Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 37
Điều gì đến cũng đã đến.
Tối hôm đó, tiệc cuối năm được tổ chức tại một nhà hàng khách sạn bốn sao gần công ty, do Hồng Đạt bao trọn. Nhân sự công ty khá đông, dàn ra cũng được gần hai mươi bàn lớn.
Trong đó có hai bàn chính, chủ yếu là để lãnh đạo ngồi, còn lại là các bàn thường, sắp xếp theo từng bộ phận. Lục Hòa đi cùng Lan tỷ và mọi người trong tổ được phân vào một trong các bàn thường đó.
Vừa mới ngồi không được bao lâu, Cố Cảnh từ bàn chính đi xuống tìm Lục Hòa. Thế nhưng Lục Hòa lại từ chối lời mời ngồi cùng hắn, lấy lý do là lát nữa còn phải lên biểu diễn chung với đồng nghiệp.
Nghe thấy cậu nói có tiết mục biểu diễn, Cố Cảnh hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Biểu diễn? Mấy ngày nay anh không thấy em tập luyện gì cả mà?"
Lục Hòa nghĩ tới tiết mục sắp tới, khóe miệng giật giật một chút, cuối cùng vẫn cố gắng giải thích rõ ràng với sếp: "Tiết mục của bọn em không cần tập, chỉ cần ứng biến tại chỗ là được rồi."
Tiệc tối bắt đầu, trên màn hình lớn phát chiếu một slide powerpoint trừu tượng, thiết kế toàn bộ là hình ảnh mang phong cách "người lao động công sở" được cách điệu quá mức, vừa nhìn đã biết là do nhân viên công ty tự làm lấy.
Sau đó, tổng giám đốc của bọn họ - Cố tổng bước lên sân khấu nói vài lời để khai mạc. Khi Cố Cảnh phát biểu, cả hội trường gần như không có một ai nói chuyện. Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi mà điềm đạm, nội dung cũng là những lời khách sáo giống với các năm trước. Tuy không có gì mới lạ nhưng mọi trình tự vẫn được hắn kiên nhẫn hoàn tất.
Ngay sau đó, trong lúc nhà bếp bắt đầu đưa đồ ăn ra phục vụ, các tiết mục văn nghệ từ các bộ phận đã được tập dượt sẵn lần lượt được trình diễn.
Tiết mục "múa chăn" của nhóm Lục Hòa được sắp xếp trình diễn về cuối. Mấy người bọn họ ngồi ở dưới khán đài, lần lượt xem qua các tiết mục biểu diễn phía trước, nào là các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp múa cổ phong, tiết mục song ca nam nữ, rồi cả những tiểu phẩm ngắn hài hước.....
Tóm lại, không có tiết mục nào kỳ quặc như múa chăn của bọn họ cả.
Khi đến lượt lên sân khấu, Lục Hòa cũng cùng mấy người còn lại mà khoác tấm vải màu hồng nhạt quấn quanh người, cả người lập tức chìm vào trong bóng tối.
Loại vải mà Tiểu Béo mua là vải xuyên sáng, dưới ánh đèn sân khấu, người bên ngoài không thể thấy rõ được người ở bên trong, chỉ nhìn thấy mấy khối vải màu khác nhau như đang lơ lửng. Còn những người đang trùm trong vải thì lại có thể nhìn xuyên qua, thấy rõ được khung cảnh sáng rỡ ở bên ngoài.
Mấy tấm vải trông vô cùng kỳ quặc dưới ánh đèn khiến người ta không nhịn được mà phải nhìn chằm chằm. Nhất là mấy vị lãnh đạo ngồi ở hai bàn đầu, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ khó hiểu, giống như là đang nhìn thấy một nghi thức gì đó không thuộc về thế giới này.
Ngay sau đó, một đoạn nhạc nền vui nhộn vang lên. Bốn mảnh vải bắt đầu "giương nanh múa vuốt", mỗi người một kiểu múa loạn xạ. Một vị lãnh đạo lớn tuổi ngồi hàng đầu thậm chí còn bị dọa cho giật mình, cứ ngỡ như mình vừa bước nhầm vào hiện trường hiến tế của một tà giáo nào đó.
