Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 39
Không biết có phải do trong lòng có quỷ hay không, nhưng giờ đây mỗi khi gặp cấp trên, Lục Hoà đều cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Nhiệm vụ lớn nhất của cậu lúc này là không để sếp phát hiện ra mình đang thầm thương trộm nhớ hắn. Bởi sau khi suy nghĩ rất lâu và tham khảo ý kiến từ cộng đồng mạng, cậu đã đi đến kết luận: Hậu quả của việc yêu một thẳng nam thường sẽ rất bi thảm.
Cậu không muốn bị sếp ghét, cậu muốn sếp cũng thích mình.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định thử nghiệm một cách khéo léo, để xem liệu sếp có khả năng bị cậu "uốn cong" được hay không.
***
Mấy ngày đã trôi qua kể từ nụ hôn đêm đó, Cố Cảnh càng lúc càng cảm thấy cún con nhà mình có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì hắn cũng không rõ.
Hình như cậu càng ngày càng dính người hơn thì phải, vẻ e thẹn mỗi khi bị trêu dường như cũng phai nhạt dần, cứ hễ có thời gian là lại dính lấy hắn.
Giống buổi trưa hôm nay, Lục Hoà lại mang vào cho hắn một tách cà phê, rồi kéo ghế từ bàn làm việc của mình sang ngồi bên cạnh hắn.
Hắn khó hiểu mà liếc nhìn qua một cái nhưng cậu đã ngồi an vị bên cạnh hắn rồi.
"Hôm nay em muốn chia sẻ chuyện gì đây?" Hắn hỏi.
Hắn đã quen rồi, mấy ngày nay chú cún con này luôn nói những lời khiến cho người khác phải hoang mang.
Lục Hoà nghe vậy khẽ giật mình, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt của Cố Cảnh.
Cố Cảnh liếc nhìn, trên điện thoại là vài bức ảnh chụp những chàng trai trẻ có ngoại hình rất thuần khiết, trông giống như những diễn viên trẻ nổi tiếng hoặc người nổi tiếng trên mạng có giá trị nhan sắc cao.
Hắn quay sang nhìn Lục Hòa, nhíu mày, dường như không hiểu tại sao Lục Hòa lại cho mình xem mấy tấm ảnh này.
Lục Hoà chăm chú quan sát từng biểu hiện dù là nhỏ nhất trên gương mặt hắn, khi thấy lông mày hắn đã cau lại, cậu liền linh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
Nhưng cậu vẫn cố gắng lướt qua những bức ảnh kia, đó là những "mỹ nhân hàng đầu" được cộng đồng mạng công nhận, nghe nói còn uy tín đến mức ngay cả người thẳng cũng phải động lòng.
Lục Hoà: "Cố tổng, anh thấy họ có đẹp không?"
Ánh mắt Cố Cảnh càng thêm bối rối, "Sao em lại hỏi như vậy?"
Lục Hoà đương nhiên sẽ không thú nhận rằng mình muốn kiểm tra xem khả năng hắn bị cậu bẻ cong là bao nhiêu. Cậu cười một cái rồi tránh né câu hỏi: "Không có gì đâu, giả sử..... chỉ là giả sử thôi nhé, nếu một ngày nào đó anh bắt buộc phải yêu một người trong số họ thì anh có động lòng không?"
Câu nói này vừa thốt ra, Lục Hoà đã nuốt nước bọt một cái.
Cậu có chút căng thẳng mà nhìn Cố Cảnh.
Chỉ thấy lông mày của Cố Cảnh đã nhíu chặt, sau đó hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào Lục Hoà: "Sẽ không. Em đang nghĩ cái gì vậy?"
Lục Hoà: "......" Cậu hình như đã nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tan thì phải.
Sếp không những không động lòng, mà còn thẳng thừng từ chối, biểu hiện trên mặt hắn còn rất khó chịu, có lẽ là một đại thẳng nam và rất dị ứng với đồng tính.
Lục Hoà đưa tay lên trán, nét mặt không giấu nổi sự thất vọng.
Cố Cảnh lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu, càng thêm bối rối.
