Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 4

102@-

Bạn nhỏ?


Thấy ba chữ này, Vân Miên khựng lại, cô định nói thật ra cô cũng không còn nhỏ nữa rồi, hơn nữa cô cao 1m64 đấy, cũng không thấp lắm. Nhưng hình như người kia có vẻ khá cao.


Mặc dù cô thật sự rất thích uống sữa bò nguyên chất, nhưng dù sao cũng bắt người tay ngắn, Vân Miên nghĩ nghĩ rồi gõ ra một hàng chữ:


[Vậy cảm ơn ý tốt của đàn anh, chúc anh ngủ ngon.]


Cô nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ, sau đó ngáp một cái rồi tắt màn hình điện thoại đi ngủ, đương nhiên cũng không thấy điện thoại được đặt ở đầu giường đột nhiên sáng lên.


Hôm sau lúc đến trường, cả người Vân Miên vẫn còn buồn ngủ, bước chân bay bổng bước vào lớp. Nguyên nhân không ai khác ngoài anh, đơn giản là vì câu nói người kia gửi vào tối qua, sau đó cô đã thành công mơ thấy mình ôm một hộp sữa bò nguyên chất uống ừng ực, còn có một bóng đen mờ mờ ảo ảo đứng trước mặt, xoa đầu cô rồi khen: Thế này là đúng rồi, bạn nhỏ thì phải có dáng vẻ của bạn nhỏ.


Sau đó Vân Miên thành công bị dọa tỉnh, nhìn điện thoại, đã hơn 6 giờ, lúc này cô cũng không còn buồn ngủ nữa, nhưng bây giờ người cô cứ choáng váng, thế nên khi Trình Gia Gia đến bên cạnh cô cũng không để ý.


“Ôi, Vân Miên.” Thấy sắc mặt cô có vẻ kém, Trình Gia Gia thuận miệng hỏi: “Đêm qua cậu lén học à?”


“A?” Vân Miên ngáp một cái, lau đi giọt nước chảy ra từ khóe mắt: “Không phải đâu, sao thế?”


Trình Gia Gia: “À, chủ yếu là tớ thấy hôm nay sắc mặt cậu hơi kém.” Quả thật có chút, ngày đầu lúc đến lớp, tinh thần Vân Miên rất sảng khoái, hai mắt sáng blink blink, hôm nay lại có vẻ ốm yếu.


Vân Miên đặt tay lên mặt, xoa hai mắt: “Là do hôm qua tớ gặp ác mộng nên ngủ không ngon.”


Vốn tưởng hôm nay cũng sẽ nhàn rỗi nên Vân Miên đang chuẩn bị ngủ trộm một chút, nhưng không ngờ trong tiết học đầu tiên lại có người thông báo sách giáo khoa được đưa đến rồi, thầy giáo chọn vài bạn nam trong lớp đi lấy sách, phòng học lại loạn cả lên, Vân Miên tranh thủ lúc này lén nhắm mắt lại.


Mọi người đều biết, khi bạn cảm thấy rất buồn ngủ thì nhất định đừng nhắm mắt lại, nếu không rất có thể bạn sẽ có siêu năng lực “xuyên không”.


Sau khi Vân Miên tỉnh lại đã hết tiết hai rồi, cô tỉnh táo ngẩng đầu lên, không thấy bạn ngồi cùng bàn của mình đâu, nhưng lại thấy một đống sách chặn tầm mắt.


Trên quyển sách đầu tiên còn dán một tờ ghi chú màu hồng nhạt, hình trái tim, là Trình Gia Gia để lại cho cô.


— Vân Miên, tớ đã giúp cậu sắp xếp sách mới đặt trên bàn rồi, thấy cậu ngủ ngon quá nên tớ không nỡ đánh thức cậu, tớ đến căn tin trường mua cơm đây.


— Bạn cùng bàn thân ái của cậu.


Cô không nhịn cười được, Trình Gia Gia thật đáng yêu.


Vân Miên cất tờ giấy đi, mở sách Ngữ Văn ra đọc, cô rất thích chuyện trong sách Ngữ Văn. Mỗi lần được phát sách mới, cô đều lật xem sách Ngữ Văn trước, hơn nữa cô cũng cảm thấy mùi của sách mới cũng rất dễ ngửi.



Sau tiết hai có 30 phút nghỉ ngơi, Vân Miên xem sách Ngữ Văn được một lúc thì thấy hơi mỏi, trên đó là một đống ký tự, thậm chí cô còn thấy hơi buồn ngủ, định ra ngoài hít thở không khí một chút, tiện thể đi WC luôn.


Tầng nào cũng có sân sân thượng, bên cạnh sân thượng của tầng này chính là WC. Vân Miên ra khỏi WC xong, định ra sân thượng hít thở không khí cho đỡ mỏi mắt.


