Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 40
Lục Tiến hoàn toàn là một người nghiện em trai, điều này trong vòng bạn bè của anh ai cũng biết, nhưng khi nghe được những lời này, mọi người xung quanh vẫn bật cười.
Lục Hoà cũng có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cậu dự tiệc sinh nhật của anh trai ở một nơi như thế này.
Sau khi tặng quà sinh nhật xong, cậu liền bị sếp đẩy sang ngồi ở một chiếc ghế dài bên cạnh.
Cố Cảnh đẩy về phía cậu một ly nước trái cây và một miếng bánh kem nhỏ, "Nhớ đừng uống rượu."
Nhìn miếng bánh kem mà đã lâu rồi cậu không được ăn, đôi mắt Lục Hoà sáng lên, gật đầu, "Em không uống."
Thứ kia rất khó uống, mà trải nghiệm sau khi uống thì tệ đến mức không thể tệ hơn, nên cậu sẽ không bao giờ đụng tới nữa.
Lần này tuy nói là tiệc sinh nhật của Lục Tiến nhưng thực ra không chính xác, mượn dịp sinh nhật để ra ngoài chơi mới là mục đích thật sự.
Chẳng bao lâu sau, Lục Hoà đã thấy không ít người nhảy múa, hát hò, còn có người ôm mỹ nhân trong ngực vừa chơi trò chơi vừa uống rượu.
Lục Tiến cũng hòa mình vào trong bầu không khí này, thoải mái cười lớn tham gia mấy trò chơi nhỏ. Lục Hoà nhìn anh, lần đầu tiên phát hiện ra anh trai mình còn có thể khác biệt đến vậy.
Trước mặt cậu, anh trai luôn là người ôn nhu, kiên nhẫn, chỉ cần cậu mở miệng thì Lục Tiến hầu như đều sẽ đáp ứng. Trong suốt tuổi thơ của cậu, anh trai luôn đóng vai trò là một người trầm ổn và vô cùng vững chãi.
Chính vì thế, giờ phút này khi thấy anh trai của mình buông thả, sống đúng với bản thân, khiến cho cậu không khỏi hy vọng anh trai có thể mãi như thế này.
Mãi mãi vui vẻ, mãi mãi tự tại.
Lục Hoà cúi đầu, xúc thêm một thìa bánh nhỏ bỏ vào miệng, vừa ăn vừa bắt đầu quan sát mọi người chơi trò chơi.
Cậu không tham gia, không chỉ vì không biết chơi, mà quan trọng hơn là vì nếu thua trò này sẽ phải uống rượu. Thế nên cậu chỉ ngồi một bên, yên lặng nhìn Lục Tiến và Cố Cảnh chơi.
Chơi được một lúc, không biết ai lại lôi ra một bộ bài, la lên muốn muốn rủ mọi người chơi.
Lục Hoà ngồi trên ghế dài hơi nghiêng người nhìn qua, bộ bài đó rất đẹp, nhưng không phải là loại bài tây thông thường.
Rất nhanh, mọi người cũng nhận ra đây là một bộ bài "Thật lòng – Đại mạo hiểm", trên mỗi lá đều viết một thử thách hoặc một câu hỏi thật lòng khác nhau. Ai rút trúng thì phải hoàn thành, nếu không làm được thì sẽ bị phạt uống rượu.
"A Thành, bộ bài này của cậu chắc cũng được tính là đồ cổ rồi đấy. Thời buổi nào rồi mà còn chơi mấy trò thử thách kiểu này chứ?"
"Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là trò chơi kinh điển, muốn chơi hay không muốn chơi đây?"
"Phục cậu luôn, được rồi được rồi, chơi thì chơi! Mấy trò con nít kiểu này, bọn anh sẽ bồi cậu chơi một ván....."
Lục Hòa nhìn mấy người bọn họ ngồi xung quanh chiếc bàn rồi bắt đầu oẳn tù tì, ai thua thì rút bài. Nếu rút phải nhiệm vụ mà không làm được sẽ bị phạt uống rượu.
Có người thua, rút trúng lá bài "Hôn người bên phải của bạn". Hai người nhìn nhau một cái, lập tức tỏ vẻ chán ghét.
