Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 15
89@-
Sắp đến ngày Quốc Khánh 1/10, đây vốn là một chuyện rất vui, nhưng trong buổi họp lớp hôm Chủ nhật, thầy chủ nhiệm lại thông báo sau kỳ nghỉ Quốc Khánh sẽ có một bài thi tháng, bên dưới lập tức toàn tiếng k** r*n.
Chuyện bài thi tháng như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, “Ầm” một cái bắn đầy bọt nước.
Trong phòng học lập tức trở nên ồn ào, có mấy nam sinh lớn gan ồn ào trong bầu không khí này: “Thầy ơi, thầy nói như thế thì sao kỳ nghỉ này bọn em chơi vui nổi nữa!”
Đằng sau cũng có mấy nam sinh phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn kỳ nghỉ này mẹ em sẽ không cho em ra ngoài chơi, bắt em ở nhà ôn tập cho đàng hoàng.”
Trong lòng Vân Miên cũng yên lặng gật đầu.
Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh không quản lý việc học của cô nghiêm khắc như kiểu phụ huynh truyền thống, hơn nữa cô là một đứa trẻ rất có tính tự giác, nên hai người cũng không quá quan tâm đến chuyện học của cô.
Liếc sang Trình Gia Gia ngồi cùng bàn, bình thường rất năng động sẽ hùa theo mọi người mà giờ lại thờ ơ, Vân Miên nâng má quay sang hỏi cô ấy: “Gia Gia, sao không thấy cậu hoảng tý nào vậy.”
Trình Gia Gia mở sách Toán ra, đặt hai tay lên trên, như đang múc gì đó, giống như đang tập hợp một năng lượng khổng lồ rồi nhấc lên ụp vào mặt, dùng hành động thực tế nói với cô rằng cô ấy cũng rất hoảng.
Trình Gia Gia buông tay ra, rồi lại lật sang trang khác và lặp lại động tác vừa rồi, vừa làm vừa nói: “Một học sinh cấp ba chỉ có trình độ cấp hai sắp phải học xong kiến thức của một tháng này trong tuần tới.”
Cô ấy vùi đầu vào tay: “A, giết tớ để trợ hứng cho thầy chủ nhiệm đi.”
Vân Miên: “...”
Thầy ơi, thầy có quản không, ở đây có người điên rồi.
“Trật tự hết đi.” Tiếng Lý Ba rất hiền hòa: “Kế hoạch này được Phòng Giáo Vụ lập ra từ lâu rồi, để kiểm tra xem bọn em có lười học không.”
Sau đó thầy ấy bê cốc nước lên thổi một hơi, uống xong một ngụm lại nói: “Hơn nữa, mặc dù lớp Ba chúng ta không bằng lớp Một với lớp Hai, nhưng cũng không kém, nếu các em có thể thi vào đây được, thì thầy tin bọn em vẫn có năng lực.”
Thầy ấy còn muốn lải nhải thêm hai câu, nhưng ngoài cửa có giáo viên đến thông báo với thầy ấy là phải đi họp, Lý Ba ho hai tiếng, rồi dặn dò: “Được rồi, cả lớp cố lên, ôn tập cho tốt.”
Trong lớp rất ồn ào, có người bình thường không học tập đàng hoàng, lúc này chỉ đành tạm thời ôm chân Phật. Còn có người thì cố gắng tận dụng một tuần cuối cùng này để ôn tập.
“A, tớ nhớ ra một chuyện cười.” Lưu Hạo ở bên trên quay người xuống, sờ sờ mũi: “Vốn muốn tạm thời ôm chân Phật, không ngờ Phật lại cho ta một chân (*).”
(*): Muốn ôm chân Phật nhưng lại bị Phật đá một cái.
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Trình Gia Gia đang lật sách giáo khoa, nghe được câu này của cậu ấy lập tức cười thành tiếng, cười một lúc lại bắt đầu buồn phiền: “Haiz, những lời này đúng là dành riêng cho tớ.”
Vân Miên: “...”
Nói thì nói như vậy nhưng đây không phải là trạng thái chung của chúng ta sao.
Hoàn cảnh ríu rít của phòng học khiến người khác không thể tập trung đọc sách được. Cô ôm má phát ngốc, vô tình nhìn thẳng vào Trình Trạch đang nằm bò ra ngủ ở đằng trước.
