Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 18
81@-
Dựa trên kinh nghiệm ngày hôm qua, Vân Miên đặc biệt đặt báo thức lúc 7 giờ sáng, hơn nữa cứ cách 1 phút là báo thức lại kêu một lần.
Điều này đủ để chứng minh cô trung thành với môn Toán đến mức nào và dồn tâm huyết ra sao cho kỳ thi lần này.
Tuy nhiên, khi tiếng chuông báo thức lần thứ ba vang lên không ngừng vào buổi sáng, Vân Miên không chịu nổi nữa, vươn tay ra khỏi chăn, mắt nhắm mắt mở mò mẫm khắp giường, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại ở sau gối và tắt chuông đi.
Căn phòng khá tối, không khó để nhận ra hôm nay là một ngày nhiều mây.
Vân Miên vùi đầu trong chăn, hít một hơi thật sâu, rồi ngồi bật dậy như xác sống, sau đó cô dụi mắt và cầm điện thoại lên nhìn giờ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là đã hơi giật mình.
Hứa Khanh Niên: [Ngủ ngon.]
Tin nhắn được gửi vào lúc hơn 12 giờ đêm qua.
Vân Miên cắn ngón tay, vội vàng trả lời một câu “Chào buổi sáng”, không ngờ bên kia đã lập tức phản hồi lại.
Vân Miên: [Chào buổi sáng.]
Hứa Khanh Niên: [Dậy sớm thế?]
Vân Miên cân nhắc câu nói của anh, rồi cẩn thận gõ một dòng chữ.
[Dạ, hôm nay em muốn tìm anh học bù môn Toán sớm.]
Nhìn dòng tin nhắn này, cô cảm thấy hình như hơi thiếu lịch sự nên bổ sung thêm một câu.
[Đàn anh, sao anh cũng dậy sớm thế?]
Chờ một lúc lâu mà bên kia vẫn chưa trả lời, Vân Miên bỏ điện thoại xuống, dậy đi vệ sinh cá nhân. Sau khi sửa soạn xong xuôi, màn hình hiển thị một tin nhắn thoại từ đối phương.
Một đoạn tin nhắn thoại dài 8 giây.
Vân Miên lau tay, trượt màn hình lên và mở tin nhắn.
[Được thôi, nhưng hiện giờ anh không ở nhà,] Giọng của anh nghe đặc biệt lười biếng, quyến rũ đến mức khó tả, xen lẫn cả tiếng ồn ào xung quanh. Vân Miên áp sát tai vào điện thoại, cảm giác như bị điện giật: [À, hôm nay có chút việc phải làm nên dậy khá sớm.]
[Vậy thì, hôm nay có học bù không ạ?] Thấy anh thoải mái gửi tin nhắn thoại, Vân Miên cũng không ngại nữa, nhấn giữ nút thoại: [Hay là để hôm khác?]
Hứa Khanh Niên dựa vào chiếc ghế sô pha bằng da màu đen, gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại lên bàn, những ngón tay thon dài cầm ly rượu trên bàn lên: “Này, vừa nói đến đâu rồi?”
“Chậc chậc chậc, Hứa Khanh Niên,” Trì Hoài uống một ngụm đồ uống, nhướng mày trêu chọc: “Vừa nói chuyện với ai thế? Cười vui quá vậy.”
“Ai thế, anh Hoài?” Tên tóc vàng nghe xong thì hứng thú: “Có phải cô gái mà anh Niên thích không?”
Tên tóc vàng là em trai của ông chủ quán bar này, nói ra thì cũng có chút quan hệ với Hứa Khanh Niên. Hồi lớp 10, nghe nói Hứa Khanh Niên là chàng trai không sợ trời không sợ đất, nên cậu dẫn vài người chặn đường anh để “dạy cách làm người”.
Kết quả không những không dạy được anh, mà bản thân còn bị dạy ngược lại. Và ngay ngày hôm sau cậu đã biến thành fan cuồng của Hứa Khanh Niên.
