Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Chương 13
111@-
Tiết thứ ba là tiết Toán, Vân Miên đi vào sát giờ.
Giáo viên Toán đã ngồi trên bục giảng chầm chậm uống trà, trong lớp còn có những người tích cực cầm đề lên hỏi thầy, lúc đi qua bục giảng cô còn nhìn lướt qua một cái, ồ, cái đó cô xem rồi nhưng không hiểu.
Cô vui sướng bước từng bước chân ngắn ngủn ngồi xuống ghế, thấy chỗ trước mặt không có ai. Nhưng Trình Gia Gia ở bên cạnh thấy cô ngồi xuống, lập tức tiến lại gần.
Trình Gia Gia nghiêng sang khẽ hỏi cô, rất hóng hớt: “Nha~ Nói gì mà trông cậu mặt mày hớn hở thế.”
Vân Miên bị sặc: “Không, không có đâu, tớ chỉ giải thích hiểu lầm với anh ấy thôi.”
Trình Gia Gia trưng ra vẻ mặt không tin: “Hiểu lầm gì? Nhìn cậu như vừa tỏ tình với anh ấy thành công ý.”
Vân Miên tự động xem nhẹ vấn đề đầu tiên, đỡ trán nói: “Tỏ tình? Sao có thể chứ! Gia Gia đầu cậu cả ngày toàn nghĩ cái gì thế.”
Trình Gia Gia thở dài: “Ôi, hai người nhìn rất xứng đôi, nhất là ánh mắt đàn anh Hứa nhìn cậu, rất nuông chiều.”
Vì để phòng ngừa Trình Gia Gia ghép cô với Hứa Khanh Niên thành một đôi, cô đành phải nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ với anh ấy thật sự có hiểu lầm, không trực tiếp nói ra là bởi vì sợ anh ấy tức giận.”
Nhưng bây giờ nghĩ lại hành vi của mình, cô cảm thấy hơi ngốc. Chuyện này không thể để có người thứ tư biết được. Cô cố hết sức phủ nhận, cũng không biết Trình Gia Gia tin không, chỉ ý vị sâu xa nhìn cô một cái rồi cũng không nói chuyện bên tai cô nữa.
Tiết này thầy giáo vẫn giảng về tập hợp, nói được nửa tiết thì thầy đột nhiên có việc, nên bảo mọi người làm bài tập sau tiết học.
Vân Miên có thể nghe hiểu nội dung này, bài tập cũng đã làm. Sau đó cô bắt đầu ngồi ngốc, đầu óc trống không, tay vô thức viết lên tờ giấy nháp. Trình Gia Gia bên cạnh không cẩn thận đẩy cánh tay cô một cái cô mới tỉnh lại, không chút để ý mà nhìn chữ cô vừa viết lúc ngẩn người, chỉ liếc mắt một cái, lập tức đứng hình, cô viết—
Hứa Khanh Niên.
Còn viết tận vài lần. Cô lập tức dùng bút tô đen lên, còn lén nhìn Trình Gia Gia, phù~ may là cô ấy vẫn đang đắm chìm trong bài toán, không phát hiện ra mình có gì lạ.
Muốn chết quá.
Sao cô đột nhiên viết tên người này chứ.
Nhất định là cô bị Trình Gia Gia tẩy não rồi.
Ừm.
Không sai.
Chính là như vậy.
Vân Miên tự thuyết phục chính mình, cảm giác kỳ quái trong lòng cũng bị đè xuống.
Sau khi hết tiết bốn, Vân Miên không định đi ăn cơm bởi vì cảm thấy dạ dày hơi khó chịu. Trình Gia Gia vốn định đi ăn cơm cùng cô, nhưng thấy bộ dạng cô như này không thể đi được, nên nói sẽ mang cơm lên cho cô.
“Tớ muốn ăn một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc.” Vân Miên che dạ dày lại, khẽ nói.
Trình Gia Gia nhìn bộ dạng của cô, hơi lo lắng: “Được, Vân Miên, nếu không cậu đến phòng y tế mua chút thuốc đi, cho đỡ đau.”
Vân Miên gật đầu: “Đợi lát tớ đỡ hơn rồi tớ đi.” Sau đó cô nằm lên bàn, tai trái dán vào mặt bàn, trong lớp rất ồn ào, vì tai cô dán vào mặt bàn nên nghe được rõ ràng những tiếng này.
Cô đợi một lúc, cuối cùng cũng bớt khó chịu.
Từ cấp hai, dạ dày cô đã thường xuyên bị khó chịu mấy ngày liền. Lúc ấy lại đúng lúc Vân Bình với Úc Mẫn Tĩnh đang phát triển sự nghiệp, nên hai người không có thời gian chăm sóc cô. Mặc dù thỉnh thoảng Vân Bình sẽ làm cơm trước cho cô, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được, nhưng đa số dưới tình huống không có thời gian, thì sẽ cho cô tiền tiêu vặt rồi bảo cô tự đặt cơm hộp cho mình.
