Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 16
104@-
“Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Lời vừa dứt, tay cầm bút của Vân Miên bỗng chốc siết chặt lại. Cô quay mặt đi, giọng hơi buồn bã:
“Không đồng ý cũng không sao. Vốn dĩ đây là chuyện của riêng em mà.”
Càng về sau giọng cô càng nhỏ lại, như tiếng thì thầm.
Thực ra cô vốn ôm tâm lý may mắn muốn được ở bên anh nhiều hơn, không nghĩ tới mình sẽ bị từ chối. Trong thoáng chốc, cô không biết nên nói gì.
“Miên Miên, tớ thay anh trai tớ đồng ý với cậu rồi,” Hứa Khuynh Nhiên lên tiếng hóa giải bầu không khí xấu hổ. Cô ấy vừa vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp, vừa vỗ vai Vân Miên, thay anh trai đồng ý:
“Đừng nghe anh ấy nói đùa.”
Ánh mắt Vân Miên vẫn cô đơn như cũ, cô ngơ ngác đáp: “À... Ừ.”
Nhìn đôi mắt cô gái nhỏ ảm đạm, Hứa Khanh Niên không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành:
“Đùa em thôi. Nếu muốn anh kèm thêm bài, lúc nào em đến cũng được.”
Hứa Khuynh Nhiên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, làm bộ rùng mình một cách khoa trương: “Ớ ~ Anh, sao anh nói chuyện nghe sến súa thế?”
Bàn tay Hứa Khanh Niên xoa đầu cô rất nhẹ, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại xoa dịu được cảm giác khó chịu trong lòng Vân Miên.
Nghe những lời anh vừa nói, cảm giác khó chịu trong lòng cô tan biến ngay lập tức, thậm chí còn có chút vui vẻ: “Vâng ạ.”
Ánh mắt Hứa Khanh Niên vẫn dán chặt vào đôi tai đỏ ửng của cô, nhưng dường như người kia chẳng hề nhận ra phản ứng khác thường của mình.
“Ơ, hai người này, không bình thường chút nào.” Hứa Khuynh Nhiên đặt bút xuống, xoa cằm tỏ vẻ nghi ngờ:
“Có chuyện gì đang giấu em phải không?”
“Nói nhảm ít thôi.” Hứa Khanh Niên gõ ngón trỏ lên bàn, giọng nói vừa lạnh lùng vừa vô tình: “Không viết xong chỗ này thì chiều nay đừng ra ngoài.”
Nói xong, anh đứng dậy, rồi đi vào nhà bếp.
“Ơ, anh, sao anh lại đối xử với em như thế?”
“Không viết xong thì anh không phải anh trai em.”
“...”
Hứa Khuynh Nhiên lè lưỡi về phía bóng lưng anh, rồi quay sang than thở với Vân Miên: “Anh trai tớ hơi đáng ghét đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, Vân Miên không có anh chị em, bố mẹ thì đều là con một, bản thân cô cũng vậy, nên không thể hiểu được sự tương tác giữa hai anh em họ hằng ngày.
Nhìn cảnh họ cãi vã trêu đùa, cô thấy thật ngưỡng mộ.
“Cũng hay mà. Tớ cũng muốn có một người anh trai.”
Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên khoác vai cô, nói rất hào phóng:
“Thế này đi, từ hôm nay, anh trai tớ cũng là anh trai cậu nhé!”
Vân Miên thực sự tưởng tượng ra cảnh mình gọi Hứa Khanh Niên là anh trai: cô ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh”, còn Hứa Khanh Niên lại cười gian mà gọi cô là “em gái”.
Cô bất giác rùng mình: “Thôi, chắc không cần đâu.”
Cảm giác cứ là lạ sao ấy.
Đến giờ cơm, Vân Miên tiện thể ở lại nhà Hứa Khanh Niên dùng bữa. Sau khi ba người ăn xong, Hứa Khuynh Nhiên nằm dài trên sô pha chơi điện thoại, rõ ràng muốn để Hứa Khanh Niên dọn dẹp.
Vân Miên cảm thấy mình ăn uống ở nhà người ta hơi ngại, nên cũng theo Hứa Khanh Niên vào bếp. Anh đi đâu cô theo đó, chẳng khác nào cái đuôi nhỏ.
