Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 6
100@-
Hứa Khanh Niên chỉ đánh giá nam sinh kia từ trên xuống dưới, không nói gì, rồi cười.
Trình Trạch: “...”
“Xin lỗi bạn nhé.” Dù sao cũng là họa do mình gây ra, Trì Hoài chen vào nói: “Trách anh, trách anh, vậy như này đi, đàn em chiều nay anh mời mọi người uống trà sữa.”
Anh ấy vỗ vai Hứa Khanh Niên, rồi nháy mắt ra hiệu với người đằng sau, đúng lúc này tiếng chuông vang lên, thầy của lớp Vân Miên thổi còi yêu cầu tập hợp.
“Được được.” Trình Gia Gia lập tức đồng ý.
Trì Hoài cười: “Vậy cứ quyết định thế nhé.”
“Hẹn gặp lại nha đàn anh!” Trình Gia Gia kéo Vân Miên chạy nhanh như chớp.
Lúc đi qua Hứa Khanh Niên, Trình Trạch còn cố tình đụng trúng anh, sau đó nói với vẻ mặt không để ý: “Xin lỗi nha đàn anh, tôi đụng trúng anh rồi.”
Cậu ta nói xong, bước hai bước dài rời đi.
“Tình huống gì đây?” Trì Hoài nhìn anh với vẻ mặt quần chúng ăn dưa.
“Mắt cậu bị đui à, không thấy người kia đụng tớ trước à.” Lúc này Hứa Khanh Niên đã trở lại dáng vẻ không tập trung như thường ngày: “Chẳng lẽ tớ không được đụng lại à?”
Trì Hoài: “... Mắt cậu mới đui ý, không phải, mẹ nó phải gọi là mắt mù.”
Hứa Khanh Niên: “...”
“Cậu có thể đừng hóng hớt như thế không?” Hứa Khanh Niên không trả lời anh ấy, đội mũ lên: “Đi thôi, đi lấy quả bóng cậu phá.”
Sau khi giải tán, hai người Vân Miên và Trình Gia Gia đi ở cuối đội ngũ, Trình Gia Gia nói với vẻ mặt hóng hớt: “Vân Miên cậu hay lắm, cậu quen hai đàn anh kia lúc nào đấy?” Nói xong còn nhớ lại: “Đúng là người sau còn đẹp trai hơn người trước.”
“Chuyện này nói ra thì rất dài.” Vân Miên nghĩ nghĩ: “Tốt nhất cậu đừng hỏi tớ.”
-
Tiết cuối cùng buổi chiều là Lịch sử, hơn nữa còn là tiết tự học, giáo viên có việc nên không ở trong lớp, nhưng đã phân bài để chuẩn bị cũng như bài tập tương ứng trong sách, Vân Miên cũng rất thích lịch sử, đặc biệt là những câu chuyện lịch sử được in nhỏ trong sách.
Bất tri bất giác đã đến giờ tan học.
Trình Gia Gia nhìn chằm chằm vào đồng hồ cho đến khi chuông reo lúc 6 giờ, sau đó cô ấy gấp gáp nhét sách trong bàn vào túi, rồi đẩy đẩy Vân Miên vẫn còn đang làm bài: “Đi thôi.”
“Hả?” Vân Miên đang tập trung làm bài, bị cô ấy đẩy một cái lập tức trở nên hoang mang, bút vạch một đường trên sách, ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”
Chỗ các cô ở hàng đằng trước sát cửa sổ.
Lúc đang nói chuyện, đột nhiên cửa sổ bị đẩy ra, một giọng nói trong treo vọng vào: “Sao mấy đứa vẫn chưa tan học, đi thôi.”
Là Trì Hoài.
Động tĩnh này đã khiến mọi người xung quanh nhìn sang đây, Trì Hoài khép cửa sổ lại, chỉ ra ngoài hành lang, khẽ nói: “Bọn anh đợi hai đứa ở kia nhé.”
Hai người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đầy ý cười của Trì Hoài: “Ừm, được.”
Lúc này Vân Miên mới nhớ đến lời anh ấy nói trong tiết thể dục, lúc đấy cứ nghĩ là anh ấy chỉ nói cho có.
