Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)


Một đôi trời sinh - Mê đúng kiểu này



Giản Nhược Trầm đi được nửa đường thì cảm thấy nửa đêm chạy đi tìm người ta hỏi chuyện đúng là ngốc thật.


Cậu và Quan Ứng Quân đã nhiều năm không gặp, quan hệ cũng xa cách hơn trước, giờ tự nhiên chạy đến hỏi như thế thì không được lễ phép cho lắm.


 


Thế là cậu quay gót bước về phía đình gỗ, định ngồi một mình một lát.


 


Đình gỗ đó đã trải qua biết bao năm tháng gió thổi mưa sa mà vẫn sừng sững không ngã, giống như một tượng đài ghi dấu ký ức.


 


Còn chưa đến gần, cậu đã nhìn thấy có người dưới ánh đèn, Giản Nhược Trầm khom người trốn vào bụi cây, vạch lá nhìn về phía đó.


 


Quan Ứng Quân đang dựa vào cột đình gỗ.


 


Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, miệng ngậm điếu thuốc, đầu điếu thỉnh thoảng lóe sáng theo từng nhịp thở.


 


Khói thuốc bốc lên, bao trùm cả ánh đèn, khiến những vết sẹo lộ ra trên làn da của Quan Ứng Quân càng thêm rõ ràng.


 


Trước đây Quan Ứng Quân sẽ không hút thuốc, cũng sẽ không tựa vào đình gỗ, vì sợ dính bụi.


 


Giản Nhược Trầm không biết có nên đến bắt chuyện không, đột nhiên cảm thấy có chút 'gần quê thì ngại '.


 


Dường như bây giờ mới là con người thật của Quan Ứng Quân, vẻ hòa nhã, lịch sự ban ngày chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang.


 


Quan Ứng Quân đã thay đổi rồi.


 


Bên trong cái vỏ ngoài kìm nén kia là một phần điên cuồng lạnh lẽo sẵn sàng bùng phát.


 


Có chút xa lạ, không còn là người anh trai làm cái gì cũng theo khuôn phép lúc nhỏ. Khí chất và thân phận của hắn bây giờ, hoàn toàn khác với những người anh em khác.


 


Cảm giác mang lại không còn là một người anh, mà là một người đàn ông thực thụ.


 


Quan Ứng Quân dí tắt điếu thuốc đã hút đến đầu lọc vào gạt tàn mang theo, rồi lại rút ra một điếu khác từ hộp thuốc, bật lửa sáng lên "tạch" một tiếng.


 


Khi hắn nghiêng đầu châm thuốc, ánh lửa hắt lên gương mặt nghiêng góc cạnh đầy cuốn hút.


 


Châm xong, hắn liền dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc ra khỏi môi, ngước mắt nhìn thẳng về phía bụi cây nơi Giản Nhược Trầm đang trốn: "Ra đây."


 


Ngón tay đang vạch lá của Giản Nhược Trầm khẽ buông lỏng. Cái cảm giác "gần quê thì ngại" nhanh chóng bị tò mò và những cảm xúc khác lấn át.


 


Cậu ngẩng đầu đứng dậy bước ra ngoài.


 


Quan Ứng Quân sửng người.


 


Hắn cứ tưởng là Tiêu Văn Quang hay ai khác, không ngờ giữa đêm hôm khuya khoắt lại là Giản Nhược Trầm chạy đến đây: "Em..."


 


Quan Ứng Quân mới thốt được một chữ, liền chợt nhớ đến điếu thuốc trên tay, hắn vội dập tắt vào gạt tàn, sợ làm người ta khó chịu, còn giơ tay quạt khói đi.


 


"Cứ hút đi, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta." Giản Nhược Trầm bước đến, tựa vào mép bàn giữa đình, "Có vẻ anh đang chịu áp lực lớn, giấu mãi trong lòng cũng không tốt. Hút thuốc cũng là một cách xả stress, đừng nghiện là được."


 


Cậu nhìn thẳng vào mắt Quan Ứng Quân: "Anh trở về mà chưa qua tư vấn tâm lý đúng không?"


 


Quan Ứng Quân "ừ" một tiếng, vô thức muốn né tránh ánh mắt trong trẻo ấy: "Có làm một lần, thấy không có tác dụng."


 


Hắn cảm thấy chỉ một cái nhìn chạm nhau thôi, cũng khiến tim hắn run rẩy.


 


Cấp trên cố ý nhắc đến Giản Nhược Trầm và ngành Tâm lý học trước mặt hắn, hẳn là vì cậu rất có năng lực chuyên môn, khả năng cảm nhận cảm xúc cũng nhạy bén.


 


"Anh không dám nhìn em." Giản Nhược Trầm khẽ cong khóe môi, có phần trêu đùa.


 


Một cảnh sát, một người từng làm nằm vùng, chưa được tư vấn tâm lý đã quay về, nửa đêm không ngủ lại ngồi hút thuốc một mình trong đình gỗ.