Nhưng hình như trên sân thượng này có người, cô nghe thấy tiếng một nữ sinh: “Đàn anh, em thích anh.”


Vân Miên lập tức tỉnh táo, đây là đụng trúng người ta tỏ tình sao.


Một lúc sau vẫn không có tiếng gì, sau đó giọng điệu lười biếng của nam sinh mới truyền đến: “Xin lỗi, tôi không thích người nhỏ hơn mình.”


Vân Miên nghĩ thầm hình như cô nghe thấy giọng nam sinh này ở đâu rồi thì phải. Nhưng trốn trong góc nghe trộm chuyện người khác không phải hành vi tốt, Vân Miên chỉ nghe hai câu này rồi rời đi luôn.


Cho dù tính tình Hứa Khanh Niên rất tốt thì cũng thấy hơi bực bội, không phải anh chưa từng bị nữ sinh tỏ tình, nhưng người hôm nay rất khó chơi, sau khi nghe anh nói xong câu kia, cũng không thèm để ý, hơn nữa còn thề son thề sắt nói anh không thích là bởi vì chưa gặp đúng người.


Trong mắt nữ sinh kia rưng rưng nước mắt: “Không, không sao, đàn anh anh cứ nhận cái này đi.” Nói xong lập tức đưa cho anh một hộp quà có nơ màu đỏ, không biết bên trong đựng gì mà rất nặng.


Hứa Khanh Niên vừa định nói: “... Haiz, cái này”, nữ sinh kia đã chạy đi rồi, anh có chút bất lực: “... Không.”


Trình Gia Gia đã về chỗ ngồi, trong tay cầm nửa cái bánh bao nhân thịt và đang ăn, nam sinh đằng trước quay người lại nói chuyện với cô ấy, khiến cô ấy không ngừng cười.


“Lúc ăn đừng nói chuyện.” Vân Miên ngồi xuống khẽ vỗ cô ấy, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu không sẽ dễ bị nghẹn đấy.”


“A, Vân Miên cậu quay lại rồi.” Trình Gia Gia ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng, mơ hồ nói với cô: “Lúc nãy cậu đi đâu thế, tớ về không tìm thấy cậu.”


“Cậu nuốt xuống đi rồi hẵng nói.” Giọng Vân Miên nhẹ nhàng: “Tớ ra ngoài hít thở, tiện thể đi WC luôn.”


“Đúng rồi, Lưu Hạo vừa kể cho tớ một số chuyện cười.” Trình Gia Gia nghĩ đến cái buồn cười nhất, nói: “Có một người họ Thiết, nhưng anh ta chưa từng mọc tóc, cậu đoán xem anh ta bị bệnh gì?”


“Bệnh gì á?”


“Lão Thiết không có tật xấu (*) ha ha ha ha ha ha ha ha.” Trình Gia Gia lại bị chọc cười, Lưu Hạo ở đằng trước cũng cười theo, hai người đều không hẹn mà cũng nhìn Vân Miên, cô lập tức phản ứng kịp, cũng cười theo hai người họ.


(*): Trình Gia Gia hỏi người kia bị bệnh gì, câu trả lời là “” : không có tật xấu hoặc là không có bệnh/không bị bệnh.


Không thể không nói, chuyện cười này quả thật rất nhạt.


“Vậy cậu có biết nói chuyện như nào là miệng nam mô bụng một bồ dao găm không?” Trình Gia Gia lại hỏi cô.


Vân Miên hoang mang: “Tớ không biết, nói chuyện như nào.”



“Ha ha ha ha ha ha dao ha ha ha ha ha ha (**).” Lưu Hạo ở đằng trước đã quay người lại, Trình Gia Gia vừa cười vừa nói.


(**): trong đây “miệng nam mô bụng một bồ dao găm” bản gốc là “” (tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có dao) nên Trình Gia Gia vừa cười vừa nói dao.


“Quả thật rất nhạt.” Vân Miên phối hợp cười hai tiếng, còn rùng mình hai lần. Cô cũng suy nghĩ một chút, rồi ho khan, hỏi Trình Gia Gia: “Chocolate và cà chua đánh nhau thì cậu nghĩ ai thắng?”


Trình Gia Gia nhíu mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra: “Ai thắng?”


Vân Miên: “Chocolate.”


Trình Gia Gia: “Tại sao?”


Vân Miên: “Bởi vì thanh chocolate (***) nha.”


(***): “” /bàng/ có nghĩa là thanh, gậy hay giỏi. Nên ở đây ý Vân Miên là Chocolate giỏi nên thắng.


Trình Gia Gia: “... Ha ha, nhạt quá đi.”


