Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 22

87@-

“Ưm—” Vốn dĩ đầu óc của Vân Miên đang mơ màng, động tác có chút vùng vẫy, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì cô lập tức thả lỏng người ra.


“Suỵt.” Khuôn mặt Hứa Khanh Niên bình tĩnh, anh nghiêng đầu nói: “Người đó chưa đi, vẫn còn ở đây.”


Mặc dù Hứa Khanh Niên là con trai, nhưng dù sao thì sức lực của một thiếu niên mười mấy tuổi vẫn còn kém xa một người trưởng thành.


Hơn nữa, không chắc kẻ kia có mang theo dao hay không, vì vậy anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Vân Miên nghe thấy có tiếng bước chân lướt qua bên ngoài con hẻm nhỏ, người đàn ông mặc áo đen còn chửi rủa một câu: “Mẹ nó, để mất dấu rồi!”


Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cả người cô lạnh toát vì sợ hãi. Nếu Hứa Khanh Niên không đến, có lẽ cô đã gặp phải chuyện gì rồi. Cô không dám nghĩ tiếp nữa.


Cô không còn tâm trí để chú ý tư thế của hai người lúc này, trái tim treo lơ lửng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô đành chuyển sự chú ý sang nơi khác, bắt đầu lén quan sát Hứa Khanh Niên.


Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Vân Miên có thể nhìn rõ hàng lông mi của anh.


Từng sợi dài và đều đặn.


Một chàng trai mà lông mi còn dài hơn cả con gái, cô chợt cảm thấy hơi ngứa ngáy, muốn đưa tay chạm thử.


Nhận ra mình đang nghĩ điều gì, Vân Miên l**m môi, cố ngăn bản thân không nghĩ lung tung nữa.


Cô còn phát hiện, màu mắt của Hứa Khanh Niên không phải đen tuyền mà là màu nâu nhạt, rất đẹp.


“Đi rồi sao?” Vân Miên cẩn thận mở miệng, sợ âm thanh quá lớn sẽ dẫn kẻ kia quay lại.


Tay của Hứa Khanh Niên vẫn đặt trên môi cô, vì vậy giọng nói của cô hơi không rõ.


Một lúc sau.


“Đi rồi.” Lòng bàn tay cảm thấy hơi ngứa ngáy, xúc cảm mềm mại, Hứa Khanh Niên hắng giọng, thu tay về rồi đứng thẳng người: “Em không sao chứ?”



Tuy con hẻm nhỏ này có đèn đường chiếu sáng, nhưng ánh sáng lại hơi mờ.


“Không sao ạ.” Vân Miên lắc đầu: “Em vừa mới phát hiện ra gã theo dõi mình thì anh đã đến rồi.”


Tảng đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống.


“Sau này đừng về nhà một mình vào buổi tối.” Hứa Khanh Niên nhíu mày, dặn dò cô: “Con gái đi đường ban đêm không an toàn.”


Vân Miên xoắn góc áo: “À, không sao đâu ạ, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”


“Sao lại không sao?” Hứa Khanh Niên bật cười vì thái độ không mấy quan tâm của cô: “Thôi được rồi, sau này tan học em chờ anh, anh đi cùng em.”


Vân Miên im lặng vài giây rồi gật đầu:


“Dạ.”


“Sao anh không đi KTV?” Cả hai vừa đi dạo vừa tiến về tiểu khu, Vân Miên tò mò hỏi: “Không biết ngày mai đàn anh Trì có giận không?”


“Không muốn đi, quá ồn ào.” Tay của Hứa Khanh Niên đút hờ trong túi, anh hừ nhẹ: “Cậu ấy không dám đâu.”


Vân Miên chỉ à một tiếng, trong lòng lại trộm nghĩ, dáng vẻ này của Hứa Khanh Niên có chút đáng yêu.


“Buổi tối rửa mặt xong thì ngủ sớm đi.” Hứa Khanh Niên nói một cách thản nhiên: “Cũng có thể đọc sách thư giãn một chút.”


Có lẽ sợ cô bị kẻ b**n th** tối nay dọa sợ, nên giọng điệu của Hứa Khanh Niên dịu dàng hơn hẳn bình thường.


“Dạ.” Vân Miên cảm thấy ấm áp và ngọt ngào.


Mặt trăng cuối cùng cũng thoát khỏi sự che phủ của các tầng mây, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.


Một hàng dấu chân dài, một lớn một nhỏ phản chiếu trên nền tuyết.


.



Cứ tưởng lời hứa của Hứa Khanh Niên về việc cùng cô về nhà sau giờ tự học chỉ là nói suông, nhưng đến tối thứ Hai, vừa hết tiết tự học, Vân Miên đã nghe thấy có người gọi mình.


“Vân Miên, anh trai cậu tìm cậu.” Cô bạn ngồi hàng trước quay lại gọi cô, mặt hơi đỏ.


Anh trai?


Cô làm gì có anh trai?


“Anh trai tớ á?” Vân Miên thu dọn xong đồ đạc, chần chừ đứng dậy, đi ra ngoài: “Được, cảm ơn cậu.”


“Không có gì.” Cô bạn gãi đầu, ngại ngùng nói: “Anh trai cậu đẹp trai quá, gen nhà cậu tốt thật.”


Vân Miên mím môi, cười nhẹ với cô ấy.


Sau đó cô đi ra ngoài nhưng không thấy ai ở hành lang, còn nghĩ có phải ai đó đang đùa mình không.


Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư.


