Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 45
Lục Hòa đã ở nhà Cố Cảnh được bốn ngày. Nếu không phải ngày mai là đêm Giao thừa, ba mẹ gọi cậu về nhà ăn cơm đoàn viên, có lẽ Cố phu nhân còn giữ cậu thêm vài ngày nữa.
Nhưng cũng chính trong bốn ngày ngắn ngủi ấy, Lục Hòa suýt nữa không chịu nổi sự nhiệt tình chiêu đãi của Cố phu nhân. Có điều, mấy ngày nay cậu đều không thấy bóng dáng của ba Cố, mãi đến khi hỏi sếp mới biết, thì ra ba Cố và mẹ Cố sống tách riêng.
Thật ra, trong bốn ngày này, điều khó chịu đựng nhất vẫn là..... sếp.
Kể từ tối hôm đó, sau lần cậu mặc thử áo ngủ của sếp, buổi tối những ngày sau đó, cậu đều bị bắt mặc đồ ngủ của hắn đi ngủ.
Không phải cậu chê áo ngủ của sếp, mà là..... những bộ áo ngủ ấy thật sự quá rộng!
Hơn nữa hắn còn phải ngủ chung giường với sếp. Mỗi lần khoác lên bộ đồ ngủ của đối phương, cậu đều có cảm giác chẳng khác gì không mặc. Chỉ cần hơi xoay người một cái, chỗ nên che thì không che, chỗ không nên lộ thì lại bị lộ hết.
Trong tình huống ấy, cậu còn phải nằm sát vào sếp để ngủ. Mỗi sáng tỉnh lại, quần áo trên người đều xộc xệch, còn bản thân cậu thì lại nằm gọn trong lồng ngực của sếp, thật sự quá khổ sở rồi.
Không sai, chính là vô cùng khổ sở.
Cậu yêu thầm cấp trên, cho nên loại tiếp xúc thân thể quá mức thân mật này luôn làm cho tim cậu đập loạn nhịp, cả người còn xuất hiện những phản ứng hết sức kỳ quái.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể để sếp phát hiện ra những phản ứng không bình thường đó. Sếp là thẳng nam, có lẽ chính vì vậy nên hắn mới cảm thấy hai người đàn ông cùng ngủ chung một giường chẳng có gì to tát. Mỗi lần đưa ra yêu cầu ngủ chung, hắn đều rất thản nhiên, trái lại chỉ có cậu là đỏ mặt ngượng ngùng, có vẻ như chính cậu mới không thấy hợp lý. Thế nên, lần nào cậu cũng phải cố gắng giả bộ bình tĩnh như hắn.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể về nhà, dây thần kinh căng chặt trong đầu Lục Hòa mới giãn ra được đôi chút. Cậu rốt cuộc cũng có thời gian tách khỏi sếp để bình tĩnh lại.
Nếu không, cậu thật sự sợ mình sẽ nhịn không nổi mà..... bị lòi đuôi.
Trên đường về, vẫn là Cố Cảnh lái xe đưa cậu về nhà.
Xuyên suốt quãng đường, hai người bọn họ chỉ trò chuyện đôi câu ngắn ngủi, rất nhanh đã về tới nơi.
Lúc xuống xe, trong lòng Lục Hòa lại dâng lên một tia không nỡ.
Kỳ quái thật. Rõ ràng vừa nãy còn cảm thấy may mắn vì có thể tách khỏi sếp một thời gian để bình tĩnh lại một chút. Thế mà giờ nghĩ đến việc phải xa sếp, trong lòng cậu lại bỗng dưng có chút hụt hẫng.
Đang rối rắm, Lục Hòa liền thấy cấp trên mở cốp xe, lấy ra một chiếc hộp lớn. Chiếc hộp ấy cậu quá quen thuộc rồi, bình thường mỗi lần mua sắm trang sức đều là kiểu đóng gói như vậy, chỉ khác chút màu sắc hay chi tiết nhỏ, nhưng tổng thể thì giống hệt nhau.
