Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 5
116@-
Hứa Khanh Niên chỉ tiện tay lấy một gói khoai tây chiên vị dưa chuột và một hộp sữa chua dâu rồi rời đi, anh đứng ở ngã tư gọi một chiếc taxi, ngồi trong xe nhìn hộp sữa chua trong tay, xoa xoa lông mày rồi chợt mỉm cười.
Vân Miên về đến nhà, khi đang đứng thay giày ở huyền quan đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm, sau đó nghe thấy tiếng đồ ăn bát đĩa được dọn ra, trên bàn trong phòng khách bày hai món thơm ngon, đẹp mắt.
“Chuyện gì thế này?” Vân Miên đi vào phòng bếp, thấy bố đeo tạp dề đang cầm muôi nấu ăn, chớp mắt hỏi: “Hôm nay là ngày lành gì mà lại có thể được ăn toàn món ngon thế này.”
“Con đi gọi mẹ rửa tay chuẩn bị ra ăn cơm đi.” Bố Vân vừa đổ thịt trên tay vào trong nồi, rồi dùng xẻng sắt đảo, vừa cười vừa nói với Vân Miên.
Trong nhà họ, Úc Mẫn Tĩnh rất ít khi nấu cơm, hầu như toàn là Vân Bình làm, vì ông ấy nói cưới vợ về là để chiều chuộng.
Tình cảm hai người rất đậm sâu, dù đã kết hôn hai mươi mấy năm rồi nhưng cuộc sống sinh hoạt vẫn vô cùng ngọt ngào, khi ở nhà, Vân Miên thường xuyên bị bố mẹ nhét cho mười mấy tấn cơm chó.
“Vâng.” Vân Miên rất tự giác rời khỏi phòng bếp, nơi tương đối nguy hiểm đối với cô: “Mẹ ơi, ra ăn cơm.”
Lúc bố Vân bê đĩa sườn xào chua ngọt ra ngoài, hai mẹ con đã rửa tay sạch sẽ chờ ăn rồi.
“Miên Miên, con đi lấy bát với đũa đi.” Bố Vân đặt đồ ăn trong tay xuống, rồi ra lệnh.
“Vâng ạ.” Cô lập tức đứng dậy, chạy vào bếp lấy bát với đũa.
“Oa, hiện tại có thể nói rồi chứ.” Vân Miên vẫn nhớ chuyện quan trọng này: “Tại sao cơm trưa lại phong phú thế ạ?”
Cô cắn đũa, mơ hồ nói, rồi lớn mật đoán: “Chẳng lẽ nhà chúng ta trúng số rồi, hay là ba mẹ muốn nói với con thật ra con là một phú nhị đại.”
“Con nghĩ cái gì thế?” Bố Vân chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cô, dừng lại những suy nghĩ lung tung của cô.
“Có một chuyện tốt và một chuyện khác còn tốt hơn, con muốn nghe cái nào trước?”
“Vậy cứ nói theo thứ tự đi.”
“Hôm nay bố với mẹ con đến bệnh viện kiểm tra.” Vân Bình cười tủm tỉm nhìn cô: “Con có em trai rồi, có vui không?”
Vân Miên vẫn luôn muốn có một anh chị em làm bạn với mình, mỗi lần cô thấy em gái Mạnh Nịnh ngọt ngào gọi cô là chị, cô đều cảm thấy tim như tan chảy luôn rồi.
Cô nghĩ, bảo sao dạo này lúc nào ở nhà bố cũng rất cẩn thận, hai người còn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nữa.
Thật ra Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, chuyến du lịch lần này lại bất ngờ trở thành tuần trăng mật, thuận theo tự nhiên mà mang thai.
“Đúng vậy.” Mẹ Vân lấy ra bản báo cáo kiểm tra đã chuẩn bị trước cho cô xem: “Con sắp có thêm một em trai rồi.”
Ban đầu họ không dám nói cho Vân Miên, sợ cô không tiếp thu luôn được, nhưng không ngờ cô lại tiếp thu rất nhanh, hơn nữa phản ứng còn lớn hơn cả hai người họ.
“Vậy chuyện còn tốt hơn là gì vậy?” Vân Miên mở miệng.
“Bố mẹ được thăng chức tăng lương, thấy vui vẻ nên quyết định hôm nay ăn một bữa ngon.”
Sau khi ăn cơm xong, Vân Miên lập tức báo tin tốt này cho Mạnh Nịnh.
