Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng

Chương 11

104@-

Sau khi suy nghĩ kĩ lại một lần nữa, Vân Miên thở phào một hơi.


Cô cũng không nói cái gì kỳ lạ với Trình Gia Gia nữa, nói nhiều dễ lộ.


Chỉ là trong lòng có bí mật, khó tránh khỏi sẽ hơi băn khoăn, chỉ cần nghe thấy chút gió thổi cỏ lay là sẽ sợ hãi, hồn vía bay hết.


Sau bốn tiết học.


Chân trước giáo viên vừa cầm tài liệu bước ra khỏi phòng học, chân sau Vân Miên đã đeo cặp sách đi ra ngoài.


Trình Gia Gia bên cạnh còn chưa kịp nói gì, cô đã nhanh chóng biến mất rồi. Cô ấy nhớ lại, hôm nay Vân Miên rất lạ, đến giờ tan học năng động hơn lúc trước không ít.


-


Hứa Khanh Niên ngồi ở bàn hai từ cuối đếm lên trong lớp, ngồi cùng bàn với anh là một nam sinh đeo kính, không biết tại sao bình thường giáo viên Tiếng Anh chưa từng dạy thêm giờ, thế mà hôm nay lại bắt bọn họ làm xong bài thi này mới được tan học.


Anh đã hiểu rõ hết các nội dung kiến thức chính trong bài thi này rồi, nên đang chán chường dùng tay xoay bút.


Trì Hoài ở đằng trước cũng nghe chán rồi, nghiêng người nói chuyện với anh.


“Trưa nay tớ đến nhà cậu chơi.” Trì Hoài lấy bài thi che mặt lại, nói: “Hôm nay bố mẹ tớ không có nhà, từ lúc cậu dọn sang nhà mới, tớ còn chưa sang lần nào đâu.”


“Cậu có phiền không, nhắc đi nhắc lại.” Hứa Khanh Niên xoay bút, nói cho có lệ: “Được được được, hôm nay cho cậu đến.”


“Thế còn được.” Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Trì Hoài ngồi thẳng lại.


Hứa Khanh Niên lơ đãng nhìn thoáng ra cửa sổ, chợt khựng lại, không ngờ lại thấy một người không ngờ tới đang đứng bên ngoài.


Cô đeo một chiếc ba lô màu đen, hai tay nắm chặt quai cặp, màu trắng và màu đen tạo nên sự tương phản mạnh mẽ. Bộ đồng phục trên người trông hơi rộng, khiến cô nhìn có vẻ rất ngoan, chắc là đang đợi người.


Hứa Khanh Niên mơ hồ suy đoán, cô... không phải là đang đợi mình chứ.


Nghĩ đến suy đoán này, trong lòng anh lại có chút rung động.


Nhưng hình ảnh anh nhìn thấy ngay sau đó lập tức khiến anh phải híp mắt lại.


Lúc này trên hành lang cũng không nhiều người lắm, nhưng vẫn có mấy nam sinh ngo ngoe rục rịch, tiến đến gần Vân Miên.



“Chào bạn học, em đang đợi ai sao?” Vốn dĩ Vân Miên đang suy nghĩ, thì đột nhiên có người nói chuyện, dọa cô giật mình, ngẩng đầu lên thấy một nam sinh có diện mạo ôn hòa đang cười mỉm nhìn mình.


“Ừm, đang chờ đàn...” Vân Miên dừng lại, sửa lời: “Anh, đang đợi anh tớ.”


“Thế à, anh em ở lớp kia sao? Tên là gì?” Nam sinh cười tủm tỉm, dịu dàng hỏi cô: “Nói không chừng anh lại biết cậu ấy đấy.”


Cũng đúng, mình cũng không biết anh học lớp nào, chỉ biết anh tên là Hứa Khanh Niên. Không chừng người ta đã tan học rồi. Nhưng cô không nói rõ với nam sinh kia, bởi vì cô cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình có chút là lạ.


“Không... không cần đâu.” Vân Miên xua tay, lùi về phía sau.