Cậu ngẩn người một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì Cố Cảnh đã bước tới.
"Bộ trang sức ngọc trai ốc xà cừ lần trước ở triển lãm Hồng Kông, lúc ấy được không ít danh gia coi trọng. Chủ nhân ban đầu vốn không định bán, sau lại đổi ý đem ra đấu giá. Anh đã mất khá nhiều công sức mới lấy nó về được đấy."
Lục Hòa nhìn chằm chằm chiếc hộp lớn kia, trong khoảnh khắc chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
"Mấy ngày trước anh có xem qua tủ trưng bày trang sức của em, bên trong có nhiều món tinh xảo, rực rỡ vô cùng. Giờ anh tặng em thêm một món nữa, em có vui không?"
Ánh mắt Cố Cảnh dịu dàng đến mức như muốn hòa tan cả người cậu.
Vui.
Sao lại không vui cơ chứ.
Lục Hòa chỉ cảm thấy tim mình như bị siết chặt, cả người ngây ngẩn đứng đó mãi cho đến khi Cố Cảnh đích thân mang hộp trang sức vào phòng trưng bày của cậu.
Từ đầu đến cuối, cậu vẫn không hiểu vì sao sếp lại đột ngột tặng mình món quà trân quý đến thế. Cho dù quá trình lấy về đầy trắc trở, nhưng..... chỉ vì lúc trước cậu buột miệng nói một câu "thích" thôi sao?
Hộp được mở ra, chiếc vương miện ngọc trai ốc xà cừ quen thuộc lấp lánh trước mắt. Lục Hòa rốt cuộc cũng phản ứng lại, hóa ra, từ rất lâu trước đây, bộ trang sức này đã được Cố Cảnh ngấm ngầm chuẩn bị để đưa đến tay cậu.
"Em chọn vị trí trưng bày đi." Cố Cảnh nói.
Lục Hòa chớp mắt, lặng lẽ đem bộ trang sức sáng mắt nhất ở trung tâm tủ trưng bày dời xuống, thay bằng bộ trang sức ốc xà cừ vừa mới được đưa tới.
Chờ cậu sắp xếp xong tất cả, thanh âm ôn nhu của Cố Cảnh mới lại vang lên: "Thích không?"
Lục Hòa lúc này mới phản ứng lại, nghiêm túc gật đầu, "Thích, thật sự rất thích."
Vừa dứt lời, cậu liền nhận ra sếp lại nghiêng người dựa sát lại gần. Mấy ngày nay đều là như vậy, giữa đàn ông với đàn ông dường như chẳng tồn tại chút biên giới nào, cứ tự nhiên kề cận, gần đến mức làm cho Lục Hòa cũng không biết mình nên bày ra biểu tình thế nào cho phải.
"Đêm Giao thừa ngày mai có rảnh gặp anh một chút không?" Giọng nói Cố Cảnh rất nhẹ, nhưng rơi vào tai Lục Hòa lại vô cùng rõ ràng.
Ngày mai..... còn phải gặp sếp nữa sao?
"Đến lúc đó, anh sẽ tặng em một thứ còn tốt hơn." Cố Cảnh kiên quyết nói, ánh mắt kiên định khiến Lục Hòa nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Rốt cuộc đó là thứ gì mà lại khiến sếp lộ ra biểu cảm như vậy?
Lục Hòa gật đầu ngơ ngác: "Em rảnh."
Lời còn chưa dứt, trán của Cố Cảnh đã dán lên trán cậu. Sóng mũi hai người đều cao thẳng, vì vậy vẫn còn cách một khoảng rất nhỏ, nhưng với Lục Hòa thì khoảng cách ấy gần như bằng không. Cậu căng thẳng đến mức ngay cả hô hấp cũng dừng lại, chỉ cảm thấy như có một bức tường vô hình ép sát vào mặt mình, khiến tinh thần toàn thân đều căng chặt.
