Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 12
93@-
Gần đây Hứa Khanh Niên luôn cảm thấy sau khi gọi anh là nhãi ranh, mỗi lần ra ngoài gặp phải bố Vân Miên, ông ấy đều nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, khiến anh mỗi lần nhìn thấy bố cô, đều mỉm cười lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn.
Với cả dạo này Vân Miên toàn tránh mặt anh.
Đầu tiên, có một lần hai người vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, anh đang định chào hỏi với cô nhóc nhà người ta, kết quả vừa mới giơ tay lên, cô chỉ nhìn anh một cái rồi lập tức trốn đi.
Ở ngay dưới mí mắt mình mà còn không bắt được.
Một câu “Muốn đi chung không” của Hứa Khanh Niên cứ thế nghẹn ở cổ họng.
Lần thứ hai là tiết thể dục chiều thứ Ba, Trì Hoài cứ một hai phải kéo anh đi chơi bóng rổ, vốn dĩ anh không có hứng, nhưng không thể chống lại sự năn nỉ lôi kéo của Trì Hoài, kết quả là vừa đến phòng thể chất, ngẩng đầu lên đã thấy cô nhóc trốn mình hai ngày nay đang đứng ở kia chơi cầu lông rất hăng say cùng với một nam sinh, tư thế còn rất đẹp.
Hứa Khanh Niên: “...”
Sao đột nhiên lại thấy khó chịu thế này.
Trì Hoài đứng bên cạnh cũng thấy, nhưng lại không chú ý đến cảm xúc của Hứa Khanh Niên, cứ đứng bên cạnh cười ngây ngô, còn không quên đánh giá diện mạo nam sinh kia.
“Kia không phải đàn em Vân Miên sao, ôi nam sinh đứng đối diện em ấy trông được nha, eo thon chân dài.” Trì Hoài sờ sờ cằm, nhận xét: “Đánh cầu cũng được, quan trọng là chững chạc.” Nói xong còn không quên dựng ngón tay cái lên.
“Thế nào, cậu thích?” Hứa Khanh Niên vừa mở miệng đã nghe ra mùi thuốc súng, rất nồng.
“Sao có thể, tớ rất thẳng đấy.” Trì Hoài muộn màng nhận ra gì đó: “Không phải chứ, cậu, ghen à?”
Hứa Khanh Niên: “... Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Bên kia.
Vừa kết thúc trận này, Vân Miên đã liên tục xua tay, thở hồng hộc nói: “Không đánh nữa không đánh nữa, mệt quá, tớ nghỉ chút đã.”
Nam sinh kia tên Cố Minh, cao cao gầy gầy trắng trẻo sạch sẽ, Vân Miên mơ hồ có chút ấn tượng, cậu ta vừa đến đã cố tình đề nghị thi cầu lông với cô, chính cô cũng bị khơi lên hứng thú, Trình Gia Gia đưa một cái vợt khác cho cậu ta, rồi hai người bắt đầu chơi.
Cô cũng không để ý hình tượng gì nữa, trực tiếp ngồi xuống, Trình Gia Gia ở bên cạnh đang quan sát trận đấu lập tức đưa nước cho cô, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh: “Quả nhiên xem hai vị lão đại chơi cầu khác hẳn, xem sướng thật.”
Vân Miên: “... Lão đại gì?”
Trình Gia Gia cũng ngồi xuống: “Là hai người bọn cậu có thực lực rất mạnh đấy, tớ xem mà đã ghiền luôn.”
Lúc này Cố Minh cũng sang đây ngồi xổm xuống, cách Vân Miên rất gần, gật đầu đồng ý, nói: “Không ngờ nhìn cậu yếu đuối thế mà lại đỉnh như này.”
Vân Miên hơi mỉm cười: “Đừng để vẻ ngoài của tớ lừa.”
Cố Minh nhìn cô một cái, đột nhiên cười, hỏi: “Thế sau này có thể hẹn nhau đánh cầu không?”
Vân Miên: “Được nha.”
-
Trì Hoài rất có mắt nhìn, chủ đồng mở miệng: “Nếu không thì chúng ta đi qua chào hỏi một cái?” Nói xong còn không quên liếc nhìn sắc mặt Hứa Khanh Niên bên cạnh.
Hứa Khanh Niên căn bản không nghe anh ấy nói gì, thấy hai người càng ngày càng gần, trong lòng anh đột nhiên thấy bực bội.