Sau khi hai người mắt đối mắt, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Này.” Trình Trạch vươn tay quơ quơ trước mặt cô, cô lập tức tỉnh lại: “Hả? Sao vậy?”
“Cậu vừa nghĩ gì thế, ngẩn người lâu vậy.” Trình Trạch cũng quay người lại, đặt tay lên bàn cô mà gõ gõ.
Vân Miên xoa mặt, ủ rũ nói: “Tớ đang nghĩ môn Toán phải làm sao bây giờ.”
“Cái này thì có gì khó, tớ biết làm nha, không thì tớ dạy cho cậu.” Đôi mắt đen của Trình Trạch nhìn chằm chằm vào cô, nói rất nghiêm túc.
Vân Miên hơi chần chờ: “Cậu... chắc không?”
Bình thường lúc đi học, cậu ta là người ngủ nhiều nhất lớp.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Trình Trạch ngượng ngùng gãi đầu: “Mặc dù bình thường đi học tớ toàn ngủ, nhưng tiết Toán tớ nghe rất nghiêm túc đấy.”
“Cậu chắc chắn?” Hai người ngồi bên cạnh trăm miệng một lời.
Lưu Hạo giành nói trước: “Anh Trạch, mình đừng đùa nữa, chẳng buồn cười chút nào.”
Trình Trạch: “...”
-
Ngày nghỉ đầu tiên, Vân Miên ngủ thẳng đến giữa trưa, khi thức dậy, trong nhà im ắng, bố mẹ đều không có nhà.
Cô vươn vai, áo ngủ màu xanh rất lớn làm lộ xương quai xanh trắng nõn của cô, vải của cái áo ngủ này mềm như bông, cho nên hôm qua cô ngủ rất ngon.
Hôm nay cô định ít nhất phải ôn ba môn, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Lúc đến tủ lạnh lấy nước, cô mới phát hiện hóa ra sáng nay Vân Bình có để lại bữa sáng cho cô, còn dán một tờ ghi chú lên trên, nội dung đại khái là chỉ cần hâm lại cho nóng là có thể ăn.
Sau đó Vân Miên cho cháo trắng với bánh bao vào lò vi sóng hâm nóng lại, rồi rảnh rỗi nhàm chán đi xem vòng bạn bè, vừa vào đã thấy bài Hứa Khuynh Nhiên đăng trong vòng bạn bè.
Hứa Khuynh Nhiên: [Phiền quá đi, vất vả lắm mới được nghỉ, mà lại không được đi chơi, còn phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập. [tủi thân] [tủi thân] [tủi thân]]
Bên dưới còn có hai tấm ảnh, tấm đầu tiên là một cái biểu tượng cảm xúc màu vàng, có mắt rất to nhưng đang trợn trắng mắt. Tấm thứ hai là một bàn tay, có thể là do chụp vội nên hơi mờ.
Vân Miên nhìn lướt qua đã nhận ra đó là tay của Hứa Khanh Niên.
Cô chợt nảy ra một ý tưởng, nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Khuynh Nhiên và gửi tin nhắn cho cô ấy.
Bên kia, Hứa Khuynh Nhiên đang ngồi trong phòng khách nhàm chán xem điện thoại thì nhận được hai tin nhắn WeChat, sau khi cô ấy vui mừng nhấn mở, lại phát hiện ra là Vân Miên gửi.
Vân Miên: [Khuynh Nhiên, cậu đang ở nhà sao?]
Vân Miên: [Tớ có thể sang làm bài tập chung với cậu không.]
Hứa Khuynh Nhiên liếc nhìn Hứa Khanh Niên đang bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, ấn ghi tin nhắn thoại: “Được nha, cậu sang đi, tớ làm một mình cũng chán. Đúng lúc hôm nay anh tớ nấu cơm, cậu sang nếm thử tay nghề của anh ấy xem sao.”
Hứa Khanh Niên nghe thấy nhưng không biết Hứa Khuynh Nhiên đang nói chuyện với ai, chỉ bảo cô ấy nghiêm túc làm bài tập, đúng lúc Hứa Khuynh Nhiên chưa gửi tin nhắn thoại đi, thế nên điện thoại cũng thu luôn những lời anh nói vào.
Sau khi Vân Miên nghe Hứa Khuynh Nhiên nói chuyện xong, dừng vài giây rồi lại nghe thấy tiếng Hứa Khanh Niên, chắc là đang đốc thúc cô ấy học đàng hoàng, nhưng có lẽ hai người không ở gần lắm, nên tiếng cũng không rõ.