Trẻ con ấy, lúc đặt cơm hộp đều muốn chọn mấy loại mình thích ăn nhưng phụ huynh lại cảm thấy không lành mạnh, mà Vân Miên lại không có ai quản, nên không kiêng nể gì, dần dà, cô bị bệnh dạ dày.
Phòng y tế ở bên kia sân thể dục, may mà cách phòng học cũng không xa, Vân Miên đi bộ đến đó. Trên sân có các nam sinh đang chơi bóng rổ, Vân Miên liếc nhìn bên đó, rồi thu tầm mắt lại nhìn thẳng về phía trước, không ngờ lại đúng trúng người khác.
Cô đang vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lướt qua tai, ngay sau đó có người chạy tới và túm lấy cô, kết quả là không đứng vững nên cả hai người cùng ngã trên mặt đất, trọng lượng nam sinh đè lên người cô, cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy quả bóng phóng to trước mắt, ngay sau đó nghe thấy tiếng rên của nam sinh, cô sửng sốt một lát rồi lập tức phản ứng lại.
Cô không dám đẩy Hứa Khanh Niên ra: “Anh, anh có sao không.”
“...”
“Có phải đau lắm không?”
“...”
“Sao anh không nói gì, đàn anh... Hứa Khanh.”
“ĐM, con mẹ nó ai đánh bóng.”
Cuối cùng cũng mở miệng, lúc nãy Vân Miên còn thấy hơi xấu hổ, giờ nghe lời anh nói, cô quan tâm hỏi: “Anh có muốn đến phòng y tế xem không? Bôi ít thuốc.”
Hứa Khanh Niên nhìn người nằm dưới mình, cô lẳng lặng nhìn mình, đôi mắt cún con rất lớn có thể nhìn rõ dáng vẻ mình ở bên trong, khi nói chuyện, hơi thở cô phả vào mặt anh, ấm áp, ngứa, ngọt ngào, bờ môi căng mọng, giống như hôn... ĐM.
Vốn dĩ anh định đến phòng y tế có việc, không ngờ lại thấy hình như một mình cô cũng đang đi về hướng đó, mới vừa chạy lên trước chuẩn bị chào hỏi, thì thấy một quả bóng rổ đang bay thẳng đến chỗ cô, bản năng của cơ thể khiến anh chạy như bay đến, vốn định chắn bóng, kết quả lại không khống chế được lực mà kéo cô ngã xuống.
Hứa Khanh Niên lập tức đứng lên, thầm mắng ý nghĩ âm u vừa lọt ra của mình.
Vân Miên thấy khuôn mặt đẹp trai kia đột nhiên cách xa ra, chống tay lên mặt đất ngồi dậy, nhưng chân cô hơi tê nên không đứng lên được, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Khanh Niên, khóc chít chít nói: “Em không đứng lên được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ của cô nhóc nhìn anh, giọng nói mềm mềm mại mại, trái tim Hứa Khanh Niên đột nhiên đập rất nhanh, anh nửa ngồi xổm lui người kéo tay cô, nhưng cô dường như không phát giác ra gì, nắm chặt tay anh dùng chút lực để đứng lên.
Làn da của bàn tay bên dưới trơn nhẵn, nhưng Hứa Khanh Niên không dám nắm lâu, dù sao chiếm tiện nghi của cô nhóc nhà người ta cũng không tốt. Sau khi thấy Vân Miên đứng vững, anh lập tức buông tay ra.
Có nam sinh chạy từ sân thể dục bên kia đến, muốn nhặt bóng đi.
Nam sinh nhìn Vân Miên với vẻ mặt áy náy, mặt hơi đỏ lên: “Thật xin lỗi, lúc nãy tớ không khống chế được lực, bạn học, cậu không sao chứ?”
Hứa Khanh Niên chặn cô ở đằng sau, cười lạnh nói: “Không sao? Cậu thử bị cái lực này đập vào thử xem?”
Vân Miên bị cản trở tầm nhìn, không nhìn thấy mặt nam sinh kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, cô lộ đầu ra sau lưng Hứa Khanh Niên: “A, tớ không sao, anh ấy giúp tớ chặn bóng.” Vân Miên chỉ chỉ Hứa Khanh Niên, sau đó nói: “Nhưng chắc là có sao đấy.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó rất vô tình mà ấn đầu cô về.
“Cậu đi đi, lần sau chơi bóng thì cần thận chút, coi chừng người.” Mặc dù Hứa Khanh Niên hơi tức giận, nhưng cũng không làm khó nam sinh kia. Nam sinh kia nhìn hai người họ tương tác, sửng sốt gật đầu, rồi ôm bóng chạy đi.
Vân Miên phủi bụi trên người, còn chọc chọc lưng Hứa Khanh Niên: “Hứa Khanh Niên, cảm ơn anh đã giúp em chắn bóng nha. Có phải rất đau không?”
Lưng Hứa Khanh Niên bị chọc như vậy nên hơi đau, anh xoay người lại, nhíu mày: “Không sao, không đau lắm. Em muốn đến phòng y tế sao?”