“Đàn anh anh tên là gì thế?” Trình Gia Gia nhảy nhót nói chuyện với Trì Hoài.
“A, anh tên là Trì Hoài.” Bản thân chân Trì Hoài rất dài, lại còn đi rất nhanh, nên đã ném lại người kia ở đằng sau, Trình Gia Gia cũng vui vẻ bước đi theo anh ấy: “Trì trong hồ nước, Hoài là hoài của Hoài Nam.”
Trình Gia Gia vừa đi vừa khen tên anh ấy dễ nghe, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Chẳng lẽ đây chính là thấy sắc quên bạn trong truyền thuyết, Vân Miên nhăn khuôn mặt nhỏ lại, khổ sở chầm chậm đi theo sau mông Hứa Khanh Niên.
“Đàn em, sao em đi chậm thế?” Hứa Khanh Niên dừng lại, khoanh tay chờ cô.
“A?” Cô hơi giật mình, kêu a một tiếng, ánh mắt dừng lại trên đùi anh một lát rồi nói cho có lệ: “Có lẽ, là chân em ngắn?”
“...” Hứa Khanh Niên bật cười, nhìn Vân Miên, cảm thấy cô thật đáng yêu, anh chưa từng thấy người nào tự mình tổn thương mình như này.
Lúc hai người đến cửa hàng, Trì Hoài và Trình Gia Gia đã xếp hàng rồi, hai người vừa nói vừa cười, Vân Miên chạy đến bên cạnh Trình Gia Gia, nghe thấy Trì Hoài cười rất sảng khoái, hỏi Trình Gia Gia: “Thật à? Cười chết anh rồi ha ha.”
Hứa Khanh Niên nhìn bóng lưng đã chạy ra xa, cúi đầu khẽ cười, sau đó bước chân dài đi đến.
“A, Vân Miên cậu đến rồi.” Trình Gia Gia thấy cô, bắt đầu phàn nàn: “Cửa hàng này cũng quá đông rồi, các cậu làm gì ở đằng sau mà chậm thế.”
Vân Miên: “Không làm gì cả.”
Đang là buổi chiều nên hơi nóng, may là trong quán này có điều hòa.
Hứa Khanh Niên và Trì Hoài bảo các cô ngồi ở kia chờ, hai nam sinh bọn họ đi xếp hàng mua, Trì Hoài vừa định chọn bốn cốc nước chanh đá, thì Hứa Khanh Niên lại nói ba cốc nước chanh đá, một cốc trà sữa dâu tây. Sau đó anh lấy điện thoại ra quét mã trả tiền.
Trì Hoài nhìn loạt thao tác này của Hứa Khanh Niên, quá đỉnh.
“Đàn em, cho em.” Trì Hoài đưa một cốc nước chanh đá trong tay cho Trình Gia Gia, sau đó ngồi đối diện cô ấy.
“Cảm ơn đàn anh.” Trình Gia Gia cầm lấy cốc nước kia, cười hì hì nói với Trì Hoài.
Hứa Khanh Niên nhìn Vân Miên, cười khẽ một tiếng, rồi đặt ly trà sữa dâu tây ở trước mặt cô: “Của em.”
Vân Miên nhận lấy trà sữa, nở một nụ cười ngọt ngào với anh: “Cảm ơn đàn anh.”
Bốn người ngồi cùng nhau, cả bàn chỉ có mỗi Trì Hoài sôi nổi, Trình Gia Gia cũng rất tích cực nói chuyện với anh ấy.
Vân Miên cắn ống hút, đã nhận ra có chỗ không đúng, tại sao mọi người đều uống nước chanh đá, chỉ có mỗi mình cô uống trà sữa dâu tây, nhưng không thể không nói rằng nó rất ngọt.
Cô lén nhìn Hứa Khanh Niên một cái, kết quả anh cũng đang nhìn cô, còn cười rất dịu dàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Vân Miên xấu hổ chớp mắt hai cái.
“Nhìn trộm anh?” Hứa Khanh Niên cười nói: “Anh đẹp lắm sao?”
Tiếng ríu rít bên cạnh đột nhiên biến mất, Trì Hoài trưng ra vẻ mặt khiếp sợ: “Hứa Khanh Niên, cậu có liêm sỉ một chút đi.”