Thích ăn kẹo bông gòn: [Nịnh Nịnh, tớ sắp có em trai rồi.]
Mạnh Nịnh trả lời lại rất nhanh.
Không thích ăn chanh: [Là sao cơ? Bố mẹ cậu bí mật nhận nuôi một đứa con trai sau lưng cậu?]
Thích ăn kẹo bông gòn: [Không phải, là ruột! Con ruột!]
Thích ăn kẹo bông gòn: [Mẹ tớ mang thai rồi, chẩn đoán ban đầu là một bé trai.]
Không thích ăn chanh: [Chú dì đỉnh nha, đến lúc đó còn có thể cho em gái tớ với em trai cậu kết thân từ nhỏ nha.]
Thích ăn kẹo bông gòn: [...]
Không thích ăn chanh: [Không nói với cậu nữa, mẹ tớ gọi tớ có việc rồi, tớ tắt trước nha.]
Thích ăn kẹo bông gòn: [Bye bye~]
Lúc Hứa Khanh Niên xách đồ ăn vặt về nhà, Hứa Xương Bình và Lý Hoa Niên bình thường rất bận thì hôm nay đều ở nhà, hơn nữa còn là Lý Hoa Niên tự mình xuống bếp làm cơm.
Chị của anh, là Hứa Nhược Hàm đang nằm trên sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy ngồi dậy: “Em trai thân yêu của chị về rồi à.”
Hứa Khanh Niên bị cô ấy dọa, ghê tởm không nhẹ: “Hứa Nhược Hàm, bình thường chút đi.”
Sau đó anh lập tức bị đập cho một cái.
“Tên nhóc thối, không biết gọi chị à.” Là Hứa Xương Bình.
Hứa Nhược Hàm nhìn anh rồi cười trộm, dáng vẻ đã thực hiện thành công.
Hứa Khanh Niên: “...”
Hứa Nhược Hàm tinh mắt nhìn thấy trong túi trong suốt mà Hứa Khanh Niên đang cầm có một hộp sữa chua vị dâu tây: “Này, đây là cái gì thế.” Nói xong, cô ấy lập tức cướp lấy cái túi, lấy hộp sữa chua ra.
Hứa Nhược Hàm nhíu mày: “Em không biết em bị dị ứng với dâu tây à, còn mua sữa chua này.”
Sau khi bị Hứa Nhược Hàm mắng, Hứa Khanh Niên lại tiếp tục bị bố mẹ lải nhải “quan tâm” trên bàn ăn cơm.
“Vâng, con biết rồi, con không cẩn thận lấy nhầm thôi.” Hứa Khanh Niên che tai lại, bất đắc dĩ nói: “Con không quên chuyện mình bị dị ứng đâu.”
“Đúng rồi, bố mẹ.” Hứa Khanh Niên đột nhiên nhớ ra: “Hình như bố mẹ có căn hộ ở Thành Phố Thế Kỷ đúng không?”
Hứa Xương Bình dừng đũa đang gắp đồ ăn lại: “Đúng rồi, sao thế?”
“Con muốn đến đó ở.”
Người gặp chuyện vui thì tâm trạng thoải mái, buổi chiều Vân Miên đến trường, ngay cả đuôi lông mày cũng tràn ngập sự vui vẻ. Do đang đắm chìm trong niềm vui nên cô không chú ý mà đụng trúng một người, ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy một khoảng đen thui, đụng trúng sống mũi, nước mắt cô lập tức chảy xuống, đang định nói xin lỗi thì người nọ đã nói trước: “Muốn ăn vạ à, bạn nhỏ.” Giọng nói này rất quen thuộc.
“Xin, xin lỗi.” Vân Miên vội vàng xin lỗi người nọ, chỉ là trên mặt và tai cô đang lặng lẽ đỏ lên.
Giọng của cô nhóc này nhẹ nhàng mềm mại, nói chuyện cũng rất êm tai, tự dưng Hứa Khanh Niên lại muốn trêu cô: “Sau đó thì?”
Thấy cô nhóc vô cùng tự trách mà nắm chặt lấy gấu áo, anh cười: “Được rồi, trêu em thôi.”
Vân Miên cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy anh đang cười, thì thở ra một hơi: “Vậy, vậy em đi trước nhé.” Nói xong lập tức chạy đi. Trùng hợp người đằng trước là Trình Trạch, cô dừng lại, chào hỏi cậu ta.
Hứa Khanh Niên nheo mắt, nhìn nam sinh kia.
