Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người

Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bé trúc mã nổi loạn - Cậu không phù hợp



Buổi chiều tối ngày hôm sau, trời đen kịt, mưa như trút nước.


 


Giản Nhược Trầm nằm bò bên bậu cửa sổ, trông ngóng mong mưa tạnh.


 


Mưa đã rơi hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.


 


·


 


Quan Ứng Quân ngồi bên cạnh Tiêu Văn Quang viết bài tập, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái.


 


Nghĩ đến bóng dáng tròn tròn vẫy tay nói tạm biệt hôm qua, giống như cái bánh bao nhân trứng chảy.


 


Động tác đặt bút của hắn dừng lại, ngòi bút tự động kêu "cách" một tiếng, gãy mất.


 


Đứa nhỏ đó... liệu có ngốc nghếch đứng chờ dưới mưa trong cái đình gỗ kia không?


 


Tiêu Văn Quang hào hứng nói: "Anh Quân, hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ diễn tập ngoài trời, mình đi xem đi! Lén đi cũng được, hôm nay ba mẹ em đều không về, chắc chắn sẽ không phát hiện đâu!"


 


"Không đi." Quan Ứng Quân viết xong mấy chữ cuối cùng, dọn sách vở gọn gàng nhét vào cặp.


 


Tiêu Văn Quang nghiêng đầu, cười nịnh nọt, "Vậy bài tập toán của anh cho em mượn chép nhé?"


 


Quan Ứng Quân lạnh nhạt, "Không cho."


 


Hắn lơ đãng cầm chổi quét bụi quét qua bàn một lần.


 


Bên ngoài mây đen cuồn cuộn, mưa rơi xối xả đập vào trong rừng cây, vang lên tiếng lách tách chói tai.


 


Quan Ứng Quân biết rõ nỗi đau đớn và oán hận khi mất cả ba lẫn mẹ là như thế nào.


 


Hắn từng vô tình lật được thẻ nhớ mà ba mẹ để lại, thấy trong đó là những phân tích và ghi chép về vụ án, trời mới biết hắn đã hận đến mức nào.


 


Ban đầu lẽ ra hắn phải ở với cậu, nhưng cậu cũng bị kẻ thù theo dõi, không tiện mang theo một đứa trẻ bên người, dù có bao nhiêu vệ sĩ cũng không an toàn bằng đại viện quân khu.


 


Vì thế hắn được đưa sang nhà họ Tiêu.


 


Quan Ứng Quân hiểu, vì chuyện này mà Lặc Kim Văn đã thiếu ba mẹ Tiêu Văn Quang một ân tình.


 


"Anh Quân." Tiêu Văn Quang gọi hắn, "Anh phải chơi với các anh em chứ, suốt ngày cứ tách biệt như vậy, người khác sẽ nói lung tung sau lưng á."


 


Quan Ứng Quân không trả lời.


 


"Anh xem Hà Tín Nhiên dắt đứa em trai nhỏ kia đến, ngày đầu đã hòa nhập ngay với mọi người rồi. Thằng bé ngoan ghê, kiểu gì cũng không nổi giận." Tiêu Văn Quang vừa lắc đầu vừa nói.


 


Quan Ứng Quân thầm nghĩ: Cậu thì biết gì chứ.


 


Ở nhà mình, Giản Nhược Trầm chắc chắn không ngoan ngoãn như thế, dù là đứa trẻ ít nghịch ngợm nhất thì ở tuổi này cũng không thể hiểu chuyện đến vậy.


 


"Anh ra ngoài một chuyến. Bài tập toán của cậu thì cậu tự làm đi, đừng có mà chép." Quan Ứng Quân vừa nói, vừa đặt cây chổi quét bụi dựa vào tường, rồi trong ánh mắt oán giận của Tiêu Văn Quang, hắn cầm ô ra cửa.


 


Bóng hắn khuất dần trong màn mưa, đi về hướng đình gỗ.


