Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 2

139@-

Hôm nay ngày 3 tháng 9 là ngày khai giảng, Vân Bình nhất quyết muốn đưa Vân Miên đi học.


Buổi tối trước ngày khai giảng, cô vẫn chống cự: “Con đã lớn như này rồi, không cần bố đưa đi nữa đâu, hơn nữa trường cũng không cách xa nhà lắm.”


Nghe thấy lời này, đáy mắt bố Vân có chút cô đơn, còn lau đi giọt nước mắt không tồn tại, nghẹn khóc nức nở: “Khi còn nhỏ, con thích được bố đưa đi học nhất, quả nhiên con gái lớn lên sẽ không thân thiết với bố nữa, ôi...”


Vân Miên: “... Không phải.”


Sao lại còn diễn như này nữa.


Úc Mẫn Tĩnh ngồi trên sô pha đắp mặt nạ, bình tĩnh nói: “Để bố con đưa con đi đi, để cho ông ấy làm tròn trách nhiệm của một người bố. Với cả có lẽ ngày mai cũng sẽ có rất nhiều phụ huynh đưa con đi, để bố con trông con một chút cũng được.”


“Vậy được.” Cuối cùng Vân Miên cũng phải nhượng bộ: “Vậy bố đưa con đi đi.”


Vân Bình dựng lỗ tai lên nghe, sau khi thấy Vân Miên đồng ý, thì lập tức dừng lại dòng nước mắt không tồn tại: “Được rồi, để bố đi chọn quần áo mai mặc.” Sau đó ông ấy vui mừng chạy về phòng.


Vân Miên: “...”


Khai giảng chào đón học sinh mới của Trung học số 1 thường sớm hơn các trường khác hai ngày.


Năm nay vì lý do đặc biệt nên học sinh mới không phải tham gia huấn luyện quân sự.


Vì hôm nay là buổi khai giảng đầu tiên của học sinh lớp 10 nên có rất nhiều người, ở cổng trường toàn người là người, có một phần là học sinh và phụ huynh, ngoài ra còn có cả bảo vệ duy trì trật tự.


“Các vị phụ huynh đừng chen chúc, nếu xem tình hình phân lớp thì có thể sang bên kia xếp hàng để xem.” Bởi vì quá nhiều người, sợ mọi người không nghe rõ, nên bảo vệ trẻ còn cố tình chuẩn bị một cái loa để duy trì trật tự.


“Miên Miên.” Bố Vân dặn dò cô: “Bố lên trên xem lớp cho con, con đứng im ở chỗ này chờ bố nhé.”


Vân Miên: “... Vâng vâng.”


Vân Miên lớn lên rất đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt to, trên khuôn mặt vẫn còn nét mũm mĩm của trẻ con, cô đứng ở đó đợi người trông rất ngoan ngoãn.


Bố Vân xem danh sách chia lớp xong, định xoay người đi tìm con gái mình, thì thấy có một nam sinh đứng trước mặt cô, trông rất cao, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhưng lại không muốn làm người, mà đi quyến rũ cô gái nhỏ nhà người ta.


Cô nhóc nhà mình cũng rất ngây thơ, nói chuyện với người ta rất vui vẻ.


“Xin chào, tớ tên là Cố Minh.” Vân Miên đang đứng ngẩn người, đột nhiên có một bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi ra trước mặt cô.


“A... Xin chào.” Cô không nắm tay người này, chỉ lễ phép đáp: “Tớ tên Vân Miên.”


“Vân Miên.” Từ đầu Cố Minh đã chú ý đến cô gái này, lớn lên trông con mẹ nó rất ngoan, giọng nói cũng mềm mại như kẹo bông vậy: “Tên rất hay.”


“Cảm ơn lời khen của cậu.” Vân Miên ngượng ngùng cười.


“Miên Miên, lại đây.” Bố Vân nhìn chằm chằm Cố Minh, cảnh giác nhìn cậu ta như đề phòng sói: “Bố đưa con đến lớp mới.”


“Vâng.” Vân Miên rất vui vẻ vẫy tay với Cố Minh, ý nói tạm biệt, bố Vân kéo tay cô đi, còn gửi lời cảnh cáo đến nam sinh kia.


