Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 9
122@-
Thật ra Vân Miên cũng có chút bối rối, cô không đoán được sẽ có tình huống như hiện tại, đặc biệt là Mạnh Nịnh còn đang nhìn cô với biểu cảm xem kịch.
Cảnh tượng nhất thời trở nên rất xấu hổ.
Ba người đồng thời nhìn về phía cô, còn có cả cậu bé đang ch** n**c mũi được Hứa Khanh Niên nắm tay nữa.
Vân Miên vặn chai nước ra, rồi uống mấy ngụm, cuối cùng cũng thấy không còn khó chịu nữa, l**m môi đề nghị: “Nếu không, chúng ta đi chơi chung đi?”
Hứa Khanh Niên vui vẻ đồng ý: “Được.”
Trình Trạch: “Không được!”
Mạnh Nịnh: “Có thể.”
Tiểu Đường: “Được nha!”
Vân Miên: “...”
Cuối cùng bốn người quyết định đến nhà ma chơi, bản thân Vân Miên không sợ ma, mà lại rất thích, Mạnh Nịnh lại càng không phải nói, gan còn lớn hơn cô.
Trình Trạch: “Vân Miên các cậu chờ tớ một lát, tớ đi thay quần áo lao động.”
Vân Miên: “Được.”
Mạnh Nịnh thấy hết thảy: “...”
Chỉ có mỗi mình Tiểu Đường ngốc nghếch cười hề hề.
Vân Miên ngồi xổm xuống nói với cậu bé: “Chào em nha bạn nhỏ, em tên là gì thế?”
“Tiểu Đường ạ.” Cậu bé chớp chớp đôi mắt to, ngại ngùng nói: “Chị ơi chị xinh quá.” Vân Miên được khen nên thấy hơi ngại, ngẩng đầu hỏi Hứa Khanh Niên: “Đàn anh, đây là con nhà ai thế, đáng yêu quá.”
“Là của nhà một người thân.” Hứa Khanh Niên cười rộ lên, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
“Khụ khụ!” Mạnh Nịnh cảm thấy như mình bị gạt sang một bên, vội vàng khụ hai tiếng, tăng cảm giác tồn tại: “Vẫn còn có người đấy.” Ngay sau đó cô ấy he he một tiếng: “Nhưng nhìn bọn cậu giống người một nhà ghê.”
“A?”
“Giống anh trai đi cùng em trai với em gái.” Mạnh Nịnh cười xấu xa: “Sao thế, cậu nghĩ cái gì đấy Miên Miên?”
“Không.” Mặt Vân Miên biến thành , khuôn mặt đỏ lên, nhưng căn bản là cô không nghĩ đến chuyện đó.
“Sao mặt cậu đỏ thế?” Mạnh Nịnh tiếp tục trêu cô.
Điện thoại Hứa Khanh Niên đột nhiên vang lên, anh đi sang bên cạnh nhận điện thoại.
“Ừm, em muốn đến sao?” Không biết Hứa Khanh Niên đang gọi điện với ai: “Ở đây, đến đây đi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh thấy hai cô gái nhỏ đang trêu Tiểu Đường, khiến cậu nhóc đỏ hết cả mặt, lỗ tai cũng hồng hồng.
20 phút sau, Trình Trạch mới đến.
“Đi thôi mọi người.”
Hứa Khanh Niên: “Từ từ, còn người nữa chưa đến.”
Trình Trạch: “Ai thế?” Cậu ta cảnh giác nhìn đối phương.
Hứa Khanh Niên cười với cậu ta, tự dưng Trình Trạch cảm thấy nụ cười kia có gì đó, khiến lông tơ cậu ta dựng đứng hết lên.
5 phút sau.
“Hello! Mọi người đều ở đây sao?” Một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, Vân Miên còn chưa nhìn rõ là ai, đã bị ôm chặt vào lòng: “Vân Miên, sao cậu đi chơi mà không gọi tớ?”
Là Hứa Khuynh Nhiên.
Khi ra ngoài chơi, cô ấy còn cố ý trang điểm, quả thực quá xinh đẹp.
Vân Miên: “...”
