Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 31

173@-

“Ồ.” Vân Miên thấy câu nói của Hứa Khanh Niên có phần khó hiểu, nhưng cũng không để tâm nhiều.


Chưa kịp hỏi thêm, Hứa Khanh Niên đã trở lại với dáng vẻ lơ đễnh, thoải mái như thường ngày.


Như thể người mất kiểm soát vừa rồi không phải anh, cái ôm chặt khi nãy cũng chỉ là ảo giác của Vân Miên.


“Chẳng phải mới lớp 11 sao, sao em học gấp vậy?” Hứa Khanh Niên nói: “Thực ra không cần gấp đâu, có thể từ từ, em cũng có nền tảng tốt mà.”


Nghe Hứa Khanh Niên khen mình, Vân Miên hơi ngượng, chạm vào tai, còn chưa kịp nói gì, đã nghe Hứa Khanh Niên đổi giọng: “Có điều môn Toán không lý tưởng lắm, nhưng có thể từ từ.”


Vân Miên: “...”


Cô đang học thêm Toán đó chứ!


Vân Miên cúi đầu, vừa định ngẩng đầu lên phản bác thì cảm thấy có thứ gì đó đè lên đầu mình, rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hứa Khanh Niên, như tuyết mùa đông: “Xin lỗi, không nhịn được.”


Nói xong, anh lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.


Vân Miên: “...”


Không nhìn thấy anh có vẻ ngại ngùng chút nào.


“Tóc em rối rồi.” Hứa Khanh Niên rút tay lại, hai tay đút túi áo, bước đi nhanh. Nhận ra cô chưa theo kịp, Hứa Khanh Niên quay lại cười với cô: “Ngẩn ra đó làm gì, còn không đi nhanh lên.”


Tuyết rơi càng lúc càng dày, lẽ ra phải lạnh hơn, nhưng Vân Miên lại cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô chạm vào mặt, nhảy nhót đi về phía trước.


Hứa Khanh Niên đứng chờ cô, còn trêu chọc: “Chân em ngắn quá nhỉ!” Như một chú thỏ nhỏ, nhảy tới tìm anh.


“Hứa Khanh Niên!” Gò má của Vân Miên vừa mới hạ nhiệt lại đỏ lên lần nữa vì tức giận: “Chân anh ngắn, cả nhà anh đều ngắn.”


Quả nhiên, khi thỏ giận cũng sẽ cắn người. Hứa Khanh Niên nghĩ vậy, ý cười trong mắt càng rõ hơn.


“Anh nói không đúng à?”


“Nhưng... nhưng cũng không thể nói vậy.”


“Tại sao?”


Hứa Khanh Niên cố ý trêu cô, Vân Miên thấy khóe miệng anh nhếch lên, quyết định không trả lời mấy lời trẻ con đó nữa.


Không ngờ Hứa Khanh Niên lại dừng lại không đi nữa, cúi đầu nhìn cô: “Tại sao, hả?”


Vân Miên vội vàng giơ tay che mắt Hứa Khanh Niên, nói nhỏ: “Không có tại sao, giống như anh nói anh không gội đầu hàng ngày vậy đó.”


Hứa Khanh Niên bị che mắt, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: “Ồ~ nhưng anh gội đầu hàng ngày mà.”


“Đừng nói nữa!” Vân Miên vội hạ tay xuống, bước nhanh về phía trước, giả vờ giận dỗi.


Nhưng cô đi quá nhanh nên trượt chân, suýt ngã trên tuyết.


Cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía sau.


Phiền chết mất!


.


Vì Vân Miên đã làm xong bài tập kỳ nghỉ đông trước thời hạn, nên kỳ nghỉ của cô trở nên buồn tẻ, không bao lâu sau cô đã chìm đắm trong việc trông trẻ.


Những ngày gần Tết, nhà rất bận rộn, việc chăm sóc trẻ nhỏ giao cho Vân Miên, cô cũng rất thích thú với việc này.