Vân Miên: “...”
Vân Miên không trả lời anh, cắn ống hút giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô lại nghĩ.
Thật sự khá đẹp trai.
Hứa Khanh Niên híp mắt lại như đang uy h**p Trì Hoài, người kia lập tức lúng túng, vui vẻ đề nghị: “Các em có đói bụng không, anh mời bọn em ăn cơm.”
“A? Cái này cũng ngại quá.” Trình Gia Gia lập tức nói: “Đàn anh đã mời bọn em uống trà sữa rồi, nên không cần mời cơm nữa đâu.”
“Đúng rồi, không cần đâu đàn anh.” Vân Miên đặt cốc trà sữa trong tay xuống, bọn họ cũng không thân thiết, nên ăn ké uống ké kể ra cũng không tốt cho lắm. Cô nhìn Trì Hoài với vẻ nghiêm túc rồi nói: “Với cả quả bóng kia cũng không đập trúng bọn em.”
“Không sao, dù gì bây giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, cùng nhau ăn một bữa đi.” Nói xong Trì Hoài lại cười xấu xa, nói: “Bọn em không muốn để anh mời thì để cho đàn anh Hứa của bọn em mời đi.”
Nói xong còn ý vị sâu xa mà nhìn Hứa Khanh Niên một cái: “Chắc là được nhỉ, đàn, anh, Hứa.”
Hứa Khanh Niên bị cái liếc mắt của anh ấy làm cho kinh tởm không nhẹ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Đi thôi, bọn em muốn ăn cái gì?” Thấy Vân Miên mở miệng định nói gì đó, anh lập tức giành nói trước: “Chỉ là ăn cơm thôi mà, không cho phép từ chối nha.”
Vậy được rồi, dù sao cô cũng hơi đói, Vân Miên nghĩ.
Bởi vì đi cùng hai vị đàn anh, nên Vân Miên nhớ ra một quán ăn rất ngon, chỉ là cách trường hơi xa. Khi bốn người đi đến quán ăn kia, Trì Hoài đột nhiên nói: “Quán ăn sáng? Cái này có thể ăn no sao? Đàn em, em đang tiết kiệm tiền hộ Hứa Khanh Niên à.”
“Không phải đâu, nhà họ không chỉ bán bữa sáng, mà còn bán nhiều món khác nữa.” Vân Miên giải thích, tiện thể nói thêm: “Em cảm thấy ăn khá ngon.”
“Nói nhảm nhiều thế thì cậu đừng ăn nữa?” Hứa Khanh Niên vỗ vào đầu Trì Hoài, bất mãn nói.
“Quán hoành thánh này ăn rất ngon, chỉ là cách trường khá xa.” Vân Miên lau bàn trước, cũng giúp bọn anh lau sạch luôn, giải thích.
Quả thật hoàn cảnh quán này khá tốt, sạch sẽ, trang trí cũng rất sáng sủa, chỉ là không gian hơi nhỏ, ông chủ cũng là một người đàn ông thân thiện.
“Thơm quá đi.” Trì Hoài ngửi một chút: “Đây là mùi gì vậy?” Trước đó anh ấy chưa từng ăn cơm ở những quán nhỏ như này, vì luôn cảm thấy không sạch sẽ lắm.
Trình Gia Gia ngửi: “Là mùi hoành thánh.”
“Vậy ăn cái này đi.” Trì Hoài ngồi xuống, làm dáng một ông cụ: “Ông chủ, cho bàn chúng cháu bốn phần hoành thánh.”
“Sủi cảo ở đây ăn cũng khá ngon đấy.” Vân Miên đề nghị: “Mọi người có muốn ăn không?”
Cô vừa nói lời này vừa nhìn Hứa Khanh Niên, dù sao anh cũng là người ta trả tiền, nên cũng phải hỏi ý kiến của người ta một chút.
“Ừm, được.” Hứa Khanh Niên thấy Vân Miên chớp chớp mắt nhìn mình, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, trái tim không khống chế được nhảy lên không ngừng.
-
Thời gian của lớp 12 rất vội, Hứa Khanh Niên và Trì Hoài ăn nhanh hơn các cô, sau khi thanh toán xong thì chào bọn cô rồi rời đi luôn.
