Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 20

92@-

Thứ ba, kỳ thi tháng bắt đầu, môn đầu tiên là Toán.


Vì Vân Miên đã học bù Toán rất chăm chỉ trong kỳ nghỉ nên cô không hề lo lắng mà từ tốn bước vào phòng thi.


Trình Gia Gia thi cùng phòng với cô, nhưng rõ ràng cô ấy không được lạc quan như vậy.


So với vẻ mặt lo âu của Trình Gia Gia, thì Vân Miên lại trông rất thoải mái, thậm chí còn an ủi cô ấy vài câu: “Chỉ là một kỳ thi tháng rất bình thường thôi mà, thả lỏng đi.”


Trình Gia Gia cười khổ: “Vân Miên, cậu đã từng thấy bầu trời lúc 5 giờ sáng chưa?”


Vân Miên không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi vậy, ngập ngừng lắc đầu.


“Tớ thấy rồi. Lần đó tớ thi không tốt, bố tớ nhất quyết kéo tớ dậy từ sáng sớm để trải nghiệm cuộc sống.” Trình Gia Gia ôm mặt than thở: “Đó là một ký ức không mấy tốt đẹp.”


Sau đó, Vân Miên bị ép nghe cô ấy kể suốt mười mấy phút về việc mình học hành lơ là, dẫn đến kết quả thi cuối kỳ thảm hại, rồi bị bắt phải thức khuya dậy sớm đi bán bánh kếp suốt hai tháng hè. Nhưng thật không ngờ, việc buôn hàng lại khá lời, khiến cô ấy hí hửng khoe với bố rằng sau này làm nghề này cũng không sợ chết đói.


Kết quả, cô ấy bị bố mẹ hợp lực “giáo dục” một trận ra trò.


“Thôi, chuyện qua rồi.”


Vân Miên nhìn cô ấy với ánh mắt đồng cảm, sau đó hỏi: “Bán bánh kếp thực sự kiếm được tiền à?”


Trình Gia Gia: “…”


Nhìn ánh mắt đầy háo hức của Vân Miên, cô ấy quyết định im lặng. Dù sao đây cũng chỉ là một kỳ thi tháng nho nhỏ, chẳng thể làm khó cô ấy được.


Giáo viên bước vào phòng thi và phát đề. Vân Miên nhìn qua một lượt, thấy không có vấn đề gì thì bắt đầu làm bài.


Sáu câu đầu rất đơn giản, nhưng đến câu số bảy, cô lại quên mất công thức cần dùng. Cô cố gắng vắt óc suy nghĩ một hồi mà vẫn không nhớ ra.


Sau đó cô lén lấy một mẩu giấy ghi chú trong túi ra, không ngờ lại bị giáo viên giám thị ngồi sau thấy được, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.


Cánh tay Vân Miên vô tình chạm vào người đứng bên cạnh, ngước mắt lên nhìn thì thấy giáo viên giám thị đang nghiêm mặt đứng đó.



Thầy nhìn chằm chằm hành động kỳ lạ của cô mà không nói gì, có vẻ đang chờ cô giải thích. Vân Miên ngoan ngoãn đặt tờ giấy ghi chú lên bàn, để thầy nhìn rõ hơn.


Đó là tờ giấy ghi dòng chữ “thi đâu đỗ đó” mà Hứa Khanh Niên viết cho cô. Cô dùng tay che tên anh lại, chỉ để lộ bốn chữ lớn.


Sau khi nhìn rõ nội dung, hàng lông mày đang nhíu chặt của thầy dần giãn ra, dường như thở phào nhẹ nhõm. Thầy bước lên phía trước vài bước rồi nói: “Một số bạn học à, đừng quá mê tín, thi cử vẫn phải dựa vào sự nỗ lực hàng ngày của bản thân.”


Vân Miên: “…”


Thôi được rồi, làm thế này đúng là hơi mê tín thật.


Nhưng cô vẫn muốn có chút may mắn từ Hứa Khanh Niên, cũng không tham lam, chỉ cần đủ điểm là được.


May mắn thay, đến những câu hỏi lớn phía sau, Vân Miên phát hiện tất cả đều là những dạng bài mà Hứa Khanh Niên đã dạy. Lòng cô bỗng tràn ngập niềm vui, không kìm được mà ngân nga một giai điệu trong lòng.


Ngoại trừ sự cố nhỏ đó, thì hai ngày thi của cô diễn ra rất suôn sẻ.