“Ai biết được?” Trì Hoài lại uống một ngụm, rồi chép miệng.
Hứa Khanh Niên không chịu nổi nữa, giơ chân đá một cước vào Trì Hoài ở đối diện: “Lắm chuyện.”
Trì Hoài rụt chân lại, bĩu môi: “Thì đúng là thế mà.”
Ting ting.
Vân Miên gửi một tin nhắn thoại đến, khóe miệng Hứa Khanh Niên nhếch lên, chưa kịp mở ra thì thấy Trì Hoài đột nhiên nhìn thấy gì đó, mắt anh ấy mở to, lông mày hơi nhướng lên, nhưng giọng lại hạ thấp: “Hứa Khanh Niên, kia là thằng nhóc cậu nói phải không?”
Ánh sáng trong quán bar khá mờ, Hứa Khanh Niên hơi nheo mắt lại, nhìn rõ người đàn ông ngồi ở quầy bar. Người này đang nói chuyện với một người phụ nữ ăn mặc rất quyến rũ. Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến ba người bên này đang nhìn chằm chằm vào họ.
Hứa Khanh Niên uống hết ngụm rượu cuối cùng rồi đứng dậy: “Phải, tớ đi gặp hắn.”
“Người anh em, nhẹ tay thôi nhé.” Trì Hoài vẫy tay như đang vẫy chiếc khăn tay nhỏ, dặn dò.
“Anh Niên, đừng đánh nhau nhé, nhẹ tay thôi.” Tóc vàng cũng lên tiếng.
“… Biết rồi.” Hứa Khanh Niên hơi bất lực.
Nhận thấy ánh mắt thiếu kiên nhẫn từ Hứa Khanh Niên, tóc vàng co rúm vai: “Em sợ anh em đánh em thôi mà.”
“Ê, nói chuyện đàng hoàng đi.” Trì Hoài nhún vai: “Buồn nôn quá.”
“…”
Bên này.
Vân Miên đợi mãi vẫn không nhận được hồi âm từ Hứa Khanh Niên, nên quyết định tạm thời chuyển sang làm bài tập khác, tạm gác môn Toán sang một bên.
Vừa làm bài tập Ngữ Văn được một lúc, điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Vân Miên tranh thủ liếc qua, là cuộc gọi video từ Mạnh Ninh.
Vừa nhấc máy lên, khuôn mặt Mạnh Nịnh đã xuất hiện trên màn hình, hình ảnh bên đó còn bị rung lắc vì di chuyển. Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hai má cô ấy đỏ bừng, trông cực kỳ phấn khích, đôi mắt cũng sáng rực lên.
“Nịnh Nịnh, cậu sao thế?” Vân Miên điều chỉnh góc máy, sau đó đặt điện thoại cạnh quyển sách, chống cằm hỏi: “Trông cậu phấn khích quá vậy.”
“Miên Miên, tớ tỏ tình thành công rồi!” Mạnh Nịnh nhướng mày, trả lời cô.
“Hả?!” Vân Miên nghĩ ngợi một lúc, thật sự không thể nhớ ra là ai: “Ai thế? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay hôm nay, tớ đến tìm anh ấy.” Mạnh Nịnh che mặt, “Tỏ tình với anh ấy, anh ấy đồng ý thử với tớ.”
Mạnh Nịnh áp sát mặt vào màn hình, chớp mắt mấy cái: “Trước đây tớ không nói với cậu là vì sợ mất mặt.”
Vân Miên ngơ ngác “ồ” một tiếng.
“Thế cậu và đàn anh khóa trên của cậu sao rồi?” Mạnh Ninh xoa cằm: “Tỏ tình chưa?”
“Quan hệ tiến triển thêm một chút rồi.” Vân Miên chọc vào màn hình: “Anh ấy đồng ý dạy tớ học Toán.”