Đây là lần đầu tiên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cậu cùng Cố Cảnh mặt đối mặt gần đến thế. Nhưng cảm giác lại chẳng khác gì với lúc bản thân cậu mất đi ý thức cả.
Ý niệm trong đầu như sóng nước ập đến, từng lớp từng lớp cuốn sạch lý trí, khiến cậu chẳng kịp suy nghĩ thêm điều gì.
Bàn tay Cố Cảnh nâng cằm cậu lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua đôi môi hồng nhuận, chậm rãi qua lại thăm dò.
"Lần trước em đã né tránh anh rồi..... Lần này có thể đừng tránh nữa đữa không?" Thanh âm khàn khàn vang bên tai, khiến Lục Hòa hoàn toàn không kịp nghĩ ngợi.
Lục Hòa ngoan ngoãn, an tĩnh để mặc đối phương khẽ cọ sát bờ môi mình, giống như đã ngầm chấp nhận, không hề có ý chống cự.
Cố Cảnh chậm rãi cúi xuống hôn, nụ hôn rơi xuống đôi môi mềm mại kia.
Dưỡng khí như bị tước đoạt, Lục Hòa gần như không thể nào thở nổi, ý thức duy nhất chỉ còn là xúc cảm mềm mại ở môi.
Người kia lần này hôn rất ôn nhu, lưu luyến, từng chút mịn màng khắc sâu, như thể một dòng suối nóng dịu dàng bao phủ, khiến người ta không tự chủ mà chìm vào.
Thế nhưng ngay khi Lục Hòa dần buông lỏng cảnh giác, đầu lưỡi của đối phương đã bất ngờ xông vào khoang miệng ấm áp, quấn chặt lấy lưỡi cậu mà trêu ghẹo.
Nhiệt độ trong không khí không ngừng dâng cao, Lục Hòa vô lực dùng tay chống vào ngực của người đàn ông, chỉ mong đẩy được đối phương ra để thở một hơi. Nếu không, cậu sợ mình thật sự sẽ vì thiếu oxy mà ngất đi mất.
Tựa hồ như đoán được suy nghĩ của cậu, người nọ khẽ tách ra, ở khóe môi hắn còn hôn thêm mấy cái vụn vặt, rồi khàn giọng nói bên tai: "Thở bằng mũi đi."
Câu dặn dò còn chưa kịp tiêu tan, bên môi lại lần nữa bị chiếm lấy.
***
Đợi đến khi Lục Hòa thật sự lấy lại tinh thần, Cố Cảnh đã buông cậu ra, xoay người đi về.
Lục Hòa mờ mịt đưa tay chạm lên môi mình. Nơi đó vẫn còn hơi nóng. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua, ký ức vừa rồi liền ập đến rõ mồn một.
Cậu ngây ngốc nghĩ, lúc ấy rõ ràng cả cậu lẫn cấp trên đều tỉnh táo, thế mà..... bọn họ lại làm ra chuyện hoàn toàn không giống như đang tỉnh táo chút nào!
Đầu óc Lục Hòa hỗn loạn cực độ, cứ thế xoay vòng quanh một vấn đề duy nhất: Vì sao sếp lại đột nhiên hôn cậu?
Nghĩ tới nghĩ lui, phân tích tới tận cùng, cậu chỉ có thể rút ra một kết luận — sếp cũng thích cậu.
Bằng không thì thật sự không thể giải thích được. Trên đời này nào có người anh trai nào lại đột ngột hôn em trai của mình như thế? Cho dù có là ruột thịt cũng không thể có động cơ như thế được.
Nhưng..... sếp không phải thẳng nam sao?
Lục Hòa càng nghĩ càng thấy mơ hồ, cuối cùng lôi di động ra, mở giao diện ghi chú "Đồ thẳng nam đáng ghét", ngón tay gõ gõ, biên tập từng dòng tin nhắn.