Đống bừa bộn của ba người cũng không nhiều lắm.
Chén bát ngâm trong bồn rửa.
“Để em rửa cho.” Vân Miên xắn tay áo lên, tỏ ý muốn rửa, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Ngoài phòng khách, có lẽ Hứa Khuynh Nhiên đang chơi game, thỉnh thoảng lại hét lên đầy kích động.
Trong bếp, Hứa Khanh Niên nghe cô nói xong lại không trả lời ngay. Anh nhìn cô chằm chằm, nhắc lại chuyện lúc nãy: “Đàn em, muốn anh dạy kèm thì phải có điều kiện đấy.”
Nghe vậy, Vân Miên nghĩ anh định nuốt lời, bèn ngoan ngoãn hỏi:
“Vậy anh muốn điều kiện gì, em đều có thể đồng ý.”
Vân Miên ngẩn ra, không ngờ Hứa Khanh Niên suy nghĩ lâu như vậy mà lại đưa ra điều kiện này. Mặt cô lập tức đỏ bừng: “Hả? Làm nũng á? Nhưng mà... em không biết làm nũng.”
Thực ra, nếu là mấy ngày trước, Hứa Khanh Niên sẽ không trêu chọc cô gái nhỏ quá đáng như vậy. Nhưng mấy ngày gần đây, anh đột nhiên nhận ra một điều: anh có tình cảm với Vân Miên.
Nói chính xác hơn, là anh thích cô.
Đã thích thì phải chủ động tiến tới. Hơn nữa, qua màn thăm dò vừa nãy, Hứa Khanh Niên cũng phần nào chắc chắn rằng Vân Miên cũng có tình cảm với mình, nên anh mới có thể dễ dàng thốt ra những lời dễ khiến người khác nghĩ lung tung như vậy.
“Thôi được rồi, không làm khó em nữa,” Hứa Khanh Niên tỏ ra rộng lượng, nhưng vẫn không buông tha: “Thế thì nói gì đó dễ nghe đi, ví dụ như “anh Khanh Niên” chẳng hạn.”
“...”
Không khí yên lặng vài giây. Mới lúc nãy cô còn thảo luận với Hứa Khuynh Nhiên về chuyện xưng hô anh trai - em gái trong phòng khách, không ngờ bây giờ lại phải thực hiện.
Vân Miên có chút khó xử.
Nhưng, chỉ gọi một tiếng thôi mà, có sao đâu.
“Anh Khanh Niên,” Cô gọi, giọng điệu hơi ngượng ngùng, gương mặt cũng ửng đỏ. Nhưng nghĩ tới thành tích môn Toán thảm hại của mình, Vân Miên không còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa: “Anh dạy em đi.”
Tính cách xấu xa của Hứa Khanh Niên đã được thỏa mãn vô cùng sau khi nghe xong câu nói đó.
Giọng cô gái nhỏ mềm mại, không phải kiểu cố tình làm nũng, nhưng lại ngọt như mật rót vào tim anh, khiến yết hầu anh vô thức chuyển động.
Giọng anh khàn đi một chút: “Được, dạy em.”
-
Lấy lý do vừa học vừa chơi, Hứa Khuynh Nhiên đã tốn không ít công sức mới thuyết phục được Hứa Khanh Niên ra ngoài xem phim vào buổi tối.
Vốn dĩ vé đã mua từ trước, cả ba cũng đã đến cửa rạp, nhưng kế hoạch vẫn không theo kịp biến hóa. Bố mẹ Hứa Khuynh Nhiên gọi điện thoại đến nói rằng nhà có việc gấp, bảo cô ấy phải về ngay.
“Phiền quá đi mất, sao lại đúng lúc này cơ chứ?” Hứa Khuynh Nhiên tắt điện thoại, sau đó than thở: “Anh, Vân Miên, hai người vào xem đi, em về nhà trước đây.”
Vân Miên gật đầu: “Được.”
Hứa Khanh Niên chỉ “ừ” một tiếng.
