Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 1
91@-
Tháng Chín ở thành phố Duyên vẫn rất oi ả.
Mấy hôm trước vừa có một trận mưa nên không khí vừa ẩm ướt vừa nóng.
Vân Miên vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, cả người mềm như bông, cô xuống giường rót một cốc nước và uống cho ấm giọng, sau đó sờ vào điện thoại ở đầu giường, trên đó hiển thị đã hơn 4 giờ chiều rồi.
Trong nhà chỉ có mỗi mình cô nên rất yên tĩnh.
Mấy năm gần đây, hai người Vân Bình với Úc Mẫn Tĩnh thích đi du lịch, bay khắp nơi, thỉnh thoảng còn gửi một số bức ảnh chụp cảnh đẹp cho Vân Miên.
Vừa mở điện thoại ra, Vân Miên đã bị dọa sợ bởi những tin nhắn gửi đến liên tục. Người được ghim ở đầu gửi cho cô một đống tin nhắn.
Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy chấm đỏ trên khung tin nhắn là sẽ muốn nhấn mở cho nó biến mất.
Người được ghim ở đầu là bạn thân của cô, Mạnh Nịnh, cô ấy gửi cho cô một loạt tin nhắn hẹn cô ra ngoài chơi.
Tin nhắn gần nhất là vừa nãy, cô lướt lên trên trả lời từng tin nhắn một.
Vân Miên đặt điện thoại xuống với vẻ hài lòng, sau đó cô đứng trước tủ quần áo và chọn ra mấy bộ quần áo mình muốn mặc, chọn lựa hơn 10 phút, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc áo hoodie sơ mi giả cổ polo kiểu mới của mùa thu này.
Đây là cái áo cô mới mua trên mạng hai ngày trước, vẫn chưa mặc, mác còn chưa xé. Phối với một cái ba lô nhỏ màu trắng.
Giờ vẫn còn sớm nên cô chậm rì rì ra khỏi cửa.
Thang máy đến rất chậm, Vân Miên buồn chán lướt Weibo, xem tác giả truyện tranh mình thích có đăng Weibo không.
Một lát sau, ting một tiếng.
Thang máy lên tới nơi, Vân Miên cất điện thoại vào túi, nhảy vào thang máy rồi nhấn nút xuống tầng 1.
Trong thang máy chỉ có mỗi mình cô, là một hoàn cảnh dễ khiến người ta thả lỏng, vách thang máy màu bạc nên có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình trên đó, Vân Miên hơi nhàm chán mà dựa vào tường lướt Weibo.
Xem tác giả yêu thích có phát thức ăn không.
Sau khi ăn đến thỏa mãn, cô thoát ra, bấm xem truyện tranh.
Cô xem vô cùng chăm chú nên không nghe thấy tiếng có người bước vào thang máy.
Khi đang xem đến say sưa, cô trượt tay ấn vào một video, tiếng trong video phát ra khiến Vân Miên chỉ nghe thôi cũng đỏ mặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, không biết đen đủi thế nào mà trên vách thang máy màu bạc lại phản chiếu một bóng người mơ hồ.
Người nọ cao cao gầy gầy.
Cô giả vờ ho khan hai tiếng, giảm âm lượng rồi yên lặng dựa vào trong góc.
Ngay sau đó cô nghe thấy đối phương cười khẽ một tiếng, tiếng rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy được.
Lỗ tai cô lập tức dựng lên.
Nhưng chàng trai kia lại không có động tĩnh gì nữa.
Nếu không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ cùng động tác vừa che mặt vừa giấu điện thoại đi của cô thì trông cô có vẻ rất bình tĩnh.
Vân Miên quay đầu lại, rúc vào trong góc, nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ đang thay đổi liên tục, tay cô cũng không nhàn rỗi, đặt sẵn ở vách tường, chỉ ước gì có thể hòa thành một thể với vách tường.
Sau đó cô lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ, như muốn nhịn nhưng không nhịn được nên cuối cùng vẫn phải cười ra tiếng.
Vân Miên lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Hôm nay ở trong thang máy, cô, đã ném hết tất cả mặt mũi đi rồi.
-
Chẳng mấy chốc xe đã đến nơi, Vân Miên lấy một tờ 50 tệ ra khỏi ví và đưa cho tài xế.