Cô không biết nói gì, vốn là buổi hẹn hò giữa bạn thân là cô và Mạnh Nịnh, đột nhiên lại thêm nhiều người như này.
“Cậu là ai? Ôm Miên Miên nhà tớ làm gì?” Mạnh Nịnh kéo Vân Miên từ trong lòng Hứa Khuynh Nhiên ra, nói xong còn nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới.
Lớn lên trông còn khá xinh.
“Chào cậu, tớ là Hứa Khuynh Nhiên.” Hứa Khuynh Nhiên cũng không ngại, thoải mái hào phóng giới thiệu bản thân: “Là bạn mới của Vân Miên.”
“Chào cậu.” Không duỗi tay đánh người mặt cười, Mạnh Nịnh cũng đáp lại cô ấy: “Mạnh Nịnh, bạn thân Vân Miên.”
Trình Trạch: “Đàn anh đây là bạn gái anh sao? Trông hai người còn rất có tướng phu thê nha.”
Nói xong còn cố tình lại gần Vân Miên.
Hứa Khuynh Nhiên nhìn cậu ta: “Anh bạn đẹp trai này, thuốc không thể uống bậy, lời cũng không thể nói bừa nha, tớ là em của anh ấy, nên đương nhiên trông giống nhau rồi.” Nói xong còn không quên bổ sung: “Đúng rồi, bây giờ tớ vẫn đang độc thân nha.”
Trình Trạch: “...”
Tự bê đá đập vào chân mình.
Vân Miên chủ động đứng ra: “Đi thôi.”
Ngày này rất ít người đến nhà ma chơi.
Sau khi đến nhà ma, sáu người lại gặp khó khăn.
Vân Miên: “Trẻ con có thể vào nhà ma sao?”
Hứa Khanh Niên: “Không biết nữa.”
Mạnh Nịnh: “Liệu có để lại bóng ma tâm lý gì đó không?”
Tiểu Đường không phục nói: “Em không phải trẻ con, năm nay em đã 10 tuổi rồi, hơn nữa em không sợ ma.”
Trình Trạch: “Thật sao? Vậy nếu lát nữa em mà bị dọa khóc thì cũng phải nhịn nhé.”
Hứa Khuynh Nhiên: “Vậy chúng ta vào thôi.”
Hứa Khanh Niên đứng bên trái Vân Miên, một tay dắt Tiểu Đường.
Trình Trạch cũng không chịu thua, đứng bên phải Vân Miên, đẩy Mạnh Nịnh vốn đang đứng bên phải Vân Miên ra.
Mạnh Nịnh: “...”
Hứa Khuynh Nhiên: “...”
Hứa Khuynh Nhiên túm mũ Trình Trạch kéo đến bên mình: “Anh chàng đẹp trai, cậu còn chưa nói cho tớ cậu tên là gì đâu, hai chúng ta đi cùng nhau đi, tiện thể tán gẫu một chút.”
Trình Trạch dùng sức kéo mũ lại, nhưng không kéo được: “...”
Cũng không biết tại sao sức cô gái này lại lớn như vậy.
Mạnh Nịnh cũng nắm chặt tay Tiểu Đường, chỉ còn lại hai người đứng tại chỗ nhìn nhau.
Vân Miên dời mắt đi, nuốt nước miếng: “Đàn anh, vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừm.” Hứa Khanh Niên đồng ý.
Bên trong nhà ma đen như mực, Vân Miên thích ứng một lúc là có thể nhìn được, cô đang đi đằng trước, đột nhiên có một ma nữ đầu bù tóc rối chạy từ đằng sau đến chỗ cô, vừa chạy trong miệng vừa phát ra âm thanh đáng sợ, cô tượng trưng kêu hai tiếng a a.
Ma nữ: “...”
A, giả quá.
Bởi vì lúc nhỏ toàn xem phim kinh dị với bố Vân, nên lá gan của Vân Miên cũng được rèn giũa, hoàn toàn không sợ thứ này.
