Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 17
60@-
Hành lang nhà vệ sinh trong rạp chiếu phim rất tối. Sau khi bước ra, Vân Miên phải mất một lúc để mắt thích nghi, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường. Cô hơi bị quáng gà, ánh sáng mờ vào buổi tối thường khó thấy rõ, vì vậy lúc nào cô cũng mang theo một chiếc đèn pin trong ba lô.
Từ phía đối diện, một người đàn ông say xỉn loạng choạng bước tới, từ xa cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Vân Miên theo phản xạ bịt mũi lại, lùi về sau vài bước.
Không ngờ, khi nhìn thấy cô, ánh mắt gã đàn ông sáng lên, rồi lao thẳng về phía cô. Gã đi đứng loạng choạng, giọng nói lè nhè: “Cô em, lại đây chơi với anh chút nào.”
Nói rồi gã vươn tay định nắm lấy tay cô. Vân Miên cố gắng giữ bình tĩnh, tránh được tay gã, khiến gã bắt hụt. Gã loạng choạng về phía trước, định ghì cô xuống.
Vân Miên mở to mắt, phản xạ của cơ thể nhanh hơn cả suy nghĩ, cô lập tức nhấc chân đá mạnh một cú.
Gã đàn ông bị đá trúng vào cẳng chân, đồng tử phóng to, hít sâu một hơi đau đớn. Nhân lúc gã không đứng vững, Vân Miên nhanh chóng bỏ chạy.
Phía sau vang lên tiếng gã chửi bới, Vân Miên chạy một mạch đến cửa, tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, nhỏ giọng trấn an bản thân: “Ổn rồi, không sao đâu.”
Hứa Khanh Niên đứng không xa nhà vệ sinh, vừa nhìn đã thấy Vân Miên đang tựa vào cửa. Anh tắt điện thoại đi, bước tới: “Lát nữa đi ăn gì rồi hãy về nhé?”
Nghe thấy giọng anh, Vân Miên bỗng cảm thấy uất ức, tâm trạng vẫn còn chút nặng nề vì chuyện vừa xảy ra với gã đàn ông kia.
“Được.”
“Vậy ăn gì?”
Cô cúi đầu nghịch ốp điện thoại: “Sao cũng được, anh quyết định đi.”
Hứa Khanh Niên nhận ra tâm trạng cô không tốt, nhưng vì mối quan hệ giữa hai người không quá thân thiết, nên anh cũng không hỏi gì thêm.
Sau bữa tối, cả hai bàn nhau đi bộ về nhà để tiện đi dạo.
Con phố này không đông người, rất được các cặp đôi yêu thích. Ánh mắt Vân Miên vô tình dừng lại trên một đôi tình nhân đang nắm tay nhau ở phía trước. Cô gái kéo tay bạn trai làm nũng, chàng trai nhẹ nhàng dỗ dành. Vân Miên không cố ý nghe, nhưng vẫn nghe rõ được từng lời họ nói.
“Em nhìn gì thế?” Hứa Khanh Niên bất ngờ lên tiếng. Sau đó, anh ghé lại gần cô, hỏi ý kiến: “Anh muốn ghé qua tiệm bánh bên kia mua chút đồ, được không?”
“Không… không nhìn gì cả.” Vân Miên có chút chột dạ, vội lảng sang chuyện khác: “Được, được thôi.”
“Sao lại lắp bắp thế,” Hứa Khanh Niên chạm tay lên trán cô: “Cũng đâu có sốt.”
Cô cười gượng: “... Ha ha.”
Thấy cô cuối cùng cũng cười, Hứa Khanh Niên khẽ thở phào. Cả buổi tối, mặt mày cô gái nhỏ này cứ lạnh tanh, nói chuyện cũng ít hơn bình thường, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiệm bánh được trang trí rất đẹp. Hứa Khanh Niên đẩy cửa và ra hiệu cho Vân Miên vào trước, đợi cô vào rồi mới từ từ đóng cửa lại.
“Xin chào, cho hỏi ở đây có bánh souffle pancake không?” Hứa Khanh Niên đi thẳng đến quầy rồi hỏi.
“Anh trai nhỏ đến đúng lúc lắm, chỉ còn đúng một phần cuối cùng thôi!” Nhân viên là một cô gái trẻ, nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy nói chuyện với mình thì đỏ mặt phấn khích. Nhưng khi liếc thấy cô gái đi cùng anh, cô ấy nhanh chóng hiểu ra và nói: “Con gái rất thích món này, anh tốt với bạn gái thật đấy.”