 


Nếu không phải là vì áy náy và hoang mang, không biết đối mặt thế nào với sự chia tay lặng lẽ năm xưa...


 


Thì sẽ là một thứ cảm xúc khác – sâu kín hơn.


 


Nếu chỉ là áy náy, sẽ không đến mức đến cả ánh mắt cũng không dám chạm nhau.


 


Giản Nhược Trầm đứng thẳng, xoay người ngồi xuống ghế, chỉ vào vị trí đối diện: "Ngồi đi."


 


Quan Ứng Quân liền ngồi xuống, giống như một bệnh nhân đang gặp bác sĩ tâm lý.


 


"Nằm vùng chắc vất vả lắm nhỉ? Em thấy anh bị thương nhiều quá." Giản Nhược Trầm chống cằm mở đầu câu chuyện.


 


Quan Ứng Quân theo bản năng nói: "Cũng tạm."


 


"Anh thật khó mở lòng." Giản Nhược Trầm bật cười: "Nhân viên tư vấn tâm lý trong sở cảnh sát mà gặp kiểu như anh chắc phát điên mất. Dù bác sĩ giỏi đến đâu mà gặp bệnh nhân có hàng rào phòng ngự kiên cố thế này cũng đành bó tay."


 


Quan Ứng Quân nhận ra Giản Nhược Trầm đang làm tư vấn cho mình. Kỳ lạ là, hắn lại cảm thấy câu nói đó như một lời khen.


 


Ngay sau đó, Giản Nhược Trầm xác nhận suy nghĩ đó: "Nằm vùng thì cần phải có lớp phòng ngự chắc chắn. Dễ dàng mở lòng thì đã không thể trở về được."


 


Khi nói chuyện, Giản Nhược Trầm hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng của một cuộc hội ngộ sau nhiều năm, cứ như người lén quan sát từ trong bụi cây khi nãy không phải là cậu vậy.


 


Quan Ứng Quân hỏi: "Em muốn anh trở về sao?"


 


Giản Nhược Trầm trả lời vấn đề mà hắn thật sự muốn hỏi: "Đương nhiên là em muốn."


 


Trong đầu Quan Ứng Quân như nổ tung, máu từ đầu ngón tay trào ngược lên não, cả người sôi sục như bốc hơi.


 


Hắn cảm nhận rõ, Giản Nhược Trầm đã nhìn ra được sự rung động của hắn.


 


·


 


Giản Nhược Trầm chỉ liếc mắt một cái đã hiểu tất cả.


 


Cậu không ngờ Quan Ứng Quân lại có loại tình cảm này.


 


Vì sao chứ?


 


Bao nhiêu năm không gặp, thậm chí Quan Ứng Quân còn chẳng biết bây giờ cậu là người thế nào.


 


Chẳng lẽ... là vì gương mặt?


 


Giản Nhược Trầm đưa tay sờ lên má, rồi tiếp tục nói: "Anh đã làm việc mà mình cho là xứng đáng, hơn nữa còn thành công, vậy tại sao lại mất ngủ? Có phải cứ nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến những cảnh tượng khi xưa, giống như... Alice rơi vào hang thỏ, sau khi bò ra ngoài thì chẳng thể kể những gì mình thấy với bất kỳ ai?"


 


Giản Nhược Trầm bị chính ví dụ của mình chọc cười.



 


Cậu tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông cao mét chín mấy mặc váy xếp ly lăn vào hang thỏ.


 


Quan Ứng Quân cũng bất đắc dĩ bật cười.


 


Giản Nhược Trầm mở lòng trước, coi như dẫn đề: "Nghe anh nói đi làm nằm vùng, sau đó em đã nghĩ, vì sao từ trước đến nay chọn người nằm vùng đều không chọn em."


 


Cậu nói rồi, bỗng giận dữ bất bình, tức tối nói: "Năm nhất em đã phá được 2 vụ án, năm 2 bắt đầu cùng giáo sư ra hiện trường và hợp tác với cảnh sát thẩm vấn tội phạm, vậy mà chuyện có người đến học viện cảnh sát chọn người làm nội gián thì đến tận hôm qua em mới biết!"


 


Quan Ứng Quân giải thích bằng giọng điệu như an ủi: "Em học cấp 3 năm nào cũng đứng nhất, quan hệ xã hội rộng rãi, bạn bè nhiều, lên đại học còn phối hợp với cảnh sát phá án, chắc chắn được nhà trường tuyên dương. Tìm kiếm trên mạng một chút là có thể thấy hình em ngay."