Trình Trạch còn đang thấy kinh ngạc, lúc này cũng không còn sớm nữa, nhưng cậu ta đã thành thói quen rồi, lần nào cũng vào phòng đúng lúc chuông reo, nên lúc này thấy Vân Miên đang đi chậm rì rì giống cậu ta thì rất kinh ngạc: “Sao cậu, sao lần này cậu lại đến muộn thế?”
“A?” Vân Miên cười khanh khách nhìn cậu ta: “Chiều nay tiết đầu tiên của bọn mình là tiết thể dục mà.”
Dáng vẻ cười của thiếu nữ quá đẹp, trong mắt như giấu cả dải ngân hà, khiến đầu tim cậu ta run lên, đập thình thịch liên tục.
“Ơ, sao mặt cậu lại đỏ thế?” Đến khi trên trán có cảm giác hơi lạnh, cậu ta mới hồi phục tinh thần, sau đó lại nghe thấy nữ sinh hỏi cậu ta: “Cậu bị cảm sao?”
“Không, không phải đâu.” Trình Trạch đột nhiên nói lắp: “Là do hôm nay hơi nóng đấy.”
Vân Miên thu tay lại, ngẩng đầu nhìn thời tiết hôm nay, mây đen che lấp mặt trời, thời tiết xám xịt, ngay cả một chút ánh sáng mặt trời cũng không thấy, độ ẩm trong không khí còn khá cao.
Ờm... Được rồi.
Trình Trạch không nói chuyện nữa, cô cũng không thể không biết mà xấu hổ vạch trần cậu ta được, hai người lập tức đi về phía sân thể dục.
Người của lớp Ba đã đến gần hết, đứng lung tung thành từng nhóm, chỉ thiếu mỗi hai người bọn họ. Giáo viên thể dục là một người đàn ông trung niên da đen hơi mập, đứng trước đội ngũ, thổi một tiếng còi, bắt đầu điểm danh lần lượt.
“Đào Tĩnh Tĩnh.”
“Có.”
“Giản Ninh Tuyết.”
“Có.”
…
“Vân Miên.”
“Có.”
“Trình Gia Gia.”
“Có.”
Trong số các nữ sinh, vóc dáng Vân Miên cũng được coi là khá cao, cho nên cô đứng ở đằng sau.
“Quý Gia.”
“Có.”
“Lý Duy.”
“Có.”
“Lưu Hạo.”
“Có.”
…
“Trình Trạch.”
“Có.”
“Được rồi, mọi người đã đến đủ rồi.” Thầy giáo thể dục đóng danh sách lại: “Bạn học lúc nãy tên Quý Gia làm ủy viên môn thể dục đi.”
Quý Giá chỉ vào mình: “Em? Thầy ơi, cái này có vẻ không thích hợp lắm ạ.”
“Không sao, thầy tin em, bước ra khỏi hàng đi.” Nói xong còn cười tủm tỉm vỗ vai cậu ta.
“Hiện tại cả lớp đều ở đây rồi, nghỉ, nghiêm, chạy quanh sân ba vòng không được quay đầu lại.”
Các bạn học lập tức phàn nàn: “A, ba vòng, có nhiều quá không thầy?”
“Được rồi.” Thầy thể dục cười tủm tỉm nói: “Vậy năm vòng.”
Sau đó bỏ lại một câu: “Không được phàn nàn nữa, thầy mà nghe thấy ai nói thêm một câu thì sẽ thêm hai vòng nữa.”
“Hổ biết cười, thầy thể dục này đúng là một con hổ biết cười.” Trình Gia Gia mệt mỏi ngồi xổm ở chỗ râm, nói xấu thầy thể dục.
“Gia Gia, vừa chạy xong đừng ngồi xổm, nếu không sẽ dễ bị chóng mặt đấy.” Vân Miên cảm thấy chút cường độ vận động này vẫn ổn, cô vẫn luôn đứng.
Vì đã đến lúc hoạt động tự do nên các nam sinh đều đã đi chơi bóng rổ, chỉ còn lại mấy nữ sinh có thể lực không tốt như bọn cô thì ngồi nghỉ ngơi. Bọn cô đi đến một cái sân cách sân thể dục không xa, rồi cô đề nghị: “Bọn mình đi mượn vợt đánh cầu lông đi.”
“Được đấy, được đấy, bọn mình đi luôn đi.” Trình Gia Gia vỗ vỗ đất trên tay, sau đó hai người thuận lợi đi mượn được vợt, rồi đi đến một khoảng sân tương đối trống trải, tập trung chơi.
