Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 32
155@-
Ngày thứ tư, cô nhận được tin nhắn riêng từ Phương Tĩnh.
Phương Tĩnh: [Vân Miên, tối nay cậu có đến buổi tiệc tốt nghiệp không?]
Tin nhắn được gửi từ 10 phút trước.
Có lẽ không thấy Vân Miên trả lời, nên Phương Tĩnh đã bổ sung thêm vài phút trước: [Không đến cũng không sao, chắc sẽ khá lộn xộn.]
Vân Miên gãi đầu, nhanh chóng trả lời cô ấy: [Xin lỗi, tớ vừa ngủ dậy, giờ mới thấy.]
Vân Miên lại hỏi: [Nói khi nào vậy? Tớ không biết.]
Phương Tĩnh nhanh chóng trả lời, như đang chờ tin nhắn của cô.
Phương Tĩnh: [Trong nhóm lớp tối qua đó, mọi người nói chuyện rất sôi nổi, đã quyết định là tối nay rồi. Cậu không xem tin nhắn nhóm lớp sao?]
Trước đây Vân Miên cảm thấy nhóm lớp hoạt động quá năng nổ, tin nhắn lúc nào cũng 99+, nên cô luôn để chế độ không làm phiền.
Lúc này cô mở ra xem, thấy hàng trăm tin nhắn.
Vân Miên lướt qua, hầu hết bạn học trong lớp đều sẽ tham gia buổi tiệc lần này, chỉ có số ít vì nhiều lý do khác nhau mà từ chối.
Vân Miên suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: [Tớ đi, dù sao lần tới gặp không biết là khi nào.]
Phương Tĩnh cũng lập tức nhắn lại: [Được, vậy tớ cũng đi.]
Vân Miên trả lời [Ừ ừ], rồi ném điện thoại lên giường, nằm dài trên giường không động đậy. Ngủ trưa quá lâu khiến cơ thể cô uể oải không có sức, nhưng giờ cô cũng không buồn ngủ nữa.
Cô cầm điện thoại lên xem, đã hơn 4 giờ chiều.
Cô đứng dậy, đi dép xuống giường, trước tiên rẽ vào phòng Tiểu Vân Thịnh xem. Trẻ con tràn đầy năng lượng, thường làm Úc Mẫn Tĩnh và Vân Bình không ngủ được, bây giờ thì ngủ rất ngon.
Vân Miên đi tới, ngồi xổm xuống nhìn em, đứa trẻ hơn một tuổi càng lớn càng đẹp. Nghe Úc Mẫn Tĩnh nói khi bế ra ngoài thường có người gọi Tiểu Vân Thịnh là bé gái.
Cả học kỳ cuối cấp ba Vân Miên hầu như đều ở trường, sau kỳ thi đại học cũng chưa nhìn kỹ em trai mình.
Lúc này rảnh rỗi, cô nhìn Tiểu Vân Thịnh, khuôn mặt cậu bé trắng trẻo, mềm mại, lông mi dài, miệng chúm chím.
Cô chạm ngón tay vào chiếc mũi nhỏ nhắn nhưng cao của Tiểu Vân Thịnh, cậu bé đang ngủ, như cảm thấy được gì đó mà đưa tay nhỏ chạm vào mũi mình, Vân Miên nhân cơ hội nhét ngón trỏ vào tay nhỏ của em, thật ấm áp.
Cô cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Vài phút sau, Vân Miên đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô trở về phòng mình, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lấy vài bộ quần áo từ tủ ra so sánh, xem tối nay đi dự tiệc nên mặc bộ nào.
Cuối cùng cô chọn chiếc áo thun ngắn tay màu hồng và váy trắng.
Trước khi ra khỏi cửa, Vân Miên đứng ở cửa thay giày, nghĩ một lúc, rồi cô quay lại phòng đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
.
Kỳ thi đại học kết thúc mới được ba ngày, nhưng Vân Miên cảm thấy như đã trôi qua rất lâu, đến mức khi cô gặp bạn cùng lớp vào buổi tối cũng có chút mơ hồ.
Vân Miên đẩy cửa phòng bao, quả nhiên hầu hết các bạn trong lớp đã đến.
“Ê, hoa khôi lớp mình đến rồi.” Một nam sinh thấy cô đẩy cửa bước vào thì nhiệt tình nói.
“Ồ, không phải sao!” Vài nam sinh khác ồn ào hưởng ứng, có người còn huýt sáo.
Vân Miên vẫy tay, tùy tiện tìm một góc ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống, Phương Tĩnh đã bước tới.
Mắt Phương Tĩnh sáng rực, khen ngợi cô: “Vân Miên, hôm nay cậu mặc đẹp thật.”
“Cũng bình thường mà.” Vân Miên vẫy tay, nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Hôm nay cậu mặc đáng yêu lắm.”
Phương Tĩnh mặc quần yếm bò đen, khuôn mặt vốn có chút bầu bĩnh lại càng bầu bĩnh hơn, Vân Miên không kìm được véo má cô ấy, quả thật rất mềm.
Ban đầu, Phương Tĩnh được khen thì má đỏ ửng, bị véo má xong càng đỏ hơn, ngượng ngùng nắm chặt góc áo: “Thật không?”
Vân Miên gật đầu, không nhịn được trêu: “Ừ, tớ vừa không nhận ra cậu, suýt tưởng là em gái cấp hai đến dự tiệc.”
Phương Tĩnh nghe xong thì mím môi cười, cô gái ngồi cạnh thấy họ như vậy thì đảo mắt: “Cần thiết không, tâng bốc nhau lắm thế.” Nói xong, cô ta quay sang quan sát Phương Tĩnh, cười khẩy: “Người ta không xinh, chỉ có thể khen dễ thương thôi.”
Phương Tĩnh có chút bối rối, bị nói khiến mắt hơi đỏ, mím môi không muốn lên tiếng nữa.
