Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
Đình gỗ - Trưởng thành
Giản Nhược Trầm chạy đến bên chiếc cặp sách cũng dính đầy bụi bẩn như mình, rút từ trong ngăn lưới ra một tờ khăn ướt, cẩn thận lau từng chút từng chút vết bẩn trong lòng bàn tay Quan Ứng Quân, dỗ dành như người lớn: "Được rồi được rồi, sau này em sẽ không làm bẩn anh nữa đâu. Về sau tan học là em đến đình gỗ chơi với anh ngay."
Quan Ứng Quân bật cười: "3h30 tan học, 3h40 em đến?"
Giản Nhược Trầm lập tức rối bời.
Lớn như vậy rồi, sao còn không hiểu mấy lời xã giao chứ?
Trước giờ cậu toàn chơi với bạn một lúc rồi mới đến mà.
Giản Nhược Trầm tha thiết khuyên bảo: "Anh Quân à, anh cũng nên kết thêm bạn đi, như vậy lúc em không chơi được với anh thì anh vẫn có thể chơi với người khác! Trẻ con thì nên có nhiều bạn!"
Quan Ứng Quân không tỏ rõ ý kiến: "5h30 anh mới tan học."
Giản Nhược Trầm lập tức tiếp lời, "Vậy sau này 5h30 em đến học bài chung với anh!"
Cậu thấy mình đã dỗ xong rồi, liền đeo cặp lên, tắt đèn ở khu vực diễn tập phòng cháy, rồi vui vẻ chạy đến nắm tay người anh em tốt nhất của mình: "Anh à, ông nội muốn cho anh Tín Nhiên đi học cấp 2 ở ngoài, sau này học cấp 3 và đại học cũng đều học bên ngoài."
Đôi mắt Giản Nhược Trầm sáng rực, nghiêng đầu hỏi: "Còn anh thì sao? Anh có mãi ở trong đại viện này không?"
Trời đã sẩm tối, trên đường về chỉ còn tiếng côn trùng rả rích, nhưng khi dừng lại để nghe thì lại chẳng nghe thấy gì, giống như tiếng ù tai chỉ xuất hiện khi đang bước đi.
Quan Ứng Quân nắm tay cậu, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: "Không đâu."
Hắn muốn thi vào trường cảnh sát, muốn tiếp tục điều tra vụ án mà ba mẹ hắn còn dang dở.
Muốn làm được những điều ấy thì không thể mãi ở lại đây.
Giản Nhược Trầm khẽ "ồ" một tiếng.
Mọi người đều nói Quan Ứng Quân ít nói, tính tình khó gần. Nhưng cậu lại thấy tính hắn cũng không tệ, nếu không thì lần đầu gặp mặt hắn đã không kéo đàn cho cậu nghe.
Hôm nay chơi đến kiệt sức, càng đi càng thấy mỏi, cậu muốn ngồi bệt xuống đất nghỉ một lúc rồi mới đi tiếp, nhưng vừa chậm lại thì cả người liền bị nhấc bổng lên.
Quan Ứng Quân bế cậu đặt lên bậc đá cẩm thạch bên bồn hoa, rồi ngồi xổm xuống nói: "Lên đi. Anh cõng em."
Giản Nhược Trầm do dự một lát, "Nhưng hôm nay quần áo em dơ lắm."
Anh Quân rất thích sạch sẽ.
"Không sao." Quan Ứng Quân thúc giục, trong lòng âm thầm bối rối, nhanh chóng nói thêm: "Hà Tín Nhiên với Tiêu Văn Quang tìm em mãi không được, đang sốt ruột lắm, anh cõng em về thì sẽ nhanh hơn."
Lời vừa dứt, lưng hắn đã trĩu xuống.
Quan Ứng Quân đỡ lấy thân thể nhào lên của Giản Nhược Trầm, cõng cậu đi nốt đoạn đường đêm cuối cùng.
Giản Nhược Trầm nhanh chóng thiếp đi, gục lên lưng hắn mơ mơ màng màng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe được giọng nói có chút bực bội của Quan Ứng Quân: "Nếu như anh biến mất rất lâu... chắc em sẽ quên anh sạch sẽ luôn..."
Giản Nhược Trầm nghĩ thầm: Đây là vu khống! Trí nhớ của cậu tốt lắm nhé!
Trong lúc mơ màng, cũng không biết câu này có nói ra hay chưa.
Chắc là nói ra rồi nhỉ?
Buổi tối ăn cơm, Giản Nhược Trầm vừa bóc tôm dỗ dành Hà Tín Nhiên đang tức giận, vừa nghĩ ngợi.
Haizz, được nhiều người yêu quý đúng là mệt thật.
Dỗ người này rồi lại dỗ người kia.
·
Cuối cùng Hà Tín Nhiên cũng không nỡ để đứa em ngoan ngoãn hiểu chuyện bóc quá nhiều tôm, làm lỡ bữa cơm.
Cậu ta đã sớm biết rõ chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy Trình Khai Tế và thằng béo kia đều là những tên xấu xa sẽ làm hư em trai mình, cho nên trong bữa ăn không quên căn dặn Giản Nhược Trầm đừng chơi với mấy tên đó nữa.
