Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 21

144@-

Trường Trung học số 1 trả kết quả thi rất nhanh, cơ bản là thi xong ba ngày sau đã có điểm.


Trình Gia Gia bên cạnh đã thở dài mấy lần, khiến Vân Miên cũng cảm thấy hơi lo lắng. Cô nghĩ không biết mình đã điền đúng số báo danh và tên chưa, liệu có bỏ sót câu nào hoặc tô sai đáp án không.


Bầu không khí trong lớp cũng rất nặng nề, ngày thường náo nhiệt bao nhiêu thì giờ đây lại im ắng bấy nhiêu.


Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo dạy Toán bước vào với dáng vẻ ung dung. Vân Miên ngẩng đầu quan sát biểu cảm của thầy. Thầy vẫn vui vẻ như thường, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.


“Cả lớp làm gì mà nghiêm trọng thế?” Thầy đặt cốc nước lên bàn, mở bài thi Toán ra và nói: “Chỉ là một bài kiểm tra bình thường thôi mà.”


“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chữa bài.”


Cả lớp đồng thanh thở dài một tiếng: “Aizz...”


Tan học, Trình Gia Gia kéo Vân Miên đi xem bảng điểm.


“Nhiều người đi xem rồi, đi nào!”


“Tớ không đi đâu.” Vân Miên từ chối ngay.


“Chẳng lẽ cậu không muốn biết mình làm bài thế nào à?” Trình Gia Gia cố thuyết phục cô: “Nhiều người cũng đi xem rồi, đi thôi.”


Vân Miên cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ nói: “Không đi, không đi.”


Trông cô như một con đà điểu đang cố trốn tránh sự thật.


“Thôi được rồi.” Trình Gia Gia cũng đành chịu.


Đến tiết tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm cầm xấp bảng điểm đến, lần lượt đưa cho các ủy viên bộ môn để nộp lại cho giáo viên bộ môn.


Chủ nhiệm lớp vừa đi khỏi, cả lớp lập tức ùa lên, háo hức muốn biết điểm của mình.


“Sao tớ chỉ được có từng này điểm thôi, tiêu rồi tiêu rồi.”


“Haha, lần này tớ làm bài khá tốt.”


Tiếng than vãn lẫn niềm vui vang khắp lớp, người thì đạt điểm cao, người thì không làm bài tốt.


May mắn thay, kết quả thi của Vân Miên không tệ, đặc biệt là môn Toán, lần này hiếm hoi đạt được hơn 100 điểm, kéo tổng điểm của cô lên đáng kể và giúp cô lọt vào top 10 của lớp.


Còn Trình Gia Gia, người suốt ngày than thở về điểm số, tổng điểm còn cao hơn cả cô, đứng thứ 8 toàn lớp.


-


Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng, thành phố Duyên dần bước vào cuối thu, mùa cây cỏ héo tàn.


Sân trường đầy lá rụng, lần này đến lượt lớp Ba trực nhật.


Trình Gia Gia vừa quét sạch một góc sân vừa không ngừng trò chuyện với cô: “Sáng nay tớ xem dự báo thời tiết, tối nay có thể sẽ có tuyết đấy.”


Vân Miên gom lá rụng dưới chân thành một đống, nghe vậy thì hơi mong chờ: “Hy vọng sáng mai tỉnh dậy tớ có thể nhìn thấy một thế giới băng tuyết.”


“Vậy mai cậu nhớ mặc ấm vào, không thì dễ bị cảm lắm.”



“Ừ.”


Sau khi dọn sạch lá xung quanh, Vân Miên ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy một người quen.


Là chị của Hứa Khanh Niên.


Chiếc khăn quàng cổ che gần hết khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn của cô ấy. Dù đã cuối thu, nhưng cô ấy vẫn chỉ mặc áo sơ mi màu nâu nhạt mỏng manh, trông vừa đẹp đẽ lại vừa khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.


Nhưng dường như Hứa Nhược Hàm đang đuổi theo ai đó, không để ý đến ánh nhìn của cô.


“Chị ấy xinh thật đấy.” Trình Gia Gia cũng nhìn thấy, xuýt xoa: “Nhưng tớ cứ thấy chị ấy trông quen quen.”


Vân Miên chưa kịp nói gì thì lớp trưởng đã tập hợp cả lớp quay về phòng học.


Cô cũng không nói thêm, chỉ kéo tay Trình Gia Gia: “Đi thôi.”


-


Năm nay tuyết đầu mùa đến sớm đến bất ngờ, lại còn rơi rất dày.


Trong tiết tự học buổi tối, Vân Miên liếc ra ngoài cửa sổ, thấy những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả từ trên trời xuống, lặng lẽ rơi trong không trung.


