Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 38


Cố Cảnh lặng lẽ thở dài, bàn tay đặt lên vai người kia, nhẹ nhàng xoay cậu về phía mình, sau đó lấy ly rượu trong tay cậu đặt lại lên bàn.


Đám đồng nghiệp phần lớn đều đã đi tham gia các hoạt động khác để nhận thưởng, chỉ còn vài người lặng lẽ ngồi lại nghịch điện thoại.


Cố Cảnh cũng không để ý ánh mắt tò mò của bọn họ, thản nhiên bế thốc thiếu gia nhỏ đang say xỉn kia lên.


Lục Hòa dựa vào lòng hắn mà vẫn không chịu ngoan ngoãn, vừa xoa xoa cơ ngực rắn chắc trước ngực hắn, vừa hài lòng đánh giá: "Em thật sự rất thích kiểu cơ ngực thế này, không quá phô trương, mà cũng chẳng quá gầy gò."


Cố Cảnh để mặc cậu sờ, không nói gì, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.


Lục Hòa sờ một lúc rồi buông tay lẩm bẩm: "Cả tối nay em cứ thấp thỏm chờ nghe gọi đến số của mình..... Nhiều giải như vậy mà đến một lần cũng chẳng đến lượt em....."


Cố Cảnh có chút khựng lại, cúi đầu xuống nhìn vào cái người đang say khướt trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Số của em là bao nhiêu?"


Lục Hòa dùng v**t v* không ngừng lên ngực hắn, đáp: "106."


Cố Cảnh dỗ dành: "106 vừa mới được gọi trúng thưởng đấy, chắc là em không để ý thấy thôi."


Lục Hòa nửa tin nửa ngờ, hỏi lại: "Thật sao? Em thực sự đã trúng giải rồi à....."


Cố Cảnh nghiêm túc "ừ" một tiếng: "Em trúng rồi, được hai nghìn tệ."


Tuy hai nghìn tệ tiền thưởng đối với Lục Hòa cũng chẳng đáng là bao, nhưng với một người đã chờ đợi suốt cả buổi tối chỉ để mong được gọi tên thì đó lại là niềm vui vô cùng lớn.


"Tuyệt quá! Cuối cùng em cũng trúng thưởng rồi! Em muốn kể với Tiểu Béo, Lan tỷ, Chung Trì, Tiểu Giả, Lily....." Lục Hòa vừa cười vừa lẩm bẩm đọc ra một loạt cái tên.


Cố Cảnh thấy buồn cười nhưng không cắt ngang, chỉ yên lặng chờ cậu đọc hết danh sách. Mãi đến khi Lục Hòa lặp đi lặp lại vài cái tên rồi mới hớn hở nói tiếp: "Em muốn nói cho họ biết em trúng thưởng, rồi dùng tiền thưởng mời họ đi ăn một bữa....."


"Còn phải báo cho Cố tổng biết nữa, để anh ấy vui cùng với em....."


Cố Cảnh sững người, sau đó lại bất lực nhìn cậu mà nói: "Cố tổng biết rồi. Giờ anh ấy đang ở đây vui cùng em đấy."


Lúc này hắn đã bế cậu đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm, một tay giữ cậu, tay kia mở cửa, rồi cẩn thận đặt cậu vào ghế sau.


Vì cả hắn và trợ lý Trần đều đã uống rượu trong bữa tiệc nên cuối cùng hắn đành phải gọi tài xế riêng đến đón.


Vừa cất điện thoại, bên trong xe đã phát ra tiếng Lục Hòa lầm bầm đầy bất mãn.


Cố Cảnh cũng cúi người ngồi vào.


"Sao thế?" Giọng hắn vô cùng nhẹ nhàng.


Lục Hòa mím môi, nói nhỏ: "Khó chịu....."
Cố Cảnh đưa tay ôm người vào lòng, động tác dịu dàng, còn nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Đã khó chịu mà còn dám uống nhiều như vậy."


Lục Hòa nằm im trong lòng hắn, không đáp. Không gian trong xe vốn đã nhỏ, hai người bọn họ ngồi xuống ghế sau lại càng chật chội. Trong sự yên tĩnh không lời ấy, hơi thở của Lục Hòa càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.



Bàn tay Cố Cảnh đang xoa đầu cậu đột nhiên khựng lại --


Lục Hòa bất ngờ xoay người, hai chân vòng qua, ngồi lên đùi của hắn. Cậu vươn tay ôm lấy vai hắn, rồi khẽ rúc vào cổ hắn, hơi thở ấm nóng phả lên trên da. Trong bóng tối, yết hầu Cố Cảnh khẽ chuyển động, ánh mắt thoáng chốc trở nên nguy hiểm, tối sầm xuống.