Giản Nhược Trầm nghe tai này lọt tai kia, vừa "dạ dạ dạ" gật đầu vừa gắp thịt kho tàu cho Hà Tín Nhiên chiếu lệ: "Anh, ăn cơm đi ạ."
Từ "Anh, ăn cơm đi ạ."
Đến mức độ qua loa hơn: "Anh, ăn mau lên!"
Hà Tín Nhiên mất 3 năm để chứng kiến sự thay đổi ấy.
.
Khi Giản Nhược Trầm học lớp 3, Hà Tín Nhiên tốt nghiệp tiểu học, Quan Ứng Quân thì lên cấp 3.
Trước khi Hà Tín Nhiên đến trường cấp 2 học lớp dự bị, ba người hẹn gặp mặt ở đình gỗ.
Hai người đến nơi, Quan Ứng Quân đã ở đó rồi.
Thiếu niên có vóc dáng cao lớn thẳng tắp, nổi bật giữa hàng cây, cơ bắp tay rắn chắc, toát lên vẻ chững chạc.
Hà Tín Nhiên hâm mộ vô cùng.
Từ trước đến nay, cậu ta luyện võ cứ ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, e rằng cả đời cũng chẳng luyện nổi vóc dáng như vậy: "Anh Quân!"
Hà Tín Nhiên nhiệt tình vẫy tay, "Em sắp ra ngoài đi học rồi, ông nội em còn chưa chính thức về hưu, sau này chắc sẽ đưa Giản Nhược Trầm sang Viện Vinh Quang bên kia sống, có thể nhờ anh và anh Chính Thanh chăm sóc em ấy lúc ông nội em không có ở đó không?"
"Được." Quan Ứng Quân cúi đầu liếc nhìn Giản Nhược Trầm một cái.
Cái dáng bé nhỏ mặc áo mưa vàng giẫm nước năm nào giờ đã lớn rồi, đôi mắt không còn to tròn long lanh nữa, giờ đây mỗi khi cười lại cong như vầng trăng khuyết, mưu mẹo thì lớp này nối lớp kia, như một con hồ ly nhỏ lanh lợi hoạt bát.
Giản Nhược Trầm có chút phản nghịch: "Em không còn là con nít nữa, giờ em cũng tự chăm sóc được cho mình rồi!"
"Ừ ừ, đúng đúng đúng." Hà Tín Nhiên ngồi xuống ghế trong đình gỗ, chuyển đề tài: "Em nghe anh Quân kéo đàn suốt, học được chiêu nào chưa?"
Giản Nhược Trầm nghẹn lời.
Cậu viết văn hay, toán được điểm tối đa, đến cả mỹ thuật cũng được thầy khen.
Nhưng âm nhạc... hình như là điểm yếu của cậu.
Lúc học nhạc, Trình Khai Tế luôn nói cậu hát lệch tông, kéo theo những người bên cạnh cũng lệch theo.
Làm gì có chuyện đó chứ?
Anh Quân còn bảo cậu hát hay cơ mà!
"Anh biết là được." Quan Ứng Quân nói, rồi bất ngờ hỏi: "Hà Tín Nhiên, sao cậu lại ra ngoài học? Không muốn làm lính nữa à?"
"Không muốn." Hà Tín Nhiên cười đáp, "Em muốn làm luật sư, đánh đấm thì mệt lắm, dùng đầu óc vẫn ngầu hơn."
Cậu ta vừa xoa mũi, vừa tiêu sái nói: "Những luật sư trên tivi đều là tây trang giày da, nho nhã lịch sự, ai cũng ngầu hết. Lớn lên em cũng muốn làm người như thế!"
"Anh thì sao?" Cậu ta thuận miệng hỏi.
"Còn chưa chắc." Quan Ứng Quân không định nói ra chuyện mình muốn làm cảnh sát, muốn báo thù cho ba mẹ.
Lũ buôn m* t** đó rất thù dai, biết đâu vẫn còn đang âm thầm tìm kiếm thẻ nhớ mà ba mẹ hắn để lại.
Hắn phải giữ kín chuyện quá khứ lẫn kế hoạch tương lai, nếu không sẽ hại người.
Không khí nhất thời ngưng trệ.
"Em muốn làm cảnh sát." Giản Nhược Trầm tạo dáng tay thành khẩu súng, "Mấy cảnh sát trong phim hình sự ngầu thật! Vừa có thể mang súng đi tuần, vừa động não phá án, lại còn khéo ăn nói thuyết phục người ta, thích mặc vest thì mặc vest, muốn mặc đồ đặc cảnh thì mặc đồ đặc cảnh, cuộc sống phong phú hấp dẫn biết bao!"
Hà Tín Nhiên bật cười: "Em chỉ mê mấy chuyện k*ch th*ch ấy thôi."
Bầu không khí lại nhẹ nhàng trở lại.
Giản Nhược Trầm chống cằm, nụ cười đầy tự hào: "Mấy hôm trước anh Ba Trình dẫn em đi thao trường mô phỏng, em dùng súng laser bắn bia, đoán xem em được mấy điểm?"
Quan Ứng Quân nhìn dáng vẻ háo hức của cậu, cười hỏi: "Bao nhiêu?"
"Lần đầu bắn 10 phát, em được 3 phát 10 điểm liền đó!" Giản Nhược Trầm giơ ba ngón tay: "Lợi hại không?"