Cố Minh vô duyên vô cớ nhận được ánh mắt lạnh lẽo: “...”


Khu dạy học nằm ở phía Bắc, đằng trước còn có một vườn hoa nhỏ, bên trong cũng có mấy loại cây khá lớn, rất rậm rạp, Vân Miên cảm thấy khu vườn này khá đẹp, thích hợp làm chỗ giải sầu lúc tâm trạng không tốt.



Tầng 2 ở toà phía Bắc là khối Mười, còn lớp của Vân Miên là lớp Ba khối Mười. Sau khi bố Vân giúp Vân Miên làm hết những việc vặt vãnh xong thì lại đông dặn một câu, tây nhắc một câu mãi mới rời khỏi trường.


Vân Miên đi tìm tên lớp, và tìm thấy lớp Ba. Trên cửa lớp có dán tên và số điện thoại của chủ nhiệm lớp, cô yên lặng nhớ kỹ.


Lúc này trong phòng không có nhiều người lắm, Vân Miên đeo ba lô màu đen, chọn bừa một chỗ sát cửa sổ rồi ngồi xuống.


Đây là khởi đầu cho cuộc sống cấp ba mà cô hằng mong đợi.


“Chào cậu.” Giọng của một nữ sinh đã đánh tan những mơ màng của cô: “Xin hỏi chỗ này có người ngồi không?”


Vân Miên ngẩng đầu lên nhìn bạn nữ kia, bạn nữ chỉ chỗ bên cạnh cô, vì chỗ đó ở bên trong nên Vân Miên a một cái rồi chậm chạp đứng lên nhường chỗ cho người ta: “Không có người đâu, cậu ngồi đi.”


Bạn nữ mỉm cười nói cảm ơn rồi đi vào trong và ngồi xuống.


Vân Miên nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, cảm thấy nhàm chán không thú vị nên lấy vài quyển sách trong ba lô ra. May là trước đó cô đã bỏ sách vào ba lô nên mới không còn cảm giác nhàm chán nữa.


“Xin chào, tớ tên là Trình Gia Gia.” Bên tai vang lên tiếng bạn nữ kia, Vân Miên ngẩng đầu chậm nửa nhịp, nghiêng mặt sang.


Vân Miên trả lời cô ấy: “Chào cậu nha, tớ là Vân Miên.”


“Vân, Miên.” Trình Gia Gia khẽ cười một tiếng, rồi hỏi cô: “Tên cậu hay thật, Miên là miên trong kẹo bông gòn sao?”


“A.” Vân Miên giải thích: “Không phải, là miên trong giấc ngủ.”


“Thật sao?” Trình Gia Gia hơi ngạc nhiên: “Chủ yếu là do trông cậu quá đáng yêu, khiến tớ không tự chủ được mà nghĩ đến chữ kia.”


Vân Miên: “Ừ ừ, thật ra không phải có mỗi cậu đâu, lần nào tớ giới thiệu bản thân, mọi người cũng đều nghĩ đến chữ kia.”


Trình Gia Gia khẽ cười: “Thật sao. Cậu đang đọc sách gì vậy?” Cô ấy có vẻ tò mò, ngó sang nhìn: “Tớ vừa nghe thấy cậu cười.”


“A. Chính là cái này.” Vân Miên không có thói quen tiếp xúc gần với người lạ như này, cô hơi lùi về sau rồi đặt sách lên bàn, để tiện cho Trình Gia Gia xem: ““Ngang qua thị trấn ngàn mây”, tớ thấy cái tên này rất hay, không ngờ nội dung lại rất buồn cười.”


Hiển nhiên Trình Gia Gia là một người rộng lượng, nên không để ý đến hành động nhỏ này của cô: “Quyển sách này thú vị vậy sao?”


Vân Miên ừ hai tiếng.


Trình Gia Gia: “Tớ cũng có quyển sách này, nhưng tớ thấy tên có vẻ khá nghiêm túc nên tưởng là một tác phẩm văn học, cho nên mua rồi nhưng chưa đọc.”


