Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 8

100@-

Hôm sau là cuối tuần, mới sáng sớm Vân Miên đã dậy vệ sinh cá nhân.


Vì đồng ý ra ngoài chơi với Mạnh Nịnh, nên sau khi đánh răng và rửa mặt xong, cô còn cố ý tìm một chiếc váy đẹp, nhưng nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, nhiệt độ hôm nay hơi thấp, có vẻ còn có gió nữa. Cô lập tức đặt váy xuống, đổi thành một chiếc áo hoodie màu xám nhạt, phối với một chiếc áo khoác màu lam.


Vân Miên vốn định lén lút tự làm bữa sáng, không làm phiền bố mẹ nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ lại đụng đổ cái bình thủy tinh trên bàn, choang một tiếng. Vân Miên cầm nó lên, vỗ vỗ ngực, may là không vỡ. 5 phút sau, mẹ Vân ra khỏi phòng ngủ làm bữa sáng cho cô.


“Miên Miên hôm nay con định đi đâu chơi thế?” Mẹ Vân đặt bữa sáng lên bàn, hỏi cô: “Trưa có về ăn cơm không?”


“Không về đâu ạ, hôm nay bọn con định đi chơi cả ngày.” Vân Miên ngậm cái thìa, mơ hồ nói.


“Thế con còn đủ tiền không?”


“Đủ đủ.” Trước đó cô còn tiết kiệm được rất nhiều tiền tiêu vặt.


Vân Miên nhanh chóng ăn xong cháo, rồi mặc áo khoác vào, ra huyền quan thay giày: “Mẹ, con đi đây.”


“Hai đứa con gái bọn con ra ngoài nhớ phải chú ý an toàn nhé.” Mẹ Vân vừa dọn bàn, vừa nhắc: “Nghe thấy chưa.”


“Con biết rồi mẹ.” Vân Miên chớp chớp mắt: “Vậy con đi đây.”


Vân Miên vừa mới ra khỏi cửa, đã nghe thấy cửa đối diện cũng có tiếng vang, ngay sau đó tay nắm cửa động đậy, cô với người nọ bốn mắt nhìn nhau.


Là Hứa Khanh Niên.


Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần bó dài màu đen, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác màu xanh nhạt.


“Đàn anh, trùng hợp ghê, anh cũng ra ngoài sao?” Vân Miên nắm chặt quai cặp, lễ phép chào hỏi anh.


“Ừm.” Trông Hứa Khanh Niên có vẻ chưa tỉnh ngủ, còn ngáp một cái, lúc nói mang theo giọng mũi: “Em định đi làm đâu à?”


Còn trang điểm xinh đẹp như thế.


Hôm nay Vân Miên mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, đeo một cái ba lô nhỏ cũng màu xanh nhạt, trông có vẻ rất ngoan.


“Hôm nay em có hẹn.” Vân Miên không giải thích quá nhiều với anh: “Vậy gặp lại sau nhé đàn anh.”


Cô nói xong lập tức chạy.



“Chạy cái gì.” Hứa Khanh Niên nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt quai cặp cô: “Đúng lúc anh cũng xuống lầu, đi chung đi.”


Vân Miên: “...”


Mười mấy giây trong thang máy thật sự rất dài, Hứa Khanh Niên dựa vào vách tường, có vẻ đang ngủ bù, Vân Miên lén nhìn anh, ngay lập tức bị gương mặt này mê hoặc, mũi cao, môi hơi mỏng, thoạt nhìn hơi gợi cảm. Cô lập tức vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ đang dần nghĩ lung tung của mình, nghĩ tại sao giữa người với người lại chênh lệch lớn thế.


“Còn nhìn nữa là sẽ tính phí đấy nhé.” Không biết Hứa Khanh Niên đã mở mắt từ bao giờ, nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh đẹp thế sao.”


Suýt chút nữa Vân Miên đã bị nụ cười tươi đẹp này mê hoặc mà gật đầu, lập tức phản ứng lại: “Không, không nhìn anh.”


Nói xong, cô lập tức quay sang hướng khác như muốn che giấu.


“Đàn anh anh định đi làm gì thế?” Vân Miên yếu ớt hỏi.


“Đi đến nhà một đứa nhỏ làm gia sư.”


“Ồ.” Vân Miên chớp chớp mắt, nói ra lời trong lòng: “Đàn anh anh không cần học trong kỳ nghỉ lễ sao? Sắp thi đại học rồi liệu có bị ảnh hưởng không?”


“Không sao, được nghỉ anh sẽ đi giúp nhóc ấy học thêm chút.” Hứa Khanh Niên không hiểu Vân Miên đang nghĩ gì, thành thật trả lời.


“À.” Vân Miên hơi gật đầu, không nói gì nữa.


Ban đầu Vân Miên tưởng Hứa Khanh Niên cũng định đi ra ngoài tiểu khu, nhưng không ngờ anh chỉ đổi một tầng, sau khi nói một tiếng hẹn gặp lại, còn nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi lập tức rời đi.


Vân Miên nhìn bóng lưng anh, không biết tại sao tim lại đập nhanh như vậy.