Hứa Khanh Niên nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh nghiêng đầu nhìn phản ứng của Vân Miên, phát hiện cô không để ý đến bên này, chỉ chăm chú ngắm những chiếc bánh ngọt đẹp mắt trong tủ kính.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy phần bánh souffle từ tay nhân viên, rồi quét mã thanh toán. Vân Miên nhìn những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc trong tiệm bánh, vốn dĩ bụng đã hơi no giờ lại cảm thấy thèm ăn, cô bước tới hỏi nhân viên tiệm bánh: “Xin chào, em muốn mua bốn cái bánh tart trứng này, có thể gói lại giúp em được không?”
Nhân viên gật đầu: “Cô gái nhỏ à, bạn trai tốt với em thật đấy, còn đặc biệt mua bánh souffle cho em. Đây đúng là cách chiều bạn gái tuyệt nhất đấy.”
Vân Miên sờ lỗ tai, định mở miệng giải thích nhưng không biết phải nói sao. Cô kéo nhẹ góc áo Hứa Khanh Niên, muốn anh giải thích một chút.
Không ngờ Hứa Khanh Niên chỉ cười mà không nói gì, cô đợi mãi, chỉ nhận được một câu: “Cảm ơn.”
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng lặng lẽ treo trên cành cây. Khu dân cư yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có một hai người đi bộ về nhà.
Vân Miên xách túi bánh, cắn môi không biết nên nói gì. Hứa Khanh Niên cũng im lặng, cứ thế chậm rãi đi theo sau cô, tay cầm hộp bánh souffle vừa mua.
Vân Miên cũng chẳng nói gì, đến khi vừa về đến cửa nhà, trên đầu bị xoa nhẹ một cái, sau đó có thứ gì đó được nhét vào tay cô.
Giọng nói hơi khàn của Hứa Khanh Niên vang lên trong hành lang yên tĩnh, từng lời khẽ chạm vào trái tim cô: “Cái này tặng em, ăn vào sẽ thấy tâm trạng tốt hơn. Còn nữa, nếu muốn học bù thì cứ tìm anh, lúc nào cũng được, anh luôn rảnh.”
Nói xong câu đó, Hứa Khanh Niên rời đi.
Vân Miên đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bàn tay vô thức siết chặt túi đồ, ánh mắt ngơ ngác dõi theo bóng lưng anh.
Ai ngờ đối phương bất ngờ quay đầu, ánh mắt của Vân Miên chưa kịp thu về, ánh mắt hai người chạm nhau. Hứa Khanh Niên nở nụ cười ẩn ý: “Sao thế, không nỡ xa anh à?”
“Không,” Vân Miên vội quay mặt đi, nhưng rồi lại không nhịn được mà nhìn anh lần nữa: “Chỉ là muốn nói với anh một câu, ngủ ngon.”
Cô nói xong thì cuống quýt chạy vào nhà.
Bố Vân ngồi trên ghế sô pha xem TV, còn mẹ Vân đang đắp mặt nạ. Hai người thấy con gái từ bên ngoài chạy ào vào, Vân Bình còn chưa kịp mở miệng thì cô đã “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại. Rồi ông ấy tiếp tục xem TV của mình.
“Haiz, con bé Vân Miên này, vội vội vàng vàng như bị sói đuổi, chẳng biết đang làm gì nữa?” Bố Vân vừa xem vừa lẩm bẩm, tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh: “Quả nhiên, con cái lớn rồi, có bí mật riêng rồi.”
“Con cái lớn rồi, có bí mật là chuyện bình thường. Để lát nữa tôi đi nói chuyện với nó.” Mẹ Vân đắp mặt nạ, nhắm mắt lại, ngả người thư giãn trên sô pha, nói.
Vừa trở về phòng, Vân Miên lập tức tựa vào cánh cửa, rồi che ngực mình lại. Trái tim cô đang đập thình thịch không ngừng.
Đúng là muốn chết mà!
Cô nhìn hộp bánh ngọt trên tay, cảm xúc ngổn ngang. Vậy nên, đúng là anh cố tình mua cho cô.
Tâm trạng u ám suốt cả buổi tối lập tức được lấp đầy bởi sự ngọt ngào này. Vân Miên cầm hộp bánh, đặt lên bàn học.