Khi còn nhỏ, để tạo nên hứng thú yêu thích cho Vân Miên, bố mẹ Vân đã đăng ký rất nhiều lớp học thêm cho cô, để cô học đàn dương cầm, học đàn tranh, vẽ tranh, học tính nhẩm, nhưng cuối cùng cũng không có cái nào kiên trì được. Kết quả là sau khi được một chị gái trong tiểu khu dạy cho, Tiểu Vân Miên đã thành công thích đánh cầu lông, hơn nữa đến giờ vẫn thích.
“Ha~” Trình Gia Gia mệt không chịu nổi nữa, cô ấy đánh rất vui: “Vân Miên cậu hay lắm, thâm tàng bất lộ nha.”
“Cũng được thôi.” Vân Miên ngượng ngùng cười.
“Trình độ như này mà còn gọi là “cũng được thôi” á, đây là quá tốt rồi ý!” Nghe thấy Trình Gia Gia vẫn thổi phồng, Vân Miên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Còn 10 phút nữa là hết tiết rồi, chúng ta đi thôi.” Hai người trả vợt rồi đi đến sân thể dục.
Đột nhiên, có một quả bóng bay thẳng về phía bọn cô.
“Cẩn thận!” Vân Miên ấn đầu cô ấy xuống, khó khăn lắm quả bóng rổ mới sượt qua cổ Trình Gia Gia.
Trình Gia Gia ngốc luôn rồi, qua nửa ngày mới phản ứng lại, lẩm bẩm: “Nguy hiểm thật.”
“Vân Miên, cậu xem xem trên cổ tớ vẫn còn đầu đúng không?” Đây là bị dọa sợ nên nói linh tinh luôn rồi.
“Ừm, đầu cậu vẫn còn đó.” Bóng rổ dừng lại cách bọn cô khoảng 2m.
“Tên chó nào dám ám hại bà đây!” Trình Gia Gia vén tay áo lên, nhìn có vẻ vô cùng phẫn nộ.
“Con mẹ nó ai ném bóng!” Cũng không biết Trình Trạch đã chạy đến từ khi nào, cậu ta kiểm tra xem hai cô gái có bị thương không rồi gào lên với sân thể dục.
Vân Miên không ngăn cậu ta, vì lúc nãy cô đứng bên cạnh nhìn, biết quả bóng kia ném mạnh đến mức nào, nếu đập trúng mặt thì sẽ đau biết bao, chỉ nghĩ lại thôi đã khiến người ta đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Xin lỗi, em gái.” Giọng nói này rất chững chạc, Vân Miên nhìn về phía phát ra âm thanh, là anh chàng đẹp trai, trông còn hơi quen.
“Đàn em chào em, lại gặp nhau rồi.” Trai đẹp dừng trước mặt, cười hì hì chào cô, Vân Miên có ấn tượng rất sâu đậm với người này, hình như lần đó cô ngã, anh ấy cũng ở đó, lúc ngồi xe bus không mang tiền, anh ấy cũng có mặt... Đều bị thấy hết.
Vân Miên che mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng hình như nam sinh kia không thấy có vấn đề gì.
“Chào bạn, bạn có bị thương không?” Bình thường nhìn Trì Hoài có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khi gặp chuyện thì lại rất chững chạc, anh ấy nhìn Trình Gia Gia rồi hỏi.
“Gia Gia.” Vân Miên vỗ cô ấy, Trình Gia Gia lập tức tỉnh lại từ vẻ đẹp trai kia, nhìn anh chàng đẹp trai nho nhã lễ độ trước mặt, cơn tức giận trong lòng cô ấy lập tức biến mất, nai con bắt đầu chạy loạn trong lòng.
“Không, không sao.” Trình Gia Gia ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người kia, nên cúi đầu xuống, chỉ là màu đỏ trên tai đã bán đứng cô ấy.
“Tớ nói này Trì Hoài, cậu đi nhặt có quả bóng thôi sao mà lâu thế?” Hứa Khanh Niên bước từng bước dài chầm chậm đi đến, thấy Trì Hoài đang cười hì hì nói chuyện với cô gái, bên cạnh hai cô nhóc còn có tên nhóc nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.
“A, đàn anh.” Vân Miên thấy anh nói chuyện: “Các anh cũng học thể dục à? Trùng hợp thật.”
