Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 23
84@-
Vân Miên nhận ra gần đây cô ngày càng không thể kiểm soát bản thân. Cô thường xuyên ngẩn người nghĩ về Hứa Khanh Niên, thậm chí trong lúc viết nháp, cả trang giấy đều là những dòng ghi tên của anh.
Khi cùng nhau về nhà vào buổi tối, tim cô thường đập nhanh hơn. Cô mong chờ Hứa Khanh Niên sẽ nói nhiều hơn một chút, thậm chí còn muốn có chút tiếp xúc cơ thể với anh.
Ví dụ như ôm.
Có vẻ như cô ngày càng thích Hứa Khanh Niên hơn rồi.
-
“Vân Miên?” Hứa Khanh Niên thấy cô ngẩn người khi chăm chú nhìn mình, bèn đưa tay vẫy trước mặt cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“À,” Cô giật mình bừng tỉnh: “Đàn anh, anh nói tiếp đi, em đang nghe đây.”
“Thật không?” Hứa Khanh Niên chống cằm, từ từ nhìn cô chằm chằm: “Thế em nói thử xem anh vừa nói cái gì?”
“…”
“Biết ngay là em không nghe.” Hứa Khanh Niên bật cười, rồi xoa đầu cô, lực tay còn mạnh hơn một chút: “Vào tai này ra tai kia hết.”
Vân Miên hơi xấu hổ, không dám tiếp tục phân tâm nữa.
“Anh nói, anh mới mua xe đạp, sau này đi học sẽ đạp xe về, có được không?” Hứa Khanh Niên kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Xe đạp?
Anh mua từ khi nào?
Trong đầu Vân Miên lại bắt đầu tưởng tượng cảnh anh chở cô trên chiếc xe đạp.
Gió đêm mang theo hương hoa, những chú chim hót vang trên cành cây. Cô ngồi ở yên sau xe đạp, ôm lấy eo của Hứa Khanh Niên.
Chắc chắn đó là một khung cảnh rất đẹp.
Nghĩ đến đây, cô lại lén liếc nhìn eo của anh.
Bộ đồng phục đen trắng đơn giản, nhưng khi mặc trên người anh lại trông rất đẹp. Đặc biệt là phần eo, chiết lại rất vừa vặn.
Thân hình của Hứa Khanh Niên thật sự rất đẹp, cao ráo, chân dài, vai rộng, eo thon, giống như một chiếc móc treo quần áo biết đi vậy.
Quan trọng nhất là anh còn có cơ bụng nữa.
Vân Miên sờ vào bụng mình, mềm mềm, không khỏi cảm thán.
“Vậy nên bắt đầu từ tối mai, em về nhà một mình được không?” Câu nói tiếp theo của Hứa Khanh Niên kéo cô ra khỏi giấc mơ giữa ban ngày, đưa cô trở về thực tại.
À.
Thì ra là muốn cô tự đạp xe về nhà.
Vậy mà cô còn nghĩ đi đâu nữa.
Thật là xấu hổ.
“Được ạ.” Vân Miên đáp lại bằng giọng không mấy hào hứng.
Rồi cô không nhịn được mà hỏi thêm: “Đàn anh, anh không muốn đi cùng em sao?”
Hứa Khanh Niên không ngờ cô lại nghĩ sang hướng khác, anh sửng sốt, khẽ ngước mắt lên: “Không phải, chẳng qua thời gian đến kỳ thi đại học càng ngày càng gần, sau này giờ tan học tự học có thể ngày càng muộn. Anh không muốn để em ngồi chờ một mình trong lớp.”
Thì ra là vì lý do này, Vân Miên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được ạ.”
“Dạ.”
“Xe anh để trong tiểu khu, em về xem trước xem có thích không.”
Làm gì mà không thích chứ, cô đâu có kén chọn.
“Dạ.”
-
Vân Miên nhìn chiếc xe đạp màu hồng phấn trong nhà xe, đứng hình mất 2 giây.
