Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Chương 36
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lục Hòa đã từ từ tỉnh giấc trên giường.
Lúc mở mắt liền cảm thấy trần nhà trông khá là lạ, cậu có chút không kịp phản ứng, nằm im một lúc lâu rồi mới nhớ ra hôm qua mình đã đi tắm suối nước nóng cùng với sếp.
Sếp.....
Lục Hòa giật mình, liền quay đầu nhìn ra mép giường, không thấy bóng dáng của sếp đâu.
Cậu khẽ nhíu mày, không nhận ra mình có chút bực bội đến khó tả.
Vớ lấy điện thoại từ chiếc bàn bên cạnh giường để xem giờ, hiện tại mới chỉ có hơn năm giờ sáng.
Lục Hòa thực sự rất kinh ngạc, từ trước đến nay cậu chưa từng thức dậy sớm như thế này bao giờ.
Cậu bắt đầu hồi tưởng lại chuyện tối qua—
Ngồi quây bên cạnh lò pha trà, sau đó liền dựa vào sếp mà ngủ thiếp đi, lúc đó hình như chỉ vừa mới hơn tám giờ tối, khó trách hôm nay cậu lại có thể tỉnh sớm đến vậy.
Vậy còn sếp thì sao?
Trong lúc Lục Hòa còn đang nghi hoặc thì cánh cửa phòng đã bị đẩy ra, Cố Cảnh vẫn cầm điện thoại dán lên bên tai mà đi vào, nhìn bộ dáng hẳn là vừa mới gọi điện xong.
Thấy Lục Hòa đã tỉnh dậy, đang ngồi ngay ngắn trên giường, Cố Cảnh cũng khựng lại một chút, ngay sau đó hắn liền thu lại điện thoại, chậm rãi đi đến bên mép giường, rồi từ từ quỳ lên giường, cách một lớp chăn mà ôm người kia vào trong ngực.
"Anh có làm em tỉnh giấc không?" Cố Cảnh hỏi khẽ.
Lục Hòa vừa nhìn vào mắt hắn liền chẳng còn giận nổi nữa, vùi đầu vào cổ của Cố Cảnh như một con cún nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng cọ cọ, "Không đâu, em đã ngủ đủ rồi."
Câu này cũng không phải nói dối, đúng là cậu đã ngủ rất ngon.
Hai người lại nằm lì trên giường một lúc lâu, cuối cùng mới chịu rời giường đi vệ sinh cá nhân.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản xong, Cố Cảnh liền đưa cậu về nhà.
Lúc vừa mới qua bảy giờ sáng, Lục Hòa đã đến căn biệt thự của sếp, mà Cố Cảnh sau khi đưa cậu về nhà thì lại gần như lập tức quay đầu xe vội vã trở lại công ty.
Vì thế Lục Hòa lại một lần nữa chán đến phát ngốc, ở nhà nằm lăn lộn cả một ngày.
Tối hôm đó, cậu lại nhận được điện thoại từ gia đình, lần này là từ anh trai.
Gần đến cuối năm, công ty cũng sắp nghỉ lễ, anh trai cậu lại gọi đến hỏi khi nào thì cậu mới về nhà.
Thật ra trước đó Lục Hòa cũng rất muốn về, nhưng không biết từ lúc nào, có lẽ là do đã quen sống cùng sếp mà giờ đây cậu lại càng muốn cứ tiếp tục sống cùng với sếp như vậy mãi.
Cậu vẫn lấy lý do giống hôm qua để trả lời đối phó với ba mẹ, ai ngờ anh trai lại đột nhiên đổi chủ đề, hỏi cậu năm nay có định dẫn sếp về nhà ra mắt ba mẹ hay không.
Lục Hòa có chút ngớ người, hỏi lại vào điện thoại: "Sao ai cũng hỏi em chuyện này vậy?"
Cậu còn chưa quên tối qua mình đã nằm trong ngực của sếp, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cũng đã nghe được sếp hỏi cậu một câu giống y như vậy.
Tại sao ai cũng hỏi cậu có muốn dẫn sếp về nhà không vậy?