Vân Miên gật đầu, giải thích: “Ừm, dạ dày em hơi khó chịu nên đi mua chút thuốc.”
Tình cờ Hứa Khanh Niên cũng phải đi: “Anh cũng đi, đi cùng nhau không?”
Vân Miên lại gật đầu: “Được nha.”
-
Phòng y tế chỉ có một bác sĩ nhìn rất trẻ đang viết sổ, Vân Miên không dám làm phiền cô ấy, đứng bên cạnh Hứa Khanh Niên nhỏ giọng nói chuyện với anh.
Vân Miên: “Đàn anh, anh thật sự không có chuyện gì sao.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn bộ dạng rối rắm của cô, cười khẽ: “Có chuyện, có thể là tay anh bị gãy xương rồi.”
Vân Miên nhỏ giọng nói: “A? Là do lúc nãy dùng tay chặn bóng nên bị vậy sao.”
Hứa Khanh Niên chỉ định trêu cô, không ngờ lại thấy vẻ mặt cô dần trở nên nghiêm túc, anh không nhịn được xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười, cũng nhỏ giọng trả lời lại: “Lừa em thôi, tay không sao, nhưng sau lưng hơi rát với đau, nhưng không đau bằng hôm bị em đâm.”
Đâm thẳng vào đầu quả tim anh.
Vân Miên: “...”
Đây là đang nói cô có cái đầu rất cứng sao?
Vân Miên không để ý đến anh nữa.
Cuối cùng bác sĩ cũng viết xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cửa, có chút buồn cười. Cô ấy tháo khẩu trang xuống rồi gọi hai người vào cười: “Bạn học, các em đến đây lúc nào, ngại quá, nãy cô viết sổ hơi nhập tâm.” Đặc biệt ánh mắt còn dừng lại trên người Hứa Khanh Niên vài giây.
Vân Miên sửng sốt, bị nụ cười của bác sĩ làm cho kinh diễm, chị gái bác sĩ này cười rộ lên trông thật đẹp. Lớn lên trông cũng xinh nữa.
Vân Miên nói với vẻ mặt hoa si: “Chị ơi, chị nói chuyện thật dịu dàng.” Nói xong còn chọc chọc Hứa Khanh Niên đứng bên cạnh, như tìm sự đồng cảm: “Đúng không?”
Hứa Khanh Niên cúi đầu ừ một tiếng, sau đó nói thêm: “Chị ấy là chị của anh.”
Vân Miên kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt cún con trợn tròn, cảm thấy không thể tin nổi. Lần trước trong lúc vô tình gặp được em họ của Hứa Khanh Niên cũng rất đẹp, lần này chị bác sĩ cũng rất đẹp, anh cũng rất đẹp, cô muốn nói nhà anh có thêm buff nhan sắc à, sao một người hai người ai cũng đều đẹp thế.
Hứa Khanh Niên nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng nghĩ gì đều viết lên mặt, cảm thấy hơi buồn cười.
Vân Miên nhìn qua nhìn lại gương mặt hai chị em bọn họ, không khỏi cảm thán thượng đế bất công thêm vài lần.
Chị Hứa Khanh Niên mở miệng, mang theo chút trêu chọc: “Bạn nhỏ, em còn nhìn chị là chị thu phí đó nha.”
Vân Miên lại kinh ngạc, không hổ là chị em, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc. Cô hơi ngượng ngùng, sờ mặt: “chị ơi, em muốn mua chút thuốc dạ dày.”
Chị Hứa Khanh Niên gật đầu, rồi đứng lên: “Được, chị đi lấy thuốc cho em.” Sau đó cô ấy đứng dậy lấy thuốc cho cô, còn liếc mắt nhìn Hứa Khanh Niên một cái, mang theo chút ý vị sâu xa.
Hứa Khanh Niên tự động xem nhẹ ánh mắt của Hứa Nhược Hàm, anh quay đầu lại nhìn, Vân Miên đã tìm chỗ tự ngồi xuống rồi, hai tay nâng má, như hoa si nhìn Hứa Nhược Hàm, ngây ngô cười.
Hứa Khanh Niên đi qua, bắt lấy đầu nhỏ của Vân Miên, ai ngờ cô nhóc này như bị dọa, cả người run lên, suýt nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
Vân Miên ngồi thẳng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Hứa Khanh Niên, chị anh tên là gì thế, chị ấy xinh thật đấy.”
Hứa Khanh Niên: “...”
Đằng sau, Hứa Nhược Hàm đã đi đến, lấy ra một hộp thuốc, chậm rãi đưa cho Vân Miên: “Bạn học nhỏ, chị tên là Hứa Nhược Hàm.”
Vân Miên gật gật đầu, đứng lên nhận thuốc: “Dạ dạ, em biết rồi chị.”
“Nhanh như vậy đã gọi chị rồi.” Tầm mắt Hứa Nhược Hàm dừng trên người Vân Miên một lát, đang định nói gì đó, thì Hứa Khanh Niên ở bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô: “Đi thôi.”
