Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 33
172@-
Vân Miên không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy Hứa Khanh Niên cau mày, tay gõ nhanh một hàng chữ rồi bỏ vào túi.
Cô thử hỏi: “Hứa Khanh Niên, anh cũng không thích kẹo sầu riêng sữa à?”
Thật ra câu hỏi này cũng vô nghĩa, rõ ràng Hứa Khanh Niên chỉ vì ăn viên kẹo này mà tâm trạng không tốt.
Lâu không thấy Hứa Khanh Niên trả lời, Vân Miên mím môi, như đứa trẻ làm sai, dũng cảm dùng tay chạm vào eo Hứa Khanh Niên: “Xin lỗi, em không biết đó là kẹo sầu riêng sữa. Lúc Cố Minh đưa cho em, em nhét hết vào túi mà không nhìn kỹ.”
Hứa Khanh Niên vẫn không nói gì, ánh sáng phía sau làm Vân Miên chỉ thấy anh cau mày, mặt trầm xuống.
Ánh đèn đường hai bên xuyên qua kẽ lá dày của cây long não, tạo thành những bóng cây loang lổ, Vân Miên cúi đầu nhìn mũi chân, không biết phải làm gì.
Hai người im lặng đi, cô thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, chợt nghĩ ra một cách: “Hứa Khanh Niên, anh đứng đây chờ em một chút.” Không đợi anh trả lời, cô đã chạy băng qua đường vào cửa hàng tiện lợi đó.
Hứa Khanh Niên đang nghĩ cách tìm lý do để vứt đống kẹo thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: “...”
Đúng lúc, anh cũng không cần lén lút vứt nữa.
Tránh để cô thấy lại nói anh nhỏ mọn.
Vân Miên ôm một hộp sữa chua dâu tây chạy tới, không chú ý thấy một chiếc xe điện đang chạy tới, may mà vẫn né được chiếc xe điện đó.
Gió thổi làm tóc dài của cô bay lên, tiếp theo là giọng nói sang sảng của người đi xe điện vang lên, trong đêm tĩnh lặng này đặc biệt rõ ràng: “Cô bé, vội gì thế, suýt nữa thì tông vào cô rồi.”
Vân Miên: “...”
“Xin lỗi ạ.” Vân Miên nhỏ giọng nói, người lái xe cũng không nói gì, tiếp tục chạy xe điện đi.
Hứa Khanh Niên từ bên kia đường sốt ruột chạy qua: “Em không sao chứ? Qua đường phải chú ý an toàn chứ.”
“… Không sao ạ.” Vân Miên đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.
“Em đi mua sữa chua à?” Hứa Khanh Niên cúi đầu thấy cô đang ôm chặt một hộp sữa chua, có chút buồn cười: “Thèm đến mức chạy nhanh vậy, anh tưởng em có việc gấp gì.”
Vân Miên lắc đầu, nhét hộp sữa chua vào tay anh, rồi ngước mắt nhìn: “Em mời anh uống, anh đừng giận nữa.”
Thì ra là để dỗ anh, Hứa Khanh Niên nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng nở nụ cười rõ rệt: “Ồ, thì ra là mua cho anh.” Sau đó anh cúi đầu, ghé sát tai Vân Miên nói: “Vậy anh rất vui.”
Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại cố tình ghé sát vào tai người ta, đã vậy còn thổi khí nữa.
Hứa Khanh Niên đúng như mong đợi thấy tai của người ấy từ trắng nõn trở nên đỏ bừng, rồi người ấy cất tiếng hờn dỗi: “Hứa Khanh Niên, anh, anh đừng có làm vậy.”
Giọng mềm mại, không có chút uy h**p nào, Hứa Khanh Niên đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, anh đứng thẳng người, khẽ hắng giọng: “Ừ, là anh l* m*ng.”
Sau đó anh cúi đầu nhìn vào hộp sữa chua, lật qua xem, là “Sữa chua vị dâu tây”.
Vân Miên không nhận ra mình đã phạm phải hai sai lầm trong một buổi tối, cô bị hành động của Hứa Khanh Niên làm cho xấu hổ đến mức không nói nên lời, gió mùa hè thổi nhẹ qua khuôn mặt cô.
Trên đường phố ít người qua lại, hai người cứ thế trò chuyện không đầu không đuôi.
Hứa Khanh Niên chậm rãi mở lời: “Vân Miên, em thấy mình thi đại học thế nào?”
“Cũng được ạ, chỉ ở mức bình thường thôi.”
“À, vậy em đã nghĩ sẽ đăng ký trường nào chưa?”
“Đại học Y ạ.” Nhận thấy ánh mắt Hứa Khanh Niên đang nhìn mình, Vân Miên chạm vào mặt: “Em thích ngành Lịch sử ở đó, em đã tra cứu tài liệu liên quan, so sánh thì thấy chuyên ngành ở đó tốt hơn.” Không muốn nói rằng một phần lý do là vì anh.
Hứa Khanh Niên: “Ừ, tốt lắm, hãy kiên trì với điều mình yêu thích.”
“Dạ.”
Hai người trò chuyện một lúc thì chuyển đề tài: “Vừa rồi Cố Minh tỏ tình với em à?”
Nói đến đây, Hứa Khanh Niên có chút bực bội, lông mày cũng mang chút không kiên nhẫn: “Em đồng ý với cậu ta rồi?”
Vân Miên bất ngờ nghe câu này, bị sặc nước: “Không! Sao có thể chứ!” Rồi cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đâu có thích cậu ấy.”
Người em thích, là anh đó.
“Ồ…” Hứa Khanh Niên hỏi tiếp, giọng rất tò mò: “Vậy từ chối thế nào, nói anh nghe xem.”
“Em nói,” Vân Miên cúi đầu, có chút ngượng ngùng: “Em nói em đã có người em thích rồi.”