“Đẹp quá, lâu lắm rồi tớ không thấy tuyết rơi lớn thế này.” Trình Gia Gia chống cằm, ánh mắt lấp lánh vui sướng: “Chắc mai có thể làm người tuyết rồi.”


“Mai chúng ta làm người tuyết đi, vừa hay chiều mai được nghỉ.”


Vân Miên vừa viết bài vừa hùa theo cô ấy: “Được thôi.”


Tuyết bên ngoài rơi ngày càng dày, chỉ trong ba tiết tự học mà mặt đất đã phủ kín một lớp chăn rất dày màu trắng, khung cảnh mùa thu úa vàng ban đầu cũng bị che lấp trong khung cảnh tuyết trắng xóa.


Những bước chân dẫm lên trên nền tuyết còn có thể nghe thấy tiếng “loạt soạt”.


Vân Miên ngẩng đầu nhìn lên trời, tuyết rơi xuống mặt cô, có vài bông còn đọng lại trên mi mắt.


Cô rất thích cảm giác mà ngày tuyết rơi mang lại.


“Vân Miên?” Một giọng nói ngập ngừng vang lên từ phía sau, là giọng của một cô gái.


“Chị Nhược Hàm.” Cô quay lại, phía sau là Hứa Nhược Hàm và một người đàn ông.


Người đàn ông đó có gương mặt rất tuấn tú, sống mũi cao. Anh ấy đeo kính gọng vàng, trông khá nho nhã.


Không hiểu sao cô lại có cảm giác đây là kiểu người “văn nhã bại hoại”.


“Cứ tưởng chị nhìn nhầm.” Hứa Nhược Hàm kéo khăn quàng xuống một chút để dễ nói chuyện hơn: “Sao em lại đứng đây một mình?”


“À, em chuẩn bị về nhà ạ.” Nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, trong lòng Vân Miên có chút xao động.


Ánh mắt người đàn ông đang nhìn chằm chằm sườn mặt của Hứa Nhược Hàm chuyển sang cô, khiến cô không khỏi có chút căng thẳng, thần kinh vô thức cứng đờ.


May mà vài giây sau người đàn ông đã dời mắt đi, Vân Miên thở phào một hơi.


“Chị Nhược Hàm, em về trước nha.”


“Đợi đã, để bọn chị đưa em về.” Hứa Nhược Hàm kéo cao khăn quàng: “Con gái đi một mình vào ban đêm nguy hiểm lắm.”



Ngay sau đó, Vân Miên nghe thấy tiếng cười cưng chiều của người đàn ông, giọng trầm khàn rất dễ nghe: “Nói đúng.”


-


Hai người đưa cô đến cổng tiểu khu. Vân Miên đi cùng họ cả đoạn đường, cảm thấy hơi ngại.


“Tạm biệt bạn nhỏ.” Hứa Nhược Hàm không hề tỏ vẻ chị đại, tính cách rất dễ gần, khiến người ta cảm thấy thoải mái.


“Dạ.” Vân Miên gật đầu, sau đó đi về nhà, đi được vài bước lại lén quay đầu nhìn.


Dưới ánh trăng mờ ảo, Hứa Nhược Hàm được người đàn ông xoa nhẹ đầu, anh ấy còn cúi xuống hôn cô ấy một cái.


Hai người vừa đi vừa cười nói, dần khuất xa.


Khung cảnh rất lãng mạn, giống như tình yêu giữa họ vậy.


Vân Miên cảm thấy như mình vừa xem một đoạn phim thần tượng, ngọt ngào đến mức tan chảy.


Sáng sớm hôm sau, Vân Miên bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc.


Cô không còn buồn ngủ nữa, ngáp dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Một màu trắng xóa bao phủ khắp nơi, thậm chí còn choáng ngợp hơn cảnh tượng đêm qua.


Cô nghĩ, chẳng trách người xưa lại dùng câu “Rắc muối giữa không trung” để miêu tả tuyết.


Tuyết vẫn rơi, nhưng đã nhỏ so với hôm qua.


Trên đường chỉ lác đác vài người qua lại, có vài nữ sinh cầm ô đi về phía trường học.


Vân Miên quấn chặt khăn quanh cổ, bước chân trên tuyết kêu lạo xạo, hướng về phía trường.


Vừa vào lớp và ngồi xuống, Trình Gia Gia đã đặt một người tuyết nhỏ trước mặt cô.


“Há há, thế nào?” Trình Gia Gia xoa xoa đầu ngón tay lạnh đến đỏ bừng, rồi hà hơi sưởi ấm và nói: “Lạnh quá đi.”


