Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 7
96@-
Thời gian trôi qua vèo một cái, chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu.
Buổi chiều.
Trong lớp rất náo nhiệt, có lẽ là vui vì sắp được nghỉ, nên các bạn học đều rất hào hứng.
Chiều nay Vân Miên không cẩn thận ngủ quên, lúc đến lớp chỉ còn 10 phút nữa là vào học, vừa mới ngồi xuống, Trình Trạch ngồi đằng trước đã nhích lại gần, rồi hỏi cô: “Sao nay cậu đến muộn thế, tớ còn đến sớm hơn cậu.”
“Tớ quên không đặt đồng hồ báo thức, nên ngủ quên.” Nói xong cô vò tóc, mặt đỏ bừng, còn thở phì phò vì vừa chạy vội lên.
Trình Trạch đột nhiên moi một nắm kẹo sữa bò Vượng Tử từ trong túi ra đặt lên bàn cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô cười nói: “Mời cậu ăn kẹo.”
“A? Cảm ơn.” Vân Miên thấy hơi ngại, mắt to trừng mắt nhỏ với Vượng Tử trên bao bì, thật ra cô không thích ăn kẹo sữa lắm, vì nó quá ngọt, nhưng đây là người khác mời nên cô ngại từ chối.
“Không có gì.” Trình Trạch nở nụ cười với cô: “Cái này rất ngọt.”
Vân Miên bóc một cái ra, rồi nhét vào trong miệng, quả thật rất ngọt.
Trình Gia Gia vẫn chưa đến, sắp vào giờ học rồi nên Trình Trạch đã quay lên. Tiết đầu tiên buổi chiều là Sinh Học, giáo viên của bọn cô là một cô gái rất nghiêm khắc, có một lần có người đi học muộn, trực tiếp bị phạt đứng bên ngoài nghe giảng, không được vào lớp.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô giáo Sinh Học ôm tài liệu dạy đi vào.
Mặc dù tính tình cô giáo này không tốt, lúc gọi người lên trả lời câu hỏi cũng đột nhiên gọi mà không kịp đề phòng, nhưng lúc giảng bài vẫn rất nhẹ nhàng, cách giảng cũng rất hay.
Vân Miên nghiêm túc ghi chép theo cô ấy, đột nhiên thấy cô giáo nhìn lướt qua đây, ngay sau đó cô bị gọi lên, vốn tưởng là gọi trả lời câu hỏi, cô đã chuẩn bị xong rồi, không ngờ lại thấy cô giáo hỏi: “Bạn cùng bàn em không đi học? Có xin nghỉ không?”
Vân Miên cũng không biết, nên trả lời thật: “Em không rõ lắm ạ, chiều nay bạn ấy không đến.”
“Cô biết rồi, em ngồi xuống trước đi.” Cô giáo phất tay, ý bảo cô ngồi xuống.
-
Đến khi hết tiết ba, Trình Gia Gia vẫn chưa đến, chiều nay bốn người trực nhật là cô ấy, Vân Miên và Lưu Hạo, còn có cả Trình Trạch nữa, chỉ có mỗi Trình Gia Gia là học sinh nội trú, ba người còn lại đều là học sinh ngoại trú.
Cân nhắc đến việc Vân Miên là nữ sinh, nên Trình Trạch và Lưu Hạo phụ trách lau sàn và đi lấy nước.
Vân Miên lấy một cái chổi ở cuối lớp, bắt đầu nghiêm túc quét, cô có thói sạch sẽ nên quét sạch mọi ngóc ngách.
Sau đó cô vào WC giặt giẻ lau, vừa quay người lại đã bị nước bắn lên ướt hết người, là một nữ sinh, trông rất xinh đẹp, nhìn cũng có chút quen mắt.
Nhưng trong ấn tượng của cô thì cô chưa từng gặp người này.
“Thật xin lỗi bạn học.” Nữ sinh nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười rạng rỡ: “Để tớ lau hộ cậu.” Nói xong lập tức cầm giấy lau người cho cô.
“Không sao đâu, để tớ tự làm.” Vân Miên lùi về sau hai bước, hơi khó chấp nhận sự nhiệt tình của nữ sinh này, sau đó cô vươn tay nhận lấy tờ giấy kia, rồi cười với cô ấy.