"Lục Hòa....." Giọng hắn khàn đi, mang theo chút gượng ép.


Lục Hòa nghe thấy, hai tay liền trượt lên chiếc cổ có đường cong sắc nét của hắn rồi ngẩng đầu, đôi mắt cậu lúc này đã phủ đầy men say.


"Cố tổng....."


Lục Hòa say rồi, say đến mức không biết trời đất là gì, mà cũng say đến mức trở nên táo bạo hơn.


Cậu kéo Cố Cảnh lại, từ từ áp mặt mình lại gần đối phương.


Tầm mắt cậu trong khoảnh khắc này như bị phủ một tầng sương. Cố Cảnh nhìn vào đôi mắt ấy, liền thấy ánh mắt đó đang chầm chậm mở to.


Nhưng trong mắt của Lục Hòa vẫn hiện ra rõ ràng men say. Hai ánh nhìn giao nhau trong không gian im lặng, chẳng ai nói thêm lời nào.


Bầu không khí tĩnh mịch như có một thứ gì đó không rõ tên đang len lỏi giữa bóng tối, khẽ khuấy động.


Cuối cùng, Lục Hòa nhẹ nhàng áp trán mình vào trán của đối phương, mũi cũng vô tình mà cọ vào nhau.


Hơi thở của hai người rốt cuộc cũng quấn lấy nhau. Tim Lục Hòa đập từng nhịp, từng nhịp rõ ràng, trong cơ thể như có gì đó đang cuồng nhiệt gào thét-


Tựa như chỉ cần một giây nữa thôi, nó sẽ bật ra khỏi lồng ngực.


Tiếng tim đập đinh tai nhức óc như đánh thức cơn say mơ hồ trong đầu cậu, cũng chôn vùi đi nốt chút lý trí còn sót lại.


Lục Hòa hơi hé môi, sau đó nghiêng đầu, in lên đôi môi của người đối diện một hơi thở nhẹ.


Sự tĩnh lặng trong xe cuối cùng cũng bùng nổ trong khoảnh khắc này bằng một âm thanh chẳng ai nghe thấy, đó là tiếng hai trái tim chạm vào nhau, vang vọng tựa như nổ tung sâu trong lồng ngực.


Lục Hòa cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của đối phương. Trong đầu liền "oành" một tiếng, cả người lập tức tê rần chỉ trong một cái chớp mắt.


Chỉ là một cái chạm môi, Lục Hòa đã như bừng tỉnh, vội kéo giãn khoảng cách giữa mình và người đàn ông kia.


Cậu nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm, thấy yết hầu gợi cảm kia khẽ chuyển động, còn có cả lớp kiềm chế dày đặc phủ trên đôi mắt hắn.


Cậu biết rất rõ, nếu không có tầng kiềm chế đó, người đàn ông này sẽ lập tức hóa thành mãnh thú mà nuốt chửng lấy cậu đến cả xương cũng chẳng chừa.


"Cố tổng..... anh hôn em một cái, có được không....."


Trong không gian yên tĩnh, Lục Hòa nghe rõ giọng nói khát khao từ bên trong chính mình.


Nhưng người đàn ông dưới thân vẫn không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có thể thấy được sự kiềm chế trong mắt hắn như sắp vỡ vụn.


"Cố ca ca..... anh hôn em một cái, có được không....." Thấy đối phương vẫn im lặng, Lục Hòa lại đổi cách xưng hô.



Cố Cảnh cuối cùng cũng không kiềm được nữa, lớp phòng tuyến cuối cùng của hắn cũng sụp đổ rồi. Như sợ cậu đổi ý, hắn lập tức đưa tay giữ chặt lấy gáy cậu, rồi cúi đầu hôn xuống.


Lục Hòa cảm giác như chính mình bị hơi thở lạnh lẽo ấy vây lấy, nhưng trong miệng lại là cảm giác nóng rực. Có thứ gì đó điên cuồng quấn lấy lưỡi của cậu ở trong khoang miệng, nó chủ động tấn công, vô cùng cuồng nhiệt và mãnh liệt.


Cậu cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa, cậu cần được hô hấp, nếu không sẽ ngất đi mất.


"Ưm....." Cậu kháng cự, dùng sức đánh nhẹ vào lồng ngực của đối phương.


Nhưng người kia chẳng có phản ứng gì, môi vẫn áp sát bên môi cậu.


Lục Hòa hoàn toàn bị ép buộc, cậu cảm thấy mình thực sự sắp bất tỉnh rồi. Cũng may, đúng lúc này, người đàn ông kia cuối cùng cũng buông tha cho cậu. Hắn rời môi ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mảnh dài.