Người tuyết tuy nhỏ nhưng được làm rất tỉ mỉ.


“Dễ thương quá!” Sợ nó tan mất, nên Vân Miên mở hé cửa sổ rồi đặt nó vào một góc bên cạnh.


“Ừm hứm.”


Đến chiều, tuyết đã ngừng rơi.


Vừa kết thúc tiết học cuối cùng, Vân Miên đang thu dọn đồ, thì Trình Gia Gia đột nhiên hỏi: “Vân Miên, Trì Hoài nói hôm nay là sinh nhật anh ấy. Anh ấy mời chúng ta đến dự tiệc sinh nhật.”


Trình Gia Gia đưa điện thoại cho cô xem đoạn tin nhắn, rồi hỏi: “Cậu có đi không?”


Vân Miên vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, chắc chắn Hứa Khanh Niên cũng sẽ có mặt.


“Đi.” Vân Miên nhìn đoạn tin nhắn, thời gian là tối nay.


“Được, để tớ nói với anh ấy một tiếng.” Trình Gia Gia nhanh chóng lấy lại điện thoại, rồi soạn tin nhắn với tốc độ ánh sáng.


“Vậy thì vừa hay, giờ chúng ta cũng không đắp người tuyết được nữa, đi mua quà sinh nhật cho anh ấy đi.”


-



Thậm chí cô còn lên Baidu tìm kiếm, nhưng câu trả lời thì đủ kiểu.


Cô lướt xuống xem thêm nhưng chẳng thấy gợi ý nào đáng tin.


Trình Gia Gia đã chọn xong và nhờ nhân viên gói lại, quay sang thấy dáng vẻ trăn trở của cô thì hơi buồn cười.


“Mua mấy thứ đơn giản là được rồi.”


“Hay tớ tặng anh ấy một cái bánh kem?”


Việc chọn quà sinh nhật cho người khác thật khó, nhất là với một người mắc chứng khó quyết định như cô. Thôi thì tặng bánh kem cho xong.


“Cũng được đấy.”


Gần đến tối, hai người mang theo quà sinh nhật đã chọn bước vào nhà hàng mà Trì Hoài nói.


Tên nhà hàng là “Sinh Nhật Hội”.


Anh ấy đặt một phòng bao lớn, mọi người lần lượt đến.


Trì Hoài ngồi đó, tay thả lỏng gõ nhẹ lên lưng ghế: “Đến rồi à, cứ tự nhiên ngồi đi.”


“Có quà là được rồi, dẫn thêm người làm gì chứ.”


“Cút đi, Hứa Khanh Niên đâu?” Một nam sinh vỗ vai anh ấy, cười mắng.


“À, cậu ấy nói đang trên đường đến.”


Không chỉ có nam sinh, mà còn có vài nữ sinh khác.


“Chúc mừng sinh nhật.” Một cô gái mặc váy trắng bằng vải bông tiến đến đặt quà trước mặt anh ấy, khuôn mặt đỏ lên.


Trì Hoài mỉm cười, nói lời cảm ơn.


Vân Miên và Trình Gia Gia vừa bước vào thì bắt gặp cảnh tượng này: nam sinh phóng túng ngỗ ngược ngồi đó, bên cạnh là một cô gái có vẻ ngoài thanh thuần xinh đẹp, hai người đang nói cười vui vẻ.


“Ôi chao, hai đứa đến rồi à?” Trì Hoài lập tức đứng dậy bước ra cửa. Nhận thấy ánh mắt anh ấy chỉ dừng trên khuôn mặt của Trình Gia Gia, Vân Miên lén quan sát biểu cảm người bên cạnh. Cô ấy dường như không để ý, vẫn giữ nụ cười trên môi.


“Ừ hứm.” Trình Gia Gia đặt quà lên bàn, rồi hỏi: “Đàn anh Hứa đâu?”


Mặt Trì Hoài tối lại, miễn cưỡng trả lời: “Đang trên đường đến, sao ai cũng hỏi cậu ấy vậy. Hôm nay là sinh nhật anh, anh mới là nhân vật chính chứ!”


Cô gái bị anh ấy ngó lơ thấy hai nữ sinh bước vào trong phòng, Trì Hoài còn có vẻ thân thiết với một trong hai người đó, thì bực bội hừ một tiếng, mấy cô gái khác vội vàng an ủi cô ta.


Vân Miên đặt bánh lên bàn: “Không có quà, bánh kem được không ạ?”


Trì Hoài thoải mái nói: “Đương nhiên là được, anh còn chưa kịp mua đây.”


Nhân viên phục vụ bước vào để ghi món, Trì Hoài nhận lấy thực đơn, mạnh tay gọi vài món.