“Không có gì, đàn em không cần khách sáo với anh.” Nói rồi định nắm lấy cổ tay cô.


Nam sinh kia cứ dây dưa mãi, khiến Vân Miên không biết làm thế nào.


“Cút xa ra.” Cổ tay nam sinh đột nhiên bị người nắm lấy, đau đến mức anh ta nhe răng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Vân Miên lập tức ngẩng đầu lên nhìn, lúc Hứa Khanh Niên lạnh mặt, hình như mắt đen hơn bình thường, thoạt nhìn hơi đáng sợ.


Trì Hoài đứng bên cạnh, hóng hớt xem kịch.


“...” Anh ấy thu lại biểu cảm xem kịch trên mặt, nghiêm túc nói: “Đàn em, thấy không, sau này cách loại người động thủ động cước linh tinh này xa một chút nhé.”


Vân Miên gật đầu, nghiêm túc lắng nghe: “Em biết rồi.”


Nam sinh: “...”


Hứa Khanh Niên thả nam sinh kia ra, nam sinh kia chửi bậy một câu rồi chạy đi.


Hứa Khanh Niên chuyển sang nhìn cô, trên mặt đã không còn thấy chút lạnh lùng lúc nãy nữa, mà lại nhìn cô với ý vị sâu xa: “Anh trai?”


Lúc nãy nói như vậy chỉ để ứng phó người khác, nhưng giờ bị Hứa Khanh Niên lặp lại một lần nữa, cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.


Mặt Vân Miên đột nhiên đỏ lên, vành tai cũng hồng hồng: “Sợ bị người khác hiểu nhầm.” Sau đó lại nghi ngờ nói: “Ơ không đúng, sao anh...?”


Lại nghe thấy anh hỏi: “Cố tình đến đợi anh?”


Vân Miên gật đầu, sau đó sợ anh hiểu lầm nên nói thêm: “Em định chuẩn bị đi tìm Khuynh Nhiên, nhưng bạn cùng lớp nói cậu ấy đi rồi, nên em đến tìm anh.”


Nói xong, cô nhìn Trì Hoài bên cạnh: “Anh... về nhà cùng đàn anh Trì sao?”


Trì Hoài không chút suy nghĩ: “Ừm, trưa nay bọn anh đến nhà cậu ấy.”



Cô che trái tim nhỏ đột nhiên cuồng loạn của mình lại, thật sự không hiểu sao mình lại kích động.


Ra đến cổng trường, điện thoại Trì Hoài đột nhiên vang lên, hai người rất kiên nhẫn chờ anh ấy nói chuyện điện thoại xong, không ngờ vừa cúp điện thoại, Trì Hoài lập tức vô cùng đau đớn nói với Hứa Khanh Niên: “Hứa Khanh Niên, hôm nay tớ không đến nhà cậu được rồi, nhà tớ có việc, tớ phải về.”


Hứa Khanh Niên: “... Ừ.”


Vẻ mặt vô tình này, Trì Hoài nhìn mà muốn đánh: “Cậu ước gì tớ đi chứ gì, tớ không phải là tiểu bảo bối cậu yêu nhất sao?” Nói xong còn cố ý chớp chớp mắt khiến anh ghê tởm.


Mặt Hứa Khanh Niên lập tức đen lại, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cậu còn không mau cút?”


Trì Hoài sợ hãi: “Cút liền.”


Anh ấy vừa đi, bầu không khí cũng trở nên xấu hổ hơn, Vân Miên không biết nói gì: “Đàn anh, bộ quần áo hôm nay của anh trông khá đẹp nha, ha ha...”


Hứa Khanh Niên nhìn cô, cười mỉm nhắc nhở: “Chỉ là một bộ đồng phục bình thường thôi.”


Vân Miên càng xấu hổ: “Vậy sao, người khác mặc cũng không đẹp như anh.”


Cái gì gọi là cuộc tán gẫu ngượng ngùng chân chính, Vân Miên ngượng ngùng đến mức trong lòng đã đào được một tòa lâu đài rồi.