Trốn mình thì trốn nhiều ngày như vậy, nhưng lại nói nói cười cười cùng người khác.
Hứa Khanh Niên chỉnh lại đồng phục, sải bước về phía trước: “Được.”
Trì Hoài nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi, cũng tiến lên đi cùng anh.
“Mọi người nói gì mà cười vui thế?” Hứa Khanh Niên không mở miệng, nhưng Trì Hoài ở bên cạnh lại không biết xấu hổ mà nói: “Đàn em em không phúc hậu gì nha.”
Vân Miên còn chưa kịp phản ứng lại, thì Trình Gia Gia ngồi bên cạnh đã vỗ mông, đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trì Hoài: “Đàn anh Trì!”
Vân Miên ngẩng đầu nhìn, không khỏi cảm thán hai người bọn họ có căn cơ tốt thật, nhìn từ cái góc chết như này mà vẫn đẹp trai, nhưng sao cô lại cảm thấy mặt đàn anh Hứa hơi thối nhỉ.
Quả thực là hai ngày nay cô hơi tránh Hứa Khanh Niên, chủ yếu là vì cảm thấy mình nói bí mật của người ta ra ngoài, cho dù đấy là bố mình, nhưng vẫn không qua nổi chướng ngại này, nên mỗi ngày cô đều cố gắng đến trường sớm một chút, có hôm sáng ngủ quên, mới ra cửa đã không cẩn thận mắt đối mắt với Hứa Khanh Niên, cô lập tức hoảng sợ chạy trốn.
Vân Miên cũng vỗ vỗ tay đứng lên: “Chào đàn anh!”
Cố Minh bên cạnh cũng đứng lên: “Chào đàn anh!”
Vân Miên: “...”
Hứa Khanh Niên: “...”
Trì Hoài: “...”
Nam nữ sinh đang chơi bóng rổ với đánh cầu lông bên cạnh không hẹn mà cùng nhìn sang đây.
Nơi này không thể ở lại lâu.
Vân Miên không nói hai lời lập tức kéo Trình Gia Gia ra ngoài, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng màu đỏ trên vành tai đã bán đứng cô.
Hứa Khanh Niên nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên cười, rồi cũng đuổi theo: “Đi thôi.”
Trì Hoài ngây ngốc: “Không chơi bóng sao?”
Đáp lại anh ấy chỉ có một bóng lưng lạnh nhạt, sau khi tự hỏi vài giây, anh ấy đành đuổi theo.
Cố Minh vẫn đang đứng tại chỗ: “..”
Sao lại thế này, lúc nãy suýt nữa đã lấy được số điện thoại của Vân Miên rồi, ai ngờ sắp đến tay rồi lại bay mất.
-
Vân Miên đi thẳng đến con đường bên cạnh khu rừng nhỏ rồi thở hồng hộc, vừa nãy thật sự quá xấu hổ, đời này cô chưa từng mất mặt như vậy.
Trình Gia Gia cũng thở hổn hển, có hơi khó hiểu: “Vân Miên cậu chạy cái gì thế?”
Mặt Vân Miên đỏ bừng lên, cô che mặt lại, nhỏ giọng th* d*c: “Nếu không đi là sẽ gặp hiện trường xấu hổ muốn chết đấy.”
“Đúng không, anh còn tưởng là em trốn anh đấy.”
Vân Miên hoảng sợ kêu lên, lùi về phía sau một bước, trùng hợp là đằng sau lại có một cục đá làm cô lảo đảo suýt thì ngã, được Hứa Khanh Niên giữ chặt tay giúp đứng vững.
Hứa Khanh Niên nhíu mày: “Em trốn cái gì?”
Sau khi đứng vững, Vân Miên rút tay mình ra khỏi tay Hứa Khanh Niên: “Đây là phản xạ có điều kiện. Đàn anh, anh nói lý chút đi, anh bị như vậy không thấy sợ hãi sao?”
Hứa Khanh Niên nhìn xuống lòng bàn tay trống không, yên lặng đút tay vào túi: “Anh dọa em à?”
Không biết tại sao Vân Miên lại nghe ra chút tủi thân trong lời này.
Vân Miên: “Không, không phải nha.”
