Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 29
106@-
Hứa Khanh Niên vừa dứt lời, Trì Hoài đã bắt đầu trêu chọc, vừa nói vừa nháy mắt: “Wow~ hai người các cậu.”
Hứa Khuynh Nhiên cũng hóng hớt: “Wow~”
Trình Gia Gia chống cằm: “Sao em cảm thấy có bong bóng màu hồng xung quanh họ nhỉ?”
Mặt Vân Miên đỏ bừng, không nói gì, giả vờ bình tĩnh quay đầu uống một ngụm nước.
Coca có ga tràn vào miệng, Vân Miên uống quá nhanh nên bị sặc, ho dữ dội.
Hứa Khanh Niên vỗ nhẹ lưng cô, cười nói: “Uống chậm thôi, gấp gì chứ?”
Vân Miên ho khan nói “Cảm ơn”.
Hứa Khanh Niên biết cô ngại ngùng, thấy Trì Hoài lại định mở miệng trêu chọc, anh lập tức lấy một cái gối trên ghế sô pha ném vào Trì Hoài: “Đủ rồi, tiếp tục chơi.”
Trì Hoài bị ném nhưng không giận, đẩy gối sang một bên và lớn tiếng hô hào cười nói: “Nào, nào, chúng ta tiếp tục.”
Trình Gia Gia lập tức hưởng ứng: “Nào nào!”
Hứa Khuynh Nhiên chăm chú nhìn Vân Miên, rồi bị anh trai cảnh cáo bằng ánh mắt, thì cô ấy dùng khẩu hình nói vài chữ, cũng bị Hứa Khanh Niên ném một cái gối.
“...”
Vân Miên bình tĩnh lại, lén nhìn anh, thấy khóe miệng anh mang theo nụ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Sau vài vòng chơi tiếp theo, Vân Miên vẫn không tập trung. May mắn là cô rất may, mỗi lần đều tránh được hình phạt.
Lần này lại đến lượt Trì Hoài bị phạt, phải hét to ra ngoài cửa sổ: “Tôi cô đơn quá”.
Hứa Khuynh Nhiên và Trình Gia Gia vội lấy điện thoại ra quay, tiếng cười giòn tan từ ban công vang lên, Trì Hoài tức giận la lên: “Xóa video ngay!”
Vân Miên ngồi yên, đợi tim đập ổn định trở lại, cô nhấp một ngụm nhỏ coca trong tay, thấy ai đó tiến lại gần.
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng trầm thấp bên tai, hơi thở ấm áp, ngứa ngáy, Hứa Khanh Niên “tốt bụng” nhắc nhở cô: “Cốc coca em vừa uống là của anh thì phải.”
Sao không nói sớm, cô uống gần hết rồi!
Hơn nữa, có chuyện gì sao không nói tử tế, tại sao phải nói bên tai cô!!!
“... Ồ.” Vân Miên cúi đầu sờ sờ tai, giả vờ không quan tâm, đặt cốc vào tay anh: “Trả lại anh.”
Sau đó cô nghe thấy Hứa Khanh Niên cười khẽ.
“...”
Có gì buồn cười chứ, chỉ là nhầm cốc thôi mà.
Cô cũng không cố ý!
Vì đã hứa với Úc Mẫn Tĩnh sẽ về sớm dù chỉ cách vài bước, Vân Miên vẫn về nhà trước 8 giờ.
Về phòng, cô cố gắng dùng bài tập để quên đi, nhưng không có tác dụng, câu nói của Hứa Khanh Niên như đã lưu vào trong đầu cô, vang lên khắp nơi. Cuối cùng, cô ném bài tập đã làm xong đi, nằm úp xuống giường, đạp đạp hai chân.
Mặc dù đó chỉ là một hình phạt, nhưng cô lại không thể kiểm soát được bản thân mà tưởng tượng về điều đó.
Vân Miên dùng ngón tay miêu tả từng nét chữ tên của Hứa Khanh Niên trên ga giường.
Ôi, làm sao đây, hình như cô thật sự rất thích Hứa Khanh Niên rồi.
Có lẽ là ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, tối hôm đó Vân Miên lại mơ thấy Hứa Khanh Niên.