Hứa Khanh Niên đột nhiên cười, sờ sờ đầu cô: “Được rồi, nếu còn thả rắm cầu vồng nữa thì không kịp bắt xe bus đâu.”


Vân Miên: “...”


Trùng hợp là bọn họ lại bắt kịp đúng giờ cao điểm của xe bus, rất đông người, không chỉ có học sinh đang về nhà, mà còn có các mẹ với các ông cụ xách một túi chiến lợi phẩm vừa chiến đấu được trong siêu thị.


Vốn dĩ bọn cô đã đi lên rồi ngồi cạnh nhau, Hứa Khanh Niên thấy Vân Miên ngo ngoe rục rịch, thì cười khẽ một tiếng rồi đứng dậy nhường chỗ cho một bà cụ, Vân Miên cũng định đứng lên, nhưng bị anh đè xuống.


Thấy Vân Miên nhìn mình với vẻ mặt hoang mang, anh cười nói: “Thầy cô dạy phải kính già yêu trẻ, em vẫn còn là trẻ con, anh yêu trẻ.”


Vân Miên: “...”


Giọng điệu này, rất trêu chọc nha, tim cô đập thình thịch thình thịch.


Bà cụ vừa ngồi xuống bên cạnh nhìn họ với vẻ mặt tràn đầy yêu thương, nói với Vân Miên: “Cô nhóc à, bạn trai cháu tốt với cháu thật.”


Vân Miên cuống quít giải thích, mặt cũng đỏ cả lên: “Bà ơi, anh ấy, anh ấy không phải bạn trai cháu.”


Hứa Khanh Niên đứng bên cạnh Vân Miên, cứ nhìn cô nghẹn đỏ cả mặt như vậy, cũng không giải thích.



Vân Miên không đáp lại, Hứa Khanh Niên nghẹn cười giải thích: “Bà ơi, bọn cháu chỉ là hàng xóm thôi.”


Bà cụ buôn chuyện một lúc, cuối cùng cũng buông tha cái chủ đề này, trước khi xuống xe, bà ấy còn vui tươi hớn hở tạm biệt bọn họ.


Cuối cùng cũng đến trạm dừng, Vân Miên che gương mặt đỏ rực lại mà chạy xuống khỏi xe bus.


Hứa Khanh Niên nhìn dáng vẻ kia của cô, túm lấy quai cặp cô, buồn cười nói: “Em ngại à?”


Vân Miên đỏ mặt, không chịu thừa nhận: “Là do trong xe nóng quá thôi.”


Hứa Khanh Niên: “... A~”


Vân Miên: “...”


Người này không đứng đắn chút nào.


Khi đứng trong thang máy đi lên, Vân Miên nhìn Hứa Khanh Niên, lúc này anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, màu đỏ trên mặt Vân Miên vất vả lắm mới rút bớt đi lúc này lại lặng lẽ bò lên.


Hứa Khanh Niên cười: “Sao em lại dễ đỏ mặt thế, Vân Miên.”


Bị anh cắt ngang như thế, suýt nữa Vân Miên quên mất mình định nói gì.


“Có thể là do da mặt em mỏng.” Vân Miên trả lời anh, rồi lại nói vấn đề lúc nãy mình nghĩ ra: “Đúng rồi, đàn anh... Hứa, anh đã quyết định đăng ký vào đại học nào chưa?”


“Đại học Y đi.” Hứa Khanh Niên dựa vào vách thang máy, đầu hơi ngửa ra sau, nên nhìn rất rõ yết hầu, còn đang chuyển động lên xuống: “Chủ yếu là do chuyên ngành y lâm sàng ở đó tốt hơn ở một số đại học khác.”


“À à.” Vân Miên vốn đang nhìn chằm chằm yết hầu của anh, không nhịn được nói: “Nhưng em nghe nói học y rất khó, dễ bị hói.”


“Khi thật sự thích một việc thì sẽ không sợ nó khó hay mệt.” Hứa Khanh Niên cười: “Nếu tâm hướng đến nó, thì sợ gì đường dài gian nan.”


