Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 41
Một đêm không mộng mị, buổi sáng trời rực nắng.
Lục Hòa lại một lần nữa ôm lấy cái đầu nặng trịch mà bò dậy khỏi giường.
Cảm giác như có ai vừa cầm gậy gõ một phát vào đầu đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa. Dù sao thì mấy ngày trước cũng đã từng trải qua, làm sao cậu lại không nhận ra cho được.
Cậu cố gượng dậy, dựa vào đầu giường mở mắt ra, đầu óc lại một lần nữa choáng váng.
Trước mắt là một căn phòng với tông màu chủ đạo là màu đen - trắng - xám, trông cực kỳ tối giản, mọi thứ bày biện ngăn nắp đến mức nhìn thôi đã biết đây không phải phòng của cậu. Nhưng kỳ lạ là..... Cậu lại thấy căn phòng này có chút quen mắt.
Có lẽ là do say rượu, hiện tại những bánh răng duy trì hoạt động trong đầu Lục Hòa lúc này có chút trục trặc, cho nên một lúc sau cậu mới nhớ ra đây chính là phòng của Cố Cảnh.
Hồi trước vào dịp Tết Dương lịch, cậu đã từng vào đây một lần nên cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Vấn đề là..... tại sao cậu lại ở trong phòng của sếp thế này?
Chuyện tối qua cậu thất tình say rượu cậu vẫn còn nhớ, kể cả việc sếp dỗ dành cậu cũng có ấn tượng, nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra khiến sếp đưa cậu đến đây?
Cậu cố gắng lục lại trí nhớ nhưng chẳng thể tìm thấy nổi một đáp án hợp lí nào.
Thôi, không nhớ ra thì đành bỏ qua vậy.
Nhớ lại hôm qua là sinh nhật của anh trai mà mình lại say khướt, Lục Hòa theo thói quen với tay lên tủ đầu giường tìm điện thoại. Quả nhiên, điện thoại của cậu đang nằm ở đó.
Vừa mở khóa định gọi điện thoại cho anh trai để bày tỏ sự hối lỗi, thì mấy chữ to trên màn hình đột nhiên hiện ra trước mắt cậu—
Đồ thẳng nam đáng ghét.
Lục Hòa nhìn thấy mấy chữ này như vừa thấy ma, cằm suýt chút nữa thì đã rơi xuống đất. Phần ký ức còn thiếu tối hôm qua đến khoảnh khắc này cuối cùng cũng ùa về.
"Uống hết bát canh này rồi ngủ tiếp, sáng mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Trong phòng của Lục Hòa, Cố Cảnh sau khi bế cậu trở lại giường vốn định để cậu uống hết canh giải rượu rồi mới ngủ tiếp. Nhưng tiểu thiếu gia nằm trên giường dường như lại chẳng có vẻ gì là sẽ ngoan ngoãn chịu nghe theo.
Cậu hé nửa khuôn mặt ửng đỏ đáng vùi trong chăn ra, liếc nhìn người đàn ông đứng ở trước mắt một cái. Nhìn rõ đối phương là ai, cậu liền bĩu môi quay đi, bộ dạng chẳng buồn để ý đến hắn.
Cố Cảnh biết cậu vẫn còn giận. Thấy người đối diện có vẻ đã tỉnh táo hơn đôi chút nên hắn lại thử hỏi một lần nữa: "Có thể nói cho anh biết tại sao đột nhiên em lại không vui được không?"
Lục Hòa mắt lờ đờ nhìn hắn, tự cho là giọng điệu của mình rất hung dữ: "Anh đừng hỏi nữa! Em sẽ không nói cho anh biết đâu!"
Giờ phút này, suy nghĩ của Lục Hòa chẳng khác gì một đứa bé ba tuổi. Cậu đã quyết không để ý đến người đàn ông vừa làm mình thất tình kia nữa: "Sau này cũng không được hỏi nữa!"
Người đàn ông có vẻ bất lực cười một tiếng, lại đưa bát canh lên: "Được rồi, anh không hỏi nữa. Em uống xong rồi đi ngủ đi."
Lục Hòa chẳng thèm phản ứng nên Cố Cảnh buộc phải bế cậu dậy, đưa miệng bát áp vào môi cậu, kiên nhẫn đút từng ngụm. Uống được nửa chén, Lục Hòa liền quay đầu không muốn uống nữa.