 


Hắn hơi dừng lại, rồi chân thành cảm khái: "Người quá xuất sắc không thể làm nằm vùng được. Từ cấp 3, anh chỉ thi ở khoảng giữa của khối, vào đại học không tham gia bất kỳ tổ chức tập thể nào, liên lạc với sở cảnh sát cũng tiến hành bí mật. Mặc dù thành tích của anh cũng rất tốt, nhưng khi mọi người nói về thứ hạng, họ chỉ nhớ đến người thứ hai, sẽ không nhớ đến người thứ nhất như anh."


 


Những chuyện này từ năm rời đi tới nay, hắn chưa từng nói với người thứ hai. Những việc xảy ra sau khi làm nằm vùng thì không thể nói, nhưng tâm lý và quá trình trước khi trở thành nằm vùng thì có thể chia sẻ, nói mình đã làm thế nào để đạt được cơ hội này.


 


Hắn kể hết hành trình tâm lý của mình, từ lúc rời đi năm đó, cho đến khi chính thức trở thành nằm vùng.


 


Quan Ứng Quân hoàn toàn không biết mình sẽ có nhiều chuyện muốn nói như thế.


 


Chắc là vì người ngồi đối diện khác với mọi người, nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm ấy, tự nhiên hắn có thể trút hết mọi điều.


 


Quan Ứng Quân ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ người Giản Nhược Trầm, như mùi của một loại trái cây nào đó.


 


Trong khoảnh khắc ấy, hắn ngẩn người.


 


Ký ức thời niên thiếu lúc nào cũng khắc sâu.


 


Tựa như chỉ trong chớp mắt, người từng ngồi trên băng đá, chân còn không chạm đất ấy đã trưởng thành, trở nên đáng tin cậy.


 


Quan Ứng Quân kể xong chuyện dùng bài hát thiếu nhi làm điểm tựa tâm lý, liền chậm rãi ngừng lại.


 


"Giản Nhược Trầm." Hắn đột nhiên gọi một tiếng.


 


"Hử?" Trời sắp sáng, Giản Nhược Trầm hơi buồn ngủ.


 


"Anh... đã đồng ý với bên Công an Trung ương, sẽ làm huấn luyện viên cho khóa nghiên cứu sinh nhập học." Quan Ứng Quân nói.


 


Giản Nhược Trầm lập tức tỉnh táo.


 


Cậu nhận ra rằng tình cảm của Quan Ứng Quân tuyệt đối không phải loại hời hợt lướt qua, đến nhanh đi cũng nhanh mà cậu từng gặp trước đây.


 


"Là cấp trên sắp xếp." Quan Ứng Quân cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng điểm này. "Họ biết chúng ta lớn lên cùng nhau, em lại học chuyên ngành tâm lý nên mới sắp xếp như vậy. Sếp muốn anh thông qua việc làm huấn luyện viên để chuyển hóa trạng thái."


 


Giản Nhược Trầm im lặng vài giây, hiểu rằng câu nói này là một cách gián tiếp để giải thích chuyện làm huấn luyện viên không liên quan gì đến tình cảm cá nhân của Quan Ứng Quân.


 


Hai người có chỉ số thông minh cao trao đổi không cần phải nói rõ quá nhiều.


 


"Vậy bây giờ em được xem như là bác sĩ tâm lý của anh?" Giản Nhược Trầm hỏi.


 


Quan Ứng Quân phủ nhận, "Không phải."


 


Cậu nghĩ hắn không biết sao?


 


Bác sĩ tâm lý không được yêu đương với bệnh nhân.


 


Tên nhóc này chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó, đang cố gài hắn.


 


"Có tính hay không cũng không sao, dù sao thì sắp tới anh cũng là huấn luyện viên của em rồi." Giản Nhược Trầm cười nhẹ.


 


Mà huấn luyện viên cũng không được yêu đương với học viên.


 


Quan Ứng Quân:......


 


·


 


Rõ ràng Giản Nhược Trầm ý thức được.


 


Ngay từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy Quan Ứng Quân đứng một mình hút thuốc trong đình gỗ tối nay, thân phận của hắn trong lòng cậu cũng đã hoàn toàn thay đổi.


 


Quan Ứng Quân không giống với Tiêu Văn Quang hay Hà Tín Nhiên.


 


Là kiểu khác biệt giữa một người đàn ông và một người "anh trai".


 


"Em phải về ngủ rồi." Giản Nhược Trầm đứng dậy, "Sau này mỗi tối ăn cơm xong, em giúp anh làm trị liệu tâm lý, thế nào?"


 


"Được."


 


·


 


Trong kỳ nghỉ hè, cả hai giữ khoảng cách rất đúng mực, gần như không có tiếp xúc thân thể. Mỗi ngày chỉ có một lần tiếp xúc cố định là buổi trị liệu tâm lý sau bữa tối.


 


Không ai nói rõ lòng mình.


 


Trình độ chuyên môn của Giản Nhược Trầm cực kỳ ổn định, cậu đem phương pháp hướng dẫn thẩm vấn nhẹ nhàng áp dụng lên người Quan Ứng Quân, dần dần tháo gỡ được sự căng thẳng trong tinh thần hắn.