Tiểu Vân Thịnh rất ngoan, rất thân thiết với chị gái của mình.


“Vân Thịnh, gọi một tiếng chị gái, chị sẽ cho em chơi đồ chơi này nhé.” Vân Miên cầm một con khủng long bông màu xanh, vẫy vẫy trước mặt Vân Thịnh đang bò trên giường: “Nhìn này, con khủng long này có đáng yêu không?”


“Yiyaya…” Tiểu Vân Thịnh từ từ bò về phía cô, bàn tay nhỏ cố gắng với lấy con thú bông trong tay Vân Miên.



Khi cậu bé sắp chạm vào đồ chơi, Vân Miên sẽ cố ý nâng cao một chút để cậu bé không thể chạm tới.


Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Tiểu Vân Thịnh dường như cảm nhận được chị gái đang trêu mình, mím môi như muốn khóc.


Vân Miên thấy mình đã trêu quá đà, bèn hạ con khủng long bông xuống để tiểu Vân Thịnh có thể chạm vào.


“Khúc khích khúc khích…” Đứa trẻ luôn vui vẻ khi có được món đồ chơi mới. Vân Miên nhìn xuống đứa em trai nhỏ của mình, hai tay nhỏ xíu nắm chặt con khủng long, còn cười khúc khích, cô cũng cười theo.


Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên, Vân Miên đứng dậy cầm lên xem, là cuộc gọi video của Mạnh Nịnh.


“Miên Miên, cho tớ xem tiểu Vân Thịnh nhà tớ đi nào.” Vừa mới kết nối, giọng Mạnh Nịnh đã vang lên, nghe có vẻ rất vui.


“Đây.” Vân Miên giơ điện thoại lên, lắc lư trước nôi của em trai, rồi quay lại phía mình: “Xem một lần tính phí 10 tệ.”


“Đợi đã, mình chưa nhìn rõ mà. Sao cậu keo kiệt thế, ngay cả tiền của tớ cũng muốn lấy.”


“Vậy được rồi, cho cậu giá hữu nghị, 9.9 tệ.” Vân Miên lại đưa máy quay về phía em trai: “Tiểu Vân Thịnh, chào chị Mạnh Nịnh đi nào.”


“Yiyaya!” Tiểu Vân Thịnh đột nhiên phấn khích, một tay nắm chặt con khủng long, cơ thể cố gắng nghiêng về phía trước.


“Ừ ừ, chị cũng nhớ em.” Mạnh Nịnh nói. Nhìn cô ấy ăn mặc chỉnh tề, Vân Miên không khỏi hỏi: “Cậu định đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?”


“Họp lớp, tớ đang trên đường đến.”


“Ồ.”


“Ngày mai cậu cũng ra ngoài chơi đi, ở nhà hơn nửa tháng rồi, không thấy chán sao?” Mạnh Nịnh đẩy cửa, chào hỏi mọi người ở bên kia, rồi tìm chỗ ngồi.


“Tớ không muốn ra ngoài, ngoài trời lạnh lắm.” Vân Miên xoa bụng em trai, nghe cậu bé cười khúc khích, rồi hỏi: “Cậu và... anh ấy, thật sự chia tay rồi à?”


Bên phía Mạnh Nịnh rất đông người nên có chút ồn ào, cô ấy im lặng vài giây rồi mới mở miệng: “Ừ, không nói nữa, ngày mai tớ đến nhà cậu nhé.”


Rồi cô ấy tắt cuộc gọi video.


Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Vân Miêu nhớ lại một buổi tối nào đó của một tháng trước, Mạnh Nịnh đã khóc rất nhiều và tâm sự với cô.


Hai người từng ngọt ngào như thế, còn hứa sau này sẽ thi vào cùng một trường đại học.


Kết quả rồi cũng chia tay.