Sau khi hắn hỏi xong, Lục Tiến ở đầu bên kia điện thoại cũng im lặng trong chốc lát, có chút lúng túng.
"Ờ..... Tiểu Hòa à, em vẫn ngại ngùng không dám nói cho ba mẹ mấy chuyện này sao?" Cuối cùng Lục Tiến mới lên tiếng, giọng đầy dò xét
Lần này đến lượt Lục Hòa im lặng.
Cậu biết dạo gần đây cách cậu và sếp tương tác quả thật có gì đó không ổn..... Hôm qua sếp cũng đã hỏi cậu vì sao lại thẹn thùng như vậy, hiện tại anh trai lại hỏi y chang?
Lục Hòa mơ hồ cảm thấy mình nhất định đã bỏ sót một điều gì đó rất quan trọng, giống như có một tầng sương mỏng trước mắt đang dần được hé mở, để lộ ra một góc của chân tướng phía sau.
Cậu muốn cố gắng lật tung mọi thứ lên để nhìn cho rõ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói của anh trai lại vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ đang dần rõ ràng của cậu.
"Không sao đâu, nếu không muốn nói thì thôi, không muốn dẫn theo thì cũng không cần phải miễn cưỡng. Em cứ làm theo ý của mình là được, sẽ không có ai ép buộc em cả."
"Đến lúc công ty cho nghỉ thì về nhà đi, ba mẹ cũng nhớ em lắm."
Lục Hòa không nghĩ gì thêm nữa, nói chuyện với anh thêm vài câu rồi cũng nhanh chóng cúp máy.
Hôm sau trở lại Hồng Đạt đi làm, đề tài trò chuyện trong văn phòng của đồng nghiệp lại thay đổi.
Tết Nguyên Đán vừa qua không lâu, lễ Tết truyền thống đã đến gần, công ty cũng sắp nghỉ đông. Trước khi nghỉ, tất nhiên sẽ có tiệc cuối năm.
"Tiệc cuối năm chẳng phải rất vui sao?" Chung Trì lên tiếng.
Tiểu Béo mặt nhăn như khỉ đột: "Đó là với mấy đứa hướng ngoại như cậu thôi, bọn tớ hướng nội tham gia cái này chẳng khác nào chịu tra tấn cả."
"Cũng không đến nỗi tệ đâu." Lan tỷ chen vào "Công ty của chúng ta dù sao cũng chịu chi một chút, địa điểm tổ chức toàn là khách sạn cao cấp, có cả quà tặng, còn có thể rút thưởng. Có điều..... cái dở nhất chính là phải biểu diễn một tiết mục."
Vừa nhắc đến biểu diễn, không khí trong cả khu làm việc liền xìu xuống hẳn.
Đây là lần đầu tiên Lục Hòa tiếp xúc với môi trường công sở, cậu chưa từng tham gia tiệc cuối năm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngán ngẩm của mọi người cũng đoán được chắc không phải là hoạt động gì thú vị cho cam.
Vì ai cũng ngán khoản biểu diễn nên công ty đẩy mãi cũng không có ai xung phong, chuyện chuẩn bị tiết mục thì ai trốn được là trốn, có thể lảng tránh được bao nhiêu thì lảng tránh bấy nhiêu.
Mắt thấy tiệc cuối năm cận kề mà bộ phận của bọn họ vẫn chưa chuẩn bị được tiết mục nào ra hồn, Lan tỷ chỉ còn biết thở dài, quyết định áp dụng lại cách đơn giản nhất từng dùng năm ngoái - rút thăm.
Bốc trúng ai, người đó sẽ phải lên biểu diễn.
Có tổng cộng bốn suất biểu diễn, Chung Trì tự nguyện nhận một suất, còn lại ba vị trí chỉ có thể dựa vào vận may quyết định.
Lục Hòa cũng tham gia rút thăm. Vận khí không tệ, cậu không bị gọi tên. Cậu liếc qua Lan tỷ đang đứng ở bên cạnh, thấy chị ấy cũng nhẹ nhàng thở phào liền nghĩ chắc là chị cũng thoát được.