Giọng nói cô lầm bầm, Hứa Khanh Niên không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Hử? Nói gì mà lắp bắp vậy?”
“…”
Vân Miên tức giận: “Không nghe rõ thì thôi!”
Ngốc quá! Cô không muốn nói thích anh trước mặt anh đâu!
-
Kết quả kỳ thi đại học được công bố như thường lệ vào lúc 0 giờ sáng ngày 25 tháng 6, mặc dù Vân Miên cảm thấy mình đã làm bài tốt, nhưng vẫn có chút lo lắng vô cớ.
Vì vậy cô mất ngủ vào đêm trước khi kết quả kỳ thi được công bố.
Cô không ngủ được, đành lên Weibo lướt xem truyện tranh, nhưng lòng vẫn không yên nên không thể tập trung được.
Vân Miên mở WeChat định trò chuyện với Mạnh Nịnh, thì phát hiện Hứa Khanh Niên đã đăng một trạng thái. Cô bấm vào xem, chỉ có hai dòng chữ ngắn gọn:
[Tâm hướng về phía trước, không ngại đường xa gian khó.
Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.]
Vân Miên nhìn mà bất giác thấy mắt nóng lên, sau đó cô bấm thích, để lại dấu vết mình đã xem.
Rồi cô thoát ra, suy nghĩ một lúc lại bình luận thêm một câu:
— Tối nay trăng đẹp quá, chúc ngủ ngon.
Vài giây sau, WeChat phát ra âm thanh ding dong, rồi tiếp tục đổ chuông, Vân Miên tưởng là Mạnh Nịnh nhắn tin, nhưng khi mở ra mới thấy là tin nhắn từ người được ghim.
Hứa Khanh Niên: [Khuya vậy mà còn chưa ngủ à?]
Hứa Khanh Niên: [Mất ngủ à?]
Hứa Khanh Niên: [Thấy tin nhắn thì trả lời 1.]
Vân Miên nhìn chuỗi tin nhắn của anh, mỉm cười trả lời số 1.
Đầu dây bên kia đang nhập...
Một lúc lâu không thấy tin nhắn đến, có lẽ do đồng hồ sinh học, Vân Miên đột nhiên thấy buồn ngủ, nên để điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống giường và mơ màng ngủ. Lần tỉnh dậy tiếp theo là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đưa tay với lấy, híp mắt lại, không nhìn xem là ai gọi video mà đã bấm chấp nhận.
“... Alo, ai đấy? Nửa đêm không ngủ à?” Giọng Vân Miên rất bực bội, âm thanh rầu rĩ: “Không nói gì? Không nói gì thì tôi cúp máy đấy!”
Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay lên, bấm mãi mà không chạm được nút cúp máy màu đỏ, đành mặc kệ, rồi lăn ra ngủ tiếp, hơi thở nhẹ nhàng truyền qua màn hình đến tai Hứa Khanh Niên.
Hứa Khanh Niên ở đầu dây bên kia: “...”
Ban đầu anh còn lo cô sẽ vì kết quả mà thức suốt đêm nên đã chuẩn bị sẵn sàng để trò chuyện video cùng cô, kết quả người đó lại ngủ rất ngon.
Hứa Khanh Niên nhìn chằm chằm trần nhà trống, nghe tiếng thở của cô bên tai, lòng thấy ngứa ngáy kỳ lạ, cô gái anh thích sao ngay cả hơi thở cũng dễ thương như vậy.
Anh nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói với màn hình bên kia: “Ngủ ngon.”
.
Sáng hôm sau, Vân Miên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, đêm qua cô chờ tin nhắn của Hứa Khanh Niên, không biết từ khi nào đã mơ màng ngủ thiếp đi, không thể phủ nhận là cô ngủ rất ngon.
“Mạnh Nịnh, có chuyện gì thế?” Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ, Vân Miên không muốn dậy, nằm trên giường suy nghĩ, hôm nay có lẽ là một ngày đẹp trời.
“Ái chà, giọng nói lười biếng lúc sáng sớm này là định quyến rũ ai đấy?” Giọng Mạnh Nịnh trong trẻo, có chút trêu chọc, Vân Miên đưa điện thoại ra xa tai một chút: “Cậu nói gì vậy?”
“Khụ khụ, nói chuyện chính, cậu đã tra điểm chưa?”
Ánh mắt Vân Miên lập tức trở nên tỉnh táo: “Tớ quên mất, chưa tra.”
Mạnh Nịnh thở dài: “Vân Miên, cậu thật là vô tư. Cậu đoán tớ được bao nhiêu điểm?”
“Không biết nữa, năm trăm sáu mươi mấy?”
Giọng Mạnh Nịnh rất phấn khích: “Gần đúng! 568 điểm, tớ nhìn thấy mà còn ngạc nhiên! Đây thật sự là điểm tớ có thể đạt được sao!”
Vân Miên cũng cảm thấy rất vui mừng cho cô ấy: “Giỏi quá!”
“Ừ, cậu cũng nhanh tra đi.” Hai người nói chuyện một lúc thì giọng Mạnh Nịnh đột nhiên trở nên không tốt, vội vàng nói tạm biệt rồi cúp máy. Vân Miên thoát khỏi khung chat với cô ấy, bấm vào khung chat với Hứa Khanh Niên.
Tối qua anh không trả lời, Vân Miên nhìn thấy thời gian trò chuyện là 521 phút thì kinh ngạc.
Sao lại thế?
521 phút, tức là hai người đã trò chuyện gần 8 tiếng 41 phút, cô đã ngủ lúc hơn 11 giờ đêm qua mà.
Vậy anh gọi video lúc nào?
Ôi, không đúng, trong đầu cô chợt lóe lên vài mảnh ký ức, đêm qua khoảng nửa đêm có người gọi video cho cô...
Không thể nào!
Người gọi đêm qua là Hứa Khanh Niên!!!
Aaaaa!!!