"Không được! Tôi chọn uống rượu! Hôn cậu ta một cái chắc tôi phải ôm bồn cầu nôn mửa mấy ngày liền mất!" Nói rồi liền cầm ly rượu ở bên cạnh uống một hơi.
"A Thành! Bài của cậu sao lại liên lụy đến cả người vô tội thế! Nó là hình phạt của cậu ta, mà trông cứ như là hình phạt của tôi thế!"
Cả bàn lại cười ầm lên.
Lúc này, ngay cả Cố Cảnh xưa nay vốn lạnh nhạt, trên gương mặt cũng hiện lên vài phần ý cười.
Tiếp theo, lại có người rút trúng lá bài "Nhảy điệu thoát y ngẫu hứng".
Đối tượng trúng thưởng mặt mày méo xệch, lập tức nâng ly lên uống rượu luôn cho xong.
Lại đến một vòng khác, có người rút trúng lá "Dùng mông viết tên mình".
Người kia liền nghiến răng la lên, "A Thành! Cậu dùng bộ bài rác rưởi gì thế này?!" Rồi vẫn ngoan ngoãn nâng ly uống cạn.
Lục Hoà ngồi ở một bên thấy vậy cũng buồn cười, đôi mắt sáng khẽ cong híp lại, khóe môi nhếch lên, để lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh. Cả người cậu tản ra một loại cảm giác tự tại, ung dung như đang tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.
Do đã có kinh nghiệm từ "thảm họa" bữa tiệc cuối năm, Cố Cảnh bây giờ gần như cứ cách một lúc lại liếc sang vị tiểu thiếu gia nhà mình, sợ chỉ cần hắn sơ suất một chút là cậu lại uống đến say mèm. Nhưng khi nhìn thấy người kia cười vui vẻ đến vậy, hắn chỉ mỉm cười, rồi thu tầm mắt về.
Chơi được một lúc, cuối cùng cũng xuất hiện một lá bài có thể hoàn thành được - "Miêu tả mối tình đầu của bạn".
Người rút trúng lá bài này lập tức vui mừng, "Cái này dễ! Tình đầu của tôi vừa ngọt ngào vừa trong sáng, ngay cả giọng nói cũng rất ngọt. Chính là kiểu bạch nguyệt quang trong truyền thuyết, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chạm vào được."
Mọi người xung quanh lập tức ồ lên đầy kinh ngạc.
"Không ngờ nha, nhìn cậu như công tử ăn chơi mà hóa ra lại loại ngây thơ như thế sao!"
Trò chơi này kéo dài rất lâu, cuối cùng Lục Tiến cũng thua một lần, anh rút trúng lá "Hôn tường thật sâu trong mười giây".
Người trước đó từng rút phải lá "Hôn người bên tay phải của mình" lập tức kêu lên đầy bất mãn, "Sao lại thế này! Bộ bài này sao lại có độ khó chênh lệch thế hả? Lá bài này của lão Lục dễ quá rồi còn gì!"
Lục Tiến "hì hì" cười hai tiếng, còn không quên gửi đến vị huynh đệ tốt kia một nụ hôn gió khiến người ta phát ghét, sau đó mới nhắm mắt thâm tình áp môi vào bức tường bên cạnh.
Hôn được đủ mười mấy giây, anh liền "phì" mấy tiếng, "Các anh em đợi tôi nửa phút, tôi phải đi súc miệng cái đã." Nói xong, anh nhanh như chớp mà chạy vụt vào nhà vệ sinh trong phòng.
Hôm nay là sinh nhật của anh, đừng nói đợi nửa phút, dù có phải chờ nửa tiếng mấy người anh em này cũng sẽ vui vẻ mà đợi.
Chẳng bao lâu sau, Lục Tiến đã quay lại, mọi người lại tiếp tục chơi.
Chơi thêm một lúc lâu, rốt cuộc Cố Cảnh cũng thua một ván.
Anh bạn thắng ván oẳn tù tì lập tức hét lớn, "A Cảnh, cậu cũng cần luyện tập thêm rồi đấy!"
"Lúc nào cũng thích thể hiện! Vừa rồi cậu đã thắng A Cảnh bao nhiêu ván rồi?"