Sau đó, tiếng cười bắt đầu lan ra từ phía các nhân viên. Không rõ là cười vì âm nhạc kỳ dị đến có tính tẩy não, hay là vì mấy tấm vải trông cứ như đang co giật ở trên sân khấu.
Thậm chí còn có người rút điện thoại ra quay video mà đăng ngay lên vòng bạn bè.
Cố Cảnh ngồi ở hàng đầu, vừa nhìn qua đã nhận ra ngay thân ảnh cao gầy đang quấn vải hồng nhạt kia chính là tiểu thiếu gia nhà mình. Lúc này, tiểu thiếu gia đang hoàn toàn đắm chìm trong điệu nhảy hỗn loạn dưới nền nhạc quái đản. Động tác thì lộn xộn, biểu cảm thì căng cứng đầy gắng gượng. Loại cảm giác vừa mù mờ bất lực, lại vừa cố sống cố chết mà gồng mình diễn đó quá rõ ràng. Cố Cảnh cũng không nhịn được, hơi nghiêng đầu về sao mà nở một nụ cười.
Lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu "ứng biến tại chỗ" kia của thiếu gia nhỏ rốt cuộc là có ý gì.
Nhạc nền vang được khoảng nửa phút, mấy người trên sân khấu đều tưởng rằng tiết mục đã kết thúc. Vừa định khom lưng cúi chào, chuẩn bị lui xuống thì bất ngờ, sau một khoảng ngắt chừng hai giây, phía sau lại vang lên một đoạn nhạc nền quái dị khác.
Mấy tấm vải đủ màu trên sân khấu không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn nhau, rõ ràng là ai nấy cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, từng người một đều đồng loạt..... quay sang nhìn tấm vải đen duy nhất.
Không biết vì sao, rõ ràng là tất cả đều đang phủ kín vải, vậy mà người xem bên dưới vẫn dễ dàng nhận ra tấm vải đen kia đang..... cứng đờ.
Dáng vẻ kia rõ ràng chính là chột dạ!
Hiệu ứng sân khấu lập tức đạt đến đỉnh điểm, khán giả bên dưới cười đến suýt ngã ra khỏi ghế.
***
"Ý gì đây? Đừng nói là ngay cả nhảy bao lâu bọn họ cũng chưa bàn kỹ với nhau nhé? Hahahaha!"
"Chịu không nổi luôn! Tôi đã cười đến mức đau cả bụng rồi đây này!"
"Ban đầu tôi còn tưởng cái đám trùm vải này định làm trò gì dọa lãnh đạo ở hàng ghế đầu, kiểu như là màn trình diễn nghệ thuật phản kháng xã hội ấy..... Kết quả hoá ra là..... đi tấu hài thật à? Hahahahaha!"
"Rốt cuộc là phòng ban nào đã tổ chức ra tiết mục này vậy? Hiệu quả..... thật sự không tồi đâu nha?"
Đám đồng nghiệp cùng bộ môn đã cười đến mức ôm bụng không ngồi dậy nổi. Hai cô gái hướng nội ban đầu còn bị ép phải lên sân khấu, giờ cũng đã cười đến mức nghẹt thở, gương mặt nghẹn đi như đang đeo mặt nạ.
Trên sân khấu, Tiểu Béo rón rén đi lại gần mấy người kia, cúi đầu nhỏ giọng, vừa chột dạ vừa giải thích: "Nhạc là tớ tìm tùy tiện trên mạng nên không biết đây là bản tổng hợp....."
Lục Hòa không nói một lời, chỉ im lặng thu mình trong lớp vải hồng nhạt. Nghe thấy phía sau lại vang lên đoạn nhạc mới, cậu đành nhận mệnh mà giơ tay, tiếp tục..... lắc chân múa tay theo nhạc.
Bản nhạc "hành xác" này kéo dài đến tận bốn phút, trong đó lại chèn không biết bao nhiêu đoạn nhạc nền khôi hài và rối rắm, cứ như thể một bản remix lỗi thời. Đến lúc nhạc cuối cùng cũng đã tắt hẳn, mấy người trên sân khấu vẫn còn đứng đơ tại chỗ, không dám tin đã thật sự kết thúc.
Bọn họ còn nghĩ chắc lại phải chờ thêm hai giây rồi nó sẽ bất ngờ bật lên đoạn tiếp theo nữa chứ gì.