Quả nhiên, tình yêu tuổi mười mấy không chịu nổi sự thử thách của thời gian, làm gì có nhiều “mãi mãi” đến thế.


.


Đêm giao thừa, chỉ có hai mẹ con Vân Miên ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình. Vân Thịnh là trẻ con, không thể thức khuya nên đã đi ngủ từ sớm. Còn Vân Bình bận công việc công ty nên không ở nhà.


Tết năm nay dường như vô cùng nhạt nhẽo, Vân Miên chán nản cầm điện thoại chơi rắn săn mồi.


Cô nhìn con rắn hồng mỗi lúc một lớn, rồi không may đụng đầu vào một con rắn nhỏ bên cạnh.


“Game over” âm thanh kết thúc trò chơi vang lên.


“Chán quá đi!” Vân Miên vứt điện thoại, vươn vai: “Tết năm nay chẳng có gì hay cả.”


Úc Mẫn Tĩnh đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, nghe vậy thì nói: “Hát hay thế còn gì, cậu ca sĩ này đẹp trai quá!”


“Con thấy chán quá!” Vân Miên ngồi thẫn thờ nhìn ca sĩ trẻ trên TV, cảm thấy Hứa Khanh Niên còn đẹp trai hơn cả ngôi sao trên TV.


Có câu nói gì nhỉ, đúng là nói gì được nấy.


Điện thoại cô rung lên, Vân Miên tiện tay cầm lên xem, là tin nhắn Hứa Khanh Niên gửi đến.


[Chúc mừng năm mới, tiểu Vân Miên!]


Vân Miên nhìn chằm chằm vào ba chữ cuối, vài giây sau cô trả lời anh.


[Chúc mừng năm mới! Năm nay Xuân vãn chán quá!]



Bảo vệ củ cà rốt.


? ? ?


Vân Miên suy nghĩ một lúc, sau đó giận dỗi gõ bàn phím điện thoại, xóa câu [Phải không, em cũng vừa chơi trò chơi, nhưng em chơi Rắn săn mồi] chưa kịp nghĩ kỹ đi, rồi gửi câu [Anh mới là thỏ đấy!]


Úc Mẫn Tĩnh đột nhiên hỏi: “Miên Miên, đang nói chuyện với ai mà vui thế?”


Vân Miên mím môi: “Không ai ạ, là Mạnh Nịnh thôi.”


“Ồ.” Úc Mẫn Tĩnh không hỏi nữa, đứng dậy đi rửa mặt.


Vân Miên chạm vào khóe miệng mình, vừa rồi cô cười rõ ràng như vậy sao?


.


Hứa Khanh Niên không kiểm soát được nụ cười khi nhận được tin nhắn này.


Hứa Nhược Hàm ngồi trên ghế sô pha đối diện lập tức ném một cái gối vào người anh, giọng đầy chê trách: “Em vừa cười cái gì thế, trông đáng sợ quá.”


Hứa Khanh Niên: “...”


Anh nhét điện thoại vào túi, chế giễu: “Cũng không biết cái tên Dịch Thịnh đó thấy chị thế nào. Giao diện cũng tạm được thôi, đầu óc thì có vấn đề. Có phải thấy chị ngây thơ dễ lừa không?”


“...”


Sau một hồi im lặng.


Cả phòng khách rộng lớn vang lên một tiếng hét lớn: “Hứa Khanh Niên, hôm nay chị không đánh em thì chị không phải là chị em!”


“Cái miệng đó không dùng được thì cho người khác đi!” Hứa Nhược Hàm vừa đánh vừa chửi, Hứa Khanh Niên không chịu nổi bắt đầu phản công.


Hai người diễn ra trận chiến gối trong phòng khách.


Hứa Xương Bình và Lý Hoa Niên ngồi trên sô pha giữa phòng khách: “...”


“Thôi nào, lớn rồi mà còn cãi nhau ầm ĩ không ra thể thống gì.” Lý Hoa Niên cắn hạt dưa, tách hai người ra rồi từ tốn nói: “Mẹ vừa mới thấy vui thôi, bị hai đứa phá hỏng hết rồi.”