Vân Miên liếc nhìn cô gái đó một cái, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, không để ý đến giọng điệu châm chọc của cô ta, ghé sát vào Phương Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, mấy ngày nay tớ phát hiện một bộ truyện tranh hay, cậu muốn xem không?”
Vốn tâm trạng Phương Tĩnh đang tụt xuống vì lời nói của cô gái kia, lại bị Vân Miên làm vui lên: “Muốn, tớ cũng muốn xem.”
Hai người bắt đầu thì thầm trao đổi, cô gái bị bỏ qua hoàn toàn: “...”
Triệu Tư Tư bất mãn nói: “Hừ, làm gì mà kiêu thế?!”
“Tư Tư đừng tức giận, hai người họ cùng sở thích thôi.” Một cô gái an ủi Triệu Tư Tư, Vân Miên nheo mắt nhìn, là cánh tay đắc lực của Triệu Tư Tư, Tiền Lạc Lạc.
Vân Miên quyết định coi như không nghe thấy, nhưng nghĩ đến việc Phương Tĩnh có thể nhạy cảm, nên cô tháo chiếc mũ trên đầu xuống rồi đội lên đầu Phương Tĩnh, an ủi cô ấy: “Đừng nghe lời hai người họ nói.”
Triệu Tư Tư là cô gái nhà khá giả trong lớp, là người rất kén chọn, lời nói và hành động luôn có ý mỉa mai người khác. Đồng thời cũng có một nhóm bạn theo sau cô ta.
Trong mắt Vân Miên, điều đó thật trẻ con.
Phương Tĩnh gật đầu: “Ừ ừ.”
Khi mọi người đến gần đủ, Vân Miên đang say mê đọc truyện tranh, bỗng nhiên bị chọc vào cánh tay, sau đó một thực đơn được đưa qua: “Vân Miên, cậu xem thích gì?”
Đến lượt cô, Vân Miên tùy tiện chọn món Gà Kung Pao và Thịt heo sốt chua ngọt, rồi chuyển thực đơn cho Phương Tĩnh bên cạnh.
Phương Tĩnh chưa kịp xem xong, thì thực đơn trong tay đã bị Triệu Tư Tư ngồi bên cạnh giật mất: “Lề mề quá, cậu chậm thế, còn để mọi người ăn nữa không đấy?”
“Đúng vậy, chậm quá.” Một cô gái khác hưởng ứng, nói xong còn trao đổi ánh mắt với Triệu Tư Tư.
Vân Miên rất tức giận, đang định lên tiếng thì tay bị ai đó nắm lấy. Phương Tĩnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Cô vẫn rất tức giận, nhưng vì Phương Tĩnh không chấp nhất, nên cô cũng đành thôi. Cô lặng lẽ cúi đầu nghịch điện thoại và trò chuyện với người khác.
Nhưng khi ăn, Vân Miên cảm thấy Phương Tĩnh như bị nhắm vào. Cô ấy muốn gắp món cà tím kho, vừa nhấc đũa lên còn chưa kịp gắp thì đĩa xoay đã quay đi.
Nhìn thấy bát của Phương Tĩnh chỉ có vài hạt ngô, Vân Miên lập tức bốc hỏa. “Cạch” một tiếng, cô đặt đũa xuống, không kìm được nói với Triệu Tư Tư: “Triệu Tư Tư, cậu thấy vui không?”
Bình thường ở lớp cô điềm đạm không muốn để ý đến mấy trò vặt vãnh của Triệu Tư Tư, nhưng thỏ cùng đường cũng sẽ cắn người. Lúc này Vân Miên như có một ngọn lửa bùng lên từ ngực đến đỉnh đầu.
“Ôi, lại ra mặt bảo vệ chị em tốt của mình rồi.” Triệu Tư Tư cũng đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào cô: “Trước đây không phải luôn giả vờ yếu đuối sao? Sao giờ lại không giữ bộ mặt đó nữa.”
Bị gán cho cái mác “giả vờ” một cách vô lý, Vân Miên nói: “Cậu bị bệnh à, coi cả thế giới là kẻ thù của mình sao?”
Thật ra Phương Tĩnh cũng bị liên lụy, Vân Miên nhớ trước đây vì có một nam sinh Triệu Tư Tư thích tỏ tình với cô, kết quả bị cô từ chối, từ đó Triệu Tư Tư bắt đầu có thái độ châm chọc cô.
Phương Tĩnh kéo góc áo Vân Miên, nhỏ giọng nói: “Tớ không sao, cậu đừng giận.”
“Thôi nào, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp lại, phải vui vẻ hòa thuận chứ.” Lớp trưởng ra mặt điều hòa không khí, cười nói: “Ăn xong bữa này, mọi người sẽ mỗi người một nơi rồi.”
Triệu Tư Tư hừ một tiếng, quay sang nói chuyện với mấy cô bạn. Vân Miên cũng không để ý nữa, chuyển cơn giận thành cơn thèm ăn, nhai từng miếng lớn, miệng đầy thức ăn như con sóc đang tích trữ thức ăn, nhai rất vất vả.
Phương Tĩnh thấy cô như vậy thì không nhịn được cười, Vân Miên nghe thấy thì nghi hoặc nhìn cô ấy, nhướng mày. Phương Tĩnh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Vân Miên lúng túng trả lời: “Không sao.”
.
Sau khi thanh toán, lớp trưởng thống kê số người đi KTV, nhiều người lắc đầu tiếc nuối vì gia đình có giờ giới nghiêm nên không thể đi.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Miên chưa từng đi KTV, lần trước sinh nhật của Trì Hoài vì có nhiều người không quen nên cô không đi.
Nhưng cô vẫn rất mong chờ, muốn thử đến KTV một lần.
Vì gia đình có giờ giới nghiêm lúc 9 giờ nên Phương Tĩnh đành tiếc nuối rời đi, trước khi đi còn không nỡ chia tay Vân Miên.
Vân Miên lại không nhịn được véo má cô ấy rồi nói lời tạm biệt: “Tạm biệt nhé.”