“Vân Miên, tớ quyết định rồi.” Hai mắt Trình Gia Gia sáng rực lên, trực tiếp nói ra: “Tớ muốn theo đuổi Trì Hoài!”
“Cái gì?” Vân Miên bị sặc nước miếng của mình, không thể tin nổi trừng mắt nhìn cô ấy: “Nhưng anh ấy lớn hơn chúng mình mà.”
“Vậy cũng đâu có sao.” Trình Gia Gia cười tủm tỉm nói: “Thích thì đâu phân biệt tuổi tác.”
“Hơn nữa anh ấy rất tốt, cũng rất nhiệt tình.” Trình Gia Gia đếm ưu điểm của Trì Hoài, nói thêm: “Quan trọng nhất là anh ấy đẹp trai.”
Đây mới là điểm chính nhỉ.
“Vậy cậu cố lên.” Vân Miên không biết nói gì hơn, chỉ có thể cổ vũ cô ấy.
Trình Gia Gia gật đầu: “Ừm ừm.”
“Nhưng mà, tớ còn không có số điện thoại của anh ấy.” Đột nhiên Trình Gia Gia nghĩ đến cái gì, nói với vẻ mặt buồn rầu: “Tớ chỉ mải nói chuyện với anh ấy, quên luôn chuyện chính này.”
Vân Miên: “Không sao, tớ có thể hỏi đàn anh kia rồi về gửi cho cậu.”
“Hu hu hu, Miên Miên cậu thật tốt.” Trình Gia Gia ôm chặt cô, kích động nói.
Đến tối.
Thích ăn kẹo bông gòn: [Chào buổi tối đàn anh.]
Rất lâu sau vẫn không thấy bên kia trả lời, Vân Miên đợi một lúc, rồi quyết định đi sấy tóc trước. Cô trở lại phòng tắm cắm máy sấy, rồi sấy tóc.
Tóc Vân Miên rất mềm mại, cũng nhanh khô, chỉ 5 phút sau đã sấy xong.
Đúng lúc này màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat, cô mở khóa rồi mở tin nhắn ra xem
Hứa Khanh Niên: [Mới vừa tắm xong, có chuyện gì sao đàn em.]
Vân Miên chưa từng xin số điện thoại của người khác, nên hơi căng thẳng. Cô xóa đi xóa lại câu đó mãi, cuối cùng cũng tìm được câu phù hợp, hạ quyết tâm nhấn gửi.
Hứa Khanh Niên vừa về đến nhà là lập tức c** q**n áo đi tắm rửa, khi anh mở điện thoại ra lại thấy một tin nhắn ngoài ý muốn, là của Vân Miên.
Đầu tiên là gửi một câu chào cho anh, bên dưới còn có sticker con mèo đột nhiên ló đầu ra, rất đáng yêu. Anh lập tức muốn biết cô nhóc này lại định làm gì.
Nhìn thấy câu nói kia, anh lập tức cứng cả người lại.
— Đàn anh, em muốn xin số WeChat của đàn anh trông đẹp trai đi cùng anh, anh có thể gửi cho em không?
Nhắn cả nửa ngày, hoá ra không phải là vì anh, trong lòng lập tức sụp đổ, anh mở khung chat với Trì Hoài ra rồi gửi đi ba dấu chấm, sau đó khuôn mặt anh không có biểu cảm mà gửi cho Vân Miên WeChat của Trì Hoài. Bên kia lập tức trả lời anh: Cảm ơn đàn anh, chúc đàn anh ngủ ngon.
Đây là lợi dụng anh xong thì dùng một chân đá đi luôn à. Hứa Khanh Niên tắt điện thoại, kết quả vừa tắt đi chưa đầy 1 phút thì điện thoại lại kêu lên. Mắt anh sáng lên, ai ngờ lại là tin nhắn của Trì Hoài.
Trì Hoài: [???]
Trì Hoài: [Có ý gì? Ba dấu chấm này, chói lòa?]
Hứa Khanh Niên không thèm để ý anh ấy, dứt khoát tắt điện thoại, rồi nằm lên giường đi ngủ.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Hứa Khanh Niên chỉ đánh giá nam sinh kia từ trên xuống dưới, không nói gì, rồi cười.
