Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 3

83@-

Tài xế đóng cửa xe lại, xe chầm chậm tiến về phía trước.


Vân Miên đứng cầm tay vịn, cúi đầu thấp xuống để che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cô cảm thấy thật sự quá xấu hổ, đây đã là lần thứ ba trong tuần này rồi. Lúc nãy vẫn phải để nam sinh kia quẹt thẻ hộ.


Gặp chuyện xấu hổ liên tiếp ba lần ở trước mặt một người, cũng quá đen rồi.


Mà Hứa Khanh Niên cũng đứng bên trên, dựa gần vào cô, cúi đầu thấy nữ sinh kia càng ngày càng cúi đầu thấp xuống, chỉ chừa lại cái gáy đối mặt với anh, trắng nõn sạch sẽ, tai cũng dần đỏ lên, anh cười khẽ một tiếng, thấy đôi tai kia khẽ động đậy.


“Trạm dừng tiếp theo là cổng trường Trung học số 1.” Thông báo lạnh băng vang lên: “Hành khách xuống xe vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.”


Vừa xuống xe, Vân Miên ngại ngùng vỗ vai Hứa Khanh Niên đang đi đằng trước: “Cái kia, anh thêm WeChat em đi.” Nam sinh trước mặt quay đầu lại, nhướng mày nhìn cô, Vân Miên sợ anh hiểu lầm, nên lập tức nói thêm một câu: “Để trả tiền lúc nãy, em không mang theo tiền lẻ.”


May là nam sinh chỉ nhìn cô một cái, không nói thêm gì, chỉ lấy điện thoại từ túi ra, rồi mở giao diện thêm bạn mới và đưa cho Vân Miên. Cô cẩn thận nhận lấy, hai tay gõ số: “Được rồi, chính là cái này.”


-


Lúc cô đi vào, lớp không đông người lắm, bạn cùng bàn Trình Gia Gia đang ôm một quyển sách và cười ra tiếng.


“Cậu đọc gì thế, buồn cười lắm à?” Sau khi ngồi xuống, Vân Miên lại gần nhìn.


Tình bạn của con gái được hình thành nhanh như vậy đấy, chỉ mới qua một buổi sáng mà đã vô thức thân thiết hơn.


“Đây không phải chỉ là tiểu thuyết ngôn tình thôi sao, có gì buồn cười à?” Vân Miên nghi ngờ hỏi, cô rất ít khi đọc loại sách này, nhưng Mạnh Nịnh lại rất thích đọc loại sách này, cô cũng từng đọc mấy quyển, những đoạn kinh điển đều là cái gì mà tổng tài bá đạo yêu tôi, cô gái, em đang đùa với lửa đấy, cô gái, em đã thành công khiến tôi chú ý, kịch bản đều giống như thế.


Lúc trước Vân Miên thường xuyên phàn nàn với Mạnh Nịnh rằng loại tiểu thuyết này thật sự quá Mary Sue (*).


(*) Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả. Họ có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà họ đáng ra không thể thực hiện được, hoặc họ có thể vượt trội hơn nhân vật chính trong bối cảnh hư cấu, chẳng hạn như bằng cách cứu nhân vật chính. Họ có thể bỏ qua các khía cạnh đã được thiết lập trước đó của tiểu thuyết như mô tả đặc điểm và quy luật tự nhiên.


“Đương nhiên là bị tình yêu của nam nữ chính ngọt chết rồi, a a a!” Không biết Trình Gia Gia thấy đoạn ngắn gì mà trở nên phấn khích: “Hai người bọn họ ngọt quá đi, khóe miệng tớ sắp kéo tới thái dương rồi.”



Vân Miên tập trung nhìn vào, liếc qua đã bắt được trọng điểm, trong khung cảnh này nam nữ chính đang nắm tay nhau, rồi hôn một cái, cô không hiểu nổi, cái này thì có gì mà phấn khích, cái lúc trước Mạnh Nịnh xem còn k*ch th*ch hơn nhiều.