Nhưng cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, sau đó cô bị kéo chạy đi, ma nữ kia thấy bọn họ chạy, cũng có hứng thú, đuổi theo đằng sau. Hai người trốn vào một căn phòng nhỏ, Vân Miên bị ôm dựa vào cửa, mũi còn ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt, ma nữ ở bên ngoài đang dùng sức đập cửa, nhưng Hứa Khanh Niên đã giữ chặt cửa, ma nữ đập một lúc thấy nhàm chán nên chạy đi dọa những người khác.
Vân Miên cảm thấy tư thế hiện tại rất kỳ lạ, hơn nữa còn cảm thấy mặt đang dần nóng lên, mặt cô vẫn đang chôn trong ngực Hứa Khanh Niên, nghe thấy nhịp tim đối phương dần đập nhanh hơn.
“Đàn... đàn anh.” Vân Miên mở miệng, âm thanh rất nhỏ: “Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?”
Vân Miên đứng thẳng dậy, khẽ nói: “Không có.”
Bọn họ đã tách khỏi những người khác, trên đường chỉ có nhân viên công tác giả ma, Hứa Khanh Niên lập tức nắm lấy cổ tay cô, nhưng lực cũng không quá mạnh.
Vất vả lắm mới đến được cửa ra, lúc hai người đi ra, mặt trời chói chang đã lên cao, thấy bốn người còn lại đang ngồi ở chỗ râm mát. Tiểu Đường đang ngồi gặm một xiên hồ lô đường, Mạnh Nịnh đang ngồi xổm nói chuyện với cậu bé, còn Hứa Khuynh Nhiên cầm điện thoại vẫy vẫy trước mặt Trình Trạch, vẻ mặt Trình Trạch không kiên nhẫn, nhíu mày nhìn cô ấy.
“Anh chàng đẹp trai, kết bạn WeChat đi?” Hứa Khuynh Nhiên chưa từ bỏ ý định, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu quét tớ hay tớ quét cậu?”
“Không có điện thoại, không dùng WeChat.” Trình Trạch không kiên nhẫn trả lời cô ấy.
“Thời buổi này còn có người không dùng WeChat?” Hứa Khuynh Nhiên cảm thấy Trình Trạch đang lừa mình: “Đừng bảo là cậu không muốn cho tớ đấy nhé.”
“Không phải.” Thấy Vân Miên đi tới, cậu ta nhích lại gần hỏi: “Sao bây giờ cậu mới ra, tớ đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được nha.” Vân Miên thấy hơi mất tự nhiên, nhích ra xa cậu ta một chút.
“Mọi người muốn ăn gì?” Mạnh Nịnh đứng lên vỗ vỗ đất trên tay.
“Ở kia có một tiệm mì, chúng ta đến đó ăn đi.” Vân Miên chỉ vào quán ăn cách đó không xa: “Đi thôi.”
“Được nha chị.” Tiểu Đường ăn xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, l**m l**m môi, nháy đôi mắt to nói.
Tên của quán mì này nghe rất nghệ thuật, tên là “Gặp được”, cách bày trí cũng rất ấm áp. Mì thịt bò là món best seller ở đây, sợi mì dai, lượng thịt bò được cho vào cũng rất nhiều.
Mạnh Nịnh vỗ vỗ bụng, thoải mái híp híp mắt: “Lâu lắm rồi tớ mới gặp được một quán ăn buôn bán có tâm như này.”
“Nhưng giá cả quả thật cũng không hề rẻ.” Trình Trạch tặc lưỡi.
“Tiền nào của nấy thôi.” Hứa Khuynh Nhiên thuận miệng nói.
“Đi thôi.” Hứa Khanh Niên vừa đi vệ sinh về, sau khi quay lại lập tức cầm áo khoác màu xanh nhạt trên ghế lên.
“Vẫn chưa trả tiền mà.” Vân Miên đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế lúc nãy cô vừa cởi ra để ăn.
“Không cần, anh tớ mời mọi người.” Hứa Khuynh Nhiên cười giảo hoạt.
“Ừm.” Hứa Khanh Niên gật đầu: “Cho nên chúng ta đi thôi.”
Sáu người lại ở lại công viên giải trí chơi cả một buổi trưa.