Hứa Xương Bình nghiêm mặt dạy bảo Hứa Khanh Niên: “Còn con, sao nói chị như thế?”


“Không phải Hứa Nhược Hàm ra tay trước sao, hơn nữa,” Hứa Khanh Niên xoa vai: “Con nói không đúng ạ?”


“...”


Thấy Hứa Nhược Hàm lại định đánh mình, Hứa Khanh Niên đứng dậy đi về phòng: “Con về ngủ đây, Xuân vãn năm nay chán chết đi được.”


“... Xem hay không tùy em, không có em có khi lại yên tĩnh.” Hứa Nhược Hàm ôm gối ngồi xuống, cắn hạt dưa, dùng điện thoại nhắn tin với Dịch Thịnh để than thở.


Hứa Khanh Niên về phòng, nhìn câu cuối cùng Vân Miên gửi, anh liên tưởng đến chú thỏ nhỏ giận dữ, lại cười.


Sao cô đáng yêu thế!


.


Mùng 6 Tết, Vân Miên đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Trình Gia Gia. Kể từ khi tách lớp, hai người ít khi trò chuyện với nhau.


Trình Gia Gia: [Vân Miên, tối nay bọn tớ đến Công viên Thế kỷ để bắn pháo hoa, cậu có muốn đi không?]


Bắn pháo hoa?


Vân Miên suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: [Nhưng bây giờ đâu có cho phép bắn pháo hoa? Các cậu mua ở đâu vậy?]


Vài phút sau, Trình Gia Gia mới trả lời: [Không phải loại pháo hoa lớn đâu, chỉ là loại pháo bông nhỏ thôi, không sao cả.]


Vân Miên trả lời: [Được~ Tớ cũng đi.]


Trình Gia Gia: [Được, tối 8 giờ, không gặp không về nhé~]




Buổi tối khi ra ngoài, Vân Miên mặc chiếc áo phao dày màu trắng ngà, đứng trước gương trong phòng cẩn thận quàng khăn len màu hồng và đội mũ len màu trắng.


Úc Mẫn Tĩnh nhìn cô con gái chuẩn bị kỹ lưỡng để ra ngoài, dặn dò: “Miên Miên, trời lạnh thế này, tối về sớm nhé.”


Vân Miên vui vẻ đến mức âm cuối kéo dài: “Dạ, con biết rồi mà!”


Vừa đến cổng công viên, Trình Gia Gia đã vẫy tay từ đằng xa: “Vân Miên, ở đây!”


Không chỉ có cô ấy, phía sau còn có Trì Hoài, Hứa Khuynh Nhiên và cả Hứa Khanh Niên.


Trình Gia Gia vừa mở miệng, mọi người đã đồng loạt nhìn về phía cô.


Hứa Khanh Niên nhìn chằm chằm cô.


Vân Miên phớt lờ ánh mắt của anh, chạy nhanh về phía Trình Gia Gia, hơi thở bị khăn quàng cổ cản lại nên cô kéo xuống một chút, để lộ nửa dưới khuôn mặt: “Các cậu đến lúc nào vậy?”


“Vừa mới đến thôi, không chờ lâu đâu.” Trình Gia Gia khoác tay cô, thân thiết đi lên phía trước. Nhìn cô mặc bộ quần áo dày cộm, chỉ lộ đôi mắt cún con, cô ấy không khỏi cười: “Sao cậu mặc dày thế?”


Vân Miên giải thích: “Tối nay nhiệt độ dưới -10 độ, tớ sợ lạnh.”


Trình Gia Gia: “Tớ thấy cũng được mà.”


Trì Hoài phía sau gọi lớn: “Hai em rì rầm gì sau lưng bọn anh thế?”