Điện thoại trong túi đổ chuông liên tục, Vân Miên nhận tiền lẻ từ tay tài xế xong thì nhét vào trong túi rồi lấy điện thoại ra.
“Nịnh Nịnh, tớ đến rồi, cậu đang ở đâu.” Vân Miên nghe điện thoại, vừa đi vào trung tâm thương mại được mấy bước đã thấy Mạnh Nịnh đang điên cuồng vẫy tay với cô.
Ở cửa một quán gà rán và trà sữa.
Cô dở khóc dở cười: “Cậu đến từ bao giờ vậy?”
Mạnh Nịnh oán giận nhìn cô: “Tớ tới từ lâu rồi, Vân Miên, cậu thật tàn nhẫn, tớ đợi cậu ở đây được hơn một tiếng rồi!”
Vân Miên chỉ vào cửa hàng gà rán ở đằng sau, cười nói: “Vậy cậu cũng không nhàn rỗi mà.”
Cô vừa dứt lời, Mạnh Nịnh lập tức phối hợp ợ một cái.
Mạnh Nịnh: “...”
Mạnh Nịnh đúng tình hợp lý: “Không phải là do người ta chờ đến đói bụng sao.”
Dù sao cũng là mình đến muộn.
Vân Miên lập tức vung tay nói: “Mạnh Quý Phi, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Nịnh bị chọc cười: “Sao cậu diễn còn đỉnh hơn cả tớ vậy.”
Sắp khai giảng vào năm nhất rồi, bọn cô không học cùng trường, Vân Miên ở Trung học số 1, còn Mạnh Nịnh ở Trung học số 3.
Bọn cô đã hẹn hôm này sẽ đi đến hiệu sách mua sách trước, sau đó cùng đi ăn một bữa, cuối cùng sẽ đi xem bộ phim điện ảnh đang khá hot trong hai ngày nay.
Giờ này người đến hiệu sách khá đông, Vân Miên chọn mấy quyển sách văn học cô thích, còn Mạnh Nịnh lại cầm mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình gần đây cô ấy khá thích, rồi cả hai cùng đi tính tiền.
Khi ra khỏi hiệu sách vẫn còn sớm nên hai người quyết định đi dạo phố ẩm thực.
“Khi khai giảng chúng ta sẽ phải chia tay.” Mạnh Nịnh thở dài một hơi: “Miên Miên, tớ thật sự rất không nỡ xa cậu.”
“Không sao đâu, Trung học số 1 chỉ cách Trung học số 3 có hai con phố nhỏ thôi mà.” Vân Miên sờ đầu cô ấy, mỉm cười hiền từ: “Chúng mình có thể gặp nhau bất cứ lúc nào chúng mình muốn mà.”
“Đó mà là cách hai con phố sao!” Mạnh Nịnh buồn bã nói: “Rõ ràng là cách nhau hai dải ngân hà. Tớ nhớ cậu Vân Miên, huhuhu.”
Vân Miên an ủi: “Không sao đâu, cậu nghĩ lại xem, Quốc Khánh là chúng mình có thể gặp nhau rồi.”
“Miên Miên.” Mạnh Nịnh k** r*n, chớp chớp mắt, nhìn cô: “Vậy cậu phải hứa, sau khi cậu đến cái trường kia thì chúng ta vẫn là bạn thân nhất.”
“Được.” Vân Miên gật đầu, trả lời cô ấy: “Tớ hứa sẽ tốt với cậu nhất.”
Trong khi đi dạo xung quanh, hai người cũng ăn không ít món.
Mặt trời lặng lẽ lặn xuống núi, bầu trời như bị bao phủ bởi một tấm rèm sân khấu màu đen, ngôi sao lấp lánh như tấm màn được phủ đầy những viên kim cương, ánh trăng nằm ở chính giữa nhìn người qua đường đi tới đi lui.
Đèn của các quán ăn bên đường đã sáng lên, đủ loại màu sắc, như đang chờ đợi bọn cô sủng hạnh.
Vân Miên thấy cách đó vài bước có một cửa hàng gắp thú bông, cô đề nghị: “Nịnh Nịnh, chúng ta chơi gắp thú bông đi.”
Mạnh Nịnh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Hai người lập tức đi đến đó.