“Ừm ừm.” Vân Miên ghi nhớ kỹ câu nói này vào quyển sổ nhỏ trong lòng, không ngờ lúc đàn anh Hứa nghiêm túc lại trông rất đẹp trai.


Cửa thang máy từ từ mở ra, Vân Miên nhìn Hứa Khanh Niên với vẻ mặt sùng bái, còn anh thì mỉm cười sờ đầu cô.


Cô vừa quay đầu lại, đã thấy phụ thân đại nhân thân yêu của cô đang đứng dại ra tại chỗ, nhìn bọn họ với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.


Hứa Khanh Niên cũng ý thức được cái gì đó, lập tức rụt tay về đút vào túi.


“Con, hai đứa bọn con.” Bố Vân nóng nảy: “Tên nhóc thối, nhóc vừa để tay ở đâu đấy?” Nói xong định ra tay đánh người.



Bố Vân: “...”


Tên nhóc này lại còn lưu luyến, ánh mắt này có ý gì?


Thật ra Vân Miên cũng ngốc luôn rồi, tại sao cảnh lúc nãy lại giống như bị phụ thân đại nhân bắt tại trận thế, nhưng hai người bọn cô trong sạch mà.


Cô đang định buông tay, bố Vân lại rít gào: “Nhãi ranh, ông đây muốn giết nhóc.” Cô lại lập tức ôm chặt bố mình.


“Bố bố bố, phụ thân đại nhân thân yêu.” Vân Miên ngọt ngào dỗ dành: “Chúng ta về nhà được không?”


“... Được.” Vân Bình bị áo bông nhỏ gọi như vậy, cơn giận lập tức bay mất một nửa.


-


“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.” Bố Vân dựa vào sô pha, híp mắt lại, hơi đau lòng nhìn Vân Miên rồi nói: “Tên nhãi ranh kia là gì của con?”


“Đàn anh ạ.” Vân Miên giơ bốn ngón tay lên thề: “Thật sự chỉ là quan hệ đàn anh đàn em thôi.”


Suýt chút nữa dáng vẻ thề son thề sắt này đã khiến Vân Bình tin, hơi hơi “tốt bụng” nhắc nhở cô: “Thề là ba ngón tay, con muốn dỗ bố thôi đúng không?”


“... A.” Vân Miên lập tức đổi thành ba ngón, cũng thề một loạt, nếu như cô nói dối, thì ăn mì sẽ không có gói gia vị, uống nước sẽ bị sặc, ra đường sẽ bị xe…


Bố Vân càng nghe càng thấy quá, xua xua tay: “Được rồi, được rồi, bố tin con.”


“Vân Miên, không phải bố không đồng ý cho con yêu đương, nhưng bây giờ con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu làm sao để giữ gìn đoạn tình cảm này, cho dù là với tên nhóc đó hay với nam sinh khác, đặc biệt là nam sinh thời này không đáng tin.” Bố Vân thở phì phì nói: “Công ty bố có một cô nhóc, ôi chao, thật đáng thương, tên trai đểu kia làm cô gái nhà người ta lớn bụng, rồi lại không muốn chịu trách nhiệm, đúng là loại người cặn bã.”


Vân Miên: “...”


Cảm xúc chân thật như này làm cô cảm thấy như mình là người cặn bã đáng bị mắng vậy, Vân Miên an ủi: “Bố yên tâm đi, đàn anh kia có bạn trai rồi.”


Bố Vân vốn đang lẩm bẩm, nghe thấy lời này thì sửng sốt: “Bạn... trai???”


Xong rồi, lỡ nhanh miệng nói ra mất rồi.


Vân Miên khóc không ra nước mắt, trong lòng yên lặng dập đầu xin lỗi Hứa Khanh Niên với Trì Hoài.


“Không thể tin được đứa nhỏ này lại là người đồng...” Cảm thấy lời này không ổn lắm, Bố Vân ngừng lại: “Khá tốt khá tốt.”


Vân Miên: “...”


Trời ơi, cô thật sự không cố ý nói ra chuyện này đâu.


Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng Story Chương 11
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...