Bên cạnh có một giọng nói yếu ớt chen vào: “Còn người sống đứng ở đây đấy.” Trình Gia Gia che ngực lại, giả vờ đau lòng, muốn có bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu khoa trương: “Có rải cơm chó thì cũng đừng rải như vậy chứ.”
“Đúng vậy.” Trì Hoài cũng phụ họa, tặc lưỡi: “Tớ đang nói sao nãy cậu lại đi nhanh thế, còn không thèm đợi tớ, hóa ra là thấy sắc quên bạn.”
Không khí lập tức bị phá vỡ, Vân Miên thở phào nhẹ nhõm. Nào biết còn chưa thở xong, Hứa Khanh Niên lại mở miệng, cố chấp hỏi cô: “Tại sao dạo này em cứ trốn anh?”
Trình Gia Gia và Trì Hoài ở bên cạnh thấy bát quái cũng không ngại lớn chuyện, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn thẳng vào hai người bọn họ. Vân Miên sặc một ngụm, ho khan nói: “Em không có, đàn anh anh ra đây với em một chút trước.” Nói xong, cô còn liếc liếc Trì Hoài bên cạnh.
Phù, nhìn dáng vẻ xem diễn này chắc là không tức giận.
Cô vốn định kéo tay áo Hứa Khanh Niên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị rụt cái tay đang giơ ra trở về.
Hứa Khanh Niên chú ý đến, giơ tay ra cho cô dắt, còn rất ác liệt mà chạm chạm vào tay cô, Vân Miên lập tức nắm chặt anh đi về phía trước.
Hứa Khanh Niên bị kéo đi về phía trước, nhìn cái tay lôi kéo tay áo mình, thật trắng, da trông có vẻ rất trơn nhẵn, hơn nữa khớp xương rõ ràng, bàn tay như này trong nhóm nữ sinh được tính là rất đẹp.
Anh lười biếng mở miệng: “Đây là muốn đưa anh đi trốn à?”
Vân Miên dừng chân lại một chút, rồi lại bước từng bước nhỏ về phía trước, không để ý đến anh.
Cuối cùng cũng đến một chỗ khá vắng người, một nơi an tĩnh, Vân Miên buông tay áo anh ra, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng, làm cho Hứa Khanh Niên cũng nghiêm túc lại, vô thức đứng thẳng lên.
Vân Miên nhìn anh, há miệng th* d*c, không biết nên nói như nào.
Hứa Khanh Niên thấy khí thế vừa rồi của cô lập tức biến mất, nên cũng bắt đầu không nghiêm túc nữa, sờ sờ đầu cô, giọng điệu rất dịu dàng: “Nói đi, tại sao dạo này lại trốn anh?”
Vân Miên: “...”
Cô quyết định nói bóng nói gió chút, trước tiên nói về vấn đề bản chất: “Đàn anh, anh thấy chuyện đồng tính luyến ái như nào?”
“Đồng tính luyến ái sao?” Hứa Khanh Niên nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, bình tĩnh nói: “Có thể chấp nhận, không phải đều là tình yêu sao. Nam sinh với nữ sinh, nam sinh với nam sinh, nữ sinh với nữ...” Anh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một khả năng, nghi ngờ nhìn Vân Miên, cô đang khẩn trương nhìn anh, thậm chí còn nuốt nước miếng.
Cũng không thể dạy hư bạn nhỏ được.
“Em hỏi chuyện này làm gì?” Hứa Khanh Niên ngừng nói, nhìn cô.
Vân Miên lập tức khẩn trương, buột miệng thốt ra: “Ngày đó em thấy hai nam sinh yêu nhau nên hơi tò mò.”
Hứa Khanh Niên: “Thật sao, thế sao lại trốn anh vì chuyện này? Chẳng lẽ đó là anh?”
Vân Miên bị sặc: “Không phải, không... Là.” Tiếng cô dần nhỏ đi, Hứa Khanh Niên nhìn chằm chằm vào cô, cô quyết định bất chấp tất cả, ăn ngay nói thật: “Chính là hôm đó em thấy anh với đàn anh Trì, hai người bọn anh ở đó...”
Hứa Khanh Niên dừng lại: “Ngày nào?”
Vân Miên ngoan ngoãn trả lời: “Em quên rồi, tối hôm đó sau khi hết tiết tự học, em thấy hai người ở rừng cây nhỏ, cái chỗ thích hợp cho các cặp đôi yêu đương, anh bị đàn anh Trì kabedon... Nhưng em không nhìn lâu, sau đó em đi luôn.” Nói xong còn chột dạ nhìn anh.