Cậu th* d*c, may mắn được thở lại. Nhưng ngay sau đó, một đợt tấn công mãnh liệt khác lại lần nữa ập đến.


Ý thức của Lục Hòa dần trở nên mơ hồ.


***


Khi mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là trần nhà quen thuộc, cậu đang ở trong phòng mình.


Lục Hòa ngơ ngác chớp mắt nhìn lên trần nhà, sau đó chậm rãi vịn lấy mép giường mà ngồi dậy. Còn chưa ngồi vững, đầu đã bắt đầu đau nhức.


Đầu óc cậu choáng váng, cảm giác như bị rót nước vào, khiến cậu có cảm giác đầu nặng chân nhẹ.


Lục Hòa ngây ngốc, cố nhớ lại ký ức tối qua. Cậu nhíu mày, gương mặt ngoan ngoãn lộ ra vài phần nghi hoặc.


Cậu nhớ tối qua mình đã cùng đồng nghiệp đi dự tiệc cuối năm, sau đó có biểu diễn một tiết mục, rồi ăn uống, rồi rút thăm trúng thưởng..... Sau khi rút thăm trúng thưởng thì..... Sau đó thì sao?


Sau đó hình như mọi người đi nhận thưởng, nhận quà, tham gia hoạt động..... Cảnh tượng lúc đó vô cùng hỗn loạn.


Có người nhân lúc lộn xộn đánh cậu một cú vào đầu sao?


Chứ không thì vì sao đầu cậu lại đau đến thế này?


Lục Hòa xoa xoa đầu, với lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh rồi nhìn màn hình thì thấy đã hơn mười giờ sáng. Từ sau khi bị sếp giám sát bắt cải thiện lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, cậu chưa từng dậy muộn đến vậy.


Sếp.....


Sếp?!


Vừa nghĩ đến người đó, trong đầu cậu lập tức hiện ra một loạt ký ức.


"106 vừa trúng thưởng......"


"Trúng được hai nghìn tệ......"


"Cố tổng đã biết rồi, hiện tại đang vui mừng cho em....."



Lục Hòa ngơ ngác tiếp nhận mấy đoạn ký ức này.


Vừa mở khóa điện thoại ra, cậu đã thấy một tin nhắn chuyển khoản--


Sếp cực kỳ tốt: Đã chuyển khoản 2000 tệ, ghi chú: Tiền thưởng.


Lục Hòa: "......"


Hai má của cậu lập tức trở nên nóng bừng.


Kéo xuống phía dưới còn có vài tin nhắn--


Sếp cực kỳ tốt: Dì Phỉ đang ở nhà, sau khi dậy nhớ uống canh giải rượu nhé.


Sếp cực kỳ tốt: Dạ dày không tốt còn dám uống nhiều như vậy, lần sau phải ăn kiêng.


Lục Hòa: "......"


Cậu gãi đầu, hít sâu một hơi rồi đứng dậy rời khỏi giường.


Sau đó, khi đang cầm bàn chải đánh răng trong phòng tắm, cậu lại bất chợt khựng lại. Cậu nhìn vào trong gương, ánh mắt dừng lại trên đôi môi của mình mà nghi hoặc nheo mắt lại.


Môi của cậu có vẻ sưng hơn bình thường một chút có đúng không?


Sau đó cậu không biết đã nghĩ đến điều gì mà đôi mắt vốn đang khẽ híp lại bỗng nhiên mở to ra, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt không thể tin nổi.


Tuy ký ức có phần rối loạn nhưng trong đầu cậu vẫn hiện lên vài hình ảnh ngắn ngủi - những hình ảnh cậu và sếp ở trong xe tối hôm qua.


Cậu..... cậu..... cậu hình như đã hôn môi với sếp tối qua!


Ý nghĩ này vừa lóe lên, bàn tay của Lục Hòa cũng run nhẹ, bàn chải đánh răng trong tay cũng vì đó mà rơi xuống bồn rửa mặt.


Không thể nào là thật được!


Nhưng cái cảm giác mặt kề mặt tối qua quá chân thực, chân thực đến mức bây giờ khi nghĩ lại, toàn thân cậu theo bản năng mà trở nên vô cùng căng thẳng, thậm chí là còn có chút sợ hãi.


Cái cảm giác bị hôn đến suýt không thở nổi kia..... thật sự quá kinh khủng.


Nhưng tại sao? Cậu nhớ rất rõ, người chủ động đòi hôn tối hôm qua..... lại chính là cậu. Là cậu đã cầu xin sếp hôn mình.


Nhưng tại sao cậu lại cầu xin sếp hôn cậu?