Cô chỉ nhớ mình rất buồn ngủ, bấm mãi không được nút cúp máy màu đỏ, không ngờ!!!
Mình có ngáy không nhỉ?
Chắc là không.
Ừ!
Còn nữa, dù mình không tỉnh táo, nhưng Hứa Khanh Niên hoàn toàn có thể cúp máy mà!!
Vân Miên cố tỏ ra bình tĩnh, mặt nóng bừng, cô vẫy tay quạt gió, cố gắng giảm bớt sự ngượng ngùng trong lòng.
Cô định nhắn tin chào buổi sáng cho Hứa Khanh Niên, nhưng đầu óc mơ màng lại bấm nhầm vào cuộc gọi video, vài giây sau, khuôn mặt Hứa Khanh Niên hiện ra trước mặt cô.
Chàng trai có làn da trắng, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhưng rất quyến rũ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt màu cà phê nhạt của anh càng thêm rõ ràng và đẹp đẽ.
Dường như anh vừa tập thể dục xong, mồ hôi trên trán chảy dọc theo đường viền hàm rõ ràng xuống yết hầu đang chuyển động.
Sáng sớm đã để cô nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy, thật sự ổn chứ?!
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của chàng trai khẽ mở: “Em là con sâu lười à, sao giờ mới dậy?”
A! Cô sắp ngất mất rồi!
Vân Miên giữ chặt mũi sắp phun ra máu, ngơ ngác hỏi: “Hứa Khanh Niên, anh vừa tập thể dục xong à?”
“Ừ, muốn xuống ăn sáng không?”
Nghe vậy, có vẻ anh đang ở quán ăn sáng dưới khu nhà?
Cô trả lời nhanh hơn suy nghĩ: “Muốn! Anh đợi em.”
Hứa Khanh Niên vui vẻ nhướng mày: “Được, anh đợi em, từ từ thôi, không vội.”
“Dạ.”
.
“Hứa Khanh Niên!” Hứa Khanh Niên đang đứng ở cổng tiểu khu chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại thì thấy Vân Miên đang chạy tới, anh nhét điện thoại vào túi áo: “Không phải nói từ từ thôi sao, vội gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Miên vì chạy mà ửng đỏ, lúc này lại đỏ thêm chút nữa, cô lén liếc nhìn anh.
Chẳng phải vì anh đứng đây sao?
Vân Miên: “... Đi thôi, em muốn ăn hoành thánh và xíu mại ở quán đó.”
Hứa Khanh Niên có vẻ rất vui, khẽ gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Cho đến khi kết thúc bữa sáng, Hứa Khanh Niên cũng không nhắc đến chuyện gọi video đêm qua, Vân Miên cũng không tiện mở lời, đây cũng coi như một trong những sự kiện xấu hổ của cô rồi.
Vân Miên vừa mở cửa về nhà và ngồi xuống ghế sô pha, Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh lập tức ngồi vào, máy tính để trên bàn trà, ba người đều căng thẳng.
Vân Bình: “Vân Miên, thư giãn nào, dù có thi không tốt, mẹ và bố cũng không trách con đâu.”
Úc Mẫn Tĩnh: “Có bố mẹ nào lại trù con mình vậy không?”
Vân Bình: “Phù phù phù, bố rút lại lời nói. Vân Miên chắc chắn sẽ thi tốt.”
Vân Miên: “... Bố, bố nói đúng lắm, nhưng bố có thể đừng rung chân được không?”
Vân Bình: “... Con bé này, sao lại nói bố thế?”
Lúc này người tra điểm chắc không nhiều, nhưng vẫn hơi lag.
Vân Miên thoát ra rồi đăng nhập lại một lần mới vào được, kết quả kỳ thi hiện ra, cô nhìn thấy điểm thì ngây người một lúc.
Vân Bình: “621 điểm, giỏi lắm Vân Miên à!”
Úc Mẫn Tĩnh xúc động đến rơi nước mắt, ôm chặt cô: “Nỗ lực không uổng phí.”
Vân Miên cũng hơi cay mũi, ôm Úc Mẫn Tĩnh, tựa đầu vào vai mẹ: “Dạ!”
Buổi tối, cả nhà ăn mừng kết quả thi của Vân Miên, Vân Bình đã nấu một bữa ăn ngon.
Nhưng Vân Miên nhìn vào bát canh sườn ngô, cá sốt chua ngọt, sườn sốt chua ngọt và nhiều món khác, nếu không nhớ nhầm thì đây đều là món mẹ thích.
Quả nhiên như người ta nói, ba mẹ là tình yêu thật sự, con cái là sự cố.
Vân Miên ôm chặt cậu em nhỏ bên cạnh, tiểu Vân Thịnh: “Rốt cuộc vẫn là bỏ lỡ mất.”
Tiểu Vân Thịnh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết chị gái yêu quý ôm mình: “Chị ơi, chị ơi” Cậu bé cố gắng nói chuyện với cô, Vân Miên gật đầu: “Em cũng thấy chị nói đúng chứ?”
Giọng của Vân Bình vang lên trong bếp: “Được rồi hai diễn viên nhỏ. Vân Miên, lại đây bưng đồ ăn.”
Vân Miên khẽ gãi mũi Tiểu Vân Thịnh, chọc cho đứa bé cười khúc khích rồi đứng dậy: “Đến đây ạ!”
-
Người ta đều nói kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học phải tận dụng tốt, vì sẽ không còn kỳ nghỉ nào dài như thế nữa.
Ngoài hai ngày đầu tiên ra ngoài, thì sau đó Vân Miên vẫn luôn ở nhà, gần như mốc meo.
Kỳ nghỉ ba tháng, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài, thời gian thoáng cái đã hết.