“Ừ ừ ừ ừ.” Cuối cùng Vân Miên cũng tìm được người cùng chung lý tưởng, nhìn cô ấy với đôi mắt lấp lánh: “Tớ rất đề cử quyển sách này, nội dung thật sự rất hay.”


Trình Gia Gia: “Vậy trở về tớ nhất định phải đọc.”


Chuông vừa reo lên, một người đàn ông bước vào, Vân Miên ngẩng đầu lên nhìn, đoán đây chắc là chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp đi vào rồi ngồi trên bục giảng, mở miệng nói chuyện bằng tiếng phổ thông sứt sẹo, thỉnh thoảng lại lẫn một số câu địa phương, Vân Miên không có hứng nghe tiếp nên lại vùi đầu đọc sách.


Đúng lúc cô đọc đến đoạn hài ngắn trong sách thì Trình Gia Gia đẩy đẩy khuỷu tay cô.


“A?” Vân Miên vẫn chưa kịp thu lại nụ cười.


“Thầy bảo mọi người giới thiệu bản thân, cậu là người tiếp theo.” Trình Gia Gia nhỏ giọng nhắc cô.


Cô vừa ngẩng đầu, đã thấy bạn nam đằng trước đứng dậy và đi lên.


“Chào mọi người, tớ tên Trình Trạch, rất vui được quen biết mọi người, tớ không có sở trường đặc biệt, tớ chỉ cảm thấy chân tớ khá dài.” Giọng điệu lười biếng của bạn nam vang lên, lại khá dễ nghe.



Vân Miên chậm chạp đi lên bục giảng, còn đụng trúng Trình Trạch ở lối đi nhỏ.


Đôi mắt Vân Miên lấp lánh: “Chào mọi người, tớ tên Vân Miên, Vân là vân trong mây, Miên là miên trong giấc ngủ. Rất vui được làm quen mọi người.”


Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ xuất hiện trước mặt mọi người, giọng nói mềm mại ngọt ngào.


Khác với sự la hét vừa nãy, lần này đa số là các bạn nam la hét. Không biết là ai bắt đầu trước, rồi mọi người cũng lập tức ồn ào theo.


“Đúng là một bạn nữ dễ thương.”


“Tớ cảm thấy bạn ấy quá ngoan, không dễ tán lắm.”


“Cậu cút đi, Trương Tiều cậu cứ thấy gái xinh là không dời mắt được?”


“Cậu cút đi, cậu dám nói cậu không thế không?”


Vân Miên hơi xấu hổ, chủ nhiệm lớp Lý Ba vỗ vỗ bàn: “Yên lặng, yên lặng nào!”


Lúc Vân Miên đi xuống, cô cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên thì đã đối diện với tầm mắt của bạn nam vừa mới lên giới thiệu bản thân, vẻ mặt bạn nam đó trông hơi buồn ngủ, tay chống cằm, lười biếng liếc cô một cái rồi ngã xuống ngủ.


Buổi sáng ngày khai giảng đầu tiên thường không có chuyện gì quan trọng, mọi người quét dọn vệ sinh phòng học xong là có thể đi về.


“Vân Miên, cậu phải về nhà ăn cơm sao?” Trình Gia Gia là một người dễ thân, Vân Miên trả lời cô ấy: “Ừm, đúng vậy.”


Bây giờ đã đến giờ tan học giữa trưa, lúc này có rất nhiều học sinh ở cầu thang, nên Vân Miên quyết định đi xuống bằng cầu thang bên trái của khu dạy học. Quả thật bên này rất ít học sinh, chỉ có vài người.


“Tớ nói này Khanh Niên, đêm qua cậu thức đêm xem bóng đúng không?” Trong cầu thang vắng vẻ, giọng nói của một nam sinh vang lên rõ ràng: “Hôm nay có tiết của Diệt Tuyệt sư thái mà cậu cũng dám đến muộn.”


“Tối hôm qua hơi bận nên mới ngủ muộn.” Giọng nam sinh kia hơi khàn, anh ngáp một cái: “Sao thế, cô ấy tố cáo với cậu à?”