Cố tổng, vì sao anh lại đột nhiên hôn em?
Xóa.
Xóa.
Cố tổng, anh có phải đang thích em không?
Vẫn xóa.
Lục Hòa xóa xóa sửa sửa, cuối cùng vẫn chẳng thể gửi đi được tin nào. Bực bội, cậu liền ném điện thoại xuống bên cạnh, hai tay luống cuống bứt tóc.
Hay là... để mai rồi hỏi lại đi. Dù sao sếp cũng nói ngày mai sẽ đến đưa đồ cho cậu, đến lúc ấy giáp mặt hỏi mới thích hợp.
Mang theo rối rắm như thế, Lục Hòa mới qua được một đêm.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã là giao thừa. Trong nhà mấy hôm trước đã thay đèn lồng mới, dán song cửa sổ mới. Một số người giúp việc trong nhà đã về quê ăn Tết, chỉ còn lại mấy người tình nguyện ở lại, nên cả nhà thoạt nhìn yên tĩnh hơn hẳn.
Trái ngược với sự tĩnh lặng trong nhà, điện thoại lại vô cùng náo nhiệt.
Những bạn học, bằng hữu, thân thích thường ngày không liên lạc, tới dịp này lại đồng loạt gửi tin chúc Tết. Người trẻ thì nhắn vài câu ngắn gọn, đơn giản. Còn trưởng bối trong nhà thì hầu hết đều gửi nguyên một đoạn văn dài dằng dặc, nhìn là biết đã copy ở đâu đó về.
Lục Hòa vẫn lễ phép trả lời từng người một.
Trong vài nhóm chat còn rộn ràng tung bao lì xì. Cậu cũng tùy tiện tham gia, phát mấy cái gọi là có lệ.
Trong nhóm phòng vận hành của Hồng Đạt, cậu cũng góp vài bao. Ngày thường vốn im ắng, đến lúc này lại nhộn nhịp hẳn lên: người thì spam icon, người thì tranh nhau đoạt bao lì xì, ồn ào bao nhiêu cũng có.
Ngoài ra, Lục Hòa còn gửi riêng bao lì xì cho một vài người bạn thân thiết. Nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không quên gửi cho Lan tỷ và trợ lý Trần, dù sao thì khoảng thời gian này cậu đã nhận được không ít quan tâm từ hai người họ.
Trợ lý Trần chẳng khách sáo, nhận bao lì xì xong liền vui vẻ gửi lại một tràng lời chúc phúc.
Lan tỷ thì lại khác, ngang nhiên "tịch thu" bao lì xì của cậu, không những vậy còn lập tức gửi ngược lại cho Lục Hòa một cái.
Chị Lan đại tỷ: Nào có chuyện để vãn bối phát bao lì xì cho trưởng bối được chứ.
Chị Lan đại tỷ: Chị phát cho em một cái, mau nhận đi, không phải khoản gì to tát đâu, chỉ là lấy hên đầu năm thôi.
Lục Hòa nhận lấy, 168.88 — quả thực là một con số đẹp.
Lsla: Em nhận rồi, nhưng ta phát cũng không nhiều, lễ thượng vãng lai, Lan tỷ cũng nhận bao lì xì của em đi.
Thật ra cũng không phải khoản gì lớn lao, bao lì xì cá nhân của WeChat tối đa cũng chỉ có hai trăm, nên sau đó Lục Hòa còn chuẩn bị thêm một lượt bao lì xì qua Alipay để gửi tiếp cho bạn bè.
Bạn bè cậu đều quen cả rồi, nhất là Sander, mấy năm nay coi như là người bạn thân nhất. Nhận được bao lì xì xong, cậu ta lập tức nhắn về WeChat của Lục Hòa.
