Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 30
140@-
“Có lẽ trong giai đoạn thanh xuân của mỗi người đều sẽ xuất hiện một người như vậy, anh ấy rất xuất sắc, rất rực rỡ, làm trái tim bạn rung động và thu hút bạn muốn bước theo bước chân của anh ấy.”
Khi phân lớp ở lớp 11, Vân Miên cầm tờ giấy vừa được ban cán sự lớp phát, đắn đo giữa việc chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên, nhìn Trình Gia Gia bên cạnh không do dự chọn mà khoa học tự nhiên, Vân Miên cảm thấy có chút do dự.
Cô có lợi thế về môn Văn, nhưng cô lại muốn chọn khoa học tự nhiên.
Tối hôm đó Vân Miên vào phòng bố mẹ, Úc Mẫn Tĩnh đang dỗ bé Vân Thịnh ngủ, cô khéo léo đề cập đến việc phân lớp 11, cuối cùng dưới ánh mắt dịu dàng của Úc Mẫn Tĩnh, cô mới nói ra mục đích của mình.
“Mẹ, mẹ nghĩ con chọn khoa học tự nhiên được không ạ?” Vân Miên mân mê góc áo, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Úc Mẫn Tĩnh.
Cô cũng chấp nhận bị phê bình.
Úc Mẫn Tĩnh đang bế con bỗng dừng lại một chút, rồi dịu dàng nói: “Miên Miên, mẹ nhớ con giỏi khoa học xã hội hơn.”
Một câu nói khiến mặt Vân Miên đỏ bừng, cô ngồi xuống giường: “... Đúng vậy ạ.”
Một lát sau, Úc Mẫn Tĩnh lại nói: “Mẹ nghĩ câu hỏi này con nên tự hỏi bản thân. Dù sao quyết định của con bây giờ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, mẹ và bố cũng không quyết định thay con được. Nhưng mẹ hy vọng con sẽ không hối hận về bất kỳ quyết định nào mình đưa ra.”
Sau đó Úc Mẫn Tĩnh đứng dậy, đặt bé Vân Thịnh vào nôi, rồi bước tới nắm tay Vân Miên: “Mẹ hy vọng con đừng thay đổi suy nghĩ của mình vì bất kỳ ai, làm như vậy không đáng.”
Mắt Vân Miên hơi ướt, mặt cũng đỏ lên, cô nói: “Con biết rồi, mẹ.”
Cuối cùng, Vân Miên vẫn chọn khoa học xã hội, dù sao tương lai cũng quan trọng hơn.
.
Sau vài ngày khai giảng thì đã phân lớp, Vân Miên chuyển đến một lớp mới ở góc tầng 4.
Lớp khoa học xã hội có vẻ nhiều nữ sinh hơn, chỉ có mười mấy nam sinh. Thật đúng là “âm thịnh dương suy”.
Cô nhìn bảng phân lớp, phát hiện có mấy người cũng được phân vào lớp mới như cô.
Ủy viên học tập Phương Tĩnh là một trong số đó.
Khi Vân Miên ôm một đống sách thở hổn hển đi lên lầu, Phương Tĩnh đã dọn dẹp xong, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, còn chủ động đề nghị giúp cô mang sách.
Vân Miên gãi đầu ngại ngùng cười với cô ấy: “Chỉ có mấy quyển này thôi, phiền cậu rồi.”
Phương Tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Sau đó hai người trở thành bạn cùng bàn, Vân Miên phát hiện ra mặc dù Phương Tĩnh ít nói, nhưng rất tốt bụng.
Vì vậy, vào buổi trưa hôm đó, Vân Miên đã mời cô ấy một ly trà sữa để cảm ơn.
Phương Tĩnh chớp mắt đồng ý.
Cô còn phát hiện ra rằng, Cố Minh, người mà cô từng gặp vài lần, cũng cùng lớp với cô và ngồi ngay phía trước cô.
Mãi đến khi Cố Minh nhiệt tình nói chuyện với cô thì Vân Miên mới nhận ra cậu ta.
Thời gian cứ thế trôi qua.
.
Ban đầu, Vân Miên nghĩ rằng sau khi Hứa Khanh Niên vào đại học, thì hai người sẽ dần dần xa cách vì không có nhiều chủ đề để nói chuyện, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó.
Tuy nhiên, sau khi vào đại học, Hứa Khanh Niên dường như rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều gửi cho Vân Miên những câu chuyện hằng ngày. Từ những dòng tin nhắn và bức ảnh lẻ tẻ, Vân Miên có thể đoán được Hứa Khanh Niên rất được yêu thích ở đại học.
Cũng đúng, ai mà không thích anh chứ.
Mỗi lần nhắn tin với anh, Vân Miên đều chụp lại màn hình, sau đó lưu vào album “crush”, thậm chí còn đặt mật khẩu cho album.