Thế nhưng khi đã trôi qua mười giây trong sự im lặng tuyệt đối, họ rốt cuộc cũng xác định được - hết thật rồi.
Ngay khoảnh khắc đó, tấm vải đen trực tiếp quỳ một gối xuống đất, người bên trong thở hổn hển đến mức cả tấm vải cũng phập phồng theo. Nhìn là biết bên trong đã mệt đến suýt ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc này, tấm vải đỏ và vải hồng nhạt đã lặng lẽ rút lui ra khỏi sân khấu. Ánh mắt của Cố Cảnh dõi theo tấm vải hồng, nhẹ nhàng dịch ghế đứng dậy rồi rời khỏi bàn chủ tọa.
Tấm vải lam cũng đang định bước xuống theo, thì bỗng quay đầu lại, thấy tấm vải đen đang ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi, bộ dáng y như muốn mặc kệ đời. Cô liền lập tức quay lại mà kéo tay người kia: "Tiểu Béo, đừng có nằm ở đó nữa. Nghĩ đến các em 'vợ' của cậu mà đứng dậy đi."
"Giờ chúng ta đã mất hết mặt mũi rồi, cậu đừng có lăn chết trên sân khấu nữa, mệt chết cũng không được! Đã mất mặt lại còn để nhục nhã như thế không đáng!"
Cuối cùng, tấm vải đen cũng lảo đảo lê bước xuống sân khấu như thể đang cố hít từng hơi tàn cuối cùng.
Phía sau vang lên giọng MC đang cố nhịn cười —
"Một lần nữa xin cảm ơn phòng vận hành Hồng Đạt đã mang đến tiết mục 'múa chăn'....."
Lục Hòa vừa xuống khỏi sân khấu liền rướn đầu ra khỏi đống vải quấn người, trong suốt bốn đến năm phút trời buộc phải nhảy múa trong tấm vải ấy, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Trán ướt đẫm, tóc mái dính bết lòa xòa, còn trên đầu thì từng túm từng túm tóc dựng lên như bị điện giật.
Khi Cố Cảnh đến nơi, cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là thiếu gia nhỏ nhà mình mặt đỏ phừng phừng, thở phì phò, dáng vẻ mệt rã rời y như một con cún nhỏ vừa bị chủ nhân bắt chạy vòng vòng quanh sân.
Cố Cảnh bước lại gần, vươn tay lật tấm vải đang quấn trên người cậu ra. Tấm vải vừa được xốc lên, cún con quý tộc nhà hắn mới lập tức lộ nguyên hình, vẫn còn chưa hoàn hồn mà th* d*c không ngừng.
Cho đến khi cảm giác trên người mát mẻ hẳn đi, cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa bước đến gần mình.
Ánh đèn phía trên rọi xuống, bóng mi dày của cậu in thành một mảng tối nhỏ dưới mắt. Khi cậu ngẩng đầu lên, cái bóng ấy dần dần thu lại, cuối cùng đôi mắt sáng lấp lánh cũng hoàn toàn hiện rõ dưới ánh đèn.
"Cố tổng?"
Vẫn còn chưa lấy lại nhịp thở, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ, Lục Hòa lờ mờ nhận ra người kia là ai thì liền không kiềm chế được mà chậm rãi nghiêng người tựa về phía đối phương, nhỏ giọng nói ra một chữ: "Mệt....."
Cún con lại bắt đầu muốn làm nũng rồi.
Cố Cảnh khẽ cười, một tay đỡ lấy người đang mềm nhũn trong lòng, tay còn lại rút một chiếc khăn tay của nam giới từ túi ra, cúi người nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cậu.
Chung Trì rốt cuộc cũng kéo được tấm vải dệt quấn quanh người xuống. Vừa quay đầu lại liền thấy cảnh tượng hai người sắp ôm lấy nhau kia, mà một trong số đó, lại chính là vị Cố tổng nổi tiếng lạnh lùng không gần gũi một ai của bọn họ, trong thoáng chốc, cả người của anh ta như bị sét đánh, lảo đảo mà lùi về sau mấy bước.
Chung Trì: "......"
Đ*cm! Đây là tình huống gì vậy trời?!