Hai nhóm người chia tay, KTV ở ngay đối diện con phố này, nên mọi người vừa trò chuyện vừa qua đó.
Vân Miên đang chăm chú nhìn đường, lại có cảm giác đầu bị gõ một cái, cô nghi ngờ ngước lên, không biết từ khi nào Cố Minh đã đứng bên cạnh tươi cười nhìn cô.
“Vân Miên, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”
Vân Miên nghe thấy hai chữ “xinh đẹp” thì suýt nữa bị PTSD (*), nhưng vẫn lịch sự mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn nhé, tớ thấy cũng bình thường thôi.”
(*) PTSD: Là triệu chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Cố Minh gãi mũi, lấy một nắm kẹo trong túi ra: “Khụ, này, cậu ăn kẹo không?”
Nói xong, cậu ta định nắm tay cô. Vân Miên lùi lại một chút, nhưng vẫn bị nhét một nắm kẹo vào tay.
Cô không muốn từ chối ý tốt của người khác, ngước lên cười với cậu ta: “Rất thích, cảm ơn cậu.” Sau đó cô tiện tay nhét vào túi.
.
Một nhóm người thuê hai phòng KTV, ca hát là điều bắt buộc, vì vậy các chàng trai bắt đầu một cuộc thi hát đau đớn.
Họ hát, ai cũng đầy tình cảm, có người còn khóc.
Vân Miên cảm thấy buồn chán, cô thu mình vào một góc, cắn hạt dưa và xem truyện tranh yêu thích, đang chìm đắm trong đó thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hử?”
Ánh sáng đủ màu sắc lấp lánh trong phòng, Cố Minh ngồi ở quầy chọn bài hát, nhìn cô đầy tình cảm.
… Không thể nào.
Rồi cô nghe thấy bài hát bắt đầu phát, giọng của Cố Minh dần dần hòa theo nền nhạc.
Chàng trai cầm micro, giọng trầm ấm, hát rất hay: “Em chính là ngôi sao nhỏ của anh, tỏa sáng trên bầu trời, anh đã quyết định yêu em, sẽ không dễ dàng từ bỏ…”
Cả phòng bao đều “wow” lên cảm thán, thậm chí có vài nam sinh còn vỗ vai cậu ta, cười đùa.
Không phải Vân Miên tự phụ, nhưng cô cảm thấy Cố Minh đang nhìn chằm chằm vào cô mà hát, ánh mắt rất nhiệt tình, khiến cô ngồi không yên.
Sau vài giây đối diện, Vân Miên quyết định đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, thực ra là muốn tránh né.
Âm thanh trong phòng bao bị cách ly, nhà vệ sinh ở góc hành lang, Vân Miên cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, rửa tay rồi mở cửa đi ra.
Cô cũng không biết tại sao, mỗi lần nhận được lời tỏ tình từ nam sinh, cô đều cảm thấy khó chịu, muốn nôn.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô phát hiện Cố Minh đang dựa vào tường hành lang, chán nản nghịch điện thoại. Vân Miên muốn tránh sự chú ý của cậu ta, nên lặng lẽ đi xuống bằng cầu thang bên này, không ngờ cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Cố Minh nhét điện thoại vào túi, bước tới gần cô, giọng có chút căng thẳng: “Vân Miên, tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
Vân Miên giả vờ bình tĩnh: “Chuyện gì?”
Cậu ta hắng giọng: “Tớ, nếu tớ nói tớ thích cậu, muốn cậu làm bạn gái tớ, cậu có đồng ý không?”
Vân Miên siết chặt chiếc mũ trên đầu, nói với cậu ta: “Xin lỗi, tớ đã có người tớ thích rồi.”
Ánh mắt đầy mong đợi của Cố Minh lập tức trở nên thất vọng: “Vậy cậu và người ấy đang ở bên nhau sao?”
Vân Miên nghe cậu ta hỏi vậy, lập tức hơi lúng túng: “Ờ, chưa.”
Cố Minh hơi ngạc nhiên: “Vậy cậu cũng đang thầm mến người ấy?”
“Ừ.” Vân Miên không muốn nói nhiều, trả lời qua loa: “Nhưng tớ thích một người thì sẽ chỉ chú ý đến anh ấy, nên tớ sẽ không đồng ý với cậu.”
“Được.” Cố Minh thất vọng cúi đầu, vài giây sau lại nhìn cô, rồi hỏi: “Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Thật lòng thì Vân Miên không muốn, nhưng cô ngại từ chối người khác, nên do dự gật đầu.
Cố Minh thở dài: “Thật ghen tị... với người đó.”
Nghe cậu ta nói câu cảm thán chân thật như vậy, Vân Miên lại càng thấy ngại hơn.
“Tớ không quay lại nữa, giúp tớ nói với lớp trưởng và mọi người một tiếng, tớ về trước.” Vân Miên lùi lại một bước, nghiêng đầu nói với cậu ta: “Vậy tạm biệt nhé.”
“Hay là để tớ đưa cậu về, con gái về nhà một mình khuya thế này không an toàn.” Cố Minh tiến lên một bước, vẫn có chút không cam lòng.
“Tôi đưa cô ấy về.” Giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại, Vân Miên lập tức quay đầu, nhìn thấy Hứa Khanh Niên ở hành lang không xa.
Hứa Khanh Niên mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, quần thể thao màu xám, trông đầy sức sống.
“Hứa Khanh Niên!” Vân Miên nhìn thấy anh bước đến gần mình hơn, rồi đứng bên cạnh cô, giọng nói không giấu được sự phấn khích, sau đó suy nghĩ lại: “Ủa không đúng, sao anh lại ở đây?”
“Có bạn tổ chức sinh nhật ở đây, nên anh đến.” Hứa Khanh Niên giải thích ngắn gọn, ngay sau đó, ánh mắt dừng lại trên người Cố Minh trước mặt, nhíu mày hỏi cô: “Người này là?”