"Lợi hại lợi hại." Hà Tín Nhiên vỗ tay cổ vũ, "Sau này Tiểu Trầm nhà chúng ta nhất định là cảnh sát ngầu nhất!"
Ba người chơi trong đình gỗ một buổi chiều.
Phần lớn thời gian là Hà Tín Nhiên và Giản Nhược Trầm nói chuyện, Quan Ứng Quân ngồi một bên lắng nghe.
·
Sáng hôm sau, Hà Tín Nhiên dậy thật sớm, đi đến phòng ngủ phụ, như thường lệ nhặt chăn Giản Nhược Trầm đá xuống đất rồi đắp lại.
Cậu ta nhìn người một lúc, sau đó lặng lẽ kéo vali, lên xe đang đợi ngoài viện.
·
Giản Nhược Trầm ngủ dậy đã không thấy anh trai.
Cậu ngồi ngẩn ngơ một hồi, chợt nhận ra một chuyện. Khi cậu học lớp 3 thì Hà Tín Nhiên lên cấp 2, Quan Ứng Quân lên cấp 3.
Vậy lúc cậu tốt nghiệp tiểu học, chẳng phải Quan Ứng Quân sẽ vào đại học rồi sao?
Hình như cậu vĩnh viễn không thể học chung trường với các anh.
·
Giản Nhược Trầm biết rằng, tất cả mọi người trong đời đều chỉ là khách qua đường, cuối cùng rồi cũng sẽ mỗi người một ngả.
Nhưng đến lúc Quan Ứng Quân cũng sắp rời xa cậu, cậu vẫn thấy buồn.
Giữa mùa hè, Giản Nhược Trầm cầm que kem, ngồi trước quạt máy mà Tiêu Văn Quang bật riêng cho, buồn bã nhìn người đang thu dọn hành lý trong phòng, giọng nhẹ bẫng: "Hôm nay anh phải đi rồi sao? Mới đầu hè thôi mà, đại học cũng chưa khai giảng mà."
Tiêu Văn Quang thì rất vui, vỗ ngực bảo: "Anh ấy đi rồi, sau này em đến tìm anh! Anh dẫn em đi chơi!"
Giản Nhược Trầm đá văng dép, ngồi khoanh chân lên mép giường: "Nhưng chẳng phải anh cũng sắp đi học đại học sao?"
"Thì có sao? Mình gọi video được mà!" Tiêu Văn Quang ôm chầm lấy cậu.
Giản Nhược Trầm né tránh, "Anh Văn Quang, nóng quá."
Tiêu Văn Quang lập tức thu tay lại: "Nghỉ hè về anh nhất định sẽ mang quà cho em, anh Quân cũng vậy."
Anh ta huých cùi chỏ vào Quan Ứng Quân: "Đúng không?"
Quan Ứng Quân khẽ "ừ" một tiếng: "Anh có chút chuyện nên phải đi sớm."
Hắn muốn tìm cách giao lại thẻ nhớ và những thông tin mình suy đoán được bấy lâu nay, tìm cách khiến cấp trên coi trọng mình, để được tiếp cận vụ án, thậm chí là làm nằm vùng.
Chiếc vali 26 inch được đóng lại, phát ra tiếng "cạch" khẽ khàng, chốt khóa tự động đã gài chặt.
Giản Nhược Trầm khẽ co chân lại.
Trong nhận thức của cậu, Quan Ứng Quân, Trình Khai Tế, Đào Chính Thanh, Biên Mạn và cậu là những người thực sự giống nhau.
Bọn họ đều mồ côi cha mẹ, được gửi nuôi trong các gia đình khác nhau.
Mà Quan Ứng Quân, thực ra là người bạn thật sự đầu tiên của cậu khi đến đây – cũng là người bạn tốt nhất.
Quan Ứng Quân kéo đàn cho cậu nghe, ở bên cậu khi cậu nhớ mẹ mà rơi nước mắt. Dù người này không khóc, nhưng có người ở cạnh vẫn tốt hơn là chỉ có một mình.
Quan Ứng Quân đưa tay xoa nhẹ đầu Giản Nhược Trầm: "Bản nhạc em thích nhất, anh đã thu âm xong và gửi cho em rồi. Nhớ tải về nhé, quá hạn anh không tiện gửi lại đâu."
Giản Nhược Trầm chớp mắt.
Kỳ lạ, sao lại không tiện?
Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn đồng hồ: "Anh đợi em tải xong rồi đi."
Mặc dù Giản Nhược Trầm không quá hiểu, nhưng vẫn tải về ngay trước mặt anh và sao lưu lên đám mây.
Lúc này Quan Ứng Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn liếc nhìn Tiêu Văn Quang, bỗng cúi người lại gần Giản Nhược Trầm, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Đừng buồn."
Hắn ngập ngừng một chút: "Chúng ta sẽ còn gặp lại. Anh có chuyện cần làm, có lẽ tạm thời không liên lạc được."
Giản Nhược Trầm nghiêng đầu: ?
Lên đại học thôi mà, sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy?
Thời đại công nghệ phát triển thế này, chẳng lẽ không thể gọi video được sao?
Đeo kính VR, gặp mặt ảo cũng được mà.
......
Rất nhanh sau đó, Giản Nhược Trầm phát hiện không thể gọi điện cho Quan Ứng Quân, cả WeChat cũng bị huỷ rồi.