“Vậy để tớ mời cậu ăn cơm.” Dứt lời, nữ sinh kia nói thêm: “Đúng rồi, tớ tên là Hứa Khuynh Nhiên.”
“Không, không cần đâu.” Cô xua xua tay.
“Phụt, cậu đáng yêu thật đấy.” Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên cười, xinh đẹp động lòng người: “Thật ra, tớ muốn làm bạn với cậu.”
Cô ấy thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Được nha.” Có nhiều bạn cũng khá tốt, nữ sinh này trông có vẻ cũng khá dễ ở chung.
-
Cô cũng chịu trách nhiệm lau bảng đen, lúc này trong lớp chỉ còn mỗi Trình Trạch đang lau sàn, Vân Miên vắt khô giẻ lau rồi bắt đầu lau từ cái bảng đầu tiên bên trái.
Nhưng vóc dáng cô cũng chỉ miễn cưỡng lau được đến chỗ gần cao nhất của bảng đen. Lúc này không biết Trình Trạch đã đến gần từ lúc nào, cậu ta lấy giẻ lau trong tay cô rồi nở nụ cười, nói với cô: “Để tớ làm cho.”
Trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, Vân Miên mất tự nhiên lùi ra khỏi lồng ngực cậu ta, đang chuẩn bị nói gì đó thì ở ngoài cửa đột nhiên có giọng nữ trong trẻo gọi cô: “Vân Miên!”
Cô nghi ngờ nhìn sang, thấy là nữ sinh ở WC lúc nãy, cô đi tới, Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên hỏi: “Cậu vẫn chưa trực nhật xong sao?”
“Chỉ cần lau nốt cái bảng đen này thôi.” Vân Miên ngoan ngoãn trả lời cô ấy.
“Kia là ai thế?” Hứa Khuynh Nhiên nâng cằm lên, bĩu môi: “Lớn lên con mẹ nó thật là.” Trong ánh mắt không che giấu sự kinh ngạc.
“Cậu ấy tên là Trình Trạch.” Vân Miên nghiêng người, nói nhỏ vào tai cô ấy.
“Nói gì sau lưng tớ thế.” Không biết Trình Trạch đã trực nhật xong từ lúc nào, trong tay còn cầm ba lô của Vân Miên, sau đó đưa cho cô: “Của cậu.”
“Cảm ơn.” Vân Miên ôm lấy ba lô, khẽ nói cảm ơn cậu ấy.
“Cậu là ai?” Trình Trạch đột nhiên liếc nhìn Hứa Khuynh Nhiên một cái, nhíu mày hỏi.
“A.” Hứa Khuynh Nhiên lấy lại tinh thần, vươn tay ra với cậu ta: “Chào cậu, tớ tên là Hứa Khuynh Nhiên, ở lớp Một bên cạnh.”
“Ồ.” Trình Trạch bắt tay lại, lạnh lùng nói: “Không quen.”
“Không quen cũng không sao.” Hứa Khuynh Nhiên cười với cậu ta: “Cứ từ từ sau này sẽ biết.”
Trình Trạch nhíu mày nhìn cô ấy, ánh mắt rất không thiện cảm.
“Chúng ta đi thôi.” Vân Miên thấy hai người không ổn lắm, lập tức lmở miệng: “Giờ cũng muộn rồi.”
Vì là thứ Sáu, nên hành lang không còn người nữa, ba người đi cùng nhau, Vân Miên bị hai người kẹp ở giữa, Hứa Khuynh Nhiên tỏ ra rất quen thuộc mà ôm lấy vai Vân Miên, lặng lẽ kéo về phía mình.
Trình Trạch thu hết tất cả những chuyện này vào mắt. Nhưng lại không thể nói gì, cậu ta đành bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Khuynh Nhiên. Nhưng người kia lại nhướng mày như khiêu khích.
Ba người đi đến cổng trường, Trình Trạch đang định đề nghị đưa Vân Miên về, Hứa Khuynh Nhiên đã chậm rãi nói: “Trai đơn gái chiếc như này, không ổn lắm đâu.” Nói xong, cô ấy xoa xoa đầu Vân Miên: “Để tớ đưa cậu ấy về cho.”