Trên bánh ngọt có vài lát dâu tây, cô mở nắp nhựa ra, dùng nĩa xiên một miếng nhỏ kèm dâu tây rồi đưa vào miệng. Vừa vào miệng, cảm giác đầu tiên là mềm mịn và ẩm ướt, cuối cùng là vị ngọt ngào, mềm xốp, tan chảy trong miệng.
Thật ngon.
Đồ ngọt khiến tâm trạng cô lập tức trở nên tốt hơn. Vân Miên bật chiếc đèn nhỏ trên bàn học lên, sau đó viết một câu vào cuốn nhật ký của mình, rồi bổ nhào lên giường và chìm vào giấc mộng đẹp.
Ánh trăng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên dòng chữ nhỏ mà cô vừa viết:
“Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Hứa Khanh Niên ngồi dựa vào đầu giường, lật sách nhưng lại chẳng thể tập trung nổi.
Anh hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhớ lại câu “Chúc ngủ ngon” mềm mại, ngọt ngào mà Vân Miên nói lúc tạm biệt. Con mẹ nó, thật là dễ nghe.
Nhưng anh không thể nghĩ nhiều, vì càng nghĩ lại càng cảm thấy bồn chồn. Sau đó, anh ném quyển sách sang một bên, uống một ngụm nước rồi cầm điện thoại lên, cố ý lên mạng tìm kiếm: [Con gái nói “chúc ngủ ngon” với con trai có ý nghĩa gì?]
Trang web hiện ra câu trả lời tốt nhất ở dòng đầu tiên là:
[Cách phát âm của “Chúc ngủ ngon” là: wan an.
Khi tách ra, sẽ thành: w a, n a n.
Mỗi chữ cái đại diện cho ý nghĩa: . (Em yêu anh, yêu anh.). Vì vậy, nếu cô ấy nói “Chúc ngủ ngon” với bạn, bạn cũng nên đáp lại cô ấy.]
Đôi mắt Hứa Khanh Niên co rút lại, khóe miệng nhếch lên. Anh bình tĩnh mở giao diện WeChat, sau đó gửi một tin nhắn cho cái tên được ghim ở đầu danh sách:
[Chúc ngủ ngon.]
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Hành lang nhà vệ sinh trong rạp chiếu phim rất tối. Sau khi bước ra, Vân Miên phải mất một lúc để mắt thích nghi, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường. Cô hơi bị quáng gà, ánh sáng mờ vào buổi tối thường khó thấy rõ, vì vậy lúc nào cô cũng mang theo một chiếc đèn pin trong ba lô.
Từ phía đối diện, một người đàn ông say xỉn loạng choạng bước tới, từ xa cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Vân Miên theo phản xạ bịt mũi lại, lùi về sau vài bước.
Không ngờ, khi nhìn thấy cô, ánh mắt gã đàn ông sáng lên, rồi lao thẳng về phía cô. Gã đi đứng loạng choạng, giọng nói lè nhè: “Cô em, lại đây chơi với anh chút nào.”
Nói rồi gã vươn tay định nắm lấy tay cô. Vân Miên cố gắng giữ bình tĩnh, tránh được tay gã, khiến gã bắt hụt. Gã loạng choạng về phía trước, định ghì cô xuống.
Vân Miên mở to mắt, phản xạ của cơ thể nhanh hơn cả suy nghĩ, cô lập tức nhấc chân đá mạnh một cú.
Gã đàn ông bị đá trúng vào cẳng chân, đồng tử phóng to, hít sâu một hơi đau đớn. Nhân lúc gã không đứng vững, Vân Miên nhanh chóng bỏ chạy.
Phía sau vang lên tiếng gã chửi bới, Vân Miên chạy một mạch đến cửa, tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, nhỏ giọng trấn an bản thân: “Ổn rồi, không sao đâu.”
Hứa Khanh Niên đứng không xa nhà vệ sinh, vừa nhìn đã thấy Vân Miên đang tựa vào cửa. Anh tắt điện thoại đi, bước tới: “Lát nữa đi ăn gì rồi hãy về nhé?”
Nghe thấy giọng anh, Vân Miên bỗng cảm thấy uất ức, tâm trạng vẫn còn chút nặng nề vì chuyện vừa xảy ra với gã đàn ông kia.
“Được.”
“Vậy ăn gì?”
Cô cúi đầu nghịch ốp điện thoại: “Sao cũng được, anh quyết định đi.”