Trong giấc mơ, cô và Hứa Khanh Niên không còn là đàn anh và đàn em, hai người cũng không cách nhau hai tầng, mà là bạn cùng bàn trong cùng một lớp học. Hứa Khanh Niên vẫn thích trêu chọc cô, cũng rất che chở cô, sau kỳ thi đại học, hai người cùng đỗ vào một trường đại học, sau đó tự nhiên mà ở bên nhau.
Có lẽ vì cảnh trong mơ quá đẹp, khiến Vân Miên cảm thấy một nỗi thất vọng mạnh mẽ khi thức dậy vào ngày hôm sau.
Nếu cô và Hứa Khanh Niên cùng lớp thì tốt biết bao.
Nếu… thật sự như trong giấc mơ, cô và Hứa Khanh Niên cùng đỗ vào một trường đại học thì tốt biết bao.
Đáng tiếc là không có nếu.
Cô và Hứa Khanh Niên chỉ là bạn bình thường.
Hứa Khanh Niên cũng đã tốt nghiệp trường này, với tư cách là đàn anh của cô.
Vân Miên ngẩn ngơ nhìn điện thoại, vô tình mở WeChat. Khi cô tỉnh lại, phát hiện nội dung trên cùng là do Hứa Khanh Niên đăng.
Anh đăng một bức ảnh rất đơn giản.
Vân Miên mở ra, thấy đó là kết quả thi đại học của anh.
675 điểm.
Cô tra cứu điểm chuẩn của Đại học Y qua các năm, phát hiện điểm số này của Hứa Khanh Niên hoàn toàn đủ để đỗ.
Vân Miên đi dép xuống giường, mở ngăn kéo ra, lấy cuốn nhật ký. Sau đơ cô rút một cây bút, trịnh trọng viết vài chữ lên đó.
“Mục tiêu thi đại học: Đại học Y.
Vì người mình thích.”
…
Thông báo trúng tuyển của Hứa Khanh Niên được gửi đến vào một ngày nào đó trong tháng Bảy. Lúc đó, Vân Miên vừa từ ngoài trở về.
Cô nhẹ nhàng ngâm nga bài hát khi bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy ở cửa đối diện có một nhân viên chuyển phát nhanh, anh ta đang nhấn chuông cửa nhà Hứa Khanh Niên liên tục, vài phút trôi qua mà vẫn không ai ra mở cửa.
Hôm nay Hứa Khanh Niên không có ở nhà sao?
Vân Miên đứng trước cửa nhà mình, tựa vào cửa rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Khanh Niên.
1 phút sau, Hứa Khanh Niên mới trả lời: [Hôm nay có chút việc, sao vậy?]
Vân Miên nhanh chóng gõ phím: [Giấy báo nhập học của anh đã về rồi, anh chuyển phát nhanh có vẻ rất gấp. Vậy, anh có muốn em cầm giúp không?]
Hứa Khanh Niên: [Ừ, làm phiền em rồi.]
Vân Miên nhìn tin nhắn trả lời của anh, không hiểu sao lại cảm thấy thất vọng. Cô bước vài bước, vỗ nhẹ lưng anh chuyển phát nhanh và nói: “Anh để cái này lại cho em đi ạ, khi nào anh ấy về em sẽ chuyển lại cho anh ấy.”
Thấy ánh mắt do dự của anh chuyển phát nhanh, Vân Miên giải thích: “Em quen người này, anh ấy nhờ em giữ giúp.” Nói xong, cô cho anh chuyển phát nhanh xem tin nhắn.
Anh chuyển phát nhanh nhìn lướt qua rồi tươi cười, đặt giấy báo vào tay Vân Miên: “Được rồi, nhờ em nhé. Người này thi cũng tốt đấy.”
Vân Miên mỉm cười nhận lấy, nhìn thấy đó đúng là giấy báo nhập học của Đại học Y.
Vân Miên chạm vào vài lần, thử lấy chút may mắn.
Vừa quay đầu đã nghe thấy cửa nhà mình mở ra, Vân Bình cầm hai túi rác đi ra ngoài, hai người đối diện nhau.
Không hiểu sao Vân Miên lại thấy hơi áy náy, giấu giấy báo nhập học của Hứa Khanh Niên ra sau lưng, cười nói với bố: “Bố, bố đi đổ rác à?”
Vân Bình nhìn biểu cảm của con gái mình, hơi buồn cười: “Ừ, sao, con định đổ rác thay bố à?”