Hứa Khanh Niên cẩn thận nhớ lại, hình như có chuyện như vậy, nhưng lúc ấy là tên Trì Hoài kia nghĩ ra chủ ý ra oai, không ngờ lại bị cô nhìn thấy.
Hứa Khanh Niên khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: “Hay lắm, chỉ vì chuyện này mà trốn anh, đây là hiểu lầm thôi, bọn anh không phải như em nghĩ, anh rất thẳng, Trì Hoài cũng thế.” Rồi anh cười lạnh một tiếng, thù này anh đã nhớ kỹ: “Nhưng anh không chắc cậu ấy có ý gì với anh không.”
Vân Miên nói tiếp: “Hôm đó em không cẩn thận lỡ miệng, bố em tưởng anh là cong, còn có bạn trai.” Nói xong cô chắp tay trước ngực, xin lỗi Hứa Khanh Niên: “Em sai rồi, thật xin lỗi.”
Hứa Khanh Niên không ngờ còn có vụ này, bảo sao mấy hôm trước bố Vân Miên lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Hứa Khanh Niên: “... Không có gì.”
Mặc dù ngoài mặt anh nói như vậy, nhưng trong lòng đã nghĩ ra trăm ngàn cách diệt trừ Trì Hoài.
Thấy sắc mặt Hứa Khanh Niên hơi quái dị, Vân Miên hơi lo lắng, cẩn thận hỏi: “Đàn, đàn anh, anh thật sự không sao chứ?”
Hứa Khanh Niên thu lại biểu cảm trên mặt, nói với vẻ mặt dịu dàng: “Không sao, em đừng nghĩ nhiều, sắp vào học rồi, đi thôi.”
Vân Miên: “... Dạ vâng.”
Bên kia Trì Hoài đang ngồi trong phòng học đột nhiên hắt xì hai cái, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, gần đây thời tiết chuyển lạnh nên mình bị cảm sao. Mà sao Hứa Khanh Niên vẫn chưa quay lại.”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Gần đây Hứa Khanh Niên luôn cảm thấy sau khi gọi anh là nhãi ranh, mỗi lần ra ngoài gặp phải bố Vân Miên, ông ấy đều nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, khiến anh mỗi lần nhìn thấy bố cô, đều mỉm cười lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn.
Với cả dạo này Vân Miên toàn tránh mặt anh.
Đầu tiên, có một lần hai người vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, anh đang định chào hỏi với cô nhóc nhà người ta, kết quả vừa mới giơ tay lên, cô chỉ nhìn anh một cái rồi lập tức trốn đi.
Ở ngay dưới mí mắt mình mà còn không bắt được.
Một câu “Muốn đi chung không” của Hứa Khanh Niên cứ thế nghẹn ở cổ họng.
Lần thứ hai là tiết thể dục chiều thứ Ba, Trì Hoài cứ một hai phải kéo anh đi chơi bóng rổ, vốn dĩ anh không có hứng, nhưng không thể chống lại sự năn nỉ lôi kéo của Trì Hoài, kết quả là vừa đến phòng thể chất, ngẩng đầu lên đã thấy cô nhóc trốn mình hai ngày nay đang đứng ở kia chơi cầu lông rất hăng say cùng với một nam sinh, tư thế còn rất đẹp.
Hứa Khanh Niên: “...”
Sao đột nhiên lại thấy khó chịu thế này.
Trì Hoài đứng bên cạnh cũng thấy, nhưng lại không chú ý đến cảm xúc của Hứa Khanh Niên, cứ đứng bên cạnh cười ngây ngô, còn không quên đánh giá diện mạo nam sinh kia.
“Kia không phải đàn em Vân Miên sao, ôi nam sinh đứng đối diện em ấy trông được nha, eo thon chân dài.” Trì Hoài sờ sờ cằm, nhận xét: “Đánh cầu cũng được, quan trọng là chững chạc.” Nói xong còn không quên dựng ngón tay cái lên.
“Thế nào, cậu thích?” Hứa Khanh Niên vừa mở miệng đã nghe ra mùi thuốc súng, rất nồng.