“Bao giờ mới đến lượt tớ có được tình yêu ngọt ngào này đây.” Trình Gia Gia phát ra tiếng thở dài từ đáy lòng: “Tớ đã lên đến Trung học rồi mà vẫn không khác gì, chứ nói gì đến một tình yêu oanh oanh liệt liệt.”


Hóa ra là một đứa có não yêu đương.


“Cô gái tỉnh lại đi.” Vân Miên không chút lưu tình mà vén màn sự thật: “Trung học trên phim truyền hình đều là lừa người đấy, căn bản sẽ không có nam sinh nào hoàn hảo như vậy đâu, có thì cũng không có khả năng sẽ thích cậu đâu nha.”


“Gì chứ, tớ thấy bạn nam ngồi trước cậu rất đẹp trai mà, hình như tên là Trình Trạch gì đó.” Trình Gia Gia bất mãn nói.


Vân Miên không để ý, mở sách ra: “A? Tớ không để ý lắm.”


Còn năm phút nữa là vào học, nên phòng học đã gần đầy đủ người, ngoại trừ chỗ ngồi đằng trước Vân Miên. Lớp rất ồn ào, vì mới khai giảng nên mọi người không quen nhau, nên rất tò mò về nhau, trong lớp rất hỗn loạn.


“Ồn cái gì mà ồn, ồn cái gì mà ồn?” Không biết chủ nhiệm khóa năm nay đã đứng ở cửa lớp từ bao giờ: “Dọc đường đi chỉ có lớp các em là loạn nhất, lớp trưởng đâu, sao không quản lớp?”


Lá gan của vài bạn học bàn đầu rất lớn, trực tiếp nói: “Thầy ơi, lớp bọn em chưa có lớp trưởng ạ.”


“...”


Chủ nhiệm khóa này nói vài câu tương tự câu yên tĩnh một chút rồi cũng rời đi.


Vân Miên ngồi ở chỗ sát cửa sổ nhưng lại cách xa cửa ra vào, cô yên lặng lấy quyển “Ngang qua thị trấn ngàn mây” mới đọc được một nửa ra đọc tiếp.


Có một người vội vàng bước vào lớp, như kéo theo một trận gió mà ngồi xuống trước mặt Vân Miên, sách cũng bị cậu ta làm lật vài tờ.


Các bạn học yên tĩnh được một lúc, nhưng vì nhàm chán nên lại bắt đầu ầm ĩ lên tận trời, cãi cọ ồn ào, vì Vân Miên làm gì cũng rất tập trung cho nên dù trong lớp có ồn ào thế nào cũng không không ảnh hưởng đến chuyện cô đọc sách.


Chiều hôm nay chỉ có mỗi thầy chủ nhiệm lớp vào ngồi trông coi một chút vào buổi trưa, còn lại không có giáo viên nào đến.


Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, lúc này áp lực kìm nén của các bạn học mới tan biến, cùng với tiếng tan học của giáo viên chủ nhiệm lớp, mọi người trong lớp đều xoay quanh chủ đề chiều nay ăn gì.



Vân Miên sửng sốt một chút rồi mím môi: “Đi, cậu muốn đi cùng không?”


“Có có.” Trình Gia Gia đồng ý không chút do dự, dù sao cô ấy cũng rất muốn làm bạn thân với cô bạn dễ thương này.


Các cô đi đến một quán ăn gần trường, ban đầu Trình Gia Gia định mời Vân Miên đến căn tin trường, nhưng lại ngại có quá nhiều người, nên đã từ bỏ ý định này.


Bọn cô đều gọi bún, sau khi nói chuyện mới phát hiện đối phương cũng là người trung thành với sở thích ăn bún.


Bún của quán này có hương vị thanh đạm, nhưng trên bàn cũng để dấm và ớt, còn có cả nước tỏi, để mọi người có thể thêm vào theo sở thích của mình.