Vân Miên cười, rồi hỏi cô ấy: “Tiết ba của bọn mình là tiết gì thế?”


Trình Gia Gia nghĩ một lát: “Hình như là Toán.”


“A?” Vân Miên cau mày, khuôn mặt nhỏ buồn rầu: “Tớ không thích học Toán nhất, không ngờ tiết học chính thức đầu tiên lại là nó.”


Trình Gia Gia nhìn dáng vẻ của cô, cười an ủi: “Không sao đâu, nghe nói giáo viên Toán của bọn mình là một người rất hiền đấy.”


Còn chưa kịp nói xong, đã thấy một người đàn ông trung niên đi vào lớp, tay người nọ kẹp một quyển sách, trong tay còn cầm một ly trà hoa cúc.


Còn rất dưỡng sinh.


Nhìn có vẻ tính tình khá tốt.


Hôm nay trong giờ tự học, chủ nhiệm lớp đã chọn xong ban cán bộ lớp, lúc này lớp trưởng dẫn đầu hô “Đứng lên”, cả lớp đều đứng lên và nói “Chúng em chào thầy ạ”.


Thầy giáo hoa cúc cười rất tươi, rồi vẫy tay, ý bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó chầm chậm đặt đồ trong tay xuống bục giảng, rồi rút một viên phấn ra, viết tên mình lên bảng đen— Chung Khiêm.


Cái tên này nghe khá nho nhã.


Thầy giáo gõ lên bảng đen, nói: “Bên dưới mở trang đầu tiên của sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta sẽ học về tập hợp.”



“Đươc rồi, hôm nay chúng ta học đến đây thôi, tạm biệt các em.” Thầy Chung đã cầm đồ rời đi rồi mà Vân Miên vẫn chưa biết tiết này tan học từ bao giờ.


Tiết cuối cùng là tiết Tiếng Anh, là tiết cô thích nhất.


Người dạy bọn họ là một cô giáo, trông có vẻ rất khôn khéo giỏi giang, giảng bài cũng rất dứt khoát dễ hiểu, cho nên tiết này trôi qua rất nhanh.


Tan học.


“Này, Vân Miên, cậu vẫn chưa đi à?” Trình Gia Gia đã dọn đồ xong, đang chuẩn bị đi, nhưng thấy Vân Miên không đứng dậy nhường đường cho cô ấy.


Vân Miên đang sửa lại những ghi chú của bài hôm nay: “A, lát nữa mình đi, cậu đi trước đi.” Nói xong, cô đứng dậy ý bảo cô ấy đi qua đi.


“Vậy tớ đi trước nha, bye bye!” Nói xong còn không quên hôn gió với cô.


Vân Miên gật đầu: “Bye bye.”


Lúc này hầu hết mọi người đã đi hết, cô viết xong chữ cuối cùng rồi ngẩng đầu lên và vươn vai, kết quả là thấy nam sinh ngồi trước mình vẫn đang nằm bò ra ngủ, cô rướn người lên khẽ vỗ vỗ đầu cậu ta, kết quả người kia vẫn không tỉnh.


Ngủ rất ngon, Vân Miên nghĩ một chút rồi cúi xuống nói bên tai cậu ta: “Bạn học, tỉnh dậy đi, tan học rồi.”


Trình Trạch đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy bên tai hơi ấm áp, tiếp theo có một giọng nói dịu dàng truyền đến, vừa hay lỗ tai cậu ta rất nhạy cảm, khiến cậu ta ngứa, cảm thấy rất bực bội: “Ai con mẹ nó quấy rầy giấc ngủ của ông đây.”


Ngẩng mặt lên lập tức đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của Vân Miên, một khuôn mặt rất xinh đẹp, cô gái nhỏ yên tĩnh nhìn cậu ta.


Cậu ta lập tức hết bực, đang chuẩn bị nói thì đã nghe thấy cô gái nhỏ nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý quấy rầy giấc ngủ của cậu, nhưng đã tan học rồi, cậu có thể về nhà ngủ.”


Khoảnh khắc đó trái tim cậu ta đập lỡ một nhịp, sau đó lại bắt đầu đập điên cuồng.


“Cảm ơn cậu nhé bạn học.” Câu ta hơi xấu hổ, ho hai tiếng: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.” Nói xong lại hỏi ý kiến của cô gái nhỏ: “Được không?”


“Được.” Vân Miên cười với cậu ta, thoải mái nói: “Vậy đi thôi.”


“Tớ thật sự phục vị Diệt Tuyệt sư thái này rồi, lại dạy thêm lâu như vậy.” Trì Hoài khoanh tay ở sau đầu, phàn nàn với Hứa Khanh Niên.


