Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 24

97@-

Khi Trình Gia Gia ôm một đống đồ ăn vặt quay lại, cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy là một lớp học trống trải, chỉ có Vân Miên đang nằm ngủ gục trên bàn.


Không khí thật buồn rầu và lạnh lẽo.


“Vân Miên.” Cô ấy đặt đồ nướng lên bàn mình rồi đẩy nhẹ Vân Miên: “Dậy đi, sắp 11 giờ rồi.”


Vân Miên mơ màng ngẩng đầu dậy từ trên bàn, trên mặt còn in rõ một vệt đỏ lớn. Giọng khàn khàn hỏi: “Hả? Đến giờ tự học buổi sáng rồi sao?”


“… Không phải.” Trình Gia Gia kéo ghế tới trước mặt Vân Miên rồi ngồi xuống: “Sao cậu lại ngủ quên thế này?”


Vành mắt cô vẫn còn hơi đỏ.


Vân Miên dụi mắt: “À đúng rồi, Gia Gia, cuối cùng cậu cũng về. Tớ phải về nhà đây.”


Cô mới ngủ dậy nên nói năng hơi lộn xộn.


“Ừ, cũng muộn rồi.” Trình Gia Gia không nhịn được mà xoa đầu cô một cái, tóc cô rất mềm mại: “Tớ cũng phải về ký túc xá, nếu không dì quản lý sẽ khóa cửa mất.”


“Đúng rồi, sao mắt cậu đỏ thế?” Trình Gia Gia tò mò hỏi cô.


Vân Miên ngập ngừng mãi không nói ra, cuối cùng mím môi đáp: “Bài Toán khó quá, mình không làm được.”


“Phụt, hahaha.” Trình Gia Gia bật cười, lại xoa đầu cô: “Vân Miên, sao cậu đáng yêu thế này.”


Vân Miên ngơ ngác hỏi: “Thật à?”


“Thật đó!”


Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau xuống tầng. Vân Miên hít một hơi không khí trong lành rồi chậm rãi thở ra, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.


Nhưng trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.


-


Tối hôm đó, sau khi tắm xong, cô ngồi trước bàn học và mở cuốn nhật ký ra. Nội dung lần trước dừng lại ở ngày 20 tháng 5.



“Rất thích Hứa Khanh Niên.”


Cảnh tượng cô nhìn thấy tối nay giống như một giấc mơ. Vân Miên xoa đôi mắt đang mỏi, rồi viết thêm vào:


Ngày 31 tháng 5.


“Hôm nay hơi ghét Hứa Khanh Niên!”


Nhìn dòng chữ này vẫn chưa thấy hả dạ, cô lập tức gạch bỏ từ “hơi” đi, thay bằng “vô cùng”. Nhưng một dấu chấm than chưa đủ thể hiện cảm xúc, cô còn thêm vào hai dấu chấm than nữa.


“Hôm nay vô cùng ghét Hứa Khanh Niên!!!”


Tốt rồi.


Xả giận xong rồi.


Cô mở điện thoại và vào WeChat. Hai ngày trước, Mạnh Nịnh cãi nhau với bạn trai nên tâm sự với cô.


Nội dung chủ yếu là bạn trai của Mạnh Nịnh qua lại thân thiết với một cô gái trong lớp họ. Sau khi bị Mạnh Nịnh bắt gặp, hai người đã cãi nhau rồi chiến tranh lạnh.


Hai ngày đó, điện thoại của Vân Miên không lúc nào yên. Cô mà mở WeChat ra, là Mạnh Ninh sẽ lập tức nhắn tin than phiền.


Lúc đó Vân Miên không để tâm lắm, chỉ đứng ở góc nhìn của người ngoài mà an ủi vài câu.


Cô mơ hồ nhớ lại lúc đó hình như mình đã tiện miệng an ủi vài câu: [Thả lỏng đi mà, biết đâu người ta chỉ có việc cần nhờ cậu ấy thôi.]