Cô nhận được thư trúng tuyển vào Đại học Y một cách suôn sẻ, trường đại học của Mạnh Nịnh chỉ cách Đại học Y hai con phố, còn Trình Gia Gia đăng ký Đại học Z với Trì Hoài. Một buổi tối khi nói chuyện với Phương Tĩnh, cô tình cờ biết cô ấy cũng đỗ vào Đại học Y, có điều là chuyên ngành Tiếng Anh, nhưng Vân Miên cũng rất vui.
Thời tiết ở thành phố Duyên vào tháng Chín thay đổi liên lục, hôm trước còn mưa rả rích, hôm sau mặt trời lại treo cao, chiếu sáng gay gắt xuống mặt đất. Ngày Vân Miên đến trường báo danh, Vân Bình đã lái xe đưa cô đến cổng trường đại học, Vân Miên kiên quyết không cho Vân Bình vào trong.
“Con đã là sinh viên đại học rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.” Vân Miên dịu dàng an ủi bố mình: “Bố không cần vào đâu ạ.”
Quả nhiên Vân Bình tỏ vẻ tổn thương, Vân Miên nắm chặt tay kéo vali, không cho ông ấy cơ hội nói chuyện: “Bố, con vào đây! Tạm biệt!”
Vân Bình với bụng đầy lời chưa nói: “...”
Thật đúng là con gái lớn không thuộc về bố.
.
Khuôn viên Đại học Y rất rộng lớn, Vân Miên đẩy vali từ từ đi tới chỗ báo danh cho sinh viên mới, xung quanh cũng có nhiều tân sinh viên tự mình đến báo danh.
Vân Miên hít thở không khí trong lành của khuôn viên trường, tâm trạng vô cùng tuyệt vời.
Không biết từ lúc nào đã có người bước đến từ phía sau, một chàng trai khá đẹp trai mặc áo thun ngắn tay nhiều màu sắc đứng chặn trước mặt cô, gãi đầu: “Đàn em? Có thể cho anh…”
Vân Miên bị buộc phải dừng lại, ngẩng đầu lên từ chối: “Xin lỗi anh, em không làm thẻ.”
“...”
Chàng trai mặc áo thun sặc sỡ nói: “Anh không phải bán thẻ, ý anh là có thể thêm WeChat được không?”
Vân Miên càng lạnh lùng: “Ồ, không thêm.”
Chàng trai áo thun sặc sỡ rõ ràng không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, ngẩn ra một lúc, vẫn không cam lòng: “Vậy thêm QQ nhé?”
“Không có QQ.” Giọng Vân Miên vẫn lạnh lùng: “Giờ anh có thể để em đi chưa?”
“...”
Chàng trai không nói gì, Vân Miên đẩy vali vòng qua anh ta, đi thẳng tới chỗ báo danh tân sinh viên. Chàng trai đứng ngây ra tại chỗ, rồi gọi cô: “Vậy đàn em, có thể cho anh biết tên của em không?”
Vân Miên tăng tốc, vẫn không để ý đến anh ta, thật phiền phức.
Chỗ báo danh tân sinh viên rất ồn ào, mấy cái dù che nắng đều chật kín người, nhờ thị lực tốt nên Vân Miên đã nhìn thấy chỗ báo danh của khoa Lịch sử.
Cô kéo vali tới đó, xếp hàng điền thông tin.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, cô cầm đồ đi về ký túc xá, qua một khu rừng nhỏ, đến toà nhà Nam Đình.
Một tay Vân Miên ôm quân phục, một tay cầm vali, suy nghĩ làm sao để leo lên tầng 8.
Biết thế đã nhờ bố đến, Vân Miên thở dài, nghĩ rằng chi bằng mang vali lên trước, rồi quay lại lấy mấy thứ lặt vặt này.
“Đến cũng không nói một tiếng, để anh ra đón em.” Giọng nói bất ngờ xuất hiện, Vân Miên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt đầy ngạc nhiên vui mừng: “Hứa Khanh Niên! Không phải hai ngày nữa anh mới bắt đầu học sao?”
Hứa Khanh Niên không tiện nói, anh vừa đứng đây quan sát cô một lúc lâu, vốn tưởng rằng Vân Miên ngại không gọi anh giúp, nhưng hóa ra cô hoàn toàn không thấy anh.
“Để anh giúp.” Anh vươn tay kéo vali của cô, động tác đột ngột, vô tình chạm vào tay Vân Miên, chỉ thấy cô rụt tay lại ngay.
Giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi.
“...”
Những người đứng không xa trong rừng nhỏ như Hứa Qua: “......”
“Thấy chưa, tớ đã bảo Hứa Khanh Niên không chịu nổi mà giúp đỡ người ta mà.” Hứa Qua rít lên một tiếng, vẻ mặt tám chuyện: “Nhưng sao mình cảm thấy cô gái đó trông quen quen nhỉ?”
Khi cô gái quay lại, Hứa Qua nhìn rõ mặt cô: “Đợi đã, đây không phải là cô gái trên màn hình khóa của Hứa Khanh Niên sao?!”
Lý Dương khoác vai anh ấy, nghe vậy thì xoa cằm: “Cậu chắc không nhìn nhầm chứ?”
“Sao có thể chứ, cậu đang nghi ngờ thị lực 5.3 của tớ à?”
“Không đúng, sao cậu biết màn hình khóa của Hứa Khanh Niên trông thế nào, còn nhớ rõ mặt cô gái đó? Chậc chậc, Hứa Khanh Niên mà biết, không đánh cậu chết mới lạ.”
Hứa Qua đảo mắt: “... Tớ vô tình thấy, được chưa?”
Nhìn cảnh Hứa Khanh Niên kéo vali vào toà nhà, còn cô gái ngoan ngoãn theo sau, radar ghép đôi của Hứa Qua lại kêu lên: “Mình có cảm giác hai người này... có khả năng thành đôi.”
------
Lời tác giả:
Đúng vậy, Hứa Qua, đúng như cậu nghĩ đó (nháy mắt điên cuồng)
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Vân Miên không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy Hứa Khanh Niên cau mày, tay gõ nhanh một hàng chữ rồi bỏ vào túi.