Sự thật chứng minh, cô đã nghĩ quá đơn giản.
“Thích không?” Hứa Khanh Niên vỗ vào yên sau xe, nhướng mày hỏi cô: “Anh đã chọn rất lâu đấy.”
“Thích…” Cô do dự gật đầu: “Nhưng màu này có phải hơi…”
Sao chiếc xe này lại hồng phấn thế, nhìn cứ như dành cho con gái ấy.
“À,” Hứa Khanh Niên chớp mắt nhìn cô, thẳng thắn hỏi: “Con gái chẳng phải đều thích màu hồng sao? Đẹp mà.” Nói xong, anh còn gẩy hai lần vào chuông xe, tiếng chuông “ding ding” vang lên.
Vài ngày trước, anh vừa đi trung tâm thương mại mua sắm, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ưng ý chiếc xe đạp này. Thấy anh có hứng thú, ông chủ lập tức giới thiệu cho anh mẫu xe đạp địa hình cùng loại.
Anh hơi nâng cằm ý bảo: “Không cần, lấy cái này.”
Ông chủ nhìn chiếc xe đạp màu hồng phấn trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn Hứa Khanh Niên, quan sát một lượt: “Chàng trai, cậu chắc chắn muốn mua chiếc này chứ?”
Nhận ra ông chủ đang hiểu lầm, Hứa Khanh Niên giải thích: “Không phải, mua cho em gái ở nhà thôi.”
“... Ồ, được.” Ông chủ hơi ngại ngùng: “Cậu chờ một chút.”
Không biết anh nhìn thấy gì mà nghĩ vậy, Vân Miên âm thầm phê bình trong lòng: Gu thẩm mỹ của trai thẳng.
-
Tuy hơi không vừa ý, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Hứa Khanh Niên, nên sáng hôm sau cô vẫn đạp chiếc xe hồng phấn này đi học, còn bị Trình Gia Gia bắt gặp và cười nhạo cả buổi.
“Ôi không được rồi, Vân Miên.” Trình Gia Gia ôm bụng cười sặc sụa: “Không ngờ cậu lại là thuộc kiểu tiểu thư bánh bèo như vậy.”
“Vậy cậu có đi hay không?” Vân Miên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Hơn nữa tớ thấy nó đẹp mà.” Cô càng nói càng không tự tin.
Nếu không phải đó là do Hứa Khanh Niên mua, thì cô chắc chắn sẽ không đi nó mỗi ngày.
“Được rồi, tớ không cười nữa.” Trình Gia Gia đứng thẳng dậy, “Tớ chỉ đùa chút thôi, thật ra… màu này cũng rất đẹp mà.”
“…”
“Tớ chỉ ra ngoài mua chút đồ, sẽ về ngay thôi.” Cô ấy ngồi lên xe, chớp mắt nói: “Cậu quay lại lớp làm bài tập trước đi, đợi tớ về nhé.”
“Ừ, được.”
Vân Miên tạm biệt Trình Gia Gia, rồi vòng qua cầu thang phía Tây để trở lại lớp học. Đèn ở khu này là loại cảm ứng âm thanh, nhưng tối nay hình như đèn bị hỏng, cô ho đến khản cả cổ mà vẫn không sáng.
Tối quá.
Có hơi sợ.
Cô đưa tay lần mò dọc theo tay vịn cầu thang để đi lên, may mà đoạn đường không dài, chẳng mấy chốc đã đến ngã rẽ. Đúng lúc đó, Vân Miên nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Khanh Niên, hôm nay cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm sao với chuyện này nữa.” Giọng nói của cô gái rất dịu dàng, còn mang theo ý cười.
Vân Miên nín thở, cố gắng thu mình vào góc khuất.
“Hay là thế này đi, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm nhé.” Nữ sinh lại nói: “Không được từ chối đâu, để tớ có cơ hội cảm ơn, nếu không tớ sẽ cứ nghĩ mãi về chuyện này.”
“Vậy cũng được.”