-
Tối nay Mạnh Nịnh muốn ăn cơm ở nhà Vân Miên, nên đi cùng bọn họ luôn, chỉ có Trình Trạch không cùng đường với bọn họ, nhìn bóng lưng cậu ta rời đi một mình, Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên bảo bọn họ đi về trước, cô ấy còn có chút việc.
Mạnh Nịnh chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Quay lại khu nhà.
Hứa Khanh Niên muốn đưa Tiểu Đường về nhà, nên cũng tạm biệt các cô.
“Đàn anh này khá tốt nha.” Mạnh Nịnh đột nhiên đụng đụng cô: “Lớn lên cũng rất đẹp.” Sau đó cô ấy sờ sờ cằm, híp mắt nhìn cô: “Sao tớ lại cảm thấy giữa bọn cậu có gian tình nhỉ?”
“Gian tình?” Vân Miên bị lời này dọa sợ đến mức sặc nước bọt: “Nịnh Nịnh, cậu đừng nói bậy.”
“Nhưng vị đàn anh kia đối xử với cậu cũng quá tốt rồi, hơn nữa nhìn vị đàn anh kia không giống người sẽ đến công viên giải trí chơi đâu.” Cô ấy sờ sờ cằm, tiếp tục suy đoán: “Hơn nữa lúc nãy ánh mắt anh ấy nhìn nam sinh kia cũng không thích hợp lắm.”
“Cho nên, chỉ có một khả năng… Anh ấy thích cậu.”
“Có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không, ai cũng thích tớ à.” Vân Miên không tin suy đoán của cô ấy.
“Trực giác của tớ rất chuẩn đấy.”
“Anh ấy nói anh ấy không thích người nhỏ hơn anh ấy.” Vân Miên nhớ đến tiếng nam sinh mà mình nghe thấy ở WC, hình như đó là Hứa Khanh Niên.
“Sao cậu biết?”
“Chính tai tớ nghe thấy.”
“Được rồi.” Mạnh Nịnh từ bỏ.
-
Thứ Hai.
Tất cả giáo viên và học sinh đều tập trung ở sân thể dục để tiến hành nghi thức kéo cờ.
Sáng nay bắt đầu hơi sớm, nên Vân Miên thấy vẫn hơi buồn ngủ, cô đứng cạnh Trình Gia Gia, cô ấy còn trêu cô tối hôm qua làm gì mà nay buồn ngủ đến mức này, Vân Miên lắc đầu, muốn lắc cho tỉnh.
Đột nhiên đằng sau có một bàn tay vươn đến, hơi lành lạnh, đặt trên cổ Vân Miên, cô lập tức tỉnh táo.
Có người đến gần tai cô, khẽ nói: “Sao lại buồn ngủ thế, bây giờ đã tỉnh táo hơn chưa?”
Là Trình Trạch, không biết cậu ta đổi chỗ đến sau lưng cô từ bao giờ: “Tỉnh rồi tỉnh rồi.” Vân Miên rùng mình một cái, vội vàng đứng thẳng lên, sợ giáo viên phát hiện chỗ này kỳ lạ.
“Ồ.” Trình Trạch thu tay lại, cũng an phận đứng thẳng lên.
Cuối cùng, khoảng thời gian phát biểu dài đằng đẵng của lãnh đạo cũng kết thúc, tiếng chuông vang lên, mọi người sôi nổi giải tán, ban cán sự tự dẫn dắt lớp mình.
“Gia Gia, chiều thứ Sáu cậu đi đâu thế?” Vân Miên nhớ đến chuyện này: “Tớ còn tưởng là cậu đến muộn, ai ngờ cậu lại không tới luôn.”
“Chiều hôm đó trong nhà tớ có chuyện nên xin nghỉ.” Trình Gia Gia ôm cô: “Để cậu lo lắng rồi.”
Thứ Hai, bắt đầu bằng một tiết Toán tuyệt vời.
Mặc dù đã hỏi Hứa Khuynh Nhiên bài hàm số này, nhưng khi giáo viên nói, Vân Miên vẫn không hiểu.