Những lần tim đập nhanh khi ở cùng sếp trước đây, cảm giác an tâm khi nằm trong lòng của sếp, cậu luôn có một cảm giác an tâm đến kỳ lạ.....


Bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, rồi từ từ buông lỏng.


Sau một hồi tự hỏi thật lâu, cuối cùng cậu cũng tìm ra được câu trả lời.



Cậu đã thích Cố Cảnh rồi, thích người sếp luôn coi cậu như em trai kia.


Nhưng sếp là trai thẳng mà!


Cậu luống cuống nhặt bàn chải đánh răng dưới bồn lên rồi ném đi, lại lấy ra một cái mới mà tiếp tục đánh răng. Chải thật lâu, đến mức cả hàm răng trở nên ê ẩm mới lề mề súc miệng.


Toàn bộ động tác tựa như do quán tính dẫn dắt mà hoàn thành, bởi vì giờ phút này, dáng vẻ của Lục Hòa thật giống như một con búp bê nhỏ đã mất hồn mất vía.


Cậu đang nghĩ bây giờ chính mình phải làm sao, lẽ nào lại muốn bẻ cong sếp sao?


Không được! Toàn bộ công ty ai cũng biết sếp là thẳng nam thời kỳ cuối, là cái kiểu dù cho có bị ung thư giai đoạn cuối cũng không thể bẻ nổi, nếu cậu mà trực tiếp tỏ tình..... Liệu Cố tổng có cảm thấy cậu rất ghê tởm không?


Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, cả khuôn mặt Lục Hòa liền xụ xuống, thoạt nhìn chẳng khác nào một chú cún con đã mất hết tinh thần.


Vậy tối hôm qua vì sao sếp lại hôn cậu? Chẳng lẽ chỉ vì nghe cậu khẩn cầu như vậy, thấy phiền quá nên mới hôn thôi sao?


Tuy có chút vô lý nhưng cũng không phải là không có khả năng! Bởi vì tối qua sếp hôn rất hung bạo, cực kỳ hung bạo, không hề giống với những nụ hôn dịu dàng mà cậu từng biết.


Cậu có chút tủi thân, bởi vì thật sự không biết rốt cuộc mình nên làm gì tiếp theo.


Vừa nghĩ đến nụ hôn tối qua, cái loại cảm giác khiến người đỏ mặt tía tai ấy lại hiện rõ trong đầu cậu, khiến cho mặt Lục Hòa lập tức đỏ bừng lên.


Mãi đến khi cậu thất thần đi ra phòng khách, dì Phỉ nhìn thấy bộ dạng này của cậu còn tưởng rằng cậu vẫn chưa tỉnh rượu mà vội vàng bưng bát canh giải rượu ra --


"Tiểu Lục thiếu gia, đầu con còn khó chịu không?"


Lục Hòa ánh mắt mờ mịt, ".....Có ạ."


"Uống canh giải rượu vào sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút." Dì Phỉ lo lắng nhìn cậu.


Lục Hòa tràn đầy tâm sự ngổn ngang, ".....Vâng."


"Con mau uống hết canh đi, Tiểu Cố có dặn ta phải trông chừng--" Dì Phỉ còn chưa nói hết câu đã thấy Lục Hòa bỗng bật dậy khỏi ghế.


"Cố tổng? Cố tổng đang ở đâu vậy ạ?!"


Nói rồi liền làm điệu bộ như muốn chạy về phòng.


Dì Phỉ bị cậu làm cho giật cả mình, vội vàng nói: "Tiểu Cố không có ở nhà, thằng bé đã đến công ty rồi."


Nghe vậy, Lục Hòa cuối cùng cũng thở phào ra một hơi, xấu hổ nhìn dì Phỉ, rồi cố gắng tìm một cái cớ để biện minh: "Con..... con vừa nãy chỉ là định về phòng thay quần áo thôi, nhưng mà nghĩ lại vẫn là nên uống hết bát canh giải rượu này trước đã....."


Không biết Phỉ dì có tin lời của cậu hay không, nhưng bà cũng không hỏi gì thêm, chỉ đứng một bên nhìn cậu ngoan ngoãn uống hết bát canh giải rượu.


Lục Hòa vừa uống canh vừa âm thầm nghĩ cách làm sao để đối mặt với sếp.
+


Càng nghĩ sắc mặt của cậu lại càng trở nên vô cùng khó coi. Nếu cậu là một chú cún, chắc hẳn hai tai của cậu lúc này đã sớm cụp xuống rồi, đuôi cũng rũ xuống, nằm ủ rũ chẳng buồn nhúc nhích --


Thích phải thẳng nam, đời này của cậu cũng coi như xong rồi.


Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong Story Chương 38
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...