Một buổi tối nọ, Vân Miên đang làm bài tập, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem, đó là cuộc gọi video từ Hứa Khanh Niên.
?!!!
Vân Miên luống cuống, rồi bấm từ chối.
Cô vừa mở WeChat chuẩn bị hỏi Hứa Khanh Niên tại sao lại gọi video cho cô, thì phát hiện Hứa Khanh Niên đã gửi một đống tin nhắn, thậm chí cuối cùng còn là vài phút tin nhắn thoại.
Cô trả lời lần lượt từng tin nhắn.
Khi cô mở tin nhắn thoại gần nhất, giọng của Hứa Khanh Niên vang lên trong phòng.
[Vân Miên, em đang làm gì vậy?]
[Sao không trả lời tin nhắn của anh?]
[Bây giờ tiện để gọi video không?]
[Không nói gì thì anh coi như em đồng ý nhé.] Anh nói với giọng hơi cười.
Cuối cùng là cuộc gọi video bị từ chối.
Vân Miên nhấn giữ tin nhắn thoại, trả lời anh: [Xin lỗi anh, em vừa làm bài tập, để chế độ im lặng nên không nghe thấy.]
Hứa Khanh Niên lập tức trả lời: [Có bài nào không làm được không? Gửi qua anh xem cho.]
Vân Miên lại nói: [Không cần đâu, em đã làm xong rồi.]
Vài giây sau, giọng nói đầy phàn nàn của Hứa Khanh Niên vang lên: [Vậy mà anh gọi video, em lại từ chối.]
“...”
[Em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.] Vân Miên gửi xong tin nhắn thoại này rồi ném bút, chui vào chăn, buồn bực hỏi: [Hứa Khanh Niên, anh rảnh lắm à?]
Thực ra cô chỉ muốn hỏi liệu vào đại học có nhẹ nhàng hơn không, vì dường như mỗi ngày Hứa Khanh Niên đều rất rảnh rỗi.
Nhưng trong tai Hứa Khanh Niên, lại giống như cô cảm thấy mình phiền.
Hứa Khanh Niên tựa lưng vào ghế, tức giận bật cười: “Mới vậy mà đã thấy mình phiền sao?”
Cậu bạn cùng phòng đang nói chuyện với bạn gái, nghe vậy thì chọc anh: “Sao vậy, anh Niên của chúng ta bị bạn gái chê rồi à?”
“... Không phải bạn gái.” Hứa Khanh Niên bấm điện thoại, cúi đầu nhìn câu cuối cùng Vân Miên gửi: [Hứa Khanh Niên, anh rảnh lắm à?]
“Con mẹ nó, tình huống gì vậy!” Những người khác quây lại hóng hớt Hứa Khanh Niên, lại bị một câu của Hứa Khanh Niên chặn lại: “Không phải người trong trường.”
Hứa Qua là người đầu tiên hỏi: “Vậy là chưa theo đuổi được à?”
Hứa Khanh Niên chỉ “ừ” một tiếng, sau đó xóa câu [Sao đi ngủ sớm vậy?] đi, trả lời lại một câu [Chúc ngủ ngon.]
“Tớ đi rửa mặt đây.” Hứa Khanh Niên đặt điện thoại lên bàn, lấy bộ đồ ngủ sạch từ tủ quần áo ra, rồi bước vào phòng tắm.
Không để ý tới vài người phía sau đang há hốc mồm.
“Không thể nào, tuần trước tớ nhớ hoa khôi trường không phải đã tỏ tình với cậu ấy sao?” Nói đến đây, Hứa Qua hào hứng: “Tớ nghe xong còn muốn thay Hứa Khanh Niên đồng ý đấy. Này, các cậu biết Hứa Khanh Niên cuối cùng đã nói gì không?”
Nhìn vẻ mặt tò mò của vài người, Hứa Qua hắng giọng, bắt chước giọng Hứa Khanh Niên: “Xin lỗi, tớ muốn ưu tiên việc học trước.”
“Phì ha ha ha ha ha ha, các cậu không thấy thôi, mặt hoa khôi trường xanh lè luôn ha ha ha ha.” Hứa Qua cười đến mức không thở nổi: “Lên đại học chẳng phải để yêu đương sao, giờ không tận hưởng, cuối cùng ngay cả bạn gái cũng không có, cô đơn bốn năm.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Hứa Khanh Niên lau đầu đi ra, nghe vậy thì ném khăn lên người Hứa Qua: “Nói cái gì mà lệch lạc thế.”
“...” Hứa Qua ném khăn sang một bên, giọng the thé: “Ôi chao, đây chẳng phải anh Niên của chúng ta, người ưu tiên việc học trước sao?”