 


Ngay cả chuyên gia tư vấn tâm lý của sở cảnh sát cũng hiểu, Quan Ứng Quân chuyển biến tốt hơn không liên quan gì đến sở cảnh sát, mà hoàn toàn là công của Giản Nhược Trầm.


 


·


 


"Cảm thấy vị trí của tôi không còn đảm bảo nữa." – Chuyên gia tư vấn tâm lý của cục cảnh sát nói.


 


Công việc này thật sự rất nhàn, ngồi trong văn phòng, nếu không có ai trở về sau nhiệm vụ nằm vùng thì gần như chẳng có việc gì, muốn làm gì cũng được.


 


Chuyên gia tâm lý thăm dò cấp trên của Quan Ứng Quân: "Anh cố tình tạo điều kiện tốt như vậy cho người ta, chẳng lẽ định để cậu ta thay tôi à?"


 


"Cậu là người học đo lường tâm lý. Giản Nhược Trầm có bằng kép về phân tích hành vi phạm tội và tâm lý học, còn là nghiên cứu sinh của Đại học Công an Hoa Quốc. Sao tôi có thể để cậu ta làm cái công việc rảnh rỗi này?"


 


Tất cả giáo viên từng dạy Giản Nhược Trầm đều nói cậu là một thiên tài.


 


Sự thật chứng minh quả đúng như vậy.


 


Loại thiên tài này một khi tốt nghiệp, không biết có bao nhiêu đơn vị cảnh sát sẽ tranh giành.


 


Cảnh sát ở tỉnh Liêu Ninh quen biết với Giản Nhược Trầm, chắc chắn sẽ ra tay trước.


 


May mà Đại học Công an ở tỉnh Quảng Đông, bọn họ coi như gần mặt trời, dễ hứng ánh sáng hơn.


 



Còn về phần Quan Ứng Quân...


 


Ông ta có linh cảm rằng tình cảm của Quan Ứng Quân dành cho Giản Nhược Trầm không đơn giản như bề ngoài thể hiện.


 


Thôi thì, tốt nhất là đưa người về được, đỡ phải vất vả tranh giành với mấy cục khác.


 


Mau khai giảng đi, mau khai giảng đi.


 


Cả vị cấp trên và chuyên gia tư vấn đều đang âm thầm cầu nguyện trong lòng.


 


·


 


Quân huấn ở Đại học Công an Hoa Quốc là huấn luyện hoàn toàn khép kín.


 


Đến cả đồ ăn ngoài cũng không được gọi.


 


Sau ngày làm thủ tục nhập học, sáng hôm sau lúc 5h30 đã phải tập trung chạy bộ trên sân thể dục.


 


Giản Nhược Trầm thay quân phục, đứng vào đội hình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Quan Ứng Quân đang mặc đồng phục cảnh sát đặc biệt.


 


Người đàn ông đang cầm đồng hồ bấm giây, dây đồng hồ màu đen, mảnh và gọn quấn trên cổ tay hắn, tạo cảm giác áp lực rõ rệt.


 


Tân sinh viên lần lượt đến đông đủ, tổng cộng 36 người, có 7 người đến muộn.


 


Vừa đủ đầu người, Quan Ứng Quân liền bấm dừng đồng hồ, khóe môi nhếch lên lạnh lùng: "Tôi là huấn luyện viên của các cậu. Thời gian có hạn, bỏ qua phần tự giới thiệu."


 


Giản Nhược Trầm đứng hàng đầu ở chính giữa, gần như đối diện trực tiếp với Quan Ứng Quân.


 


Tim cậu bất giác đập nhanh, không kiềm được mà nuốt nước bọt.


 


"Ngay ngày đầu đã đến trễ, sau này có người báo án, các cậu cũng chậm chạp lê bước như vậy à? Đến cả thắt lưng cũng không cài chắc?" – Giọng Quan Ứng Quân lạnh buốt – "Người cuối cùng đến trễ tận 5 phút, tất cả chạy 5 vòng quanh sân!"


 


Giản Nhược Trầm rất thích cái tính nghiêm khắc, làm việc công tư phân minh này của hắn. Nếu Quan Ứng Quân thật sự cho cậu bất kỳ ưu đãi đặc biệt nào, ngược lại còn làm cho cậu thấy chán.


 


Bây giờ như này lại rất tốt, có chút bất ngờ, có chút k*ch th*ch.


 


·


 


Quân huấn kéo dài nửa tháng.


 


Quan Ứng Quân luôn giữ vững nguyên tắc công bằng, giữ khoảng cách với Giản Nhược Trầm, thể hiện sự chuyên nghiệp rõ ràng.


 


Dù có vô tình gặp mặt riêng, cũng chỉ kiềm chế nói vài câu.


 


Hắn không dám nói nhiều.