Anh ta còn chưa kịp tiêu hóa xong cú sốc này, sau lưng liền vang lên tiếng Lan tỷ yếu ớt gọi: "Chung Trì, lại đây giúp chị một tay với, tiểu Béo sắp chịu không nổi rồi!"
Lan tỷ và tiểu Béo phải nghỉ ngơi một hồi lâu mới tạm hồi lại chút sức.
Chung Trì, người duy nhất còn thừa sức, đã sớm điều hòa xong nhịp thở. Lúc này anh ta nhìn hai người trước mắt cứ như vừa trải qua một trận chiến sống còn mà bật cười nói: "Thật sự là mệt tới mức này sao?"
Lan tỷ giơ tay vẫy vẫy, mệt đến nỗi ngồi cũng lười nhúc nhích: "Chị đâu còn trẻ như cậu nữa....."
Tiểu Béo thì thều thào như người sắp trút hơi thở cuối cùng: "Đây là hơi thở của sự sống sao, đã lâu rồi tôi không cảm nhận được......"
Chung Trì bật cười nhìn hai người, nhưng rồi bỗng nhớ đến Lục Hòa lúc vừa kết thúc tiết mục vẫn không hề có biểu hiện gì là quá mệt, sắc mặt cũng chẳng thay đổi mấy. Đáng lý ra với thể lực đó, cậu hẳn là không đến mức phải phờ phạc thế kia chứ.....
Nghĩ đến đây, anh ta chợt nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy được sau khi xuống sân khấu.
Dựa theo kinh nghiệm tình trường bao năm của anh ta, vừa nãy nhìn thoáng qua là đủ để khẳng định được - có gì đó không đúng.
Khi cùng Lục Hòa xuống sân khấu, anh còn để ý thấy bước chân của đối phương vẫn rất vững vàng, hô hấp cũng không có hỗn loạn gì mấy, rõ ràng là thể lực vẫn dư dả, vậy thì..... Vì sao vừa thấy Cố tổng, cậu liền yếu ớt tới mức nhào hẳn vào lòng người ta như vậy?!
"Tiểu Hòa đâu rồi?"
Đang mải suy nghĩ thì Chung Trì lại bị một câu hỏi của Lan tỷ kéo về thực tại. Anh ta vẫn còn nhớ tới khung cảnh vừa nãy, đành thành thật trả lời: "Bị Cố tổng ôm...... mang đi rồi."
Lan tỷ "chậc" một tiếng, nghiêng đầu nhíu mày: "Tiệc cuối năm này, chẳng lẽ Cố tổng cũng định mang Tiểu Hòa theo bên cạnh người như vậy luôn sao?"
Khoảng thời gian này, mọi người trong bộ phận cũng ngầm hiểu cả rồi, cứ đến giờ cơm trưa là y như rằng Cố Cảnh và Lục Hòa sẽ cùng nhau ra ngoài ăn. Tần suất bị bắt gặp đi ăn cùng nhau cao đến mức không cần phải giấu giếm gì nữa.
Bất quá tiệc cuối năm thì đâu giống như đi ăn cơm trưa. Chẳng lẽ định thật sự dắt một thực tập sinh lên bàn chủ tọa ngồi sao?
Nhưng đứng từ góc nhìn của Cố tCảnh thì..... Lục Hòa có cả hàng vạn lý do để ngồi trên bàn chính.
Không chỉ là thiếu gia của đối tác chiến lược lâu năm, mà cậu còn là người đã được chính Cố tổng xác nhận là "phu nhân tương lai", với thân phận như vậy, ngồi vào bàn chủ tọa là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Mà quả nhiên, ngay khi thấy Cố tổng định dắt người về phía bàn chính thì tiểu thiếu gia nhà ai đó đã mở miệng phản kháng: "Chúng ta phải ngồi ở bàn chính thật sao?"
Giọng nói kia rõ ràng không đơn giản chỉ là một câu hỏi. Cố Cảnh liếc nhìn cậu một cái, liền nghe ra được ngay ẩn ý trong lời nói đó.
"Em không muốn ngồi bên đó sao?"
Lục Hòa gật đầu: "Không muốn. Em muốn ngồi chung với các đồng nghiệp cơ."