Cô thử hỏi: “Hứa Khanh Niên, anh cũng không thích kẹo sầu riêng sữa à?”
Thật ra câu hỏi này cũng vô nghĩa, rõ ràng Hứa Khanh Niên chỉ vì ăn viên kẹo này mà tâm trạng không tốt.
Lâu không thấy Hứa Khanh Niên trả lời, Vân Miên mím môi, như đứa trẻ làm sai, dũng cảm dùng tay chạm vào eo Hứa Khanh Niên: “Xin lỗi, em không biết đó là kẹo sầu riêng sữa. Lúc Cố Minh đưa cho em, em nhét hết vào túi mà không nhìn kỹ.”
Hứa Khanh Niên vẫn không nói gì, ánh sáng phía sau làm Vân Miên chỉ thấy anh cau mày, mặt trầm xuống.
Ánh đèn đường hai bên xuyên qua kẽ lá dày của cây long não, tạo thành những bóng cây loang lổ, Vân Miên cúi đầu nhìn mũi chân, không biết phải làm gì.
Hai người im lặng đi, cô thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, chợt nghĩ ra một cách: “Hứa Khanh Niên, anh đứng đây chờ em một chút.” Không đợi anh trả lời, cô đã chạy băng qua đường vào cửa hàng tiện lợi đó.
Hứa Khanh Niên đang nghĩ cách tìm lý do để vứt đống kẹo thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: “...”
Đúng lúc, anh cũng không cần lén lút vứt nữa.
Tránh để cô thấy lại nói anh nhỏ mọn.
Vân Miên ôm một hộp sữa chua dâu tây chạy tới, không chú ý thấy một chiếc xe điện đang chạy tới, may mà vẫn né được chiếc xe điện đó.
Gió thổi làm tóc dài của cô bay lên, tiếp theo là giọng nói sang sảng của người đi xe điện vang lên, trong đêm tĩnh lặng này đặc biệt rõ ràng: “Cô bé, vội gì thế, suýt nữa thì tông vào cô rồi.”
Vân Miên: “...”
“Xin lỗi ạ.” Vân Miên nhỏ giọng nói, người lái xe cũng không nói gì, tiếp tục chạy xe điện đi.
Hứa Khanh Niên từ bên kia đường sốt ruột chạy qua: “Em không sao chứ? Qua đường phải chú ý an toàn chứ.”
“… Không sao ạ.” Vân Miên đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.
“Em đi mua sữa chua à?” Hứa Khanh Niên cúi đầu thấy cô đang ôm chặt một hộp sữa chua, có chút buồn cười: “Thèm đến mức chạy nhanh vậy, anh tưởng em có việc gấp gì.”
Vân Miên lắc đầu, nhét hộp sữa chua vào tay anh, rồi ngước mắt nhìn: “Em mời anh uống, anh đừng giận nữa.”
Thì ra là để dỗ anh, Hứa Khanh Niên nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng nở nụ cười rõ rệt: “Ồ, thì ra là mua cho anh.” Sau đó anh cúi đầu, ghé sát tai Vân Miên nói: “Vậy anh rất vui.”
Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại cố tình ghé sát vào tai người ta, đã vậy còn thổi khí nữa.
Hứa Khanh Niên đúng như mong đợi thấy tai của người ấy từ trắng nõn trở nên đỏ bừng, rồi người ấy cất tiếng hờn dỗi: “Hứa Khanh Niên, anh, anh đừng có làm vậy.”
Giọng mềm mại, không có chút uy h**p nào, Hứa Khanh Niên đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, anh đứng thẳng người, khẽ hắng giọng: “Ừ, là anh l* m*ng.”
Sau đó anh cúi đầu nhìn vào hộp sữa chua, lật qua xem, là “Sữa chua vị dâu tây”.
Vân Miên không nhận ra mình đã phạm phải hai sai lầm trong một buổi tối, cô bị hành động của Hứa Khanh Niên làm cho xấu hổ đến mức không nói nên lời, gió mùa hè thổi nhẹ qua khuôn mặt cô.
Trên đường phố ít người qua lại, hai người cứ thế trò chuyện không đầu không đuôi.
Hứa Khanh Niên chậm rãi mở lời: “Vân Miên, em thấy mình thi đại học thế nào?”
“Cũng được ạ, chỉ ở mức bình thường thôi.”
“À, vậy em đã nghĩ sẽ đăng ký trường nào chưa?”
“Đại học Y ạ.” Nhận thấy ánh mắt Hứa Khanh Niên đang nhìn mình, Vân Miên chạm vào mặt: “Em thích ngành Lịch sử ở đó, em đã tra cứu tài liệu liên quan, so sánh thì thấy chuyên ngành ở đó tốt hơn.” Không muốn nói rằng một phần lý do là vì anh.
Hứa Khanh Niên: “Ừ, tốt lắm, hãy kiên trì với điều mình yêu thích.”
“Dạ.”
Hai người trò chuyện một lúc thì chuyển đề tài: “Vừa rồi Cố Minh tỏ tình với em à?”
Nói đến đây, Hứa Khanh Niên có chút bực bội, lông mày cũng mang chút không kiên nhẫn: “Em đồng ý với cậu ta rồi?”
Vân Miên bất ngờ nghe câu này, bị sặc nước: “Không! Sao có thể chứ!” Rồi cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đâu có thích cậu ấy.”
Người em thích, là anh đó.
“Ồ…” Hứa Khanh Niên hỏi tiếp, giọng rất tò mò: “Vậy từ chối thế nào, nói anh nghe xem.”
“Em nói,” Vân Miên cúi đầu, có chút ngượng ngùng: “Em nói em đã có người em thích rồi.”
Giọng nói cô lầm bầm, Hứa Khanh Niên không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Hử? Nói gì mà lắp bắp vậy?”