Hai người nhìn theo hướng Hứa Khuynh Nhiên đi càng lúc càng xa dần. Vân Miên thu ánh mắt lại, nhìn Hứa Khanh Niên, cười gượng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vé Hứa Khuynh Nhiên mua là suất 9 giờ, là một bộ tình cảm đang được đánh giá cao gần đây. Ban đầu ba người cùng xem thì không vấn đề gì, nhưng giờ Hứa Khuynh Nhiên đi rồi, Vân Miên cảm thấy có chút không tự nhiên khi cùng Hứa Khanh Niên xem phim tình cảm.
Dù vậy, cô vẫn lén liếc nhìn anh vài lần, nhưng dường như anh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Hai người chia nhau đi mua đồ uống và bắp rang. Sau khi mua xong bắp rang, Vân Miên đi tìm Hứa Khanh Niên, đúng lúc bắt gặp anh đang bị một cô gái xin WeChat.
Dù anh đã đeo khẩu trang, nhưng nhìn từ xa cô vẫn có thể nhận ra anh.
Ánh mắt Vân Miên chuyển sang cô gái kia. Cô ấy rất xinh đẹp, nhan sắc hoa khôi chính hiệu, cách ăn mặc cũng quyến rũ và nổi bật.
Giống như một đóa hồng kiêu sa rực rỡ.
Vân Miên cúi đầu nhìn lại trang phục của mình hôm nay: áo hoodie và quần jeans, bất giác cảm thấy hơi tự ti.
Cô không vội đi qua quấy rầy hai người, mà đứng ở một góc không xa lặng lẽ quan sát, tò mò không biết Hứa Khanh Niên có thêm WeChat cô gái kia không.
Mang theo suy nghĩ đó, Vân Miên lùi lại một chút, nhưng đôi tai vẫn dỏng lên lắng nghe động tĩnh bên kia.
“Không thêm WeChat.” Hứa Khanh Niên dường như đã thấy cô, anh mỉm cười lịch sự với cô gái: “Xin lỗi nhé, bạn tôi đến rồi, tôi phải đi đây.”
Vân Miên mơ hồ cảm nhận được ánh mắt địch ý hướng về mình, ngay sau đó cô đã thấy Hứa Khanh Niên bước tới, rồi anh đặt cốc nước vào tay phải của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Mua xong rồi à? Đi thôi.”
“Dạ.” Vân Miên siết nhẹ túi bắp rang, phát ra tiếng xột xoạt.
“Em muốn hỏi anh có thêm WeChat của cô gái kia không, đúng không?” Hứa Khanh Niên dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, chủ động giải thích: “Không, anh không tùy tiện thêm WeChat của người lạ.”
À... Vậy sao?
Không tùy tiện thêm WeChat người lạ.
Vân Miên lặng lẽ nghiền ngẫm câu nói này, trong lòng có chút vui vẻ. Một phần vì câu nói đó, một phần vì anh chủ động chia sẻ vấn đề cá nhân với cô.
Chỗ ngồi của hai người ở hàng ghế sau, hơn nữa còn ngay cạnh nhau.
Khi phim mới bắt đầu, Vân Miên còn hơi căng thẳng, tay cầm túi bắp rang thỉnh thoảng chạm vào một bàn tay khác, rồi nhanh chóng rụt về.
Sau đó, bộ phim thực sự rất hay, cô chăm chú xem đến mức vừa xem vừa nhét bỏng ngô vào miệng, cũng chẳng để ý tay mình có chạm phải tay ai không.
Nhưng khi cô đang xem đến một phân cảnh cao trào, ghế ngồi bị người phía sau đá vào mấy lần.
Cô định quay đầu lại nhắc nhở người phía sau chú ý một chút thì một bàn tay lớn đột nhiên duỗi tới, che mắt cô lại. Mùi bạc hà nhè nhẹ trên tay khiến cô nhận ra đó là mùi hương quen thuộc trên người Hứa Khanh Niên.
Cô vừa định mở miệng hỏi lý do, thì nghe thấy tiếng hôn hít không ngừng, âm thanh mỗi lúc một lớn. Cặp đôi ngồi phía sau hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, đang say sưa hôn nhau quên trời quên đất.
Ai cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra phía sau.
Vân Miên ngẩn người.
Cô không ngờ…
Đây là rạp chiếu phim đấy, nhiều người như vậy mà!