Trình Gia Gia thấy Vân Miên đổ hàng tấn dấm vào cái bát nhỏ, sau đó lại múc từng thìa ớt, lập tức bị khiếp sợ, cô ấy còn cho rằng mình ăn cay khá ổn, nhưng khi nhìn chút dấm chút ớt trong bát của mình, cô ấy cảm thấy mình gặp được sư phụ rồi.


Vân Miên mải thêm gia vị cho mình xong, ngẩng đầu lên đã thấy Trình Gia Gia đang nhìn mình với vẻ mặt ngưỡng mộ, còn lẩm bẩm: “Tớ còn cho rằng cậu là một em gái ngọt ngào, nhưng không ngờ cậu lại là một cô em nóng bỏng.”


Nói xong, cô ấy còn dựng thẳng ngón tay cái lên, tỏ vẻ cô quá xuất sắc.


Vân Miên: “...”


Cũng không cần khoa trương như vậy đâu.


Nhưng ớt của cửa hàng này quả thật rất cay, Vân Miên mới ăn được một nửa đã cảm thấy trong miệng toàn vị cay, dạ dày nóng hừng hực. Trong quán cũng có bán đồ uống riêng, xếp theo hàng, Vân Miên đứng dậy nói với Trình Gia Gia là cô đi mua chai nước.


“Vậy cậu mua giúp tớ một lon Coca đi, lát nữa tớ đưa tiền cho cậu.” Trình Gia Gia cũng đang ngồi thở vì quá cay, bên cạnh có nước sôi để nguội nhưng không hiểu sao cô ấy uống xong vẫn thấy cay. Vân Miên đứng ở quầy bán đồ uống, lấy một lon Coca và một lọ sữa chua.


“Dì ơi, tính tiền.” Bà chủ là một người phụ nữ còn rất trẻ, lúc này trên tay đang cầm một hộp sữa bò nguyên chất, sau khi nhận tiền của Vân Miên thì cười nói: “Cô gái nhỏ, vừa nãy có một cậu đẹp trai bảo dì đưa cho con cái này.”


Không hiểu sao lại bị nhét thêm một hộp sữa bò, Vân Miên đứng im chớp mắt: “Cảm... Cảm ơn dì.”


Vân Miên nhìn theo hướng lúc nãy bà chủ nhìn, chỉ kịp thấy một bóng lưng, là một bóng lưng có chút quen.


Về lại chỗ, Trình Gia Gia nhận lấy lon Coca trong tay cô rồi uống một ngụm, thoải mái nói: “Thật sảng khoái.”



“Ơ, sao cậu lại mua hai chai nước?” Thấy cô cầm sữa chua và sữa bò nguyên chất, Trình Gia Gia thuận miệng hỏi.


“A, tớ sợ tiết tự học buổi tối sẽ bị đói nên mua thêm một hộp sữa bò lót bụng.” Cô tùy tiện lấy một cái cớ, thấy Trình Gia Gia không định hỏi thêm thì thở phào.


“À à.” Trình Gia Gia tin là thật.


Tiết tự học buổi tối cũng không có chuyện gì, vẫn là thầy giáo ngồi trên bục giảng, còn học sinh ở bên dưới vẫn làm việc của mình.


Khối Mười của trường Trung học số 1 có ba buổi tự học buổi tối một tuần, thời tiết hai hôm nay rất khô nóng, buổi tối cũng không có gió, sau khi kết thúc buổi tự học thứ hai, Vân Miên cảm thấy miệng hơi khô, nhớ ra còn một hộp sữa bò chưa mở, đã bị cô nhét vào ba lô trong ngăn bàn.


Cô cắm ống hút vào lỗ, cảm nhận được vị thơm ngọt của sữa bò, giảm bớt sự khô nóng của đêm nay. Cô luôn có cảm giác đã quên mất chuyện gì đó.