Cố Cảnh đắp lại chăn cẩn thận, đang định rời đi thì vạt áo đã bị giữ chặt lấy.
"Đừng đi." Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với hắn, chỉ là trong câu nói toàn là lời van nài.
Cố Cảnh sững lại, trong ngực như dâng lên một luồng hơi nóng.
Tiểu thiếu gia lúc này hoàn toàn xa lạ, giống như một chú cún con chẳng hề có chút cảm giác an toàn nào.
Không nói thêm câu nào, Cố Cảnh bế thẳng cậu về phòng của mình.
Chỉ là vừa ổn định xong cho cậu thì lại bị kéo lại một lần nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, cúi người khẽ hôn lên trán Lục Hòa: "Để anh đi tắm nước lạnh một chút được không? Anh sẽ xong nhanh thôi."
Lục Hòa cuối cùng cũng buông tay, rồi nhìn bóng lưng sếp đi vào phòng tắm. Cậu ngốc nghếch đưa tay lên sờ trán mình.
Không sốt. Vậy cái nhiệt độ vừa áp lên trán mình ban nãy..... là để làm gì?
Trong cơn men, đầu óc rối bời, Lục Hòa nghĩ mãi vẫn không ra đành mặc kệ. Nhưng say đến mức này mà cậu vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật anh trai, lại mò lấy chiếc điện thoại, bấm gọi cho Lục Tiến.
"Anh trai ơi, chúc mừng sinh nhật ạ." Nói xong lại quên mất mình định nói gì tiếp theo, cảm thấy đầu óc choáng váng nên lại bổ sung thêm một câu nữa, "Em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon."
Đầu dây bên kia là tiếng ồn ào hỗn loạn, Lục Hòa hình như còn nghe thấy tiếng cười xen lẫn chút bất lực của anh trai. Sau đó, vì nghe thấy điện thoại có quá nhiều tạp âm nên tắt cái rụp.
Cúp máy xong, cậu lại theo thói quen mở WeChat lên, vừa nhìn thấy cái ghi chú ghim trên đầu liền cảm thấy vừa tức vừa tủi.
"Sếp cực kỳ tốt" cái gì chứ, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Nghĩ một lát, cậu liền đổi lại ghi chú.
Hồi ức đến đây đột ngột dừng lại.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, "Đồ thẳng nam đáng ghét" kia đã để lại tin nhắn:
Đồ thẳng nam đáng ghét: Ngày mai không cần đến công ty.
Đồ thẳng nam đáng ghét: Dì Phỉ ở nhà, nếu có chỗ nào không thoải mái thì có thể nói với dì ấy, cũng có thể gọi điện cho anh.
Lục Hòa ngồi trên giường, mặt lúc đỏ lúc xanh. Cuối cùng, khóe môi vẫn giật giật.
Nói cách khác, tối qua sau khi thất tình, cậu không những để sếp dỗ dành mình mà còn say rượu rồi phát điên, đổi ghi chú của sếp thành "Đồ thẳng nam đáng ghét" ?!
Lục Hòa đưa tay lên che mặt. Cậu thề sẽ không bao giờ đụng vào rượu nữa. Cái ly kia nhìn hồng hồng, uống vào chẳng khác gì một thứ đồ uống ngọt ngào, vậy mà sao lại có uy lực khủng khiếp đến thế!
May là tối qua, mấy câu lên án kia cậu cũng chỉ dám để trong lòng, chứ nếu nói thẳng ra thì..... Lục Hòa không dám tưởng tượng nổi vẻ mặt của sếp khi nghe được nó nữa.
Nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Cố Cảnh, chắc giờ này hắn đã đến công ty rồi. Lúc này, Lục Hòa mới rón rén chạy về phòng mình.
Về đến phòng, Lục Hòa ngâm mình vào bồn tắm, bắt đầu ngẩn người.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hiện tại cậu nên giữ khoảng cách như thế nào với sếp đây?
Sếp đã có người mình thích rồi. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng Lục Hòa lại nhói lên từng cơn.
Bây giờ cậu càng không dám để lộ tình cảm của mình với sếp nữa. Trước đây, cậu cẩn thận giấu đi đoạn tình cảm này là vì sợ sếp - một thẳng nam sẽ thấy phản cảm. Còn bây giờ, cậu lại cảm giác như mình đang bước trên một lớp băng mỏng, chỉ sợ hắn biết được tâm tư của rồi tìm cách tránh xa cậu.