Trình Trạch: “...”
“Xin lỗi bạn nhé.” Dù sao cũng là họa do mình gây ra, Trì Hoài chen vào nói: “Trách anh, trách anh, vậy như này đi, đàn em chiều nay anh mời mọi người uống trà sữa.”
Anh ấy vỗ vai Hứa Khanh Niên, rồi nháy mắt ra hiệu với người đằng sau, đúng lúc này tiếng chuông vang lên, thầy của lớp Vân Miên thổi còi yêu cầu tập hợp.
“Được được.” Trình Gia Gia lập tức đồng ý.
Trì Hoài cười: “Vậy cứ quyết định thế nhé.”
“Hẹn gặp lại nha đàn anh!” Trình Gia Gia kéo Vân Miên chạy nhanh như chớp.
Lúc đi qua Hứa Khanh Niên, Trình Trạch còn cố tình đụng trúng anh, sau đó nói với vẻ mặt không để ý: “Xin lỗi nha đàn anh, tôi đụng trúng anh rồi.”
Cậu ta nói xong, bước hai bước dài rời đi.
“Tình huống gì đây?” Trì Hoài nhìn anh với vẻ mặt quần chúng ăn dưa.
“Mắt cậu bị đui à, không thấy người kia đụng tớ trước à.” Lúc này Hứa Khanh Niên đã trở lại dáng vẻ không tập trung như thường ngày: “Chẳng lẽ tớ không được đụng lại à?”
Trì Hoài: “... Mắt cậu mới đui ý, không phải, mẹ nó phải gọi là mắt mù.”
Hứa Khanh Niên: “...”
“Cậu có thể đừng hóng hớt như thế không?” Hứa Khanh Niên không trả lời anh ấy, đội mũ lên: “Đi thôi, đi lấy quả bóng cậu phá.”
Sau khi giải tán, hai người Vân Miên và Trình Gia Gia đi ở cuối đội ngũ, Trình Gia Gia nói với vẻ mặt hóng hớt: “Vân Miên cậu hay lắm, cậu quen hai đàn anh kia lúc nào đấy?” Nói xong còn nhớ lại: “Đúng là người sau còn đẹp trai hơn người trước.”
“Chuyện này nói ra thì rất dài.” Vân Miên nghĩ nghĩ: “Tốt nhất cậu đừng hỏi tớ.”
-
Tiết cuối cùng buổi chiều là Lịch sử, hơn nữa còn là tiết tự học, giáo viên có việc nên không ở trong lớp, nhưng đã phân bài để chuẩn bị cũng như bài tập tương ứng trong sách, Vân Miên cũng rất thích lịch sử, đặc biệt là những câu chuyện lịch sử được in nhỏ trong sách.
Bất tri bất giác đã đến giờ tan học.
Trình Gia Gia nhìn chằm chằm vào đồng hồ cho đến khi chuông reo lúc 6 giờ, sau đó cô ấy gấp gáp nhét sách trong bàn vào túi, rồi đẩy đẩy Vân Miên vẫn còn đang làm bài: “Đi thôi.”
“Hả?” Vân Miên đang tập trung làm bài, bị cô ấy đẩy một cái lập tức trở nên hoang mang, bút vạch một đường trên sách, ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”
Chỗ các cô ở hàng đằng trước sát cửa sổ.
Lúc đang nói chuyện, đột nhiên cửa sổ bị đẩy ra, một giọng nói trong treo vọng vào: “Sao mấy đứa vẫn chưa tan học, đi thôi.”
Là Trì Hoài.
Động tĩnh này đã khiến mọi người xung quanh nhìn sang đây, Trì Hoài khép cửa sổ lại, chỉ ra ngoài hành lang, khẽ nói: “Bọn anh đợi hai đứa ở kia nhé.”
Hai người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt đầy ý cười của Trì Hoài: “Ừm, được.”
Lúc này Vân Miên mới nhớ đến lời anh ấy nói trong tiết thể dục, lúc đấy cứ nghĩ là anh ấy chỉ nói cho có.