“Bạn cùng lớp em, Cố Minh.” Vân Miên cảm thấy cảnh tượng này có gì đó không đúng, đặc biệt là ánh mắt Hứa Khanh Niên nhìn Cố Minh, giống y hệt ánh mắt mỗi lần Vân Bình thấy cô và Hứa Khanh Niên ở cùng nhau.
Hứa Khanh Niên nhìn từ đầu đến chân chàng trai tên Cố Minh, dần nhớ lại ký ức từ lâu.
Ồ, là chàng trai đã chơi cầu lông với Vân Miên.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, không ai nhường ai.
Vân Miên không hiểu tình thế giữa hai người, nên chủ động nhẹ nhàng kéo nhẹ góc áo của Hứa Khanh Niên, vẫy tay chào Cố Minh: “Vậy bọn tớ đi trước nhé!”
Hứa Khanh Niên bị cái kéo nhẹ đó làm bừng tỉnh: “Ừ, đi thôi.”
Mãi đến khi Hứa Khanh Niên và Vân Miên đã đi một đoạn xa, Cố Minh đứng tại chỗ mới phản ứng lại, ánh mắt chàng trai tên Hứa Khanh Niên đó nhìn cậu ta rõ ràng là ánh mắt của tình địch!
.
Vân Miên đút hai tay vào túi, vừa đi vừa đá những viên đá trên con đường nhỏ. Hứa Khanh Niên ở bên cạnh rất lâu không nói gì, nên cô phải tìm một chủ đề để nói trước.
“Em còn tưởng anh và Cố Minh vừa ý nhau cơ đấy.” Vân Miên cười khẽ, phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này.
Nghe cô nói vậy, Hứa Khanh Niên lập tức cười giận, dừng lại nhìn cô: “Anh cái gì cơ?”
“Không thể trách em nghĩ nhiều được. Hai người vừa rồi, cái trạng thái đó, nếu đặt vào phim thì đúng lúc ấy nhạc nền sẽ vang lên, rồi hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”
Hứa Khanh Niên: “...”
Buồn cười là vừa rồi anh còn đang chìm đắm trong sự buồn bã, kết quả là đối tượng lại đang chèo thuyền mình với người khác.
“... Ồ, vậy sao?” Hứa Khanh Niên trầm giọng, nghe có vẻ không vui: “Hai người đàn ông, em chắc chứ?”
Biết mình nói sai, Vân Miên không nói gì nữa, liếc thấy sắc mặt không vui của Hứa Khanh Niên, cô lấy một nắm kẹo trong túi ra, nhét vào tay Hứa Khanh Niên, ánh mắt ngây thơ, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, em không đùa nữa.”
Đột nhiên bị nhét một nắm kẹo vào tay, Hứa Khanh Niên: “...”
Còn biết làm sao, người mình thích thì phải chiều thôi.
Ngoài miệng Hứa Khanh Niên nói không thích ăn kẹo, nhưng động tác rất nhanh chóng bóc một viên kẹo ra, rồi nhét vào miệng.
Chỉ là, sao vị kẹo này kỳ kỳ.
Dưới ánh trăng, anh nhìn rõ dòng chữ nhỏ trên vỏ kẹo “Kẹo sữa vị sầu riêng”.
Từ nhỏ Hứa Khanh Niên đã ghét ăn sầu riêng: “...”
Hứa Khanh Niên nhịn cơn buồn nôn để không ói ra, anh nuốt xuống, sau đó bất chợt lên tiếng: “Vân Miên, em thích ăn kẹo vị sầu riêng à?”
“Em không thích.” Vân Miên nghĩ đến mùi vị đó, mở miệng chê: “Sầu riêng có mùi khó chịu, em cũng không thích ăn kẹo vị đó.”
“...” Hứa Khanh Niên vừa nhận kẹo từ tay cô giờ đưa lại cho cô một viên, Vân Miên không hiểu gì, bóc một viên nhét vào miệng.
Vài giây sau, Vân Miên nhăn mặt: “Ơ, viên kẹo này sao vừa có vị sầu riêng vừa có vị sữa, khó ăn quá.”
Hứa Khanh Niên nghịch ngợm thành công, không nhịn được cười: “Kẹo này vị sầu riêng sữa mà, không phải em đưa cho anh à?”
“... À,” Vân Miên nhai khó nhọc rồi nuốt xuống: “Nắm kẹo này là Cố Minh đưa cho em. Em cũng không biết sao lại có vị này.”
Rồi cô hít một hơi thật sâu: “Khó ăn quá.”
Hứa Khanh Niên vừa rồi còn hả hê: “...”
Nắm kẹo trong túi lập tức trở nên mất ngon. Điện thoại rung lên, Hứa Khanh Niên cố nén cơn bực, mở ra xem, toàn là tin nhắn từ Trì Hoài.
Trì Hoài: [Cậu đâu rồi?]
Trì Hoài: [Đi vệ sinh gì mà lâu thế.]
Trì Hoài: [Không lẽ rơi xuống bồn cầu rồi?]
Trì Hoài: [Người anh em chờ đó, đại ca đến cứu cậu đây.]
Trì Hoài: [Tớ tìm khắp nhà vệ sinh tầng này rồi, Hứa Khanh Niên cậu ở đâu?]
Trì Hoài: [Hay là cậu ở nhà vệ sinh tầng khác?]
Hứa Khanh Niên bực bội trả lời anh ấy: [Cậu rảnh quá rồi phải không? Đừng tìm tớ, tớ đi rồi.]
Sau đó anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, trong lòng tính toán lát nữa tìm thùng rác để vứt hết mấy viên kẹo kia.
----------
Lời tác giả:
Hôm nay Vân Miên thật uy lực!
Hứa Khanh Niên: May mà đến sớm một chút, không thì vợ đã bị người khác dắt đi mất rồi.
Trì Hoài: Cuối cùng vẫn là tớ chịu đựng hết tất cả.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Ngày thứ tư, cô nhận được tin nhắn riêng từ Phương Tĩnh.