Người này cứ như hơi nước, biến mất không dấu vết trong mùa hè oi bức nhất, chỉ còn lại bản nhạc "Sâu nhỏ bay" làm bằng chứng cho sự tồn tại của hắn.
·
Nghỉ hè năm lớp 8.
Giản Nhược Trầm đi tìm Tiêu Văn Quang đã nghỉ hè để chơi, hai người lấy cây vĩ cầm mà Quan Ứng Quân để lại ra nghịch, kéo như đang cưa gỗ.
Vừa ăn kem, hai người vừa cười vui vẻ.
Giản Nhược Trầm: "Người phát minh ra nhạc cụ này đúng là thiên tài."
Tiêu Văn Quang nói: "Dù sao thì Quan Ứng Quân cũng biệt tích rồi. Mẹ kiếp, ông đây sớm muộn gì cũng bổ khúc cái thứ này làm củi đốt."
Giản Nhược Trầm không tiếp lời.
Hai năm rồi, thậm chí cậu đã bắt đầu quên dáng vẻ của Quan Ứng Quân, chỉ nhớ có lần được anh cõng đi trong đêm tối, lưng anh rất ấm, vai rất rộng, bước chân rất vững vàng.
·
Lên lớp 9.
Giản Nhược Trầm đổi điện thoại, không tải lại bản nhạc ru ngủ kia nữa.
Trình Khai Tế thở dài một hơi, "Cuối cùng em cũng đổi nhạc chuông rồi, anh sắp phát ói vì nghe bài này hoài đấy!"
Giản Nhược Trầm cười nói: "Vậy em đổi sang nhạc DJ đánh thức thần trí cho anh nhé?"
"Đừng..." Trình Khai Tế liên tục xua tay, "Để anh hai biết còn tưởng anh làm hư em, anh ấy sẽ đánh chết anh mất!"
"Không sao, anh Ba đừng sợ, em bảo vệ anh mà!" Giản Nhược Trầm vỗ ngực bồm bộp.
·
Lên cấp 3, Giản Nhược Trầm trở thành hotboy của trường.
Thiếu niên 18 tuổi tĩnh lặng thì như tiên trong tranh thuỷ mặc, cử động thì như trúc xanh dẻo dai trong gió mưa. Lưng thẳng tắp, cơ bắp săn chắc mà không phô trương. Mỗi khi cậu cười, đôi mắt sâu thẳm ấy cong cong như chứa đầy sao vụn.
Sở thích lớn nhất của Trình Khai Tế chính là tùy thời tùy chỗ chụp ảnh Giản Nhược Trầm, sau đó đăng lên vòng bạn bè khoe em trai.
Ánh nắng sớm rọi lên người Giản Nhược Trầm – chụp.
Cậu ăn há cảo, một lần nuốt 5 cái, má phồng phồng – chụp.
Lên nhận giấy khen, gượng cười lễ phép – chụp.
Bạn nam bạn nữ lớp khác đưa thư tình – chụp.
Cả đám học sinh bu lấy cửa lớp chỉ để liếc nhìn – chụp.
Trong vòng bạn bè của Trình Khai Tế, ngoài ảnh chụp chung với Giản Nhược Trầm, toàn là ảnh chụp riêng của em trai.
Hai người dính nhau từ lớp 10 đến lớp 12, thậm chí nguyện vọng thi đại học cũng là cùng một trường.
Cuối tháng 7, giấy báo trúng tuyển của Học viện Cảnh sát hình sự Hoa Quốc – tỉnh Liêu đã gửi tới.
Hai người chụp ảnh chung đăng lên vòng bạn bè.
Trình Khai Tế vui vẻ viết: [Cùng em trai đi làm cảnh sát rồi nhé!]
·
Lúc này, ở Thái Lan.
Quan Ứng Quân đã làm cảnh sát ngầm 3 năm, có chút danh tiếng ở vùng Tam Giác Vàng.
Hắn chỉ học một năm ở trường cảnh sát nhưng vì thành tích nổi bật nên được cấp trên tuyển chọn, xóa toàn bộ hồ sơ, trải qua huấn luyện rồi đưa sang Thái làm nội gián. Dựa theo manh mối ba mẹ để lại, hắn tìm đến kẻ thù.
Cấp trên mua một tài khoản WeChat đăng ký từ lâu, dựng nên một nhân vật là kẻ vượt biên bất cần, không học hành, chạy sang nước ngoài.
Hắn không biết Giản Nhược Trầm giờ ra sao, trong điện thoại chỉ còn lại bản thu âm bài hát trẻ con cuối cùng.
May mắn là có bản nhạc ấy.
Ký ức tuổi thơ và giai điệu ấy đã trở thành chỗ dựa tinh thần, nhắc nhở hắn đừng quên thân phận thật trong chốn xa hoa mê loạn này.
"Anh Việt, hút không?" Bên cạnh có người chìa ra thẻ ngân hàng phủ đầy bột trắng, dụ dỗ: "Chơi tí đi?"
Quan Ứng Quân liếc sang, nhân tiện liếc sắc mặt người bên cạnh. Thấy ánh mắt đối phương đầy châm chọc, hắn lập tức giơ tay hất bay tấm thẻ: "Không có não à? Ông đây còn phải làm sổ sách đấy!"