“Đàn anh anh tên là gì thế?” Trình Gia Gia nhảy nhót nói chuyện với Trì Hoài.
“A, anh tên là Trì Hoài.” Bản thân chân Trì Hoài rất dài, lại còn đi rất nhanh, nên đã ném lại người kia ở đằng sau, Trình Gia Gia cũng vui vẻ bước đi theo anh ấy: “Trì trong hồ nước, Hoài là hoài của Hoài Nam.”
Trình Gia Gia vừa đi vừa khen tên anh ấy dễ nghe, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Chẳng lẽ đây chính là thấy sắc quên bạn trong truyền thuyết, Vân Miên nhăn khuôn mặt nhỏ lại, khổ sở chầm chậm đi theo sau mông Hứa Khanh Niên.
“Đàn em, sao em đi chậm thế?” Hứa Khanh Niên dừng lại, khoanh tay chờ cô.
“A?” Cô hơi giật mình, kêu a một tiếng, ánh mắt dừng lại trên đùi anh một lát rồi nói cho có lệ: “Có lẽ, là chân em ngắn?”
“...” Hứa Khanh Niên bật cười, nhìn Vân Miên, cảm thấy cô thật đáng yêu, anh chưa từng thấy người nào tự mình tổn thương mình như này.
Lúc hai người đến cửa hàng, Trì Hoài và Trình Gia Gia đã xếp hàng rồi, hai người vừa nói vừa cười, Vân Miên chạy đến bên cạnh Trình Gia Gia, nghe thấy Trì Hoài cười rất sảng khoái, hỏi Trình Gia Gia: “Thật à? Cười chết anh rồi ha ha.”
Hứa Khanh Niên nhìn bóng lưng đã chạy ra xa, cúi đầu khẽ cười, sau đó bước chân dài đi đến.
“A, Vân Miên cậu đến rồi.” Trình Gia Gia thấy cô, bắt đầu phàn nàn: “Cửa hàng này cũng quá đông rồi, các cậu làm gì ở đằng sau mà chậm thế.”
Vân Miên: “Không làm gì cả.”
Đang là buổi chiều nên hơi nóng, may là trong quán này có điều hòa.
Hứa Khanh Niên và Trì Hoài bảo các cô ngồi ở kia chờ, hai nam sinh bọn họ đi xếp hàng mua, Trì Hoài vừa định chọn bốn cốc nước chanh đá, thì Hứa Khanh Niên lại nói ba cốc nước chanh đá, một cốc trà sữa dâu tây. Sau đó anh lấy điện thoại ra quét mã trả tiền.
Trì Hoài nhìn loạt thao tác này của Hứa Khanh Niên, quá đỉnh.
“Đàn em, cho em.” Trì Hoài đưa một cốc nước chanh đá trong tay cho Trình Gia Gia, sau đó ngồi đối diện cô ấy.
“Cảm ơn đàn anh.” Trình Gia Gia cầm lấy cốc nước kia, cười hì hì nói với Trì Hoài.
Hứa Khanh Niên nhìn Vân Miên, cười khẽ một tiếng, rồi đặt ly trà sữa dâu tây ở trước mặt cô: “Của em.”
Vân Miên nhận lấy trà sữa, nở một nụ cười ngọt ngào với anh: “Cảm ơn đàn anh.”
Bốn người ngồi cùng nhau, cả bàn chỉ có mỗi Trì Hoài sôi nổi, Trình Gia Gia cũng rất tích cực nói chuyện với anh ấy.
Vân Miên cắn ống hút, đã nhận ra có chỗ không đúng, tại sao mọi người đều uống nước chanh đá, chỉ có mỗi mình cô uống trà sữa dâu tây, nhưng không thể không nói rằng nó rất ngọt.
Cô lén nhìn Hứa Khanh Niên một cái, kết quả anh cũng đang nhìn cô, còn cười rất dịu dàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Vân Miên xấu hổ chớp mắt hai cái.
“Nhìn trộm anh?” Hứa Khanh Niên cười nói: “Anh đẹp lắm sao?”
Tiếng ríu rít bên cạnh đột nhiên biến mất, Trì Hoài trưng ra vẻ mặt khiếp sợ: “Hứa Khanh Niên, cậu có liêm sỉ một chút đi.”