“Đó là chuyện tốt đấy, lợi dụng lý do dạy bù để tiếp cận anh ấy, rồi tình cảm sẽ dần dần phát triển.” Mạnh Nịnh vỗ tay: “Đợi thời cơ chín muồi, chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn thôi sao?”
Nghe Mạnh Nịnh vạch kế hoạch cho chuyện tình cảm giữa cô và Hứa Khanh Niên, Vân Miên... cảm thấy hơi phấn kích, hai má dần ửng đỏ. Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu gạt bỏ đi những tưởng tượng viển vông trong đầu: “Còn chưa đâu vào đâu, tớ phải làm bài tập đây, tạm biệt.”
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại, cô mở khung trò chuyện với Hứa Khanh Niên ra, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời, tin nhắn thoại mà cô đã gửi cách đây 10 phút vẫn còn đó.
Vân Miên hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nghĩ thầm rằng có phải mình quá vội vàng không. Người ta chỉ đồng ý dạy kèm thôi, ngoài ra chẳng có gì khác.
Có lẽ cô đã tự mình đa tình.
Trong quán bar.
Hứa Khanh Niên đến gần quầy bar, người đàn ông đang nói chuyện rôm rả với người phụ nữ ở bên cạnh thấy có người lại gần, thì lập tức cảnh giác nhìn anh một cái.
“Một ly whisky, cảm ơn.” Hứa Khanh Niên ngồi xuống chiếc ghế cao, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, anh nhướng mày, nhếch miệng hỏi: “Ngài đây có chuyện gì không?”
“Không, không có gì.” Người đàn ông quay lại, định tiếp tục trò chuyện với người phụ nữ. Ai ngờ, vừa thấy Hứa Khanh Niên đến, người phụ nữ lập tức đi về phía anh, vừa nghịch tóc vừa trêu chọc: “Em trai, em đến chơi một mình à?”
Mùi nước hoa nồng nặc khiến Hứa Khanh Niên nhíu mày, che mũi lại: “Cô gì ơi, có chuyện gì sao?”
“...” Gương mặt người phụ nữ lập tức sa sầm, nhưng cô ta vẫn cố nở nụ cười: “Em trai, sao em nói chuyện kỳ vậy, tôi đâu phải là bà cô già đâu.”
“Này, không phải chứ, người đẹp.” Người đàn ông lên tiếng, tỏ vẻ không hài lòng: “Rõ ràng tôi đến trước.”
Người phụ nữ gảy móng tay sơn màu đỏ: “Không còn cách nào khác, ai bảo cậu ấy đẹp trai hơn anh.”
Hứa Khanh Niên, người không liên quan đến tình huống này, nhận được ánh mắt bất mãn từ người đàn ông. Vừa rồi anh đứng xa nên không nhìn rõ diện mạo của đối phương, giờ lại gần, anh quan sát người đàn ông này, chỉ thấy vẻ ngoài hết sức bình thường. Anh khẽ cười nhạt, chẳng hiểu Hứa Nhược Hàm thích anh ta ở điểm nào.
Người phụ nữ thấy anh không có hứng thú, bèn đứng dậy bỏ đi. Người đàn ông cố gắng níu kéo nhưng bị ngó lơ. Cô ta uốn éo rời đi, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
“Không phải, tôi nói chứ, anh bạn,” Người đàn ông rõ ràng đã tức giận, siết chặt ly: “Cậu muốn gì?”
“Anh chính là tên đểu cáng lừa dối tình cảm của Hứa Nhược Hàm?” Hứa Khanh Niên tiến lại gần anh ta: “Tên anh là trai đểu à? Hừ, đúng là cái tên hay.”
Người đàn ông ngẩn người, mãi mới phản ứng lại: “Tôi nói sao mà trông cậu quen thế, cậu là em trai của Nhược Hàm à?” Sau đó anh ta nhiệt tình khoác vai Hứa Khanh Niên: “Em trai, chào em.”