“Sao có thể, tớ rất thẳng đấy.” Trì Hoài muộn màng nhận ra gì đó: “Không phải chứ, cậu, ghen à?”
Hứa Khanh Niên: “... Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Bên kia.
Vừa kết thúc trận này, Vân Miên đã liên tục xua tay, thở hồng hộc nói: “Không đánh nữa không đánh nữa, mệt quá, tớ nghỉ chút đã.”
Nam sinh kia tên Cố Minh, cao cao gầy gầy trắng trẻo sạch sẽ, Vân Miên mơ hồ có chút ấn tượng, cậu ta vừa đến đã cố tình đề nghị thi cầu lông với cô, chính cô cũng bị khơi lên hứng thú, Trình Gia Gia đưa một cái vợt khác cho cậu ta, rồi hai người bắt đầu chơi.
Cô cũng không để ý hình tượng gì nữa, trực tiếp ngồi xuống, Trình Gia Gia ở bên cạnh đang quan sát trận đấu lập tức đưa nước cho cô, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh: “Quả nhiên xem hai vị lão đại chơi cầu khác hẳn, xem sướng thật.”
Vân Miên: “... Lão đại gì?”
Trình Gia Gia cũng ngồi xuống: “Là hai người bọn cậu có thực lực rất mạnh đấy, tớ xem mà đã ghiền luôn.”
Lúc này Cố Minh cũng sang đây ngồi xổm xuống, cách Vân Miên rất gần, gật đầu đồng ý, nói: “Không ngờ nhìn cậu yếu đuối thế mà lại đỉnh như này.”
Vân Miên hơi mỉm cười: “Đừng để vẻ ngoài của tớ lừa.”
Cố Minh nhìn cô một cái, đột nhiên cười, hỏi: “Thế sau này có thể hẹn nhau đánh cầu không?”
Vân Miên: “Được nha.”
-
Trì Hoài rất có mắt nhìn, chủ đồng mở miệng: “Nếu không thì chúng ta đi qua chào hỏi một cái?” Nói xong còn không quên liếc nhìn sắc mặt Hứa Khanh Niên bên cạnh.
Hứa Khanh Niên căn bản không nghe anh ấy nói gì, thấy hai người càng ngày càng gần, trong lòng anh đột nhiên thấy bực bội.
Trốn mình thì trốn nhiều ngày như vậy, nhưng lại nói nói cười cười cùng người khác.
Hứa Khanh Niên chỉnh lại đồng phục, sải bước về phía trước: “Được.”
Trì Hoài nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi, cũng tiến lên đi cùng anh.
“Mọi người nói gì mà cười vui thế?” Hứa Khanh Niên không mở miệng, nhưng Trì Hoài ở bên cạnh lại không biết xấu hổ mà nói: “Đàn em em không phúc hậu gì nha.”
Vân Miên còn chưa kịp phản ứng lại, thì Trình Gia Gia ngồi bên cạnh đã vỗ mông, đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trì Hoài: “Đàn anh Trì!”
Vân Miên ngẩng đầu nhìn, không khỏi cảm thán hai người bọn họ có căn cơ tốt thật, nhìn từ cái góc chết như này mà vẫn đẹp trai, nhưng sao cô lại cảm thấy mặt đàn anh Hứa hơi thối nhỉ.
Quả thực là hai ngày nay cô hơi tránh Hứa Khanh Niên, chủ yếu là vì cảm thấy mình nói bí mật của người ta ra ngoài, cho dù đấy là bố mình, nhưng vẫn không qua nổi chướng ngại này, nên mỗi ngày cô đều cố gắng đến trường sớm một chút, có hôm sáng ngủ quên, mới ra cửa đã không cẩn thận mắt đối mắt với Hứa Khanh Niên, cô lập tức hoảng sợ chạy trốn.
Vân Miên cũng vỗ vỗ tay đứng lên: “Chào đàn anh!”
Cố Minh bên cạnh cũng đứng lên: “Chào đàn anh!”
Vân Miên: “...”
Hứa Khanh Niên: “...”
Trì Hoài: “...”
Nam nữ sinh đang chơi bóng rổ với đánh cầu lông bên cạnh không hẹn mà cùng nhìn sang đây.
Nơi này không thể ở lại lâu.
Vân Miên không nói hai lời lập tức kéo Trình Gia Gia ra ngoài, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng màu đỏ trên vành tai đã bán đứng cô.