Đoạn thoại chỉ có hai giây này bị Vân Miên nghe đi nghe lại mấy lần, đương nhiên là vì anh, giọng Hứa Khanh Niên thật sự rất lôi cuốn, rất êm tai.
Rồi gửi sang hai chữ: [Được nha.]
Vốn dĩ một mình Hứa Khuynh Nhiên ngồi làm bài cảm thấy rất nhàm chán, cô ấy kẹp bút ở giữa mũi với môi, nhàm chán nhìn trần nhà.
“Haiz, anh.” Cô ấy rút bút ra, gọi Hứa Khanh Niên: “Lát nữa Vân Miên sẽ qua đây, anh gọt cho bọn em ít trái cây đi~”
Hứa Khanh Niên lê dép lê đi lại trong phòng khách, sau đó đến tủ lạnh lấy một chai bia ướp lạnh, tay cầm chai bia dính đầy bọt nước, anh uống ừng ực một ngụm, yết hầu nhấp nhô: “Vân Miên qua?”
Hứa Khuynh Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy cảm thấy ở nhà làm bài tập quá chán, hơn nữa, nếu có gì bọn em không hiểu cũng có thể hỏi anh.”
Hứa Khanh Niên khó hiểu ừ một tiếng.
Ở cửa, Vân Miên đứng đó cảm thấy hơi lúng túng, vừa ôm cặp sách vừa dừng sức ấn chuông cửa, không ngờ vừa ấn một cái cửa đã mở ra.
“Miên Miên, cuối cùng cậu cũng đến rồi~” Hứa Khuynh Nhiên đứng trước cửa, chào đón cô với khuôn mặt đầy ý cười.
Không chỉ nhận lấy sách trong lòng cô, mà cô ấy còn rất nhiệt tình lấy dép lê giúp, Vân Miên thấy hơi ngại khi phải làm phiền cô ấy, liên tục xua tay: “Để tớ tự làm đi.”
“Vậy được thôi.” Hứa Khuynh Nhiên đi vào, dựa vào cửa phòng bếp nói: “Anh, Vân Miên đến rồi, anh gọt giúp bọn em chút trái cây được không?”
Vân Miên nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, cô bước đến, mỉm cười hỏi: “Cần em giúp gì không?”
Hứa Khanh Niên đưa lưng về phía bọn cô, vai rộng eo hẹp chân dài, lại mặc tạp dề hoa, tự nhiên cô thấy hơi buồn cười.
Vân Miên không khống chế được mà cười thành tiếng.
Anh đang cầm dao thái cà chua, nghe vậy thì nói: “Đợi chút.”
Hứa Khanh Niên nghe thấy tiếng cô, quay đầu lại nhìn lướt qua rồi nói: “Không cần đâu, hai đứa bọn em đi làm bài đi.”
Sau khi đuổi hai người ra ngoài với vẻ vô tình, cửa phòng bếp đóng lại “Ầm” một tiếng, suýt nữa đập vào mặt Hứa Khuynh Nhiên, lúc quay đầu lại thì thấy Vân Miên hoang mang hỏi mình: “Cậu... cãi nhau với đàn anh Hứa à?”
Hứa Khuynh Nhiên: “A, không có mà.”
Trong phòng bếp, Hứa Khanh Niên đang rửa khoai tây, cụp mắt rửa sạch từng củ một, nhưng trong lòng lại nghĩ: Sao lại thế này, suýt nữa là anh mất hình tượng trước mặt Vân Miên rồi.
Hứa Khuynh Nhiên vừa đi đến phòng khách vừa nghĩ, không ngờ anh cô ấy lại chú ý hình tượng trước mặt Vân Miên đến thế, cảm giác hai người này rất thú vị nha.
Vân Miên ngồi trên ghế đối diện Hứa Khuynh Nhiên để tránh tay hai người đụng trúng nhau, sau đó cô bắt đầu tập trung học.
Mặc dù cửa phòng bếp đã đóng lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nấu ăn. Mới đầu Vân Miên còn nghiêm túc làm Toán, nhưng mấy phút sau không biết suy nghĩ đã trôi đến đâu rồi.
Hứa Khuynh Nhiên gọi cô hai tiếng, lấy bút chỉ vào bài trên tờ giấy của cô: “Cậu viết sai bước giải của câu này rồi, câu này không phải làm như thế, đưa đây, tớ giảng cho.”