"Tôi cứ thích thể hiện đấy!"
Cố Cảnh chỉ mỉm cười, không tham gia vào cuộc cãi vã trẻ con này. Hắn chậm rãi rút một lá bài từ trong bộ bài.
Lục Hoà ngồi cách anh vài mét, nghe thấy Cố Cảnh thua, sự chú ý của cậu lập tức dồn hết vào người của hắn.
Hút một ngụm nước trái cây, Lục Hoà dán mắt vào Cố Cảnh, nhìn sếp mặt không biểu cảm rút ra một lá bài rồi đột nhiên nhướng mày, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Bốn mắt chạm nhau, ánh nhìn trong khoảnh khắc ấy như có một sự trao đổi không lời.
Lục Hoà: "......?"
Cậu bị ánh mắt kia của sếp làm cho ngây người, bắt đầu tò mò không biết sếp đã rút trúng nội dung gì. Ngay sau đó, bên kia đã vang lên tiếng ồn ào:
"Hiện tại cậu có đang thích ai không? Cái gì đây?! Đây đúng là kiểu câu hỏi 'thanh xuân đau thương' mới thấy trong mấy trò thử thách thật lòng đó. A Thành, cậu có phải là đã trộn hai bộ bài khó dễ lẫn lộn với nhau không đấy?"
"Huống hồ, câu hỏi này đặt lên người A Cảnh căn bản là không có độ khó, cậu ta thì làm gì có ai để thích chứ?! Người cậu ta thích nhất có khi chính là Hồng Đạt thôi."
"Nếu cậu ta thật sự có người mình thích thì đã không phải đi xem mắt rồi, nhưng xem mắt cũng vô dụng, sẽ không có ai lại đi thích kẻ cuồng công việc như thế này đâu hahaha..."
"A Lâm, cậu nói chuyện kiểu gì thế, toàn nói mấy lời khiến người ta muốn chết, A Cảnh, xem mắt thất bại bao nhiêu lần rồi, chúng ta có còn cơ hội được gặp chị dâu nữa không?"
"Cậu cũng đâu có tha cho cậu ta đâu hahaha..."
Tình hình gần đây của người trong nhóm ai cũng biết sơ sơ, đặc biệt là chuyện sinh hoạt bên ngoài của Cố Cảnh, đám bạn bè thân thiết cũng đã nghe phong phanh được đôi chút.
Lục Tiến bỗng đẩy họ ra rồi hạ giọng,: "Nói gì thế, A Cảnh đã có người mình thích rồi đấy!"
Vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp của Cố Cảnh cũng vang lên, "Ừ, tôi có người mình thích rồi."
Khi nói ra câu này, ánh mắt của hắn vẫn không rời, luôn nhìn chằm chằm vào thiếu gia nhỏ đang cắn ống hút cách đó không xa.
Không khí quanh bàn đột nhiên im lặng trong chốc lát.
Rồi lập tức nổ tung thành một tràng hỗn loạn.
"Chết tiệt! Là thật hay giả vậy?!"
"Tiểu thư nhà ai thế? Lúc nào dẫn tới cho anh em làm quen đi!"
"Đây chẳng lẽ là tình yêu sét đánh từ buổi xem mắt sao?"
Cố Cảnh cười lắc đầu, "Không phải là tiểu thư nhà ai cả, nhưng quả thật là rất trân quý."
Quanh bàn lại náo loạn thêm lần nữa. Từ khoảng cách vài mét, Lục Hòa nhìn thấy môi Cố Cảnh mấp máy, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cậu đã không còn tâm trí để nghe nữa.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu đập nhanh hơn, nhịp thở như ngừng lại. Nhưng ngay giây sau, khi nghe những lời trêu đùa của mọi người, cậu lại chợt nhớ tới mấy đồng nghiệp đã từng nói với cậu...... sếp là thẳng nam.
Vào lúc ấy, trái tim đang căng đầy vui mừng của cậu bỗng hụt đi một nhịp, đau đến mức cả ngũ quan như siết lại.
Cậu ngồi yên lặng tại chỗ, khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại hoang mang đến rối loạn.