Hơn nữa cô còn rất buồn ngủ.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Thật ra Vân Miên cũng có chút bối rối, cô không đoán được sẽ có tình huống như hiện tại, đặc biệt là Mạnh Nịnh còn đang nhìn cô với biểu cảm xem kịch.
Cảnh tượng nhất thời trở nên rất xấu hổ.
Ba người đồng thời nhìn về phía cô, còn có cả cậu bé đang ch** n**c mũi được Hứa Khanh Niên nắm tay nữa.
Vân Miên vặn chai nước ra, rồi uống mấy ngụm, cuối cùng cũng thấy không còn khó chịu nữa, l**m môi đề nghị: “Nếu không, chúng ta đi chơi chung đi?”
Hứa Khanh Niên vui vẻ đồng ý: “Được.”
Trình Trạch: “Không được!”
Mạnh Nịnh: “Có thể.”
Tiểu Đường: “Được nha!”
Vân Miên: “...”
Cuối cùng bốn người quyết định đến nhà ma chơi, bản thân Vân Miên không sợ ma, mà lại rất thích, Mạnh Nịnh lại càng không phải nói, gan còn lớn hơn cô.
Trình Trạch: “Vân Miên các cậu chờ tớ một lát, tớ đi thay quần áo lao động.”
Vân Miên: “Được.”
Mạnh Nịnh thấy hết thảy: “...”
Chỉ có mỗi mình Tiểu Đường ngốc nghếch cười hề hề.
Vân Miên ngồi xổm xuống nói với cậu bé: “Chào em nha bạn nhỏ, em tên là gì thế?”
“Tiểu Đường ạ.” Cậu bé chớp chớp đôi mắt to, ngại ngùng nói: “Chị ơi chị xinh quá.” Vân Miên được khen nên thấy hơi ngại, ngẩng đầu hỏi Hứa Khanh Niên: “Đàn anh, đây là con nhà ai thế, đáng yêu quá.”
“Là của nhà một người thân.” Hứa Khanh Niên cười rộ lên, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
“Khụ khụ!” Mạnh Nịnh cảm thấy như mình bị gạt sang một bên, vội vàng khụ hai tiếng, tăng cảm giác tồn tại: “Vẫn còn có người đấy.” Ngay sau đó cô ấy he he một tiếng: “Nhưng nhìn bọn cậu giống người một nhà ghê.”
“A?”
“Giống anh trai đi cùng em trai với em gái.” Mạnh Nịnh cười xấu xa: “Sao thế, cậu nghĩ cái gì đấy Miên Miên?”
“Không.” Mặt Vân Miên biến thành , khuôn mặt đỏ lên, nhưng căn bản là cô không nghĩ đến chuyện đó.
“Sao mặt cậu đỏ thế?” Mạnh Nịnh tiếp tục trêu cô.
Điện thoại Hứa Khanh Niên đột nhiên vang lên, anh đi sang bên cạnh nhận điện thoại.
“Ừm, em muốn đến sao?” Không biết Hứa Khanh Niên đang gọi điện với ai: “Ở đây, đến đây đi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh thấy hai cô gái nhỏ đang trêu Tiểu Đường, khiến cậu nhóc đỏ hết cả mặt, lỗ tai cũng hồng hồng.
20 phút sau, Trình Trạch mới đến.
“Đi thôi mọi người.”
Hứa Khanh Niên: “Từ từ, còn người nữa chưa đến.”
Trình Trạch: “Ai thế?” Cậu ta cảnh giác nhìn đối phương.
Hứa Khanh Niên cười với cậu ta, tự dưng Trình Trạch cảm thấy nụ cười kia có gì đó, khiến lông tơ cậu ta dựng đứng hết lên.
5 phút sau.
“Hello! Mọi người đều ở đây sao?” Một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, Vân Miên còn chưa nhìn rõ là ai, đã bị ôm chặt vào lòng: “Vân Miên, sao cậu đi chơi mà không gọi tớ?”
Là Hứa Khuynh Nhiên.
Khi ra ngoài chơi, cô ấy còn cố ý trang điểm, quả thực quá xinh đẹp.
Vân Miên: “...”