Sau đó Mạnh Ninh lập tức gửi cho cô một loạt tin nhắn trách móc dồn dập.


[Cậu còn là bạn thân của mình không? Sao lại bênh anh ta chứ?]


[Không thể nào, giác quan của mình rất nhạy bén!]


[Cô gái đó chắc chắn thích anh ấy!]



Giờ thì cô đã hiểu cảm giác của Mạnh Ninh khi đó rồi, đúng là rất chua xót.



Hóa ra trên đời này không có sự đồng cảm thật sự, trừ khi bản thân tự trải nghiệm.


Cô buồn bã mở vòng bạn bè, bài đăng mới nhất là của Mạnh Nịnh.


[Người của tôi.]


Kèm theo hai bức ảnh, không rõ mặt.


Bức đầu tiên là hai bàn tay tạo hình trái tim. Bức thứ hai là bóng lưng một chàng trai dưới ánh đèn đường.


Xem ra hai người họ đã làm lành.


Cô càng cảm thấy chua xót hơn.


Cô chuyển sang khung chat với Mạnh Nịnh, do dự gõ vài câu, sửa tới sửa lui, cuối cùng cẩn thận gửi một tin nhắn: [Cậu có đó không?]


Mạnh Ninh trả lời rất nhanh.


Không thích ăn chanh: [Ôi ôi]


Không thích ăn chanh: [Nhớ tớ rồi à?]


[GIF cô bé uống nước].


Vân Miên sờ mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng.


[Xin lỗi cậu, lần đó tớ đã không nghĩ tới cảm giác của cậu.]


[Tớ sai rồi.]


Không thích ăn chanh: [Hừ, không đời nào.]


Không thích ăn chanh: [Tớ sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu.]


Vân Miên gửi một nhãn dán [Quỳ khóc.jpg].


Không thích ăn chanh: [...]



Vân Miên cắn móng tay, vòng vo nói một đống chuyện, cuối cùng mới dám nói thẳng: [Thật ra, mình muốn theo đuổi một người. Cậu có thể dạy mình theo đuổi như thế nào không?]


Mạnh Nịnh im lặng rất lâu, vài giây sau thì trực tiếp gọi video tới.


Vân Miên giật mình, suýt làm rơi điện thoại.


Vừa kết nối, giọng Mạnh Nịnh vang lên rất phấn khích: “Có phải cậu định theo đuổi anh chàng đẹp trai tên Hứa Khanh Niên không?”


“Ừ.” Vân Miên trở mình nằm xuống giường: “Nhưng mình cảm thấy hình như anh ấy không thích mình.”


Tất cả những bằng chứng cô cho rằng anh thích mình đã bị chuyện tối nay phủ nhận hoàn toàn.


Hoặc nói cách khác, cô không phải người đặc biệt nhất trong lòng anh.


Nhớ lại giọng nói dịu dàng của đàn chị tối nay, cô không biết có nên kể với Mạnh Nịnh hay không.


“Thử đi, biết đâu được.” Mạnh Nịnh nói.


“Cậu theo đuổi bạn trai cậu thế nào?” Vân Miên hơi tò mò, thật sự rất tò mò. Cô không phải chưa từng nghe về Cố Thần, nam thần trường Trung học số 3, vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại nghe đồn là rất lạnh lùng, như một chiếc máy điều hòa di động.


Mạnh Nịnh cũng từng kể khổ với cô về một số hành động thiếu tinh tế của Cố Thần. Từ lời của cô ấy, Vân Miên mơ hồ có thể biết được anh ấy là kiểu người hoàn toàn khác với Hứa Khanh Niên.


May mắn thay, Mạnh Nịnh là một “mặt trời nhỏ” năng động bẩm sinh, thích chinh phục thử thách, và đặc biệt là có đam mê theo đuổi những người không thích mình.


“Thì cứ mặt dày mà theo đuổi thôi, chẳng có đường tắt nào cả.” Mạnh Nịnh tiếp tục nói với chút tự luyến: “Tớ nghĩ cuối cùng anh ấy cũng đồng ý có lẽ là vì mê mẩn nhan sắc của tớ.”