Hứa Khanh Niên nhận ra tâm trạng cô không tốt, nhưng vì mối quan hệ giữa hai người không quá thân thiết, nên anh cũng không hỏi gì thêm.
Sau bữa tối, cả hai bàn nhau đi bộ về nhà để tiện đi dạo.
Con phố này không đông người, rất được các cặp đôi yêu thích. Ánh mắt Vân Miên vô tình dừng lại trên một đôi tình nhân đang nắm tay nhau ở phía trước. Cô gái kéo tay bạn trai làm nũng, chàng trai nhẹ nhàng dỗ dành. Vân Miên không cố ý nghe, nhưng vẫn nghe rõ được từng lời họ nói.
“Em nhìn gì thế?” Hứa Khanh Niên bất ngờ lên tiếng. Sau đó, anh ghé lại gần cô, hỏi ý kiến: “Anh muốn ghé qua tiệm bánh bên kia mua chút đồ, được không?”
“Không… không nhìn gì cả.” Vân Miên có chút chột dạ, vội lảng sang chuyện khác: “Được, được thôi.”
“Sao lại lắp bắp thế,” Hứa Khanh Niên chạm tay lên trán cô: “Cũng đâu có sốt.”
Cô cười gượng: “... Ha ha.”
Thấy cô cuối cùng cũng cười, Hứa Khanh Niên khẽ thở phào. Cả buổi tối, mặt mày cô gái nhỏ này cứ lạnh tanh, nói chuyện cũng ít hơn bình thường, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiệm bánh được trang trí rất đẹp. Hứa Khanh Niên đẩy cửa và ra hiệu cho Vân Miên vào trước, đợi cô vào rồi mới từ từ đóng cửa lại.
“Xin chào, cho hỏi ở đây có bánh souffle pancake không?” Hứa Khanh Niên đi thẳng đến quầy rồi hỏi.
“Anh trai nhỏ đến đúng lúc lắm, chỉ còn đúng một phần cuối cùng thôi!” Nhân viên là một cô gái trẻ, nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy nói chuyện với mình thì đỏ mặt phấn khích. Nhưng khi liếc thấy cô gái đi cùng anh, cô ấy nhanh chóng hiểu ra và nói: “Con gái rất thích món này, anh tốt với bạn gái thật đấy.”
Hứa Khanh Niên nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh nghiêng đầu nhìn phản ứng của Vân Miên, phát hiện cô không để ý đến bên này, chỉ chăm chú ngắm những chiếc bánh ngọt đẹp mắt trong tủ kính.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy phần bánh souffle từ tay nhân viên, rồi quét mã thanh toán. Vân Miên nhìn những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc trong tiệm bánh, vốn dĩ bụng đã hơi no giờ lại cảm thấy thèm ăn, cô bước tới hỏi nhân viên tiệm bánh: “Xin chào, em muốn mua bốn cái bánh tart trứng này, có thể gói lại giúp em được không?”
Nhân viên gật đầu: “Cô gái nhỏ à, bạn trai tốt với em thật đấy, còn đặc biệt mua bánh souffle cho em. Đây đúng là cách chiều bạn gái tuyệt nhất đấy.”
Vân Miên sờ lỗ tai, định mở miệng giải thích nhưng không biết phải nói sao. Cô kéo nhẹ góc áo Hứa Khanh Niên, muốn anh giải thích một chút.
Không ngờ Hứa Khanh Niên chỉ cười mà không nói gì, cô đợi mãi, chỉ nhận được một câu: “Cảm ơn.”
Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng lặng lẽ treo trên cành cây. Khu dân cư yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có một hai người đi bộ về nhà.
Vân Miên xách túi bánh, cắn môi không biết nên nói gì. Hứa Khanh Niên cũng im lặng, cứ thế chậm rãi đi theo sau cô, tay cầm hộp bánh souffle vừa mua.
Vân Miên cũng chẳng nói gì, đến khi vừa về đến cửa nhà, trên đầu bị xoa nhẹ một cái, sau đó có thứ gì đó được nhét vào tay cô.
Giọng nói hơi khàn của Hứa Khanh Niên vang lên trong hành lang yên tĩnh, từng lời khẽ chạm vào trái tim cô: “Cái này tặng em, ăn vào sẽ thấy tâm trạng tốt hơn. Còn nữa, nếu muốn học bù thì cứ tìm anh, lúc nào cũng được, anh luôn rảnh.”