Trong bóng tối, Vân Miên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của Hứa Khanh Niên. Hình như cô nghe thấy anh cười khẽ, là kiểu cười bất lực phải chấp nhận.
Hai người vừa nói vừa cười mà bước xuống tầng, hoàn toàn không phát hiện có người đứng trong góc.
Đợi hai người đi xa, Vân Miên chạy nhanh đến hành lang, nhìn họ qua lan can.
Cô gái cao ráo và mảnh mai, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhìn phía sau trông khá năng động. Cô ấy không mặc đồng phục mà mặc áo khoác thể thao đen đơn giản phối với quần dài đen, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi là Hứa Khanh Niên giữ khoảng cách vừa phải với cô gái ấy, dù thỉnh thoảng anh vẫn quay đầu nói cười với cô ấy.
Nhưng phần lớn thời gian là cô gái nói, giọng nói xuyên qua lan can truyền đến tai Vân Miên, đồng thời đâm thẳng vào tim cô.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng thật sự có chút ghen tị.
Thế nhưng, cô không có tư cách. Dù sao họ cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Hóa ra Hứa Khanh Niên đối xử với ai cũng dịu dàng như vậy. Cô còn tưởng mình là người đặc biệt, cuối cùng vẫn chỉ là tự mình đa tình.
Cảnh trước mắt ngày càng nhòe đi, cũng không biết nước mắt đã chảy dài từ lúc nào. Vân Miên đưa tay lau đi, nhưng cổ họng càng lúc càng đau.
Tim cũng vậy.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân không được nghĩ về cảnh đó nữa, cũng thử dùng các bài Toán để làm tê liệt thần kinh, nhưng càng làm càng cảm thấy bực bội. Cuối cùng cô ném bút đi, gục đầu xuống bàn ngủ.
Nhưng trong lòng cô vẫn nhức nhối, thật là khó chịu.
--------------------------------
Lời tác giả: Miên Miên, phải tự tin lên chứ!
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Vân Miên nhận ra gần đây cô ngày càng không thể kiểm soát bản thân. Cô thường xuyên ngẩn người nghĩ về Hứa Khanh Niên, thậm chí trong lúc viết nháp, cả trang giấy đều là những dòng ghi tên của anh.
Khi cùng nhau về nhà vào buổi tối, tim cô thường đập nhanh hơn. Cô mong chờ Hứa Khanh Niên sẽ nói nhiều hơn một chút, thậm chí còn muốn có chút tiếp xúc cơ thể với anh.
Ví dụ như ôm.
Có vẻ như cô ngày càng thích Hứa Khanh Niên hơn rồi.
-
“Vân Miên?” Hứa Khanh Niên thấy cô ngẩn người khi chăm chú nhìn mình, bèn đưa tay vẫy trước mặt cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“À,” Cô giật mình bừng tỉnh: “Đàn anh, anh nói tiếp đi, em đang nghe đây.”
“Thật không?” Hứa Khanh Niên chống cằm, từ từ nhìn cô chằm chằm: “Thế em nói thử xem anh vừa nói cái gì?”
“…”
“Biết ngay là em không nghe.” Hứa Khanh Niên bật cười, rồi xoa đầu cô, lực tay còn mạnh hơn một chút: “Vào tai này ra tai kia hết.”
Vân Miên hơi xấu hổ, không dám tiếp tục phân tâm nữa.
“Anh nói, anh mới mua xe đạp, sau này đi học sẽ đạp xe về, có được không?” Hứa Khanh Niên kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Xe đạp?
Anh mua từ khi nào?
Trong đầu Vân Miên lại bắt đầu tưởng tượng cảnh anh chở cô trên chiếc xe đạp.
Gió đêm mang theo hương hoa, những chú chim hót vang trên cành cây. Cô ngồi ở yên sau xe đạp, ôm lấy eo của Hứa Khanh Niên.
Chắc chắn đó là một khung cảnh rất đẹp.