“Đúng là rất trùng hợp.”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Hứa Khanh Niên chỉ tiện tay lấy một gói khoai tây chiên vị dưa chuột và một hộp sữa chua dâu rồi rời đi, anh đứng ở ngã tư gọi một chiếc taxi, ngồi trong xe nhìn hộp sữa chua trong tay, xoa xoa lông mày rồi chợt mỉm cười.
Vân Miên về đến nhà, khi đang đứng thay giày ở huyền quan đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm, sau đó nghe thấy tiếng đồ ăn bát đĩa được dọn ra, trên bàn trong phòng khách bày hai món thơm ngon, đẹp mắt.
“Chuyện gì thế này?” Vân Miên đi vào phòng bếp, thấy bố đeo tạp dề đang cầm muôi nấu ăn, chớp mắt hỏi: “Hôm nay là ngày lành gì mà lại có thể được ăn toàn món ngon thế này.”
“Con đi gọi mẹ rửa tay chuẩn bị ra ăn cơm đi.” Bố Vân vừa đổ thịt trên tay vào trong nồi, rồi dùng xẻng sắt đảo, vừa cười vừa nói với Vân Miên.
Trong nhà họ, Úc Mẫn Tĩnh rất ít khi nấu cơm, hầu như toàn là Vân Bình làm, vì ông ấy nói cưới vợ về là để chiều chuộng.
Tình cảm hai người rất đậm sâu, dù đã kết hôn hai mươi mấy năm rồi nhưng cuộc sống sinh hoạt vẫn vô cùng ngọt ngào, khi ở nhà, Vân Miên thường xuyên bị bố mẹ nhét cho mười mấy tấn cơm chó.
“Vâng.” Vân Miên rất tự giác rời khỏi phòng bếp, nơi tương đối nguy hiểm đối với cô: “Mẹ ơi, ra ăn cơm.”
Lúc bố Vân bê đĩa sườn xào chua ngọt ra ngoài, hai mẹ con đã rửa tay sạch sẽ chờ ăn rồi.
“Miên Miên, con đi lấy bát với đũa đi.” Bố Vân đặt đồ ăn trong tay xuống, rồi ra lệnh.
“Vâng ạ.” Cô lập tức đứng dậy, chạy vào bếp lấy bát với đũa.
“Oa, hiện tại có thể nói rồi chứ.” Vân Miên vẫn nhớ chuyện quan trọng này: “Tại sao cơm trưa lại phong phú thế ạ?”
Cô cắn đũa, mơ hồ nói, rồi lớn mật đoán: “Chẳng lẽ nhà chúng ta trúng số rồi, hay là ba mẹ muốn nói với con thật ra con là một phú nhị đại.”
“Con nghĩ cái gì thế?” Bố Vân chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cô, dừng lại những suy nghĩ lung tung của cô.
“Có một chuyện tốt và một chuyện khác còn tốt hơn, con muốn nghe cái nào trước?”
“Vậy cứ nói theo thứ tự đi.”
“Hôm nay bố với mẹ con đến bệnh viện kiểm tra.” Vân Bình cười tủm tỉm nhìn cô: “Con có em trai rồi, có vui không?”
Vân Miên vẫn luôn muốn có một anh chị em làm bạn với mình, mỗi lần cô thấy em gái Mạnh Nịnh ngọt ngào gọi cô là chị, cô đều cảm thấy tim như tan chảy luôn rồi.
Cô nghĩ, bảo sao dạo này lúc nào ở nhà bố cũng rất cẩn thận, hai người còn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nữa.
Thật ra Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, chuyến du lịch lần này lại bất ngờ trở thành tuần trăng mật, thuận theo tự nhiên mà mang thai.
“Đúng vậy.” Mẹ Vân lấy ra bản báo cáo kiểm tra đã chuẩn bị trước cho cô xem: “Con sắp có thêm một em trai rồi.”
Ban đầu họ không dám nói cho Vân Miên, sợ cô không tiếp thu luôn được, nhưng không ngờ cô lại tiếp thu rất nhanh, hơn nữa phản ứng còn lớn hơn cả hai người họ.
“Vậy chuyện còn tốt hơn là gì vậy?” Vân Miên mở miệng.
“Bố mẹ được thăng chức tăng lương, thấy vui vẻ nên quyết định hôm nay ăn một bữa ngon.”
Sau khi ăn cơm xong, Vân Miên lập tức báo tin tốt này cho Mạnh Nịnh.
Thích ăn kẹo bông gòn: [Nịnh Nịnh, tớ sắp có em trai rồi.]