“Ai là em trai của anh.” Hứa Khanh Niên hất tay anh ta ra khỏi vai mình: “Đừng có gọi bừa, anh có tư cách gì mà gọi tôi vậy?”
“Không phải, cậu hiểu lầm gì rồi à?” Tên trai đểu gãi đầu: “Tôi và chị cậu chỉ là bạn bè thôi.”
“Cái gì?” Hứa Khanh Niên nhíu mày: “Hứa Nhược Hàm rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Ồ, vậy có thể là tôi hiểu lầm rồi.” Hứa Khanh Niên đứng dậy định rời đi, nói xong thì đẩy ly whisky đến trước mặt tên trai đểu: “Xin lỗi người anh em, ly này coi như bồi thường cho anh.”
…
Trai đểu còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị nhét một ly rượu vào tay. Anh ta ngớ người, chớp mắt mấy cái: “Cảm, cảm ơn.”
“Thế nào thế nào?” Trì Hoài vô cùng tò mò, thấy anh quay lại thì lập tức xán tới: “Sao cậu không cho thằng nhóc đó một bài học?”
“Đúng đấy, anh Niên.” Tóc vàng cũng hùa theo.
“Không có gì, hiểu lầm thôi.” Hứa Khanh Niên uống cạn ly rượu cuối cùng, rồi cầm điện thoại lên: “Đi đây.”
Anh vừa mở điện thoại ra, một tin nhắn hiện lên trên WeChat, là Vân Miên gửi đến.
Tin nhắn cách đây 20 phút.
Anh nhấn vào tin nhắn thoại, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ lập tức vang lên: [Vậy thì, hôm nay có học bù không ạ, hay là để ngày mai?]
Lông mày Hứa Khanh Niên giãn ra, sau đó anh trả lời cô: [Chiều nay nhé, trưa anh phải về nhà một chuyến.]
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Dựa trên kinh nghiệm ngày hôm qua, Vân Miên đặc biệt đặt báo thức lúc 7 giờ sáng, hơn nữa cứ cách 1 phút là báo thức lại kêu một lần.
Điều này đủ để chứng minh cô trung thành với môn Toán đến mức nào và dồn tâm huyết ra sao cho kỳ thi lần này.
Tuy nhiên, khi tiếng chuông báo thức lần thứ ba vang lên không ngừng vào buổi sáng, Vân Miên không chịu nổi nữa, vươn tay ra khỏi chăn, mắt nhắm mắt mở mò mẫm khắp giường, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại ở sau gối và tắt chuông đi.
Căn phòng khá tối, không khó để nhận ra hôm nay là một ngày nhiều mây.
Vân Miên vùi đầu trong chăn, hít một hơi thật sâu, rồi ngồi bật dậy như xác sống, sau đó cô dụi mắt và cầm điện thoại lên nhìn giờ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là đã hơi giật mình.
Hứa Khanh Niên: [Ngủ ngon.]
Tin nhắn được gửi vào lúc hơn 12 giờ đêm qua.
Vân Miên cắn ngón tay, vội vàng trả lời một câu “Chào buổi sáng”, không ngờ bên kia đã lập tức phản hồi lại.
Vân Miên: [Chào buổi sáng.]
Hứa Khanh Niên: [Dậy sớm thế?]
Vân Miên cân nhắc câu nói của anh, rồi cẩn thận gõ một dòng chữ.
[Dạ, hôm nay em muốn tìm anh học bù môn Toán sớm.]
Nhìn dòng tin nhắn này, cô cảm thấy hình như hơi thiếu lịch sự nên bổ sung thêm một câu.
[Đàn anh, sao anh cũng dậy sớm thế?]
Chờ một lúc lâu mà bên kia vẫn chưa trả lời, Vân Miên bỏ điện thoại xuống, dậy đi vệ sinh cá nhân. Sau khi sửa soạn xong xuôi, màn hình hiển thị một tin nhắn thoại từ đối phương.