Hứa Nhược Hàm nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Vân Miên bị em trai của mình lôi đi, như nghiền ngẫm mà cười một cái.
“Đàn anh, anh đi nhanh như vậy làm gì nha?” Vân Miên không hiểu, cô bị bắt chạy chậm theo anh: “Nãy chị còn định nói gì với em đấy.”
Hứa Khanh Niên ngừng lại, ý vị sâu xa nhìn cô: “Nếu còn không đi, tổ tông mười tám đời nhà em đều sẽ bị chị ấy đào ra đấy.”
Vân Miên không hiểu: “A, tại sao?”
Hứa Khanh Niên: “Chị của anh là một người rất thích hóng chuyện.”
Vân Miên ồ một tiếng, rồi giật giật cánh tay mình, nhưng kỳ lạ là kéo như nào cũng không được, Hứa Khanh Niên vẫn nắm cổ tay cô chưa chịu buông ra: “Vậy sao anh vẫn không thả tay ra?”
Hứa Khanh Niên lập tức buông tay ra, còn liếc nhìn một cái, làn da chỗ cổ tay cô vốn là màu trắng hồng, vì bị anh nắm mà hơi ửng đỏ lên.
Sao làn da lại mỏng như vậy, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái đã đỏ như này.
Vân Miên nghĩ: “Vậy anh phải về lớp sao?”
Hứa Khanh Niên không để ý nói: “Em đi trước đi, anh còn có việc.”
Vân Miên gật đầu, chào tạm biệt anh.
Phòng học vô cùng náo nhiệt, những người vừa ra ngoài ăn cơm đã trở lại kha khá rồi. Vân Miên nhìn thấy trên bàn mình đặt một cốc cháo, nhưng Trình Gia Gia lại không ngồi ở chỗ.
Cô cất bước đi về chỗ, cầm cốc cháo kia lên, rồi xé mở ống hút và c*m v** lỗ, cháo thơm ngọt mềm mại được hút vào trong miệng, còn trộn lẫn chút trứng bắc thảo và thịt, cháo trứng bắc thảo thịt nạc nhà này cũng khá ổn.
Vân Miên chậc chậc lưỡi, lắc lắc cái cốc, nhanh như vậy đã uống hết rồi. Thùng rác đặt ở cuối lớp, cô không muốn đi ra vứt nên trực tiếp ngắm để ném, “Bộp” một tiếng, cốc giấy vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung, rồi thuận lợi rơi vào chỗ mình nên đến.
Bên kia.
Thấy Hứa Khanh Niên vòng quay lại, Hứa Nhược Hàm nhướng mày, nhìn em trai mình với dáng vẻ xem kịch vui.
Trước đấy cô ấy đã nghi ngờ rồi, rõ ràng em trai cô ấy bị dị ứng dâu tây, mà hôm đó lại đem về một hộp sữa chua dâu tây, còn bị bố mẹ nhìn thấy nói một hồi. Cuối cùng, đương nhiên hộp sữa chua kia đã vào bụng cô ấy.
“Chị nói này, em có thể đừng nhìn chị với ánh mắt này được không?” Hứa Khanh Niên gập ngón trỏ lại, rồi gõ một cái vào đầu Hứa Nhược Hàm. Đối phương ăn đau, hất tay anh ra.
“Không biết lớn nhỏ, sao lại làm thế với chị mình?” Hứa Nhược Hàm nói thầm.
“Nếu lúc nãy chị mà dùng loại ánh mắt này nhìn, thì cô nhóc kia đã bị dọa chạy rồi.” Hứa Khanh Niên chống cằm bằng tay trái, đánh giá chị mình từ trên xuống dưới: “Sao hôm nay lại đến trường bọn em làm giáo viên y tế.”
“Vẫn là vì ai kia?” Hứa Khanh Niên cười nhạo: “Chị đúng là chung tình.”
Hứa Nhược Hàm bị chọc đến chỗ đau, “Hít” một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tên nhóc thối, không biết lớn nhỏ. Chị thấy cô nhóc lúc nãy không tệ, em thật sự thích người ta?”
Hứa Khanh Niên sờ sò mũi, giả vờ không thèm để ý: “Ai nói, hơn nữa, người ta còn nhỏ.”
Hứa Nhược Hàm nhìn em trai đang mạnh miệng, khẽ cười nói: “Quả thật, chị cũng không hy vọng đến lúc đó em lại làm trâu già gặm cỏ non, nếu bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”
Hứa Khanh Niên: “...”
Anh cũng không già như vậy, cô chỉ kém có hai tuổi thôi.
Vân Miên đang ngồi trong phòng học thì đột nhiên hắt xì một cái, cô xoa xoa mũi, Trình Gia Gia ở bên cạnh ngó sang: “Vân Miên, cậu bị cảm à?”
Vân Miên rút tờ giấy ra lau mũi: “Chắc là không phải đâu, chắc là có người nhớ tớ.”
Trình Gia Gia: “...”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Tiết thứ ba là tiết Toán, Vân Miên đi vào sát giờ.