“À được.” Vân Miên đưa bút cho Hứa Khuynh Nhiên, nghiêm túc nói: “Đại thần, mời giảng.”
Cô có một cảm giác sùng bái không thể giải thích được với người học giỏi.
Hứa Khuynh Nhiên nhận lấy, nhìn bài kia, rồi viết cách giải lên giấy nháp, chỉ mấy phút sau đã giải xong, trong mắt Vân Miên hiện lên sự bái phục.
Cửa phòng bếp đột nhiên mở ra, Hứa Khanh Niên bê đĩa trái cây ra đặt lên bàn, nhưng vì hai người đang chụm đầu vào nhau bừng bừng hứng thú thảo luận bài toán kia nên không để ý đến anh.
Hứa Khanh Niên nhìn đề bài trên tờ giấy nháp kia, phát hiện ra điểm sai, sau đó anh duỗi ngón trỏ gõ vào bài Hứa Khuynh Nhiên vừa làm xong: “Cách này nhiều bước quá, đưa bút cho anh.”
Anh gạch bớt mấy bước không cần thiết đi, còn sửa lại cách làm một lần, rồi trả lại bút cho Vân Miên: “Được rồi.”
Hứa Khuynh Nhiên nhìn lướt qua tờ giấy, không thể không thừa nhận, quả thật làm rất tốt.
Các bước đều ngắn gọn mà lại đúng trọng tâm.
“Wow, đàn anh anh đỉnh quá.” Hai mắt Vân Miên sáng lên lấp la lấp lánh: “Em có thể mạo muội đưa ra một thỉnh cầu không ạ.”
Hứa Khanh Niên nhướng mày: “Cái gì?”
“Anh có thể bổ túc Toán cho em được không?” Vân Miên năn nỉ nói, cô không biết lúc này trông cô rất giống một chú thỏ con ngoan ngoãn, mở to đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh.
Không hiểu sao lại khiến người khác muốn bắt nạt.
Yết hầu Hứa Khanh Niên chuyển động, anh cười mỉm nói đùa với cô: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Sắp đến ngày Quốc Khánh 1/10, đây vốn là một chuyện rất vui, nhưng trong buổi họp lớp hôm Chủ nhật, thầy chủ nhiệm lại thông báo sau kỳ nghỉ Quốc Khánh sẽ có một bài thi tháng, bên dưới lập tức toàn tiếng k** r*n.
Chuyện bài thi tháng như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, “Ầm” một cái bắn đầy bọt nước.
Trong phòng học lập tức trở nên ồn ào, có mấy nam sinh lớn gan ồn ào trong bầu không khí này: “Thầy ơi, thầy nói như thế thì sao kỳ nghỉ này bọn em chơi vui nổi nữa!”
Đằng sau cũng có mấy nam sinh phụ họa: “Đúng vậy, chắc chắn kỳ nghỉ này mẹ em sẽ không cho em ra ngoài chơi, bắt em ở nhà ôn tập cho đàng hoàng.”
Trong lòng Vân Miên cũng yên lặng gật đầu.
Vân Bình và Úc Mẫn Tĩnh không quản lý việc học của cô nghiêm khắc như kiểu phụ huynh truyền thống, hơn nữa cô là một đứa trẻ rất có tính tự giác, nên hai người cũng không quá quan tâm đến chuyện học của cô.
Liếc sang Trình Gia Gia ngồi cùng bàn, bình thường rất năng động sẽ hùa theo mọi người mà giờ lại thờ ơ, Vân Miên nâng má quay sang hỏi cô ấy: “Gia Gia, sao không thấy cậu hoảng tý nào vậy.”
Trình Gia Gia mở sách Toán ra, đặt hai tay lên trên, như đang múc gì đó, giống như đang tập hợp một năng lượng khổng lồ rồi nhấc lên ụp vào mặt, dùng hành động thực tế nói với cô rằng cô ấy cũng rất hoảng.
Trình Gia Gia buông tay ra, rồi lại lật sang trang khác và lặp lại động tác vừa rồi, vừa làm vừa nói: “Một học sinh cấp ba chỉ có trình độ cấp hai sắp phải học xong kiến thức của một tháng này trong tuần tới.”
Cô ấy vùi đầu vào tay: “A, giết tớ để trợ hứng cho thầy chủ nhiệm đi.”