Yêu một thẳng nam..... đời này coi như xong. Hóa ra câu nói đó không phải là đùa.
Suy nghĩ rất lâu, Lục Hòa đành tự nhủ: mình nên kịp thời dừng lại, tránh xa sếp một thời gian. Biết đâu dần dà, cậu sẽ buông bỏ được thứ tình cảm này với sếp thì sao?
Nhưng cậu lại biết rất rõ rằng mình sẽ chẳng thể nào buông bỏ được. Bởi vì sếp đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức cậu không nỡ rời xa hắn.
Hơn nữa..... việc sếp đã có người trong lòng cũng đâu có nghĩa là cậu không thể tiếp tục thích hắn, đúng không.....
Lục Hòa mím môi. Khuôn mặt vốn dịu dàng ôn hòa, lúc này lại vương thêm vài phần uể oải.
Hay là cậu cứ tiếp tục đối xử với sếp như trước đây? Sếp xem cậu như em trai mà chăm sóc, vậy thì cậu cứ tiếp tục đóng vai đứa em trai ngoan ngoãn. Còn bản thân..... cứ âm thầm thích hắn là được rồi.
Nếu một ngày nào đó, sếp phát hiện tâm tư này và bắt đầu chán ghét cậu, thì cậu sẽ rời đi.
Lục Hòa rũ hàng mi xuống, trong lòng chua xót, chỉ hy vọng ngày đó đừng đến quá sớm.
***
Buổi tối, Cố Cảnh vừa trở về nhà, liền thấy Lục Hòa trong thư phòng.
Lục Hòa lại ngồi trên chiếc ghế làm việc đó khiến cho Cố Cảnh không khỏi nghi ngờ, vị thiếu gia nhỏ này có khi đã coi thư phòng thành căn phòng thứ hai của mình mất rồi.
Hắn bước vào, nghe thấy cậu đang gọi video với ai đó.
Nhận ra sự hiện diện của hắn, Lục Hòa chớp mắt, sau đó lại quay sang nói với người trong màn hình: "Trương thúc, hiệu quả cụ thể thì xem tấm hình mà tôi đã gửi cho anh nhé, tôi không nói chuyện thêm được nữa đâu, tạm biệt."
Sau khi tắt điện thoại, cậu mới ngẩng đầu nhìn sang: "Cố tổng, saohôm nay anh về sớm vậy?"
Bây giờ mới có hơn bảy giờ, Lục Hòa vừa ăn tối xong chưa được bao lâu. Ngày thường, giờ này dù không có tiệc xã giao, Cố Cảnh vẫn sẽ ở lại văn phòng phê duyệt văn kiện.
Cố Cảnh chăm chú nhìn cậu,từ đầu tới chân, cẩn thận quan sát một lượt. Một lúc lâu không phát hiện ra có điều gì bất thường, hắn mới mở miệng: "Về xem em có ngoan không ấy mà."
Giữa chân mày hắn vẫn còn sót lại chút nghi hoặc. Nhìn bộ dạng bình thường của Lục Hòa lúc này, hắn lại càng cảm thấy khó hiểu.
Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ngày trước dường như đã trở lại, chỉ trong một ngày, như thể hình ảnh chú cún con buồn bã tức giận hôm qua chỉ là ảo tưởng của hắn vậy.
Hắn đưa tay xoa đầu Lục Hòa, định hỏi tiếp câu tối qua chưa có đáp án. Môi khẽ mở...... nhưng bỗng khựng lại.
Hắn nhớ tới vẻ mặt kiên quyết không chịu trả lời của cậu tối qua.
Người ta thường nói, những lời nói ra lúc say luôn là thật lòng nhất. Nhưng tối qua, Lục Hòa say đến vậy mà vẫn kiên quyết né tránh câu hỏi kia, đã thế, lúc tỉnh táo như hiện tại chắc chắn cậu sẽ càng không chịu trả lời.
Cuối cùng Cố Cảnh chỉ mím môi, quyết định không hỏi nữa.
Nhìn trạng thái của tiểu thiếu gia hôm nay đã bình thường trở lại, có lẽ cậu đã tự thoát ra khỏi ngõ cụt của mình rồi.
