Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 19
62@-
Chỉ cần không phải làm bài tập Toán, thì tốc độ làm bài của Vân Miên sẽ rất nhanh chóng và hiệu quả.
Hoàn thành xong câu hỏi cuối cùng của môn Lịch Sử, cô ném bút lên bàn, xoay cổ tay thư giãn rồi cầm lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin. Màn hình hiển thị một tin nhắn WeChat.
Hứa Khanh Niên gửi tin nhắn tới. Vân Miên định gửi một biểu tượng “OK” đáp lại nhưng lại cảm thấy hơi lạnh lùng. Nên cô đã thêm một câu “Cảm ơn đàn anh~” nhưng lại thấy hơi quá nhiệt tình, cuối cùng lại xóa từng chữ đi.
Vân Miên lướt qua danh sách biểu cảm, kéo xuống rồi lướt lướt, sau đó cô nhìn thấy một gói nhãn dán động hình khủng long với khuôn mặt nhỏ màu vàng. Con khủng long nhỏ chạy qua chạy lại đầy phấn khích, trông rất đáng yêu.
Biểu cảm này đủ để thể hiện sự cảm kích của cô rồi.
Cô dùng nó.
Hầu hết các gói nhãn dán trong WeChat của cô đều “ăn cắp” từ Mạnh Nịnh, không biết vì sao cô ấy lại có nhiều nhãn dán kỳ quặc đến vậy.
Sau khi gửi đi, bên kia không phản hồi. Vân Miên mở Weibo lướt xem tin tức, cứ cách 5 phút lại mở WeChat xem có tin nhắn mới không.
Thế nhưng chẳng có tin nhắn nào cả.
Nhận ra trong lòng có chút mất mát và khó chịu, Vân Miên tự vỗ nhẹ vào mặt mình, tự hỏi bản thân đang làm gì vậy.
Cứ như một cô bạn gái ngốc nghếch đang chờ tin nhắn của bạn trai vậy.
Không để cô nghĩ nhiều, cửa phòng lập tức vang lên hai tiếng gõ. Mẹ cô bước vào, nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây trời trở lạnh rồi, con có chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên không? Sao mặt đỏ thế này?”
Cô là người cực kỳ dễ đỏ mặt, một phần vì da mặt mỏng, phần khác vì làn da trắng, bình thường chỉ cần hơi kích động một chút là mặt đã đỏ bừng.
“Phòng hơi nóng ạ.” Vân Miên giả vờ quạt gió bằng tay, ra vẻ đang nóng: “Mẹ ơi, sao vậy ạ?”
“Tối qua con đi với ai thế? Về đến nhà còn chẳng có thời gian nói chuyện với bố mẹ đã vội chui tọt vào phòng rồi.” Úc Mẫn Tĩnh ngồi xuống mép giường, khẽ mím môi, ánh mắt dịu dàng mang theo chút trách móc.
Dù mẹ cô sắp bước sang tuổi 40 nhưng làn da bà ấy vẫn được chăm sóc rất tốt, chỉ có vài nếp nhăn nhẹ ở khóe mắt.
“À, con đi với Hứa Khuynh Nhiên và anh của cậu ấy.” Vân Miên thành thật trả lời nhưng lại giấu đi một phần sự thật: “Bọn con đi xem phim.”
Nhận ra mẹ có thể không biết Hứa Khuynh Nhiên, cô lập tức bổ sung: “Là cô bé sống đối diện nhà mình đấy ạ.”
Mẹ Vân gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy cái bánh ngọt tối qua cũng là người ta mua cho con à?”
“Dạ… Đúng thế ạ.” Vân Miên níu lấy cánh tay mẹ làm nũng, lắc nhẹ: “Cậu ấy xinh lắm, học cũng giỏi, quan trọng nhất là rất tốt bụng. Cậu ấy nói sẽ kèm Toán cho con nữa.”
Úc Mẫn Tĩnh biết con gái mình học Toán không được tốt, đúng là nên học thêm: “Thế thì được, chiều nay sang nhà người ta thì mang ít đồ ăn vặt theo. Mình không thể ăn không của người ta được.”
“Dạ.”
“Được rồi, dọn dẹp xong thì đi ăn cơm đi.” Mẹ Vân xoa đầu Vân Miên, dịu dàng nói.