Cửa hàng kia rất to, nhưng do đặt mấy cái máy gắp gấu bông to nên nhìn có vẻ chật chội, nhưng người bên trong tiệm vẫn rất đông, đa số là các bạn nhỏ chơi, ông chủ đang ngồi ở quầy cắn hạt dưa, Vân Miên đưa cho ông chủ 20 tệ để đổi hết thành xu gắp gấu.
Trong cửa hàng có rất nhiều máy gắp gấu, Vân Miên và Mạnh Nịnh đứng trước một cái máy gắp. Mỗi lần gắp cần 2 xu.
Vân Miên nhét 2 xu vào rồi ấn nút khởi động máy.
Tay phải cô cầm điều khiển qua trái qua phải một chút, cần gắp bắt đầu di chuyển. Vân Miên nhắm chuẩn vào một con gấu, cần gắp dừng lại ở phía trên con gấu, rồi cô ấn nút, vậy mà cần gắp lại có thể gắp được gấu bông, nhưng khi sắp đến lỗ thì gấu bông— bụp một cái rơi xuống.
Mạnh Nịnh cũng nhét vào 2 xu, kết quả cũng như thế.
Hai người không chịu thua, cuối cùng sau khi đã tiêu hết 12 xu, Vân Miên cũng gắp được một con gấu. Là một con khủng long nhỏ màu xanh lam, trên mặt còn có một vòng râu màu vàng.
Tóm lại là mềm mại, cũng rất đáng yêu.
Còn lại 2 xu cuối cùng, Mạnh Nịnh mới gắp được một con, là một con hổ con, nhưng con hổ con này cứng hơn con khủng long nhỏ lúc nãy một chút.
Tiêu hết 20 tệ xong, Vân Miên và Mạnh Nịnh mỗi người ôm một co gấu bông của mình rời khỏi cửa hàng. Vân Miên ấn mở màn hình điện thoại, nhìn thời gian đã sắp 8 giờ rồi.
Vân Miên: “Đi thôi, Nịnh Nịnh.”
“A?” Mạnh Nịnh vẫn đang đắm chìm trong niềm vui gắp được gấu, tay vẫn luôn v**t v* con hổ con kia.
Vân Miên cười nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xem phim đi.”
Bộ phim bọn cô muốn xem có một suất chiếu lúc 8 rưỡi.
Lúc hai người đến rạp chiếu phim thì đã là 8 giờ 20 phút, Vân Miên phụ trách mua vé, Mạnh Nịnh phụ trách mua nước cùng bắp rang bơ.
“Xin chào, tôi muốn mua hai vé “Hoàn Du Ký”.” Sau khi Vân Miên nhận được vé và trả tiền xong, chưa đi được mấy bước lại chạm phải một người.
Cô nâng mắt lên: “Ngại quá.”
Người này đeo một cái khẩu trang trắng, chỉ ừ một tiếng. Dáng người cao ráo, chỉ nhìn qua đôi mắt cùng cái mũi cũng có thể nhìn ra đây là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng sao cô lại thấy có chút quen mắt.
Vân Miên thấy Mạnh Nịnh đang ôm một hộp bắp rang bơ to, tay còn xách hai cốc nước, lập tức cười khổ: “Sao cậu lại mua một hộp bắp rang bơ to thế.”
“Cảm giác ôm hộp to như này ăn mới đã.” Mạnh Nịnh chớp mắt với cô, sau đó lập tức nhét bắp rang bơ vào tay Vân Miên: “Cậu thử xem.”
Vân Miên: “...”
Ở bên cạnh đúng lúc có một người mẹ trẻ dắt cô bé đi qua sảnh, cô bé thấy hộp bắp rang bơ trong tay Vân Miên, lập tức thoát khỏi tay mẹ, chạy đến ôm chặt chân Vân Miên, như một món trang sức đeo trên chân cô, ngọt ngào gọi: “Mẹ.”
Người mẹ trẻ bên cạnh: “...”
Mạnh Nịnh đứng bên cạnh: “...”
Vân Miên đột nhiên bị bắt làm mẹ: “...”
Người mẹ trẻ kia nói: “Cho dù con có gọi người ta là mẹ thì hôm nay con cũng không thể ăn bắp rang bơ.”
Cuối cùng người mẹ trẻ kia nói xin lỗi rồi lôi kéo cô bé kia đi.
Mạnh Nịnh ngơ ra, cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Miên Miên, cảm giác không đau mà cũng được làm mẹ thế nào ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Vân Miên: “...”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Tháng Chín ở thành phố Duyên vẫn rất oi ả.