Vân Miên tự nhiên bị xoa đầu: ?
-
Thành Phố Thế Kỷ.
“Nhà cậu ở tầng mấy thế?” Hứa Khuynh Nhiên hỏi cô: “Để tớ đưa cậu lên.”
“A, nhà tớ ở tầng 27 khu 2.” Rồi cô nói thêm: “Cậu có muốn đến nhà tớ chơi không? Bố mẹ tớ không có nhà.”
“Được, nhà tớ cũng ở tầng 27 đấy.” Hứa Khuynh Nhiên chớp chớp mắt với cô: “Bọn mình có duyên thật đấy.”
Hai người đi thang máy lên thẳng tầng 27, sau đó Vân Miên kéo Hứa Khuynh Nhiên đến cửa nhà mình, chuẩn bị lấy chìa khóa từ ba lô màu đen ra, thì nghe thấy Hứa Khuynh Nhiên vui vẻ nói: “Nhà tớ ở đối diện nhà cậu nè, đúng là duyên phận mà.”
“Thật sao?” Vân Miên đã mở cửa xong, lấy một đôi dép lê màu hồng nhạt ở huyền quan ra thay, tiện thể cầm luôn một đôi dép lê con thỏ màu hồng nhạt đặt trước mặt Hứa Khuynh Nhiên: “Thay đi.”
“Lúc trước nghe nói phòng đối diện có người mới dọn vào, không ngờ lại là cậu nha.” Cô đóng cửa lại, đi vào phòng khách rót cho Hứa Khuynh Nhiên một cốc nước.
“Nói đúng ra là anh tớ, anh ấy nói muốn đến đây sống, bởi vì cách trường khá gần, anh ấy nói muốn yên tâm chuẩn bị thi đại học.” Hứa Khuynh Nhiên ngồi lên sô pha, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thở dài nói: “Bố mẹ tớ muốn anh ấy trông tớ, nên tớ cũng bị bắt dọn đến đây.”
“Ồ ồ.” Vân Miên nghe thấy cô ấy nói, gật gật đầu.
“Đúng rồi, tối bố mẹ cậu có về không?”
“Không biết nữa, dạo này họ có vẻ rất bận.” Vân Miên thấy hơi buồn, cơm tối phải làm thế nào bây giờ, cô đã ăn cơm hộp mấy ngày liên tiếp, ăn đến mức sắp nôn ra luôn rồi.
“Vậy tối cậu có muốn sang nhà tớ không?” Hứa Khuynh Nhiên đề nghị: “Anh tớ nấu cơm cũng khá ngon.”
“Như này không tốt lắm đâu?” Mới vừa quen đã đến nhà người ta hình như có hơi quá rồi, nhưng cô cũng không định ở nhà ăn một mình.
“Có gì đâu, hơn nữa trong nhà ngoài tớ và anh tớ ra, còn có một dì sống ở đây nữa.” Hứa Khuynh Nhiên níu tay cô rồi lắc qua lắc lại: “Đi mà đi mà.”
Lúc đứng ở cửa nhà người ta, Vân Miên vẫn còn ngơ ngác, Hứa Khuynh Nhiên không mang chìa khóa nên chỉ có thể ấn chuông chờ anh cô ấy ra mở cửa, nhưng ấn vài cái rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Khuynh Nhiên xấu hổ cười với cô: “Để tớ gọi điện hỏi anh ấy cái.”
“Alo, anh, anh đang ở đâu thế?” Không biết đầu bên kia nói gì, Vân Miên không nghe rõ, chỉ nghe thấy Hứa Khuynh Nhiên nói: “Cái gì? Quán bar? Vậy bao giờ anh về, em không đem chìa khóa.”
Cuối cùng Hứa Khuynh Nhiên cúp điện thoại, rồi nhìn Vân Miên: “Xin lỗi nha, anh tớ nói anh ấy sẽ về trễ, nếu không bọn mình ăn tạm cơm hộp trước đi.”
“Được.” Vân Miên không kén chọn, dù sao cũng hơn không ăn cơm.
Hai người lại về nhà Vân Miên, ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, đột nhiên Hứa Khuynh Nhiên nói với cô: “Cậu có thể gửi cho tớ WeChat của soái ca chiều nay không?”