“Chào bố!” Vân Miên chạy vụt đi, để lại Vân Bình đứng trước cửa nhà đang đóng chặt.
Vân Bình: “...”
Hứa Khanh Niên nằm trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Hứa Xương Bình và Lý Hoa Niên đang bận rộn, trêu chọc: “Bố mẹ, cần phải vậy không, chẳng phải người kia đến thôi sao, sao lại căng thẳng thế?”
Một chiếc gối bay tới, kèm theo giọng trầm của Hứa Xương Bình: “Con cũng đừng rảnh rỗi, đi gọt trái cây cho bố.”
“...” Hứa Khanh Niên cạn lời, lười biếng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào bếp gọt trái cây, thỉnh thoảng còn chọc Lý Hoa Niên: “Hay là, bố mẹ nghĩ cuối cùng cũng gả được Hứa Nhược Hàm đi?”
Lý Hoa Niên nghe vậy, đôi tay đang thái rau chững lại, chậm rãi chỉ mũi dao về phía anh: “Thằng nhóc thối, con nói gì đấy?”
“...” Hứa Khanh Niên nuốt nước bọt, giơ tay lên: “Mẹ, con đùa thôi. Đặt dao xuống, đặt dao xuống.”
“Hừ, thế còn được.” Lý Hoa Niên tiếp tục thái rau, nhìn con trai bận rộn gọt trái cây, an tâm nói: “Lát nữa người ta đến, con đừng nói linh tinh.”
Nhớ lại người đàn ông đó, Hứa Khanh Niên cười nhạt: “Biết rồi, vậy lát nữa con sẽ đến Thành Phố Thế Kỷ, để không làm phiền gia đình mình vui vẻ.”
“... Con cũng đừng luôn tỏ thái độ với người ta, mẹ biết con bất bình cho chị con.” Lý Hoa Niên vừa thái rau vừa nói: “Mẹ nghe Nhược Hàm nói rồi, thực ra đứa trẻ đó cũng đáng thương. Năm đó bố mẹ nó ly hôn, gia đình lại gặp biến cố, khi đó nó mắc chứng trầm cảm, nên mới phải rời xa chị con.”
Hứa Khanh Niên mất vài giây để tiếp thu tin tức này, khó tin nói: “Dịch Thịnh, trước đây từng mắc chứng trầm cảm?”
Nghĩ lại vẻ mặt chọc giận của người đàn ông đó, anh thực sự không thể liên hệ được chứng trầm cảm với người đó.
“Chuyện đó đã xảy ra từ một năm trước rồi, sau đó dưới sự điều trị của bác sĩ, thằng bé dần dần hồi phục, sau khi khỏi hoàn toàn thì đến tìm chị con.”
Ấn tượng của Hứa Khanh Niên về Dịch Thịnh đã cải thiện đôi chút.
“À, đúng rồi.” Lý Hoa Niên để rau đã thái xong vào đĩa: “Giấy báo trúng tuyển của con có phải đã về rồi không?”
“... Dạ.” Hứa Khanh Niên lơ đễnh nói: “Con đã điền địa chỉ ở Thành Phố Thế Kỷ, chắc là gửi về đó.”
Điện thoại bị anh tùy ý ném lên sô pha phòng khách, Hứa Khanh Niên lau khô tay, nhận được một tin nhắn WeChat, cách đây 1 phút.
Tiểu Vân Miên: [Có ở đó không?]
Anh mỉm cười trả lời: [Hôm nay có chút việc, sao vậy?]
Vài giây sau, bên kia trả lời lại: [Giấy báo trúng tuyển của anh đã về rồi, anh chuyển phát nhanh có vẻ rất gấp. Vậy, anh có muốn em cầm giúp không?]
Lý Hoa Niên lại gọi anh, Hứa Khanh Niên nhanh chóng gõ vài chữ rồi gửi đi.
.
Vân Miên chán chường lướt điện thoại, lại mở bức ảnh mà Hứa Khanh Niên đăng lên WeChat.
Nếu muốn đạt được số điểm này, cô phải cải thiện điểm số môn Toán.
Nhìn điểm số 145 rực rỡ của Hứa Khanh Niên trong môn Toán, Vân Miên nghĩ mình nên từ từ tiến lên.
Cô lập tức mua đề thi Toán “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng” trên Taobao, và mua thêm một số sách tham khảo khác.