“... Cút.” Mặt Hứa Khanh Niên tối sầm, vẫn đang băn khoăn câu cuối cùng Vân Miên gửi có ý gì.
Là chê nói chuyện với anh phiền?
Hay anh đã làm phiền đến cuộc sống học tập của cô?
.
Vân Miên nằm trong chăn, nhìn tin nhắn [chúc ngủ ngon] của Hứa Khanh Niên, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh có vẻ không vui. Ngay cả câu cuối cùng cô nói [Hứa Khanh Niên, anh rảnh lắm à?] mà anh cũng không giải thích, chỉ gửi hai câu này.
Vân Miên mở tin nhắn thoại của mình, giọng cô vang lên.
Nghe lại, cô càng cảm thấy giọng điệu của mình có vẻ như đang chê trách.
Nhưng thực ra cô không có ý muốn nói anh phiền.
Cô hy vọng Hứa Khanh Niên có thể chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh.
Cô tham lam tận hưởng sự ấm áp mà Hứa Khanh Niên mang lại, và giống như mỗi người thầm thương trộm nhớ khác, cô sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ vui vẻ hoặc thất vọng vì một hai câu nói của anh.
Vân Miên suy nghĩ một lúc, rồi viết một câu: [Em chỉ hỏi vu vơ thôi, không có ý gì khác.]
Sau khi gửi, cô đắp chăn lên đầu và đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Khanh Niên vẫn trò chuyện với cô như mọi khi, chỉ là tần suất giảm đi nhiều.
Không biết có phải mỗi người thầm thương trộm nhớ đều nhạy cảm như Vân Miên hay không, mà cô luôn cảm thấy giữa cô và Hứa Khanh Niên có một sự cân bằng tinh tế, chỉ chờ một trong hai người phá vỡ.
Đáng tiếc là Hứa Khanh Niên không biểu hiện gì.
Vân Miên cảm thấy mình cũng là một kẻ nhát gan trong tình yêu.
Đôi khi cô nghĩ, hay là nói ra luôn, dù cho có thể cuối cùng cả hai sẽ không thể làm bạn nữa.
.
Trong kỳ nghỉ đông lớp 11, Vân Miên không vì được nghỉ lễ mà lơ là việc học, cô còn chủ động đề nghị với Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh rằng mình muốn học thêm.
Cô nghĩ, nếu muốn bắt kịp Hứa Khanh Niên, thì cô phải nỗ lực hơn nữa.
Úc Mẫn Tĩnh rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã tìm được một sinh viên năm ba đến dạy kèm cho cô, là một chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo.
Chàng trai tên là Quý Lễ, nói năng chậm rãi, rất cẩn thận chu đáo, khi nhận thấy Vân Miên im lặng thì sẽ dừng lại hỏi cô không hiểu chỗ nào.
Nói là giáo viên, chẳng bằng nói là anh trai dịu dàng.
Nửa tháng đầu, Vân Miên gần như vùi mình vào đống bài tập, ban ngày học Toán, buổi tối miệt mài làm bài.
Lượng bài tập trong một tháng mà cô hoàn thành chỉ trong nửa tháng, còn rất hiệu quả. Chỉ là gần đây quầng thâm dưới mắt cô hơi nặng.
Buổi chiều cuối cùng của buổi dạy kèm, Quý Lễ thu dọn xong tài liệu, quay lại hỏi Vân Miên có muốn ăn tối cùng anh ấy không.
Vân Miên đang cúi đầu lật sách, nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Không đâu, thầy Quý.”
Quý Lễ cười nhẹ nhàng: “Coi như là kết thúc tình bạn nửa tháng của chúng ta, được không?”
“...” Điều này làm cô khó từ chối.
Vân Miên sợ lạnh, vội vàng khoác áo phao trắng dày và khăn quàng cổ nâu rồi đi theo Quý Lễ ra ngoài.
Cuối cùng, hai người đến một quán lẩu dưới tầng.
Mùa đông rất thích hợp để ăn lẩu, người ấm áp hơn thì sẽ vui vẻ hơn.
Vân Miên vừa ngồi xuống và đặt khăn quàng sang một bên, thì nghe thấy tiếng “két—”, nhưng cô không để ý.
Quý Lễ mỉm cười, hai người ngồi đối diện nhau vừa gắp đồ ăn vừa trò chuyện.
Quý Lễ đặt vài lát thịt lên đĩa, rồi hỏi cô: “Vân Miên, em đã nghĩ đến việc thi vào trường đại học nào chưa?”
Vân Miên thổi miếng cải thảo vừa gắp lên, đáp lại một cách tùy ý: “Đại học Y ạ.”
Quý Lễ “ừ” một tiếng: “Thế thì tốt, có mục tiêu rõ ràng.”
“Dạ.”