Sếp đã đã có người mình thích..... vậy cậu phải làm sao đây? Cậu còn có thể bẻ cong sếp nữa không? Không thể rồi.....
Lục Hoà lặng lẽ rũ mắt xuống.
Cố Cảnh sau khi nói xong, ánh mắt vẫn dừng lại trên người tiểu thiếu gia nhà mình. Cậu không có phản ứng gì, dường như đang ngây người.
Hắn khẽ nhíu mày, cái cảm giác "vợ mình dạo này có gì đó không ổn'' lại trỗi dậy.
Những người bên cạnh vẫn đang ồn ào, một lúc sau mới tiếp tục trò chơi, Cố Cảnh chơi thêm hai ván, khi ngẩng đầu lên, thiếu gia nhỏ vốn đang ngồi trên ghế dài yên lặng uống nước trái cây rồi mỉm cười đã biến mất.
Trong lòng hắn sốt ruột, lập tức rút lui, "Tôi không chơi nữa, mọi người cứ chơi tiếp đi."
Mấy người anh em bên cạnh khuyên can nhưng hắn lại bỏ ngoài tai, động tác gọn gàng mà rút lui.
"Vừa nãy không phải còn vui vẻ lắm sao? Sao đột nhiên mặt lại biến sắc thế....."
Lục Tiến nhìn vị trí mà em trai mình vừa ngồi, đại khái đã hiểu vì sao người anh em tốt kia của mình đột nhiên trở nên thất thường, em trai anh biến mất, anh cũng hoảng chứ!
Vừa định đi theo, đột nhiên anh lại nhớ đến mối quan hệ hiện tại giữa Cố Cảnh và Lục Hoà, bước chân bất chợt dừng lại.
Lúc này anh đi theo sẽ không thích hợp lắm.
Do dự một lúc, Lục Tiến vẫn nhíu mày không định làm bóng đèn nữa, em trai anh đã lớn rồi, cũng cần có không gian riêng để xử lý chuyện tình cảm.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng liền nghĩ nếu Cố Cảnh không đưa em trai anh trở về nguyên vẹn, anh sẽ phải cân nhắc lại mối hôn sự này.
"Đừng nhìn nữa, người ta đi đang đi tìm người yêu rồi."
***
Cố Cảnh cuối cùng cũng tìm thấy Lục Hoà ở quầy bar. Không ngoài dự đoán, Lục Hoà lại đang uống rượu, khi tìm thấy cậu, cậu đang say khướt uống một ly Singapore Sling được pha chế đặc biệt.
Nhìn vẻ mặt vô tư uống rượu như uống nước trái cây của cậu, Cố Cảnh liền nhíu mày giật ly rượu ra khỏi tay cậu. Thấy gương mặt cậu đang say khẽ nhăn lại, tim hắn bỗng mềm ra.
"Không phải em đã hứa là sẽ không uống rượu rồi sao?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Lục Hòa lúc này đúng là hơi say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo để nhìn thẳng vào anh. Cậu phụng phịu mím môi, sau đó nhún vai, gạt bàn tay đang đặt nhẹ trên vai mình ra.
Cố Cảnh đứng tại chỗ, nhìn bàn tay bị gạt ra, đột nhiên ngây người.
Tiểu thiếu gia đang giận hắn.
Nhưng..... tại sao?
"Sao em lại không vui? Có thể nói cho anh biết được không?"
Giọng nói rất dịu dàng, so với phong thái lạnh lùng thường ngày của sếp, thứ âm điệu dịu dàng này thật hiếm khi nghe thấy.
"Giận anh à? Anh không chơi nữa, anh sẽ ở lại đây ngồi với em, đừng giận nữa có được không?" Cố Cảnh kiên nhẫn dỗ dành.
Nhưng hắn càng dịu dàng, trong lòng Lục Hòa lại càng khó chịu.
Sếp bình thường cũng sẽ dịu dàng dỗ dành người mình thích như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Lục Hoà liền không kìm được nỗi đau trong lòng, như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim vô hình, từng cái từng cái đâm vào tim cậu, cậu muốn nhổ nhưng không thể nào chạm vào những mũi kim đó được.
Cậu cũng muốn nói với sếp rằng cậu không vui, nhưng cậu không thể cất lời.