Hứa Khanh Niên nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên cười, rồi cũng đuổi theo: “Đi thôi.”
Trì Hoài ngây ngốc: “Không chơi bóng sao?”
Đáp lại anh ấy chỉ có một bóng lưng lạnh nhạt, sau khi tự hỏi vài giây, anh ấy đành đuổi theo.
Cố Minh vẫn đang đứng tại chỗ: “..”
Sao lại thế này, lúc nãy suýt nữa đã lấy được số điện thoại của Vân Miên rồi, ai ngờ sắp đến tay rồi lại bay mất.
-
Vân Miên đi thẳng đến con đường bên cạnh khu rừng nhỏ rồi thở hồng hộc, vừa nãy thật sự quá xấu hổ, đời này cô chưa từng mất mặt như vậy.
Trình Gia Gia cũng thở hổn hển, có hơi khó hiểu: “Vân Miên cậu chạy cái gì thế?”
Mặt Vân Miên đỏ bừng lên, cô che mặt lại, nhỏ giọng th* d*c: “Nếu không đi là sẽ gặp hiện trường xấu hổ muốn chết đấy.”
“Đúng không, anh còn tưởng là em trốn anh đấy.”
Vân Miên hoảng sợ kêu lên, lùi về phía sau một bước, trùng hợp là đằng sau lại có một cục đá làm cô lảo đảo suýt thì ngã, được Hứa Khanh Niên giữ chặt tay giúp đứng vững.
Hứa Khanh Niên nhíu mày: “Em trốn cái gì?”
Sau khi đứng vững, Vân Miên rút tay mình ra khỏi tay Hứa Khanh Niên: “Đây là phản xạ có điều kiện. Đàn anh, anh nói lý chút đi, anh bị như vậy không thấy sợ hãi sao?”
Hứa Khanh Niên nhìn xuống lòng bàn tay trống không, yên lặng đút tay vào túi: “Anh dọa em à?”
Không biết tại sao Vân Miên lại nghe ra chút tủi thân trong lời này.
Vân Miên: “Không, không phải nha.”
Bên cạnh có một giọng nói yếu ớt chen vào: “Còn người sống đứng ở đây đấy.” Trình Gia Gia che ngực lại, giả vờ đau lòng, muốn có bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu khoa trương: “Có rải cơm chó thì cũng đừng rải như vậy chứ.”
“Đúng vậy.” Trì Hoài cũng phụ họa, tặc lưỡi: “Tớ đang nói sao nãy cậu lại đi nhanh thế, còn không thèm đợi tớ, hóa ra là thấy sắc quên bạn.”
Không khí lập tức bị phá vỡ, Vân Miên thở phào nhẹ nhõm. Nào biết còn chưa thở xong, Hứa Khanh Niên lại mở miệng, cố chấp hỏi cô: “Tại sao dạo này em cứ trốn anh?”
Trình Gia Gia và Trì Hoài ở bên cạnh thấy bát quái cũng không ngại lớn chuyện, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn thẳng vào hai người bọn họ. Vân Miên sặc một ngụm, ho khan nói: “Em không có, đàn anh anh ra đây với em một chút trước.” Nói xong, cô còn liếc liếc Trì Hoài bên cạnh.
Phù, nhìn dáng vẻ xem diễn này chắc là không tức giận.
Cô vốn định kéo tay áo Hứa Khanh Niên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị rụt cái tay đang giơ ra trở về.
Hứa Khanh Niên chú ý đến, giơ tay ra cho cô dắt, còn rất ác liệt mà chạm chạm vào tay cô, Vân Miên lập tức nắm chặt anh đi về phía trước.
Hứa Khanh Niên bị kéo đi về phía trước, nhìn cái tay lôi kéo tay áo mình, thật trắng, da trông có vẻ rất trơn nhẵn, hơn nữa khớp xương rõ ràng, bàn tay như này trong nhóm nữ sinh được tính là rất đẹp.
Anh lười biếng mở miệng: “Đây là muốn đưa anh đi trốn à?”
Vân Miên dừng chân lại một chút, rồi lại bước từng bước nhỏ về phía trước, không để ý đến anh.
Cuối cùng cũng đến một chỗ khá vắng người, một nơi an tĩnh, Vân Miên buông tay áo anh ra, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng, làm cho Hứa Khanh Niên cũng nghiêm túc lại, vô thức đứng thẳng lên.