Giáo viên Toán đã ngồi trên bục giảng chầm chậm uống trà, trong lớp còn có những người tích cực cầm đề lên hỏi thầy, lúc đi qua bục giảng cô còn nhìn lướt qua một cái, ồ, cái đó cô xem rồi nhưng không hiểu.
Cô vui sướng bước từng bước chân ngắn ngủn ngồi xuống ghế, thấy chỗ trước mặt không có ai. Nhưng Trình Gia Gia ở bên cạnh thấy cô ngồi xuống, lập tức tiến lại gần.
Trình Gia Gia nghiêng sang khẽ hỏi cô, rất hóng hớt: “Nha~ Nói gì mà trông cậu mặt mày hớn hở thế.”
Vân Miên bị sặc: “Không, không có đâu, tớ chỉ giải thích hiểu lầm với anh ấy thôi.”
Trình Gia Gia trưng ra vẻ mặt không tin: “Hiểu lầm gì? Nhìn cậu như vừa tỏ tình với anh ấy thành công ý.”
Vân Miên tự động xem nhẹ vấn đề đầu tiên, đỡ trán nói: “Tỏ tình? Sao có thể chứ! Gia Gia đầu cậu cả ngày toàn nghĩ cái gì thế.”
Trình Gia Gia thở dài: “Ôi, hai người nhìn rất xứng đôi, nhất là ánh mắt đàn anh Hứa nhìn cậu, rất nuông chiều.”
Vì để phòng ngừa Trình Gia Gia ghép cô với Hứa Khanh Niên thành một đôi, cô đành phải nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ với anh ấy thật sự có hiểu lầm, không trực tiếp nói ra là bởi vì sợ anh ấy tức giận.”
Nhưng bây giờ nghĩ lại hành vi của mình, cô cảm thấy hơi ngốc. Chuyện này không thể để có người thứ tư biết được. Cô cố hết sức phủ nhận, cũng không biết Trình Gia Gia tin không, chỉ ý vị sâu xa nhìn cô một cái rồi cũng không nói chuyện bên tai cô nữa.
Tiết này thầy giáo vẫn giảng về tập hợp, nói được nửa tiết thì thầy đột nhiên có việc, nên bảo mọi người làm bài tập sau tiết học.
Vân Miên có thể nghe hiểu nội dung này, bài tập cũng đã làm. Sau đó cô bắt đầu ngồi ngốc, đầu óc trống không, tay vô thức viết lên tờ giấy nháp. Trình Gia Gia bên cạnh không cẩn thận đẩy cánh tay cô một cái cô mới tỉnh lại, không chút để ý mà nhìn chữ cô vừa viết lúc ngẩn người, chỉ liếc mắt một cái, lập tức đứng hình, cô viết—
Hứa Khanh Niên.
Còn viết tận vài lần. Cô lập tức dùng bút tô đen lên, còn lén nhìn Trình Gia Gia, phù~ may là cô ấy vẫn đang đắm chìm trong bài toán, không phát hiện ra mình có gì lạ.
Muốn chết quá.
Sao cô đột nhiên viết tên người này chứ.
Nhất định là cô bị Trình Gia Gia tẩy não rồi.
Ừm.
Không sai.
Chính là như vậy.
Vân Miên tự thuyết phục chính mình, cảm giác kỳ quái trong lòng cũng bị đè xuống.
Sau khi hết tiết bốn, Vân Miên không định đi ăn cơm bởi vì cảm thấy dạ dày hơi khó chịu. Trình Gia Gia vốn định đi ăn cơm cùng cô, nhưng thấy bộ dạng cô như này không thể đi được, nên nói sẽ mang cơm lên cho cô.
“Tớ muốn ăn một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc.” Vân Miên che dạ dày lại, khẽ nói.
Trình Gia Gia nhìn bộ dạng của cô, hơi lo lắng: “Được, Vân Miên, nếu không cậu đến phòng y tế mua chút thuốc đi, cho đỡ đau.”
Vân Miên gật đầu: “Đợi lát tớ đỡ hơn rồi tớ đi.” Sau đó cô nằm lên bàn, tai trái dán vào mặt bàn, trong lớp rất ồn ào, vì tai cô dán vào mặt bàn nên nghe được rõ ràng những tiếng này.
Cô đợi một lúc, cuối cùng cũng bớt khó chịu.
Từ cấp hai, dạ dày cô đã thường xuyên bị khó chịu mấy ngày liền. Lúc ấy lại đúng lúc Vân Bình với Úc Mẫn Tĩnh đang phát triển sự nghiệp, nên hai người không có thời gian chăm sóc cô. Mặc dù thỉnh thoảng Vân Bình sẽ làm cơm trước cho cô, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được, nhưng đa số dưới tình huống không có thời gian, thì sẽ cho cô tiền tiêu vặt rồi bảo cô tự đặt cơm hộp cho mình.
Trẻ con ấy, lúc đặt cơm hộp đều muốn chọn mấy loại mình thích ăn nhưng phụ huynh lại cảm thấy không lành mạnh, mà Vân Miên lại không có ai quản, nên không kiêng nể gì, dần dà, cô bị bệnh dạ dày.