Cô không biết nói gì, vốn là buổi hẹn hò giữa bạn thân là cô và Mạnh Nịnh, đột nhiên lại thêm nhiều người như này.
“Cậu là ai? Ôm Miên Miên nhà tớ làm gì?” Mạnh Nịnh kéo Vân Miên từ trong lòng Hứa Khuynh Nhiên ra, nói xong còn nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới.
Lớn lên trông còn khá xinh.
“Chào cậu, tớ là Hứa Khuynh Nhiên.” Hứa Khuynh Nhiên cũng không ngại, thoải mái hào phóng giới thiệu bản thân: “Là bạn mới của Vân Miên.”
“Chào cậu.” Không duỗi tay đánh người mặt cười, Mạnh Nịnh cũng đáp lại cô ấy: “Mạnh Nịnh, bạn thân Vân Miên.”
Trình Trạch: “Đàn anh đây là bạn gái anh sao? Trông hai người còn rất có tướng phu thê nha.”
Nói xong còn cố tình lại gần Vân Miên.
Hứa Khuynh Nhiên nhìn cậu ta: “Anh bạn đẹp trai này, thuốc không thể uống bậy, lời cũng không thể nói bừa nha, tớ là em của anh ấy, nên đương nhiên trông giống nhau rồi.” Nói xong còn không quên bổ sung: “Đúng rồi, bây giờ tớ vẫn đang độc thân nha.”
Trình Trạch: “...”
Tự bê đá đập vào chân mình.
Vân Miên chủ động đứng ra: “Đi thôi.”
Ngày này rất ít người đến nhà ma chơi.
Sau khi đến nhà ma, sáu người lại gặp khó khăn.
Vân Miên: “Trẻ con có thể vào nhà ma sao?”
Hứa Khanh Niên: “Không biết nữa.”
Mạnh Nịnh: “Liệu có để lại bóng ma tâm lý gì đó không?”
Tiểu Đường không phục nói: “Em không phải trẻ con, năm nay em đã 10 tuổi rồi, hơn nữa em không sợ ma.”
Trình Trạch: “Thật sao? Vậy nếu lát nữa em mà bị dọa khóc thì cũng phải nhịn nhé.”
Hứa Khuynh Nhiên: “Vậy chúng ta vào thôi.”
Hứa Khanh Niên đứng bên trái Vân Miên, một tay dắt Tiểu Đường.
Trình Trạch cũng không chịu thua, đứng bên phải Vân Miên, đẩy Mạnh Nịnh vốn đang đứng bên phải Vân Miên ra.
Mạnh Nịnh: “...”
Hứa Khuynh Nhiên: “...”
Hứa Khuynh Nhiên túm mũ Trình Trạch kéo đến bên mình: “Anh chàng đẹp trai, cậu còn chưa nói cho tớ cậu tên là gì đâu, hai chúng ta đi cùng nhau đi, tiện thể tán gẫu một chút.”
Trình Trạch dùng sức kéo mũ lại, nhưng không kéo được: “...”
Cũng không biết tại sao sức cô gái này lại lớn như vậy.
Mạnh Nịnh cũng nắm chặt tay Tiểu Đường, chỉ còn lại hai người đứng tại chỗ nhìn nhau.
Vân Miên dời mắt đi, nuốt nước miếng: “Đàn anh, vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừm.” Hứa Khanh Niên đồng ý.
Bên trong nhà ma đen như mực, Vân Miên thích ứng một lúc là có thể nhìn được, cô đang đi đằng trước, đột nhiên có một ma nữ đầu bù tóc rối chạy từ đằng sau đến chỗ cô, vừa chạy trong miệng vừa phát ra âm thanh đáng sợ, cô tượng trưng kêu hai tiếng a a.
Ma nữ: “...”
A, giả quá.
Bởi vì lúc nhỏ toàn xem phim kinh dị với bố Vân, nên lá gan của Vân Miên cũng được rèn giũa, hoàn toàn không sợ thứ này.