Vân Miên nhìn anh, há miệng th* d*c, không biết nên nói như nào.
Hứa Khanh Niên thấy khí thế vừa rồi của cô lập tức biến mất, nên cũng bắt đầu không nghiêm túc nữa, sờ sờ đầu cô, giọng điệu rất dịu dàng: “Nói đi, tại sao dạo này lại trốn anh?”
Vân Miên: “...”
Cô quyết định nói bóng nói gió chút, trước tiên nói về vấn đề bản chất: “Đàn anh, anh thấy chuyện đồng tính luyến ái như nào?”
“Đồng tính luyến ái sao?” Hứa Khanh Niên nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, bình tĩnh nói: “Có thể chấp nhận, không phải đều là tình yêu sao. Nam sinh với nữ sinh, nam sinh với nam sinh, nữ sinh với nữ...” Anh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một khả năng, nghi ngờ nhìn Vân Miên, cô đang khẩn trương nhìn anh, thậm chí còn nuốt nước miếng.
Cũng không thể dạy hư bạn nhỏ được.
“Em hỏi chuyện này làm gì?” Hứa Khanh Niên ngừng nói, nhìn cô.
Vân Miên lập tức khẩn trương, buột miệng thốt ra: “Ngày đó em thấy hai nam sinh yêu nhau nên hơi tò mò.”
Hứa Khanh Niên: “Thật sao, thế sao lại trốn anh vì chuyện này? Chẳng lẽ đó là anh?”
Vân Miên bị sặc: “Không phải, không... Là.” Tiếng cô dần nhỏ đi, Hứa Khanh Niên nhìn chằm chằm vào cô, cô quyết định bất chấp tất cả, ăn ngay nói thật: “Chính là hôm đó em thấy anh với đàn anh Trì, hai người bọn anh ở đó...”
Hứa Khanh Niên dừng lại: “Ngày nào?”
Vân Miên ngoan ngoãn trả lời: “Em quên rồi, tối hôm đó sau khi hết tiết tự học, em thấy hai người ở rừng cây nhỏ, cái chỗ thích hợp cho các cặp đôi yêu đương, anh bị đàn anh Trì kabedon... Nhưng em không nhìn lâu, sau đó em đi luôn.” Nói xong còn chột dạ nhìn anh.
Hứa Khanh Niên cẩn thận nhớ lại, hình như có chuyện như vậy, nhưng lúc ấy là tên Trì Hoài kia nghĩ ra chủ ý ra oai, không ngờ lại bị cô nhìn thấy.
Hứa Khanh Niên khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: “Hay lắm, chỉ vì chuyện này mà trốn anh, đây là hiểu lầm thôi, bọn anh không phải như em nghĩ, anh rất thẳng, Trì Hoài cũng thế.” Rồi anh cười lạnh một tiếng, thù này anh đã nhớ kỹ: “Nhưng anh không chắc cậu ấy có ý gì với anh không.”
Vân Miên nói tiếp: “Hôm đó em không cẩn thận lỡ miệng, bố em tưởng anh là cong, còn có bạn trai.” Nói xong cô chắp tay trước ngực, xin lỗi Hứa Khanh Niên: “Em sai rồi, thật xin lỗi.”
Hứa Khanh Niên không ngờ còn có vụ này, bảo sao mấy hôm trước bố Vân Miên lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Hứa Khanh Niên: “... Không có gì.”
Mặc dù ngoài mặt anh nói như vậy, nhưng trong lòng đã nghĩ ra trăm ngàn cách diệt trừ Trì Hoài.
Thấy sắc mặt Hứa Khanh Niên hơi quái dị, Vân Miên hơi lo lắng, cẩn thận hỏi: “Đàn, đàn anh, anh thật sự không sao chứ?”
Hứa Khanh Niên thu lại biểu cảm trên mặt, nói với vẻ mặt dịu dàng: “Không sao, em đừng nghĩ nhiều, sắp vào học rồi, đi thôi.”
Vân Miên: “... Dạ vâng.”
Bên kia Trì Hoài đang ngồi trong phòng học đột nhiên hắt xì hai cái, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, gần đây thời tiết chuyển lạnh nên mình bị cảm sao. Mà sao Hứa Khanh Niên vẫn chưa quay lại.”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 12
10.0/10 từ 50 lượt.