Phòng y tế ở bên kia sân thể dục, may mà cách phòng học cũng không xa, Vân Miên đi bộ đến đó. Trên sân có các nam sinh đang chơi bóng rổ, Vân Miên liếc nhìn bên đó, rồi thu tầm mắt lại nhìn thẳng về phía trước, không ngờ lại đúng trúng người khác.
Cô đang vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lướt qua tai, ngay sau đó có người chạy tới và túm lấy cô, kết quả là không đứng vững nên cả hai người cùng ngã trên mặt đất, trọng lượng nam sinh đè lên người cô, cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy quả bóng phóng to trước mắt, ngay sau đó nghe thấy tiếng rên của nam sinh, cô sửng sốt một lát rồi lập tức phản ứng lại.
Cô không dám đẩy Hứa Khanh Niên ra: “Anh, anh có sao không.”
“...”
“Có phải đau lắm không?”
“...”
“Sao anh không nói gì, đàn anh... Hứa Khanh.”
“ĐM, con mẹ nó ai đánh bóng.”
Cuối cùng cũng mở miệng, lúc nãy Vân Miên còn thấy hơi xấu hổ, giờ nghe lời anh nói, cô quan tâm hỏi: “Anh có muốn đến phòng y tế xem không? Bôi ít thuốc.”
Hứa Khanh Niên nhìn người nằm dưới mình, cô lẳng lặng nhìn mình, đôi mắt cún con rất lớn có thể nhìn rõ dáng vẻ mình ở bên trong, khi nói chuyện, hơi thở cô phả vào mặt anh, ấm áp, ngứa, ngọt ngào, bờ môi căng mọng, giống như hôn... ĐM.
Vốn dĩ anh định đến phòng y tế có việc, không ngờ lại thấy hình như một mình cô cũng đang đi về hướng đó, mới vừa chạy lên trước chuẩn bị chào hỏi, thì thấy một quả bóng rổ đang bay thẳng đến chỗ cô, bản năng của cơ thể khiến anh chạy như bay đến, vốn định chắn bóng, kết quả lại không khống chế được lực mà kéo cô ngã xuống.
Hứa Khanh Niên lập tức đứng lên, thầm mắng ý nghĩ âm u vừa lọt ra của mình.
Vân Miên thấy khuôn mặt đẹp trai kia đột nhiên cách xa ra, chống tay lên mặt đất ngồi dậy, nhưng chân cô hơi tê nên không đứng lên được, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Khanh Niên, khóc chít chít nói: “Em không đứng lên được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ của cô nhóc nhìn anh, giọng nói mềm mềm mại mại, trái tim Hứa Khanh Niên đột nhiên đập rất nhanh, anh nửa ngồi xổm lui người kéo tay cô, nhưng cô dường như không phát giác ra gì, nắm chặt tay anh dùng chút lực để đứng lên.
Làn da của bàn tay bên dưới trơn nhẵn, nhưng Hứa Khanh Niên không dám nắm lâu, dù sao chiếm tiện nghi của cô nhóc nhà người ta cũng không tốt. Sau khi thấy Vân Miên đứng vững, anh lập tức buông tay ra.
Có nam sinh chạy từ sân thể dục bên kia đến, muốn nhặt bóng đi.
Nam sinh nhìn Vân Miên với vẻ mặt áy náy, mặt hơi đỏ lên: “Thật xin lỗi, lúc nãy tớ không khống chế được lực, bạn học, cậu không sao chứ?”
Hứa Khanh Niên chặn cô ở đằng sau, cười lạnh nói: “Không sao? Cậu thử bị cái lực này đập vào thử xem?”
Vân Miên bị cản trở tầm nhìn, không nhìn thấy mặt nam sinh kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, cô lộ đầu ra sau lưng Hứa Khanh Niên: “A, tớ không sao, anh ấy giúp tớ chặn bóng.” Vân Miên chỉ chỉ Hứa Khanh Niên, sau đó nói: “Nhưng chắc là có sao đấy.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó rất vô tình mà ấn đầu cô về.
“Cậu đi đi, lần sau chơi bóng thì cần thận chút, coi chừng người.” Mặc dù Hứa Khanh Niên hơi tức giận, nhưng cũng không làm khó nam sinh kia. Nam sinh kia nhìn hai người họ tương tác, sửng sốt gật đầu, rồi ôm bóng chạy đi.
Vân Miên phủi bụi trên người, còn chọc chọc lưng Hứa Khanh Niên: “Hứa Khanh Niên, cảm ơn anh đã giúp em chắn bóng nha. Có phải rất đau không?”
Lưng Hứa Khanh Niên bị chọc như vậy nên hơi đau, anh xoay người lại, nhíu mày: “Không sao, không đau lắm. Em muốn đến phòng y tế sao?”
Vân Miên gật đầu, giải thích: “Ừm, dạ dày em hơi khó chịu nên đi mua chút thuốc.”