Quên đi, không nghĩ nữa.


Hôm nay cô đã hẹn đến công viên giải trí chơi với Mạnh Nịnh, dù sao đây cũng là kỳ nghỉ đầu tiên khi lên cấp ba, bài tập cũng ít, tối qua Mạnh Nịnh vừa rủ là cô đồng ý luôn.


Khi hai người đến công viên giải trí với tâm trạng vui vẻ, mới phát hiện ra, hôm nay quả thực không có quá nhiều người.


Vân Miên hơi sợ độ cao, Mạnh Nịnh lại muốn kéo cô đi chơi tàu lượn siêu tốc, cô lắc đầu, nói: “Cái đó có chỉ số nguy hiểm quá cao, bọn mình chơi cái gì an toàn một chút được không?”


“Đây là cái cậu nói an toàn?” Mạnh Nịnh nhìn vòng quay ngựa gỗ ngay trước mặt mình, có chút không nói nên lời: “Làm ơn đi, cái này từ lúc cấp hai tớ đã không chơi nữa rồi, cái này cứ quay như vậy không thú vị gì hết.”


“Đi mà đi mà.” Vân Miên vừa dỗ vừa làm nũng: “Tớ cảm thấy chơi cái này cũng vui mà.”


Mạnh Nịnh không chịu nổi cô làm nũng, khi Vân Miên làm nũng sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ ngọt ngào, cô ấy cảm thấy da gà của mình lập tức nổi lên, không chịu nổi: “Được được, vậy bọn mình chơi cái này trước, tớ vừa mới nhìn, còn có tàu lượn siêu tốc loại nhỏ, tí nữa cậu phải chơi cùng tớ.”



Vân Miên nghĩ nghĩ, tàu lượn siêu tốc loại nhỏ chắc không đáng sợ như vậy, nên đồng ý: “Được.”


“Mẹ, mẹ xem, có hai chị gái chơi vòng quay ngựa gỗ kìa.” Bên cạnh có một cô bé trên tay cầm kẹo bông gòn, chỉ vào các cô, mẹ cô bé lôi kéo: “Chúng ta chơi giống các chị được không, chơi vòng quay ngựa gỗ được không?”


“Không muốn không muốn, con muốn chơi cái kia!” Có bé hơi cáu kỉnh, lôi kéo mẹ mình, chỉ vào tàu lượn siêu tốc ở đằng xa.


Vân Miên: “...”


Trẻ con bây giờ dũng cảm vậy sao.


Trên vòng quay ngựa gỗ đa số đều là trẻ con, ngoài mấy người lớn đi cùng thì rất ít người lớn như Vân Miên ngồi vòng quay ngựa gỗ.


Mạnh Nịnh chơi một vòng rồi đi xuống, để lại một mình Vân Miên ngồi trên người một con ngựa chạy như bay, nhưng cô còn chơi rất vui vẻ.


Mạnh Nịnh cảm thấy nhàm chán, bèn lấy điện thoại cô ra rồi chụp mấy bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.


[Thích ăn kẹo bông gòn]


[Hẹn hò]


Kèm theo ba bức ảnh Vân Miên ngồi trên vòng quay ngựa gỗ.


Hứa Khanh Niên giảng xong một bài cho Tiểu Đường, rồi giao cho cậu bé làm một số bài dạng giống như này, thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, WeChat có thông báo.


Anh dùng một tay mở khóa, là Trì Hoài hẹn chơi game, anh trả lời là đang bận. Trên vòng bạn bè có chấm đỏ, anh là người không thích xem vòng bạn bè, trong đó nếu không phải là Trì Hoài vô cùng tự luyến đăng ảnh tự sướng, thì cũng là quảng cáo.


Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhấn mở.


Bài đăng mới trên vòng bạn bè lại là ba tấm ảnh của Vân Miên.


Trên bức ảnh thứ ba còn xuất hiện một bàn tay, một bàn tay rất đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, khớp xương rõ ràng, không gì sánh bằng.


Cô gái nhỏ ngồi trên vòng quay ngựa gỗ cười rất tươi, hôm nay cô cũng mặc rất đẹp. Chắc là ở công viên giải trí, anh nghĩ, còn khá gần đây nữa.


Cô gái nhỏ không nhìn vào camera, nhưng góc chụp bức ảnh này cũng không giống như chụp lén, mà có vẻ là chụp công khai.


Anh lập tức nhìn thấy trọng điểm trên tiêu đề—


Hẹn hò.



Cùng ai?


Còn cố ý trang điểm đẹp như vậy.


Cái tay kia như diễu võ giương oai, khoe với mình từ xa.


Anh có một suy nghĩ.


“Tiểu Đường, em có muốn đến công viên giải trí chơi không?” Hứa Khanh Niên nhích lại gần, cười nói: “Anh đưa em đi chơi được không?”


Sao đứa nhỏ có thể chịu được dụ hoặc đi chơi, Tiểu Đường vui vẻ vỗ tay nói: “Được ạ!”


Hứa Khanh Niên đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ Tiểu Đường, dựa vào khung cửa nói với mẹ Đường đang dọn dẹp trong bếp: “Dì Đường, cháu đưa Tiểu Đường ra ngoài chơi nhé.”