Cảm giác bực bội vì bị làm phiền lúc đầu chuyển thành sự xấu hổ, cô không biết phải làm gì, chỉ ngồi im không dám động đậy.
Một tay Hứa Khanh Niên che mắt Vân Miên, khi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, anh cúi xuống bên tai cô, cười nói: “Bị dọa rồi à?”
Vân Miên khẽ gật đầu.
Sau đó, cô lại nghe thấy anh cười khẽ: “Trẻ con không thể nghe, không phù hợp cho thiếu nhi đâu.”
Sau đó, bàn tay lớn ấy rời khỏi mắt cô, nhưng lại che tai cô. Khi ánh mắt được tự do, cô nhìn thấy trên màn hình lớn là cảnh nam chính đang đạp xe chở nữ chính, khung cảnh đẹp như mơ.
Tim cô đập thình thịch không ngừng.
Tai cô mỗi lúc một nóng bừng.
Sau đó Hứa Khanh Niên thu tay lại, tâm trí cô đã chẳng còn đặt vào bộ phim nữa.
Bộ phim không dài, chỉ hơn một tiếng. Nhưng nửa tiếng cuối cùng, Vân Miên không nhớ mình đã xem gì, chỉ đến khi đèn sáng lên, cô mới cảm thấy như được giải thoát. Cô đứng phắt dậy, nói với người phía sau một câu “Đi vệ sinh” rồi chạy mất.
Đi vệ sinh chỉ là cái cớ. Lúc này, tim cô đang đập loạn nhịp, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.
Ánh sáng trắng từ đèn trong nhà vệ sinh chiếu lên khuôn mặt cô, phủ lên sắc thái dịu dàng. Vân Miên rửa mặt hai lần bằng nước lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn.
Cô chống tay lên bồn rửa, chậm rãi chờ nhịp tim ổn định trở lại.
Nhưng trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Hứa Khanh Niên, cảm giác bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh áp lên, hơi ấm từ giọng nói anh thì thầm bên tai, và cả hơi thở nóng hổi phả vào trong tai cô.
Khiến cả người cô trở nên tê dại.
Khiến cô không kìm được mà chìm đắm.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
“Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Lời vừa dứt, tay cầm bút của Vân Miên bỗng chốc siết chặt lại. Cô quay mặt đi, giọng hơi buồn bã:
“Không đồng ý cũng không sao. Vốn dĩ đây là chuyện của riêng em mà.”
Càng về sau giọng cô càng nhỏ lại, như tiếng thì thầm.
Thực ra cô vốn ôm tâm lý may mắn muốn được ở bên anh nhiều hơn, không nghĩ tới mình sẽ bị từ chối. Trong thoáng chốc, cô không biết nên nói gì.
“Miên Miên, tớ thay anh trai tớ đồng ý với cậu rồi,” Hứa Khuynh Nhiên lên tiếng hóa giải bầu không khí xấu hổ. Cô ấy vừa vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp, vừa vỗ vai Vân Miên, thay anh trai đồng ý:
“Đừng nghe anh ấy nói đùa.”
Ánh mắt Vân Miên vẫn cô đơn như cũ, cô ngơ ngác đáp: “À... Ừ.”
Nhìn đôi mắt cô gái nhỏ ảm đạm, Hứa Khanh Niên không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành:
“Đùa em thôi. Nếu muốn anh kèm thêm bài, lúc nào em đến cũng được.”
Hứa Khuynh Nhiên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, làm bộ rùng mình một cách khoa trương: “Ớ ~ Anh, sao anh nói chuyện nghe sến súa thế?”
Bàn tay Hứa Khanh Niên xoa đầu cô rất nhẹ, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại xoa dịu được cảm giác khó chịu trong lòng Vân Miên.
Nghe những lời anh vừa nói, cảm giác khó chịu trong lòng cô tan biến ngay lập tức, thậm chí còn có chút vui vẻ: “Vâng ạ.”
Ánh mắt Hứa Khanh Niên vẫn dán chặt vào đôi tai đỏ ửng của cô, nhưng dường như người kia chẳng hề nhận ra phản ứng khác thường của mình.
“Ơ, hai người này, không bình thường chút nào.” Hứa Khuynh Nhiên đặt bút xuống, xoa cằm tỏ vẻ nghi ngờ:
“Có chuyện gì đang giấu em phải không?”