"Đệt! Mày ——"
Quan Ứng Quân lập tức rút súng, ấn đầu đối phương dí xuống bàn, chai bia rơi xuống đất vỡ tan tành: "Nói cái gì?"
Nhất thời, trong sòng bạc im lặng như tờ.
Lưng Quan Ứng Quân ướt đẫm mồ hôi, hắn gồng chặt tay, ngón cái đã mở chốt an toàn phía sau súng.
"Thôi được rồi..." Người đàn ông ngồi đầu bàn trấn tĩnh mở lời, "Việt Ngạn, người ta cũng chỉ muốn làm quen với cậu thôi."
Nghe thấy tên giả của mình, Quan Ứng Quân lập tức buông tay, cúi đầu: "Vâng."
Người đàn ông nói: "Cũng đừng căng quá, thử một hai lần cũng chẳng sao. Hay là nếm thử tí?"
Quan Ứng Quân không hề nhíu mày, thậm chí nắm tay còn không siết chặt, vẻ mặt không đổi sắc.
Chỉ cần lộ ra một chút do dự, chờ hắn không chỉ là cái chết, mà còn là nhiệm vụ thất bại.
Hắn không thể thất bại.
Thế là hắn cúi xuống nhặt thẻ, kẻ lên bàn chút bột trắng.
Hành động cúi đầu hít thử của Quan Ứng Quân rất thuần thục, không ai có thể nhìn ra sơ hở nào, thậm chí còn mang theo chút vội vàng.
Ngay lúc hắn sắp thật sự thực hiện, người đàn ông kia vỗ mạnh làm rơi thứ trên tay hắn, cười phá lên: "Ha ha ha, đùa thôi mà!"
"Kế toán trước của tôi hút nhiều quá, ngay cả bảng biểu cũng chẳng biết làm, cậu làm việc nhanh gọn như vậy, đừng vì cái này mà bị phế."
Quan Ứng Quân đứng lên, lại ngồi sang một bên nói: "Ngài nói sao cũng được."
Người kia chỉ vào hắn, khoe khoang với xung quanh: "Tôi thích cái dáng vẻ này của cậu ta."
Giống như một con chó trung thành.
Nhưng gã buôn m* t** ấy không ngờ...
4 năm sau, chính con "chó" mà hắn cho là trung thành sẽ phản bội hắn, khiến hắn bị truy nã quốc tế, trong lúc giao đấu cận chiến với Quan Ứng Quân còn bị đâm mù một mắt, cuối cùng bị còng tay, bị áp giải về nước cùng với toàn bộ bằng chứng tội phạm và đồng bọn.
Khoảnh khắc đặt chân lên mảnh đất Hoa Quốc.
Hắn biết mình xong rồi.
Có một số người còn sống, nhưng đã chết từ lâu rồi.
Mẹ kiếp. Hắn nghĩ, chó biết cắn đúng là chẳng bao giờ sủa.
·
Khi về lại đội cảnh sát để khôi phục thân phận, người đầu tiên Quan Ứng Quân gặp là cấp trên từng chọn hắn năm đó.
Người nọ sững sờ, "Quan Ứng Quân?"
Phải mất vài giây, Quan Ứng Quân mới phản ứng lại.
7 năm rồi, hắn rời khỏi thân phận này suốt 7 năm, chỉ khi nghe bản nhạc thiếu nhi kia mới nhớ ra tên thật của mình.
Trong cộng đồng người Hoa ở Thái, hắn tên là Việt Ngạn, chỉ cần lệch ý thức một chút, chính là vực sâu ngàn trượng.
Thấy hắn không đáp, cấp trên nói: "Nằm vùng trở về đều như vậy cả. Lát nữa tôi bảo người bên đội đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, nhất định phải thành thật với bác sĩ, cậu lập công lớn, chắc chắn có thể liên tục thăng chức. Đến lúc đó thi một cái nghiên cứu sinh tại chức, con đường sau này đều sẽ thuận lợi, nằm vùng trở về đều làm công tác kỹ thuật hoặc ngồi văn phòng thôi. Ai... vẫn phải có bằng nghiên cứu sinh, mấy đứa lính mới học 4 năm đại học xong còn không bằng cậu học 1 năm."
Ông ta vừa nói vừa giơ tay định vỗ vai Quan Ứng Quân.
Quan Ứng Quân theo phản xạ né tránh, tay vô thức chạm ra sau lưng muốn rút súng, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Cấp trên nói: "Đừng căng thẳng."
Ông ta suy nghĩ một chút: "Mấy năm trước cũng có nằm vùng trở về không thích ứng, tôi đều đề nghị sau khi làm tư vấn tâm lý thì qua trường cảnh sát làm thầy giáo một thời gian. Cậu... tính cách này làm giáo viên hơi khó, nhưng làm huấn luyện viên thực chiến thì được đấy, có muốn thử không?"
Ông còn sợ Quan Ứng Quân có băn khoăn, "Trong đại học chẳng có đấu đá gì, cậu có thể vừa hoà nhập xã hội, vừa nghỉ ngơi."
Quan Ứng Quân vừa định từ chối.
Cấp trên lại nói tiếp: "Đúng rồi, người này."
Ông giơ bức ảnh tốt nghiệp của Giản Nhược Trầm trong bộ cảnh phục màu xanh lam:
"Tôi nhớ hồi nhỏ cậu và thằng nhóc này ở cùng viện đúng không?"
Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên ảnh, không cách nào dời đi nổi.
Giản Nhược Trầm mặc cảnh phục, như một cây bạch dương non nớt mà sáng bừng. Khi cười, đôi mắt hồ ly lấp lánh như sóng nước, lộ ra tám chiếc răng trắng nhỏ, nhìn đặc biệt lanh lợi. Cậu đứng giữa đám đông như mặt trăng được sao vây quanh, ngay cả ánh nắng cũng có vẻ ưu ái hơn.
Tim Quan Ứng Quân bỗng đập mạnh, thậm chí ù cả tai: "Cậu ấy sao rồi?"
Cấp trên cười híp mắt như một con cáo già: "Đứa nhỏ này ưu tú vô cùng, thi đậu nghiên cứu sinh của Đại học Công an Hoa Quốc, sắp nhập học rồi, học chuyên ngành phân tích hành vi và tâm lý tội phạm."
Mới 22 tuổi, tiền đồ rộng mở.
Người đàn ông trung niên chống cái bụng hơi phát tướng, đánh giá sắc mặt của Quan Ứng Quân, "Bên kia đang cần một giáo viên có kinh nghiệm thực chiến. Cậu xem có muốn thử không? Vừa nghỉ ngơi, vừa gặp lại bạn cũ, như thế sẽ không còn cảnh giác và căng thẳng mãi."
Quan Ứng Quân khẽ đáp một tiếng: "Được."
Hắn có chút thất thần, cúi đầu xoa xoa ngón tay, sau khi làm xong thủ tục khôi phục thân phận ở chỗ cấp trên, hắn lại cầm theo hồ sơ đi đến trung tâm dịch vụ viễn thông để tra số điện thoại cũ.
May mắn thay, số đó không đẹp, vẫn chưa có ai chọn.
Quan Ứng Quân đã đăng ký lại được.
Hắn nhìn chằm chằm vào danh bạ trống trơn một lúc, rồi mở bàn phím gọi điện, gõ ra một dãy số cũ kỹ nằm sâu trong trí nhớ.
·
Trong phòng ngủ phụ nhà họ Hà, bốn cậu con trai đang tụ lại chơi bài, Giản Nhược Trầm vừa định ném 'pháo' để 'phá sảnh' 9⃣, thì điện thoại trong túi bất chợt reo lên:
" Tiếng kèn nhỏ tí te tí te thổi "
Trình Khai Tế giật mình, suýt làm rơi bài trong tay: "Sao em còn nghe nhạc thiếu nhi vậy! Em mấy tuổi rồi hả, bé cưng."
Giản Nhược Trầm đá cho cậu ta một cái, mắt vẫn không rời khỏi bài, ném ra đôi "vương" rồi tiện tay nghe máy: "Alo, xin chào?"
"..."
Không có ai trả lời.
Giản Nhược Trầm nhìn màn hình điện thoại, thấy hiện "số lạ".
Cậu giơ tay lần nữa: "Alo?"
Tút... tút... tút...
Bên kia cúp máy.
"Ai vậy?" Hà Tín Nhiên ló đầu lại hỏi, "Sao kết nối rồi mà không nói gì?"
"Không biết, chắc gọi nhầm. Không lấy vương hả? Vậy em thắng nhé!" Giản Nhược Trầm vừa nói vừa xòe ra một bộ sảnh đồng hoa, "Nào, có ai đỡ không?"
Hà Tín Nhiên đập ngực thở dài: "Vận khí của em lúc nào cũng tốt thế! May mà tụi mình chỉ chơi chay chứ không cá tiền, không thì em đúng là thần tài chuyển thế rồi!"
"Ồ! Chuyện này đã là gì?" Trình Khai Tế làm ra vẻ bí hiểm, nói: "Các anh không biết đâu, lần trước bọn em đi chợ đồ cổ gần trường, cậu ta chỉ ngồi đọc tiểu thuyết một lát thôi mà đã phát hiện tiệm mì đối diện dùng hoa anh túc nấu nước lèo đấy! Chưa tốt nghiệp mà đã lập công rồi!"
"Ghê thật." Điêu Chính Thanh gom bài lại cười nói, "Ván này Tiểu Trầm thắng. Đi thôi, đi ăn cơm."
Trong lúc ăn, Giản Nhược Trầm lại lôi điện thoại ra nhìn.
Cậu cảm thấy dãy số kia quen quen.
144****7744.
Ở vùng Quảng Đông người ta rất kiêng kỵ, bình thường chẳng ai chọn số xui thế này.
Giản Nhược Trầm suy nghĩ một chút, nhập số vào thanh tìm kiếm bạn bè trên WeChat — thật sự ra được một người.
Ảnh đại diện là một cái đình gỗ rất quen mắt, xung quanh rậm rạp trúc xanh.
Ngay lập tức, cậu nhận ra cái đình trống trải mà quen thuộc ấy, cậu ngẩn người hồi lâu, ký ức như cơn sóng trào từ sau gáy đổ vào dạ dày rồi chạy ngược lại khoang miệng, khiến đầu lưỡi tê dại, mắt cay xè.
Cậu cảm giác như bị ký ức thời thơ ấu bất ngờ tấn công.