“…”
Vân Miên tức giận: “Không nghe rõ thì thôi!”
Ngốc quá! Cô không muốn nói thích anh trước mặt anh đâu!
-
Kết quả kỳ thi đại học được công bố như thường lệ vào lúc 0 giờ sáng ngày 25 tháng 6, mặc dù Vân Miên cảm thấy mình đã làm bài tốt, nhưng vẫn có chút lo lắng vô cớ.
Vì vậy cô mất ngủ vào đêm trước khi kết quả kỳ thi được công bố.
Cô không ngủ được, đành lên Weibo lướt xem truyện tranh, nhưng lòng vẫn không yên nên không thể tập trung được.
Vân Miên mở WeChat định trò chuyện với Mạnh Nịnh, thì phát hiện Hứa Khanh Niên đã đăng một trạng thái. Cô bấm vào xem, chỉ có hai dòng chữ ngắn gọn:
[Tâm hướng về phía trước, không ngại đường xa gian khó.
Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.]
Vân Miên nhìn mà bất giác thấy mắt nóng lên, sau đó cô bấm thích, để lại dấu vết mình đã xem.
Rồi cô thoát ra, suy nghĩ một lúc lại bình luận thêm một câu:
— Tối nay trăng đẹp quá, chúc ngủ ngon.
Vài giây sau, WeChat phát ra âm thanh ding dong, rồi tiếp tục đổ chuông, Vân Miên tưởng là Mạnh Nịnh nhắn tin, nhưng khi mở ra mới thấy là tin nhắn từ người được ghim.
Hứa Khanh Niên: [Khuya vậy mà còn chưa ngủ à?]
Hứa Khanh Niên: [Mất ngủ à?]
Hứa Khanh Niên: [Thấy tin nhắn thì trả lời 1.]
Vân Miên nhìn chuỗi tin nhắn của anh, mỉm cười trả lời số 1.
Đầu dây bên kia đang nhập...
Một lúc lâu không thấy tin nhắn đến, có lẽ do đồng hồ sinh học, Vân Miên đột nhiên thấy buồn ngủ, nên để điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống giường và mơ màng ngủ. Lần tỉnh dậy tiếp theo là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đưa tay với lấy, híp mắt lại, không nhìn xem là ai gọi video mà đã bấm chấp nhận.
“... Alo, ai đấy? Nửa đêm không ngủ à?” Giọng Vân Miên rất bực bội, âm thanh rầu rĩ: “Không nói gì? Không nói gì thì tôi cúp máy đấy!”
Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay lên, bấm mãi mà không chạm được nút cúp máy màu đỏ, đành mặc kệ, rồi lăn ra ngủ tiếp, hơi thở nhẹ nhàng truyền qua màn hình đến tai Hứa Khanh Niên.
Hứa Khanh Niên ở đầu dây bên kia: “...”
Ban đầu anh còn lo cô sẽ vì kết quả mà thức suốt đêm nên đã chuẩn bị sẵn sàng để trò chuyện video cùng cô, kết quả người đó lại ngủ rất ngon.
Hứa Khanh Niên nhìn chằm chằm trần nhà trống, nghe tiếng thở của cô bên tai, lòng thấy ngứa ngáy kỳ lạ, cô gái anh thích sao ngay cả hơi thở cũng dễ thương như vậy.
Anh nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói với màn hình bên kia: “Ngủ ngon.”
.
Sáng hôm sau, Vân Miên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, đêm qua cô chờ tin nhắn của Hứa Khanh Niên, không biết từ khi nào đã mơ màng ngủ thiếp đi, không thể phủ nhận là cô ngủ rất ngon.
“Mạnh Nịnh, có chuyện gì thế?” Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ, Vân Miên không muốn dậy, nằm trên giường suy nghĩ, hôm nay có lẽ là một ngày đẹp trời.
“Ái chà, giọng nói lười biếng lúc sáng sớm này là định quyến rũ ai đấy?” Giọng Mạnh Nịnh trong trẻo, có chút trêu chọc, Vân Miên đưa điện thoại ra xa tai một chút: “Cậu nói gì vậy?”
“Khụ khụ, nói chuyện chính, cậu đã tra điểm chưa?”
Ánh mắt Vân Miên lập tức trở nên tỉnh táo: “Tớ quên mất, chưa tra.”
Mạnh Nịnh thở dài: “Vân Miên, cậu thật là vô tư. Cậu đoán tớ được bao nhiêu điểm?”
“Không biết nữa, năm trăm sáu mươi mấy?”
Giọng Mạnh Nịnh rất phấn khích: “Gần đúng! 568 điểm, tớ nhìn thấy mà còn ngạc nhiên! Đây thật sự là điểm tớ có thể đạt được sao!”
Vân Miên cũng cảm thấy rất vui mừng cho cô ấy: “Giỏi quá!”
“Ừ, cậu cũng nhanh tra đi.” Hai người nói chuyện một lúc thì giọng Mạnh Nịnh đột nhiên trở nên không tốt, vội vàng nói tạm biệt rồi cúp máy. Vân Miên thoát khỏi khung chat với cô ấy, bấm vào khung chat với Hứa Khanh Niên.
Tối qua anh không trả lời, Vân Miên nhìn thấy thời gian trò chuyện là 521 phút thì kinh ngạc.
Sao lại thế?
521 phút, tức là hai người đã trò chuyện gần 8 tiếng 41 phút, cô đã ngủ lúc hơn 11 giờ đêm qua mà.
Vậy anh gọi video lúc nào?
Ôi, không đúng, trong đầu cô chợt lóe lên vài mảnh ký ức, đêm qua khoảng nửa đêm có người gọi video cho cô...
Không thể nào!
Người gọi đêm qua là Hứa Khanh Niên!!!
Aaaaa!!!