“A? Tớ cũng không có WeChat cậu ấy.” Vân Miên chớp chớp mắt, sao một người hai người đều muốn tìm cô xin WeChat của người khác vậy.
“Được rồi.” Hứa Khuynh Nhiên có chút héo úa: “Tiếc thật.”
“Nhưng, hết cuối tuần tớ có thể hỏi giúp cậu.”
“Được sao? Thật sự cảm ơn cậu.” Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên nhìn cô với ánh mắt blink blink.
Vân Miên ưỡn người lên: “Đương nhiên.”
-
Chẳng mấy chốc, cơm hộp đã đến, sau khi hai người ăn uống no nê rồi thì ngồi trên sô pha trong phòng khách, di động Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên vang lên, là anh cô ấy gọi đến.
“Alo, ừm, anh cuối cùng anh cũng về rồi.” Hứa Khuynh Nhiên ngồi thẳng dậy, báo cáo với người bên kia: “Em quen được một cô gái rất đáng yêu ở nhà đối diện nhà anh, nên đang ngốc ở nhà cô ấy.” Rồi cô ấy đứng lên, che microphone lại, khẽ nói với Vân Miên: “Anh tớ về rồi, tớ phải đi về đây, bye bye.”
Nói xong còn không quên tặng cho Vân Miên một nụ hôn gió.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Vân Miên chạy ra mở cửa, lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, gương mặt trắng nõn, mũi thẳng, đôi mắt thâm thúy, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt.
“... A, đàn anh?” Vân Miên thấy rất kinh ngạc, sao anh lại biết cô ở đây: “Anh đến tìm ai sao?”
“Ừm, đến đây tìm người.” Hứa Khanh Niên nhìn cô, giọng nói rất dịu dàng.
“Vậy anh có đi nhầm không?”
“Ai vậy?” Hứa Khuynh Nhiên nghe thấy động tĩnh ở cửa thì lập tức nhào đến, ôm bả vai Vân Miên, thấy rõ người ở cửa là ai: “Anh?”
“Sao anh lại sang đây, em đang chuẩn bị về rồi mà.” Hứa Khuynh Nhiên nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nói.
“Đúng rồi, Vân Miên, đây là anh tớ.” Hứa Khuynh Nhiên giới thiệu với cô, nói xong, thấy đôi mắt nhỏ của Vân Miên ngơ ngác: “Thế nào? Anh tớ đẹp trai đến mức dọa cậu rồi à?”
“A, không phải, hơi bị dọa thôi.” Vân Miên chậm rì rì giải thích: “Anh ấy là anh cậu?”
“Ừm, sao vậy, trông bọn tớ không giống nhau sao?”
Rất giống, đặc biệt là khuôn mặt và miệng, không thể không nói, anh em bọn họ đều trông khá xinh đẹp.
“Về với anh.” Anh cô ấy nói.
“Vậy tớ đi đây, bye bye.” Hứa Khuynh Nhiên đổi giày xong rồi đi ra ngoài, lưu luyến không rời mà tạm biệt Vân Miên: “Mai tớ sang tìm cậu.”
“Ừm ừm.” Vân Miên trả lời cô ấy.
“Anh, anh quen Vân Miên sao?” Lúc nãy Hứa Khuynh Nhiên thấy hai người hơi là lạ: “Lúc nãy dáng vẻ anh nhìn chằm chằm người ta.” Vẻ mặt cô ấy hóng hớt: “Đừng nói là anh để ý cô gái nhỏ người ta rồi nhé.”
“Không phải, đừng đoán mò.” Hứa Khanh Niên ngắt lời cô ấy một cách vô tình.
“Thế thì đáng tiếc thật, hình như có một nam sinh lớp họ thích Vân Miên.” Hứa Khuynh Nhiên nhìn trộm anh mình, xem phản ứng của anh, quả nhiên, anh cô ấy bước nhanh hơn, chỉ để lại một câu: “Đi nhanh lên, nói nhiều thứ vô nghĩa thế làm gì.”
Vân Miên cảm thấy thế giới này thật nhỏ, tùy tiện gặp được một nữ sinh không ngờ lại là em gái của đàn anh Hứa Khanh Niên, bảo sao cô thấy cô ấy trông hơi quen.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Thời gian trôi qua vèo một cái, chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu.