Tình cờ Hứa Khanh Niên cũng phải đi: “Anh cũng đi, đi cùng nhau không?”
Vân Miên lại gật đầu: “Được nha.”
-
Phòng y tế chỉ có một bác sĩ nhìn rất trẻ đang viết sổ, Vân Miên không dám làm phiền cô ấy, đứng bên cạnh Hứa Khanh Niên nhỏ giọng nói chuyện với anh.
Vân Miên: “Đàn anh, anh thật sự không có chuyện gì sao.”
Hứa Khanh Niên cúi đầu nhìn bộ dạng rối rắm của cô, cười khẽ: “Có chuyện, có thể là tay anh bị gãy xương rồi.”
Vân Miên nhỏ giọng nói: “A? Là do lúc nãy dùng tay chặn bóng nên bị vậy sao.”
Hứa Khanh Niên chỉ định trêu cô, không ngờ lại thấy vẻ mặt cô dần trở nên nghiêm túc, anh không nhịn được xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười, cũng nhỏ giọng trả lời lại: “Lừa em thôi, tay không sao, nhưng sau lưng hơi rát với đau, nhưng không đau bằng hôm bị em đâm.”
Đâm thẳng vào đầu quả tim anh.
Vân Miên: “...”
Đây là đang nói cô có cái đầu rất cứng sao?
Vân Miên không để ý đến anh nữa.
Cuối cùng bác sĩ cũng viết xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cửa, có chút buồn cười. Cô ấy tháo khẩu trang xuống rồi gọi hai người vào cười: “Bạn học, các em đến đây lúc nào, ngại quá, nãy cô viết sổ hơi nhập tâm.” Đặc biệt ánh mắt còn dừng lại trên người Hứa Khanh Niên vài giây.
Vân Miên sửng sốt, bị nụ cười của bác sĩ làm cho kinh diễm, chị gái bác sĩ này cười rộ lên trông thật đẹp. Lớn lên trông cũng xinh nữa.
Vân Miên nói với vẻ mặt hoa si: “Chị ơi, chị nói chuyện thật dịu dàng.” Nói xong còn chọc chọc Hứa Khanh Niên đứng bên cạnh, như tìm sự đồng cảm: “Đúng không?”
Hứa Khanh Niên cúi đầu ừ một tiếng, sau đó nói thêm: “Chị ấy là chị của anh.”
Vân Miên kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt cún con trợn tròn, cảm thấy không thể tin nổi. Lần trước trong lúc vô tình gặp được em họ của Hứa Khanh Niên cũng rất đẹp, lần này chị bác sĩ cũng rất đẹp, anh cũng rất đẹp, cô muốn nói nhà anh có thêm buff nhan sắc à, sao một người hai người ai cũng đều đẹp thế.
Hứa Khanh Niên nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng nghĩ gì đều viết lên mặt, cảm thấy hơi buồn cười.
Vân Miên nhìn qua nhìn lại gương mặt hai chị em bọn họ, không khỏi cảm thán thượng đế bất công thêm vài lần.
Chị Hứa Khanh Niên mở miệng, mang theo chút trêu chọc: “Bạn nhỏ, em còn nhìn chị là chị thu phí đó nha.”
Vân Miên lại kinh ngạc, không hổ là chị em, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc. Cô hơi ngượng ngùng, sờ mặt: “chị ơi, em muốn mua chút thuốc dạ dày.”
Chị Hứa Khanh Niên gật đầu, rồi đứng lên: “Được, chị đi lấy thuốc cho em.” Sau đó cô ấy đứng dậy lấy thuốc cho cô, còn liếc mắt nhìn Hứa Khanh Niên một cái, mang theo chút ý vị sâu xa.
Hứa Khanh Niên tự động xem nhẹ ánh mắt của Hứa Nhược Hàm, anh quay đầu lại nhìn, Vân Miên đã tìm chỗ tự ngồi xuống rồi, hai tay nâng má, như hoa si nhìn Hứa Nhược Hàm, ngây ngô cười.
Hứa Khanh Niên đi qua, bắt lấy đầu nhỏ của Vân Miên, ai ngờ cô nhóc này như bị dọa, cả người run lên, suýt nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
Vân Miên ngồi thẳng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Hứa Khanh Niên, chị anh tên là gì thế, chị ấy xinh thật đấy.”
Hứa Khanh Niên: “...”
Đằng sau, Hứa Nhược Hàm đã đi đến, lấy ra một hộp thuốc, chậm rãi đưa cho Vân Miên: “Bạn học nhỏ, chị tên là Hứa Nhược Hàm.”
Vân Miên gật gật đầu, đứng lên nhận thuốc: “Dạ dạ, em biết rồi chị.”
“Nhanh như vậy đã gọi chị rồi.” Tầm mắt Hứa Nhược Hàm dừng trên người Vân Miên một lát, đang định nói gì đó, thì Hứa Khanh Niên ở bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô: “Đi thôi.”
Hứa Nhược Hàm nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Vân Miên bị em trai của mình lôi đi, như nghiền ngẫm mà cười một cái.