-
Vân Miên ôm một đống bài tập Toán và tài liệu, tay còn xách mấy túi đồ ăn vặt, đứng trước cửa nhà Hứa Khanh Niên.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, phải đi nương nhờ nhà người khác. Vấn đề là trên tay cô còn xách nhiều đồ ăn vặt như vậy, lúc đầu cô chỉ định mang vài thứ tượng trưng thôi.
Ban đầu, khi nghe nói cô muốn sang nhà đối diện học thêm, Vân Bình nhất quyết không cho đi. Mãi đến khi mẹ cô giải thích rằng người dạy kèm cho cô là một cô bé, gương mặt khó chịu của ông ấy lập tức chuyển sang vui vẻ thấy rõ. Ông ấy vừa ngân nga hát vừa vào bếp nướng bánh nhỏ, còn nói một cách hào hứng: “Qua đó chơi vui nhé, bố vừa nghe là đã biết cô bé ngoan rồi.”
Vân Miên che mặt, không nỡ nói sự thật cho bố biết.
Sau khi cô khó nhọc giơ tay nhấn chuông cửa hai lần, người bên trong nhanh chóng ra mở cửa.
Vân Miên nghĩ người mở cửa sẽ là Hứa Khuynh Nhiên, không ngờ lại là Hứa Khanh Niên.
Mái tóc đen nhánh của anh được phủ bởi một chiếc khăn màu trắng, tay phải anh cầm tay nắm cửa, tay trái đưa ra sau đầu, nhẹ nhàng lau khô tóc.
Hương chanh thanh mát xộc đến khiến Vân Miên vô thức nín thở.
“Đến rồi à?” Anh cúi xuống nhìn đống sách vở cô đang ôm trong lòng, trên tay còn xách theo không ít đồ, xì một tiếng bật cười: “Chỉ đến học thêm thôi mà, sao phải mang nhiều thứ thế?”
Nói xong, anh nhận lấy đống đồ từ tay cô và ra hiệu cho cô vào nhà.
“Là quà cảm ơn, còn cả bánh ngọt hôm đó nữa.” Vân Miên bước vào, ngượng ngùng nói: “Ngọt lắm ạ.”
“Con bé về nhà rồi, vào ngồi đi.” Hứa Khanh Niên xoay người, đặt đồ lên bàn trà trong phòng khách. Sau đó anh quay lại mở tủ giày, cúi người lấy một đôi dép màu hồng hình con thỏ, rồi ra hiệu cho cô mang vào.
-
“Chúng ta sẽ tìm những phần em không hiểu trước, sau đó phân tích sâu cách làm.” Hứa Khanh Niên nhanh chóng tiến vào trạng thái, chỉ vào tập đề Toán của Vân Miên: “Em làm qua phần trắc nghiệm trước, câu nào đơn giản thì không cần ghi bước giải, câu nào thấy khó mà nghĩ ra được hướng giải thì ghi lại các bước em đã nghĩ ra ở bên cạnh.”
Vân Miên gật đầu: “Dạ.”
Hứa Khanh Niên cũng không rảnh rỗi, mà ngồi đối diện cô làm bài tập Lý tổng hợp. Tốc độ làm bài của anh rất nhanh, dấu vết để lại cũng ít. Trong lúc làm bài, Vân Miên lén lút quan sát anh, không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Giá mà cô cũng có thể làm Toán nhanh và chính xác như vậy thì tốt biết bao.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Vân Miên cũng hoàn thành xong phần trắc nghiệm. Cô vui vẻ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Đôi mắt ấy rõ ràng chứa đựng ý cười, trông Hứa Khanh Niên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Bỗng nhiên Vân Miên cảm thấy khát nước, tim đập thình thịch như đang biểu lộ những tâm tư ngây ngô của thiếu nữ.
Cô buột miệng: “Em... em hơi khát, có nước không ạ?”
Hứa Khanh Niên cũng hơi sững lại, tay đang xoay bút dừng lại, khiến cây bút rơi xuống bàn, nhưng âm thanh không lớn lắm. Anh nhanh chóng phản ứng lại: “Có, trong bếp có máy lọc nước.”
“Dạ.” Vân Miên đứng dậy đi rót nước, tiện thể bình tĩnh lại.