“Xong rồi, từng này đã.” Sau đó anh ấy ngẩng đầu hỏi: “Mọi người muốn gọi thêm gì không?”


Mấy nam sinh gọi thêm vài món, Vân Miên không gọi, Trình Gia Gia nhận thực đơn: “Thêm một phần cà tím sốt mè và tôm chiên xù, cảm ơn.”


“Gọi nhiều thế, không biết ngại à.” Một nữ sinh nhỏ giọng lẩm bẩm.



Ha, hai người này kẻ xướng người họa cũng ăn ý ghê nhỉ, cứ tưởng không ai nghe thấy chắc.


Trình Gia Gia nhẫn nhịn, nói với vẻ lạnh lùng: “Tôi trả tiền.”


Cô gái mặc váy trắng yếu ớt nói: “Đừng nói thế, chắc người ta chỉ ăn nhiều thôi mà.”


Cô ta vừa mở miệng đã toát lên mùi “Bạch liên hoa”, Trình Gia Gia không thèm để ý, mà quay sang nói chuyện với Vân Miên, phớt lờ cô ta.


“...”


Khi các món ăn đã được mang lên đầy đủ, Hứa Khanh Niên mới thong thả đến.


“Không phải, tớ nói chứ, người anh em à,” Trì Hoài hơi mất hứng: “Cậu đi đâu mà lâu thế?”


“Có chút việc, tớ đâu có đến muộn.” Hứa Khanh Niên kéo ghế bên cạnh Vân Miên ra, thoải mái ngồi xuống.


“Hôm nay là sinh nhật tớ, không bày tỏ gì sao?” Trì Hoài định nhân dịp này “vòi vĩnh” Hứa Khanh Niên một phen: “Vài bộ skin mới của tướng trong game Vương Giả, không quá đáng đâu nhỉ?”


“Được thôi.” Từ giọng điệu thản nhiên của Hứa Khanh Niên, có thể thấy anh hoàn toàn không để ý chút tiền này.


“Đù, đại gia Hứa đúng là hào phóng!”


“Đại gia Hứa, nào, cạn ly này!” Bọn họ vẫn chỉ là học sinh, nên không thể uống rượu, nhưng cả nhóm uống trà mà vẫn khí thế như đang uống rượu thật vậy.


Vân Miên không nói gì, chỉ cúi đầu tập trung ăn.


Khi món tôm chiên xù vừa được chuyển đến trước mặt, cô chưa kịp gắp thì đã bị người khác xoay đi. Vân Miên đành lặng lẽ ăn món ăn trước mặt mình.


Một lát sau, vài miếng tôm chiên xù đột nhiên xuất hiện trong đĩa của cô. Cô ngẩng đầu lên, cắn đũa, thấy Hứa Khánh Niên đang mỉm cười nhìn mình: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”


Trái tim cô bỗng rộn ràng, cảm giác ngọt ngào như lan tỏa khắp lồng ngực.


“Cảm ơn anh.” Sau khi nói xong, cô lại cúi đầu ăn, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng và nhịp tim đập loạn của mình.


Buổi tiệc kết thúc trong không khí vui vẻ với những lời chúc mừng sinh nhật náo nhiệt. Trì Hoài còn đặt thêm một phòng KTV.


“Em không đi đâu.” Vân Miên không muốn đi KTV lắm, cảm thấy ở đó rất ồn ào: “Em muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”


“Được rồi.” Trì Hoài thở dài, nhìn Trình Gia Gia với ánh mắt có chút chờ mong: “Trình Gia Gia, em đi không?”


“Em á?” Trình Gia Gia liếc nhìn cô gái mặc váy trắng, cười tươi nói: “Tất nhiên là đi rồi.”


Cô gái kia tức giận cắn chặt răng, nhưng không thể nói gì.


“Chúc mừng sinh nhật anh, chơi vui nhé.” Vân Miên chúc xong thì tách ra khỏi mọi người, tự mình về nhà.


-


Ánh trăng bị mây che khuất, bầu trời đêm càng thêm tĩnh mịch.


Vân Miên nghe thấy sau lưng có bước chân chậm rãi theo sau mình. Cô cố ý quay đầu nhìn, thì thấy một người đàn ông mặc áo đen đang đi theo mình. Người đó đè thấp vành mũ, tiếp tục đi theo cô.


Cô lập tức tăng tốc.


Con đường này rất vắng vẻ, rõ ràng đã sắp về đến nhà, nhưng lại gặp phải tình huống như vậy khiến cô không khỏi lo lắng.


Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên có một bàn tay kéo cô vào trong. Nhưng cô chưa kịp kêu lên thì miệng đã bị bịt chặt.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 21
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...