“Làm gì có chuyện đó.” Nam sinh bị hỏi sửng sốt: “Đấy là do cậu không thấy thôi, mặt Diệt Tuyệt sư thái xanh lè luôn.”


Vân Miên vô thức đi chậm lại, từ góc nhìn của cô, có thể thấy rõ sườn mặt của nam sinh kia.


Trên đầu anh đội một chiếc mũ màu đen, hai tay đút vào túi quần, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt lười biếng, chỉ từ sườn mặt cũng có thể nhìn ra đây lại một anh chàng đẹp trai khiến người ta phải ngạc nhiên.


Vân Miên thừa nhận, cô thực sự kinh ngạc trước vẻ đẹp này rồi.


Có lẽ vì đang đắm chìm trong nhan sắc của anh chàng đẹp trai kia nên lúc Vân Miên bước xuống cầu thang, chân bất ngờ vấp phải cái gì đó, bị trượt hai bậc thang, không thể khống chế được cơ thể mà ngã về phía trước.


Thình thịch—


Vân Miên xoa xoa lòng bàn tay đau nhức của mình, sau đó cô nghe thấy bên cạnh có người cười khẽ một tiếng.


Cô ngước mắt lên nhìn, là hai nam sinh vừa nói chuyện.


Anh chàng đẹp trai bên phải nhìn cô với vẻ sửng sốt, rồi cười phá lên, không khống chế được: “Bạn học, cậu không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu.”


Anh chàng đẹp trai vừa mới khiến cô phải kinh ngạc cũng cười khẽ một tiếng, nhưng lại cố gắng kiềm chế, hỏi cô: “Bạn học, cậu có sao không?”


Vân Miên cúi xuống nhìn tư thế hiện tại của mình, quỳ hai đầu gối xuống đất, chỉ thiếu mỗi bước dập đầu chúc mừng năm mới người ta.


Giờ phút này, hiện trường xấu hổ, tâm cô như tro tàn.



Hứa Khanh Niên nhìn chắm chằm bóng lưng đang chạy của nữ sinh, Trì Hoài ở bên cạnh vừa cười vừa vỗ vai anh: “Ha ha ha ha, không được, tớ cười đau cả bụng rồi, sao cô gái kia có thể đáng yêu như vậy chứ.”


“Được rồi, tích đức chút đi.” Hứa Khanh Niên ném bàn tay đang đặt trên vai mình đi, rồi trầm ngâm nhìn chằm chằm bóng lưng nữ sinh ở phía xa.


Anh cứ có cảm giác hình như đã gặp cô ở đâu rồi.


.


Vân Miên chạy một mạch đến cổng trường, thở hổn hển.


Vừa nãy thật sự quá xấu hổ.


Sau khi ăn xong.


Vân Miên lăn trên giường hai vòng, cố gắng quên đi cảnh tượng xấu hổ vừa nãy, nhưng vẫn không thành công.


Nhưng... Nhưng, người đó cười rộ lên cũng đẹp quá đi.


Vân Miên đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy bản thân mình trong gương ở trên bàn đang nhếch môi cười.


!


Cô lấy điện thoại dưới gối ra.


Thích ăn kẹo bông gòn: [Nịnh Nịnh!]


Rồi cô gửi đi một biểu tượng cảm xúc tâm như tro tàn.


Chẳng mấy chốc, bên kia đã trả lời lại.


Không thích ăn chanh: [Sao zậy sao zậy (*), bảo bối Miên Miên đáng yêu của tớ.]


(*): Gốc là “” /zhǒng me lā/ là một cách đọc lái của “”/zěnmele/ nghĩa là chuyện gì vậy, sao vậy…


Vân Miên gõ ra “Hôm nay tớ gặp…”, nhưng sau đó cô lại xóa hết. Như này hơi mất mặt, cô không biết Mạnh Nịnh có cười cô không.


Thích ăn kẹo bông gòn: [Thôi bỏ đi.]


Vân Miên ngã xuống giường, xoa xoa huyệt thái dương.


Hình như chàng trai hôm trước cô gặp trong thang máy cũng là Hứa Khanh Niên.