Phương Tĩnh: [Vân Miên, tối nay cậu có đến buổi tiệc tốt nghiệp không?]
Tin nhắn được gửi từ 10 phút trước.
Có lẽ không thấy Vân Miên trả lời, nên Phương Tĩnh đã bổ sung thêm vài phút trước: [Không đến cũng không sao, chắc sẽ khá lộn xộn.]
Vân Miên gãi đầu, nhanh chóng trả lời cô ấy: [Xin lỗi, tớ vừa ngủ dậy, giờ mới thấy.]
Vân Miên lại hỏi: [Nói khi nào vậy? Tớ không biết.]
Phương Tĩnh nhanh chóng trả lời, như đang chờ tin nhắn của cô.
Phương Tĩnh: [Trong nhóm lớp tối qua đó, mọi người nói chuyện rất sôi nổi, đã quyết định là tối nay rồi. Cậu không xem tin nhắn nhóm lớp sao?]
Trước đây Vân Miên cảm thấy nhóm lớp hoạt động quá năng nổ, tin nhắn lúc nào cũng 99+, nên cô luôn để chế độ không làm phiền.
Lúc này cô mở ra xem, thấy hàng trăm tin nhắn.
Vân Miên lướt qua, hầu hết bạn học trong lớp đều sẽ tham gia buổi tiệc lần này, chỉ có số ít vì nhiều lý do khác nhau mà từ chối.
Vân Miên suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: [Tớ đi, dù sao lần tới gặp không biết là khi nào.]
Phương Tĩnh cũng lập tức nhắn lại: [Được, vậy tớ cũng đi.]
Vân Miên trả lời [Ừ ừ], rồi ném điện thoại lên giường, nằm dài trên giường không động đậy. Ngủ trưa quá lâu khiến cơ thể cô uể oải không có sức, nhưng giờ cô cũng không buồn ngủ nữa.
Cô cầm điện thoại lên xem, đã hơn 4 giờ chiều.
Cô đứng dậy, đi dép xuống giường, trước tiên rẽ vào phòng Tiểu Vân Thịnh xem. Trẻ con tràn đầy năng lượng, thường làm Úc Mẫn Tĩnh và Vân Bình không ngủ được, bây giờ thì ngủ rất ngon.
Vân Miên đi tới, ngồi xổm xuống nhìn em, đứa trẻ hơn một tuổi càng lớn càng đẹp. Nghe Úc Mẫn Tĩnh nói khi bế ra ngoài thường có người gọi Tiểu Vân Thịnh là bé gái.
Cả học kỳ cuối cấp ba Vân Miên hầu như đều ở trường, sau kỳ thi đại học cũng chưa nhìn kỹ em trai mình.
Lúc này rảnh rỗi, cô nhìn Tiểu Vân Thịnh, khuôn mặt cậu bé trắng trẻo, mềm mại, lông mi dài, miệng chúm chím.
Cô chạm ngón tay vào chiếc mũi nhỏ nhắn nhưng cao của Tiểu Vân Thịnh, cậu bé đang ngủ, như cảm thấy được gì đó mà đưa tay nhỏ chạm vào mũi mình, Vân Miên nhân cơ hội nhét ngón trỏ vào tay nhỏ của em, thật ấm áp.
Cô cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Vài phút sau, Vân Miên đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô trở về phòng mình, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lấy vài bộ quần áo từ tủ ra so sánh, xem tối nay đi dự tiệc nên mặc bộ nào.
Cuối cùng cô chọn chiếc áo thun ngắn tay màu hồng và váy trắng.
Trước khi ra khỏi cửa, Vân Miên đứng ở cửa thay giày, nghĩ một lúc, rồi cô quay lại phòng đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
.
Kỳ thi đại học kết thúc mới được ba ngày, nhưng Vân Miên cảm thấy như đã trôi qua rất lâu, đến mức khi cô gặp bạn cùng lớp vào buổi tối cũng có chút mơ hồ.
Vân Miên đẩy cửa phòng bao, quả nhiên hầu hết các bạn trong lớp đã đến.
“Ê, hoa khôi lớp mình đến rồi.” Một nam sinh thấy cô đẩy cửa bước vào thì nhiệt tình nói.
“Ồ, không phải sao!” Vài nam sinh khác ồn ào hưởng ứng, có người còn huýt sáo.
Vân Miên vẫy tay, tùy tiện tìm một góc ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống, Phương Tĩnh đã bước tới.
Mắt Phương Tĩnh sáng rực, khen ngợi cô: “Vân Miên, hôm nay cậu mặc đẹp thật.”
“Cũng bình thường mà.” Vân Miên vẫy tay, nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Hôm nay cậu mặc đáng yêu lắm.”
Phương Tĩnh mặc quần yếm bò đen, khuôn mặt vốn có chút bầu bĩnh lại càng bầu bĩnh hơn, Vân Miên không kìm được véo má cô ấy, quả thật rất mềm.
Ban đầu, Phương Tĩnh được khen thì má đỏ ửng, bị véo má xong càng đỏ hơn, ngượng ngùng nắm chặt góc áo: “Thật không?”
Vân Miên gật đầu, không nhịn được trêu: “Ừ, tớ vừa không nhận ra cậu, suýt tưởng là em gái cấp hai đến dự tiệc.”
Phương Tĩnh nghe xong thì mím môi cười, cô gái ngồi cạnh thấy họ như vậy thì đảo mắt: “Cần thiết không, tâng bốc nhau lắm thế.” Nói xong, cô ta quay sang quan sát Phương Tĩnh, cười khẩy: “Người ta không xinh, chỉ có thể khen dễ thương thôi.”
Phương Tĩnh có chút bối rối, bị nói khiến mắt hơi đỏ, mím môi không muốn lên tiếng nữa.