Vân Miên: “...”
Thầy ơi, thầy có quản không, ở đây có người điên rồi.
“Trật tự hết đi.” Tiếng Lý Ba rất hiền hòa: “Kế hoạch này được Phòng Giáo Vụ lập ra từ lâu rồi, để kiểm tra xem bọn em có lười học không.”
Sau đó thầy ấy bê cốc nước lên thổi một hơi, uống xong một ngụm lại nói: “Hơn nữa, mặc dù lớp Ba chúng ta không bằng lớp Một với lớp Hai, nhưng cũng không kém, nếu các em có thể thi vào đây được, thì thầy tin bọn em vẫn có năng lực.”
Thầy ấy còn muốn lải nhải thêm hai câu, nhưng ngoài cửa có giáo viên đến thông báo với thầy ấy là phải đi họp, Lý Ba ho hai tiếng, rồi dặn dò: “Được rồi, cả lớp cố lên, ôn tập cho tốt.”
Trong lớp rất ồn ào, có người bình thường không học tập đàng hoàng, lúc này chỉ đành tạm thời ôm chân Phật. Còn có người thì cố gắng tận dụng một tuần cuối cùng này để ôn tập.
“A, tớ nhớ ra một chuyện cười.” Lưu Hạo ở bên trên quay người xuống, sờ sờ mũi: “Vốn muốn tạm thời ôm chân Phật, không ngờ Phật lại cho ta một chân (*).”
(*): Muốn ôm chân Phật nhưng lại bị Phật đá một cái.
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Trình Gia Gia đang lật sách giáo khoa, nghe được câu này của cậu ấy lập tức cười thành tiếng, cười một lúc lại bắt đầu buồn phiền: “Haiz, những lời này đúng là dành riêng cho tớ.”
Vân Miên: “...”
Nói thì nói như vậy nhưng đây không phải là trạng thái chung của chúng ta sao.
Hoàn cảnh ríu rít của phòng học khiến người khác không thể tập trung đọc sách được. Cô ôm má phát ngốc, vô tình nhìn thẳng vào Trình Trạch đang nằm bò ra ngủ ở đằng trước.
Sau khi hai người mắt đối mắt, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Này.” Trình Trạch vươn tay quơ quơ trước mặt cô, cô lập tức tỉnh lại: “Hả? Sao vậy?”
“Cậu vừa nghĩ gì thế, ngẩn người lâu vậy.” Trình Trạch cũng quay người lại, đặt tay lên bàn cô mà gõ gõ.
Vân Miên xoa mặt, ủ rũ nói: “Tớ đang nghĩ môn Toán phải làm sao bây giờ.”
“Cái này thì có gì khó, tớ biết làm nha, không thì tớ dạy cho cậu.” Đôi mắt đen của Trình Trạch nhìn chằm chằm vào cô, nói rất nghiêm túc.
Vân Miên hơi chần chờ: “Cậu... chắc không?”
Bình thường lúc đi học, cậu ta là người ngủ nhiều nhất lớp.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Trình Trạch ngượng ngùng gãi đầu: “Mặc dù bình thường đi học tớ toàn ngủ, nhưng tiết Toán tớ nghe rất nghiêm túc đấy.”
“Cậu chắc chắn?” Hai người ngồi bên cạnh trăm miệng một lời.
Lưu Hạo giành nói trước: “Anh Trạch, mình đừng đùa nữa, chẳng buồn cười chút nào.”
Trình Trạch: “...”
-
Ngày nghỉ đầu tiên, Vân Miên ngủ thẳng đến giữa trưa, khi thức dậy, trong nhà im ắng, bố mẹ đều không có nhà.
Cô vươn vai, áo ngủ màu xanh rất lớn làm lộ xương quai xanh trắng nõn của cô, vải của cái áo ngủ này mềm như bông, cho nên hôm qua cô ngủ rất ngon.
Hôm nay cô định ít nhất phải ôn ba môn, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Lúc đến tủ lạnh lấy nước, cô mới phát hiện hóa ra sáng nay Vân Bình có để lại bữa sáng cho cô, còn dán một tờ ghi chú lên trên, nội dung đại khái là chỉ cần hâm lại cho nóng là có thể ăn.
Sau đó Vân Miên cho cháo trắng với bánh bao vào lò vi sóng hâm nóng lại, rồi rảnh rỗi nhàm chán đi xem vòng bạn bè, vừa vào đã thấy bài Hứa Khuynh Nhiên đăng trong vòng bạn bè.