Vân Miên: “...”
Vân Miên không trả lời anh, cắn ống hút giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô lại nghĩ.
Thật sự khá đẹp trai.
Hứa Khanh Niên híp mắt lại như đang uy h**p Trì Hoài, người kia lập tức lúng túng, vui vẻ đề nghị: “Các em có đói bụng không, anh mời bọn em ăn cơm.”
“A? Cái này cũng ngại quá.” Trình Gia Gia lập tức nói: “Đàn anh đã mời bọn em uống trà sữa rồi, nên không cần mời cơm nữa đâu.”
“Đúng rồi, không cần đâu đàn anh.” Vân Miên đặt cốc trà sữa trong tay xuống, bọn họ cũng không thân thiết, nên ăn ké uống ké kể ra cũng không tốt cho lắm. Cô nhìn Trì Hoài với vẻ nghiêm túc rồi nói: “Với cả quả bóng kia cũng không đập trúng bọn em.”
“Không sao, dù gì bây giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, cùng nhau ăn một bữa đi.” Nói xong Trì Hoài lại cười xấu xa, nói: “Bọn em không muốn để anh mời thì để cho đàn anh Hứa của bọn em mời đi.”
Nói xong còn ý vị sâu xa mà nhìn Hứa Khanh Niên một cái: “Chắc là được nhỉ, đàn, anh, Hứa.”
Hứa Khanh Niên bị cái liếc mắt của anh ấy làm cho kinh tởm không nhẹ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Đi thôi, bọn em muốn ăn cái gì?” Thấy Vân Miên mở miệng định nói gì đó, anh lập tức giành nói trước: “Chỉ là ăn cơm thôi mà, không cho phép từ chối nha.”
Vậy được rồi, dù sao cô cũng hơi đói, Vân Miên nghĩ.
Bởi vì đi cùng hai vị đàn anh, nên Vân Miên nhớ ra một quán ăn rất ngon, chỉ là cách trường hơi xa. Khi bốn người đi đến quán ăn kia, Trì Hoài đột nhiên nói: “Quán ăn sáng? Cái này có thể ăn no sao? Đàn em, em đang tiết kiệm tiền hộ Hứa Khanh Niên à.”
“Không phải đâu, nhà họ không chỉ bán bữa sáng, mà còn bán nhiều món khác nữa.” Vân Miên giải thích, tiện thể nói thêm: “Em cảm thấy ăn khá ngon.”
“Nói nhảm nhiều thế thì cậu đừng ăn nữa?” Hứa Khanh Niên vỗ vào đầu Trì Hoài, bất mãn nói.
“Quán hoành thánh này ăn rất ngon, chỉ là cách trường khá xa.” Vân Miên lau bàn trước, cũng giúp bọn anh lau sạch luôn, giải thích.
Quả thật hoàn cảnh quán này khá tốt, sạch sẽ, trang trí cũng rất sáng sủa, chỉ là không gian hơi nhỏ, ông chủ cũng là một người đàn ông thân thiện.
“Thơm quá đi.” Trì Hoài ngửi một chút: “Đây là mùi gì vậy?” Trước đó anh ấy chưa từng ăn cơm ở những quán nhỏ như này, vì luôn cảm thấy không sạch sẽ lắm.
Trình Gia Gia ngửi: “Là mùi hoành thánh.”
“Vậy ăn cái này đi.” Trì Hoài ngồi xuống, làm dáng một ông cụ: “Ông chủ, cho bàn chúng cháu bốn phần hoành thánh.”
“Sủi cảo ở đây ăn cũng khá ngon đấy.” Vân Miên đề nghị: “Mọi người có muốn ăn không?”
Cô vừa nói lời này vừa nhìn Hứa Khanh Niên, dù sao anh cũng là người ta trả tiền, nên cũng phải hỏi ý kiến của người ta một chút.
“Ừm, được.” Hứa Khanh Niên thấy Vân Miên chớp chớp mắt nhìn mình, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, trái tim không khống chế được nhảy lên không ngừng.
-
Thời gian của lớp 12 rất vội, Hứa Khanh Niên và Trì Hoài ăn nhanh hơn các cô, sau khi thanh toán xong thì chào bọn cô rồi rời đi luôn.