Vân Miên liếc nhìn cô gái đó một cái, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, không để ý đến giọng điệu châm chọc của cô ta, ghé sát vào Phương Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, mấy ngày nay tớ phát hiện một bộ truyện tranh hay, cậu muốn xem không?”
Vốn tâm trạng Phương Tĩnh đang tụt xuống vì lời nói của cô gái kia, lại bị Vân Miên làm vui lên: “Muốn, tớ cũng muốn xem.”
Hai người bắt đầu thì thầm trao đổi, cô gái bị bỏ qua hoàn toàn: “...”
Triệu Tư Tư bất mãn nói: “Hừ, làm gì mà kiêu thế?!”
“Tư Tư đừng tức giận, hai người họ cùng sở thích thôi.” Một cô gái an ủi Triệu Tư Tư, Vân Miên nheo mắt nhìn, là cánh tay đắc lực của Triệu Tư Tư, Tiền Lạc Lạc.
Vân Miên quyết định coi như không nghe thấy, nhưng nghĩ đến việc Phương Tĩnh có thể nhạy cảm, nên cô tháo chiếc mũ trên đầu xuống rồi đội lên đầu Phương Tĩnh, an ủi cô ấy: “Đừng nghe lời hai người họ nói.”
Triệu Tư Tư là cô gái nhà khá giả trong lớp, là người rất kén chọn, lời nói và hành động luôn có ý mỉa mai người khác. Đồng thời cũng có một nhóm bạn theo sau cô ta.
Trong mắt Vân Miên, điều đó thật trẻ con.
Phương Tĩnh gật đầu: “Ừ ừ.”
Khi mọi người đến gần đủ, Vân Miên đang say mê đọc truyện tranh, bỗng nhiên bị chọc vào cánh tay, sau đó một thực đơn được đưa qua: “Vân Miên, cậu xem thích gì?”
Đến lượt cô, Vân Miên tùy tiện chọn món Gà Kung Pao và Thịt heo sốt chua ngọt, rồi chuyển thực đơn cho Phương Tĩnh bên cạnh.
Phương Tĩnh chưa kịp xem xong, thì thực đơn trong tay đã bị Triệu Tư Tư ngồi bên cạnh giật mất: “Lề mề quá, cậu chậm thế, còn để mọi người ăn nữa không đấy?”
“Đúng vậy, chậm quá.” Một cô gái khác hưởng ứng, nói xong còn trao đổi ánh mắt với Triệu Tư Tư.
Vân Miên rất tức giận, đang định lên tiếng thì tay bị ai đó nắm lấy. Phương Tĩnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Cô vẫn rất tức giận, nhưng vì Phương Tĩnh không chấp nhất, nên cô cũng đành thôi. Cô lặng lẽ cúi đầu nghịch điện thoại và trò chuyện với người khác.
Nhưng khi ăn, Vân Miên cảm thấy Phương Tĩnh như bị nhắm vào. Cô ấy muốn gắp món cà tím kho, vừa nhấc đũa lên còn chưa kịp gắp thì đĩa xoay đã quay đi.
Nhìn thấy bát của Phương Tĩnh chỉ có vài hạt ngô, Vân Miên lập tức bốc hỏa. “Cạch” một tiếng, cô đặt đũa xuống, không kìm được nói với Triệu Tư Tư: “Triệu Tư Tư, cậu thấy vui không?”
Bình thường ở lớp cô điềm đạm không muốn để ý đến mấy trò vặt vãnh của Triệu Tư Tư, nhưng thỏ cùng đường cũng sẽ cắn người. Lúc này Vân Miên như có một ngọn lửa bùng lên từ ngực đến đỉnh đầu.
“Ôi, lại ra mặt bảo vệ chị em tốt của mình rồi.” Triệu Tư Tư cũng đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào cô: “Trước đây không phải luôn giả vờ yếu đuối sao? Sao giờ lại không giữ bộ mặt đó nữa.”
Bị gán cho cái mác “giả vờ” một cách vô lý, Vân Miên nói: “Cậu bị bệnh à, coi cả thế giới là kẻ thù của mình sao?”
Thật ra Phương Tĩnh cũng bị liên lụy, Vân Miên nhớ trước đây vì có một nam sinh Triệu Tư Tư thích tỏ tình với cô, kết quả bị cô từ chối, từ đó Triệu Tư Tư bắt đầu có thái độ châm chọc cô.
Phương Tĩnh kéo góc áo Vân Miên, nhỏ giọng nói: “Tớ không sao, cậu đừng giận.”
“Thôi nào, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp lại, phải vui vẻ hòa thuận chứ.” Lớp trưởng ra mặt điều hòa không khí, cười nói: “Ăn xong bữa này, mọi người sẽ mỗi người một nơi rồi.”
Triệu Tư Tư hừ một tiếng, quay sang nói chuyện với mấy cô bạn. Vân Miên cũng không để ý nữa, chuyển cơn giận thành cơn thèm ăn, nhai từng miếng lớn, miệng đầy thức ăn như con sóc đang tích trữ thức ăn, nhai rất vất vả.
Phương Tĩnh thấy cô như vậy thì không nhịn được cười, Vân Miên nghe thấy thì nghi hoặc nhìn cô ấy, nhướng mày. Phương Tĩnh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Vân Miên lúng túng trả lời: “Không sao.”
.
Sau khi thanh toán, lớp trưởng thống kê số người đi KTV, nhiều người lắc đầu tiếc nuối vì gia đình có giờ giới nghiêm nên không thể đi.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Miên chưa từng đi KTV, lần trước sinh nhật của Trì Hoài vì có nhiều người không quen nên cô không đi.
Nhưng cô vẫn rất mong chờ, muốn thử đến KTV một lần.
Vì gia đình có giờ giới nghiêm lúc 9 giờ nên Phương Tĩnh đành tiếc nuối rời đi, trước khi đi còn không nỡ chia tay Vân Miên.
Vân Miên lại không nhịn được véo má cô ấy rồi nói lời tạm biệt: “Tạm biệt nhé.”