“Đàn anh, anh đi nhanh như vậy làm gì nha?” Vân Miên không hiểu, cô bị bắt chạy chậm theo anh: “Nãy chị còn định nói gì với em đấy.”
Hứa Khanh Niên ngừng lại, ý vị sâu xa nhìn cô: “Nếu còn không đi, tổ tông mười tám đời nhà em đều sẽ bị chị ấy đào ra đấy.”
Vân Miên không hiểu: “A, tại sao?”
Hứa Khanh Niên: “Chị của anh là một người rất thích hóng chuyện.”
Vân Miên ồ một tiếng, rồi giật giật cánh tay mình, nhưng kỳ lạ là kéo như nào cũng không được, Hứa Khanh Niên vẫn nắm cổ tay cô chưa chịu buông ra: “Vậy sao anh vẫn không thả tay ra?”
Hứa Khanh Niên lập tức buông tay ra, còn liếc nhìn một cái, làn da chỗ cổ tay cô vốn là màu trắng hồng, vì bị anh nắm mà hơi ửng đỏ lên.
Sao làn da lại mỏng như vậy, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái đã đỏ như này.
Vân Miên nghĩ: “Vậy anh phải về lớp sao?”
Hứa Khanh Niên không để ý nói: “Em đi trước đi, anh còn có việc.”
Vân Miên gật đầu, chào tạm biệt anh.
Phòng học vô cùng náo nhiệt, những người vừa ra ngoài ăn cơm đã trở lại kha khá rồi. Vân Miên nhìn thấy trên bàn mình đặt một cốc cháo, nhưng Trình Gia Gia lại không ngồi ở chỗ.
Cô cất bước đi về chỗ, cầm cốc cháo kia lên, rồi xé mở ống hút và c*m v** lỗ, cháo thơm ngọt mềm mại được hút vào trong miệng, còn trộn lẫn chút trứng bắc thảo và thịt, cháo trứng bắc thảo thịt nạc nhà này cũng khá ổn.
Vân Miên chậc chậc lưỡi, lắc lắc cái cốc, nhanh như vậy đã uống hết rồi. Thùng rác đặt ở cuối lớp, cô không muốn đi ra vứt nên trực tiếp ngắm để ném, “Bộp” một tiếng, cốc giấy vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung, rồi thuận lợi rơi vào chỗ mình nên đến.
Bên kia.
Thấy Hứa Khanh Niên vòng quay lại, Hứa Nhược Hàm nhướng mày, nhìn em trai mình với dáng vẻ xem kịch vui.
Trước đấy cô ấy đã nghi ngờ rồi, rõ ràng em trai cô ấy bị dị ứng dâu tây, mà hôm đó lại đem về một hộp sữa chua dâu tây, còn bị bố mẹ nhìn thấy nói một hồi. Cuối cùng, đương nhiên hộp sữa chua kia đã vào bụng cô ấy.
“Chị nói này, em có thể đừng nhìn chị với ánh mắt này được không?” Hứa Khanh Niên gập ngón trỏ lại, rồi gõ một cái vào đầu Hứa Nhược Hàm. Đối phương ăn đau, hất tay anh ra.
“Không biết lớn nhỏ, sao lại làm thế với chị mình?” Hứa Nhược Hàm nói thầm.
“Nếu lúc nãy chị mà dùng loại ánh mắt này nhìn, thì cô nhóc kia đã bị dọa chạy rồi.” Hứa Khanh Niên chống cằm bằng tay trái, đánh giá chị mình từ trên xuống dưới: “Sao hôm nay lại đến trường bọn em làm giáo viên y tế.”
“Vẫn là vì ai kia?” Hứa Khanh Niên cười nhạo: “Chị đúng là chung tình.”
Hứa Nhược Hàm bị chọc đến chỗ đau, “Hít” một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tên nhóc thối, không biết lớn nhỏ. Chị thấy cô nhóc lúc nãy không tệ, em thật sự thích người ta?”
Hứa Khanh Niên sờ sò mũi, giả vờ không thèm để ý: “Ai nói, hơn nữa, người ta còn nhỏ.”
Hứa Nhược Hàm nhìn em trai đang mạnh miệng, khẽ cười nói: “Quả thật, chị cũng không hy vọng đến lúc đó em lại làm trâu già gặm cỏ non, nếu bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”
Hứa Khanh Niên: “...”
Anh cũng không già như vậy, cô chỉ kém có hai tuổi thôi.
Vân Miên đang ngồi trong phòng học thì đột nhiên hắt xì một cái, cô xoa xoa mũi, Trình Gia Gia ở bên cạnh ngó sang: “Vân Miên, cậu bị cảm à?”
Vân Miên rút tờ giấy ra lau mũi: “Chắc là không phải đâu, chắc là có người nhớ tớ.”
Trình Gia Gia: “...”
Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Đánh giá:
Truyện Tháng Đổi Năm Dời - Chung Hàng
Story
Chương 13
10.0/10 từ 50 lượt.