Kết quả mãi không nghe thấy người bên cạnh trả lời, chỉ nghe thấy tiếng cười nhạo của người kia, sau đó anh ấy nhìn theo tầm mắt của Hứa Khanh Niên.


Ơ, đây không phải là cô nhóc hôm qua sao, đứng bên cạnh người ta còn là một nam sinh, nhìn có vẻ cao cao gầy gầy, hai người đi đằng trước, vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ rất xứng đôi.


“Ơ, đây không phải cô nhóc hôm qua sao?” Trì Hoài ngáp một cái, rồi đụng vào vai Hứa Khanh Niên: “Nam sinh bên cạnh chẳng lẽ là bạn trai nhỏ của cô bé à.”



“Sao tớ biết được.” Hứa Khanh Niên nhìn sang chỗ khác, không để tâm nói.


“Không phải hôm qua cô nhóc này còn thêm WeChat cậu à.” Trì Hoài chế giễu: “Cậu còn bày đặt giả vờ với tớ.”


Hứa Khanh Niên không để ý anh ấy, lập tức bước nhanh về phía trước: “Nếu cậu có thời gian hỏi tớ chuyện này, thì sao không nghĩ xem chiều nay cậu phải viết bản kiểm điểm như nào đi.”


“ĐM, tớ quên mất chuyện này.” Sáng nay anh ấy đến muộn nên đành phải trèo tường, kết quả vừa trèo được một nửa thì mắt to trừng mắt nhỏ với chủ nhiệm lớp bọn họ, rồi bị bắt viết một bản kiểm điểm.


Tình cờ là hướng đi của Vân Miên và Trình Trạch ngược nhau nên hai người đi đến cổng trường rồi đường ai nấy đi, thật ra Trình Trạch còn tốt bụng muốn đưa cô về nhưng Vân Miên từ chối, vì quan hệ của hai người cũng không quá thân thiết.


Hứa Khanh Niên ở đằng sau thấy hai người chia tay trong lưu luyến, nam sinh kia còn đến gần cô nói câu gì đó mà anh không nghe rõ, rồi thấy cô nhóc kia vẫy vẫy tay, sau đó người nọ lập tức rời đi, còn vừa đi vừa lưu luyến.


“Tớ đi trước.” Anh đội mũ lên, bước về phía Vân Miên.


“Cậu đi đâu thế, nhà cậu có ở hướng này đâu?” Trì Hoài nhìn anh với vẻ khó hiểu.


Anh không nói chuyện, chỉ bước về phía trước, đi rất nhanh.


Trì Hoài nhìn bóng lưng mỏng manh đằng xa, trong lòng đã hiểu.


Vân Miên đi vào siêu thị, muốn mua mấy hộp sữa chua, ai ngờ nó lại được đặt ở trên kệ cao nhất, cô kiễng chân mấy lần vẫn không với tới, đang định từ bỏ thì có người đi đến sau lưng, ngón tay thon dài lấy một hộp sữa chua xuống, cô quay lại nhìn, đầu kề sát ngực người nọ, trên quần áo còn thoang thoảng mùi chanh.


Cô ngẩng đầu lên nhìn, là đàn anh hôm trước, lúc này trong tay anh đang cầm một hộp sữa chua mà cô làm thế nào cũng không với tới được.


Người nọ cúi xuống, khẽ hỏi bên tai cô: “Em muốn cái này sao?” Sau đó một hộp sữa chua bị nhét vào tay làm cô giật mình nhìn khuôn mặt phóng đại của anh, đầu ngón tay chạm vào nhau, khiến cô giật mình.


Khi Vân Miên phản ứng lại, thì giây tiếp theo người kia đã đứng thẳng dậy, nhìn cô, tựa như lúc nãy là ảo giác của cô vậy.


“A, đúng, đúng vậy.” Tim Vân Miên lỡ mất hai nhịp: “Cảm ơn đàn anh.”


“Không có gì, đàn em.” Giọng anh thật sự rất dịu dàng, nghe có vẻ rất vui.


“Đàn anh, anh định mua đồ gì sao?” Cô nắm chặt hộp sữa chua trong tay.


“Ừ, mua chút đồ ăn vặt.” Hứa Khanh Niên nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô nhỏ, hơi buồn cười nói.


“Vậy, vậy em đi trước.” Nói xong, cô ôm hộp sữa chua trong tay chạy đi.


Hứa Khanh Niên nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô nhóc kia, thì không nhịn cười nổi, cô thật đáng yêu.


Sau khi Vân Miên thanh toán xong và ra khỏi siêu thị, cầm hộp sữa chua trong tay, lúc nãy cô không để ý, giờ mới nhìn kỹ, vậy mà lại là vị dâu tây.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 4
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...