Hắn vừa đoán ra được ý đồ của Lục Hoà khi cho hắn xem những bức ảnh này, nhưng hiện tại lại không chắc liệu suy đoán của mình có thật sự đúng hay không.
Hắn vốn cho rằng Lục Hòa chính là đang thử nghiệm xem hắn có rung động với người khác hay không, nên câu trả lời của hắn chắc chắn là nghiêm túc phủ định. Trong lòng Cố Cảnh, người duy nhất có thể khiến cho hắn động lòng chính là người đang đứng ở bên cạnh, hắn không thể nào dành tình cảm cho bất kỳ ai khác, dù cho người đó có đẹp đến đâu, câu trả lời vẫn không hề thay đổi.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy được khuôn mặt thất vọng của Lục Hoà, hắn lại không chắc cậu đang muốn thử hắn điều gì.
Cố Cảnh kéo tay cậu xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Vì sao nghe câu trả lời này em lại không vui?"
Lục Hoà hơi trợn mắt nhìn hắn nhưng lại không nói được gì.
"Không có gì đâu, em rất thích họ, nghe anh nói không thích nên em không vui chút thôi." Cuối cùng, Lục Hoà đành phải tìm lấy một cái cớ để thoái thác.
Cố Cảnh dù có nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm, bởi chú cún nhỏ nhà hắn mỗi ngày đều có rất nhiều hành động khó hiểu không thể đếm xuể. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cố gắng an ủi để cậu vui lên.
Nỗi buồn của Lục Hòa cũng không kéo dài lâu, đến tối khi ngồi ăn cơm cùng Cố Cảnh, nhìn hắn gắp thức ăn cho mình, tâm trạng bực bội của cậu cũng đã tan biến.
Nhìn biểu hiện bình thường của sếp, Lục Hoà vẫn không muốn bỏ cuộc, lại lấy điện thoại ra.
Nhưng vừa chạm vào điện thoại, cậu đã bị ngăn lại: "Ăn xong rồi hãy nghịch điện thoại." Hắn lại gắp cho cậu một miếng thịt bò xào mềm, "Ăn cơm trước đi."
Mấy ngày nay Lục Hoà đều rất nghe lời, ngoan ngoãn đến mức khiến cho hắn cảm thấy có chút khác thường nhưng lại không nói ra được là khác thường ở đâu.
Nghe hắn nói vậy, Lục Hòa cũng thật sự ngoan ngoãn mà ăn cơm.
Mãi cho đến khi ăn xong, cậu mới lại cầm lấy điện thoại, nghiêm túc tìm kiếm trên đó một bức ảnh, rồi đưa tới trước mặt Cố Cảnh.
"Đây là một tác phẩm trang sức cao cấp của Bảo Thơ Long."
Cố Cảnh nhìn qua, trong ảnh là một chiếc nhẫn hình mèo con vô cùng dễ thương. Mắt mèo tinh xảo và lấp lánh, trước ngực mèo đeo một mặt dây chuyền gắn đá saphia xanh tuyệt đẹp, phần đầu mèo còn lại được phủ kín bằng những viên kim cương trắng lấp lánh. Tạo hình tổng thể rất tinh xảo, kỹ thuật chế tác rất tinh vi, quả là một tác phẩm không tồi.
Hắn gật gật đầu, "Đẹp."
Lục Hoà lại chớp mắt nhìn hắn, "Cao cấp không?"
Cố Cảnh chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Lục Hoà nóng lòng hỏi thêm: "Cao cấp không? Làm..... gay không?"
Cố Cảnh: "......" Chúng ta không phải đã làm gay được hơn hai tháng rồi sao, em đây là đang diễn trò gì vậy.....
Hắn không chắc có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng Lục Hoà vẫn đang chớp đôi mắt tròn long lanh, liền không do dự mà nói: "Cao cấp."
Nghe xong, đôi mắt sáng của Lục Hoà lập tức tối sầm lại.
Cố Cảnh khẽ co ngón tay, tự hỏi liệu câu trả lời này của hắn cũng không đúng sao?