Một đoạn tin nhắn thoại dài 8 giây.
Vân Miên lau tay, trượt màn hình lên và mở tin nhắn.
[Được thôi, nhưng hiện giờ anh không ở nhà,] Giọng của anh nghe đặc biệt lười biếng, quyến rũ đến mức khó tả, xen lẫn cả tiếng ồn ào xung quanh. Vân Miên áp sát tai vào điện thoại, cảm giác như bị điện giật: [À, hôm nay có chút việc phải làm nên dậy khá sớm.]
[Vậy thì, hôm nay có học bù không ạ?] Thấy anh thoải mái gửi tin nhắn thoại, Vân Miên cũng không ngại nữa, nhấn giữ nút thoại: [Hay là để hôm khác?]
Hứa Khanh Niên dựa vào chiếc ghế sô pha bằng da màu đen, gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại lên bàn, những ngón tay thon dài cầm ly rượu trên bàn lên: “Này, vừa nói đến đâu rồi?”
“Chậc chậc chậc, Hứa Khanh Niên,” Trì Hoài uống một ngụm đồ uống, nhướng mày trêu chọc: “Vừa nói chuyện với ai thế? Cười vui quá vậy.”
“Ai thế, anh Hoài?” Tên tóc vàng nghe xong thì hứng thú: “Có phải cô gái mà anh Niên thích không?”
Tên tóc vàng là em trai của ông chủ quán bar này, nói ra thì cũng có chút quan hệ với Hứa Khanh Niên. Hồi lớp 10, nghe nói Hứa Khanh Niên là chàng trai không sợ trời không sợ đất, nên cậu dẫn vài người chặn đường anh để “dạy cách làm người”.
Kết quả không những không dạy được anh, mà bản thân còn bị dạy ngược lại. Và ngay ngày hôm sau cậu đã biến thành fan cuồng của Hứa Khanh Niên.
“Ai biết được?” Trì Hoài lại uống một ngụm, rồi chép miệng.
Hứa Khanh Niên không chịu nổi nữa, giơ chân đá một cước vào Trì Hoài ở đối diện: “Lắm chuyện.”
Trì Hoài rụt chân lại, bĩu môi: “Thì đúng là thế mà.”
Ting ting.
Vân Miên gửi một tin nhắn thoại đến, khóe miệng Hứa Khanh Niên nhếch lên, chưa kịp mở ra thì thấy Trì Hoài đột nhiên nhìn thấy gì đó, mắt anh ấy mở to, lông mày hơi nhướng lên, nhưng giọng lại hạ thấp: “Hứa Khanh Niên, kia là thằng nhóc cậu nói phải không?”
Ánh sáng trong quán bar khá mờ, Hứa Khanh Niên hơi nheo mắt lại, nhìn rõ người đàn ông ngồi ở quầy bar. Người này đang nói chuyện với một người phụ nữ ăn mặc rất quyến rũ. Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến ba người bên này đang nhìn chằm chằm vào họ.
Hứa Khanh Niên uống hết ngụm rượu cuối cùng rồi đứng dậy: “Phải, tớ đi gặp hắn.”
“Người anh em, nhẹ tay thôi nhé.” Trì Hoài vẫy tay như đang vẫy chiếc khăn tay nhỏ, dặn dò.
“Anh Niên, đừng đánh nhau nhé, nhẹ tay thôi.” Tóc vàng cũng lên tiếng.
“… Biết rồi.” Hứa Khanh Niên hơi bất lực.
Nhận thấy ánh mắt thiếu kiên nhẫn từ Hứa Khanh Niên, tóc vàng co rúm vai: “Em sợ anh em đánh em thôi mà.”
“Ê, nói chuyện đàng hoàng đi.” Trì Hoài nhún vai: “Buồn nôn quá.”