Cố Cảnh trầm ngâm một lát cũng cảm thấy có lý. Bàn chính ngoài hắn và Lục Hòa ra, toàn là người ngoài mà vị thiếu gia nhỏ này không hề quen biết, miễn cưỡng lôi người lên đó cũng không khác gì đem cậu ra làm tiêu điểm cho cả hội trường soi mói cả.
Nghĩ vậy, hắn đành dứt khoát để Lục Hòa trở về chỗ ngồi cùng với đồng nghiệp.
Vì thế, ngay khi mấy người phía dưới hậu trường vừa về lại bàn thường của bộ phận mình trong tiệc rượu để ngồi liền thấy Lục Hòa đã ngồi ở đó, vẫn bình tĩnh như thường.
Cậu cười, vẫy tay chào bọn họ.
Chung Trì tròn mắt đi tới trước: "Không phải cậu bị Cố tổng bắt đi rồi sao?"
Lục Hòa cười cười: "Sau đó em tự quay lại. Em muốn ngồi cùng với mọi người mà."
Đồng nghiệp ở bàn này đều vui vẻ gật đầu, rõ ràng là hoan nghênh cậu quay lại.
Màn biểu diễn trên sân khấu rất nhanh liền kết thúc, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn ra, rượu vang cũng đã được rót đầy. Không khí trong nhà ăn dần nóng lên, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả, bầu không khí náo nhiệt không thôi.
Một bên ăn uống, một bên tham gia rút thăm trúng thưởng trên sân khấu.
Lục Hòa bị mọi người xúi giục nên cũng nhấp chút rượu nhưng tửu lượng của cậu không cao, mà bản thân cũng chẳng thích uống nên chỉ đành nhấp vài ngụm cho có rồi đặt ly xuống.
Trên sân khấu vang lên tiếng hô gọi dãy số trúng thưởng, bầu không khí quanh đó ngày càng hưng phấn. Ban đầu Lục Hòa cũng chẳng mấy hứng thú nhưng bị cảm xúc náo nhiệt xung quanh lây sang, rốt cuộc cũng hào hứng hẳn lên mà cùng mọi người chăm chú lắng nghe MC đọc số.
Chỉ là vài lượt trôi qua vẫn không thấy gọi đến số trong tay mình khiến cho Lục Hòa có chút thất vọng. Ngay giây tiếp theo, tiểu Béo ở bên cạnh đột nhiên bật dậy khỏi ghế: "Tớ trúng rồi! Tớ trúng thưởng rồi!!!"
Đồng nghiệp xung quanh cũng đứng cả lên la hét chúc mừng. Lục Hòa cũng không hiểu sao mà thấy máu nóng trong người sôi lên, cứ như thể người trúng số là mình vậy. Cậu cũng đứng dậy cười, phụ họa theo tiếng reo hò ồn ào của đồng nghiệp mà vui vẻ hoà mình vào không khí ấy.
Hoạt động vẫn còn tiếp tục. Lục Hòa cũng không nhớ rõ mình đã cụng bao nhiêu ly với mọi người, chỉ biết là cậu càng lúc càng cảm thấy choáng váng, đầu óc như bị bọc trong một lớp tơ mỏng, mọi tiếng ồn xung quanh dần trở nên mơ hồ đến lạ thường.
Đến khi Cố Cảnh từ bàn chính quay xuống tìm người thì liền nhìn thấy cún nhỏ nhà mình đã uống đến mức bò cả ra bàn rồi.
Hắn cau mày bước nhanh đến, nhìn cún nhỏ mặt mày đỏ bừng, đôi mi nhíu chặt lại càng sâu.
Chỉ mới quay lưng chưa được bao lâu, người này đã say đến như vậy rồi.
Cố Cảnh cúi người nâng cậu dậy, lại thấy Lục Hòa híp mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lờ đờ như chẳng nhận ra là ai, tay run run s* s**ng lên bàn tìm lại ly rượu.
Cậu cầm lấy một ly, đôi mắt mơ màng say khướt, lại còn nở một nụ cười mơ hồ, rồi vừa nâng ly về phía một hướng khác vừa lẩm bẩm: "Cậu cũng trúng giải à....."
"Chúc mừng..... chúc mừng....."
Cố Cảnh: "......"
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 37
10.0/10 từ 33 lượt.