Sau đó, Hứa Khanh Niên giúp cô hệ thống lại từ đầu những kiến thức mà cô còn mơ hồ và lẫn lộn, lại kiên nhẫn giao cho cô vài bài tập để cô thực hành và nắm vững các kiến thức này.
Sau một buổi chiều được dạy kèm một đối một, Vân Miên đã hiểu được những kiến thức mà trong suốt hơn một tháng qua giáo viên trên lớp không thể giúp cô hiểu rõ, thậm chí còn đạt đến mức vận dụng một cách linh hoạt.
Cô nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu.
Khi bừng tỉnh lại, cô phát hiện trên bàn có thêm một chai sữa chua, ống hút cũng đã được cắm sẵn. Cô giơ tay cầm lên, ngậm ống hút và nói: “Cảm ơn đàn anh.”
Thời gian đã khá muộn, phòng khách được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn cuối ngày. Vân Miên hít sâu vài hơi, uống hết chai sữa chua, rồi sắp xếp lại tập đề và ghi chép của mình.
Chữ của Hứa Khanh Niên rất đẹp, là kiểu chữ hải rất thanh thoát, chữ cái được viết rất ngay ngắn, chẳng giống chữ của con trai chút nào.
Vân Miên mạnh dạn đưa ra một yêu cầu: “Đàn anh, anh có thể viết cho em bốn chữ không?”
Hứa Khanh Niên nhàn nhã nhìn cô, cười nói: “Được, chữ gì?”
...
Về đến phòng, Vân Miên ném bài tập lên bàn học rồi lao lên giường. Sau đó cô móc một miếng sticker hoạt hình trong túi ra, trên đó có bốn chữ nổi bật:
“Thi đâu đỗ đó.”
— Hứa Khanh Niên
Cảm giác bị xoa đầu nhẹ vẫn còn, câu nói trầm ấm và dịu dàng khiến cô tê dại cứ tràn ngập bên tai: “Anh phù hộ cho em đó.”
Vân Miên vùi mặt vào gối, cố gắng che đi đôi tai đang đỏ lên.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chỉ cần không phải làm bài tập Toán, thì tốc độ làm bài của Vân Miên sẽ rất nhanh chóng và hiệu quả.
Hoàn thành xong câu hỏi cuối cùng của môn Lịch Sử, cô ném bút lên bàn, xoay cổ tay thư giãn rồi cầm lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin. Màn hình hiển thị một tin nhắn WeChat.
Hứa Khanh Niên gửi tin nhắn tới. Vân Miên định gửi một biểu tượng “OK” đáp lại nhưng lại cảm thấy hơi lạnh lùng. Nên cô đã thêm một câu “Cảm ơn đàn anh~” nhưng lại thấy hơi quá nhiệt tình, cuối cùng lại xóa từng chữ đi.
Vân Miên lướt qua danh sách biểu cảm, kéo xuống rồi lướt lướt, sau đó cô nhìn thấy một gói nhãn dán động hình khủng long với khuôn mặt nhỏ màu vàng. Con khủng long nhỏ chạy qua chạy lại đầy phấn khích, trông rất đáng yêu.
Biểu cảm này đủ để thể hiện sự cảm kích của cô rồi.
Cô dùng nó.
Hầu hết các gói nhãn dán trong WeChat của cô đều “ăn cắp” từ Mạnh Nịnh, không biết vì sao cô ấy lại có nhiều nhãn dán kỳ quặc đến vậy.
Sau khi gửi đi, bên kia không phản hồi. Vân Miên mở Weibo lướt xem tin tức, cứ cách 5 phút lại mở WeChat xem có tin nhắn mới không.
Thế nhưng chẳng có tin nhắn nào cả.
Nhận ra trong lòng có chút mất mát và khó chịu, Vân Miên tự vỗ nhẹ vào mặt mình, tự hỏi bản thân đang làm gì vậy.
Cứ như một cô bạn gái ngốc nghếch đang chờ tin nhắn của bạn trai vậy.
Không để cô nghĩ nhiều, cửa phòng lập tức vang lên hai tiếng gõ. Mẹ cô bước vào, nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây trời trở lạnh rồi, con có chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên không? Sao mặt đỏ thế này?”