 


Bởi vì mỗi lần gặp riêng, ánh mắt mang theo ý cười của Giản Nhược Trầm cứ như một cái móc nhỏ, khiến người ta mất kiểm soát.


 


·


 


Giản Nhược Trầm lại rất thích quan sát những biểu cảm hơi lảng tránh ấy mỗi khi chạm mặt Quan Ứng Quân.


 


Cứ như chuyện bọn họ quen biết nhau là điều phải giấu kín, mỗi lần lén tránh người khác để trò chuyện vài câu đều vô cùng k*ch th*ch.


 


Sự ăn ý kỳ lạ khi từng lần chạm mặt nhưng cả hai đều né tránh không nói rõ về mối quan hệ và tình cảm, dần dần trở thành con thuyền nhỏ vừa lặn xuống trong con sóng rồi lại nổi lên trên mặt nước.


 


Giản Nhược Trầm ngồi trên con thuyền phiêu lưu giữa sóng gió ấy suốt mười mấy ngày.


 


Cuối cùng, vào đêm đầu tiên sau khi kết thúc quân huấn, cậu hoàn toàn không nhịn được nữa — muốn giương buồm ra khơi.


 


Không được, không được.


 


Giản Nhược Trầm nằm trên giường ký túc, trở mình vùi đầu vào gối.


 


Giờ mà giương buồm, có phải hơi vội không...


 


Dù hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng Quan Ứng Quân mới trở về được hơn 3 tháng...


 


Cậu lăn qua lăn lại, ôm chăn cuộn lại kẹp g*** h** ch*n.


 


Hiểu rõ cảm xúc và kiểm soát cảm xúc đúng là hai việc hoàn toàn khác nhau.


 


Hormone và dopamine thì chẳng biết lý lẽ gì.


 


Cậu cảm thấy bây giờ mình chẳng khác gì mấy cậu nhóc cấp 2 mới chớm yêu.


 


Hồi cấp 2, Trình Khai Tế vì hoa khôi trường vô tình ngã một cái trong lúc đi đường, nhưng lúc sắp chạm đất cô gái đó lại chống tay đứng dậy một cách cực kỳ ngầu, liền nói rằng mình thích cô ấy.


 


Trình Khai Tế bảo, cú ngã đó quá đẹp, nên "vừa nhìn đã rung động cả đời".


 


Thật nực cười.


 


Trước đây Giản Nhược Trầm còn cười Trình Khai Tế, giờ thì chỉ muốn cười chính mình.


 


Cậu cũng nực cười chẳng kém.


 


Thì ra tình yêu lại là thứ không có tí logic nào đến vậy sao?


 


Hè này, mỗi ngày đều phải đối mặt với một người rõ ràng là có hứng thú với mình, vóc dáng đẹp, gương mặt điển trai, từng làm cảnh sát ngầm, kinh nghiệm phong phú, IQ EQ đều cao, lại còn rất ga lăng, một người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà cậu vẫn có thể giữ khoảng cách.


 


Lúc vào trường, mối quan hệ từ bác sĩ và bệnh nhân chuyển sang huấn luyện viên và học viên, nói chuyện cũng phải tránh né, ngược lại khiến tâm tình không yên, ý chí không kiên định nổi.


 


Aiz, bao giờ mình mới bỏ được cái tật thích mấy thứ mới lạ với k*ch th*ch này đây.


 


"Grr grr grr, grr grr grr."


 


Điện thoại đột ngột rung lên.


 


Giản Nhược Trầm nghe máy, giọng lười biếng: "Alo?"


 


Quan Ứng Quân im lặng một lúc rồi nói: "Nhiệm vụ của anh kết thúc rồi."


 


Với hắn, việc làm huấn luyện viên chỉ là một nhiệm vụ. Trước khi buổi báo cáo kết thúc hôm nay, hắn là huấn luyện viên của Giản Nhược Trầm, giờ thì không còn nữa.


 


Quan Ứng Quân nói tiếp: "Ngày mai anh sẽ quay lại Nam Sơn làm việc."


 


Giản Nhược Trầm kéo một góc chăn xoa lấy xoa để, "Làm ở bộ phận nào?"



"Kỹ thuật trinh sát." Quan Ứng Quân cứ đứng dưới lầu ký túc xá sinh viên, ngẩng đầu nhìn ánh đèn duy nhất còn sáng trên tầng cao của khu ký túc nghiên cứu sinh, giọng nói có chút ý cười – "Không ngủ được à?"


 


Giản Nhược Trầm "hừ" một tiếng, "Làm sao anh biết? Chẳng lẽ là thấy phòng em còn sáng đèn nên mới gọi tới?"


 


"Ừ." Quan Ứng Quân cảm thấy nước ấm mình nấu đã đủ, con cáo nhỏ gần như đã được hầm nhừ, bèn bình tĩnh nói: "Anh đã nghĩ kỹ rồi."