“…”
Bên này.
Vân Miên đợi mãi vẫn không nhận được hồi âm từ Hứa Khanh Niên, nên quyết định tạm thời chuyển sang làm bài tập khác, tạm gác môn Toán sang một bên.
Vừa làm bài tập Ngữ Văn được một lúc, điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Vân Miên tranh thủ liếc qua, là cuộc gọi video từ Mạnh Ninh.
Vừa nhấc máy lên, khuôn mặt Mạnh Nịnh đã xuất hiện trên màn hình, hình ảnh bên đó còn bị rung lắc vì di chuyển. Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hai má cô ấy đỏ bừng, trông cực kỳ phấn khích, đôi mắt cũng sáng rực lên.
“Nịnh Nịnh, cậu sao thế?” Vân Miên điều chỉnh góc máy, sau đó đặt điện thoại cạnh quyển sách, chống cằm hỏi: “Trông cậu phấn khích quá vậy.”
“Miên Miên, tớ tỏ tình thành công rồi!” Mạnh Nịnh nhướng mày, trả lời cô.
“Hả?!” Vân Miên nghĩ ngợi một lúc, thật sự không thể nhớ ra là ai: “Ai thế? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay hôm nay, tớ đến tìm anh ấy.” Mạnh Nịnh che mặt, “Tỏ tình với anh ấy, anh ấy đồng ý thử với tớ.”
Mạnh Nịnh áp sát mặt vào màn hình, chớp mắt mấy cái: “Trước đây tớ không nói với cậu là vì sợ mất mặt.”
Vân Miên ngơ ngác “ồ” một tiếng.
“Thế cậu và đàn anh khóa trên của cậu sao rồi?” Mạnh Ninh xoa cằm: “Tỏ tình chưa?”
“Quan hệ tiến triển thêm một chút rồi.” Vân Miên chọc vào màn hình: “Anh ấy đồng ý dạy tớ học Toán.”
“Đó là chuyện tốt đấy, lợi dụng lý do dạy bù để tiếp cận anh ấy, rồi tình cảm sẽ dần dần phát triển.” Mạnh Nịnh vỗ tay: “Đợi thời cơ chín muồi, chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn thôi sao?”
Nghe Mạnh Nịnh vạch kế hoạch cho chuyện tình cảm giữa cô và Hứa Khanh Niên, Vân Miên... cảm thấy hơi phấn kích, hai má dần ửng đỏ. Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu gạt bỏ đi những tưởng tượng viển vông trong đầu: “Còn chưa đâu vào đâu, tớ phải làm bài tập đây, tạm biệt.”
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại, cô mở khung trò chuyện với Hứa Khanh Niên ra, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời, tin nhắn thoại mà cô đã gửi cách đây 10 phút vẫn còn đó.
Vân Miên hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nghĩ thầm rằng có phải mình quá vội vàng không. Người ta chỉ đồng ý dạy kèm thôi, ngoài ra chẳng có gì khác.
Có lẽ cô đã tự mình đa tình.
Trong quán bar.
Hứa Khanh Niên đến gần quầy bar, người đàn ông đang nói chuyện rôm rả với người phụ nữ ở bên cạnh thấy có người lại gần, thì lập tức cảnh giác nhìn anh một cái.
“Một ly whisky, cảm ơn.” Hứa Khanh Niên ngồi xuống chiếc ghế cao, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, anh nhướng mày, nhếch miệng hỏi: “Ngài đây có chuyện gì không?”
“Không, không có gì.” Người đàn ông quay lại, định tiếp tục trò chuyện với người phụ nữ. Ai ngờ, vừa thấy Hứa Khanh Niên đến, người phụ nữ lập tức đi về phía anh, vừa nghịch tóc vừa trêu chọc: “Em trai, em đến chơi một mình à?”