Cô chỉ nhớ mình rất buồn ngủ, bấm mãi không được nút cúp máy màu đỏ, không ngờ!!!
Mình có ngáy không nhỉ?
Chắc là không.
Ừ!
Còn nữa, dù mình không tỉnh táo, nhưng Hứa Khanh Niên hoàn toàn có thể cúp máy mà!!
Vân Miên cố tỏ ra bình tĩnh, mặt nóng bừng, cô vẫy tay quạt gió, cố gắng giảm bớt sự ngượng ngùng trong lòng.
Cô định nhắn tin chào buổi sáng cho Hứa Khanh Niên, nhưng đầu óc mơ màng lại bấm nhầm vào cuộc gọi video, vài giây sau, khuôn mặt Hứa Khanh Niên hiện ra trước mặt cô.
Chàng trai có làn da trắng, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhưng rất quyến rũ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt màu cà phê nhạt của anh càng thêm rõ ràng và đẹp đẽ.
Dường như anh vừa tập thể dục xong, mồ hôi trên trán chảy dọc theo đường viền hàm rõ ràng xuống yết hầu đang chuyển động.
Sáng sớm đã để cô nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy, thật sự ổn chứ?!
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của chàng trai khẽ mở: “Em là con sâu lười à, sao giờ mới dậy?”
A! Cô sắp ngất mất rồi!
Vân Miên giữ chặt mũi sắp phun ra máu, ngơ ngác hỏi: “Hứa Khanh Niên, anh vừa tập thể dục xong à?”
“Ừ, muốn xuống ăn sáng không?”
Nghe vậy, có vẻ anh đang ở quán ăn sáng dưới khu nhà?
Cô trả lời nhanh hơn suy nghĩ: “Muốn! Anh đợi em.”
Hứa Khanh Niên vui vẻ nhướng mày: “Được, anh đợi em, từ từ thôi, không vội.”
“Dạ.”
.
“Hứa Khanh Niên!” Hứa Khanh Niên đang đứng ở cổng tiểu khu chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại thì thấy Vân Miên đang chạy tới, anh nhét điện thoại vào túi áo: “Không phải nói từ từ thôi sao, vội gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Miên vì chạy mà ửng đỏ, lúc này lại đỏ thêm chút nữa, cô lén liếc nhìn anh.
Chẳng phải vì anh đứng đây sao?
Vân Miên: “... Đi thôi, em muốn ăn hoành thánh và xíu mại ở quán đó.”
Hứa Khanh Niên có vẻ rất vui, khẽ gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Cho đến khi kết thúc bữa sáng, Hứa Khanh Niên cũng không nhắc đến chuyện gọi video đêm qua, Vân Miên cũng không tiện mở lời, đây cũng coi như một trong những sự kiện xấu hổ của cô rồi.
Vân Miên vừa mở cửa về nhà và ngồi xuống ghế sô pha, Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh lập tức ngồi vào, máy tính để trên bàn trà, ba người đều căng thẳng.
Vân Bình: “Vân Miên, thư giãn nào, dù có thi không tốt, mẹ và bố cũng không trách con đâu.”
Úc Mẫn Tĩnh: “Có bố mẹ nào lại trù con mình vậy không?”
Vân Bình: “Phù phù phù, bố rút lại lời nói. Vân Miên chắc chắn sẽ thi tốt.”
Vân Miên: “... Bố, bố nói đúng lắm, nhưng bố có thể đừng rung chân được không?”
Vân Bình: “... Con bé này, sao lại nói bố thế?”
Lúc này người tra điểm chắc không nhiều, nhưng vẫn hơi lag.
Vân Miên thoát ra rồi đăng nhập lại một lần mới vào được, kết quả kỳ thi hiện ra, cô nhìn thấy điểm thì ngây người một lúc.
Vân Bình: “621 điểm, giỏi lắm Vân Miên à!”
Úc Mẫn Tĩnh xúc động đến rơi nước mắt, ôm chặt cô: “Nỗ lực không uổng phí.”
Vân Miên cũng hơi cay mũi, ôm Úc Mẫn Tĩnh, tựa đầu vào vai mẹ: “Dạ!”
Buổi tối, cả nhà ăn mừng kết quả thi của Vân Miên, Vân Bình đã nấu một bữa ăn ngon.
Nhưng Vân Miên nhìn vào bát canh sườn ngô, cá sốt chua ngọt, sườn sốt chua ngọt và nhiều món khác, nếu không nhớ nhầm thì đây đều là món mẹ thích.
Quả nhiên như người ta nói, ba mẹ là tình yêu thật sự, con cái là sự cố.
Vân Miên ôm chặt cậu em nhỏ bên cạnh, tiểu Vân Thịnh: “Rốt cuộc vẫn là bỏ lỡ mất.”
Tiểu Vân Thịnh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết chị gái yêu quý ôm mình: “Chị ơi, chị ơi” Cậu bé cố gắng nói chuyện với cô, Vân Miên gật đầu: “Em cũng thấy chị nói đúng chứ?”
Giọng của Vân Bình vang lên trong bếp: “Được rồi hai diễn viên nhỏ. Vân Miên, lại đây bưng đồ ăn.”
Vân Miên khẽ gãi mũi Tiểu Vân Thịnh, chọc cho đứa bé cười khúc khích rồi đứng dậy: “Đến đây ạ!”
-
Người ta đều nói kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học phải tận dụng tốt, vì sẽ không còn kỳ nghỉ nào dài như thế nữa.
Ngoài hai ngày đầu tiên ra ngoài, thì sau đó Vân Miên vẫn luôn ở nhà, gần như mốc meo.
Kỳ nghỉ ba tháng, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài, thời gian thoáng cái đã hết.