 


Nghe giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc trong điện thoại, Giản Nhược Trầm ngồi bật dậy, siết chặt điện thoại: Quan Ứng Quân định làm gì?


 


Chẳng lẽ... định tỏ tình qua điện thoại?


 


Nhanh vậy sao?


 


Từ lúc tình cảm bắt đầu biến chất đến nay cũng chỉ mới hơn 3 tháng thôi mà.


 


Giản Nhược Trầm kiểm điểm lại bản thân, phát hiện mình thực sự rung động cũng chỉ mới 10 ngày gần đây.


 


"Anh nghĩ gì cơ?" – Cậu hỏi.


 


Quan Ứng Quân nói: "Anh đã nghĩ kỹ rồi, em vẫn còn trẻ, áp lực học nghiên cứu sinh ở Đại học Công an cũng lớn, thời gian lại gấp rút."


 


Giản Nhược Trầm thấy lời này có gì đó lạ lạ, quyết định giữ im lặng xem hắn muốn nói gì tiếp.


 


Giọng nói của Quan Ứng Quân lại vừa chậm vừa trầm: "Anh cảm thấy... hai năm tới, em sẽ gặp được nhiều người cùng chí hướng. Đến khi em trải nghiệm đủ rồi, nếu vẫn cảm thấy tình cảm giữa chúng ta có thể tiến thêm một bước, thì chúng ta thử một lần. Được không?"


 


Giản Nhược Trầm bật cười, rồi lại nằm xuống: "Cảnh sát Quan, anh sợ tình cảm của em không đủ kiên định, hay đang chơi trò 'lấy lùi để tiến' đấy?"


 


Lời vừa dứt, bên kia điện thoại bỗng im bặt.


 


Giản Nhược Trầm nhìn trần nhà, ở đó có chiếc đèn ngủ phát sáng theo nhịp thở do anh hoặc chị nào đó khóa trước treo lên.


 


Nhấp nháy không ngừng, giống như tàn thuốc lập lòe theo nhịp thở của Quan Ứng Quân lúc một mình hút thuốc trong đình.


 


Hè vừa rồi, trong quá trình tư vấn tâm lý, đôi khi họ ở rất gần nhau.


 


Nhiệt độ cơ thể của Quan Ứng Quân luôn rất cao, mỗi khi hắn tiến sát, tiếng tim đập cũng tăng tốc, lồng ngực khi giữ thẳng lưng khiến áo sơ mi căng lên, lộ rõ đường nét mạnh mẽ.


 


Bóng đêm khiến những vết sẹo trên tay người đàn ông ấy trở nên thần bí và quyến rũ lạ thường.


 


Cậu cảm thấy những rung động xuất hiện trong lồng ngực mười mấy ngày qua, tuy không phải không có dấu hiệu báo trước, nhưng lại dữ dội một cách kỳ lạ.


 


Tựa như tình cảm mãnh liệt của nhiều kiếp trước, trong khoảnh khắc cậu hiểu thế nào là "thích", đã đồng loạt trào dâng.


 


Lạ thật, sao cậu lại dễ xiêu lòng trước mấy cái chiêu nhỏ của Quan Ứng Quân như vậy?


 


Chẳng lẽ cậu là người coi trọng nhan sắc à?


 


"Anh cố tình để em phát hiện ra là anh đang lùi một bước để tiến hai bước đúng không?" Giản Nhược Trầm lại nghi ngờ hỏi.


 


Quan Ứng Quân cười, không phủ nhận, "Chắc em sẽ thích kiểu tình cảm có qua có lại như thế này hơn."


 


Giản Nhược Trầm không nói.


 


Quả nhiên là người từng làm nội gián, thủ đoạn cao tay, biến hóa khôn lường.


 


Loại tâm cơ xuất sắc như thế mà đem ra lấy lòng mấy tên buôn m* t** thì đúng là bách phát bách trúng.


 


"Xem ra anh nhìn người cũng chuẩn đấy." Giản Nhược Trầm nói, cảm thấy cả điện thoại cũng bắt đầu nóng lên, "Nhưng có vẻ kế sách của anh không thành công rồi. Em thấy anh nói cũng đúng, học nghiên cứu sinh bận rộn như vậy, hay là đợi tốt nghiệp rồi tính sau nhé."


 


Hiếm khi Quan Ứng Quân có cảm giác tự mình mang đá đập chân mình.


 


Nhưng hắn biết Giản Nhược Trầm đang trêu hắn, mà thỉnh thoảng cậu bày trò thế này lại đáng yêu một cách lạ thường.


 


Giản Nhược Trầm bò xuống giường, lén lút chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới.


 


Ký túc xá của nghiên cứu sinh chỉ có 6 tầng, người đàn ông đứng phía dưới, vai rộng eo thon, rất dễ lọt vào mắt người ta.