Hai nhóm người chia tay, KTV ở ngay đối diện con phố này, nên mọi người vừa trò chuyện vừa qua đó.
Vân Miên đang chăm chú nhìn đường, lại có cảm giác đầu bị gõ một cái, cô nghi ngờ ngước lên, không biết từ khi nào Cố Minh đã đứng bên cạnh tươi cười nhìn cô.
“Vân Miên, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”
Vân Miên nghe thấy hai chữ “xinh đẹp” thì suýt nữa bị PTSD (*), nhưng vẫn lịch sự mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn nhé, tớ thấy cũng bình thường thôi.”
(*) PTSD: Là triệu chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Cố Minh gãi mũi, lấy một nắm kẹo trong túi ra: “Khụ, này, cậu ăn kẹo không?”
Nói xong, cậu ta định nắm tay cô. Vân Miên lùi lại một chút, nhưng vẫn bị nhét một nắm kẹo vào tay.
Cô không muốn từ chối ý tốt của người khác, ngước lên cười với cậu ta: “Rất thích, cảm ơn cậu.” Sau đó cô tiện tay nhét vào túi.
.
Một nhóm người thuê hai phòng KTV, ca hát là điều bắt buộc, vì vậy các chàng trai bắt đầu một cuộc thi hát đau đớn.
Họ hát, ai cũng đầy tình cảm, có người còn khóc.
Vân Miên cảm thấy buồn chán, cô thu mình vào một góc, cắn hạt dưa và xem truyện tranh yêu thích, đang chìm đắm trong đó thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hử?”
Ánh sáng đủ màu sắc lấp lánh trong phòng, Cố Minh ngồi ở quầy chọn bài hát, nhìn cô đầy tình cảm.
… Không thể nào.
Rồi cô nghe thấy bài hát bắt đầu phát, giọng của Cố Minh dần dần hòa theo nền nhạc.
Chàng trai cầm micro, giọng trầm ấm, hát rất hay: “Em chính là ngôi sao nhỏ của anh, tỏa sáng trên bầu trời, anh đã quyết định yêu em, sẽ không dễ dàng từ bỏ…”
Cả phòng bao đều “wow” lên cảm thán, thậm chí có vài nam sinh còn vỗ vai cậu ta, cười đùa.
Không phải Vân Miên tự phụ, nhưng cô cảm thấy Cố Minh đang nhìn chằm chằm vào cô mà hát, ánh mắt rất nhiệt tình, khiến cô ngồi không yên.
Sau vài giây đối diện, Vân Miên quyết định đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, thực ra là muốn tránh né.
Âm thanh trong phòng bao bị cách ly, nhà vệ sinh ở góc hành lang, Vân Miên cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, rửa tay rồi mở cửa đi ra.
Cô cũng không biết tại sao, mỗi lần nhận được lời tỏ tình từ nam sinh, cô đều cảm thấy khó chịu, muốn nôn.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô phát hiện Cố Minh đang dựa vào tường hành lang, chán nản nghịch điện thoại. Vân Miên muốn tránh sự chú ý của cậu ta, nên lặng lẽ đi xuống bằng cầu thang bên này, không ngờ cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Cố Minh nhét điện thoại vào túi, bước tới gần cô, giọng có chút căng thẳng: “Vân Miên, tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
Vân Miên giả vờ bình tĩnh: “Chuyện gì?”
Cậu ta hắng giọng: “Tớ, nếu tớ nói tớ thích cậu, muốn cậu làm bạn gái tớ, cậu có đồng ý không?”
Vân Miên siết chặt chiếc mũ trên đầu, nói với cậu ta: “Xin lỗi, tớ đã có người tớ thích rồi.”
Ánh mắt đầy mong đợi của Cố Minh lập tức trở nên thất vọng: “Vậy cậu và người ấy đang ở bên nhau sao?”
Vân Miên nghe cậu ta hỏi vậy, lập tức hơi lúng túng: “Ờ, chưa.”
Cố Minh hơi ngạc nhiên: “Vậy cậu cũng đang thầm mến người ấy?”
“Ừ.” Vân Miên không muốn nói nhiều, trả lời qua loa: “Nhưng tớ thích một người thì sẽ chỉ chú ý đến anh ấy, nên tớ sẽ không đồng ý với cậu.”
“Được.” Cố Minh thất vọng cúi đầu, vài giây sau lại nhìn cô, rồi hỏi: “Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Thật lòng thì Vân Miên không muốn, nhưng cô ngại từ chối người khác, nên do dự gật đầu.
Cố Minh thở dài: “Thật ghen tị... với người đó.”
Nghe cậu ta nói câu cảm thán chân thật như vậy, Vân Miên lại càng thấy ngại hơn.
“Tớ không quay lại nữa, giúp tớ nói với lớp trưởng và mọi người một tiếng, tớ về trước.” Vân Miên lùi lại một bước, nghiêng đầu nói với cậu ta: “Vậy tạm biệt nhé.”
“Hay là để tớ đưa cậu về, con gái về nhà một mình khuya thế này không an toàn.” Cố Minh tiến lên một bước, vẫn có chút không cam lòng.
“Tôi đưa cô ấy về.” Giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại, Vân Miên lập tức quay đầu, nhìn thấy Hứa Khanh Niên ở hành lang không xa.
Hứa Khanh Niên mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, quần thể thao màu xám, trông đầy sức sống.
“Hứa Khanh Niên!” Vân Miên nhìn thấy anh bước đến gần mình hơn, rồi đứng bên cạnh cô, giọng nói không giấu được sự phấn khích, sau đó suy nghĩ lại: “Ủa không đúng, sao anh lại ở đây?”
“Có bạn tổ chức sinh nhật ở đây, nên anh đến.” Hứa Khanh Niên giải thích ngắn gọn, ngay sau đó, ánh mắt dừng lại trên người Cố Minh trước mặt, nhíu mày hỏi cô: “Người này là?”