Buổi chiều.
Trong lớp rất náo nhiệt, có lẽ là vui vì sắp được nghỉ, nên các bạn học đều rất hào hứng.
Chiều nay Vân Miên không cẩn thận ngủ quên, lúc đến lớp chỉ còn 10 phút nữa là vào học, vừa mới ngồi xuống, Trình Trạch ngồi đằng trước đã nhích lại gần, rồi hỏi cô: “Sao nay cậu đến muộn thế, tớ còn đến sớm hơn cậu.”
“Tớ quên không đặt đồng hồ báo thức, nên ngủ quên.” Nói xong cô vò tóc, mặt đỏ bừng, còn thở phì phò vì vừa chạy vội lên.
Trình Trạch đột nhiên moi một nắm kẹo sữa bò Vượng Tử từ trong túi ra đặt lên bàn cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô cười nói: “Mời cậu ăn kẹo.”
“A? Cảm ơn.” Vân Miên thấy hơi ngại, mắt to trừng mắt nhỏ với Vượng Tử trên bao bì, thật ra cô không thích ăn kẹo sữa lắm, vì nó quá ngọt, nhưng đây là người khác mời nên cô ngại từ chối.
“Không có gì.” Trình Trạch nở nụ cười với cô: “Cái này rất ngọt.”
Vân Miên bóc một cái ra, rồi nhét vào trong miệng, quả thật rất ngọt.
Trình Gia Gia vẫn chưa đến, sắp vào giờ học rồi nên Trình Trạch đã quay lên. Tiết đầu tiên buổi chiều là Sinh Học, giáo viên của bọn cô là một cô gái rất nghiêm khắc, có một lần có người đi học muộn, trực tiếp bị phạt đứng bên ngoài nghe giảng, không được vào lớp.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô giáo Sinh Học ôm tài liệu dạy đi vào.
Mặc dù tính tình cô giáo này không tốt, lúc gọi người lên trả lời câu hỏi cũng đột nhiên gọi mà không kịp đề phòng, nhưng lúc giảng bài vẫn rất nhẹ nhàng, cách giảng cũng rất hay.
Vân Miên nghiêm túc ghi chép theo cô ấy, đột nhiên thấy cô giáo nhìn lướt qua đây, ngay sau đó cô bị gọi lên, vốn tưởng là gọi trả lời câu hỏi, cô đã chuẩn bị xong rồi, không ngờ lại thấy cô giáo hỏi: “Bạn cùng bàn em không đi học? Có xin nghỉ không?”
Vân Miên cũng không biết, nên trả lời thật: “Em không rõ lắm ạ, chiều nay bạn ấy không đến.”
“Cô biết rồi, em ngồi xuống trước đi.” Cô giáo phất tay, ý bảo cô ngồi xuống.
-
Đến khi hết tiết ba, Trình Gia Gia vẫn chưa đến, chiều nay bốn người trực nhật là cô ấy, Vân Miên và Lưu Hạo, còn có cả Trình Trạch nữa, chỉ có mỗi Trình Gia Gia là học sinh nội trú, ba người còn lại đều là học sinh ngoại trú.
Cân nhắc đến việc Vân Miên là nữ sinh, nên Trình Trạch và Lưu Hạo phụ trách lau sàn và đi lấy nước.
Vân Miên lấy một cái chổi ở cuối lớp, bắt đầu nghiêm túc quét, cô có thói sạch sẽ nên quét sạch mọi ngóc ngách.
Sau đó cô vào WC giặt giẻ lau, vừa quay người lại đã bị nước bắn lên ướt hết người, là một nữ sinh, trông rất xinh đẹp, nhìn cũng có chút quen mắt.
Nhưng trong ấn tượng của cô thì cô chưa từng gặp người này.
“Thật xin lỗi bạn học.” Nữ sinh nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười rạng rỡ: “Để tớ lau hộ cậu.” Nói xong lập tức cầm giấy lau người cho cô.
“Không sao đâu, để tớ tự làm.” Vân Miên lùi về sau hai bước, hơi khó chấp nhận sự nhiệt tình của nữ sinh này, sau đó cô vươn tay nhận lấy tờ giấy kia, rồi cười với cô ấy.