Hắn hỏi lại: "Sao em lại không vui vậy?"
Lục Hoà: "......"
Cậu miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng, rồi bịa ra một cái cớ khác: "Thực ra em không thích tác phẩm trang sức này lắm."
Nếu như lấy cớ hồi trưa còn tạm coi là đáng tin, thì cái lý do bây giờ lại có phần gượng ép. Gần đây thiếu gia nhỏ quả thật có chút quái dị, Cố Cảnh vừa định hỏi tiếp thì bất chợt lại có một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt ngang lời nói của hắn.
Tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại trong tay Lục Hoà. Cậu hơi ngẩn ra, liếc nhìn thấy tên người gọi "anh trai" liền không cần suy nghĩ mà bấm nghe máy và tiện tay bật luôn loa ngoài.
"Tiểu Hoà, em đã ăn cơm tối xong chưa?"
Lục Hoà: "Em vừa ăn xong, có chuyện gì vậy anh?"
Lục Tiến: "Dạo này em có nhớ anh không?"
Lục Hòa gật đầu nghiêm túc nói: "Nhớ ạ."
Lục Hòa lập tức nói: "Em không có nói dối mà, em vẫn nhớ ngày mai là sinh nhật anh nên em cũng đã chuẩn bị quà xong rồi!"
Lục Tiến lúc này mới cười cười, nói: "Nhưng bố mẹ mấy hôm trước đã đi nghỉ ở Hawaii rồi, ngày mai chắc sẽ không về đâu, chỉ tội cho anh ngày mai vừa phải làm dự án vừa ăn sinh nhật....."
Lục Hoà vừa đi đến cửa sổ lớn vừa an ủi anh trai: "Không sao, ngày mai em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh!"
Nói chuyện với anh trai một lúc, Lục Hoà cũng quên mất chuyện phải thử sếp. Khi hai anh em sắp kết thúc cuộc gọi, Lục Tiến mới nhắc đến Cố Cảnh: "Cố ca ca của em có ở đó không?"
Lục Hòa định quay lại nhìn bàn ăn, thì phát hiện ra sếp không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng mình. Trong tay hắn còn cầm theo một chiếc khăn mỏng, hắn khoác lên người cậu rồi kéo cửa sổ lại một chút: "Đừng đứng ở chỗ gió lùa, dễ bị cảm lạnh lắm đấy."
Sau khi chiếc khăn đã được khoác lên người cậu, người đàn ông phía sau còn nhân cơ hội mà ôm cậu vào trong lòng.
"Alo alo? Mất tín hiệu rồi sao? Tiểu Hoà, sao em không nói gì vậy?" Giọng Lục Tiến đầy thắc mắc vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Lục Hoà nghiêng đầu, đỉnh đầu chạm vào má của Cố Cảnh, ngay sau đó điện thoại trong tay cậu liền bị người kia lấy đi: "Là tôi."
Lục Tiến: "Thảo nào tôi lại không nghe thấy gì hết."
"Ngày mai tôi còn có dự án phải bàn, vẫn như mọi khi nhé?"
Cố Cảnh xoa đầu chú cún con đang ngọ nguậy trong lòng, nói: "Được."
Lục Hoà không hiểu hai người đang nói đến cái gì, ngay sau đó cuộc gọi đã kết thúc.
Cố Cảnh cầm điện thoại trong tay, sau đó liền từ phía sau bế chú cún con không yên phận kia lên: "Dạo này sao em lại thích cọ người vào người khác thế?"
Lục Hoà ôm lấy cổ hắn, có chút căng thẳng, "Anh không thích sao?"
Cố Cảnh đã bước đi, hắn ôm chặt lấy người trong lòng, liền phát hiện ra Lục Hoà không còn cọ vào mình nữa thì thở dài mà vội nói: "Thích."
Thích đến phát điên lên được.
Đến giờ tan làm hôm sau, Lục Hoà đã bị đưa đến trước quán bar quen thuộc.
Nhìn lên tên quán, cậu có chút ngơ ngác, "Chúng ta không phải là đến dự sinh nhật của anh trai em sao?"