Mấy hôm trước vừa có một trận mưa nên không khí vừa ẩm ướt vừa nóng.
Vân Miên vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, cả người mềm như bông, cô xuống giường rót một cốc nước và uống cho ấm giọng, sau đó sờ vào điện thoại ở đầu giường, trên đó hiển thị đã hơn 4 giờ chiều rồi.
Trong nhà chỉ có mỗi mình cô nên rất yên tĩnh.
Mấy năm gần đây, hai người Vân Bình với Úc Mẫn Tĩnh thích đi du lịch, bay khắp nơi, thỉnh thoảng còn gửi một số bức ảnh chụp cảnh đẹp cho Vân Miên.
Vừa mở điện thoại ra, Vân Miên đã bị dọa sợ bởi những tin nhắn gửi đến liên tục. Người được ghim ở đầu gửi cho cô một đống tin nhắn.
Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy chấm đỏ trên khung tin nhắn là sẽ muốn nhấn mở cho nó biến mất.
Người được ghim ở đầu là bạn thân của cô, Mạnh Nịnh, cô ấy gửi cho cô một loạt tin nhắn hẹn cô ra ngoài chơi.
Tin nhắn gần nhất là vừa nãy, cô lướt lên trên trả lời từng tin nhắn một.
Vân Miên đặt điện thoại xuống với vẻ hài lòng, sau đó cô đứng trước tủ quần áo và chọn ra mấy bộ quần áo mình muốn mặc, chọn lựa hơn 10 phút, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc áo hoodie sơ mi giả cổ polo kiểu mới của mùa thu này.
Đây là cái áo cô mới mua trên mạng hai ngày trước, vẫn chưa mặc, mác còn chưa xé. Phối với một cái ba lô nhỏ màu trắng.
Giờ vẫn còn sớm nên cô chậm rì rì ra khỏi cửa.
Thang máy đến rất chậm, Vân Miên buồn chán lướt Weibo, xem tác giả truyện tranh mình thích có đăng Weibo không.
Một lát sau, ting một tiếng.
Thang máy lên tới nơi, Vân Miên cất điện thoại vào túi, nhảy vào thang máy rồi nhấn nút xuống tầng 1.
Trong thang máy chỉ có mỗi mình cô, là một hoàn cảnh dễ khiến người ta thả lỏng, vách thang máy màu bạc nên có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình trên đó, Vân Miên hơi nhàm chán mà dựa vào tường lướt Weibo.
Xem tác giả yêu thích có phát thức ăn không.
Sau khi ăn đến thỏa mãn, cô thoát ra, bấm xem truyện tranh.
Cô xem vô cùng chăm chú nên không nghe thấy tiếng có người bước vào thang máy.
Khi đang xem đến say sưa, cô trượt tay ấn vào một video, tiếng trong video phát ra khiến Vân Miên chỉ nghe thôi cũng đỏ mặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, không biết đen đủi thế nào mà trên vách thang máy màu bạc lại phản chiếu một bóng người mơ hồ.
Người nọ cao cao gầy gầy.
Cô giả vờ ho khan hai tiếng, giảm âm lượng rồi yên lặng dựa vào trong góc.
Ngay sau đó cô nghe thấy đối phương cười khẽ một tiếng, tiếng rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy được.
Lỗ tai cô lập tức dựng lên.
Nhưng chàng trai kia lại không có động tĩnh gì nữa.
Nếu không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ cùng động tác vừa che mặt vừa giấu điện thoại đi của cô thì trông cô có vẻ rất bình tĩnh.
Vân Miên quay đầu lại, rúc vào trong góc, nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ đang thay đổi liên tục, tay cô cũng không nhàn rỗi, đặt sẵn ở vách tường, chỉ ước gì có thể hòa thành một thể với vách tường.
Sau đó cô lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ, như muốn nhịn nhưng không nhịn được nên cuối cùng vẫn phải cười ra tiếng.
Vân Miên lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Hôm nay ở trong thang máy, cô, đã ném hết tất cả mặt mũi đi rồi.
-
Chẳng mấy chốc xe đã đến nơi, Vân Miên lấy một tờ 50 tệ ra khỏi ví và đưa cho tài xế.
Điện thoại trong túi đổ chuông liên tục, Vân Miên nhận tiền lẻ từ tay tài xế xong thì nhét vào trong túi rồi lấy điện thoại ra.