Nhưng cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, sau đó cô bị kéo chạy đi, ma nữ kia thấy bọn họ chạy, cũng có hứng thú, đuổi theo đằng sau. Hai người trốn vào một căn phòng nhỏ, Vân Miên bị ôm dựa vào cửa, mũi còn ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt, ma nữ ở bên ngoài đang dùng sức đập cửa, nhưng Hứa Khanh Niên đã giữ chặt cửa, ma nữ đập một lúc thấy nhàm chán nên chạy đi dọa những người khác.
Vân Miên cảm thấy tư thế hiện tại rất kỳ lạ, hơn nữa còn cảm thấy mặt đang dần nóng lên, mặt cô vẫn đang chôn trong ngực Hứa Khanh Niên, nghe thấy nhịp tim đối phương dần đập nhanh hơn.
“Đàn... đàn anh.” Vân Miên mở miệng, âm thanh rất nhỏ: “Bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?”
Vân Miên đứng thẳng dậy, khẽ nói: “Không có.”
Bọn họ đã tách khỏi những người khác, trên đường chỉ có nhân viên công tác giả ma, Hứa Khanh Niên lập tức nắm lấy cổ tay cô, nhưng lực cũng không quá mạnh.
Vất vả lắm mới đến được cửa ra, lúc hai người đi ra, mặt trời chói chang đã lên cao, thấy bốn người còn lại đang ngồi ở chỗ râm mát. Tiểu Đường đang ngồi gặm một xiên hồ lô đường, Mạnh Nịnh đang ngồi xổm nói chuyện với cậu bé, còn Hứa Khuynh Nhiên cầm điện thoại vẫy vẫy trước mặt Trình Trạch, vẻ mặt Trình Trạch không kiên nhẫn, nhíu mày nhìn cô ấy.
“Anh chàng đẹp trai, kết bạn WeChat đi?” Hứa Khuynh Nhiên chưa từ bỏ ý định, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu quét tớ hay tớ quét cậu?”
“Không có điện thoại, không dùng WeChat.” Trình Trạch không kiên nhẫn trả lời cô ấy.
“Thời buổi này còn có người không dùng WeChat?” Hứa Khuynh Nhiên cảm thấy Trình Trạch đang lừa mình: “Đừng bảo là cậu không muốn cho tớ đấy nhé.”
“Không phải.” Thấy Vân Miên đi tới, cậu ta nhích lại gần hỏi: “Sao bây giờ cậu mới ra, tớ đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được nha.” Vân Miên thấy hơi mất tự nhiên, nhích ra xa cậu ta một chút.
“Mọi người muốn ăn gì?” Mạnh Nịnh đứng lên vỗ vỗ đất trên tay.
“Ở kia có một tiệm mì, chúng ta đến đó ăn đi.” Vân Miên chỉ vào quán ăn cách đó không xa: “Đi thôi.”
“Được nha chị.” Tiểu Đường ăn xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, l**m l**m môi, nháy đôi mắt to nói.
Tên của quán mì này nghe rất nghệ thuật, tên là “Gặp được”, cách bày trí cũng rất ấm áp. Mì thịt bò là món best seller ở đây, sợi mì dai, lượng thịt bò được cho vào cũng rất nhiều.
Mạnh Nịnh vỗ vỗ bụng, thoải mái híp híp mắt: “Lâu lắm rồi tớ mới gặp được một quán ăn buôn bán có tâm như này.”
“Nhưng giá cả quả thật cũng không hề rẻ.” Trình Trạch tặc lưỡi.
“Tiền nào của nấy thôi.” Hứa Khuynh Nhiên thuận miệng nói.
“Đi thôi.” Hứa Khanh Niên vừa đi vệ sinh về, sau khi quay lại lập tức cầm áo khoác màu xanh nhạt trên ghế lên.
“Vẫn chưa trả tiền mà.” Vân Miên đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế lúc nãy cô vừa cởi ra để ăn.
“Không cần, anh tớ mời mọi người.” Hứa Khuynh Nhiên cười giảo hoạt.
“Ừm.” Hứa Khanh Niên gật đầu: “Cho nên chúng ta đi thôi.”
Sáu người lại ở lại công viên giải trí chơi cả một buổi trưa.