“Vậy để tớ mời cậu ăn cơm.” Dứt lời, nữ sinh kia nói thêm: “Đúng rồi, tớ tên là Hứa Khuynh Nhiên.”
“Không, không cần đâu.” Cô xua xua tay.
“Phụt, cậu đáng yêu thật đấy.” Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên cười, xinh đẹp động lòng người: “Thật ra, tớ muốn làm bạn với cậu.”
Cô ấy thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Được nha.” Có nhiều bạn cũng khá tốt, nữ sinh này trông có vẻ cũng khá dễ ở chung.
-
Cô cũng chịu trách nhiệm lau bảng đen, lúc này trong lớp chỉ còn mỗi Trình Trạch đang lau sàn, Vân Miên vắt khô giẻ lau rồi bắt đầu lau từ cái bảng đầu tiên bên trái.
Nhưng vóc dáng cô cũng chỉ miễn cưỡng lau được đến chỗ gần cao nhất của bảng đen. Lúc này không biết Trình Trạch đã đến gần từ lúc nào, cậu ta lấy giẻ lau trong tay cô rồi nở nụ cười, nói với cô: “Để tớ làm cho.”
Trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, Vân Miên mất tự nhiên lùi ra khỏi lồng ngực cậu ta, đang chuẩn bị nói gì đó thì ở ngoài cửa đột nhiên có giọng nữ trong trẻo gọi cô: “Vân Miên!”
Cô nghi ngờ nhìn sang, thấy là nữ sinh ở WC lúc nãy, cô đi tới, Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên hỏi: “Cậu vẫn chưa trực nhật xong sao?”
“Chỉ cần lau nốt cái bảng đen này thôi.” Vân Miên ngoan ngoãn trả lời cô ấy.
“Kia là ai thế?” Hứa Khuynh Nhiên nâng cằm lên, bĩu môi: “Lớn lên con mẹ nó thật là.” Trong ánh mắt không che giấu sự kinh ngạc.
“Cậu ấy tên là Trình Trạch.” Vân Miên nghiêng người, nói nhỏ vào tai cô ấy.
“Nói gì sau lưng tớ thế.” Không biết Trình Trạch đã trực nhật xong từ lúc nào, trong tay còn cầm ba lô của Vân Miên, sau đó đưa cho cô: “Của cậu.”
“Cảm ơn.” Vân Miên ôm lấy ba lô, khẽ nói cảm ơn cậu ấy.
“Cậu là ai?” Trình Trạch đột nhiên liếc nhìn Hứa Khuynh Nhiên một cái, nhíu mày hỏi.
“A.” Hứa Khuynh Nhiên lấy lại tinh thần, vươn tay ra với cậu ta: “Chào cậu, tớ tên là Hứa Khuynh Nhiên, ở lớp Một bên cạnh.”
“Ồ.” Trình Trạch bắt tay lại, lạnh lùng nói: “Không quen.”
“Không quen cũng không sao.” Hứa Khuynh Nhiên cười với cậu ta: “Cứ từ từ sau này sẽ biết.”
Trình Trạch nhíu mày nhìn cô ấy, ánh mắt rất không thiện cảm.
“Chúng ta đi thôi.” Vân Miên thấy hai người không ổn lắm, lập tức lmở miệng: “Giờ cũng muộn rồi.”
Vì là thứ Sáu, nên hành lang không còn người nữa, ba người đi cùng nhau, Vân Miên bị hai người kẹp ở giữa, Hứa Khuynh Nhiên tỏ ra rất quen thuộc mà ôm lấy vai Vân Miên, lặng lẽ kéo về phía mình.
Trình Trạch thu hết tất cả những chuyện này vào mắt. Nhưng lại không thể nói gì, cậu ta đành bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Khuynh Nhiên. Nhưng người kia lại nhướng mày như khiêu khích.
Ba người đi đến cổng trường, Trình Trạch đang định đề nghị đưa Vân Miên về, Hứa Khuynh Nhiên đã chậm rãi nói: “Trai đơn gái chiếc như này, không ổn lắm đâu.” Nói xong, cô ấy xoa xoa đầu Vân Miên: “Để tớ đưa cậu ấy về cho.”
Vân Miên tự nhiên bị xoa đầu: ?