Cô là người cực kỳ dễ đỏ mặt, một phần vì da mặt mỏng, phần khác vì làn da trắng, bình thường chỉ cần hơi kích động một chút là mặt đã đỏ bừng.
“Phòng hơi nóng ạ.” Vân Miên giả vờ quạt gió bằng tay, ra vẻ đang nóng: “Mẹ ơi, sao vậy ạ?”
“Tối qua con đi với ai thế? Về đến nhà còn chẳng có thời gian nói chuyện với bố mẹ đã vội chui tọt vào phòng rồi.” Úc Mẫn Tĩnh ngồi xuống mép giường, khẽ mím môi, ánh mắt dịu dàng mang theo chút trách móc.
Dù mẹ cô sắp bước sang tuổi 40 nhưng làn da bà ấy vẫn được chăm sóc rất tốt, chỉ có vài nếp nhăn nhẹ ở khóe mắt.
“À, con đi với Hứa Khuynh Nhiên và anh của cậu ấy.” Vân Miên thành thật trả lời nhưng lại giấu đi một phần sự thật: “Bọn con đi xem phim.”
Nhận ra mẹ có thể không biết Hứa Khuynh Nhiên, cô lập tức bổ sung: “Là cô bé sống đối diện nhà mình đấy ạ.”
Mẹ Vân gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy cái bánh ngọt tối qua cũng là người ta mua cho con à?”
“Dạ… Đúng thế ạ.” Vân Miên níu lấy cánh tay mẹ làm nũng, lắc nhẹ: “Cậu ấy xinh lắm, học cũng giỏi, quan trọng nhất là rất tốt bụng. Cậu ấy nói sẽ kèm Toán cho con nữa.”
Úc Mẫn Tĩnh biết con gái mình học Toán không được tốt, đúng là nên học thêm: “Thế thì được, chiều nay sang nhà người ta thì mang ít đồ ăn vặt theo. Mình không thể ăn không của người ta được.”
“Dạ.”
“Được rồi, dọn dẹp xong thì đi ăn cơm đi.” Mẹ Vân xoa đầu Vân Miên, dịu dàng nói.
-
Vân Miên ôm một đống bài tập Toán và tài liệu, tay còn xách mấy túi đồ ăn vặt, đứng trước cửa nhà Hứa Khanh Niên.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, phải đi nương nhờ nhà người khác. Vấn đề là trên tay cô còn xách nhiều đồ ăn vặt như vậy, lúc đầu cô chỉ định mang vài thứ tượng trưng thôi.
Ban đầu, khi nghe nói cô muốn sang nhà đối diện học thêm, Vân Bình nhất quyết không cho đi. Mãi đến khi mẹ cô giải thích rằng người dạy kèm cho cô là một cô bé, gương mặt khó chịu của ông ấy lập tức chuyển sang vui vẻ thấy rõ. Ông ấy vừa ngân nga hát vừa vào bếp nướng bánh nhỏ, còn nói một cách hào hứng: “Qua đó chơi vui nhé, bố vừa nghe là đã biết cô bé ngoan rồi.”
Vân Miên che mặt, không nỡ nói sự thật cho bố biết.
Sau khi cô khó nhọc giơ tay nhấn chuông cửa hai lần, người bên trong nhanh chóng ra mở cửa.
Vân Miên nghĩ người mở cửa sẽ là Hứa Khuynh Nhiên, không ngờ lại là Hứa Khanh Niên.
Mái tóc đen nhánh của anh được phủ bởi một chiếc khăn màu trắng, tay phải anh cầm tay nắm cửa, tay trái đưa ra sau đầu, nhẹ nhàng lau khô tóc.
Hương chanh thanh mát xộc đến khiến Vân Miên vô thức nín thở.
“Đến rồi à?” Anh cúi xuống nhìn đống sách vở cô đang ôm trong lòng, trên tay còn xách theo không ít đồ, xì một tiếng bật cười: “Chỉ đến học thêm thôi mà, sao phải mang nhiều thứ thế?”
Nói xong, anh nhận lấy đống đồ từ tay cô và ra hiệu cho cô vào nhà.
“Là quà cảm ơn, còn cả bánh ngọt hôm đó nữa.” Vân Miên bước vào, ngượng ngùng nói: “Ngọt lắm ạ.”
