Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 44
Thoái thác mãi nhưng cuối cùng Lục Hòa vẫn nhận lấy mặt dây chuyền phỉ thúy kia.
Buổi tối, sau bữa cơm, Lục Hòa tính về phòng nghỉ, nhưng sếp lại không nói phòng ngủ dành cho khách nào là để cho cậu. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể chủ động mở miệng hỏi.
Cố Cảnh nhướn mày: "Anh đã ngủ ở phòng cho khách tại nhà em hai ngày rồi, hôm nay đến nhà anh mà em vẫn muốn chia phòng sao?"
Lục Hòa sững người, trong chốc lát có chút mờ mịt, "Nếu không thì sao.....?"
Theo lý, sếp đến nhà cậu làm khách thì ngủ ở phòng dành cho khách là lẽ thường. Còn cậu tới nhà sếp chơi, ngủ ở phòng khách cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng vì sao trong lời nói của sếp lại mang theo mấy phần u oán khó hiểu thế này?
Cố Cảnh vươn tay xoa đầu hắn, giọng trầm thấp mà câu từ như chui thẳng vào trong tim, "Tối nay ngủ cùng anh đi."
Lục Hòa chớp mắt, trên mặt vẫn không lộ ra phản ứng gì, nhưng trong lòng đã rối loạn cả lên.
Tại sao lại muốn ngủ cùng nhau chứ? Cậu không hiểu.
Dù cậu đúng là thầm mến sếp, cũng từng mơ tưởng đến chuyện được cùng người nằm chung giường, nhưng sao sếp lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy..... quá bất thường rồi!
"Vì sao?" Lục Hòa hỏi, giọng hơi run.
Cố Cảnh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Không có lý do vì sao cả. Em..... không muốn sao?"
Yết hầu Lục Hòa khẽ động, không tự chủ mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Muốn.
Cậu muốn.
Cậu rất muốn.
Cuối cùng, trong sự thấp thỏm, Lục Hòa mở miệng, giọng khàn đi: ".....Em muốn."
Nói ra xong, Lục Hòa lại cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Cảnh, như sợ đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ đối phương nhận thấy được tâm tư nhỏ nhoi trong lòng mình.
Thế nhưng, điều khiến cậu bất ngờ chính là sếp chẳng hề nghi hoặc điều gì cả, ngược lại còn cười vô cùng rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười kia, Lục Hòa lập tức quên mất những điều vốn dĩ muốn tự hỏi, mọi lo lắng đều bay sạch.
Trước khi về phòng Cố Cảnh, cậu lại bị Cố phu nhân giữ lại một lát.
Cố phu nhân vốn đã mong chờ đứa con dâu này từ lâu, giờ phút này đã hận không thể để Lục Hòa và con trai mình cưới nhau ngay lập tức, rồi sau này ở luôn trong nhà họ Cố.
Nhưng Lục Hòa lại không hiểu vì sao vị phu nhân chỉ mới gặp mình một lần này đã nhiệt tình đến thế, vì vậy vẫn lễ phép tìm một cái cớ để từ chối khéo.
Cố phu nhân nhìn ra sự gượng gạo của cậu, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã quá mức sốt sắng, bà đành nén lại, không cưỡng ép giữ Lục Hòa lại nữa.
Lục Hòa theo Cố Cảnh trở về phòng.
Phòng của Cố Cảnh trong ngôi nhà này mang sắc điệu ấm áp, hoàn toàn khác xa với căn biệt thự ở gần Hồng Đạt với phong cách lạnh lẽo kia.
Điểm giống nhau duy nhất là bất kể là gam màu lạnh hay ấm, đồ đạc trong phòng Cố Cảnh lúc nào cũng ngay ngắn, chỉnh tề, toát lên phong cách giản lược quen thuộc.
Lục Hòa bước vào phòng liền khẽ thở phào, tùy tiện thả lỏng mà ngồi xuống ghế dựa, cả người liền như chú cún nhỏ tìm được địa bàn, thoải mái nằm ườn ra, híp mắt đầy lười biếng.
Hành động vô thức coi phòng người khác như chỗ dựa an toàn này, đối với Cố Cảnh mà nói, chính là một chuyện khiến hắn cực kỳ vui sướng.
"Em mệt thế sao?" Cố Cảnh khẽ cười, mở miệng hỏi.
Lục Hòa thành thật gật đầu. Dù bản thân không hiểu sao hôm nay lại cứ căng thẳng, không rõ vì sao phải luôn căng dây thần kinh khi ở cạnh Cố phu nhân, nhưng giờ phút này, cậu quả thật đã vô cùng thả lỏng.
Sau khi gật đầu xong, Lục Hòa mới chợt nhận ra thái độ vừa rồi của mình dễ khiến người khác hiểu lầm, liền vội vàng bổ sung: "Em không phải là có ý không thích dì ấy, chỉ là dì quá nhiệt tình, em có chút không chống đỡ nổi thôi....."