Nhưng quên mất chuyện gì thì Vân Miên đã nghĩ hết cả một buổi tự học cũng không nhớ ra được, đến tận khi sắp kết thúc buổi tự học, thì Trình Gia Gia đột nhiên thò sang nhắc cô hai người còn chưa thêm WeChat, lúc này cô mới nhớ chuyện thêm WeChat của đàn anh kia.


“Vân Miên, cậu ngẩn ngơ làm gì thế?” Tiếng Trình Gia Gia thật sự ở rất gần: “Cậu còn chưa nói số điện thoại cho tớ đấy.”


“A?” Vân Miên lấy lại tinh thần, giật giật môi, nói ra một dãy số.


Trình Gia Gia tìm kiếm: “Vân Miên, ảnh đại diện của cậu đáng yêu thế.” Sau đó Vân Miên lại nghe thấy cô ấy nói: “Cái kẹo bông gòn này thật to, chắc chắn ăn rất ngon.”


Vân Miên: “...”


Trình Gia Gia không nói đùa với cô nữa, nhấn thêm vào danh sách bạn bè: “Ok rồi, trơe về cậu nhớ đồng ý kết bạn với tớ đấy.”


Vân Miên gật đầu: “Ừm.”


-


Về đến nhà, sau khi ăn cơm xong, Vân Miên mở WeChat trong điện thoại ra, quả nhiên chỗ thêm bạn có hai người gửi lời mời kết bạn cho cô. Sau đó cô nhấn mở cái ảnh đại diện thiếu nữ hoạt hình xinh đẹp, cái này chắc chắn là Trình Gia Gia, vậy thì cái đầu tiên hẳn là nam sinh kia, là ảnh một nhân vật anime nam, cô quyết đoán nhấn chấp nhận.


Nhưng nickname của người này…



Anh dùng tay khác cầm lấy điện thoại, mở khóa, thấy ảnh đại diện đáng yêu kia, là một cái kẹo bông gòn năm màu rực rỡ.


Thích ăn kẹo bông gòn: [Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.]


Thích ăn kẹo bông gòn: [Anh có thể cho em biết tên của anh không? Để em đặt biệt danh.]


Nếu không phải biết cô nhóc này thật sự đơn thuần, thì Hứa Khanh Niên đã cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.


Anh chậm chạp nhắn lại ba chữ.


[Hứa Khanh Niên.]


Bên kia trả lời được một cái rồi gửi sang một bao lì xì, bên trên viết [Tiền xe].


Sau đó, bên trên tên hiển thị đối phương đang nhập…


Hứa Khanh Niên rất kiên nhẫn đợi một lúc.


Thích ăn kẹo bông gòn: [Chào anh đàn anh Hứa, đây là 2 tệ lúc chiều em mượn anh, cộng với tiền sữa bò chiều nay anh đưa cho em nữa, em gửi anh.]


Hứa Khanh Niên nhướng mày, rồi nhấn mở bao lì xì, nhận 5 tệ kia.


Vân Miên rối rắm một lúc, sau khi sửa đi sửa lại mới gửi tin nhắn kia đi, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy bên kia có động tĩnh gì, đang định thoát ra thì đột nhiên thấy bên kia gửi sang một bao lì xì.


Bao lì xì không rõ ràng, cô không dám nhận, rất cẩn thận gửi sang một dấu hỏi.


Thích ăn kẹo bông gòn: [?]


Tay đang lau tóc của Hứa Khanh Niên dừng lại, nghĩ đến biểu cảm ngốc nghếch của cô nhóc này lập tức cảm thấy càng đáng yêu, một tia ngọt ngào lan từ ngực đến tứ chi, anh khẽ cong khóe miệng, gõ một hàng chữ.


Vân Miên không có mặt mũi nhận, kết quả là tay bỗng run lên, nhấn mở, rồi nhận lấy. Ngay sau đó cô nhận được một câu.


Hứa Khanh Niên: [Bạn nhỏ uống nhiều sữa bò có thể cao lên đấy.]


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 3
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...