“Không có gì, tới rồi đây!” Trình Gia Gia rất hứng khởi kéo Vân Miên, Hứa Khuynh Nhiên cũng lại gần: “Vân Miên, sao cậu mặc dày thế?”


So với Vân Miên sợ lạnh quấn một vòng lại một vòng và chuẩn bị kỹ lưỡng, thì mấy người còn lại dường như không sợ lạnh, mặc rất mỏng.


Hứa Khuynh Nhiên mặc váy, phía dưới còn mặc một lớp quần tất màu da dày, trông rất đẹp.


Điển hình của “chọn phong cách, không chọn nhiệt độ.”


“Bởi vì tớ chọn nhiệt độ, không chọn phong cách.” Giọng nói của Vân Miên qua lớp khăn quàng cổ làm mọi người bật cười.


“Hahahaha, Vân Miên cậu vẫn hài hước như thế.” Trình Gia Gia và Hứa Khuynh Nhiên đứng ở hai bên cô, ba người tạo thành hình chữ “”.


Hứa Khanh Niên “chậc” một tiếng, nhìn Trì Hoài: “Đồ đâu?”


Trì Hoài cười hì hì: “Tớ để ở góc kia, chúng ta đi nhanh đi, kẻo bảo vệ tuần tra thấy.”


“... Ừ.”


Năm người đi về góc công viên, Trì Hoài lấy ra một túi nilon màu đen từ bậc thang, chia cho mỗi người một hộp.


Vân Miên nhận lấy, thấy một hộp đầy pháo bông nhỏ.


“Cái này mua ở đâu thế ạ?” Hứa Khuynh Nhiên tò mò nói: “Không phải ở chỗ chúng ta đã hết rồi sao?”


“Tìm thấy ở một tiệm tạp hóa cũ, chỉ còn mấy hộp này thôi, anh mua hết rồi.” Trì Hoài chiếu đèn pin: “Vừa đủ mỗi người một hộp.”


Hứa Khanh Niên cười: “Cậu giỏi thật.”


“Phải thế chứ, hồi trước tớ rất thích chơi cái này.” Trì Hoài đốt pháo bông trong tay, rồi ném bật lửa cho Hứa Khanh Niên, Hứa Khanh Niên chụp lấy.


“Anh là đàn ông mà lại thích chơi pháo bông à?” Hứa Khuynh Nhiên ngạc nhiên nói, sau đó cầm lấy bật lửa từ tay anh trai, đốt xong lại đưa cho Vân Miên.


Trì Hoài không quan tâm: “Sao, ai nói con trai không thể chơi pháo bông?”


Hứa Khuynh Nhiên vẫy pháo bông: “Không sao, nhưng thấy anh còn tâm hồn thiếu niên thôi.”


Không biết vì sao, pháo bông trong tay Vân Miên mãi không cháy, thử nhiều lần nhưng vẫn không đốt được.


“Để anh giúp em.” Hứa Khanh Niên không biết từ khi nào đã thấy, cầm lấy cây pháo bông từ tay cô, đốt cháy rồi trả lại cho cô.


Ánh sáng vàng lấp lánh của cây pháo bông rực rỡ trong đêm tối, ngón tay hai người chạm vào nhau trong vài giây rồi tách ra, Vân Miên vô thức vẫy cây pháo bông trong không trung, rất đẹp.



Trình Gia Gia vẫy tay liên tục: “Được, được.”


Ba cô gái rất hăng hái chụp ảnh, Trì Hoài cũng đi theo tham gia, chụp vài tấm.


Hứa Khanh Niên không quá thích chơi pháo bông, nhưng cũng không muốn lạc lõng nên đứng phía sau Vân Miên, máy ảnh vừa vặn chụp được bức ảnh Vân Miên quay đầu nhìn Hứa Khanh Niên.


Đây là khoảnh khắc thanh xuân độc nhất vô nhị của họ.


Vài phút sau.