Thật ra hôm nay Cố Cảnh vẫn còn việc chưa xong nhưng hắn đều đã dời sang ngày mai. Hắn nắm lấy tay của Lục Hoà, vừa dẫn cậu vào trong vừa nói: "Đúng vậy, nhưng đến đây tổ chức cũng là thói quen của anh trai em rồi."
Mà đám công tử này không có sở thích gì khác ngoài việc thích uống rượu, chỉ cần ra ngoài nâng ly là coi như đã tổ chức sinh nhật cho Lục Tiến xong.
Thói quen này vẫn được duy trì ngay cả khi Lục Tiến đã hồi tâm, quay trở về tiếp quản công ty.
Lục Hòa hơi ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra: đúng là sinh nhật năm ngoái của anh trai cậu cũng như vậy, buổi tối anh cũng đi ra ngoài một chuyến, có khi khuya lắm mới trở về, thậm chí có lần còn không về luôn, sáng hôm sau mới trở lại.
Khi bước vào, bầu không khí bên trong đã vô cùng náo nhiệt.
Lần này, Lục Tiến dường như bao trọn cả quán bar. Người bên trong không ít, Lục Hòa bị kéo đi dọc hành lang, trên đường còn thấy được vài gương mặt trông khá quen thuộc, hẳn cũng là bạn của anh trai.
Mãi cho đến khi cậu được đưa tới đứng trước mặt Lục Tiến.
Trên đầu Lục Tiến đội một chiếc vương miện sinh nhật có phần trẻ con, giờ phút này anh đang cùng đám bạn bè chơi đùa vô cùng vui vẻ.
hoảnh khắc như vậy đối với Lục tổng mà nói thật sự rất xa xỉ. Kể từ sau khi tiếp quản công ty, anh gần như không còn thời gian ra ngoài tụ tập với anh em. Thỉnh thoảng rảnh rỗi một chút thì lại đúng lúc người khác bận nên không tới được. Hôm nay là sinh nhật của anh, mọi người dù có việc gì cũng đều gác lại để bồi cho anh vui, thế nên anh luôn cười hết cỡ, chơi cũng hết mình.
Lục Hòa đứng trước mặt, nhìn dáng vẻ của anh trai liền như thấy lại hình bóng của người anh khí thế hăng hái năm nào.
Ngay giây tiếp theo, anh trai cũng đã phát hiện ra cậu.
Lục Tiến buông ly rượu xuống rồi bước đến lại gần: "Tiểu Hoà đến rồi!"
"Anh trai, sinh nhật vui vẻ."
Lục Hoà lấy ra một hộp quà, bên trong là chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn. Cậu đã để ý đến chiếc đồng hồ này từ rất lâu rồi, từ lúc nhìn thấy đến khi có được nó đã phải trải qua tổng cộng chín tháng nên hôm qua cậu nói vẫn nhớ đến sinh nhật của anh hoàn toàn không phải là chuyện đùa.
Nhìn thấy chiếc đồng hồ, hơn nữa lại còn đúng thương hiệu mà mình yêu thích nhất, Lục Tiến lập tức được dỗ tới mức tâm hoa nở rộ.
Em trai anh thật sự đã để tâm đến anh, hơn nữa lại còn nhớ anh thích thương hiệu này.
Anh cười cười, sau đó quay sang nhìn vào người đàn ông đứng bên cạnh Lục Hoà: "Đến rồi à, anh bạn!"
Món quà của Cố Cảnh anh đã nhận được từ sáng nay, là một bộ trà cụ từ buổi đấu giá, anh đã cất kỹ rồi.
Lúc này, Cố Cảnh cũng mỉm cười với anh: "Sinh nhật vui vẻ."
"Vui lắm! Vui lắm!" Lục Tiến cười lớn, dẫn họ vào phòng VIP, sau đó nói to: "Hôm nay em trai tôi cũng đến! Mọi người đừng có làm loạn, đừng có ép nó uống rượu đấy!"
Lục Hoà: "......"
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 39
10.0/10 từ 33 lượt.