Mua xong, Vân Miên đứng dậy đi vào phòng bố mẹ, nhìn em trai nhỏ nằm trong nôi, lòng tràn đầy niềm vui.
Úc Mẫn Tĩnh vừa cho cậu bé bú sữa, nên giờ vẫn còn rất năng động, Vân Miên ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu bé.
“Vân Thịnh, chị là chị của em đây.” Vân Miên nghiêm túc nói, cố gắng để một đứa trẻ mới được một tháng tuổi hiểu lời mình.
“Chị có một bí mật nhỏ muốn nói với em.” Cô cúi xuống, nói nhỏ: “Chị rất thích một người, sau này muốn thi đỗ vào cùng trường đại học với anh ấy, em ủng hộ chị chứ?”
Đứa bé trên giường nghe vậy thì kích động đạp chân, miệng ậm ừ như muốn nói gì đó.
Vân Miên ngồi xuống, chọc vào má cậu bé: “Chị biết mà, Vân Thịnh của chúng ta nhất định ủng hộ chị.”
Đứa bé nằm trên giường không hiểu gì: “...?”
Úc Mẫn Tĩnh tựa vào đầu giường, nghe tiếng Vân Miên thì thầm, cười hỏi: “Hai chị em đang thì thầm gì đấy?”
“Không nói cho mẹ biết.” Vân Miên nghịch chuông trên nôi, cười giấu đi: “Đây là bí mật nhỏ giữa chúng con.”
Chuông kêu leng keng, Vân Thịnh kích động đạp chân, còn cười khanh khách.
---------
Vài năm sau, Vân Thịnh: “Ai cho phép anh ở bên chị em, đã qua sự đồng ý của em chưa?”
Hứa Khanh Niên bất lực nhìn Vân Miên, cô tự tin trả lời: “Năm đó không phải em đã đồng ý trên giường rồi sao?”
Vào thời điểm đó, Vân Thịnh chỉ là một em bé: “... Điều này cũng tính sao?”
---------
Lời tác giả:
Hoàn thành rồi, sao tôi cảm thấy tôi đã viết nhân vật nữ chính thành một người chỉ có tình yêu trong đầu vậy:0
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Hứa Khanh Niên vừa dứt lời, Trì Hoài đã bắt đầu trêu chọc, vừa nói vừa nháy mắt: “Wow~ hai người các cậu.”
Hứa Khuynh Nhiên cũng hóng hớt: “Wow~”
Trình Gia Gia chống cằm: “Sao em cảm thấy có bong bóng màu hồng xung quanh họ nhỉ?”
Mặt Vân Miên đỏ bừng, không nói gì, giả vờ bình tĩnh quay đầu uống một ngụm nước.
Coca có ga tràn vào miệng, Vân Miên uống quá nhanh nên bị sặc, ho dữ dội.
Hứa Khanh Niên vỗ nhẹ lưng cô, cười nói: “Uống chậm thôi, gấp gì chứ?”
Vân Miên ho khan nói “Cảm ơn”.
Hứa Khanh Niên biết cô ngại ngùng, thấy Trì Hoài lại định mở miệng trêu chọc, anh lập tức lấy một cái gối trên ghế sô pha ném vào Trì Hoài: “Đủ rồi, tiếp tục chơi.”
Trì Hoài bị ném nhưng không giận, đẩy gối sang một bên và lớn tiếng hô hào cười nói: “Nào, nào, chúng ta tiếp tục.”
Trình Gia Gia lập tức hưởng ứng: “Nào nào!”
Hứa Khuynh Nhiên chăm chú nhìn Vân Miên, rồi bị anh trai cảnh cáo bằng ánh mắt, thì cô ấy dùng khẩu hình nói vài chữ, cũng bị Hứa Khanh Niên ném một cái gối.
“...”
Vân Miên bình tĩnh lại, lén nhìn anh, thấy khóe miệng anh mang theo nụ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Sau vài vòng chơi tiếp theo, Vân Miên vẫn không tập trung. May mắn là cô rất may, mỗi lần đều tránh được hình phạt.
Lần này lại đến lượt Trì Hoài bị phạt, phải hét to ra ngoài cửa sổ: “Tôi cô đơn quá”.
Hứa Khuynh Nhiên và Trình Gia Gia vội lấy điện thoại ra quay, tiếng cười giòn tan từ ban công vang lên, Trì Hoài tức giận la lên: “Xóa video ngay!”