 


Đình gỗ không có ai.


 


Trong đêm tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng mưa rơi trên lá trúc vang lên rào rào. Quan Ứng Quân che ô, trong lòng thầm thấy may mắn.


 



Mưa to thế này, thời tiết lại lạnh như vậy, trẻ con dễ bị bệnh, may mà Giản Nhược Trầm không đến.


 


Hắn đứng một lát rồi xoay người trở về nhà.


 


·


 


Nhà ông Hà.


 


Giản Nhược Trầm nằm trong phòng ngủ phụ, cuộn mình trong chăn lông mềm mại, ngủ rất say.


 


Ngày hôm sau, vào buổi chiều, em mang ủng đi mưa, bước qua những vũng nước chưa khô, đến đình gỗ tìm người.


 


Em mang theo đống đồ ăn vặt dụ được từ tay Hà Tín Nhiên và những người khác, định dùng để đổi lấy mấy bản nhạc mới.


 


Quan Ứng Quân mở ra xem, toàn là bánh quy bình thường.


 


Kẹo ô mai, kẹo nhảy hay những món có vị lạ lạ thì chẳng có cái nào – tám phần là bị Giản Nhược Trầm giữ lại cho mình rồi.


 


Nói cách khác, đồ ăn vặt mà đứa nhỏ này đem cúng đều là phần còn thừa.


 


Khôn ghê.


 


Quan Ứng Quân nghiêng đầu kẹp vĩ cầm, hai tay điều chỉnh dây, cúi đầu liếc nhìn Giản Nhược Trầm: Chả trách lại được yêu thích ở trong viện, đám con trai chỉ biết khoe giày thể thao kia sao chơi lại được một tiểu hồ ly biết đánh vào những chi tiết nhỏ nhặt như thế?


 


Hắn sợ Giản Nhược Trầm nghe bài hát thiếu nhi rồi lại ch** n**c mắt ròng ròng, thế là kéo một bài 'Vũ điệu Cún Con'.


 


Giản Nhược Trầm chống cằm nghe một lúc, lắc lư đầu chẳng biết có hiểu hay không, bản nhạc vừa dứt đã vỗ tay rào rào, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Quan Ứng Quân nói: "Anh luyện đàn là để phân tán sự chú ý."


 


Giản Nhược Trầm sững lại, hiểu rằng hắn đang nói tiếp chuyện hôm qua còn dang dở, bèn "ồ" một tiếng: "Vậy em nghe anh đánh đàn, cũng là để phân tán sự chú ý."


 


"Là kéo." Quan Ứng Quân sửa lại.


 


Giản Nhược Trầm gật gù học theo rất nghiêm túc: "Kéo."


 


Em vừa gật đầu, chiếc mũ áo mưa hình vịt vàng lập tức "vèo" một tiếng trùm xuống che mất hơn nửa khuôn mặt.


 


Quan Ứng Quân cúi đầu, đưa tay kéo lại cái mũ áo mưa sạch sẽ lên, để lộ đôi mắt đẹp long lanh: "Hết mưa rồi, sao còn mặc áo mưa đi ủng thế này?"


 


"Như vậy thì có thể dẫm nước chơi." Giản Nhược Trầm nhảy xuống khỏi ghế, đi đến vũng nước nhỏ bên đình dẫm nhẹ, vang lên tiếng "bõm bõm".


 


Khóe môi Quan Ứng Quân bất giác cong lên, dù chơi dẫm nước nhưng Giản Nhược Trầm vẫn rất có chừng mực, dẫm nhẹ, tuyệt đối không văng nước lên người khác.


 


Hắn nghĩ, có lẽ không cần tìm chỗ yên tĩnh khác nữa, có thêm một bé thính giả nhỏ như này cũng chẳng sao.


 


Quan Ứng Quân nhìn một lúc, mãi đến khi trời sắp tối mới đưa Giản Nhược Trầm về nhà.