Khi sếp xoa đầu, Lục Hòa còn cố ý cọ nhẹ đỉnh đầu vào lòng bàn tay hắn. Đến khi bàn tay ấy rời đi, cậu mới vội dừng lại, như sợ hắn phát hiện ra được sự bất thường của mình.
..... Sao tự dưng lại có cảm giác này nhỉ? Cảm giác đầy tội lỗi này giống như cậu đang ngoại tình với sếp vậy.
Cậu còn chưa kịp nghĩ tiếp, chuông điện thoại đã reo.
"Mẹ à." Sau khi nhấc máy, Lục Hòa ngoan ngoãn gọi một tiếng.
"Tiểu Hòa, con đã ăn tối chưa?" Giọng nói dịu dàng của Lục phu nhân truyền đến.
Dù mẹ không nhìn thấy, cậu vẫn gật đầu rồi mới đáp: "Con ăn rồi. Mẹ gọi điện cho con có việc gì không ạ?"
"Cũng không có gì, chỉ là..... mấy ngày nữa Hồng Đạt nghỉ Tết, lúc đó mẹ định nhờ người đến đón con về nhà có được không?"
"Cũng lâu rồi mẹ chưa được gặp con....."
Trước đây, khi Lục Hòa còn ở Ý, hai vợ chồng bọn họ vẫn còn có thể đến thăm. Nhưng hiện tại, ngoài lần đầu tiên gặp Lục Hòa ở khu vực văn phòng chung, những lần sau mọi người đều nói rằng Lục Hòa được trọng dụng, nên đã được chuyển vào văn phòng giám đốc để làm việc rồi.
Nói ra cũng mâu thuẫn, hai vợ chồng họ đau lòng gửi con sang công ty bên cạnh để học tập, vừa muốn con trai rèn giũa, vừa lo lắng nhớ thương.
Đợi mãi cuối cùng cũng đến cuối năm, chỉ muốn lập tức đón con trở về.
Lục Hòa im lặng nghe hết rồi mới đáp: "Đợi đến khi được nghỉ Tết rồi tính sau đi ạ." Vì cậu còn phải cân nhắc có nên ở lại với sếp thêm vài ngày nữa không. Nhưng cậu cũng ngầm hiểu ý của mẹ, nên ngừng lại vài giây rồi thêm, "Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm."
Lục phu nhân nghe thấy vậy thì lập tức trở nên vui vẻ, không còn bận tâm chuyện khi nào con trai sẽ trở về nữa. Dù sao thì cũng chẳng còn bao lâu nữa mà.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc lâu rồi mới cúp máy.
Trong khoảng thời gian cậu nói chuyện với mẹ, Cố Cảnh vẫn ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu mà không rời đi.
Chờ đến khi cậu vừa cúp điện thoại, hắn liền hỏi: "Mấy ngày nữa em sẽ về nhà seo?"
"Vâng." Lục Hòa gật đầu. Tuy cậu nhớ nhà thật, nhưng cũng muốn ở bên sếp thêm một chút nữa.
Cố Cảnh như không nhận ra được sự do dự đó, lại hỏi: "Bác trai bác gái thích gì nhất vậy?"
Lục Hòa bị hỏi đến ngẩn người, đầu đầy dấu chấm hỏi, "Anh hỏi cái này để làm gì?"
"Đến nhà của người khác, chẳng lẽ anh lai tay không mà đi sao?" Cố Cảnh đáp, tự nhiên như thể chuyện đó vốn dĩ nên là như vậy.
Sự tự nhiên ấy khiến Lục Hòa thoáng sững người, phản ứng không kịp, "Ý..... ý anh là sao?"
"Chẳng phải em đã nói là sẽ dẫn anh về nhà à?"
Lục Hòa chớp mắt mấy cái, đứng ngây ra tại chỗ một lúc.
Chuyện này..... cậu đã nói khi nào nhỉ? Hình như là ở biệt thự suối nước nóng lần trước.....
Nghĩ tới đây, cậu hơi kinh ngạc liếc sang sếp, lại phát hiện sắc mặt của đối phương có chút thay đổi.
Lục Hòa: "......"
Ảo giác sao? Sao cậu lại cảm thấy sếp lúc này trông như có chút..... u oán vậy?
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 41
10.0/10 từ 33 lượt.