Sander: Nhận được lì xì Alipay của bảo bối rồi! Vui quá! Bảo bối năm mới vui vẻ nhé!"
Sander: Năm nay tớ về nước ăn Tết, có mang cho cậu một món quà nhỏ. Sau năm mới tớ sẽ xin nghỉ mấy ngày, chúng ta gặp nhau một bữa nhé, Tiểu Hòa bảo bối, tớ nhớ cậu lắm đó!
Lsla: Được nha, đến lúc đó gặp mặt ^^
Tin này vừa gửi xong, liền nhận được tin nhắn của trợ lý Trần.
Trợ lý Trần: Trợ lý Tiểu Lục, cậu không cần phát bao lì xì cho tôi nữa đâu.
Trợ lý Trần: Cố tổng đã phát bao lì xì cho tôi rồi.
Lsla: Bao lì xì Cố tổng cho anh là của Cố tổng, bao lì xì em phát cho anh là của em. Cảm ơn mấy ngày nay anh đã chiếu cố cho em, chúc anh năm mới vui vẻ nhé!
Trợ lý Trần nhìn tin nhắn kia, thầm nghĩ cũng đúng, chỉ là..... Cố tổng cũng đã phát cho anh ta tận hai bao lì xì rồi đó!
Cộng lại cũng gần mười vạn, quả thật là khoản bao lì xì lớn nhất mà trợ lý Trần nhận được trong năm nay.
Cuối cùng anh ta vẫn gửi cho Lục Hòa mấy sticker "Chúc mừng năm mới vui vẻ", rồi an tâm mà ăn Tết.
Lục Hòa vừa trò chuyện xong với trợ lý Trần, tin nhắn từ Lan tỷ lại bật ra.
Chị Lan đại tỷ: Hình ảnh
Chị Lan đại tỷ: Tiểu Hòa! Cái này là em chuyển cho chị hai vạn à? Em làm gì mà tự dưng lại chuyển cho chị tận hai vạn vậy!
Lsla: Năm mới vui vẻ, chị Lan.
Chị Lan đại tỷ: Năm mới vui vẻ thì là một chuyện, còn đây lại là chuyện khác rồi. Tiền lương thực tập của em chỉ có ba nghìn, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lsla: Cố tổng tăng lương cho em rồi. Năm mới kiêng kị trả lại bao lì xì, chị Lan, chị cứ nhận đi.
Hai người giằng co qua lại một lúc lâu, cuối cùng Lan tỷ mới miễn cưỡng nhận.
Năm nay Lục Hòa lại còn nhận được đại hồng bao từ anh trai. Không phải chuyển khoản hay lì xì WeChat gì cả, mà là gửi cậu một tấm ảnh chụp tin nhắn thông báo tiền đã vào thẻ ngân hàng.
Lục Hòa nhìn ảnh, khóe mắt cong cong, lập tức gọi video cho anh trai. Tuy rằng cả hai đều đang ở nhà, nhưng đúng lúc đó lại đều lười biếng nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Hai người náo loạn trong video một hồi, Lục Hòa mới sực nhớ ra hôm nay vẫn chưa gửi lời chúc phúc cho người mà mình muốn chúc nhất.
Cậu nằm bò trên giường, sau khi nhận đủ loại bao lì xì kếch xù từ trưởng bối, mới chậm rãi bấm mở khung chat với "Đồ thẳng nam đáng ghét".
Lsla: Cố tổng, chúc anh năm mới vui vẻ ạ!
Lsla: Anh còn chưa phát bao lì xì cho em đâu!
Lsla: Mèo con chọc chọc.jpg
Lục Hòa cũng không hiểu tại sao ở trước mặt sếp lại chủ động mở miệng đòi bao lì xì. Năm nào ăn Tết, cậu cũng đều là người phát bao lì xì, vì suốt một năm qua có rất nhiều bằng hữu chiếu cố cạu. Đến cuối năm, phát bao lì xì vừa là để chúc phúc, vừa là để cảm tạ.