Người xui xẻo chính là Tiểu Béo, kẻ vừa hướng nội vừa mê anime. Vừa bị gọi tên, cậu ta đã suýt chút nữa ngã quỵ ngay tại chỗ vì sốc.
Ngoài Tiểu Béo, hai người còn lại bị rút trúng là hai cô bé mới vào công ty chưa được bao lâu. Tính cách của cả hai đều vô cùng nhút nhát, thuộc kiểu ngày thường ở văn phòng chỉ im lặng nghe đồng nghiệp trò chuyện, nghe thấy chuyện gì buồn cười thì trộm che miệng cười một cái, hoàn toàn là hai nữ sinh nhỏ nội hướng điển hình.
Nhìn sắc mặt trắng bệch như sắp ngất của Tiểu Béo, Lan tỷ không đành lòng, vội vàng tiến lên dỗ dành: "Tiểu Béo, không sao đâu, chỉ là biểu diễn một tiết mục thôi mà."
Tiểu Béo quay đầu lại, cười khổ đến tuyệt vọng: "Lan tỷ..... em cảm giác như em có khả năng sẽ chết ngay trên sân khấu vậy. Đến lúc đó chị nhớ giúp em nói với các 'vợ' của em là..... em yêu họ nhiều lắm....."
"Nếu có thể..... chị tìm ai đó đem tro cốt của em làm thành tấm mica lưu niệm, in hình Asuka - 'vợ cả' của em lên đó để em có thể ngày ngày được ở bên cạnh cô ấy nhé....."
Lan tỷ lắc đầu đầy bất lực: "Tiểu Béo! Mau tỉnh lại đi!"
Lục Hòa đứng nhìn hai người bọn họ diễn trò đến mức không nhịn được mà bật cười.
Ngay khoảnh khắc đó, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vai của cậu. Lục Hòa quay đầu lại, là Chung Trì.
Chung Trì cười nói: "Ai nói Tiểu Béo không có năng khiếu biểu diễn chứ? Thế này gọi là thiên phú đấy!"
Lục Hòa cũng khẽ cười theo, vừa mới nhếch miệng lên đã bị Tiểu Béo bắt gặp.
"Tiểu Hòa! Cậu còn cười?! Chúng ta là không phải anh em tốt sao!"
Lục Hòa vội vàng thu lại nụ cười, cố gắng làm ra vẻ mặt bi thương nhưng đôi mắt vẫn cong cong. Cho nên, cái biểu cảm đau khổ kia thật ra chỉ chiếm chừng 20%, phần còn lại toàn là nhịn không được ý cười.
Ban đầu Lục Hòa cứ tưởng chuyện biểu diễn này chẳng liên quan gì đến mình nữa, cho đến khi gần tan ca, cậu bị Lan tỷ chặn ngay cửa. Chỉ trong nháy mắt, vừa thấy cậu, Lan tỷ đã lập tức kéo người đi, không cho phản kháng.
Lục Hòa ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn đi theo Lan tỷ đến một tiệm cà phê nằm gần công ty. Gọi hai ly đồ uống nóng cùng hai phần bánh ngọt nhỏ, Lan tỷ liền mở điện thoại ra, lướt tới đoạn trò chuyện gần nhất.
Thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lục Hòa, chị đi thẳng vào vấn đề luôn: "Hôm nay không phải có một suất biểu diễn thuộc về Tiểu Béo sao?"
Lục Hòa gật đầu, lại nghe chị Lan nói tiếp: "Còn lại hai suất thì đều rơi vào hai em gái mới vào công ty, tính cách lại vô cùng hướng nội. Mới vừa nãy cả hai đứa đều nhắn tin cho chị....."
Với vai trò là chị cả của bộ phận, Lục Hòa cũng hiểu được vì sao hai cô nàng kia lại tìm tới chị.
Lan tỷ vừa thở dài vừa nói tiếp: "Chị nghĩ, mấy bé ấy mới vào thì thôi cũng được, lại thêm tính tình nhút nhát, biểu diễn gì đó với các em ấy đúng là quá sức. Nên tụi nó đã nhờ chị tìm người thay thế cho, chị cũng thấy hợp lý thôi. Dù sao thì da mặt chị cũng không phải loại mỏng, trải gió dầm sương ở Hồng Đạt cũng đã bao năm rồi....."