Mẹ Đường nghe xong chỉ cười, đồng ý: “Cháu đi cùng đứa nhỏ này cô cũng an tâm, vậy hai đứa đi đi.”


Mẹ Đường lau nước trên tay, xoa xoa đầu Tiểu Đường: “Tiểu Đường, ra ngoài chơi với anh thì phải nghe lời anh, nhớ chưa.”


“Vâng vâng.” Tiểu Đường ngoan ngoãn gật đầu.


-


Vân Miên ngồi tàu lượn siêu tốc loại nhỏ với Mạnh Nịnh một lần, bọn cô vẫn chưa đủ 18 tuổi, nên không thể chơi tàu lượn siêu tốc loại to.


Chỉ là ngồi tàu lượn siêu tốc loại nhỏ này cũng đã quá sức rồi, phi nhanh đến mức suýt thì cô nôn cả bát cháo buổi sáng ra, không hiểu sao lại có người thích thứ k*ch th*ch như vậy.


“Miên Miên, cậu ổn không?” Mạnh Nịnh vỗ vỗ lưng cô, rồi nhìn xung quanh, nhắm vào một cửa hàng xa xa: “Tớ đi mua cho cậu chai nước, cậu ngồi đây chờ tớ một chút nhé.”


Bên cạnh có một cái ghế dài, Vân Miên bình tĩnh lại, cảm thấy cũng không khó chịu lắm, nên ngồi ở ghế chờ Mạnh Nịnh.


Đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái dây thừng, cô nhìn lên theo dây thừng, trên đầu dây thừng là một quả bóng bay hình thỏ con, sau đó là một cái tay lông xù đang cầm nó.


“Cho cậu.” Người hóa trang đột nhiên nói, rồi đưa dây thừng trong tay cho Vân Miên, sau đó tháo đầu hóa trang xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc: “Cậu đến cùng bạn sao?”


“Ừm.” Vân Miên ngốc rồi.


“Vậy sao cậu lại ngồi một mình ở đây.” Trình Trạch đặt mông ngồi cạnh cô, hỏi: “Bạn cậu đâu?”


“Lúc nãy tớ thấy không thoải mái, nên cậu ấy đi mua nước cho tớ rồi.” Vân Miên phản ứng lại, trả lời cậu ta.



“Hôm nay cậu rất xinh.” Trình Trạch nhìn cô, nghiêm túc nói.


“Cảm ơn.” Vân Miên được khen nên thấy hơi ngại, hỏi lại cậu ta: “Sao cậu cũng ở đây?”


“Tớ đến đây làm thêm.” Trình Trạch xoa xoa mũi, hơi ngại.


“A, ngại quá.” Vân Miên xin lỗi, nhưng cũng không có mặt mũi hỏi lại Trình Trạch, dù sao cũng không có ai muốn nói chuyện.


Bảo sao mỗi lần cậu ta đến lớp đều trong bộ dạng rất thiếu ngủ, ánh mắt Vân Miên nhìn cậu ta dần dần tràn đầy đồng tình.


“Cậu đừng nhìn tớ như thế.” Cậu ta duỗi tay che mắt cô lại, quá trong trẻo và thuần túy, nhìn như vậy khiến cậu ta thấy hơi ngại.


“À.” Vân Miên nắm lấy tay cậu ta, kéo xuống: “Chuyện này cũng không có gì đáng ngại.”


“Vân Miên.” Đột nhiên cô nghe thấy có người gọi tên mình.


Tay trái Hứa Khanh Niên lôi kéo một cậu bé, xuất hiện trước mặt bọn họ, giờ phút này, tay Vân Miên vẫn đang đặt trên tay Trình Trạch, anh nhìn lướt qua một cái, không biết tại sao Vân Miên lại thấy hơi chột dạ, lập tức thu tay về.


Trình Trạch im lặng không nói chuyện.


“Trùng hợp thật nha, đàn anh.” Vân Miên xấu hổ cười hai tiếng: “Anh cũng đến đây chơi à?”


Không trùng hợp, anh đến tìm em.


Hứa Khanh Niên nuốt những lời này lại, nhìn người chướng mắt bên cạnh, rồi hỏi cô: “Em đến cùng cậu ta sao?”


“Không, không phải đâu.”


Còn nói dối.


“Liên quan gì đến anh, bọn tôi đến cùng nhau thì làm sao?” Trình Trạch ở bên cạnh rất khó chịu, người này vừa mới nhìn cậu ta bằng ánh mắt gì thế?


“Em, không phải.” Đầu Vân Miên như muốn lớn thêm hai vòng, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như nào: “Cậu ấy...”


Đúng lúc này Mạnh Nịnh quay lại, trên tay cầm hai chai nước, nhìn cảnh tưởng tượng trước mặt.


“Tớ chỉ đi mua nước thôi mà cậu đã quen được hai anh đẹp trai rồi?” Mạnh Nịnh đi tới, đưa nước cho cô: “Diễm phúc không cạn nha.”


Vân Miên: “...”


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 8
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...