Nhưng đối với sếp, cậu chỉ nghĩ đến chuyện muốn được nhận bao lì xì, hoàn toàn không có ý định phát. Dù rằng năm nay sếp đã đối xử với cậu cực kỳ tốt.
Chỉ là..... cậu gửi liên tiếp mấy tin, bên kia lại không hề trả lời.
Lục Hòa hơi nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ nhiều.
Mãi đến tận trưa, Cố Cảnh mới nhắn lại.
Đồ thẳng nam đáng ghét: Năm mới vui vẻ.
Đồ thẳng nam đáng ghét: Lì xì đã chuyển vào thẻ lương của em rồi.
Đồ thẳng nam đáng ghét: Tối nay anh sẽ qua chỗ em.
Đồ thẳng nam đáng ghét: Xoa đầu mèo con.jpg
Không biết tại sao, khi nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng, trong lòng Lục Hòa bỗng dâng lên một loại chờ mong khó tả. Cậu ước gì thời gian có thể nhanh chóng trôi đi, tốt nhất là ngay lập tức đến buổi tối, để sếp có thể xuất hiện ở trước mặt cậu.
Có thể bởi vì chính cậu cũng có chuyện muốn hỏi rõ đối phương.
Nhưng càng mong chờ, thời gian lại càng trôi chậm. Nguyên một ngày dài dằng dặc, Lục Hòa từ sáng ngóng đến tối, rốt cuộc cũng vượt qua được quãng thời gian khó chịu ấy.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ căn biệt thự sáng đèn rực rỡ.
Đêm Giao thừa năm nay vẫn lạnh như cũ. Lục Hòa ngồi trong phòng ấm áp, qua khung cửa sổ kính trong suốt nhìn chằm chằm xuống sân trước dưới lầu. Ngoài kia, gió lạnh rít gào, rung chuyển từng cơn. Trong lòng cậu, sự chờ đợi ở khoảnh khắc này gần như đã đạt đến đỉnh điểm.
Cậu nghĩ, sếp cố tình chọn đúng đêm Giao thừa để tới, hẳn là muốn trao cho cậu thứ gì đó. Khi sếp nói sẽ tặng quà, ánh mắt kiên định, biểu tình nghiêm túc — chắc chắn đó là một vật mang ý nghĩa rất trọng đại.
Đồng hồ vừa điểm qua tám giờ, Lục Hòa cuối cùng cũng nhận được tin nhắn WeChat từ Cố Cảnh.
Đồ thẳng nam đáng ghét: Anh đến rồi, đang ở trước cửa nhà em.
Tiện, tiện quá đi chứ!
Cậu đã chờ cả ngày nay rồi, cuối cùng cũng đợi được!
Lsla: Em xuống ngay đây!
Lục Hòa không kịp mặc thêm áo khoác, vội xỏ đại đôi dép lê rồi chạy như bay xuống lầu.
Ngoài sân trước, rốt cuộc cậu cũng thấy được sếp.
Đêm tối đặc quánh, trong nhà chỉ có vài ngọn đèn vàng nhạt. Trong ánh sáng mờ mịt ấy, Lục Hòa nhìn thấy bóng dáng luôn chỉnh tề, nghiêm túc kia.
Cậu bất giác ngẩn người.
Hôm nay Cố Cảnh mặc trông có vẻ càng thêm đoan chính, trang nghiêm hơn mọi ngày. Không phải do quần áo, mà là khí chất nơi hắn — gương mặt sắc nét, biểu tình nghiêm nghị, ánh mắt kiên định.
Còn cậu thì chỉ mặc một bộ đồ ngủ cùng chiếc dép lê, trông thật sự rất tùy tiện.
"Cố tổng, giao thừa vui vẻ!" Lục Hòa chạy nhanh tới, đôi mắt sáng rực.