“Con bé về nhà rồi, vào ngồi đi.” Hứa Khanh Niên xoay người, đặt đồ lên bàn trà trong phòng khách. Sau đó anh quay lại mở tủ giày, cúi người lấy một đôi dép màu hồng hình con thỏ, rồi ra hiệu cho cô mang vào.
-
“Chúng ta sẽ tìm những phần em không hiểu trước, sau đó phân tích sâu cách làm.” Hứa Khanh Niên nhanh chóng tiến vào trạng thái, chỉ vào tập đề Toán của Vân Miên: “Em làm qua phần trắc nghiệm trước, câu nào đơn giản thì không cần ghi bước giải, câu nào thấy khó mà nghĩ ra được hướng giải thì ghi lại các bước em đã nghĩ ra ở bên cạnh.”
Vân Miên gật đầu: “Dạ.”
Hứa Khanh Niên cũng không rảnh rỗi, mà ngồi đối diện cô làm bài tập Lý tổng hợp. Tốc độ làm bài của anh rất nhanh, dấu vết để lại cũng ít. Trong lúc làm bài, Vân Miên lén lút quan sát anh, không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Giá mà cô cũng có thể làm Toán nhanh và chính xác như vậy thì tốt biết bao.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Vân Miên cũng hoàn thành xong phần trắc nghiệm. Cô vui vẻ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Đôi mắt ấy rõ ràng chứa đựng ý cười, trông Hứa Khanh Niên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Bỗng nhiên Vân Miên cảm thấy khát nước, tim đập thình thịch như đang biểu lộ những tâm tư ngây ngô của thiếu nữ.
Cô buột miệng: “Em... em hơi khát, có nước không ạ?”
Hứa Khanh Niên cũng hơi sững lại, tay đang xoay bút dừng lại, khiến cây bút rơi xuống bàn, nhưng âm thanh không lớn lắm. Anh nhanh chóng phản ứng lại: “Có, trong bếp có máy lọc nước.”
“Dạ.” Vân Miên đứng dậy đi rót nước, tiện thể bình tĩnh lại.
Sau đó, Hứa Khanh Niên giúp cô hệ thống lại từ đầu những kiến thức mà cô còn mơ hồ và lẫn lộn, lại kiên nhẫn giao cho cô vài bài tập để cô thực hành và nắm vững các kiến thức này.
Sau một buổi chiều được dạy kèm một đối một, Vân Miên đã hiểu được những kiến thức mà trong suốt hơn một tháng qua giáo viên trên lớp không thể giúp cô hiểu rõ, thậm chí còn đạt đến mức vận dụng một cách linh hoạt.
Cô nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu.
Khi bừng tỉnh lại, cô phát hiện trên bàn có thêm một chai sữa chua, ống hút cũng đã được cắm sẵn. Cô giơ tay cầm lên, ngậm ống hút và nói: “Cảm ơn đàn anh.”
Thời gian đã khá muộn, phòng khách được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn cuối ngày. Vân Miên hít sâu vài hơi, uống hết chai sữa chua, rồi sắp xếp lại tập đề và ghi chép của mình.
Chữ của Hứa Khanh Niên rất đẹp, là kiểu chữ hải rất thanh thoát, chữ cái được viết rất ngay ngắn, chẳng giống chữ của con trai chút nào.
Vân Miên mạnh dạn đưa ra một yêu cầu: “Đàn anh, anh có thể viết cho em bốn chữ không?”
Hứa Khanh Niên nhàn nhã nhìn cô, cười nói: “Được, chữ gì?”
...
Về đến phòng, Vân Miên ném bài tập lên bàn học rồi lao lên giường. Sau đó cô móc một miếng sticker hoạt hình trong túi ra, trên đó có bốn chữ nổi bật:
“Thi đâu đỗ đó.”
— Hứa Khanh Niên
Cảm giác bị xoa đầu nhẹ vẫn còn, câu nói trầm ấm và dịu dàng khiến cô tê dại cứ tràn ngập bên tai: “Anh phù hộ cho em đó.”
Vân Miên vùi mặt vào gối, cố gắng che đi đôi tai đang đỏ lên.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 19
10.0/10 từ 50 lượt.