-
Thành Phố Thế Kỷ.
“Nhà cậu ở tầng mấy thế?” Hứa Khuynh Nhiên hỏi cô: “Để tớ đưa cậu lên.”
“A, nhà tớ ở tầng 27 khu 2.” Rồi cô nói thêm: “Cậu có muốn đến nhà tớ chơi không? Bố mẹ tớ không có nhà.”
“Được, nhà tớ cũng ở tầng 27 đấy.” Hứa Khuynh Nhiên chớp chớp mắt với cô: “Bọn mình có duyên thật đấy.”
Hai người đi thang máy lên thẳng tầng 27, sau đó Vân Miên kéo Hứa Khuynh Nhiên đến cửa nhà mình, chuẩn bị lấy chìa khóa từ ba lô màu đen ra, thì nghe thấy Hứa Khuynh Nhiên vui vẻ nói: “Nhà tớ ở đối diện nhà cậu nè, đúng là duyên phận mà.”
“Thật sao?” Vân Miên đã mở cửa xong, lấy một đôi dép lê màu hồng nhạt ở huyền quan ra thay, tiện thể cầm luôn một đôi dép lê con thỏ màu hồng nhạt đặt trước mặt Hứa Khuynh Nhiên: “Thay đi.”
“Lúc trước nghe nói phòng đối diện có người mới dọn vào, không ngờ lại là cậu nha.” Cô đóng cửa lại, đi vào phòng khách rót cho Hứa Khuynh Nhiên một cốc nước.
“Nói đúng ra là anh tớ, anh ấy nói muốn đến đây sống, bởi vì cách trường khá gần, anh ấy nói muốn yên tâm chuẩn bị thi đại học.” Hứa Khuynh Nhiên ngồi lên sô pha, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thở dài nói: “Bố mẹ tớ muốn anh ấy trông tớ, nên tớ cũng bị bắt dọn đến đây.”
“Ồ ồ.” Vân Miên nghe thấy cô ấy nói, gật gật đầu.
“Đúng rồi, tối bố mẹ cậu có về không?”
“Không biết nữa, dạo này họ có vẻ rất bận.” Vân Miên thấy hơi buồn, cơm tối phải làm thế nào bây giờ, cô đã ăn cơm hộp mấy ngày liên tiếp, ăn đến mức sắp nôn ra luôn rồi.
“Vậy tối cậu có muốn sang nhà tớ không?” Hứa Khuynh Nhiên đề nghị: “Anh tớ nấu cơm cũng khá ngon.”
“Như này không tốt lắm đâu?” Mới vừa quen đã đến nhà người ta hình như có hơi quá rồi, nhưng cô cũng không định ở nhà ăn một mình.
“Có gì đâu, hơn nữa trong nhà ngoài tớ và anh tớ ra, còn có một dì sống ở đây nữa.” Hứa Khuynh Nhiên níu tay cô rồi lắc qua lắc lại: “Đi mà đi mà.”
Lúc đứng ở cửa nhà người ta, Vân Miên vẫn còn ngơ ngác, Hứa Khuynh Nhiên không mang chìa khóa nên chỉ có thể ấn chuông chờ anh cô ấy ra mở cửa, nhưng ấn vài cái rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Khuynh Nhiên xấu hổ cười với cô: “Để tớ gọi điện hỏi anh ấy cái.”
“Alo, anh, anh đang ở đâu thế?” Không biết đầu bên kia nói gì, Vân Miên không nghe rõ, chỉ nghe thấy Hứa Khuynh Nhiên nói: “Cái gì? Quán bar? Vậy bao giờ anh về, em không đem chìa khóa.”
Cuối cùng Hứa Khuynh Nhiên cúp điện thoại, rồi nhìn Vân Miên: “Xin lỗi nha, anh tớ nói anh ấy sẽ về trễ, nếu không bọn mình ăn tạm cơm hộp trước đi.”
“Được.” Vân Miên không kén chọn, dù sao cũng hơn không ăn cơm.
Hai người lại về nhà Vân Miên, ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, đột nhiên Hứa Khuynh Nhiên nói với cô: “Cậu có thể gửi cho tớ WeChat của soái ca chiều nay không?”