“Nói nhảm ít thôi.” Hứa Khanh Niên gõ ngón trỏ lên bàn, giọng nói vừa lạnh lùng vừa vô tình: “Không viết xong chỗ này thì chiều nay đừng ra ngoài.”
Nói xong, anh đứng dậy, rồi đi vào nhà bếp.
“Ơ, anh, sao anh lại đối xử với em như thế?”
“Không viết xong thì anh không phải anh trai em.”
“...”
Hứa Khuynh Nhiên lè lưỡi về phía bóng lưng anh, rồi quay sang than thở với Vân Miên: “Anh trai tớ hơi đáng ghét đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, Vân Miên không có anh chị em, bố mẹ thì đều là con một, bản thân cô cũng vậy, nên không thể hiểu được sự tương tác giữa hai anh em họ hằng ngày.
Nhìn cảnh họ cãi vã trêu đùa, cô thấy thật ngưỡng mộ.
“Cũng hay mà. Tớ cũng muốn có một người anh trai.”
Hứa Khuynh Nhiên đột nhiên khoác vai cô, nói rất hào phóng:
“Thế này đi, từ hôm nay, anh trai tớ cũng là anh trai cậu nhé!”
Vân Miên thực sự tưởng tượng ra cảnh mình gọi Hứa Khanh Niên là anh trai: cô ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh”, còn Hứa Khanh Niên lại cười gian mà gọi cô là “em gái”.
Cô bất giác rùng mình: “Thôi, chắc không cần đâu.”
Cảm giác cứ là lạ sao ấy.
Đến giờ cơm, Vân Miên tiện thể ở lại nhà Hứa Khanh Niên dùng bữa. Sau khi ba người ăn xong, Hứa Khuynh Nhiên nằm dài trên sô pha chơi điện thoại, rõ ràng muốn để Hứa Khanh Niên dọn dẹp.
Vân Miên cảm thấy mình ăn uống ở nhà người ta hơi ngại, nên cũng theo Hứa Khanh Niên vào bếp. Anh đi đâu cô theo đó, chẳng khác nào cái đuôi nhỏ.
Đống bừa bộn của ba người cũng không nhiều lắm.
Chén bát ngâm trong bồn rửa.
“Để em rửa cho.” Vân Miên xắn tay áo lên, tỏ ý muốn rửa, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Ngoài phòng khách, có lẽ Hứa Khuynh Nhiên đang chơi game, thỉnh thoảng lại hét lên đầy kích động.
Trong bếp, Hứa Khanh Niên nghe cô nói xong lại không trả lời ngay. Anh nhìn cô chằm chằm, nhắc lại chuyện lúc nãy: “Đàn em, muốn anh dạy kèm thì phải có điều kiện đấy.”
Nghe vậy, Vân Miên nghĩ anh định nuốt lời, bèn ngoan ngoãn hỏi:
“Vậy anh muốn điều kiện gì, em đều có thể đồng ý.”
Vân Miên ngẩn ra, không ngờ Hứa Khanh Niên suy nghĩ lâu như vậy mà lại đưa ra điều kiện này. Mặt cô lập tức đỏ bừng: “Hả? Làm nũng á? Nhưng mà... em không biết làm nũng.”
Thực ra, nếu là mấy ngày trước, Hứa Khanh Niên sẽ không trêu chọc cô gái nhỏ quá đáng như vậy. Nhưng mấy ngày gần đây, anh đột nhiên nhận ra một điều: anh có tình cảm với Vân Miên.
Nói chính xác hơn, là anh thích cô.
Đã thích thì phải chủ động tiến tới. Hơn nữa, qua màn thăm dò vừa nãy, Hứa Khanh Niên cũng phần nào chắc chắn rằng Vân Miên cũng có tình cảm với mình, nên anh mới có thể dễ dàng thốt ra những lời dễ khiến người khác nghĩ lung tung như vậy.
“Thôi được rồi, không làm khó em nữa,” Hứa Khanh Niên tỏ ra rộng lượng, nhưng vẫn không buông tha: “Thế thì nói gì đó dễ nghe đi, ví dụ như “anh Khanh Niên” chẳng hạn.”
“...”