Cô nhận được thư trúng tuyển vào Đại học Y một cách suôn sẻ, trường đại học của Mạnh Nịnh chỉ cách Đại học Y hai con phố, còn Trình Gia Gia đăng ký Đại học Z với Trì Hoài. Một buổi tối khi nói chuyện với Phương Tĩnh, cô tình cờ biết cô ấy cũng đỗ vào Đại học Y, có điều là chuyên ngành Tiếng Anh, nhưng Vân Miên cũng rất vui.
Thời tiết ở thành phố Duyên vào tháng Chín thay đổi liên lục, hôm trước còn mưa rả rích, hôm sau mặt trời lại treo cao, chiếu sáng gay gắt xuống mặt đất. Ngày Vân Miên đến trường báo danh, Vân Bình đã lái xe đưa cô đến cổng trường đại học, Vân Miên kiên quyết không cho Vân Bình vào trong.
“Con đã là sinh viên đại học rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.” Vân Miên dịu dàng an ủi bố mình: “Bố không cần vào đâu ạ.”
Quả nhiên Vân Bình tỏ vẻ tổn thương, Vân Miên nắm chặt tay kéo vali, không cho ông ấy cơ hội nói chuyện: “Bố, con vào đây! Tạm biệt!”
Vân Bình với bụng đầy lời chưa nói: “...”
Thật đúng là con gái lớn không thuộc về bố.
.
Khuôn viên Đại học Y rất rộng lớn, Vân Miên đẩy vali từ từ đi tới chỗ báo danh cho sinh viên mới, xung quanh cũng có nhiều tân sinh viên tự mình đến báo danh.
Vân Miên hít thở không khí trong lành của khuôn viên trường, tâm trạng vô cùng tuyệt vời.
Không biết từ lúc nào đã có người bước đến từ phía sau, một chàng trai khá đẹp trai mặc áo thun ngắn tay nhiều màu sắc đứng chặn trước mặt cô, gãi đầu: “Đàn em? Có thể cho anh…”
Vân Miên bị buộc phải dừng lại, ngẩng đầu lên từ chối: “Xin lỗi anh, em không làm thẻ.”
“...”
Chàng trai mặc áo thun sặc sỡ nói: “Anh không phải bán thẻ, ý anh là có thể thêm WeChat được không?”
Vân Miên càng lạnh lùng: “Ồ, không thêm.”
Chàng trai áo thun sặc sỡ rõ ràng không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, ngẩn ra một lúc, vẫn không cam lòng: “Vậy thêm QQ nhé?”
“Không có QQ.” Giọng Vân Miên vẫn lạnh lùng: “Giờ anh có thể để em đi chưa?”
“...”
Chàng trai không nói gì, Vân Miên đẩy vali vòng qua anh ta, đi thẳng tới chỗ báo danh tân sinh viên. Chàng trai đứng ngây ra tại chỗ, rồi gọi cô: “Vậy đàn em, có thể cho anh biết tên của em không?”
Vân Miên tăng tốc, vẫn không để ý đến anh ta, thật phiền phức.
Chỗ báo danh tân sinh viên rất ồn ào, mấy cái dù che nắng đều chật kín người, nhờ thị lực tốt nên Vân Miên đã nhìn thấy chỗ báo danh của khoa Lịch sử.
Cô kéo vali tới đó, xếp hàng điền thông tin.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, cô cầm đồ đi về ký túc xá, qua một khu rừng nhỏ, đến toà nhà Nam Đình.
Một tay Vân Miên ôm quân phục, một tay cầm vali, suy nghĩ làm sao để leo lên tầng 8.
Biết thế đã nhờ bố đến, Vân Miên thở dài, nghĩ rằng chi bằng mang vali lên trước, rồi quay lại lấy mấy thứ lặt vặt này.
“Đến cũng không nói một tiếng, để anh ra đón em.” Giọng nói bất ngờ xuất hiện, Vân Miên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt đầy ngạc nhiên vui mừng: “Hứa Khanh Niên! Không phải hai ngày nữa anh mới bắt đầu học sao?”
Hứa Khanh Niên không tiện nói, anh vừa đứng đây quan sát cô một lúc lâu, vốn tưởng rằng Vân Miên ngại không gọi anh giúp, nhưng hóa ra cô hoàn toàn không thấy anh.
“Để anh giúp.” Anh vươn tay kéo vali của cô, động tác đột ngột, vô tình chạm vào tay Vân Miên, chỉ thấy cô rụt tay lại ngay.
Giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi.
“...”
Những người đứng không xa trong rừng nhỏ như Hứa Qua: “......”
“Thấy chưa, tớ đã bảo Hứa Khanh Niên không chịu nổi mà giúp đỡ người ta mà.” Hứa Qua rít lên một tiếng, vẻ mặt tám chuyện: “Nhưng sao mình cảm thấy cô gái đó trông quen quen nhỉ?”
Khi cô gái quay lại, Hứa Qua nhìn rõ mặt cô: “Đợi đã, đây không phải là cô gái trên màn hình khóa của Hứa Khanh Niên sao?!”
Lý Dương khoác vai anh ấy, nghe vậy thì xoa cằm: “Cậu chắc không nhìn nhầm chứ?”
“Sao có thể chứ, cậu đang nghi ngờ thị lực 5.3 của tớ à?”
“Không đúng, sao cậu biết màn hình khóa của Hứa Khanh Niên trông thế nào, còn nhớ rõ mặt cô gái đó? Chậc chậc, Hứa Khanh Niên mà biết, không đánh cậu chết mới lạ.”
Hứa Qua đảo mắt: “... Tớ vô tình thấy, được chưa?”
Nhìn cảnh Hứa Khanh Niên kéo vali vào toà nhà, còn cô gái ngoan ngoãn theo sau, radar ghép đôi của Hứa Qua lại kêu lên: “Mình có cảm giác hai người này... có khả năng thành đôi.”
------
Lời tác giả:
Đúng vậy, Hứa Qua, đúng như cậu nghĩ đó (nháy mắt điên cuồng)
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 33
10.0/10 từ 50 lượt.