Chỉ mới một ngày không gặp, cậu đã nhớ đến phát cuồng những khoảnh khắc bên nhau của hai người. Giờ phút này vừa nhìn thấy người nọ, trong lòng bỗng dâng lên một cơn xúc động, không kìm được mà lao thẳng vào trong lòng đối phương.
Cố Cảnh thuận thế ôm chặt lấy cậu, giọng trầm khàn vang lên bên tai: "Đêm Giao thừa vui vẻ. Sao mặc ít vậy mà đã chạy ra? Cẩn thận bị cảm lạnh đấy."
Lục Hòa ngẩng đầu, gương mặt rạng rỡ: "Không lạnh đâu."
Rồi như nhớ ra chuyện đã canh cánh suốt một ngày, tất cả những câu hỏi chuẩn bị sẵn đều bị quên sạch. Trong mắt cậu giờ phút này chỉ còn một điều duy nhất: "Anh nói hôm nay muốn tặng em một món quà đặc biệt..... là gì vậy?"
Cố Cảnh nhẹ hôn lên khóe môi cậu một cái, lúc này mới buông người trong ngực ra.
Sau đó, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rồi bất ngờ quỳ một gối xuống trước mặt Lục Hòa.
Nhìn động tác kia, cho dù có ngốc nghếch thế nào thì Lục Hòa cũng hiểu được ý đồ của đối phương lúc này.
Trong đầu cậu như có ai đó gõ mạnh một gậy, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Cậu ngây người, nhưng người đàn ông trước mặt lại không chút do dự. Cố Cảnh mở hộp, giọng nói trầm thấp mà kiên định vang lên: "Bảo bối, gả cho anh nhé."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Hòa trừng to mắt nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh đến mức giữa bóng đêm cũng tựa như rực rỡ phát sáng. Đại não cậu hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết nên làm gì.
Cậu không nhúc nhích, Cố Cảnh cũng vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, ánh mắt kiên định.
Hắn nghĩ, chắc thiếu gia nhỏ là đang cảm động đến ngây ngốc, hoặc là phản ứng hơi chậm chạp, nhưng không sao cả. Hắn có đủ kiên nhẫn để chờ, chờ cậu hồi thần, chờ cậu tiếp nhận lời cầu hôn này.
Lục Hòa đứng đờ ra một lúc lâu, cuối cùng cũng có phản ứng. Nhìn vào gương mặt tràn đầy kiên quyết của người kia, cổ họng cậu run run, cuối cùng mới cất tiếng hỏi, giọng khàn khàn: "Cố..... Cố tổng, anh..... anh đang cầu hôn em sao?"
Cố Cảnh khẽ cười, ánh mắt không chút do dự: "Đúng. Anh đang cầu hôn em. Em đồng ý chứ?"
Đồng ý.
Rất muốn đồng ý.
Nhưng mà—
Lục Hòa chưa bao giờ hiểu nổi bản thân đã sai ở chỗ nào. Đôi môi cậu run run, bao cảm xúc mâu thuẫn ào ạt kéo tới.
Ngay khi Cố Cảnh cho rằng cậu sắp thốt ra câu "đồng ý", Lục Hòa lại mở miệng nói ra một câu khiến hắn hoàn toàn bất ngờ: "Nhưng mà..... Cố tổng, anh..... anh không phải là thẳng nam sao?"
Câu nói rơi xuống đất nặng nề, trùng hợp đúng lúc pháo hoa trên trời bắt đầu nổ rộ.
"Đoàng—" một chùm pháo hoa lao vút lên trời, rực rỡ nổ tung, vẽ thành một đóa hoa lộng lẫy trong đêm.
Mà khoảnh khắc ấy, cùng lúc với pháo hoa nổ rộ, chính là đại não của Cố Cảnh trở nên trống rỗng, hoàn toàn vỡ vụn.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 45
10.0/10 từ 33 lượt.