“Thầy Quý, thầy học trường đại học nào vậy ạ?” Vân Miên hỏi: “Có phải là ở thành phố Duyên không?”
“Đúng vậy, nhưng nhà anh ở thành phố S.” Quý Lễ nghĩ đến đây thì cười: “Lúc đó anh nổi loạn, không hiểu gì, chỉ muốn đăng ký thật xa, kết quả là đến đây.”
Vân Miên tính toán khoảng cách giữa hai thành phố, cảm thán: “Ồ, xa thật đấy.”
Hai người ăn gần một tiếng, ăn đến lúc Vân Miên không chịu nổi nữa: “Em no rồi.”
“Vậy đúng lúc, chúng ta đi thôi.” Quý Lễ đứng dậy, nhân viên phục vụ bước tới, anh ấy trả tiền.
Vân Miên cảm thấy hơi ngại, ăn nhiều của người ta thế này.
Khi đi ngang qua một cửa hàng trà sữa, cô nói: “Thầy Quý, thầy chờ em một chút.”
Vài phút sau, cô cầm hai cốc trà sữa trân châu bước ra, đưa cho Quý Lễ một cốc: “Mời thầy uống ạ.”
Quý Lễ nhìn cốc trà sữa trước mặt, mỉm cười nhận lấy và nói cảm ơn.
Hai người chia tay ở ngã tư, Vân Miên vẫy tay chào tạm biệt anh ấy.
Vân Miên cúi đầu chơi tuyết một lúc, giậm chân tạo thành hình con thỏ nhỏ, rồi quay lại.
Trời đột nhiên lại có tuyết rơi, Vân Miên chớp mắt ngước nhìn lên, đưa tay ra, vài bông tuyết tan trên lòng bàn tay cô.
Vân Miên đắm mình trong trò chơi tuyết mà không hề để ý đến Hứa Khanh Niên đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt trầm ngâm nhìn cô.
Hứa Khanh Niên rất không vui, từ khi nhận được bức ảnh do Hứa Nhược Hàm gửi, anh đã rất tức giận.
Lúc này bị Vân Miên phớt lờ, càng khiến anh giận hơn.
Anh bước nhanh về phía Vân Miên, giọng trầm gọi cô: “Vân Miên.”
Vân Miên nghe có người gọi mình, quay đầu lại thấy Hứa Khanh Niên mặc đồ đen, cao gầy đứng đó, khó mà đoán được.
“Sao vậy ạ?” Vân Miên cũng bước vài bước tới gần anh, đáp lại: “Sao anh cũng ở đây?”
“Cậu con trai vừa ăn cùng em là ai?” Hứa Khanh Niên nói với giọng rất căng, Vân Miên bối rối trả lời: “Hả? Giáo viên dạy thêm của em ạ.”
Vừa nói xong, cô đã bị Hứa Khanh Niên kéo vào lòng, ôm chặt lấy.
“... Anh.” Vân Miên vừa mở miệng, Hứa Khanh Niên đã ôm chặt hơn: “Bây giờ đừng nói gì cả, để anh ôm một lát.”
Có trời mới biết vừa rồi khi nhìn bức ảnh cô nói cười với người khác, lòng anh đau nhói như thế nào.
Trong nửa tháng qua, Vân Miên từ chối mọi lời mời, suốt ngày vùi đầu vào đống bài vở. Hứa Khanh Niên chỉ có thể biết từ Trì Hoài rằng mẹ của Vân Miên đã mời một gia sư dạy kèm Toán cho cô.
Và đó lại là một chàng trai.
Cô tránh anh, nhưng lại nói cười với người khác.
“... Xong chưa ạ, em sắp ngạt thở rồi.” Vân Miên bị anh ôm chặt vào lòng, có chút khó thở, giọng nói vọng ra từ lồng ngực.
Hứa Khanh Niên đột nhiên tỉnh táo lại, thả cô ra: “Xin lỗi, có phải anh làm em sợ không?”
“... Không, không ạ.” Vân Miên hít một hơi không khí trong lành, sau khi bình tĩnh lại, cô hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Hứa Khanh Niên nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen láy, không nói gì.
Vân Miên kéo khăn quàng lên che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẫn còn chút nghi hoặc.
Có gì trên mặt cô sao?
Hứa Khanh Niên nhìn cô một lúc lâu, rồi mở miệng hỏi: “Vân Miên, còn bao lâu nữa em mới trưởng thành?”
“... Hả?” Không ngờ anh lại hỏi điều này, Vân Miên suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu nói: “Hai năm và một tháng nữa. Sao vậy ạ?”
“... Không có gì.” Hứa Khanh Niên thở dài, rồi vò đầu mình, sao mà còn lâu thế.
-------
Lời tác giả:
Trưởng thành là có thể yêu đương rồi, tiểu Vân Miên ơii!