Không khí yên lặng vài giây. Mới lúc nãy cô còn thảo luận với Hứa Khuynh Nhiên về chuyện xưng hô anh trai - em gái trong phòng khách, không ngờ bây giờ lại phải thực hiện.
Vân Miên có chút khó xử.
Nhưng, chỉ gọi một tiếng thôi mà, có sao đâu.
“Anh Khanh Niên,” Cô gọi, giọng điệu hơi ngượng ngùng, gương mặt cũng ửng đỏ. Nhưng nghĩ tới thành tích môn Toán thảm hại của mình, Vân Miên không còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa: “Anh dạy em đi.”
Tính cách xấu xa của Hứa Khanh Niên đã được thỏa mãn vô cùng sau khi nghe xong câu nói đó.
Giọng cô gái nhỏ mềm mại, không phải kiểu cố tình làm nũng, nhưng lại ngọt như mật rót vào tim anh, khiến yết hầu anh vô thức chuyển động.
Giọng anh khàn đi một chút: “Được, dạy em.”
-
Lấy lý do vừa học vừa chơi, Hứa Khuynh Nhiên đã tốn không ít công sức mới thuyết phục được Hứa Khanh Niên ra ngoài xem phim vào buổi tối.
Vốn dĩ vé đã mua từ trước, cả ba cũng đã đến cửa rạp, nhưng kế hoạch vẫn không theo kịp biến hóa. Bố mẹ Hứa Khuynh Nhiên gọi điện thoại đến nói rằng nhà có việc gấp, bảo cô ấy phải về ngay.
“Phiền quá đi mất, sao lại đúng lúc này cơ chứ?” Hứa Khuynh Nhiên tắt điện thoại, sau đó than thở: “Anh, Vân Miên, hai người vào xem đi, em về nhà trước đây.”
Vân Miên gật đầu: “Được.”
Hứa Khanh Niên chỉ “ừ” một tiếng.
Hai người nhìn theo hướng Hứa Khuynh Nhiên đi càng lúc càng xa dần. Vân Miên thu ánh mắt lại, nhìn Hứa Khanh Niên, cười gượng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vé Hứa Khuynh Nhiên mua là suất 9 giờ, là một bộ tình cảm đang được đánh giá cao gần đây. Ban đầu ba người cùng xem thì không vấn đề gì, nhưng giờ Hứa Khuynh Nhiên đi rồi, Vân Miên cảm thấy có chút không tự nhiên khi cùng Hứa Khanh Niên xem phim tình cảm.
Dù vậy, cô vẫn lén liếc nhìn anh vài lần, nhưng dường như anh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Hai người chia nhau đi mua đồ uống và bắp rang. Sau khi mua xong bắp rang, Vân Miên đi tìm Hứa Khanh Niên, đúng lúc bắt gặp anh đang bị một cô gái xin WeChat.
Dù anh đã đeo khẩu trang, nhưng nhìn từ xa cô vẫn có thể nhận ra anh.
Ánh mắt Vân Miên chuyển sang cô gái kia. Cô ấy rất xinh đẹp, nhan sắc hoa khôi chính hiệu, cách ăn mặc cũng quyến rũ và nổi bật.
Giống như một đóa hồng kiêu sa rực rỡ.
Vân Miên cúi đầu nhìn lại trang phục của mình hôm nay: áo hoodie và quần jeans, bất giác cảm thấy hơi tự ti.
Cô không vội đi qua quấy rầy hai người, mà đứng ở một góc không xa lặng lẽ quan sát, tò mò không biết Hứa Khanh Niên có thêm WeChat cô gái kia không.
Mang theo suy nghĩ đó, Vân Miên lùi lại một chút, nhưng đôi tai vẫn dỏng lên lắng nghe động tĩnh bên kia.
“Không thêm WeChat.” Hứa Khanh Niên dường như đã thấy cô, anh mỉm cười lịch sự với cô gái: “Xin lỗi nhé, bạn tôi đến rồi, tôi phải đi đây.”
Vân Miên mơ hồ cảm nhận được ánh mắt địch ý hướng về mình, ngay sau đó cô đã thấy Hứa Khanh Niên bước tới, rồi anh đặt cốc nước vào tay phải của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Mua xong rồi à? Đi thôi.”