Vân Miên ngồi yên, đợi tim đập ổn định trở lại, cô nhấp một ngụm nhỏ coca trong tay, thấy ai đó tiến lại gần.
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng trầm thấp bên tai, hơi thở ấm áp, ngứa ngáy, Hứa Khanh Niên “tốt bụng” nhắc nhở cô: “Cốc coca em vừa uống là của anh thì phải.”
Sao không nói sớm, cô uống gần hết rồi!
Hơn nữa, có chuyện gì sao không nói tử tế, tại sao phải nói bên tai cô!!!
“... Ồ.” Vân Miên cúi đầu sờ sờ tai, giả vờ không quan tâm, đặt cốc vào tay anh: “Trả lại anh.”
Sau đó cô nghe thấy Hứa Khanh Niên cười khẽ.
“...”
Có gì buồn cười chứ, chỉ là nhầm cốc thôi mà.
Cô cũng không cố ý!
Vì đã hứa với Úc Mẫn Tĩnh sẽ về sớm dù chỉ cách vài bước, Vân Miên vẫn về nhà trước 8 giờ.
Về phòng, cô cố gắng dùng bài tập để quên đi, nhưng không có tác dụng, câu nói của Hứa Khanh Niên như đã lưu vào trong đầu cô, vang lên khắp nơi. Cuối cùng, cô ném bài tập đã làm xong đi, nằm úp xuống giường, đạp đạp hai chân.
Mặc dù đó chỉ là một hình phạt, nhưng cô lại không thể kiểm soát được bản thân mà tưởng tượng về điều đó.
Vân Miên dùng ngón tay miêu tả từng nét chữ tên của Hứa Khanh Niên trên ga giường.
Ôi, làm sao đây, hình như cô thật sự rất thích Hứa Khanh Niên rồi.
Có lẽ là ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, tối hôm đó Vân Miên lại mơ thấy Hứa Khanh Niên.
Trong giấc mơ, cô và Hứa Khanh Niên không còn là đàn anh và đàn em, hai người cũng không cách nhau hai tầng, mà là bạn cùng bàn trong cùng một lớp học. Hứa Khanh Niên vẫn thích trêu chọc cô, cũng rất che chở cô, sau kỳ thi đại học, hai người cùng đỗ vào một trường đại học, sau đó tự nhiên mà ở bên nhau.
Có lẽ vì cảnh trong mơ quá đẹp, khiến Vân Miên cảm thấy một nỗi thất vọng mạnh mẽ khi thức dậy vào ngày hôm sau.
Nếu cô và Hứa Khanh Niên cùng lớp thì tốt biết bao.
Nếu… thật sự như trong giấc mơ, cô và Hứa Khanh Niên cùng đỗ vào một trường đại học thì tốt biết bao.
Đáng tiếc là không có nếu.
Cô và Hứa Khanh Niên chỉ là bạn bình thường.
Hứa Khanh Niên cũng đã tốt nghiệp trường này, với tư cách là đàn anh của cô.
Vân Miên ngẩn ngơ nhìn điện thoại, vô tình mở WeChat. Khi cô tỉnh lại, phát hiện nội dung trên cùng là do Hứa Khanh Niên đăng.
Anh đăng một bức ảnh rất đơn giản.
Vân Miên mở ra, thấy đó là kết quả thi đại học của anh.
675 điểm.
Cô tra cứu điểm chuẩn của Đại học Y qua các năm, phát hiện điểm số này của Hứa Khanh Niên hoàn toàn đủ để đỗ.
Vân Miên đi dép xuống giường, mở ngăn kéo ra, lấy cuốn nhật ký. Sau đơ cô rút một cây bút, trịnh trọng viết vài chữ lên đó.
“Mục tiêu thi đại học: Đại học Y.
Vì người mình thích.”
…
Thông báo trúng tuyển của Hứa Khanh Niên được gửi đến vào một ngày nào đó trong tháng Bảy. Lúc đó, Vân Miên vừa từ ngoài trở về.
Cô nhẹ nhàng ngâm nga bài hát khi bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy ở cửa đối diện có một nhân viên chuyển phát nhanh, anh ta đang nhấn chuông cửa nhà Hứa Khanh Niên liên tục, vài phút trôi qua mà vẫn không ai ra mở cửa.