Nghĩ đến đây, cô lại lén liếc nhìn eo của anh.
Bộ đồng phục đen trắng đơn giản, nhưng khi mặc trên người anh lại trông rất đẹp. Đặc biệt là phần eo, chiết lại rất vừa vặn.
Thân hình của Hứa Khanh Niên thật sự rất đẹp, cao ráo, chân dài, vai rộng, eo thon, giống như một chiếc móc treo quần áo biết đi vậy.
Quan trọng nhất là anh còn có cơ bụng nữa.
Vân Miên sờ vào bụng mình, mềm mềm, không khỏi cảm thán.
“Vậy nên bắt đầu từ tối mai, em về nhà một mình được không?” Câu nói tiếp theo của Hứa Khanh Niên kéo cô ra khỏi giấc mơ giữa ban ngày, đưa cô trở về thực tại.
À.
Thì ra là muốn cô tự đạp xe về nhà.
Vậy mà cô còn nghĩ đi đâu nữa.
Thật là xấu hổ.
“Được ạ.” Vân Miên đáp lại bằng giọng không mấy hào hứng.
Rồi cô không nhịn được mà hỏi thêm: “Đàn anh, anh không muốn đi cùng em sao?”
Hứa Khanh Niên không ngờ cô lại nghĩ sang hướng khác, anh sửng sốt, khẽ ngước mắt lên: “Không phải, chẳng qua thời gian đến kỳ thi đại học càng ngày càng gần, sau này giờ tan học tự học có thể ngày càng muộn. Anh không muốn để em ngồi chờ một mình trong lớp.”
Thì ra là vì lý do này, Vân Miên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được ạ.”
“Dạ.”
“Xe anh để trong tiểu khu, em về xem trước xem có thích không.”
Làm gì mà không thích chứ, cô đâu có kén chọn.
“Dạ.”
-
Vân Miên nhìn chiếc xe đạp màu hồng phấn trong nhà xe, đứng hình mất 2 giây.
Sự thật chứng minh, cô đã nghĩ quá đơn giản.
“Thích không?” Hứa Khanh Niên vỗ vào yên sau xe, nhướng mày hỏi cô: “Anh đã chọn rất lâu đấy.”
“Thích…” Cô do dự gật đầu: “Nhưng màu này có phải hơi…”
Sao chiếc xe này lại hồng phấn thế, nhìn cứ như dành cho con gái ấy.
“À,” Hứa Khanh Niên chớp mắt nhìn cô, thẳng thắn hỏi: “Con gái chẳng phải đều thích màu hồng sao? Đẹp mà.” Nói xong, anh còn gẩy hai lần vào chuông xe, tiếng chuông “ding ding” vang lên.
Vài ngày trước, anh vừa đi trung tâm thương mại mua sắm, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ưng ý chiếc xe đạp này. Thấy anh có hứng thú, ông chủ lập tức giới thiệu cho anh mẫu xe đạp địa hình cùng loại.
Anh hơi nâng cằm ý bảo: “Không cần, lấy cái này.”
Ông chủ nhìn chiếc xe đạp màu hồng phấn trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn Hứa Khanh Niên, quan sát một lượt: “Chàng trai, cậu chắc chắn muốn mua chiếc này chứ?”
Nhận ra ông chủ đang hiểu lầm, Hứa Khanh Niên giải thích: “Không phải, mua cho em gái ở nhà thôi.”
“... Ồ, được.” Ông chủ hơi ngại ngùng: “Cậu chờ một chút.”
Không biết anh nhìn thấy gì mà nghĩ vậy, Vân Miên âm thầm phê bình trong lòng: Gu thẩm mỹ của trai thẳng.
-
Tuy hơi không vừa ý, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Hứa Khanh Niên, nên sáng hôm sau cô vẫn đạp chiếc xe hồng phấn này đi học, còn bị Trình Gia Gia bắt gặp và cười nhạo cả buổi.