Mạnh Nịnh trả lời lại rất nhanh.
Không thích ăn chanh: [Là sao cơ? Bố mẹ cậu bí mật nhận nuôi một đứa con trai sau lưng cậu?]
Thích ăn kẹo bông gòn: [Không phải, là ruột! Con ruột!]
Thích ăn kẹo bông gòn: [Mẹ tớ mang thai rồi, chẩn đoán ban đầu là một bé trai.]
Không thích ăn chanh: [Chú dì đỉnh nha, đến lúc đó còn có thể cho em gái tớ với em trai cậu kết thân từ nhỏ nha.]
Thích ăn kẹo bông gòn: [...]
Không thích ăn chanh: [Không nói với cậu nữa, mẹ tớ gọi tớ có việc rồi, tớ tắt trước nha.]
Thích ăn kẹo bông gòn: [Bye bye~]
Lúc Hứa Khanh Niên xách đồ ăn vặt về nhà, Hứa Xương Bình và Lý Hoa Niên bình thường rất bận thì hôm nay đều ở nhà, hơn nữa còn là Lý Hoa Niên tự mình xuống bếp làm cơm.
Chị của anh, là Hứa Nhược Hàm đang nằm trên sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy ngồi dậy: “Em trai thân yêu của chị về rồi à.”
Hứa Khanh Niên bị cô ấy dọa, ghê tởm không nhẹ: “Hứa Nhược Hàm, bình thường chút đi.”
Sau đó anh lập tức bị đập cho một cái.
“Tên nhóc thối, không biết gọi chị à.” Là Hứa Xương Bình.
Hứa Nhược Hàm nhìn anh rồi cười trộm, dáng vẻ đã thực hiện thành công.
Hứa Khanh Niên: “...”
Hứa Nhược Hàm tinh mắt nhìn thấy trong túi trong suốt mà Hứa Khanh Niên đang cầm có một hộp sữa chua vị dâu tây: “Này, đây là cái gì thế.” Nói xong, cô ấy lập tức cướp lấy cái túi, lấy hộp sữa chua ra.
Hứa Nhược Hàm nhíu mày: “Em không biết em bị dị ứng với dâu tây à, còn mua sữa chua này.”
Sau khi bị Hứa Nhược Hàm mắng, Hứa Khanh Niên lại tiếp tục bị bố mẹ lải nhải “quan tâm” trên bàn ăn cơm.
“Vâng, con biết rồi, con không cẩn thận lấy nhầm thôi.” Hứa Khanh Niên che tai lại, bất đắc dĩ nói: “Con không quên chuyện mình bị dị ứng đâu.”
“Đúng rồi, bố mẹ.” Hứa Khanh Niên đột nhiên nhớ ra: “Hình như bố mẹ có căn hộ ở Thành Phố Thế Kỷ đúng không?”
Hứa Xương Bình dừng đũa đang gắp đồ ăn lại: “Đúng rồi, sao thế?”
“Con muốn đến đó ở.”
Người gặp chuyện vui thì tâm trạng thoải mái, buổi chiều Vân Miên đến trường, ngay cả đuôi lông mày cũng tràn ngập sự vui vẻ. Do đang đắm chìm trong niềm vui nên cô không chú ý mà đụng trúng một người, ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy một khoảng đen thui, đụng trúng sống mũi, nước mắt cô lập tức chảy xuống, đang định nói xin lỗi thì người nọ đã nói trước: “Muốn ăn vạ à, bạn nhỏ.” Giọng nói này rất quen thuộc.
“Xin, xin lỗi.” Vân Miên vội vàng xin lỗi người nọ, chỉ là trên mặt và tai cô đang lặng lẽ đỏ lên.
Giọng của cô nhóc này nhẹ nhàng mềm mại, nói chuyện cũng rất êm tai, tự dưng Hứa Khanh Niên lại muốn trêu cô: “Sau đó thì?”
Thấy cô nhóc vô cùng tự trách mà nắm chặt lấy gấu áo, anh cười: “Được rồi, trêu em thôi.”
Vân Miên cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy anh đang cười, thì thở ra một hơi: “Vậy, vậy em đi trước nhé.” Nói xong lập tức chạy đi. Trùng hợp người đằng trước là Trình Trạch, cô dừng lại, chào hỏi cậu ta.
Hứa Khanh Niên nheo mắt, nhìn nam sinh kia.