“Dạ.” Vân Miên siết nhẹ túi bắp rang, phát ra tiếng xột xoạt.
“Em muốn hỏi anh có thêm WeChat của cô gái kia không, đúng không?” Hứa Khanh Niên dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, chủ động giải thích: “Không, anh không tùy tiện thêm WeChat của người lạ.”
À... Vậy sao?
Không tùy tiện thêm WeChat người lạ.
Vân Miên lặng lẽ nghiền ngẫm câu nói này, trong lòng có chút vui vẻ. Một phần vì câu nói đó, một phần vì anh chủ động chia sẻ vấn đề cá nhân với cô.
Chỗ ngồi của hai người ở hàng ghế sau, hơn nữa còn ngay cạnh nhau.
Khi phim mới bắt đầu, Vân Miên còn hơi căng thẳng, tay cầm túi bắp rang thỉnh thoảng chạm vào một bàn tay khác, rồi nhanh chóng rụt về.
Sau đó, bộ phim thực sự rất hay, cô chăm chú xem đến mức vừa xem vừa nhét bỏng ngô vào miệng, cũng chẳng để ý tay mình có chạm phải tay ai không.
Nhưng khi cô đang xem đến một phân cảnh cao trào, ghế ngồi bị người phía sau đá vào mấy lần.
Cô định quay đầu lại nhắc nhở người phía sau chú ý một chút thì một bàn tay lớn đột nhiên duỗi tới, che mắt cô lại. Mùi bạc hà nhè nhẹ trên tay khiến cô nhận ra đó là mùi hương quen thuộc trên người Hứa Khanh Niên.
Cô vừa định mở miệng hỏi lý do, thì nghe thấy tiếng hôn hít không ngừng, âm thanh mỗi lúc một lớn. Cặp đôi ngồi phía sau hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, đang say sưa hôn nhau quên trời quên đất.
Ai cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra phía sau.
Vân Miên ngẩn người.
Cô không ngờ…
Đây là rạp chiếu phim đấy, nhiều người như vậy mà!
Cảm giác bực bội vì bị làm phiền lúc đầu chuyển thành sự xấu hổ, cô không biết phải làm gì, chỉ ngồi im không dám động đậy.
Một tay Hứa Khanh Niên che mắt Vân Miên, khi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, anh cúi xuống bên tai cô, cười nói: “Bị dọa rồi à?”
Vân Miên khẽ gật đầu.
Sau đó, cô lại nghe thấy anh cười khẽ: “Trẻ con không thể nghe, không phù hợp cho thiếu nhi đâu.”
Sau đó, bàn tay lớn ấy rời khỏi mắt cô, nhưng lại che tai cô. Khi ánh mắt được tự do, cô nhìn thấy trên màn hình lớn là cảnh nam chính đang đạp xe chở nữ chính, khung cảnh đẹp như mơ.
Tim cô đập thình thịch không ngừng.
Tai cô mỗi lúc một nóng bừng.
Sau đó Hứa Khanh Niên thu tay lại, tâm trí cô đã chẳng còn đặt vào bộ phim nữa.
Bộ phim không dài, chỉ hơn một tiếng. Nhưng nửa tiếng cuối cùng, Vân Miên không nhớ mình đã xem gì, chỉ đến khi đèn sáng lên, cô mới cảm thấy như được giải thoát. Cô đứng phắt dậy, nói với người phía sau một câu “Đi vệ sinh” rồi chạy mất.
Đi vệ sinh chỉ là cái cớ. Lúc này, tim cô đang đập loạn nhịp, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.
Ánh sáng trắng từ đèn trong nhà vệ sinh chiếu lên khuôn mặt cô, phủ lên sắc thái dịu dàng. Vân Miên rửa mặt hai lần bằng nước lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn.
Cô chống tay lên bồn rửa, chậm rãi chờ nhịp tim ổn định trở lại.
Nhưng trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Hứa Khanh Niên, cảm giác bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh áp lên, hơi ấm từ giọng nói anh thì thầm bên tai, và cả hơi thở nóng hổi phả vào trong tai cô.
Khiến cả người cô trở nên tê dại.
Khiến cô không kìm được mà chìm đắm.
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 16
10.0/10 từ 50 lượt.