 


Dường như Quan Ứng Quân có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên, kiên định nói: "Anh thích em."


 


Dường như ánh mắt và giọng nói đã cùng lúc xuyên qua khoảng không từ tầng một đến tầng sáu, truyền thẳng vào tai, chấn động đến mức tim cậu đập loạn xạ.


 


Quan Ứng Quân: "Anh nhờ cô quản lý ký túc mang cho em ít đồ, chắc giờ tới rồi đấy."


 


Vừa dứt lời, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.


 


Giản Nhược Trầm cầm điện thoại, quay người mở cửa, nhận lấy chiếc túi giấy kraft từ tay quản lý: "Gì đây?"


 


"Bên trong là thẻ lương của anh." Giọng Quan Ứng Quân trong điện thoại nghe vừa trầm vừa từ tính, "Mật khẩu là sinh nhật của em."


 


Giản Nhược Trầm có hơi ngơ ngác.


 


Cậu đổ hết đồ trong túi ra, bên trong không chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng, mà còn có cả một chiếc chìa khóa: "Sao còn có chìa khóa?"


 


"Là chìa dự phòng căn nhà anh mới mua, đưa cho em một chiếc." Quan Ứng Quân nói rất bình tĩnh, giống như việc giao nộp toàn bộ gia sản khi tỏ tình là một chuyện hết sức bình thường, "Tập giấy A4 kia là sơ đồ tư duy kế hoạch 30 năm đầu đời của anh."


 


Giản Nhược Trầm lật xem, phát hiện trên đó có đến hai phần ba nội dung đã bị gạch đi bằng bút dạ màu xám.


 


Ranh giới giữa màu xám và màu đen được chú thích – tỏ tình với người mình thích.


 


Vẫn chưa bị gạch bỏ.


 


Quan Ứng Quân nói: "Nếu sau này em làm việc ở nơi khác, anh có thể theo em. Anh làm kỹ thuật, đi đâu cũng làm được."


 


Giản Nhược Trầm ngồi chết lặng trên ghế, miệng hơi há ra một chút.


 


Sao lại có người chỉ mới tỏ tình đã tính hết cả chuyện kết hôn như vậy?


 


Cái kiểu đi một bước tính mười bước là như thế này à?


 


Sao Quan Ứng Quân lại có thể vừa xúc động vừa lý trí thế chứ?


 


Trong đầu Giản Nhược Trầm bỗng nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc lắm: Chắc Quan Ứng Quân không phải là kiểu chỉ biết đến yêu đương đấy chứ?


 


"Anh đưa em mấy thứ này làm gì?"


 


Quan Ứng Quân hít sâu một hơi, giọng hơi căng thẳng: "Thể hiện thành ý."


 


Giản Nhược Trầm thật sự không nhịn được nữa, "Em xác nhận chút, giờ anh không còn là huấn luyện viên của bọn em nữa đúng không?"



 


"Chiều nay báo cáo xong là không phải rồi, anh mặc áo sơ mi mà." Quan Ứng Quân nghiêm túc đáp.


 


Giản Nhược Trầm: "Đợi em ở dưới lầu."


 


Tiến triển nhanh một chút thì sao chứ?


 


Người trẻ tuổi không có sự kích động, thì khác gì cá khô đâu?


 


Cậu tiện tay cầm theo một chiếc bút module rồi chạy xuống lầu, trong tay vẫn còn nắm tờ kế hoạch.


 


Dừng lại trước mặt Quan Ứng Quân, lại chần chừ thêm một chút.


 


Hai người đứng đối mặt nhau trong khu vực đèn đường không chiếu tới.


 


"Anh thích em?" Giản Nhược Trầm xác nhận lại.


 


"Nên gọi là yêu thì đúng hơn." Quan Ứng Quân suy nghĩ rồi cẩn thận trả lời.


 


Giản Nhược Trầm nghẹn lời, túm lấy cổ áo hắn kéo lại, khẽ hôn lên khóe môi hắn một cái, "Em cũng thích anh."


 


Quan Ứng Quân nhìn cậu, trong mắt đầy cảm xúc.


 


Tình yêu là một loại tình cảm bốc đồng, nếu một trong hai quá lý trí, luôn cân nhắc thiệt hơn, thì tình yêu sẽ không thể nảy sinh.


 


Không ai biết được vào phút thứ mấy, giây thứ bao nhiêu, tình cảm đã chiếm lấy tâm trí.


 


Chỉ biết rằng những cảm xúc mãnh liệt và thẳng thắn này cuốn theo sự chân thành, quấn quýt không rời, cùng với những thôi thúc thẳng thừng, đang cuồn cuộn ập đến.


 


Quan Ứng Quân nâng mặt Giản Nhược Trầm, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Theo từng nhịp thở, theo từng chuyển động, hắn dần tách mở đôi môi của đối phương.