Cậu không biết phải nói thế nào, lẽ nào phải nói với sếp rằng cậu không vui vì hắn đã có người mình thích sao?
Nhưng trong mắt hắn, cậu là bạn tốt. Nếu đã là bạn tốt thì lẽ ra phải chúc mừng khi hắn hạnh phúc chứ? Nếu biết cậu có ý nghĩ này..... hắn có thấy cậu hèn hạ, rồi chán ghét cậu không?
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy cổ họng mình có chút nghẹn, lại lấy ly rượu vừa bị Cố Cảnh giật lấy về, định uống thêm một ngụm để giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
Nhưng vừa nâng ly lên chưa kịp chạm vào môi, đã bị một bàn tay thon dài kia mạnh mẽ chặn lại. Lục Hòa cứng đầu dùng sức giữ chặt ly không buông, nhưng lực tay của người kia rõ ràng mạnh hơn cậu rất nhiều, cuối cùng vẫn giành được ly rượu.
"Em vừa uống không ít rồi, không được uống nữa." Người đàn ông dường như có chút bất lực, giọng nói nghe hơi khàn.
Thế là Lục Hoà lại im lặng cúi đầu, cố chấp giữ khoảng cách.
Thấy cậu có vẻ đã bình tĩnh hơn, Cố Cảnh liền thử đặt tay lên vai. Lục Hoà không có phản ứng gì, hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đặt tay lên, hắn lại dùng chút lực, cố gắng xoay người cậu lại, nhưng vừa chạm vào, cậu lại hất tay hắn ra.
Lần này, tính khí của tiểu thiếu gia hình như lớn hơn hẳn. Cố Cảnh không biết làm sao, đành hỏi: "Rốt cuộc là em bị sao vậy? Nói cho anh biết được không?"
Lục Hoà vẫn im lặng.
"Lục Hòa, quay lại nhìn anh..... nếu không anh sẽ bế em lên đấy."
Lục Hòa nghe vậy liền có chút cứng người nhưng vẫn không hề động đậy.
Cố Cảnh cho rằng cậu im lặng là cam chịu, vừa định cúi người bế cậu lên thì Lục Hoà cuối cùng cũng có phản ứng, cậu quay người lại, nhưng vẫn cúi đầu, mái tóc trước trán che khuất đi gương mặt khiến cho Cố Cảnh không thể nhìn rõ được biểu cảm của cậu lúc này nhưng vẫn có thể đoán được.
Hẳn là đôi mắt của cậu lại đỏ hoe giống như lần trước.
"Hôm nay anh có nặng lời với em không?" Cố Cảnh vừa nói vừa ngồi xuống ngang tầm mắt cậu.
Lục Hoà lắc đầu.
Cuối cùng cũng chịu phản ứng lại, Cố Cảnh từ từ đưa tay về phía gương mặt ẩn trong bóng tối kia, chạm vào vệt ẩm ướt rõ ràng, động tác của hắn bỗng khựng lại, tim cũng run lên.
Lục Hoà khóc mà hiện tại hắn vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao.
"Tại sao lại không vui?" Hắn gặng hỏi một lần nữa.
Lục Hoà chớp mắt, trong lòng thầm nói, là bởi vì thích hắn nhưng lại sợ bị ghét nên không thể nói ra.
Cậu nhớ lại kết quả mà mình từng tìm kiếm trên mạng — yêu một thẳng nam thì kết quả của sẽ không bao giờ tốt đẹp.
Mấy ngày trước cậu còn có thể tự động viên bản thân, chỉ cần sếp chưa có người thích, cậu vẫn còn có thể cố gắng thu hút sếp, nhưng hôm nay, khi nghe sếp nói rằng đã có người mình thích, mọi thứ bỗng trở nên mịt mờ.
"Lục Hoà..... Có thể nói cho anh biết được không? Tại sao em lại không vui?"
Lục Hoà hít một hơi, mũi đã nghẹn, cuối cùng cũng mở miệng, "Bởi vì anh."
Ba chữ ngắn ngủi đóng đinh Cố Cảnh tại chỗ, người đàn ông ngoài ba mươi, từng trải trên thương trường, đã quen với việc nắm thế chủ động, khoảnh khắc này lại có chút bối rối.