“Bạn cùng lớp em, Cố Minh.” Vân Miên cảm thấy cảnh tượng này có gì đó không đúng, đặc biệt là ánh mắt Hứa Khanh Niên nhìn Cố Minh, giống y hệt ánh mắt mỗi lần Vân Bình thấy cô và Hứa Khanh Niên ở cùng nhau.
Hứa Khanh Niên nhìn từ đầu đến chân chàng trai tên Cố Minh, dần nhớ lại ký ức từ lâu.
Ồ, là chàng trai đã chơi cầu lông với Vân Miên.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, không ai nhường ai.
Vân Miên không hiểu tình thế giữa hai người, nên chủ động nhẹ nhàng kéo nhẹ góc áo của Hứa Khanh Niên, vẫy tay chào Cố Minh: “Vậy bọn tớ đi trước nhé!”
Hứa Khanh Niên bị cái kéo nhẹ đó làm bừng tỉnh: “Ừ, đi thôi.”
Mãi đến khi Hứa Khanh Niên và Vân Miên đã đi một đoạn xa, Cố Minh đứng tại chỗ mới phản ứng lại, ánh mắt chàng trai tên Hứa Khanh Niên đó nhìn cậu ta rõ ràng là ánh mắt của tình địch!
.
Vân Miên đút hai tay vào túi, vừa đi vừa đá những viên đá trên con đường nhỏ. Hứa Khanh Niên ở bên cạnh rất lâu không nói gì, nên cô phải tìm một chủ đề để nói trước.
“Em còn tưởng anh và Cố Minh vừa ý nhau cơ đấy.” Vân Miên cười khẽ, phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này.
Nghe cô nói vậy, Hứa Khanh Niên lập tức cười giận, dừng lại nhìn cô: “Anh cái gì cơ?”
“Không thể trách em nghĩ nhiều được. Hai người vừa rồi, cái trạng thái đó, nếu đặt vào phim thì đúng lúc ấy nhạc nền sẽ vang lên, rồi hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”
Hứa Khanh Niên: “...”
Buồn cười là vừa rồi anh còn đang chìm đắm trong sự buồn bã, kết quả là đối tượng lại đang chèo thuyền mình với người khác.
“... Ồ, vậy sao?” Hứa Khanh Niên trầm giọng, nghe có vẻ không vui: “Hai người đàn ông, em chắc chứ?”
Biết mình nói sai, Vân Miên không nói gì nữa, liếc thấy sắc mặt không vui của Hứa Khanh Niên, cô lấy một nắm kẹo trong túi ra, nhét vào tay Hứa Khanh Niên, ánh mắt ngây thơ, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, em không đùa nữa.”
Đột nhiên bị nhét một nắm kẹo vào tay, Hứa Khanh Niên: “...”
Còn biết làm sao, người mình thích thì phải chiều thôi.
Ngoài miệng Hứa Khanh Niên nói không thích ăn kẹo, nhưng động tác rất nhanh chóng bóc một viên kẹo ra, rồi nhét vào miệng.
Chỉ là, sao vị kẹo này kỳ kỳ.
Dưới ánh trăng, anh nhìn rõ dòng chữ nhỏ trên vỏ kẹo “Kẹo sữa vị sầu riêng”.
Từ nhỏ Hứa Khanh Niên đã ghét ăn sầu riêng: “...”
Hứa Khanh Niên nhịn cơn buồn nôn để không ói ra, anh nuốt xuống, sau đó bất chợt lên tiếng: “Vân Miên, em thích ăn kẹo vị sầu riêng à?”
“Em không thích.” Vân Miên nghĩ đến mùi vị đó, mở miệng chê: “Sầu riêng có mùi khó chịu, em cũng không thích ăn kẹo vị đó.”
“...” Hứa Khanh Niên vừa nhận kẹo từ tay cô giờ đưa lại cho cô một viên, Vân Miên không hiểu gì, bóc một viên nhét vào miệng.
Vài giây sau, Vân Miên nhăn mặt: “Ơ, viên kẹo này sao vừa có vị sầu riêng vừa có vị sữa, khó ăn quá.”
Hứa Khanh Niên nghịch ngợm thành công, không nhịn được cười: “Kẹo này vị sầu riêng sữa mà, không phải em đưa cho anh à?”
“... À,” Vân Miên nhai khó nhọc rồi nuốt xuống: “Nắm kẹo này là Cố Minh đưa cho em. Em cũng không biết sao lại có vị này.”
Rồi cô hít một hơi thật sâu: “Khó ăn quá.”
Hứa Khanh Niên vừa rồi còn hả hê: “...”
Nắm kẹo trong túi lập tức trở nên mất ngon. Điện thoại rung lên, Hứa Khanh Niên cố nén cơn bực, mở ra xem, toàn là tin nhắn từ Trì Hoài.
Trì Hoài: [Cậu đâu rồi?]
Trì Hoài: [Đi vệ sinh gì mà lâu thế.]
Trì Hoài: [Không lẽ rơi xuống bồn cầu rồi?]
Trì Hoài: [Người anh em chờ đó, đại ca đến cứu cậu đây.]
Trì Hoài: [Tớ tìm khắp nhà vệ sinh tầng này rồi, Hứa Khanh Niên cậu ở đâu?]
Trì Hoài: [Hay là cậu ở nhà vệ sinh tầng khác?]
Hứa Khanh Niên bực bội trả lời anh ấy: [Cậu rảnh quá rồi phải không? Đừng tìm tớ, tớ đi rồi.]
Sau đó anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, trong lòng tính toán lát nữa tìm thùng rác để vứt hết mấy viên kẹo kia.
----------
Lời tác giả:
Hôm nay Vân Miên thật uy lực!
Hứa Khanh Niên: May mà đến sớm một chút, không thì vợ đã bị người khác dắt đi mất rồi.
Trì Hoài: Cuối cùng vẫn là tớ chịu đựng hết tất cả.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 32
10.0/10 từ 50 lượt.