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
“Có lẽ trong giai đoạn thanh xuân của mỗi người đều sẽ xuất hiện một người như vậy, anh ấy rất xuất sắc, rất rực rỡ, làm trái tim bạn rung động và thu hút bạn muốn bước theo bước chân của anh ấy.”
Khi phân lớp ở lớp 11, Vân Miên cầm tờ giấy vừa được ban cán sự lớp phát, đắn đo giữa việc chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên, nhìn Trình Gia Gia bên cạnh không do dự chọn mà khoa học tự nhiên, Vân Miên cảm thấy có chút do dự.
Cô có lợi thế về môn Văn, nhưng cô lại muốn chọn khoa học tự nhiên.
Tối hôm đó Vân Miên vào phòng bố mẹ, Úc Mẫn Tĩnh đang dỗ bé Vân Thịnh ngủ, cô khéo léo đề cập đến việc phân lớp 11, cuối cùng dưới ánh mắt dịu dàng của Úc Mẫn Tĩnh, cô mới nói ra mục đích của mình.
“Mẹ, mẹ nghĩ con chọn khoa học tự nhiên được không ạ?” Vân Miên mân mê góc áo, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Úc Mẫn Tĩnh.
Cô cũng chấp nhận bị phê bình.
Úc Mẫn Tĩnh đang bế con bỗng dừng lại một chút, rồi dịu dàng nói: “Miên Miên, mẹ nhớ con giỏi khoa học xã hội hơn.”
Một câu nói khiến mặt Vân Miên đỏ bừng, cô ngồi xuống giường: “... Đúng vậy ạ.”
Một lát sau, Úc Mẫn Tĩnh lại nói: “Mẹ nghĩ câu hỏi này con nên tự hỏi bản thân. Dù sao quyết định của con bây giờ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, mẹ và bố cũng không quyết định thay con được. Nhưng mẹ hy vọng con sẽ không hối hận về bất kỳ quyết định nào mình đưa ra.”
Sau đó Úc Mẫn Tĩnh đứng dậy, đặt bé Vân Thịnh vào nôi, rồi bước tới nắm tay Vân Miên: “Mẹ hy vọng con đừng thay đổi suy nghĩ của mình vì bất kỳ ai, làm như vậy không đáng.”
Mắt Vân Miên hơi ướt, mặt cũng đỏ lên, cô nói: “Con biết rồi, mẹ.”
Cuối cùng, Vân Miên vẫn chọn khoa học xã hội, dù sao tương lai cũng quan trọng hơn.
.
Sau vài ngày khai giảng thì đã phân lớp, Vân Miên chuyển đến một lớp mới ở góc tầng 4.
Lớp khoa học xã hội có vẻ nhiều nữ sinh hơn, chỉ có mười mấy nam sinh. Thật đúng là “âm thịnh dương suy”.
Cô nhìn bảng phân lớp, phát hiện có mấy người cũng được phân vào lớp mới như cô.
Ủy viên học tập Phương Tĩnh là một trong số đó.
Khi Vân Miên ôm một đống sách thở hổn hển đi lên lầu, Phương Tĩnh đã dọn dẹp xong, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, còn chủ động đề nghị giúp cô mang sách.
Vân Miên gãi đầu ngại ngùng cười với cô ấy: “Chỉ có mấy quyển này thôi, phiền cậu rồi.”
Phương Tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Sau đó hai người trở thành bạn cùng bàn, Vân Miên phát hiện ra mặc dù Phương Tĩnh ít nói, nhưng rất tốt bụng.
Vì vậy, vào buổi trưa hôm đó, Vân Miên đã mời cô ấy một ly trà sữa để cảm ơn.
Phương Tĩnh chớp mắt đồng ý.
Cô còn phát hiện ra rằng, Cố Minh, người mà cô từng gặp vài lần, cũng cùng lớp với cô và ngồi ngay phía trước cô.
Mãi đến khi Cố Minh nhiệt tình nói chuyện với cô thì Vân Miên mới nhận ra cậu ta.
Thời gian cứ thế trôi qua.
.
Ban đầu, Vân Miên nghĩ rằng sau khi Hứa Khanh Niên vào đại học, thì hai người sẽ dần dần xa cách vì không có nhiều chủ đề để nói chuyện, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó.
Tuy nhiên, sau khi vào đại học, Hứa Khanh Niên dường như rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều gửi cho Vân Miên những câu chuyện hằng ngày. Từ những dòng tin nhắn và bức ảnh lẻ tẻ, Vân Miên có thể đoán được Hứa Khanh Niên rất được yêu thích ở đại học.
Cũng đúng, ai mà không thích anh chứ.
Mỗi lần nhắn tin với anh, Vân Miên đều chụp lại màn hình, sau đó lưu vào album “crush”, thậm chí còn đặt mật khẩu cho album.