-
Tối nay Mạnh Nịnh muốn ăn cơm ở nhà Vân Miên, nên đi cùng bọn họ luôn, chỉ có Trình Trạch không cùng đường với bọn họ, nhìn bóng lưng cậu ta rời đi một mình, Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên bảo bọn họ đi về trước, cô ấy còn có chút việc.
Mạnh Nịnh chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Quay lại khu nhà.
Hứa Khanh Niên muốn đưa Tiểu Đường về nhà, nên cũng tạm biệt các cô.
“Đàn anh này khá tốt nha.” Mạnh Nịnh đột nhiên đụng đụng cô: “Lớn lên cũng rất đẹp.” Sau đó cô ấy sờ sờ cằm, híp mắt nhìn cô: “Sao tớ lại cảm thấy giữa bọn cậu có gian tình nhỉ?”
“Gian tình?” Vân Miên bị lời này dọa sợ đến mức sặc nước bọt: “Nịnh Nịnh, cậu đừng nói bậy.”
“Nhưng vị đàn anh kia đối xử với cậu cũng quá tốt rồi, hơn nữa nhìn vị đàn anh kia không giống người sẽ đến công viên giải trí chơi đâu.” Cô ấy sờ sờ cằm, tiếp tục suy đoán: “Hơn nữa lúc nãy ánh mắt anh ấy nhìn nam sinh kia cũng không thích hợp lắm.”
“Cho nên, chỉ có một khả năng… Anh ấy thích cậu.”
“Có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không, ai cũng thích tớ à.” Vân Miên không tin suy đoán của cô ấy.
“Trực giác của tớ rất chuẩn đấy.”
“Anh ấy nói anh ấy không thích người nhỏ hơn anh ấy.” Vân Miên nhớ đến tiếng nam sinh mà mình nghe thấy ở WC, hình như đó là Hứa Khanh Niên.
“Sao cậu biết?”
“Chính tai tớ nghe thấy.”
“Được rồi.” Mạnh Nịnh từ bỏ.
-
Thứ Hai.
Tất cả giáo viên và học sinh đều tập trung ở sân thể dục để tiến hành nghi thức kéo cờ.
Sáng nay bắt đầu hơi sớm, nên Vân Miên thấy vẫn hơi buồn ngủ, cô đứng cạnh Trình Gia Gia, cô ấy còn trêu cô tối hôm qua làm gì mà nay buồn ngủ đến mức này, Vân Miên lắc đầu, muốn lắc cho tỉnh.
Đột nhiên đằng sau có một bàn tay vươn đến, hơi lành lạnh, đặt trên cổ Vân Miên, cô lập tức tỉnh táo.
Có người đến gần tai cô, khẽ nói: “Sao lại buồn ngủ thế, bây giờ đã tỉnh táo hơn chưa?”
Là Trình Trạch, không biết cậu ta đổi chỗ đến sau lưng cô từ bao giờ: “Tỉnh rồi tỉnh rồi.” Vân Miên rùng mình một cái, vội vàng đứng thẳng lên, sợ giáo viên phát hiện chỗ này kỳ lạ.
“Ồ.” Trình Trạch thu tay lại, cũng an phận đứng thẳng lên.
Cuối cùng, khoảng thời gian phát biểu dài đằng đẵng của lãnh đạo cũng kết thúc, tiếng chuông vang lên, mọi người sôi nổi giải tán, ban cán sự tự dẫn dắt lớp mình.
“Gia Gia, chiều thứ Sáu cậu đi đâu thế?” Vân Miên nhớ đến chuyện này: “Tớ còn tưởng là cậu đến muộn, ai ngờ cậu lại không tới luôn.”
“Chiều hôm đó trong nhà tớ có chuyện nên xin nghỉ.” Trình Gia Gia ôm cô: “Để cậu lo lắng rồi.”
Thứ Hai, bắt đầu bằng một tiết Toán tuyệt vời.
Mặc dù đã hỏi Hứa Khuynh Nhiên bài hàm số này, nhưng khi giáo viên nói, Vân Miên vẫn không hiểu.
Hơn nữa cô còn rất buồn ngủ.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 9
10.0/10 từ 50 lượt.