“Vân Miên.” Hứa Khanh Niên khoanh tay đứng dựa trong góc tối, lười biếng gọi cô: “Lại đây.”


Vân Miên chạy chậm qua, ánh mắt không giấu được niềm vui: “Sao anh lại tới đây?”


“Không phải đã nói rồi sao, tan học buổi tối cùng nhau về nhà.” Hứa Khanh Niên nhướng mày, tâm trạng có vẻ rất tốt: “Đi thôi.”


“Dạ.” Cô nắm chặt quai cặp sách, theo anh đi xuống cầu thang.


Hai người đi đến cổng trường, Vân Miên cúi đầu đá một viên đá nhỏ rồi mới chậm rãi mở miệng: “Sao anh lại nói với người khác anh là anh trai em?”


Hứa Khanh Niên cười khẽ: “Anh lớn hơn em hai tuổi, chẳng lẽ không phải sao?”


“…”


Được rồi, đúng là có thể nói như vậy.



Nói xong, cô bị Hứa Khanh Niên xoa đầu, anh cúi người cười: “Ừ.”


“Vậy sau này anh không nói nữa.”



Những ngày sau đó, mỗi tối Hứa Khanh Niên đều đến tìm cô sau giờ tự học.


Trình Gia Gia thường trêu chọc rằng tình cảm hai người thật tốt, Vân Miên chỉ đỏ mặt, ấp úng trả lời cô ấy.


Thỉnh thoảng Hứa Khanh Niên sẽ kể vài chuyện hài hước xảy ra trong lớp anh, Vân Miên thường bật cười vì những hình ảnh mà anh mô tả. Đôi khi Trì Hoài cũng đi cùng Hứa Khanh Niên, hai người không nói gì, chỉ yên lặng nghe anh ấy kể chuyện không ngừng.


Những lúc như vậy, cô cũng sẽ lén nhìn anh, thầm giấu đi niềm hạnh phúc ngọt ngào trong lòng.


“Khỉ thật, Hứa Khanh Niên, cậu không thể nghiêm túc một chút sao?” Trì Hoài thấy anh chỉ chăm chú nhìn sườn mặt của Vân Miên, bực bội nói: “Còn có thể qua loa như thế à?”


“Ừ.” Hứa Khanh Niên đè thấp vành mũ, không thèm để ý anh ấy.


“…”


Vân Miên cúi đầu cười trộm, Trì Hoài nghe thấy cô cười thì kéo cô nói chuyện phiếm.


Hứa Khanh Niên nhíu mày, đẩy anh ấy ra: “Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân.”


“…”


·


Có điều, thời gian đến kỳ thi đại học ngày càng gần, việc học của lớp 12 cũng ngày càng nặng nề, thời gian tan học của Hứa Khanh Niên càng lúc càng muộn hơn. Vân Miên thường ở lại lớp đợi anh, tiện thể làm thêm bài tập.


Có một buổi tối, muộn quá rồi, ở trong lớp, ngay cả lớp phó học tập thường học đến rất khuya cũng chuẩn bị về. Vân Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ.


“Vân Miên, cậu không về sao?” Lớp phó học tập đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng vẫn quay lại hỏi cô: “Muốn đi cùng không?”



“À, tớ đang đợi người.” Không ngờ Phương Tĩnh lại chủ động hỏi cô, Vân Miên cười nhẹ: “Ngại quá, cậu cứ về trước đi.”


Phương Tĩnh gật đầu: “Được, vậy tạm biệt.”


“Ừ.”


Đã 11 giờ, bài tập cũng đã làm xong, Vân Miên nhàm chán xoay cây bút trong tay.


Vài phút sau, bóng dáng của Hứa Khanh Niên xuất hiện ngoài cửa sổ.


“Đi thôi.” Hứa Khánh Niên như vừa chạy xuống, khẽ th* d*c. Anh giơ ngón trỏ gõ nhẹ lên cửa, rồi gọi cô: “Không còn sớm nữa.”


Học sinh lớp 10 thường chẳng mấy ai có tâm trạng học hành, nên có rất ít người ở lại học muộn sau giờ tự học.


Những gì Hứa Khanh Niên nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy: trong phòng học đã không còn ai, cô lặng lẽ ngồi một mình tại chỗ, trông như một đứa trẻ mẫu giáo đang đợi người lớn đến đón. Cảnh tượng này khiến anh vừa buồn cười lại vừa thấy xót xa khó tả.


“Ồ.” Vân Miên đứng dậy bước ra ngoài, không một lời than phiền hay tỏ vẻ khó chịu.


Hai người đi xuống tầng, Hứa Khanh Niên đột nhiên khẽ chạm vào vai cô.


“Cho em này.” Anh bất ngờ rút một nắm kẹo trong túi áo ra, đưa cho cô: “Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”


Đầu ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay Vân Miên, ngưa ngứa.


Vân Miên nắm chặt kẹo trong tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, em bằng lòng đợi mà.”


Nhưng anh không nghe rõ, chỉ “Hả?” một tiếng.


“Không có gì ạ.” Cô vội nhét đống kẹo vào túi, chớp mắt mấy cái rồi hỏi: “Hứa Khanh Niên, sao anh lại mang kẹo bên người vậy?”


“Cả lớp anh được phát đấy, bảo là để thêm chút ngọt ngào cho cuộc sống khổ sở của học sinh lớp 12.” Nói xong, anh tự bật cười trước.


Vân Miên cũng bật cười theo.


Cô hơi tham lam, hy vọng khoảng thời gian như thế này có thể kéo dài thêm một chút.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 22
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...