“Nịnh Nịnh, tớ đến rồi, cậu đang ở đâu.” Vân Miên nghe điện thoại, vừa đi vào trung tâm thương mại được mấy bước đã thấy Mạnh Nịnh đang điên cuồng vẫy tay với cô.
Ở cửa một quán gà rán và trà sữa.
Cô dở khóc dở cười: “Cậu đến từ bao giờ vậy?”
Mạnh Nịnh oán giận nhìn cô: “Tớ tới từ lâu rồi, Vân Miên, cậu thật tàn nhẫn, tớ đợi cậu ở đây được hơn một tiếng rồi!”
Vân Miên chỉ vào cửa hàng gà rán ở đằng sau, cười nói: “Vậy cậu cũng không nhàn rỗi mà.”
Cô vừa dứt lời, Mạnh Nịnh lập tức phối hợp ợ một cái.
Mạnh Nịnh: “...”
Mạnh Nịnh đúng tình hợp lý: “Không phải là do người ta chờ đến đói bụng sao.”
Dù sao cũng là mình đến muộn.
Vân Miên lập tức vung tay nói: “Mạnh Quý Phi, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Nịnh bị chọc cười: “Sao cậu diễn còn đỉnh hơn cả tớ vậy.”
Sắp khai giảng vào năm nhất rồi, bọn cô không học cùng trường, Vân Miên ở Trung học số 1, còn Mạnh Nịnh ở Trung học số 3.
Bọn cô đã hẹn hôm này sẽ đi đến hiệu sách mua sách trước, sau đó cùng đi ăn một bữa, cuối cùng sẽ đi xem bộ phim điện ảnh đang khá hot trong hai ngày nay.
Giờ này người đến hiệu sách khá đông, Vân Miên chọn mấy quyển sách văn học cô thích, còn Mạnh Nịnh lại cầm mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình gần đây cô ấy khá thích, rồi cả hai cùng đi tính tiền.
Khi ra khỏi hiệu sách vẫn còn sớm nên hai người quyết định đi dạo phố ẩm thực.
“Khi khai giảng chúng ta sẽ phải chia tay.” Mạnh Nịnh thở dài một hơi: “Miên Miên, tớ thật sự rất không nỡ xa cậu.”
“Không sao đâu, Trung học số 1 chỉ cách Trung học số 3 có hai con phố nhỏ thôi mà.” Vân Miên sờ đầu cô ấy, mỉm cười hiền từ: “Chúng mình có thể gặp nhau bất cứ lúc nào chúng mình muốn mà.”
“Đó mà là cách hai con phố sao!” Mạnh Nịnh buồn bã nói: “Rõ ràng là cách nhau hai dải ngân hà. Tớ nhớ cậu Vân Miên, huhuhu.”
Vân Miên an ủi: “Không sao đâu, cậu nghĩ lại xem, Quốc Khánh là chúng mình có thể gặp nhau rồi.”
“Miên Miên.” Mạnh Nịnh k** r*n, chớp chớp mắt, nhìn cô: “Vậy cậu phải hứa, sau khi cậu đến cái trường kia thì chúng ta vẫn là bạn thân nhất.”
“Được.” Vân Miên gật đầu, trả lời cô ấy: “Tớ hứa sẽ tốt với cậu nhất.”
Trong khi đi dạo xung quanh, hai người cũng ăn không ít món.
Mặt trời lặng lẽ lặn xuống núi, bầu trời như bị bao phủ bởi một tấm rèm sân khấu màu đen, ngôi sao lấp lánh như tấm màn được phủ đầy những viên kim cương, ánh trăng nằm ở chính giữa nhìn người qua đường đi tới đi lui.
Đèn của các quán ăn bên đường đã sáng lên, đủ loại màu sắc, như đang chờ đợi bọn cô sủng hạnh.
Vân Miên thấy cách đó vài bước có một cửa hàng gắp thú bông, cô đề nghị: “Nịnh Nịnh, chúng ta chơi gắp thú bông đi.”
Mạnh Nịnh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Hai người lập tức đi đến đó.
Cửa hàng kia rất to, nhưng do đặt mấy cái máy gắp gấu bông to nên nhìn có vẻ chật chội, nhưng người bên trong tiệm vẫn rất đông, đa số là các bạn nhỏ chơi, ông chủ đang ngồi ở quầy cắn hạt dưa, Vân Miên đưa cho ông chủ 20 tệ để đổi hết thành xu gắp gấu.