Xấu hổ quá đi!!! Còn tận hai lần liền.


Điện thoại vẫn đang kêu.


Mạnh Nịnh bên kia liên tục gửi tin nhắn đến.


Không thích ăn chanh: [Nói được một nửa rồi thôi, thật sự rất k*ch th*ch sự tò mò của người khác đấy!]


Không thích ăn chanh: [Vân Miên!!!]


Không thích ăn chanh: [Cậu xong rồi!!!]



Thích ăn kẹo bông gòn: [Cậu cứ coi như tớ bị mộng du rồi gửi tin nhắn cho cậu đi.]


Không thích ăn chanh: [...]


Không thích ăn chanh: [Đang ban ngày ban mặt cậu mộng cái gì.]


Vân Miên nói lung tung vài câu với cô ấy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.


Dù sao Trung học số 1 lớn như vậy, không có khả năng lần nào xấu hổ cô cũng đều gặp anh được nhỉ.


Có tiếng gõ cửa phòng ngủ.


Vân Miên xuống giường xỏ dép lê vào.


Người đứng ngoài cửa là mẹ Vân.


“Bây giờ mẹ với bố con phải đến công ty một chuyến, ôi.” Mẹ Vân đặt tay lên trán Vân Miên: “Bảo bối, con sốt à? Sao mặt lại đỏ thế?”


“Không... Không phải đâu, con biết rồi mẹ.” Vân Miên chột dạ đảo mắt sang hướng khác.


“Vậy thì tốt.” Mẹ Vân gật đầu: “Bảo bối con nghỉ ngơi đi nhé.” Sau đó bà ấy đóng cửa phòng lại và đi ra ngoài.


Buổi chiều Vân Miên quyết định ngồi xe bus đến trường.


Trước trạm dừng xe có rất nhiều người, cô dịch về phía sau, cảm thấy chán chết, dùng mũi chân nghịch hòn đá nhỏ dưới chân.


Đợi một lúc, cuối cùng xe bus cũng từ từ đi đến.


Trên xe bus không có nhiều người lắm, xe vừa mới dừng lại, mọi người đứng trước trạm dừng xe thi nhau chen lên, Vân Miên có vóc dáng nhỏ bé nên bị đẩy ra ngoài, ông chú bên cạnh còn đụng trúng cô khiến cô suýt ngã, may là đằng sau có người tốt bụng đỡ bả vai cô.


“Cảm ơn.” Sau khi đứng vững, Vân Miên cũng không thấy được người đó, chỉ lễ phép nói tiếng cảm ơn.


“Cô bé, mau quẹt thẻ đi.” Chú tài xế thúc giục: “Đằng sao còn có người chưa lên đấy.”


Trên xe không còn chỗ ngồi nữa, mặt Vân Miên biến thành , rồi cô vội vàng lục túi tìm thẻ xe bus, nhưng trong túi áo và túi quần đều không thấy.


Xong rồi, hình như cô quên không cầm theo cái thẻ bị mình vứt trên bàn uống nước.


“Cô bé, cháu đừng chặn cửa nữa.” Chú tài xế lại mở miệng, tốt bụng nhắc nhở: “Không có thẻ thì cháu có thể nhét tiền xu vào.”


Cô đã để hết tiền trong cái ba lô màu đen kia rồi, nhưng mà cái ba lô đó cô lại đang để trong lớp.


Mọi người trên xe thi nhau liếc nhìn cô với ánh mắt trách cứ, mặt Vân Miên càng ngày càng đỏ.


“Tích—, Tích—” Đằng sau cô vang lên giọng nói lành lạnh của thiếu niên: “Bác tài, hai người.”


Vân Miên cảm kích quay đầu lại nhìn, là nam sinh ngày hôm qua, kết quả là đằng sau người ta còn có một người nữa.


Khi Vân Miên vừa thốt ra từ cảm ơn, thì người nọ hơi nhướng mày, nhìn cô với vẻ cô hiểu lầm rồi.


Là nam sinh kia.


Vân Miên: “...”


Hôm nay chắc chắn cô bị sao thủy nghịch hành rồi.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 2
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...