Hôm nay Hứa Khanh Niên không có ở nhà sao?
Vân Miên đứng trước cửa nhà mình, tựa vào cửa rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Khanh Niên.
1 phút sau, Hứa Khanh Niên mới trả lời: [Hôm nay có chút việc, sao vậy?]
Vân Miên nhanh chóng gõ phím: [Giấy báo nhập học của anh đã về rồi, anh chuyển phát nhanh có vẻ rất gấp. Vậy, anh có muốn em cầm giúp không?]
Hứa Khanh Niên: [Ừ, làm phiền em rồi.]
Vân Miên nhìn tin nhắn trả lời của anh, không hiểu sao lại cảm thấy thất vọng. Cô bước vài bước, vỗ nhẹ lưng anh chuyển phát nhanh và nói: “Anh để cái này lại cho em đi ạ, khi nào anh ấy về em sẽ chuyển lại cho anh ấy.”
Thấy ánh mắt do dự của anh chuyển phát nhanh, Vân Miên giải thích: “Em quen người này, anh ấy nhờ em giữ giúp.” Nói xong, cô cho anh chuyển phát nhanh xem tin nhắn.
Anh chuyển phát nhanh nhìn lướt qua rồi tươi cười, đặt giấy báo vào tay Vân Miên: “Được rồi, nhờ em nhé. Người này thi cũng tốt đấy.”
Vân Miên mỉm cười nhận lấy, nhìn thấy đó đúng là giấy báo nhập học của Đại học Y.
Vân Miên chạm vào vài lần, thử lấy chút may mắn.
Vừa quay đầu đã nghe thấy cửa nhà mình mở ra, Vân Bình cầm hai túi rác đi ra ngoài, hai người đối diện nhau.
Không hiểu sao Vân Miên lại thấy hơi áy náy, giấu giấy báo nhập học của Hứa Khanh Niên ra sau lưng, cười nói với bố: “Bố, bố đi đổ rác à?”
Vân Bình nhìn biểu cảm của con gái mình, hơi buồn cười: “Ừ, sao, con định đổ rác thay bố à?”
“Chào bố!” Vân Miên chạy vụt đi, để lại Vân Bình đứng trước cửa nhà đang đóng chặt.
Vân Bình: “...”
Hứa Khanh Niên nằm trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Hứa Xương Bình và Lý Hoa Niên đang bận rộn, trêu chọc: “Bố mẹ, cần phải vậy không, chẳng phải người kia đến thôi sao, sao lại căng thẳng thế?”
Một chiếc gối bay tới, kèm theo giọng trầm của Hứa Xương Bình: “Con cũng đừng rảnh rỗi, đi gọt trái cây cho bố.”
“...” Hứa Khanh Niên cạn lời, lười biếng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào bếp gọt trái cây, thỉnh thoảng còn chọc Lý Hoa Niên: “Hay là, bố mẹ nghĩ cuối cùng cũng gả được Hứa Nhược Hàm đi?”
Lý Hoa Niên nghe vậy, đôi tay đang thái rau chững lại, chậm rãi chỉ mũi dao về phía anh: “Thằng nhóc thối, con nói gì đấy?”
“...” Hứa Khanh Niên nuốt nước bọt, giơ tay lên: “Mẹ, con đùa thôi. Đặt dao xuống, đặt dao xuống.”
“Hừ, thế còn được.” Lý Hoa Niên tiếp tục thái rau, nhìn con trai bận rộn gọt trái cây, an tâm nói: “Lát nữa người ta đến, con đừng nói linh tinh.”
Nhớ lại người đàn ông đó, Hứa Khanh Niên cười nhạt: “Biết rồi, vậy lát nữa con sẽ đến Thành Phố Thế Kỷ, để không làm phiền gia đình mình vui vẻ.”
“... Con cũng đừng luôn tỏ thái độ với người ta, mẹ biết con bất bình cho chị con.” Lý Hoa Niên vừa thái rau vừa nói: “Mẹ nghe Nhược Hàm nói rồi, thực ra đứa trẻ đó cũng đáng thương. Năm đó bố mẹ nó ly hôn, gia đình lại gặp biến cố, khi đó nó mắc chứng trầm cảm, nên mới phải rời xa chị con.”
Hứa Khanh Niên mất vài giây để tiếp thu tin tức này, khó tin nói: “Dịch Thịnh, trước đây từng mắc chứng trầm cảm?”