Giản Nhược Trầm tắt màn hình, chớp mắt mấy cái, vô cảm gắp một miếng đùi gà quay cho vào miệng.
Ngoài căn tin, chim sẻ líu lo ríu rít, còn ồn hơn cả lính tráng c** tr*n hò hét cổ vũ trong đại hội thể thao 1/8. Khi mang khay ra chỗ thu gom, Điêu Chính Thanh thấy sắc mặt Giản Nhược Trầm không tốt, đề nghị: "Đi bắn súng mô phỏng xả stress không?"
Giản Nhược Trầm từ chối khéo: "Trời nóng quá, em buồn ngủ rồi, muốn ngủ một chút."
Cậu không biết phải đối diện thế nào với người bất ngờ xuất hiện kia, chỉ muốn ở một mình một lát.
Một lúc sau, cậu mở WeChat ra xem đi xem lại, lật đi lật lại nhật ký cuộc gọi, cuối cùng ấn nút gọi lại.
Vừa đổ chuông một cái, Giản Nhược Trầm đã nhanh tay cúp luôn.
Rất nhiều chuyện bất đắc dĩ đều có nguyên nhân.
Nhưng tình cảm thì cần thời gian để lắng lại.
Cậu cũng đã 22 tuổi rồi.
Không bật điều hòa, Giản Nhược Trầm nóng đến mồ hôi nhễ nhại, vì thế cậu bèn kéo áo lên, để lộ một vùng bụng lớn cho mát, rồi lững thững xuống tầng lục lọi tìm kem.
Tủ lạnh vào mùa hè đúng là thiên đường, cậu cực kỳ thích thò nửa người vào làm mát, giả vờ lục tìm lâu lâu một chút. Khi cầm được cây kem vị cam thì ngẩng đầu lên, trên mặt đều là hơi nước, tóc ướt dính vào khuôn mặt ửng đỏ.
Giản Nhược Trầm vừa xé bao bì kem, vừa ngả người nằm xuống ghế dài thì nghe thấy tiếng cửa mở, là Hà Tín Nhiên: "Xin chào, tìm ai vậy?"
"Tìm Giản Nhược Trầm."
Hà Tín Nhiên nhíu mày: "Anh là ai?"
Sao nhìn quen mà cũng lạ?
"Quan Ứng Quân." Người đàn ông nói.
Giản Nhược Trầm lập tức mở to mắt.
Cậu nhìn thẳng về phía cửa, đối diện một ánh mắt dài và lạnh lẽo như hồ băng.
Người đàn ông này dường như đã khác nhiều so với ký ức.
Lông mày rậm, mắt sắc, tổng thể mang vẻ dữ dằn.
Quan Ứng Quân đối diện với ánh nhìn ấy, vừa lướt qua khuôn mặt đỏ ửng và ướt đẫm mồ hôi kia, liền theo phản xạ quay mặt đi.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng gió lùa qua tán lá, át đi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ba người, không ai nói gì.
Giản Nhược Trầm quan sát hắn.
Tóc dài, buộc túm phía sau.
Trường cảnh sát đâu cho phép nuôi tóc dài như vậy.
Quan sát kỹ, cậu thấy nhịp thở của Quan Ứng Quân rõ ràng tăng nhanh, ánh mắt dao động, liên tục chớp mắt, còn đưa tay quệt quệt vào vạt áo.
Căng thẳng — hoài niệm — bất an.
Giản Nhược Trầm nhớ tới hồi nhỏ Quan Ứng Quân dắt cậu đi chơi, nhớ hắn luôn đưa kèm một viên thuốc tiêu hóa lúc ăn cho cậu, nhớ mùa hè nóng nực mà không hề có muỗi đậu trên tay hắn, và tiếng vĩ cầm dịu dàng vang lên.
Quan Ứng Quân luôn là người ít nói, khép kín nhưng ổn định, không thích giao du.
Nhưng quả thật, hắn rất đáng tin, là một người anh tốt, giống Điêu Chính Thanh.
Kem cam bắt đầu chảy, nước ngọt nhỏ xuống, Giản Nhược Trầm vội vàng cúi đầu l**m lấy, ăn vội vàng, lúng túng.
Cuối cùng Hà Tín Nhiên cũng phản ứng lại: "Anh Quân!"
Cậu ta quay đầu nhìn Giản Nhược Trầm, Giản Nhược Trầm nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn người, chăm chú ăn kem như thể rất bận.
Hà Tín Nhiên mời hắn vào nhà: "Mấy năm nay anh đi đâu vậy?"
Quan Ứng Quân trả lời ngắn gọn: "Đi làm nhiệm vụ nằm vùng, không tiện liên lạc, giờ mới về nước."
Giản Nhược Trầm l**m kem, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt không tự chủ bị cuốn theo câu nói kia.
Nằm vùng?
Vậy hẳn là nguy hiểm và k*ch th*ch lắm?
Quan Ứng Quân có thể trở về vậy chứng tỏ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, anh có bị thương không?
Tình trạng tâm lý có ổn không?
Cũng không biết anh làm nằm vùng với loại tội phạm nào.
Giản Nhược Trầm không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe Hà Tín Nhiên và Quan Ứng Quân trò chuyện.