Hứa Khuynh Nhiên: [Phiền quá đi, vất vả lắm mới được nghỉ, mà lại không được đi chơi, còn phải ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập. [tủi thân] [tủi thân] [tủi thân]]
Bên dưới còn có hai tấm ảnh, tấm đầu tiên là một cái biểu tượng cảm xúc màu vàng, có mắt rất to nhưng đang trợn trắng mắt. Tấm thứ hai là một bàn tay, có thể là do chụp vội nên hơi mờ.
Vân Miên nhìn lướt qua đã nhận ra đó là tay của Hứa Khanh Niên.
Cô chợt nảy ra một ý tưởng, nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Khuynh Nhiên và gửi tin nhắn cho cô ấy.
Bên kia, Hứa Khuynh Nhiên đang ngồi trong phòng khách nhàm chán xem điện thoại thì nhận được hai tin nhắn WeChat, sau khi cô ấy vui mừng nhấn mở, lại phát hiện ra là Vân Miên gửi.
Vân Miên: [Khuynh Nhiên, cậu đang ở nhà sao?]
Vân Miên: [Tớ có thể sang làm bài tập chung với cậu không.]
Hứa Khuynh Nhiên liếc nhìn Hứa Khanh Niên đang bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, ấn ghi tin nhắn thoại: “Được nha, cậu sang đi, tớ làm một mình cũng chán. Đúng lúc hôm nay anh tớ nấu cơm, cậu sang nếm thử tay nghề của anh ấy xem sao.”
Hứa Khanh Niên nghe thấy nhưng không biết Hứa Khuynh Nhiên đang nói chuyện với ai, chỉ bảo cô ấy nghiêm túc làm bài tập, đúng lúc Hứa Khuynh Nhiên chưa gửi tin nhắn thoại đi, thế nên điện thoại cũng thu luôn những lời anh nói vào.
Sau khi Vân Miên nghe Hứa Khuynh Nhiên nói chuyện xong, dừng vài giây rồi lại nghe thấy tiếng Hứa Khanh Niên, chắc là đang đốc thúc cô ấy học đàng hoàng, nhưng có lẽ hai người không ở gần lắm, nên tiếng cũng không rõ.
Đoạn thoại chỉ có hai giây này bị Vân Miên nghe đi nghe lại mấy lần, đương nhiên là vì anh, giọng Hứa Khanh Niên thật sự rất lôi cuốn, rất êm tai.
Rồi gửi sang hai chữ: [Được nha.]
Vốn dĩ một mình Hứa Khuynh Nhiên ngồi làm bài cảm thấy rất nhàm chán, cô ấy kẹp bút ở giữa mũi với môi, nhàm chán nhìn trần nhà.
“Haiz, anh.” Cô ấy rút bút ra, gọi Hứa Khanh Niên: “Lát nữa Vân Miên sẽ qua đây, anh gọt cho bọn em ít trái cây đi~”
Hứa Khanh Niên lê dép lê đi lại trong phòng khách, sau đó đến tủ lạnh lấy một chai bia ướp lạnh, tay cầm chai bia dính đầy bọt nước, anh uống ừng ực một ngụm, yết hầu nhấp nhô: “Vân Miên qua?”
Hứa Khuynh Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy cảm thấy ở nhà làm bài tập quá chán, hơn nữa, nếu có gì bọn em không hiểu cũng có thể hỏi anh.”
Hứa Khanh Niên khó hiểu ừ một tiếng.
Ở cửa, Vân Miên đứng đó cảm thấy hơi lúng túng, vừa ôm cặp sách vừa dừng sức ấn chuông cửa, không ngờ vừa ấn một cái cửa đã mở ra.
“Miên Miên, cuối cùng cậu cũng đến rồi~” Hứa Khuynh Nhiên đứng trước cửa, chào đón cô với khuôn mặt đầy ý cười.
Không chỉ nhận lấy sách trong lòng cô, mà cô ấy còn rất nhiệt tình lấy dép lê giúp, Vân Miên thấy hơi ngại khi phải làm phiền cô ấy, liên tục xua tay: “Để tớ tự làm đi.”
“Vậy được thôi.” Hứa Khuynh Nhiên đi vào, dựa vào cửa phòng bếp nói: “Anh, Vân Miên đến rồi, anh gọt giúp bọn em chút trái cây được không?”