Nói xong câu đó, Hứa Khanh Niên rời đi.
Vân Miên đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bàn tay vô thức siết chặt túi đồ, ánh mắt ngơ ngác dõi theo bóng lưng anh.
Ai ngờ đối phương bất ngờ quay đầu, ánh mắt của Vân Miên chưa kịp thu về, ánh mắt hai người chạm nhau. Hứa Khanh Niên nở nụ cười ẩn ý: “Sao thế, không nỡ xa anh à?”
“Không,” Vân Miên vội quay mặt đi, nhưng rồi lại không nhịn được mà nhìn anh lần nữa: “Chỉ là muốn nói với anh một câu, ngủ ngon.”
Cô nói xong thì cuống quýt chạy vào nhà.
Bố Vân ngồi trên ghế sô pha xem TV, còn mẹ Vân đang đắp mặt nạ. Hai người thấy con gái từ bên ngoài chạy ào vào, Vân Bình còn chưa kịp mở miệng thì cô đã “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại. Rồi ông ấy tiếp tục xem TV của mình.
“Haiz, con bé Vân Miên này, vội vội vàng vàng như bị sói đuổi, chẳng biết đang làm gì nữa?” Bố Vân vừa xem vừa lẩm bẩm, tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh: “Quả nhiên, con cái lớn rồi, có bí mật riêng rồi.”
“Con cái lớn rồi, có bí mật là chuyện bình thường. Để lát nữa tôi đi nói chuyện với nó.” Mẹ Vân đắp mặt nạ, nhắm mắt lại, ngả người thư giãn trên sô pha, nói.
Vừa trở về phòng, Vân Miên lập tức tựa vào cánh cửa, rồi che ngực mình lại. Trái tim cô đang đập thình thịch không ngừng.
Đúng là muốn chết mà!
Cô nhìn hộp bánh ngọt trên tay, cảm xúc ngổn ngang. Vậy nên, đúng là anh cố tình mua cho cô.
Tâm trạng u ám suốt cả buổi tối lập tức được lấp đầy bởi sự ngọt ngào này. Vân Miên cầm hộp bánh, đặt lên bàn học.
Trên bánh ngọt có vài lát dâu tây, cô mở nắp nhựa ra, dùng nĩa xiên một miếng nhỏ kèm dâu tây rồi đưa vào miệng. Vừa vào miệng, cảm giác đầu tiên là mềm mịn và ẩm ướt, cuối cùng là vị ngọt ngào, mềm xốp, tan chảy trong miệng.
Thật ngon.
Đồ ngọt khiến tâm trạng cô lập tức trở nên tốt hơn. Vân Miên bật chiếc đèn nhỏ trên bàn học lên, sau đó viết một câu vào cuốn nhật ký của mình, rồi bổ nhào lên giường và chìm vào giấc mộng đẹp.
Ánh trăng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên dòng chữ nhỏ mà cô vừa viết:
“Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Hứa Khanh Niên ngồi dựa vào đầu giường, lật sách nhưng lại chẳng thể tập trung nổi.
Anh hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhớ lại câu “Chúc ngủ ngon” mềm mại, ngọt ngào mà Vân Miên nói lúc tạm biệt. Con mẹ nó, thật là dễ nghe.
Nhưng anh không thể nghĩ nhiều, vì càng nghĩ lại càng cảm thấy bồn chồn. Sau đó, anh ném quyển sách sang một bên, uống một ngụm nước rồi cầm điện thoại lên, cố ý lên mạng tìm kiếm: [Con gái nói “chúc ngủ ngon” với con trai có ý nghĩa gì?]
Trang web hiện ra câu trả lời tốt nhất ở dòng đầu tiên là:
[Cách phát âm của “Chúc ngủ ngon” là: wan an.
Khi tách ra, sẽ thành: w a, n a n.
Mỗi chữ cái đại diện cho ý nghĩa: . (Em yêu anh, yêu anh.). Vì vậy, nếu cô ấy nói “Chúc ngủ ngon” với bạn, bạn cũng nên đáp lại cô ấy.]
Đôi mắt Hứa Khanh Niên co rút lại, khóe miệng nhếch lên. Anh bình tĩnh mở giao diện WeChat, sau đó gửi một tin nhắn cho cái tên được ghim ở đầu danh sách:
[Chúc ngủ ngon.]
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 17
10.0/10 từ 50 lượt.