"Anh..... đã làm gì sao?" Hắn cố giữ bình tĩnh hỏi.
Lục Hoà lại im lặng.
Trong lòng vật lộn một lúc, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, "Cố tổng..... sau này anh có thể đừng dịu dàng với người khác như vậy được không?"
Cố Cảnh nhìn gương mặt cuối cùng cũng chịu ngẩng lên ấy, tim anh khẽ rung.
Hốc mắt Lục Hòa đỏ hoe, hàng mi dài ướt sũng nước mắt dính lại thành từng chùm, trên má còn vương giọt lệ chưa kịp rơi. Dưới ánh đèn mờ, cậu trông như một cánh diều rách, mất đi dây buộc, không có phương hướng.
Cố Cảnh xót xa lau vết nước mắt cho cậu, sau đó cẩn thận ôm cậu vào lòng.
Hắn không biết Lục Hoà vừa rồi tại sao lại đột nhiên không vui, nhưng khi nghe câu hỏi ấy, lòng hắn liền mềm ra. Hắn cúi xuống hôn lên tóc cậu, khẽ nói: "Anh sẽ không đối xử như vậy với ai khác cả..... anh chỉ dịu dàng với mình em thôi. Bảo bối, đừng buồn nữa được không?"
Lục Hòa cuộn tròn trong lồng ngực hắn, mơ hồ nghe thấy tiếng nói ấm áp ấy, khóe môi khẽ mím lại.
Dù là sếp chỉ đang dỗ dành cậu, cậu cũng cam tâm mà nhận lấy.
Nhìn Lục Hoà trong lòng như không có cảm giác an toàn, Cố Cảnh thở dài, lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Bên kia là tiếng ồn ào hỗn loạn, giọng Lục Tiến vang lên: "Tôi biết rồi, cậu nhớ phải chăm sóc tốt cho em trai tôi đấy."
Sau khi cúp máy, Cố Cảnh liền bế Lục Hoà đang trạng thái không ổn lên, Lục Hoà hợp tác dụi đầu vào cánh tay hắn, cơn say cuối cùng cũng ập đến, cảm xúc âm ỉ vừa rồi dường như đã bị tê liệt. Ít nhất giờ phút này, được dựa vào vòng tay này của hắn, cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
"Đó không phải là bạn thân của lão Lục sao? Đang ôm ai trong lòng thế?"
"Không biết nữa, nhưng nhìn dáng người kia sao giống em trai lão Lục vậy....."
Cố Cảnh ôm cậu lên xe, giống lần trước khi Lục Hòa say mà đặt cậu nằm xuống ghế sau. Ngay khi hắn vừa định gọi tài xế thì vạt áo đã bị bàn tay kia khẽ kéo lại.
Động tác của hắn dừng lại, không động đậy nữa, giữ nguyên tư thế hiện tại rồi cúi người gọi điện cho tài xế.
Sau khi đã dặn dò xong, Cố Cảnh mới ngồi vào, vừa ngồi xuống, Lục Hoà lại quấn quít bò lên trên người của hắn.
Hắn đưa tay xoa lên cái đầu bông xù kia, khẽ thở dài trong im lặng.
Gần đây, Cố Cảnh đã nhận ra Lục Hòa không bình thường, nhưng mặc cho hắn có hỏi thế nào, cậu cũng cắn chặt môi không chịu nói. Hắn chỉ có thể bất lực mà đoán mò tâm trạng của cậu.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn yêu đương, nhất thời không thể hiểu được lý do vì sao mà gần đây người yêu mình trở nên khác lạ, càng không đoán được nguyên nhân thật sự là gì.
Cách hắn yêu là hành động, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của vợ, cũng sẽ ôm ấp vợ, hôn hít cũng có, hắn tạm thời không biết mình đã làm sai chỗ nào mà lại khiến cho Lục Hoà nói nguyên nhân cậu không vui là vì hắn.
Hắn bắt đầu nhớ lại Lục Hoà từ khi nào bắt đầu trở nên khác thường, trong đầu lướt qua từng khung hình, cuối cùng dừng lại ở đêm Lục Hoà say lần trước.