"Nhưng vấn đề là..... cả hai đứa đều cùng lúc tìm tới chị, chị có phân thân cũng không thể giúp hết được. Nếu chỉ giúp một bên, còn bên kia thì sẽ nghĩ ra sao, rất khó xử phải không?"
Nghe đến đây, Lục Hòa rốt cuộc cũng hiểu vì sao mình bị gọi ra.
Quả nhiên, Lan tỷ ngừng một chút rồi tiếp tục: "Chị mới nhớ tới còn có em. Tuy em cũng mới vào không lâu nhưng tính cách không đến mức quá ngại ngùng như hai cô bé kia. Quan trọng nhất là em hoà đồng, thân thiết với mọi người....."
"Tiểu Béo, Chung Trì..... đều là người quen thuộc với em, chị nghĩ nếu cả đám chúng ta cùng nhau lên sân khấu chắc sẽ vui hơn rất nhiều. Nhưng nếu em không muốn thì cũng không sao, chị sẽ đi hỏi thử người khác."
Lục Hòa im lặng nghe hết, sau đó mới mở miệng: "Cũng được ạ, em có thể thay một suất biểu diễn."
Thực ra cậu cũng không hứng thú lắm với chuyện lên sân khấu, nhưng cũng không đến mức quá bài xích. Đối với cậu mà nói, có lên hay không cũng chẳng sao. Nếu như một chuyện mình thấy không có vấn đề gì, lại có thể giúp người khác bớt khó xử, vậy thì cũng không tồi.
Hơn nữa Lan tỷ nói cũng đúng, cậu đối với đồng nghiệp trong bộ phận gần như ai cũng quen biết, trước giờ chưa từng thử cùng nhau biểu diễn hay làm tiết mục gì cả, lần này cũng xem như là một trải nghiệm mới mẻ cũng được.
Nghe cậu nói vậy, Lan tỷ vô cùng vui mừng mà gật đầu nói: "Sao em lại ngoan thế này chứ? Em trai của chị mà được một nửa như em thì tốt quá rồi!"
Lục Hòa chỉ cười cười, không nói gì.
Lan tỷ tiếp tục: "Hai cô bé kia lúc nãy còn gửi chị cho chị một phong bao nữa đó, cứ coi như mời tụi mình mấy cái bánh này đi."
Lục Hòa gật đầu, chợt nhớ ra gần đây mình đang phải ăn kiêng để dưỡng dạ dày, liền đẩy phần bánh nhỏ của mình về phía chị: "Lan tỷ cũng ăn cái này luôn đi."
Nói đi cũng phải nói lại, tiết mục biểu diễn nghe thì có vẻ ghê gớm nhưng thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Lục Hòa hồi còn đi học cũng từng tham gia không ít ban nhạc của trường, tiện tay kéo một khúc violin hay thổi một bản sáo đều xem như là có thể thành một tiết mục. Đối với cậu mà nói, biểu diễn kiểu này cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Thế nhưng sau khi thống nhất được người sẽ lên biểu diễn, Lan tỷ và mọi người lại chẳng ai đến tìm Lục Hòa thêm lần nào nữa. Cứ như chỉ cần xác định ai sẽ lên sân khấu là đủ, còn biểu diễn cái gì thì..... không quan trọng.
Cho đến tận tối trước ngày diễn ra buổi tiệc cuối năm, Lan tỷ không biết đã lục ở đâu ra một tấm vải lớn màu hồng nhạt đưa cho cậu rồi nghiêm túc nói: "Đây, trang phục biểu diễn."
Lục Hòa nhìn tấm vải to đùng, lật qua lật lại xác nhận đúng là chỉ có một tấm vải thông thường. Một dấu chấm hỏi dần dần xuất hiện trên đầu cậu.
"Cái này..... phải mặc kiểu gì?" Lục Hòa thật sự bối rối rồi.