Cố Cảnh gật gù, nghiêm túc đáp: "Trước khi về anh đã bảo bà ấy kiềm chế lại rồi. Nhìn biểu hiện hôm nay xem ra bà ấy thật sự quá thích em rồi đấy."
Nghe xong, Lục Hòa không nhịn được nheo mắt cười.
Cố phu nhân thích cậu, hehe.....
Được người khác thích vốn là chuyện đáng vui mừng, huống chi người đó lại còn là mẹ của sếp nữa.
Cố Cảnh nhìn bộ dáng ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mê mẩn này của cậu, rốt cuộc vẫn không kìm được mà vươn tay, khẽ nhéo nhéo chiếc má non mềm trắng nõn ấy.
Lục Hòa ngây ngốc, hơi thở quen thuộc trên người sếp vây lấy cậu, khiến cậu sững sờ để mặc cho đối phương vòng lấy mình.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch loạn nhịp, cậu chậm rãi mở to mắt nhìn về phía Cố Cảnh, chỉ thấy đối phương bình thản, ung dung, dường như không hề cho rằng động tác lúc này có gì đó không ổn.
"Cuối cùng cũng có thịt rồi." Giọng nói nhu hòa của Cố Cảnh vang lên ngay bên tai.
Cậu đờ ra, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng lại như có cơn sóng cuộn trào dâng.
"Mềm thật." Cố Cảnh lại nói.
Câu nói đó khiến Lục Hòa lập tức càng thêm để ý đến xúc cảm nơi gò má — nơi bị đối phương khẽ nhéo, nhiệt độ da thịt giao hòa, kèm theo chút thô ráp ma sát, khiến cậu không cách nào có thể giả vờ không nhận ra.
Ngay sau những lời ấy, gương mặt của người đàn ông ngũ quan sắc sảo, góc cạnh, dần dần kề sát xuống.
Đồng tử Lục Hòa không ngừng giãn ra.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ còn cách nhau một nắm tay, hơi thở ấm áp của sếp phả thẳng lên mặt, ánh mắt dịu dàng như nước chăm chú khóa chặt lấy cậu.
Đầu óc Lục Hòa rối loạn, hơi thở rối bời. Ở khoảng cách này, cậu thậm chí còn có thể ngửi rõ mùi hương quen thuộc của đối phương, ánh mắt không tự giác mà trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đầy đặn trước mặt.
Đôi môi ấy..... cậu từng chạm qua, từng nếm trải cảm giác mơ hồ đến nỗi tỉnh dậy vẫn còn ngây ngất.
Cổ họng Lục Hòa khô khốc.
Ngay khoảnh khắc sắp bị bại lộ, cậu đột ngột bật dậy, hành động vội vàng khiến Cố Cảnh bị đụng khẽ một cái, phát ra tiếng rên khẽ.
Nhưng Lục Hòa lúc này đã hoảng loạn đến cực điểm, hoàn toàn không nhận ra, chỉ lắp bắp: "Em..... em vừa nhớ ra, em cần đi tắm!"
Lại là đi tắm.
Ở phòng dương cầm khi muốn lảng tránh, Lục Hòa lấy cớ nói muốn đi tắm. Vừa rồi bị Cố phu nhân giữ lại, cậu cũng vin vào lý do đó. Đến lúc thiếu chút nữa bị hôn, cậu lại bật dậy nói muốn đi tắm.
Cố Cảnh nhìn theo, ánh mắt tối hẳn. Hắn nhận ra rõ ràng Lục Hòa là đang trốn tránh mình, nhưng lại không tài nào hiểu được nguyên nhân.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ do hôm nay Lục Hòa ở trong nhà hắn, trong lòng vẫn còn mẫn cảm, khẩn trương, nên mới phản ứng quá khích như vậy cũng không phải là điều lạ.
Vì thế, Cố Cảnh không truy hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng thở dài, rồi đưa thiếu gia nhỏ vào phòng tắm.
Lục Hòa cuống cuồng bước vào, nhanh tay khóa chặt cửa.
Hai gò má vẫn nóng bừng, cậu phải hít sâu mấy hơi mới dần bình ổn trở lại, trái tim còn đang hoảng hốt.
Vừa rồi..... suýt nữa cậu đã không nhịn được mà hôn lên thật.
May mà cuối cùng vẫn kịp kìm chế lại. May mà không để lộ ra trước mặt sếp.
Lần trước cùng cấp trên hôn môi, cậu còn có thể lấy cớ là do uống say, thần trí không rõ ràng, miễn cưỡng coi như qua được. Nhưng lần này nếu là tỉnh táo mà hôn, thì sau đó phải giải thích thế nào đây?
Ngoài thừa nhận rằng bản thân thích sếp, cậu chẳng còn cách nào khác nữa cả.
Nghĩ tới đó, Lục Hòa liền buồn phiền đến đau đầu.
Yêu thẳng nam thật sự là một chuyện quá đỗi thống khổ.