Trình Trạch còn đang thấy kinh ngạc, lúc này cũng không còn sớm nữa, nhưng cậu ta đã thành thói quen rồi, lần nào cũng vào phòng đúng lúc chuông reo, nên lúc này thấy Vân Miên đang đi chậm rì rì giống cậu ta thì rất kinh ngạc: “Sao cậu, sao lần này cậu lại đến muộn thế?”
“A?” Vân Miên cười khanh khách nhìn cậu ta: “Chiều nay tiết đầu tiên của bọn mình là tiết thể dục mà.”
Dáng vẻ cười của thiếu nữ quá đẹp, trong mắt như giấu cả dải ngân hà, khiến đầu tim cậu ta run lên, đập thình thịch liên tục.
“Ơ, sao mặt cậu lại đỏ thế?” Đến khi trên trán có cảm giác hơi lạnh, cậu ta mới hồi phục tinh thần, sau đó lại nghe thấy nữ sinh hỏi cậu ta: “Cậu bị cảm sao?”
“Không, không phải đâu.” Trình Trạch đột nhiên nói lắp: “Là do hôm nay hơi nóng đấy.”
Vân Miên thu tay lại, ngẩng đầu nhìn thời tiết hôm nay, mây đen che lấp mặt trời, thời tiết xám xịt, ngay cả một chút ánh sáng mặt trời cũng không thấy, độ ẩm trong không khí còn khá cao.
Ờm... Được rồi.
Trình Trạch không nói chuyện nữa, cô cũng không thể không biết mà xấu hổ vạch trần cậu ta được, hai người lập tức đi về phía sân thể dục.
Người của lớp Ba đã đến gần hết, đứng lung tung thành từng nhóm, chỉ thiếu mỗi hai người bọn họ. Giáo viên thể dục là một người đàn ông trung niên da đen hơi mập, đứng trước đội ngũ, thổi một tiếng còi, bắt đầu điểm danh lần lượt.
“Đào Tĩnh Tĩnh.”
“Có.”
“Giản Ninh Tuyết.”
“Có.”
…
“Vân Miên.”
“Có.”
“Trình Gia Gia.”
“Có.”
Trong số các nữ sinh, vóc dáng Vân Miên cũng được coi là khá cao, cho nên cô đứng ở đằng sau.
“Quý Gia.”
“Có.”
“Lý Duy.”
“Có.”
“Lưu Hạo.”
“Có.”
…
“Trình Trạch.”
“Có.”
“Được rồi, mọi người đã đến đủ rồi.” Thầy giáo thể dục đóng danh sách lại: “Bạn học lúc nãy tên Quý Gia làm ủy viên môn thể dục đi.”
Quý Giá chỉ vào mình: “Em? Thầy ơi, cái này có vẻ không thích hợp lắm ạ.”
“Không sao, thầy tin em, bước ra khỏi hàng đi.” Nói xong còn cười tủm tỉm vỗ vai cậu ta.
“Hiện tại cả lớp đều ở đây rồi, nghỉ, nghiêm, chạy quanh sân ba vòng không được quay đầu lại.”
Các bạn học lập tức phàn nàn: “A, ba vòng, có nhiều quá không thầy?”
“Được rồi.” Thầy thể dục cười tủm tỉm nói: “Vậy năm vòng.”
Sau đó bỏ lại một câu: “Không được phàn nàn nữa, thầy mà nghe thấy ai nói thêm một câu thì sẽ thêm hai vòng nữa.”
“Hổ biết cười, thầy thể dục này đúng là một con hổ biết cười.” Trình Gia Gia mệt mỏi ngồi xổm ở chỗ râm, nói xấu thầy thể dục.
“Gia Gia, vừa chạy xong đừng ngồi xổm, nếu không sẽ dễ bị chóng mặt đấy.” Vân Miên cảm thấy chút cường độ vận động này vẫn ổn, cô vẫn luôn đứng.
Vì đã đến lúc hoạt động tự do nên các nam sinh đều đã đi chơi bóng rổ, chỉ còn lại mấy nữ sinh có thể lực không tốt như bọn cô thì ngồi nghỉ ngơi. Bọn cô đi đến một cái sân cách sân thể dục không xa, rồi cô đề nghị: “Bọn mình đi mượn vợt đánh cầu lông đi.”
“Được đấy, được đấy, bọn mình đi luôn đi.” Trình Gia Gia vỗ vỗ đất trên tay, sau đó hai người thuận lợi đi mượn được vợt, rồi đi đến một khoảng sân tương đối trống trải, tập trung chơi.
