh..... khụ khụ....."


Một hơi nói hết cả đoạn dài, lại vì bị cảm nên đến cuối giọng cậu đã khàn khàn, còn nhịn không được mà ho khẽ vài tiếng.


Mà đúng lúc này, bên kia cuối cùng cũng có hồi âm.


Đồ thẳng nam đáng ghét: Em bị ốm?


Nội dung câu trả lời chẳng hề liên quan đến những gì cậu vừa nói.


Nhưng đối phương đã trả lời tin nhắn, chứng tỏ là Lục Hòa vẫn còn cơ hội để dỗ dành hắn. Cậu lại vội vàng gõ phím—


Lsla: Chỉ là cảm nhẹ thôi.


Lsla: Cố ca ca ơi, anh đã bình tĩnh lại chưa? Anh có quay lại tìm em nữa không?


Đợi hai phút vẫn không thấy hồi âm, Lục Hòa cũng không nản, lại tiếp tục gõ.


Lsla: Anh không đến tìm em, vậy em đến tìm anh có được không?


Lsla: Em đến tìm anh nhé, anh cho em một cơ hội để theo đuổi anh được không?


Tin nhắn đã gửi đi lâu vẫn chẳng thấy phản hồi. Đúng lúc cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ không bao giờ trả lời nữa, thì tiếng thông báo lại vang lên.


Đồ thẳng nam đáng ghét: Đợi em khỏi ốm đi rồi tính sau.


Vậy là vẫn còn cơ hội! Lục Hòa nằm trên giường nhìn tin nhắn đó, đôi mắt tròn xoe lại sáng lên.


Liếc nhìn thấy biệt danh chưa kịp đổi lại, Lục Hòa lại nhấn vào mục biệt danh, gõ bàn phím sửa lại—


Đối tượng theo đuổi: Cố ca ca.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 46
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...