“A? Tớ cũng không có WeChat cậu ấy.” Vân Miên chớp chớp mắt, sao một người hai người đều muốn tìm cô xin WeChat của người khác vậy.
“Được rồi.” Hứa Khuynh Nhiên có chút héo úa: “Tiếc thật.”
“Nhưng, hết cuối tuần tớ có thể hỏi giúp cậu.”
“Được sao? Thật sự cảm ơn cậu.” Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên nhìn cô với ánh mắt blink blink.
Vân Miên ưỡn người lên: “Đương nhiên.”
-
Chẳng mấy chốc, cơm hộp đã đến, sau khi hai người ăn uống no nê rồi thì ngồi trên sô pha trong phòng khách, di động Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên vang lên, là anh cô ấy gọi đến.
“Alo, ừm, anh cuối cùng anh cũng về rồi.” Hứa Khuynh Nhiên ngồi thẳng dậy, báo cáo với người bên kia: “Em quen được một cô gái rất đáng yêu ở nhà đối diện nhà anh, nên đang ngốc ở nhà cô ấy.” Rồi cô ấy đứng lên, che microphone lại, khẽ nói với Vân Miên: “Anh tớ về rồi, tớ phải đi về đây, bye bye.”
Nói xong còn không quên tặng cho Vân Miên một nụ hôn gió.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Vân Miên chạy ra mở cửa, lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, gương mặt trắng nõn, mũi thẳng, đôi mắt thâm thúy, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt.
“... A, đàn anh?” Vân Miên thấy rất kinh ngạc, sao anh lại biết cô ở đây: “Anh đến tìm ai sao?”
“Ừm, đến đây tìm người.” Hứa Khanh Niên nhìn cô, giọng nói rất dịu dàng.
“Vậy anh có đi nhầm không?”
“Ai vậy?” Hứa Khuynh Nhiên nghe thấy động tĩnh ở cửa thì lập tức nhào đến, ôm bả vai Vân Miên, thấy rõ người ở cửa là ai: “Anh?”
“Sao anh lại sang đây, em đang chuẩn bị về rồi mà.” Hứa Khuynh Nhiên nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nói.
“Đúng rồi, Vân Miên, đây là anh tớ.” Hứa Khuynh Nhiên giới thiệu với cô, nói xong, thấy đôi mắt nhỏ của Vân Miên ngơ ngác: “Thế nào? Anh tớ đẹp trai đến mức dọa cậu rồi à?”
“A, không phải, hơi bị dọa thôi.” Vân Miên chậm rì rì giải thích: “Anh ấy là anh cậu?”
“Ừm, sao vậy, trông bọn tớ không giống nhau sao?”
Rất giống, đặc biệt là khuôn mặt và miệng, không thể không nói, anh em bọn họ đều trông khá xinh đẹp.
“Về với anh.” Anh cô ấy nói.
“Vậy tớ đi đây, bye bye.” Hứa Khuynh Nhiên đổi giày xong rồi đi ra ngoài, lưu luyến không rời mà tạm biệt Vân Miên: “Mai tớ sang tìm cậu.”
“Ừm ừm.” Vân Miên trả lời cô ấy.
“Anh, anh quen Vân Miên sao?” Lúc nãy Hứa Khuynh Nhiên thấy hai người hơi là lạ: “Lúc nãy dáng vẻ anh nhìn chằm chằm người ta.” Vẻ mặt cô ấy hóng hớt: “Đừng nói là anh để ý cô gái nhỏ người ta rồi nhé.”
“Không phải, đừng đoán mò.” Hứa Khanh Niên ngắt lời cô ấy một cách vô tình.
“Thế thì đáng tiếc thật, hình như có một nam sinh lớp họ thích Vân Miên.” Hứa Khuynh Nhiên nhìn trộm anh mình, xem phản ứng của anh, quả nhiên, anh cô ấy bước nhanh hơn, chỉ để lại một câu: “Đi nhanh lên, nói nhiều thứ vô nghĩa thế làm gì.”
Vân Miên cảm thấy thế giới này thật nhỏ, tùy tiện gặp được một nữ sinh không ngờ lại là em gái của đàn anh Hứa Khanh Niên, bảo sao cô thấy cô ấy trông hơi quen.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 7
10.0/10 từ 50 lượt.