Một buổi tối nọ, Vân Miên đang làm bài tập, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem, đó là cuộc gọi video từ Hứa Khanh Niên.
?!!!
Vân Miên luống cuống, rồi bấm từ chối.
Cô vừa mở WeChat chuẩn bị hỏi Hứa Khanh Niên tại sao lại gọi video cho cô, thì phát hiện Hứa Khanh Niên đã gửi một đống tin nhắn, thậm chí cuối cùng còn là vài phút tin nhắn thoại.
Cô trả lời lần lượt từng tin nhắn.
Khi cô mở tin nhắn thoại gần nhất, giọng của Hứa Khanh Niên vang lên trong phòng.
[Vân Miên, em đang làm gì vậy?]
[Sao không trả lời tin nhắn của anh?]
[Bây giờ tiện để gọi video không?]
[Không nói gì thì anh coi như em đồng ý nhé.] Anh nói với giọng hơi cười.
Cuối cùng là cuộc gọi video bị từ chối.
Vân Miên nhấn giữ tin nhắn thoại, trả lời anh: [Xin lỗi anh, em vừa làm bài tập, để chế độ im lặng nên không nghe thấy.]
Hứa Khanh Niên lập tức trả lời: [Có bài nào không làm được không? Gửi qua anh xem cho.]
Vân Miên lại nói: [Không cần đâu, em đã làm xong rồi.]
Vài giây sau, giọng nói đầy phàn nàn của Hứa Khanh Niên vang lên: [Vậy mà anh gọi video, em lại từ chối.]
“...”
[Em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.] Vân Miên gửi xong tin nhắn thoại này rồi ném bút, chui vào chăn, buồn bực hỏi: [Hứa Khanh Niên, anh rảnh lắm à?]
Thực ra cô chỉ muốn hỏi liệu vào đại học có nhẹ nhàng hơn không, vì dường như mỗi ngày Hứa Khanh Niên đều rất rảnh rỗi.
Nhưng trong tai Hứa Khanh Niên, lại giống như cô cảm thấy mình phiền.
Hứa Khanh Niên tựa lưng vào ghế, tức giận bật cười: “Mới vậy mà đã thấy mình phiền sao?”
Cậu bạn cùng phòng đang nói chuyện với bạn gái, nghe vậy thì chọc anh: “Sao vậy, anh Niên của chúng ta bị bạn gái chê rồi à?”
“... Không phải bạn gái.” Hứa Khanh Niên bấm điện thoại, cúi đầu nhìn câu cuối cùng Vân Miên gửi: [Hứa Khanh Niên, anh rảnh lắm à?]
“Con mẹ nó, tình huống gì vậy!” Những người khác quây lại hóng hớt Hứa Khanh Niên, lại bị một câu của Hứa Khanh Niên chặn lại: “Không phải người trong trường.”
Hứa Qua là người đầu tiên hỏi: “Vậy là chưa theo đuổi được à?”
Hứa Khanh Niên chỉ “ừ” một tiếng, sau đó xóa câu [Sao đi ngủ sớm vậy?] đi, trả lời lại một câu [Chúc ngủ ngon.]
“Tớ đi rửa mặt đây.” Hứa Khanh Niên đặt điện thoại lên bàn, lấy bộ đồ ngủ sạch từ tủ quần áo ra, rồi bước vào phòng tắm.
Không để ý tới vài người phía sau đang há hốc mồm.
“Không thể nào, tuần trước tớ nhớ hoa khôi trường không phải đã tỏ tình với cậu ấy sao?” Nói đến đây, Hứa Qua hào hứng: “Tớ nghe xong còn muốn thay Hứa Khanh Niên đồng ý đấy. Này, các cậu biết Hứa Khanh Niên cuối cùng đã nói gì không?”
Nhìn vẻ mặt tò mò của vài người, Hứa Qua hắng giọng, bắt chước giọng Hứa Khanh Niên: “Xin lỗi, tớ muốn ưu tiên việc học trước.”
“Phì ha ha ha ha ha ha, các cậu không thấy thôi, mặt hoa khôi trường xanh lè luôn ha ha ha ha.” Hứa Qua cười đến mức không thở nổi: “Lên đại học chẳng phải để yêu đương sao, giờ không tận hưởng, cuối cùng ngay cả bạn gái cũng không có, cô đơn bốn năm.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Hứa Khanh Niên lau đầu đi ra, nghe vậy thì ném khăn lên người Hứa Qua: “Nói cái gì mà lệch lạc thế.”
“...” Hứa Qua ném khăn sang một bên, giọng the thé: “Ôi chao, đây chẳng phải anh Niên của chúng ta, người ưu tiên việc học trước sao?”
“... Cút.” Mặt Hứa Khanh Niên tối sầm, vẫn đang băn khoăn câu cuối cùng Vân Miên gửi có ý gì.