Kể từ sau nụ hôn đó, Lục Hoà đã có những hành động vô cùng khác thường, luôn chia sẻ những nội dung kỳ lạ và nói những lời khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Cố Cảnh bắt đầu trầm tư, nhớ lại vào mỗi lần đó, phản ứng của hắn đều khiến Lục Hoà không hài lòng, lẽ nào.....
Lẽ nào là vì hắn không mang lại đủ giá trị tình cảm, hoặc không đáp ứng được câu trả lời mà Lục Hoà muốn, nên mấy ngày nay cậu mới thất vọng về hắn đến như vậy?
Phân tích một hồi, Cố Cảnh phát hiện cách giải thích này có vẻ..... miễn cưỡng?
Hoặc là hôm đó hắn hôn quá mạnh, khiến Lục Hoà không hài lòng?
Nhưng cách giải thích này cũng vô lý không kém.
Cuối cùng, vì không tìm ra được lời giải thích hợp lý, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc mai người trong lòng, giọng trầm lúc này có chút mê muội, "Bảo bối....."
Lục Hoà dường như bị tiếng "bảo bối" này đánh thức, người vốn yên lặng nằm trên người hắn lúc này khẽ động đậy, cậu vô thức dụi đầu vào cần cổ ấm áp của hắn, tìm một chỗ ấm áp để cọ nhẹ như một chú mèo nhỏ.
Đột nhiên, Cố Cảnh chợt cứng lại, toàn thân không kiểm soát được mà trở nên vô cùng căng thẳng.
Ở cổ hắn truyền đến một cảm giác mềm mại ẩm ướt — Lục Hoà..... đang l**m yết hầu của hắn.
Hắn nuốt khan, nhưng cậu lại tiếp tục áp sát.
Ngay sau đó, Cố Cảnh liền nghiêng đầu tránh đi, buộc cậu phải ngẩng lên. Đôi mắt tròn của Lục Hòa như phủ một lớp sương mỏng, nghiêng đầu nhìn hắn đầy ngơ ngác.
"Cố tổng....."
Nếu lúc này Lục Hoà còn tỉnh táo, chắc chắn cậu sẽ thấy được trong mắt của người đàn ông trước mặt đang tràn đầy khát vọng mãnh liệt, ánh nhìn chứa đầy d*c v*ng khiến cho người ta khó lòng mà chống cự lại được.
Cố Cảnh lúc này rất muốn hôn người yêu của mình.
Rất muốn.
Hắn từng nghĩ mình là người lãnh cảm, nhưng sau khi gặp được người trước mặt, tần suất tắm nước lạnh của hắn liền tăng lên một cách đáng báo động.
Nhưng Cố Cảnh không thể làm cậu sợ hãi, người yêu của hắn là một tiểu thiếu gia ngây thơ, hắn phải từ từ để cậu làm quen với sự tồn tại của mình, cũng như hiểu được h*m m**n của hắn.
Có lẽ vì vừa uống rượu, đôi môi cậu lúc này đỏ mọng đến bất ngờ. Ánh mắt của hắn dần trở nên sâu hơn..... nhưng vẫn không thể hôn.
Bởi hắn vẫn chưa biết lý do thật sự khiến cậu buồn là gì. Chỉ cần 1% khả năng là vì nụ hôn tối hôm đó, hắn chắc chắn sẽ kiềm chế lại.
Khi hắn nhắm mắt lại, người trong lòng lại dụi đầu vào, vô thức l**m lên yết hầu của hắn thêm lần nữa. Năm ngón tay dài của Cố Cảnh liền siết chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm nén cơn xung động trong cơ thể.
"Bảo bối, đừng nghịch nữa......"
Hắn nghiêng đầu, kiên định đến kinh người mà giữ lấy cơ thể không chịu yên phận kia, rồi khẽ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên khóe môi cậu như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua liền rời đi.
May mắn thay, Lục Hòa liền an tĩnh lại, dựa vào vai hắn, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cố Cảnh thở phào một hơi, nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra mình đang cực kỳ cần đi tắm nước lạnh.
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 40
10.0/10 từ 33 lượt.