Khi còn nhỏ, để tạo nên hứng thú yêu thích cho Vân Miên, bố mẹ Vân đã đăng ký rất nhiều lớp học thêm cho cô, để cô học đàn dương cầm, học đàn tranh, vẽ tranh, học tính nhẩm, nhưng cuối cùng cũng không có cái nào kiên trì được. Kết quả là sau khi được một chị gái trong tiểu khu dạy cho, Tiểu Vân Miên đã thành công thích đánh cầu lông, hơn nữa đến giờ vẫn thích.
“Ha~” Trình Gia Gia mệt không chịu nổi nữa, cô ấy đánh rất vui: “Vân Miên cậu hay lắm, thâm tàng bất lộ nha.”
“Cũng được thôi.” Vân Miên ngượng ngùng cười.
“Trình độ như này mà còn gọi là “cũng được thôi” á, đây là quá tốt rồi ý!” Nghe thấy Trình Gia Gia vẫn thổi phồng, Vân Miên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Còn 10 phút nữa là hết tiết rồi, chúng ta đi thôi.” Hai người trả vợt rồi đi đến sân thể dục.
Đột nhiên, có một quả bóng bay thẳng về phía bọn cô.
“Cẩn thận!” Vân Miên ấn đầu cô ấy xuống, khó khăn lắm quả bóng rổ mới sượt qua cổ Trình Gia Gia.
Trình Gia Gia ngốc luôn rồi, qua nửa ngày mới phản ứng lại, lẩm bẩm: “Nguy hiểm thật.”
“Vân Miên, cậu xem xem trên cổ tớ vẫn còn đầu đúng không?” Đây là bị dọa sợ nên nói linh tinh luôn rồi.
“Ừm, đầu cậu vẫn còn đó.” Bóng rổ dừng lại cách bọn cô khoảng 2m.
“Tên chó nào dám ám hại bà đây!” Trình Gia Gia vén tay áo lên, nhìn có vẻ vô cùng phẫn nộ.
“Con mẹ nó ai ném bóng!” Cũng không biết Trình Trạch đã chạy đến từ khi nào, cậu ta kiểm tra xem hai cô gái có bị thương không rồi gào lên với sân thể dục.
Vân Miên không ngăn cậu ta, vì lúc nãy cô đứng bên cạnh nhìn, biết quả bóng kia ném mạnh đến mức nào, nếu đập trúng mặt thì sẽ đau biết bao, chỉ nghĩ lại thôi đã khiến người ta đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Xin lỗi, em gái.” Giọng nói này rất chững chạc, Vân Miên nhìn về phía phát ra âm thanh, là anh chàng đẹp trai, trông còn hơi quen.
“Đàn em chào em, lại gặp nhau rồi.” Trai đẹp dừng trước mặt, cười hì hì chào cô, Vân Miên có ấn tượng rất sâu đậm với người này, hình như lần đó cô ngã, anh ấy cũng ở đó, lúc ngồi xe bus không mang tiền, anh ấy cũng có mặt... Đều bị thấy hết.
Vân Miên che mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng hình như nam sinh kia không thấy có vấn đề gì.
“Chào bạn, bạn có bị thương không?” Bình thường nhìn Trì Hoài có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khi gặp chuyện thì lại rất chững chạc, anh ấy nhìn Trình Gia Gia rồi hỏi.
“Gia Gia.” Vân Miên vỗ cô ấy, Trình Gia Gia lập tức tỉnh lại từ vẻ đẹp trai kia, nhìn anh chàng đẹp trai nho nhã lễ độ trước mặt, cơn tức giận trong lòng cô ấy lập tức biến mất, nai con bắt đầu chạy loạn trong lòng.
“Không, không sao.” Trình Gia Gia ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người kia, nên cúi đầu xuống, chỉ là màu đỏ trên tai đã bán đứng cô ấy.
“Tớ nói này Trì Hoài, cậu đi nhặt có quả bóng thôi sao mà lâu thế?” Hứa Khanh Niên bước từng bước dài chầm chậm đi đến, thấy Trì Hoài đang cười hì hì nói chuyện với cô gái, bên cạnh hai cô nhóc còn có tên nhóc nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.
“A, đàn anh.” Vân Miên thấy anh nói chuyện: “Các anh cũng học thể dục à? Trùng hợp thật.”
“Đúng là rất trùng hợp.”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 5
10.0/10 từ 50 lượt.