Vân Miên nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, cô bước đến, mỉm cười hỏi: “Cần em giúp gì không?”
Hứa Khanh Niên đưa lưng về phía bọn cô, vai rộng eo hẹp chân dài, lại mặc tạp dề hoa, tự nhiên cô thấy hơi buồn cười.
Vân Miên không khống chế được mà cười thành tiếng.
Anh đang cầm dao thái cà chua, nghe vậy thì nói: “Đợi chút.”
Hứa Khanh Niên nghe thấy tiếng cô, quay đầu lại nhìn lướt qua rồi nói: “Không cần đâu, hai đứa bọn em đi làm bài đi.”
Sau khi đuổi hai người ra ngoài với vẻ vô tình, cửa phòng bếp đóng lại “Ầm” một tiếng, suýt nữa đập vào mặt Hứa Khuynh Nhiên, lúc quay đầu lại thì thấy Vân Miên hoang mang hỏi mình: “Cậu... cãi nhau với đàn anh Hứa à?”
Hứa Khuynh Nhiên: “A, không có mà.”
Trong phòng bếp, Hứa Khanh Niên đang rửa khoai tây, cụp mắt rửa sạch từng củ một, nhưng trong lòng lại nghĩ: Sao lại thế này, suýt nữa là anh mất hình tượng trước mặt Vân Miên rồi.
Hứa Khuynh Nhiên vừa đi đến phòng khách vừa nghĩ, không ngờ anh cô ấy lại chú ý hình tượng trước mặt Vân Miên đến thế, cảm giác hai người này rất thú vị nha.
Vân Miên ngồi trên ghế đối diện Hứa Khuynh Nhiên để tránh tay hai người đụng trúng nhau, sau đó cô bắt đầu tập trung học.
Mặc dù cửa phòng bếp đã đóng lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nấu ăn. Mới đầu Vân Miên còn nghiêm túc làm Toán, nhưng mấy phút sau không biết suy nghĩ đã trôi đến đâu rồi.
Hứa Khuynh Nhiên gọi cô hai tiếng, lấy bút chỉ vào bài trên tờ giấy của cô: “Cậu viết sai bước giải của câu này rồi, câu này không phải làm như thế, đưa đây, tớ giảng cho.”
“À được.” Vân Miên đưa bút cho Hứa Khuynh Nhiên, nghiêm túc nói: “Đại thần, mời giảng.”
Cô có một cảm giác sùng bái không thể giải thích được với người học giỏi.
Hứa Khuynh Nhiên nhận lấy, nhìn bài kia, rồi viết cách giải lên giấy nháp, chỉ mấy phút sau đã giải xong, trong mắt Vân Miên hiện lên sự bái phục.
Cửa phòng bếp đột nhiên mở ra, Hứa Khanh Niên bê đĩa trái cây ra đặt lên bàn, nhưng vì hai người đang chụm đầu vào nhau bừng bừng hứng thú thảo luận bài toán kia nên không để ý đến anh.
Hứa Khanh Niên nhìn đề bài trên tờ giấy nháp kia, phát hiện ra điểm sai, sau đó anh duỗi ngón trỏ gõ vào bài Hứa Khuynh Nhiên vừa làm xong: “Cách này nhiều bước quá, đưa bút cho anh.”
Anh gạch bớt mấy bước không cần thiết đi, còn sửa lại cách làm một lần, rồi trả lại bút cho Vân Miên: “Được rồi.”
Hứa Khuynh Nhiên nhìn lướt qua tờ giấy, không thể không thừa nhận, quả thật làm rất tốt.
Các bước đều ngắn gọn mà lại đúng trọng tâm.
“Wow, đàn anh anh đỉnh quá.” Hai mắt Vân Miên sáng lên lấp la lấp lánh: “Em có thể mạo muội đưa ra một thỉnh cầu không ạ.”
Hứa Khanh Niên nhướng mày: “Cái gì?”
“Anh có thể bổ túc Toán cho em được không?” Vân Miên năn nỉ nói, cô không biết lúc này trông cô rất giống một chú thỏ con ngoan ngoãn, mở to đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh.
Không hiểu sao lại khiến người khác muốn bắt nạt.
Yết hầu Hứa Khanh Niên chuyển động, anh cười mỉm nói đùa với cô: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 15
10.0/10 từ 50 lượt.