“Ôi không được rồi, Vân Miên.” Trình Gia Gia ôm bụng cười sặc sụa: “Không ngờ cậu lại là thuộc kiểu tiểu thư bánh bèo như vậy.”
“Vậy cậu có đi hay không?” Vân Miên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Hơn nữa tớ thấy nó đẹp mà.” Cô càng nói càng không tự tin.
Nếu không phải đó là do Hứa Khanh Niên mua, thì cô chắc chắn sẽ không đi nó mỗi ngày.
“Được rồi, tớ không cười nữa.” Trình Gia Gia đứng thẳng dậy, “Tớ chỉ đùa chút thôi, thật ra… màu này cũng rất đẹp mà.”
“…”
“Tớ chỉ ra ngoài mua chút đồ, sẽ về ngay thôi.” Cô ấy ngồi lên xe, chớp mắt nói: “Cậu quay lại lớp làm bài tập trước đi, đợi tớ về nhé.”
“Ừ, được.”
Vân Miên tạm biệt Trình Gia Gia, rồi vòng qua cầu thang phía Tây để trở lại lớp học. Đèn ở khu này là loại cảm ứng âm thanh, nhưng tối nay hình như đèn bị hỏng, cô ho đến khản cả cổ mà vẫn không sáng.
Tối quá.
Có hơi sợ.
Cô đưa tay lần mò dọc theo tay vịn cầu thang để đi lên, may mà đoạn đường không dài, chẳng mấy chốc đã đến ngã rẽ. Đúng lúc đó, Vân Miên nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Khanh Niên, hôm nay cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm sao với chuyện này nữa.” Giọng nói của cô gái rất dịu dàng, còn mang theo ý cười.
Vân Miên nín thở, cố gắng thu mình vào góc khuất.
“Hay là thế này đi, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm nhé.” Nữ sinh lại nói: “Không được từ chối đâu, để tớ có cơ hội cảm ơn, nếu không tớ sẽ cứ nghĩ mãi về chuyện này.”
“Vậy cũng được.”
Trong bóng tối, Vân Miên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của Hứa Khanh Niên. Hình như cô nghe thấy anh cười khẽ, là kiểu cười bất lực phải chấp nhận.
Hai người vừa nói vừa cười mà bước xuống tầng, hoàn toàn không phát hiện có người đứng trong góc.
Đợi hai người đi xa, Vân Miên chạy nhanh đến hành lang, nhìn họ qua lan can.
Cô gái cao ráo và mảnh mai, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhìn phía sau trông khá năng động. Cô ấy không mặc đồng phục mà mặc áo khoác thể thao đen đơn giản phối với quần dài đen, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi là Hứa Khanh Niên giữ khoảng cách vừa phải với cô gái ấy, dù thỉnh thoảng anh vẫn quay đầu nói cười với cô ấy.
Nhưng phần lớn thời gian là cô gái nói, giọng nói xuyên qua lan can truyền đến tai Vân Miên, đồng thời đâm thẳng vào tim cô.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng thật sự có chút ghen tị.
Thế nhưng, cô không có tư cách. Dù sao họ cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Hóa ra Hứa Khanh Niên đối xử với ai cũng dịu dàng như vậy. Cô còn tưởng mình là người đặc biệt, cuối cùng vẫn chỉ là tự mình đa tình.
Cảnh trước mắt ngày càng nhòe đi, cũng không biết nước mắt đã chảy dài từ lúc nào. Vân Miên đưa tay lau đi, nhưng cổ họng càng lúc càng đau.
Tim cũng vậy.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân không được nghĩ về cảnh đó nữa, cũng thử dùng các bài Toán để làm tê liệt thần kinh, nhưng càng làm càng cảm thấy bực bội. Cuối cùng cô ném bút đi, gục đầu xuống bàn ngủ.
Nhưng trong lòng cô vẫn nhức nhối, thật là khó chịu.
--------------------------------
Lời tác giả: Miên Miên, phải tự tin lên chứ!
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 23
10.0/10 từ 50 lượt.