 


Cả hai không ai nhắm mắt lại, vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Giản Nhược Trầm hiểu ra tại sao Quan Ứng Quân luôn tránh né ánh nhìn của cậu.


 


Bởi vì tình yêu là thứ có thể tràn ra từ đôi mắt.


 


Thì ra khi hai người yêu nhau, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến linh hồn run rẩy.


 


Ánh trăng mờ ảo, bên tai chỉ còn lại âm thanh của gió thổi qua tán cây.


 


Thời gian xa cách không làm cảm tình phai nhạt, trái lại còn khiến tình cảm ấy thăng hoa.


 


Giản Nhược Trầm giơ cao tờ kế hoạch cùng cây bút mang theo, giọng khàn khàn: "Giờ anh có thể gạch phần tỏ tình rồi đấy."


 


Quan Ứng Quân cầm lấy, lật xem, đầu tiên là gạch đi mục tỏ tình, sau đó lật sang trang cuối, ở dòng thứ ba viết thêm một hàng chữ: 2034-2035, kết hôn.


 


Giản Nhược Trầm:......


 


Bàn tính cũng gõ đến trước mặt cậu rồi!


 


Nhưng cậu thật sự rất thích kiểu này, vì cậu biết người này rất nghiêm túc.


 


Quan Ứng Quân mãnh liệt và thẳng thắn đến mức đáng yêu, bốc đồng nhưng lại lý trí, chân thành mà lại dũng cảm, lương thiện, chuyên nhất và có trách nhiệm.


 


Sao cậu lại dễ xiêu lòng trước kiểu người như này đến vậy chứ?


 


Quan Ứng Quân lấy ra một phong bì trong túi áo, rút ra một bản hợp đồng tự nguyện tặng tài sản, "Anh đã ký tên sẵn rồi."


 


Giản Nhược Trầm liếc qua, trên đó là hợp đồng tặng thẻ ngân hàng và bất động sản.


 


Cậu liên tục xua tay từ chối: "Có ý là được rồi, em biết anh sẽ không đòi lại mà. Nhưng sao anh còn nghĩ đến cả việc đảm bảo quyền lợi cho em sau khi chia tay thế này?"


 


Nghĩ cũng quá xa rồi đó!


 


Giản Nhược Trầm không muốn ký. Cậu đâu có thiếu tiền, cũng không phải là kiểu vì tiền mà yêu đương với người khác. "Anh đưa hết cho em rồi, vậy thì trong mối quan hệ này anh nhận được gì chứ?"


 


Quan Ứng Quân đáp chắc nịch: "Nhận được em."


 


Giản Nhược Trầm thất thần.


 


Chết thật, cậu đúng là chịu không nổi cái kiểu chân thành này.


 


"Vậy thì em cũng nhận được anh là đủ rồi." Giản Nhược Trầm đẩy bản thỏa thuận ra, nhân lúc ánh mắt Quan Ứng Quân còn đang do dự, cậu lập tức vén áo sơ mi của hắn lên, đưa tay chạm vào cơ bụng, x** n*n một hồi như đang sờ tấm ván giặt đồ.


 


Những ngày qua cậu đã muốn sờ lắm rồi!


 


Cuối cùng cũng sờ được.


 


Quá tốt, tốt hơn cái thỏa thuận chuyển nhượng gì đó!


 


Quan Ứng Quân:......


 


Xem ra làm công việc kỹ thuật cũng phải giữ dáng một chút mới được.


 


Giản Nhược Trầm cào nhẹ vào bên hông hắn một cái.


 


Quan Ứng Quân lập tức tóm lấy tay cậu, kéo ra khỏi áo: "Vẫn chưa đến bước này."


 


"Đôi lúc kế hoạch cũng cần phá lệ một chút." Giản Nhược Trầm nói tỉnh bơ, bàn tay còn lại thì ranh mãnh vươn tới tiếp tục cào, "Chỉ cần phương hướng tổng thể không thay đổi là được."


 


Quan Ứng Quân nắm lấy cả hai cổ tay cậu, khóa chặt lại, trong lòng chợt chấn động.


 


Hắn xong rồi.


 


Hắn lại thấy những lời Giản Nhược Trầm nói... rất có lý.


 


Thậm chí ngay khoảnh khắc ấy, lòng hắn như sấm xuân nổ vang, tình ý cuộn trào như núi lớp lớp chồng lên nhau.


 


Giản Nhược Trầm chỉ cần nhìn nét mặt hắn là hiểu ngay.


 


Hai người bọn họ đều cực kỳ thích cái kiểu này của đối phương.


 


Có lẽ, đây chính là trời sinh một đôi.


 


- Hết -


 


[Lời tác giả]


 


Tình yêu ba đời ba kiếp của hai người đến đây là kết thúc rồi, chúc họ mãi mãi yêu nhau trong thế giới hai chiều ấy, năm tháng trôi qua vẫn luôn kề vai sát cánh.



Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Story Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...