“Này, mấy đứa kia, đang làm gì đấy?!!” Một tia sáng trắng chiếu tới, giọng nói của bác bảo vệ vang lên khắp công viên.


“Nhanh nhanh, dập tắt hết đi.” Vài người vội vã dập tắt pháo bông đang cháy trong tay, xung quanh lại chìm vào bóng tối.


Ánh sáng trắng lướt qua lướt lại kèm theo tiếng bước chân tiến gần, Trì Hoài hét lên: “Chạy nhanh lên, chúng ta tách ra!”


Trong lúc hoảng loạn, Vân Miên cảm thấy ai đó nắm lấy cổ tay mình, nghe thấy giọng trầm thấp bên tai: “Chạy!”


Tiếng chửi bới của bác bảo vệ ngày càng xa, chiếc mũ trên đầu Vân Miên lắc lư, chạy được vài trăm mét, cô cúi xuống th* d*c: “Không được rồi Hứa Khanh Niên, em chạy không nổi nữa.”


“Sao thể lực em kém thế?” Hứa Khanh Niên đứng lại chờ cô, hai người đã chạy khỏi công viên, đang đứng trên con đường bên cạnh công viên.


Đèn đường bắt đầu sáng, con phố này rất náo nhiệt.


Ba người còn lại cũng không biết chạy đi đâu.


Vân Miên đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, rồi từ từ đứng thẳng dậy: “Vậy về thôi ạ.”


“Đi thôi.”


Buổi tối, trên phố này còn bán khoai lang nướng, Vân Miên l**m môi, quay đầu nói với Hứa Khanh Niên: “Em muốn mua một củ khoai nướng.”


Hứa Khanh Niên gật đầu: “Ừ, đi.”


Vân Miên cầm củ khoai lang nướng ngọt lịm, chậm rãi đi theo sau Hứa Khanh Niên, khi anh nhìn lại thì cô giơ củ khoai lên, hỏi anh có muốn ăn một miếng không.


Hứa Khanh Niên nhìn sang chỗ khác, tỏ vẻ chê bai: “Không ăn, ngọt quá.”


Vân Miên cắn một miếng khoai lang nướng mềm dẻo: “Vậy ạ.”


.


Thời gian nhanh chóng trôi qua, bạn càng muốn nắm giữ nó, nó càng như mũi tên vụt qua trong chớp mắt.


Vân Miên bước vào năm cuối cấp ba, bận rộn nhưng đầy đủ.


Học sinh năm cuối của trường Trung học số 1 có quyền chọn ở nội trú, Vân Miên muốn cố gắng hết mình trong năm cuối cùng này, nên cô nói với Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh rằng cô muốn ở nội trú.


Úc Mẫn Tĩnh nhìn con gái mình hai năm nay cố gắng học hành, thở dài: “Mẹ ủng hộ con.”


Vân Miên biết Úc Mẫn Tĩnh ám chỉ điều gì, cô chỉ cúi đầu “vâng” một tiếng.


Mùa hè oi bức cùng kỳ thi đại học dần đến gần, vào ngày thi đại học, trời mưa liên tục hai ngày.


Khi bài thi môn Tiếng Anh cuối cùng cũng kết thúc, Vân Miên đột nhiên cảm thấy luyến tiếc.


Luyến tiếc vì tuổi thanh xuân cứ thế mà qua đi, sáu tờ giấy thi đã làm tan rã những người từng tụ họp.


Đã từng có người hỏi rằng, buổi chiều sau khi kết thúc kỳ thi đại học, bạn định trải qua thế nào?


Vân Miên không có suy nghĩ nào khác, chỉ cảm thấy “mệt”.


Căng thẳng trong mấy tháng cuối cùng cuối cùng đã được giải tỏa, cô về nhà ngủ ba ngày mới hồi phục.


--------


Lời tác giả:


Tốt nghiệp rồi, lên đại học có thể thoải mái yêu đương nhé (xoa tay cười).


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 31
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...