Trường Trung học số 1 có một thông lệ là, sau khi thi xong, học sinh sẽ được nghỉ tiết tự học buổi tối. Vân Miên vốn định về nhà sớm để nghỉ ngơi, nhưng Trình Gia Gia lại đề nghị đi chơi tối.


“Đi đi mà, thi xong thì phải thư giãn một chút chứ.” Trình Gia Gia vừa lắc cánh tay cô vừa làm nũng: “Tranh thủ lúc chưa có kết quả.”


“… Được rồi.” Vân Miên bất lực đồng ý.


-


Vân Miên giữ vẻ mặt không cảm xúc, liếc nhìn về phía sau, rồi kéo Trình Gia Gia lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao hai người đó cũng đi cùng chúng ta vậy? Học sinh lớp 12 rảnh rỗi vậy sao?”


Hai chàng trai vừa cao ráo vừa điển trai đi theo sau họ, không ít lần thu hút ánh nhìn từ mọi người. Điều đó khiến Vân Miên hơi không thoải mái.


Cô còn thấy vài nữ sinh chuẩn bị đến xin số WeChat.


“Không phải đâu, tớ đăng một bài lên vòng bạn bè, đàn anh Trì Hoài nhìn thấy rồi nói muốn đi cùng.”


“…”


“Hai em đang lén lút thì thầm gì sau lưng bọn anh vậy?” Hai tay Trì Hoài đút túi, hỏi.



Vân Miên hỏi thẳng: “Đàn anh, các anh không cần học tiết tự học tối sao?”


“À? Bọn anh trốn tiết tự học, ra ngoài chơi thôi.” Trì Hoài nói với vẻ đương nhiên: “Học nhiều chán lắm.”


“…”


“Đừng nghe cậu ấy nói bừa, trốn học là không đúng.” Hứa Khanh Niên kiên nhẫn giải thích, dịu dàng cười nói: “Bọn anh ra ngoài giúp thầy cô chút việc, tình cờ gặp các em nên đi cùng thôi.”


Trì Hoài: “…”


Ai là người dẫn đầu đòi trốn học vậy hả?


Là ai chứ!


Bây giờ lại tỏ ra mình không liên quan.


“… À, đúng vậy, ra ngoài giúp thầy cô chút việc.” Trì Hoài cố ý nhấn mạnh ba chữ “giúp thầy cô” để tỏ rõ sự bất mãn.


“Ồ, thì ra là vậy.” Trình Gia Gia gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.


Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ bừng sáng.


Thành phố chìm trong sắc vàng lộng lẫy, trông thật phồn hoa.


Trình Gia Gia tung tăng nhảy nhót bên cạnh Trì Hoài, nói cười không ngớt. Trì Hoài cao ráo, chân dài nên tự nhiên cũng đi nhanh hơn cô ấy. Nhưng khi phát hiện Trình Gia Gia không theo kịp, thì anh ấy sẽ chủ động bước chậm lại để chờ.


Trình Gia Gia chìm đắm trong niềm vui, hoàn toàn không để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó.


“Thi thế nào rồi?” Giọng nói của Hứa Khanh Niên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.


Vân Miên đáp: “Cũng ổn ạ, chắc là đủ điểm.”


“Chỉ đủ điểm thôi sao?” Hứa Khanh Niên bật cười: “Xem ra anh dạy không tốt lắm nhỉ.”


“Không phải không phải.” Nghe anh nói vậy, Vân Miên lập tức cuống lên, giải thích thay anh: “Anh dạy rất tốt mà!”



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vân Miên, Hứa Khanh Niên không nhịn được cười: “Anh giỏi đến vậy à?”


Vân Miên cũng nhận ra vừa rồi giọng mình hơi kích động, khi tỉnh táo lại thì mặt đã hơi đỏ. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giỏi thật mà.”


Hứa Khanh Niên không nghe rõ: “Gì cơ?”


Vân Miên ngượng ngùng nói: “Không có gì, đi thôi.”


Buổi tối, chợ đêm vô cùng náo nhiệt, có quầy hàng bán đồ ăn vặt, có quầy hàng bán đồ chơi trẻ em, thậm chí còn có những chiếc xe đồ chơi nhỏ chạy vòng quanh khu vực này.


“Chúng ta mua cái kia đi.” Trình Gia Gia kéo cô đến quầy hàng bán kẹo hồ lô. Có rất nhiều loại kẹo, Trình Gia Gia chỉ vào xâu dâu tây to và hỏi chủ quầy: “Cái này bao nhiêu tiền ạ?”