Đây chính là bộ trang phục biểu diễn kỳ quặc nhất mà hắn từng thấy, vừa "có cá tính", vừa mang hơi hướng..... kỳ dị.
Lan tỷ không nói gì, chỉ lặng lẽ chỉ ra sau lưng. Chung Trì lúc này cũng đang cầm một tấm vải lớn màu đỏ đi tới, dừng lại ở trước mặt Lục Hòa mà thản nhiên nói: "Ý tưởng của Tiểu Béo đấy, không thì cậu tự hỏi cậu ta đi."
Lục Hòa liền quay sang nhìn Tiểu Béo - người đang ôm một tấm vải màu đen, ánh mắt tràn đầy chất vấn.
Tiểu Béo cười hớn hở gật đầu: "Vì để các 'vợ' của tôi không phải thủ tiết, tớ cuối cùng cũng đã nghĩ ra được một tiết mục có thể giúp tớ không phải mất mặt tới chết ngay trên sân khấu rồi."
Lục Hòa gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ thấy Tiểu Béo vung mạnh tấm vải đen trùm lên người, toàn thân lập tức bị che kín mít, trùm kín như một đống than di động. Giọng nói của cậu ta vang ra từ trong lớp vải: "Tiết mục này gọi là vũ đạo múa chăn. Chúng ta chỉ cần trùm chăn lên là sẽ không có ai nhìn thấy được mặt của chúng ta, đến lúc đó nhảy loạn xạ theo nhạc nền là được rồi."
Lục Hòa: "......"
Tiểu Béo vừa dứt lời liền bắt đầu làm ra mấy động tác tùy hứng: quơ tay loạn xạ trong lớp vải, chân cũng giậm giậm vài cái, phối hợp thành một màn vũ đạo theo đúng nghĩa đen - động tác tùy tiện, tâm hồn phơi phới, tinh thần vô cùng tự do.
Tấm vải kỳ quặc ấy lắc lư theo điệu nhảy, trông giống như một sinh vật không rõ chủng loại đang thực hiện nghi lễ cầu mưa ngay giữa phòng họp vậy.
Lan tỷ hơi nhíu mày, giọng đầy lo lắng: "Lãnh đạo..... sẽ không nghĩ đầu óc của chúng ta có vấn đề đấy chứ?"
Chung Trì thở dài phụ họa: "Có khi còn nghĩ tụi mình là mấy ông thầy pháp được mời về làm lễ trừ tà cũng nên."
Lục Hòa nhìn đám người quấn vải đủ màu, thành thật nói: "Thực ra, em chưa từng thấy thầy pháp nào lại trông quái dị như thế này."
Lúc này, từ bên trong tấm vải đen, Tiểu Béo ló cái đầu ra. Có vẻ mấy cú "vũ đạo ngẫu hứng" khi nãy đã khiến cậu ta tiêu hao kha khá thể lực. Khuôn mặt tròn đỏ bừng vì nghẹn thở, cậu ta thở hổn hển mấy hơi rồi mới nói ra câu tiếp theo: "Đừng có coi thường bộ đồ diễn này như thế chứ, tôi đã phải cân nhắc kỹ lắm mới chọn ra được đấy!"
Mọi người đồng loạt cúi xuống nhìn tấm vải trên tay mình, ngoài màu sắc ra thì..... quả thật là giống nhau y như đúc, đều là một khối vải trơn thấu sáng, không rõ đâu là trước đâu là sau.
Tiểu Béo bắt đầu giới thiệu với vẻ mặt đầy tâm huyết: "Màu đỏ là cho Tiểu Trì có phong cách quyến rũ nồng nàn, màu lam dành cho Lan tỷ vì nghe giống chữ 'Lan' trong tên của chị đó, hồng nhạt là của Tiểu Hòa vì cậu đáng yêu nhất nhóm, còn màu đen là cho tớ, quá hợp luôn!"
Lan tỷ nghe đến đây không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Tại sao màu đen lại hợp với cậu vậy?"
Tiểu Béo thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Màu đen trông sẽ..... gầy hơn."
Mọi người: "......"
Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Đánh giá:
Truyện Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong
Story
Chương 36
10.0/10 từ 33 lượt.