Nghe nói là đi nằm vùng, Hà Tín Nhiên cũng không hỏi thêm. Là đứa trẻ lớn lên trong đại viện, cậu ta rất rõ giới hạn của nhiệm vụ mật, biết điều gì nên hỏi, điều gì không.
Công việc đó quá đặc thù, đến cả việc im lặng năm xưa cũng trở nên có trách nhiệm đặc biệt.
Hà Tín Nhiên cảm thán: "Không dễ dàng gì... Anh Quân, tối ở lại ăn cơm nhé? Em gọi cả Tiêu Văn Quang đến."
Quan Ứng Quân không lập tức đồng ý, mà lại nhìn về phía Giản Nhược Trầm.
Giản Nhược Trầm hừ một tiếng: "Tiệc chia tay anh không ăn, thì tiệc đón gió anh phải ăn chứ?"
Quan Ứng Quân mỉm cười, tim mềm nhũn.
Lúc làm nằm vùng, khó tránh khỏi sẽ có thăm dò về tình cảm, hắn mắc chứng sạch sẽ, dưới áp lực cao mà chỉ cần đụng nhẹ vào người khác cũng khiến hắn buồn nôn.
Đám buôn m* t** tưởng hắn yếu, nên ít gặp phiền toái hơn.
Hắn từng nghĩ đời này mình sẽ không rung động.
Quan Ứng Quân quay sang đáp: "Tối nay anh đến."
Hà Tín Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Đặc biệt là ánh mắt Quan Ứng Quân nhìn Giản Nhược Trầm... rất lạ.
Cực kỳ lạ.
Loại kỳ lạ này, đạt đến đỉnh khi Quan Ứng Quân bóc một bát tôm đưa cho Giản Nhược Trầm vào buổi tối.
Phải biết rằng, từ nhỏ Quan Ứng Quân gần như không ăn tôm, vì sợ bẩn tay — do bị sạch sẽ.
Từ nhỏ đến lớn có khối anh trai bóc tôm cho Giản Nhược Trầm, nên cậu chẳng nghĩ nhiều, cứ thế bưng bát lên ăn vèo hết.
Ăn rất ngon miệng.
Tiêu Văn Quang nghe Quan Ứng Quân giải thích, liền giơ tay rót cho hắn một ly, "Anh em, trách không được ba tôi sống chết không tiết lộ tin tức của anh, còn nói coi như anh đã mất. Bao năm qua không dễ dàng, giờ anh về rồi, tôi mời anh một ly!"
Quan Ứng Quân cụng ly, ngửa đầu uống cạn.
Tiêu Văn Quang uống xong, ngồi xuống bên cạnh người nói: "Anh vừa đi mấy năm đầu, Tiểu Trầm buồn lắm, còn lấy bài anh kéo làm nhạc chuông điện thoại."
Quan Ứng Quân cười một tiếng.
"Tiếc là sau đó đã đổi thành bài thiếu nhi 'tiếng kèn tí te tí te', tôi nghe đến tê cả tai."
Tiêu Văn Quang than thở: "So với nghe bài đó, tôi thà nghe bản vĩ cầm 'Sâu nhỏ bay' còn hơn, anh nghĩ cách đi."
"Tôi cố gắng." Quan Ứng Quân đáp, bản thân cũng không biết phải cố gắng thế nào.
Giản Nhược Trầm thật sự đã lớn rồi.
Rất được yêu thích.
Trái tim rung động chẳng cần lý do.
Quan Ứng Quân cũng không rõ mình rung động từ lúc nào — là khi nhìn thấy ảnh tốt nghiệp của Giản Nhược Trầm, hay chính tấm ảnh ấy đã khơi lại tình cảm chôn giấu bấy lâu, làm thay đổi bản chất mối quan hệ?
Trước kia hắn luôn xem Giản Nhược Trầm là em trai.
Đến giờ vẫn còn nhớ cậu bé mặc áo mưa vàng sáng, lội nước bì bõm như một mặt trời nhỏ.
Là trụ cột tinh thần để hắn chống đỡ trong sự nghiệp nằm vùng đầy tăm tối.
Tim đập quá nhanh, Quan Ứng Quân có phần chột dạ, khuấy khuấy bát canh thịt bò Triều Sán, trả lời câu hỏi của đám người cùng lứa. Khi nói chuyện vui, trong giọng nói cũng lẫn tiếng cười.
Ăn xong bữa cơm, khoảng cách giữa mọi người cũng hoàn toàn biến mất.
Làm nằm vùng mà.
Không còn cách nào khác.
Ai cũng hiểu.
Giản Nhược Trầm cũng hiểu.
Tối hôm đó, cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu toàn nghĩ về chuyện nằm vùng.
Làm nằm vùng thì sẽ gặp những chuyện gì?
Mấy năm nay Quan Ứng Quân đã sống ra sao?
Tại sao hồi cậu học năm nhất không ai chọn đi nằm vùng? Chẳng lẽ thành tích của cậu không bằng Quan Ứng Quân?
Không thể nào, cậu đứng nhất toàn khóa cơ mà.
Hơn nữa, lúc cậu học năm nhất còn phối hợp với cảnh sát phá được 2 vụ án khi đi dạo phố.
Giản Nhược Trầm càng nghĩ càng tò mò, chống tay lên bệ cửa sổ, trèo từ tầng 2 ra ngoài.
Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Story
Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
10.0/10 từ 49 lượt.