“Vân Miên, tớ quyết định rồi.” Hai mắt Trình Gia Gia sáng rực lên, trực tiếp nói ra: “Tớ muốn theo đuổi Trì Hoài!”
“Cái gì?” Vân Miên bị sặc nước miếng của mình, không thể tin nổi trừng mắt nhìn cô ấy: “Nhưng anh ấy lớn hơn chúng mình mà.”
“Vậy cũng đâu có sao.” Trình Gia Gia cười tủm tỉm nói: “Thích thì đâu phân biệt tuổi tác.”
“Hơn nữa anh ấy rất tốt, cũng rất nhiệt tình.” Trình Gia Gia đếm ưu điểm của Trì Hoài, nói thêm: “Quan trọng nhất là anh ấy đẹp trai.”
Đây mới là điểm chính nhỉ.
“Vậy cậu cố lên.” Vân Miên không biết nói gì hơn, chỉ có thể cổ vũ cô ấy.
Trình Gia Gia gật đầu: “Ừm ừm.”
“Nhưng mà, tớ còn không có số điện thoại của anh ấy.” Đột nhiên Trình Gia Gia nghĩ đến cái gì, nói với vẻ mặt buồn rầu: “Tớ chỉ mải nói chuyện với anh ấy, quên luôn chuyện chính này.”
Vân Miên: “Không sao, tớ có thể hỏi đàn anh kia rồi về gửi cho cậu.”
“Hu hu hu, Miên Miên cậu thật tốt.” Trình Gia Gia ôm chặt cô, kích động nói.
Đến tối.
Thích ăn kẹo bông gòn: [Chào buổi tối đàn anh.]
Rất lâu sau vẫn không thấy bên kia trả lời, Vân Miên đợi một lúc, rồi quyết định đi sấy tóc trước. Cô trở lại phòng tắm cắm máy sấy, rồi sấy tóc.
Tóc Vân Miên rất mềm mại, cũng nhanh khô, chỉ 5 phút sau đã sấy xong.
Đúng lúc này màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat, cô mở khóa rồi mở tin nhắn ra xem
Hứa Khanh Niên: [Mới vừa tắm xong, có chuyện gì sao đàn em.]
Vân Miên chưa từng xin số điện thoại của người khác, nên hơi căng thẳng. Cô xóa đi xóa lại câu đó mãi, cuối cùng cũng tìm được câu phù hợp, hạ quyết tâm nhấn gửi.
Hứa Khanh Niên vừa về đến nhà là lập tức c** q**n áo đi tắm rửa, khi anh mở điện thoại ra lại thấy một tin nhắn ngoài ý muốn, là của Vân Miên.
Đầu tiên là gửi một câu chào cho anh, bên dưới còn có sticker con mèo đột nhiên ló đầu ra, rất đáng yêu. Anh lập tức muốn biết cô nhóc này lại định làm gì.
Nhìn thấy câu nói kia, anh lập tức cứng cả người lại.
— Đàn anh, em muốn xin số WeChat của đàn anh trông đẹp trai đi cùng anh, anh có thể gửi cho em không?
Nhắn cả nửa ngày, hoá ra không phải là vì anh, trong lòng lập tức sụp đổ, anh mở khung chat với Trì Hoài ra rồi gửi đi ba dấu chấm, sau đó khuôn mặt anh không có biểu cảm mà gửi cho Vân Miên WeChat của Trì Hoài. Bên kia lập tức trả lời anh: Cảm ơn đàn anh, chúc đàn anh ngủ ngon.
Đây là lợi dụng anh xong thì dùng một chân đá đi luôn à. Hứa Khanh Niên tắt điện thoại, kết quả vừa tắt đi chưa đầy 1 phút thì điện thoại lại kêu lên. Mắt anh sáng lên, ai ngờ lại là tin nhắn của Trì Hoài.
Trì Hoài: [???]
Trì Hoài: [Có ý gì? Ba dấu chấm này, chói lòa?]
Hứa Khanh Niên không thèm để ý anh ấy, dứt khoát tắt điện thoại, rồi nằm lên giường đi ngủ.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 6
10.0/10 từ 50 lượt.