Là chê nói chuyện với anh phiền?
Hay anh đã làm phiền đến cuộc sống học tập của cô?
.
Vân Miên nằm trong chăn, nhìn tin nhắn [chúc ngủ ngon] của Hứa Khanh Niên, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh có vẻ không vui. Ngay cả câu cuối cùng cô nói [Hứa Khanh Niên, anh rảnh lắm à?] mà anh cũng không giải thích, chỉ gửi hai câu này.
Vân Miên mở tin nhắn thoại của mình, giọng cô vang lên.
Nghe lại, cô càng cảm thấy giọng điệu của mình có vẻ như đang chê trách.
Nhưng thực ra cô không có ý muốn nói anh phiền.
Cô hy vọng Hứa Khanh Niên có thể chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh.
Cô tham lam tận hưởng sự ấm áp mà Hứa Khanh Niên mang lại, và giống như mỗi người thầm thương trộm nhớ khác, cô sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ vui vẻ hoặc thất vọng vì một hai câu nói của anh.
Vân Miên suy nghĩ một lúc, rồi viết một câu: [Em chỉ hỏi vu vơ thôi, không có ý gì khác.]
Sau khi gửi, cô đắp chăn lên đầu và đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Khanh Niên vẫn trò chuyện với cô như mọi khi, chỉ là tần suất giảm đi nhiều.
Không biết có phải mỗi người thầm thương trộm nhớ đều nhạy cảm như Vân Miên hay không, mà cô luôn cảm thấy giữa cô và Hứa Khanh Niên có một sự cân bằng tinh tế, chỉ chờ một trong hai người phá vỡ.
Đáng tiếc là Hứa Khanh Niên không biểu hiện gì.
Vân Miên cảm thấy mình cũng là một kẻ nhát gan trong tình yêu.
Đôi khi cô nghĩ, hay là nói ra luôn, dù cho có thể cuối cùng cả hai sẽ không thể làm bạn nữa.
.
Trong kỳ nghỉ đông lớp 11, Vân Miên không vì được nghỉ lễ mà lơ là việc học, cô còn chủ động đề nghị với Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh rằng mình muốn học thêm.
Cô nghĩ, nếu muốn bắt kịp Hứa Khanh Niên, thì cô phải nỗ lực hơn nữa.
Úc Mẫn Tĩnh rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã tìm được một sinh viên năm ba đến dạy kèm cho cô, là một chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo.
Chàng trai tên là Quý Lễ, nói năng chậm rãi, rất cẩn thận chu đáo, khi nhận thấy Vân Miên im lặng thì sẽ dừng lại hỏi cô không hiểu chỗ nào.
Nói là giáo viên, chẳng bằng nói là anh trai dịu dàng.
Nửa tháng đầu, Vân Miên gần như vùi mình vào đống bài tập, ban ngày học Toán, buổi tối miệt mài làm bài.
Lượng bài tập trong một tháng mà cô hoàn thành chỉ trong nửa tháng, còn rất hiệu quả. Chỉ là gần đây quầng thâm dưới mắt cô hơi nặng.
Buổi chiều cuối cùng của buổi dạy kèm, Quý Lễ thu dọn xong tài liệu, quay lại hỏi Vân Miên có muốn ăn tối cùng anh ấy không.
Vân Miên đang cúi đầu lật sách, nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Không đâu, thầy Quý.”
Quý Lễ cười nhẹ nhàng: “Coi như là kết thúc tình bạn nửa tháng của chúng ta, được không?”
“...” Điều này làm cô khó từ chối.
Vân Miên sợ lạnh, vội vàng khoác áo phao trắng dày và khăn quàng cổ nâu rồi đi theo Quý Lễ ra ngoài.
Cuối cùng, hai người đến một quán lẩu dưới tầng.
Mùa đông rất thích hợp để ăn lẩu, người ấm áp hơn thì sẽ vui vẻ hơn.
Vân Miên vừa ngồi xuống và đặt khăn quàng sang một bên, thì nghe thấy tiếng “két—”, nhưng cô không để ý.
Quý Lễ mỉm cười, hai người ngồi đối diện nhau vừa gắp đồ ăn vừa trò chuyện.
Quý Lễ đặt vài lát thịt lên đĩa, rồi hỏi cô: “Vân Miên, em đã nghĩ đến việc thi vào trường đại học nào chưa?”
Vân Miên thổi miếng cải thảo vừa gắp lên, đáp lại một cách tùy ý: “Đại học Y ạ.”
Quý Lễ “ừ” một tiếng: “Thế thì tốt, có mục tiêu rõ ràng.”
“Dạ.”
“Thầy Quý, thầy học trường đại học nào vậy ạ?” Vân Miên hỏi: “Có phải là ở thành phố Duyên không?”