“Cậu nhìn tớ như thế làm gì, tớ nói sai sao?” Máy quay hơi lắc nhẹ, Mạnh Nịnh chống điện thoại lên đầu giường, tạo dáng rồi hỏi: “Tớ đẹp không?”


“. . .”


Vì đang có việc cần nhờ vả, nên Vân Miên đành nịnh nọt: “Đẹp, đẹp, đẹp, Nịnh Nịnh nhà tớ đẹp nhất, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, là đại mỹ nhân.”


“Qua loa, quá qua loa.” Mạnh Nịnh nhận xét.


“... Thôi được rồi, tớ không hỏi cậu nữa, tớ tự nghĩ cách vậy.” Nói xong, cô giả vờ muốn tắt video. Mạnh Nịnh vội vàng nói: “Đừng vội, tớ chỉ cậu một chiêu.”


“Gì cơ?” Vân Miên đắc ý, chớp mắt nhìn cô bạn một cách đầy mong chờ.



Mạnh Nịnh: “Bốn chữ, lạt mềm buộc chặt.”


Vân Miên không hiểu lắm: “Cụ thể hơn?”


“Trời ơi, tức là trong tình huống này, cậu cần tạo cảm giác lúc gần lúc xa, khi chặt khi lỏng. Ví dụ, cậu có thể thử thăm dò xem anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, sau đó vô tình biểu lộ rằng cậu rất để ý đến cảm nhận của anh ấy. Đợi đến khi anh ấy có chút tình cảm với cậu, thì cậu hãy giấu hết cảm xúc đi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.”


“Tớ nói vậy, cậu có hiểu không?” Mạnh Nịnh nhìn cô.


“Ừ, đại khái, có lẽ, chắc là hiểu.”


Cô còn chưa kịp hỏi thêm, Mạnh Nịnh đột nhiên nở nụ cười: “Miên Miên, không nói nữa, anh ấy gọi video cho tớ rồi. Đại khái là thế, cậu tự ngộ ra đi, cô gái à!”


Nói xong, cô ấy vội vàng cúp máy, để lại Vân Miên thầm mắng: Hừ! Trọng sắc khinh bạn.


Ngẫm lại lời của Mạnh Nịnh, Vân Miên nuốt nước bọt, rồi mở khung chat với Hứa Khanh Niên ra. Tin nhắn gần nhất là tối qua, anh gửi một câu: [Ngủ ngon.]


Đến lúc phải hành động, cô lại chùn bước, nghĩ ra đủ lý do để trì hoãn. Một câu tin nhắn bị cô chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, cô nhấn gửi.


Bên kia.


Hứa Khanh Niên vừa làm xong mấy câu hỏi lớn cuối cùng của môn tổ hợp. Anh vươn vai đứng dậy chuẩn bị đi tắm thì điện thoại bỗng reo lên.


Anh tựa lưng vào ghế, mở màn hình lên, chú thích ở đầu danh bạ là một đám mây trắng.


Sai khi nhìn rõ nội dung, anh nhướng mày, cảm hơi buồn cười.


-


Vân Miên mãi không nhận được hồi âm, tâm trạng hơi lo lắng. Cô nhìn lại dòng tin nhắn mình vừa gửi, càng nhìn càng thấy ngượng, ước gì có thể thu hồi lại, nhưng tin nhắn đã gửi hơn 2 phút rồi.


Cô còn vô tình run tay và chạm hai lần vào ảnh đại diện của Hứa Khanh Niên.


[Bạn của em thích anh, cậu ấy nhờ em hỏi, muốn theo đuổi anh thì cần điều kiện gì?]


Bên dưới còn kèm theo một câu: [Em đã chọc Hứa Khanh Niên.]


“. . .”


Như thể cô đang nóng lòng chờ đợi phản hồi từ anh vậy.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 24
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...