“10 tệ một xâu.”


“Đắt quá.” Trình Gia Gia ôm chặt ví, xua tay nói: “Không mua nữa.”


Bên cạnh là quầy bán kẹo bông gòn, ông chủ nhìn thoáng qua rồi nhiệt tình mời gọi: “Cô bé, mua một cái không?”


“Ông chủ, bao nhiêu tiền ạ?”


“5 tệ.”


“Vậy lấy một cái.” Trình Gia Gia vui vẻ trả tiền, rồi quay đầu hỏi cô: “Vân Miên, cậu có mua không?”


Vân Miên lắc đầu: “Tớ không mua.”


“Được.”


Ăn được một nửa, cả hai chợt cảm thấy họ đã quên mất chuyện gì đó.


“Đàn anh Trì và đàn anh Hứa đâu rồi?” Trình Gia Gia cầm cây kẹo bông gòn đang ăn dở, kéo cô đi tìm hai người đó.


“Không biết nữa, lúc nãy còn thấy mà.” Vân Miên nhìn xung quanh, nhưng không thấy hai người kia đâu, tự nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.


Đột nhiên, một cây kẹo bông gòn màu hồng xuất hiện trước mặt, to gần bằng khuôn mặt cô. Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp: “Mời em ăn kẹo bông gòn.”



Vân Miên đưa tay nhận lấy, cắn một miếng rồi quay lại nói cảm ơn với Hứa Khanh Niên.


“Không có gì.” Thấy cô chỉ cắn một miếng nhỏ, Hứa Khanh Niên nhướng mày hỏi: “Không phải em thích ăn kẹo bông gòn sao?”


Vân Niêm nhận ra anh đang nhắc đến tên WeChat “Thích ăn kẹo bông gòn” của mình. Cô mím môi không nói gì, nhưng lại cắn thêm một miếng nữa, dùng hành động thay cho câu trả lời.


Thật ra cái tên đó là do Mạnh Nịnh rủ cô đặt cùng kiểu tên đôi bạn thân. Vì trong tên cô có chữ “Miên”, nên cô tùy tiện đặt thành “Thích ăn kẹo bông gòn”.


Nhưng khi nghe Hứa Khanh Niên nhắc đến, cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.


Trì Hoài đùa rằng muốn ăn kẹo bông gòn của Trình Gia Gia. Nhưng cô ấy lại ôm khư khư cây kẹo, nói: “Bên kia có bán đấy, anh tự đi mua đi!”


Sau đó hai người lại bắt đầu tranh cãi.


Cô bỗng nhiên cảm thấy, như vậy thật tốt.


Vì ngày mai còn phải đi học, nên họ không đi chơi quá lâu. Trì Hoài phụ trách đưa Trình Gia Gia về trường, trông cô ấy rất vui vẻ, còn vẫy tay với Vân Miên: “Mai gặp nhé!”


“Mai gặp.” Vân Miên cũng học theo cô ấy, vẫy tay chào.


Hai người ồn ào kia đã đi, Vân Miên và Hứa Khanh Niên đi cạnh nhau, không khí có chút yên tĩnh.


Cây kẹo bông gòn chưa kịp ăn xong đã tan chảy, làm ngón tay cô hơi dính. “Em muốn vào cửa hàng tiện lợi mua khăn ướt.” Vân Miên ném cây kẹo vào thùng rác, rồi ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay trước mặt Hứa Khanh Niên: “Hơi dính.”


Hứa Khanh Niên gật đầu, đi theo cô sang cửa hàng tiện lợi bên kia đường.


Vân Miên lấy một gói khăn ướt và một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, sau đó mang ra quầy thanh toán. Nhân viên thu ngân là một chị gái rất dịu dàng, cô ấy nói: “Đi đường cẩn thận nhé.”


Vân Miên mở gói kẹo ra, lấy mấy viên bỏ vào túi mình rồi nhét phần còn lại vào tay Hứa Khanh Niên.


“Mời anh ăn kẹo.”


Ánh đèn ấm áp trên phố kéo dài bóng dáng của cô, những vệt sáng loang lổ lướt qua gương mặt anh, hòa cùng đôi mắt trong trẻo của cô.


Hứa Khanh Niên khẽ siết chặt túi kẹo trong tay, túi nilon phát ra âm thanh khe khẽ.


Cô nói, cảm ơn vì trong kỳ thi đã có vận may của anh phù hộ.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 20
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...