“Đúng vậy, nhưng nhà anh ở thành phố S.” Quý Lễ nghĩ đến đây thì cười: “Lúc đó anh nổi loạn, không hiểu gì, chỉ muốn đăng ký thật xa, kết quả là đến đây.”
Vân Miên tính toán khoảng cách giữa hai thành phố, cảm thán: “Ồ, xa thật đấy.”
Hai người ăn gần một tiếng, ăn đến lúc Vân Miên không chịu nổi nữa: “Em no rồi.”
“Vậy đúng lúc, chúng ta đi thôi.” Quý Lễ đứng dậy, nhân viên phục vụ bước tới, anh ấy trả tiền.
Vân Miên cảm thấy hơi ngại, ăn nhiều của người ta thế này.
Khi đi ngang qua một cửa hàng trà sữa, cô nói: “Thầy Quý, thầy chờ em một chút.”
Vài phút sau, cô cầm hai cốc trà sữa trân châu bước ra, đưa cho Quý Lễ một cốc: “Mời thầy uống ạ.”
Quý Lễ nhìn cốc trà sữa trước mặt, mỉm cười nhận lấy và nói cảm ơn.
Hai người chia tay ở ngã tư, Vân Miên vẫy tay chào tạm biệt anh ấy.
Vân Miên cúi đầu chơi tuyết một lúc, giậm chân tạo thành hình con thỏ nhỏ, rồi quay lại.
Trời đột nhiên lại có tuyết rơi, Vân Miên chớp mắt ngước nhìn lên, đưa tay ra, vài bông tuyết tan trên lòng bàn tay cô.
Vân Miên đắm mình trong trò chơi tuyết mà không hề để ý đến Hứa Khanh Niên đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt trầm ngâm nhìn cô.
Hứa Khanh Niên rất không vui, từ khi nhận được bức ảnh do Hứa Nhược Hàm gửi, anh đã rất tức giận.
Lúc này bị Vân Miên phớt lờ, càng khiến anh giận hơn.
Anh bước nhanh về phía Vân Miên, giọng trầm gọi cô: “Vân Miên.”
Vân Miên nghe có người gọi mình, quay đầu lại thấy Hứa Khanh Niên mặc đồ đen, cao gầy đứng đó, khó mà đoán được.
“Sao vậy ạ?” Vân Miên cũng bước vài bước tới gần anh, đáp lại: “Sao anh cũng ở đây?”
“Cậu con trai vừa ăn cùng em là ai?” Hứa Khanh Niên nói với giọng rất căng, Vân Miên bối rối trả lời: “Hả? Giáo viên dạy thêm của em ạ.”
Vừa nói xong, cô đã bị Hứa Khanh Niên kéo vào lòng, ôm chặt lấy.
“... Anh.” Vân Miên vừa mở miệng, Hứa Khanh Niên đã ôm chặt hơn: “Bây giờ đừng nói gì cả, để anh ôm một lát.”
Có trời mới biết vừa rồi khi nhìn bức ảnh cô nói cười với người khác, lòng anh đau nhói như thế nào.
Trong nửa tháng qua, Vân Miên từ chối mọi lời mời, suốt ngày vùi đầu vào đống bài vở. Hứa Khanh Niên chỉ có thể biết từ Trì Hoài rằng mẹ của Vân Miên đã mời một gia sư dạy kèm Toán cho cô.
Và đó lại là một chàng trai.
Cô tránh anh, nhưng lại nói cười với người khác.
“... Xong chưa ạ, em sắp ngạt thở rồi.” Vân Miên bị anh ôm chặt vào lòng, có chút khó thở, giọng nói vọng ra từ lồng ngực.
Hứa Khanh Niên đột nhiên tỉnh táo lại, thả cô ra: “Xin lỗi, có phải anh làm em sợ không?”
“... Không, không ạ.” Vân Miên hít một hơi không khí trong lành, sau khi bình tĩnh lại, cô hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Hứa Khanh Niên nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen láy, không nói gì.
Vân Miên kéo khăn quàng lên che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẫn còn chút nghi hoặc.
Có gì trên mặt cô sao?
Hứa Khanh Niên nhìn cô một lúc lâu, rồi mở miệng hỏi: “Vân Miên, còn bao lâu nữa em mới trưởng thành?”
“... Hả?” Không ngờ anh lại hỏi điều này, Vân Miên suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu nói: “Hai năm và một tháng nữa. Sao vậy ạ?”
“... Không có gì.” Hứa Khanh Niên thở dài, rồi vò đầu mình, sao mà còn lâu thế.
-------
Lời tác giả:
Trưởng thành là có thể yêu đương rồi, tiểu Vân Miên ơii!
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 30
10.0/10 từ 50 lượt.