Trong cửa hàng có rất nhiều máy gắp gấu, Vân Miên và Mạnh Nịnh đứng trước một cái máy gắp. Mỗi lần gắp cần 2 xu.
Vân Miên nhét 2 xu vào rồi ấn nút khởi động máy.
Tay phải cô cầm điều khiển qua trái qua phải một chút, cần gắp bắt đầu di chuyển. Vân Miên nhắm chuẩn vào một con gấu, cần gắp dừng lại ở phía trên con gấu, rồi cô ấn nút, vậy mà cần gắp lại có thể gắp được gấu bông, nhưng khi sắp đến lỗ thì gấu bông— bụp một cái rơi xuống.
Mạnh Nịnh cũng nhét vào 2 xu, kết quả cũng như thế.
Hai người không chịu thua, cuối cùng sau khi đã tiêu hết 12 xu, Vân Miên cũng gắp được một con gấu. Là một con khủng long nhỏ màu xanh lam, trên mặt còn có một vòng râu màu vàng.
Tóm lại là mềm mại, cũng rất đáng yêu.
Còn lại 2 xu cuối cùng, Mạnh Nịnh mới gắp được một con, là một con hổ con, nhưng con hổ con này cứng hơn con khủng long nhỏ lúc nãy một chút.
Tiêu hết 20 tệ xong, Vân Miên và Mạnh Nịnh mỗi người ôm một co gấu bông của mình rời khỏi cửa hàng. Vân Miên ấn mở màn hình điện thoại, nhìn thời gian đã sắp 8 giờ rồi.
Vân Miên: “Đi thôi, Nịnh Nịnh.”
“A?” Mạnh Nịnh vẫn đang đắm chìm trong niềm vui gắp được gấu, tay vẫn luôn v**t v* con hổ con kia.
Vân Miên cười nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xem phim đi.”
Bộ phim bọn cô muốn xem có một suất chiếu lúc 8 rưỡi.
Lúc hai người đến rạp chiếu phim thì đã là 8 giờ 20 phút, Vân Miên phụ trách mua vé, Mạnh Nịnh phụ trách mua nước cùng bắp rang bơ.
“Xin chào, tôi muốn mua hai vé “Hoàn Du Ký”.” Sau khi Vân Miên nhận được vé và trả tiền xong, chưa đi được mấy bước lại chạm phải một người.
Cô nâng mắt lên: “Ngại quá.”
Người này đeo một cái khẩu trang trắng, chỉ ừ một tiếng. Dáng người cao ráo, chỉ nhìn qua đôi mắt cùng cái mũi cũng có thể nhìn ra đây là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng sao cô lại thấy có chút quen mắt.
Vân Miên thấy Mạnh Nịnh đang ôm một hộp bắp rang bơ to, tay còn xách hai cốc nước, lập tức cười khổ: “Sao cậu lại mua một hộp bắp rang bơ to thế.”
“Cảm giác ôm hộp to như này ăn mới đã.” Mạnh Nịnh chớp mắt với cô, sau đó lập tức nhét bắp rang bơ vào tay Vân Miên: “Cậu thử xem.”
Vân Miên: “...”
Ở bên cạnh đúng lúc có một người mẹ trẻ dắt cô bé đi qua sảnh, cô bé thấy hộp bắp rang bơ trong tay Vân Miên, lập tức thoát khỏi tay mẹ, chạy đến ôm chặt chân Vân Miên, như một món trang sức đeo trên chân cô, ngọt ngào gọi: “Mẹ.”
Người mẹ trẻ bên cạnh: “...”
Mạnh Nịnh đứng bên cạnh: “...”
Vân Miên đột nhiên bị bắt làm mẹ: “...”
Người mẹ trẻ kia nói: “Cho dù con có gọi người ta là mẹ thì hôm nay con cũng không thể ăn bắp rang bơ.”
Cuối cùng người mẹ trẻ kia nói xin lỗi rồi lôi kéo cô bé kia đi.
Mạnh Nịnh ngơ ra, cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Miên Miên, cảm giác không đau mà cũng được làm mẹ thế nào ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Vân Miên: “...”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 1
10.0/10 từ 50 lượt.