Mùi nước hoa nồng nặc khiến Hứa Khanh Niên nhíu mày, che mũi lại: “Cô gì ơi, có chuyện gì sao?”
“...” Gương mặt người phụ nữ lập tức sa sầm, nhưng cô ta vẫn cố nở nụ cười: “Em trai, sao em nói chuyện kỳ vậy, tôi đâu phải là bà cô già đâu.”
“Này, không phải chứ, người đẹp.” Người đàn ông lên tiếng, tỏ vẻ không hài lòng: “Rõ ràng tôi đến trước.”
Người phụ nữ gảy móng tay sơn màu đỏ: “Không còn cách nào khác, ai bảo cậu ấy đẹp trai hơn anh.”
Hứa Khanh Niên, người không liên quan đến tình huống này, nhận được ánh mắt bất mãn từ người đàn ông. Vừa rồi anh đứng xa nên không nhìn rõ diện mạo của đối phương, giờ lại gần, anh quan sát người đàn ông này, chỉ thấy vẻ ngoài hết sức bình thường. Anh khẽ cười nhạt, chẳng hiểu Hứa Nhược Hàm thích anh ta ở điểm nào.
Người phụ nữ thấy anh không có hứng thú, bèn đứng dậy bỏ đi. Người đàn ông cố gắng níu kéo nhưng bị ngó lơ. Cô ta uốn éo rời đi, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
“Không phải, tôi nói chứ, anh bạn,” Người đàn ông rõ ràng đã tức giận, siết chặt ly: “Cậu muốn gì?”
“Anh chính là tên đểu cáng lừa dối tình cảm của Hứa Nhược Hàm?” Hứa Khanh Niên tiến lại gần anh ta: “Tên anh là trai đểu à? Hừ, đúng là cái tên hay.”
Người đàn ông ngẩn người, mãi mới phản ứng lại: “Tôi nói sao mà trông cậu quen thế, cậu là em trai của Nhược Hàm à?” Sau đó anh ta nhiệt tình khoác vai Hứa Khanh Niên: “Em trai, chào em.”
“Ai là em trai của anh.” Hứa Khanh Niên hất tay anh ta ra khỏi vai mình: “Đừng có gọi bừa, anh có tư cách gì mà gọi tôi vậy?”
“Không phải, cậu hiểu lầm gì rồi à?” Tên trai đểu gãi đầu: “Tôi và chị cậu chỉ là bạn bè thôi.”
“Cái gì?” Hứa Khanh Niên nhíu mày: “Hứa Nhược Hàm rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Ồ, vậy có thể là tôi hiểu lầm rồi.” Hứa Khanh Niên đứng dậy định rời đi, nói xong thì đẩy ly whisky đến trước mặt tên trai đểu: “Xin lỗi người anh em, ly này coi như bồi thường cho anh.”
…
Trai đểu còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị nhét một ly rượu vào tay. Anh ta ngớ người, chớp mắt mấy cái: “Cảm, cảm ơn.”
“Thế nào thế nào?” Trì Hoài vô cùng tò mò, thấy anh quay lại thì lập tức xán tới: “Sao cậu không cho thằng nhóc đó một bài học?”
“Đúng đấy, anh Niên.” Tóc vàng cũng hùa theo.
“Không có gì, hiểu lầm thôi.” Hứa Khanh Niên uống cạn ly rượu cuối cùng, rồi cầm điện thoại lên: “Đi đây.”
Anh vừa mở điện thoại ra, một tin nhắn hiện lên trên WeChat, là Vân Miên gửi đến.
Tin nhắn cách đây 20 phút.
Anh nhấn vào tin nhắn thoại, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ lập tức vang lên: [Vậy thì, hôm nay có học bù không ạ, hay là để ngày mai?]
Lông mày Hứa Khanh Niên giãn ra, sau đó anh trả lời cô: [Chiều nay nhé, trưa anh phải về nhà một chuyến.]
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 18
10.0/10 từ 50 lượt.