Nghĩ lại vẻ mặt chọc giận của người đàn ông đó, anh thực sự không thể liên hệ được chứng trầm cảm với người đó.
“Chuyện đó đã xảy ra từ một năm trước rồi, sau đó dưới sự điều trị của bác sĩ, thằng bé dần dần hồi phục, sau khi khỏi hoàn toàn thì đến tìm chị con.”
Ấn tượng của Hứa Khanh Niên về Dịch Thịnh đã cải thiện đôi chút.
“À, đúng rồi.” Lý Hoa Niên để rau đã thái xong vào đĩa: “Giấy báo trúng tuyển của con có phải đã về rồi không?”
“... Dạ.” Hứa Khanh Niên lơ đễnh nói: “Con đã điền địa chỉ ở Thành Phố Thế Kỷ, chắc là gửi về đó.”
Điện thoại bị anh tùy ý ném lên sô pha phòng khách, Hứa Khanh Niên lau khô tay, nhận được một tin nhắn WeChat, cách đây 1 phút.
Tiểu Vân Miên: [Có ở đó không?]
Anh mỉm cười trả lời: [Hôm nay có chút việc, sao vậy?]
Vài giây sau, bên kia trả lời lại: [Giấy báo trúng tuyển của anh đã về rồi, anh chuyển phát nhanh có vẻ rất gấp. Vậy, anh có muốn em cầm giúp không?]
Lý Hoa Niên lại gọi anh, Hứa Khanh Niên nhanh chóng gõ vài chữ rồi gửi đi.
.
Vân Miên chán chường lướt điện thoại, lại mở bức ảnh mà Hứa Khanh Niên đăng lên WeChat.
Nếu muốn đạt được số điểm này, cô phải cải thiện điểm số môn Toán.
Nhìn điểm số 145 rực rỡ của Hứa Khanh Niên trong môn Toán, Vân Miên nghĩ mình nên từ từ tiến lên.
Cô lập tức mua đề thi Toán “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng” trên Taobao, và mua thêm một số sách tham khảo khác.
Mua xong, Vân Miên đứng dậy đi vào phòng bố mẹ, nhìn em trai nhỏ nằm trong nôi, lòng tràn đầy niềm vui.
Úc Mẫn Tĩnh vừa cho cậu bé bú sữa, nên giờ vẫn còn rất năng động, Vân Miên ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu bé.
“Vân Thịnh, chị là chị của em đây.” Vân Miên nghiêm túc nói, cố gắng để một đứa trẻ mới được một tháng tuổi hiểu lời mình.
“Chị có một bí mật nhỏ muốn nói với em.” Cô cúi xuống, nói nhỏ: “Chị rất thích một người, sau này muốn thi đỗ vào cùng trường đại học với anh ấy, em ủng hộ chị chứ?”
Đứa bé trên giường nghe vậy thì kích động đạp chân, miệng ậm ừ như muốn nói gì đó.
Vân Miên ngồi xuống, chọc vào má cậu bé: “Chị biết mà, Vân Thịnh của chúng ta nhất định ủng hộ chị.”
Đứa bé nằm trên giường không hiểu gì: “...?”
Úc Mẫn Tĩnh tựa vào đầu giường, nghe tiếng Vân Miên thì thầm, cười hỏi: “Hai chị em đang thì thầm gì đấy?”
“Không nói cho mẹ biết.” Vân Miên nghịch chuông trên nôi, cười giấu đi: “Đây là bí mật nhỏ giữa chúng con.”
Chuông kêu leng keng, Vân Thịnh kích động đạp chân, còn cười khanh khách.
---------
Vài năm sau, Vân Thịnh: “Ai cho phép anh ở bên chị em, đã qua sự đồng ý của em chưa?”
Hứa Khanh Niên bất lực nhìn Vân Miên, cô tự tin trả lời: “Năm đó không phải em đã đồng ý trên giường rồi sao?”
Vào thời điểm đó, Vân Thịnh chỉ là một em bé: “... Điều này cũng tính sao?”
---------
Lời tác giả:
Hoàn thành rồi, sao tôi cảm thấy tôi đã viết nhân vật nữ chính thành một người chỉ có tình yêu trong đầu vậy:0
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 29
10.0/10 từ 50 lượt.