Hơn nữa..... vừa rồi sếp nhéo má cậu là để kiểm tra xem dạo này cậu có ăn uống đàng hoàng không, chuyện đó còn hiểu được. Nhưng vì sao đang kiểm tra lại bỗng nhiên cúi sát xuống như vậy?
Sếp hôm nay đâu có uống rượu. Như vậy, hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo giống cậu.....
Không đúng, Cố tổng hôm nay thật sự quá khác thường rồi.
Lục Hòa ép mình ngừng suy nghĩ lung tung, chuyên tâm tắm rửa.
Lần tắm này kéo dài hơn nửa tiếng, người biết thì hiểu là cậu đang tắm, không biết còn tưởng cậu trốn trong đó không chịu ra.
Mà đã tắm thì liền kéo dài, hơn nửa tiếng giờ trôi qua mà cậu vẫn chưa ra ngoài. Ai không biết còn tưởng cậu đang trốn trong đó không chịu đi ra.
Cố Cảnh cau mày nhìn về phía phòng tắm, cửa vẫn đóng chặt.
Trong lòng hắn thấp thoáng một nỗi bất an, chẳng lẽ vừa rồi hắn thật sự đã dọa thiếu gia nhỏ sợ rồi sao?
Hắn bước tới, gõ cửa: "Em đã xong chưa?"
Trong phòng vang lên giọng nói khàn khàn của Lục Hòa: "Xong rồi, xong rồi ạ....."
Cố Cảnh rút tay về, đang định quay đi thì lại nghe bên trong truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ: "Cố tổng..... anh vẫn còn ở đó chứ?"
Cố Cảnh dừng bước, đáp: "Anh ở đây."
Sau câu nói này, bên trong phòng tắm lại rơi vào tĩnh lặng. Cố Cảnh còn tưởng giọng mình quá nhỏ khiến thiếu gia nhỏ không nghe thấy, bèn nâng cao âm lượng: "Lục Hòa, anh vẫn ở đây."
Lúc này, giọng Lục Hòa mới ngập ngừng vang lên, ngắt quãng đầy lúng túng: "Chỉ là..... em..... lúc nãy em quá vội...... quên mang đồ ngủ mất rồi."
Cố Cảnh khựng lại, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tiểu thiếu gia mãi chưa chịu ra ngoài.
"Đợi một chút, để anh đi lấy cho."
Một lúc lâu sau, cửa mới được hé ra một khe hẹp. Từ trong khe hở ấy, một cánh tay trắng nõn tinh tế vươn ra.
Cánh tay thon dài, da thịt non nớt, không thấy được đôi mắt phía trên nên càng trở nên vụng về, khẽ vung loạng choạng trong không trung.
Ánh mắt Cố Cảnh dán chặt lấy cánh tay kia, khóe mắt bất giác hơi nheo lại.
Lục Hòa quờ quạng hai lần vẫn không chạm được, giọng nói lại rầu rĩ truyền ra: "Cố tổng, em không chạm được quần áo ở đâu cả....."
Lúc này Cố Cảnh mới kịp phản ứng lại, đưa quần áo vào trong tay cậu.
Chạm được quần áo, Lục Hòa vội vàng rút tay vào, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng cầm quần áo lên mới phát hiện đây căn bản không phải áo ngủ của mình. Thế nhưng có đồ để mặc đã là may, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.
Chỉ là—
Bộ đồ này quá rộng!
Áo đã cài đến cúc cao nhất mà vẫn lộ ra một mảng lớn ngực trắng, tay áo dài thượt, gần như nuốt trọn lấy cánh tay mảnh mai của cậu. Quần ngủ thì lại càng thảm hơn, dây vốn đã rộng, bộ của Cố Cảnh lại càng rộng hơn, mặc vào chỉ miễn cưỡng treo lỏng lẻo nơi hông, vừa buồn cười vừa xấu hổ.
Căng da đầu mặc xong, Lục Hòa rốt cuộc vẫn phải bước ra ngoài.
Cố Cảnh nghe thấy động tĩnh, nghĩ thầm cuối cùng cũng chịu ra rồi.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên—
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn lập tức dừng lại, toàn thân như bị đông cứng tại chỗ.
Lục Hòa khoác trên người bộ đồ ngủ của hắn, áo rộng đến mức chỉ cần cúi nhẹ là có thể mơ hồ thấy được hai điểm nơi cổ áo, cùng mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn.
Ánh mắt Cố Cảnh dần tối xuống.
Giờ phút này, Lục Hòa đang mặc quần áo của hắn, mà quần áo cũng thuộc về hắn.
Hồi tưởng lại dáng vẻ hoảng loạn vừa rồi, chỉ vì tránh né một nụ hôn mà vội vã bỏ chạy, Cố Cảnh khẽ nhíu mày, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Vợ hắn, hiện tại quá mức quyến rũ.
Nhưng vấn đề là—
Nếu vợ không cho chạm vào, thì hắn phải làm sao đây?
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 44
10.0/10 từ 33 lượt.