 


·


 


Ngày tháng cứ thế trôi, đến Tết Nguyên đán.


 


Trong viện luôn có tiết mục đón xuân tiễn năm cũ dành cho những gia đình ở lại.


 


Các anh chị đoàn văn công biểu diễn trong hội trường, Giản Nhược Trầm nghe không hiểu mấy khúc nhạc cao siêu đó, cảm thấy giai điệu thật kỳ lạ, chẳng hay bằng bản Vũ khúc Cún con của anh Quân.


 


Em ngồi ở bàn trẻ con, ăn tôm mà Hà Tín Nhiên bóc cho, môi đỏ ửng, cái bụng tròn căng, ăn no đến mức nghẹn lại ở cổ họng.


 


Khổ nỗi bên trái là Hà Tín Nhiên, bên phải lại có thêm Tiêu Văn Quang, một người đút tôm, một người gỡ cua, luân phiên đút cho cậu ăn.


 


Giản Nhược Trầm thật sự ăn không nổi nữa, đến lúc miếng tôm kế tiếp đưa tới trước miệng, em tỏ vẻ khó xử: "Anh Văn Quang, anh ăn đi."



 


Tiêu Văn Quang cười hí hửng ăn mất, còn Hà Tín Nhiên trông có vẻ không vui.


 


Giản Nhược Trầm lập tức nói: "Anh Tín Nhiên, anh cũng ăn đi, em no rồi."


 


Em chậm rãi bóc một con tôm, dùng thìa cắt làm đôi, một nửa đưa sang trái, một nửa đưa sang phải: "Cảm ơn hai anh đã chăm sóc em."


 


Quan Ứng Quân ngồi đối diện nhìn mà nhướng nhẹ đuôi mày.


 


Nhìn thì có vẻ biết điều.


 


Nhưng thật ra, chẳng muốn bóc thêm con nào cả.


 


Trên sân khấu đang diễn kịch múa, hình như là về cuộc sống sum họp của bộ đội và vợ lính.


 


Giản Nhược Trầm không hiểu nội dung, nhưng cảm thấy diễn viên múa ba lê nam dùng chân giả làm súng, ôm lấy bắp chân "bắn" người trông buồn cười đến lạ, em liền lén dùng tay mô phỏng dưới gầm bàn, miệng còn "pằng pằng pằng" làm hiệu ứng âm thanh, thỉnh thoảng lại ợ một cái.


 


Hà Tín Nhiên nhìn Giản Nhược Trầm tự chơi tự vui, cảm giác như có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.


 


Khi kết thúc buổi liên hoan, không biết Quan Ứng Quân lôi từ đâu ra một vỉ thuốc tiêu hóa trẻ em, mỗi đứa trẻ con ở bàn ăn đều được phát một viên, chỉ riêng viên của Giản Nhược Trầm là hắn tự tay rót nước, nhìn em uống.


 


Quan Ứng Quân điềm nhiên như nước lặng: "Không được đè dưới lưỡi, há miệng ra anh xem nào."


 


Đầu lưỡi của Giản Nhược Trầm khẽ động, ánh mắt chột dạ đảo một vòng.


 


"Ăn hết đi, nếu không tối không ngủ được đâu." Quan Ứng Quân thúc giục.


 


Lúc này Giản Nhược Trầm mới nghiến răng nhai nát, mặt nhăn tít lại, từ từ nuốt xuống.


 


Quan Ứng Quân đưa nước cho em uống, khiến Tiêu Văn Quang và Hà Tín Nhiên tròn mắt nhìn nhau.


 


Tiêu Văn Quang nháy mắt: Em là anh trai của nhóc đấy hay Quan Ứng Quân là anh trai của nhóc đấy thế?


 


Hà Tín Nhiên cũng ra hiệu bằng mắt: Ai mà biết được... chuyện gì thế nhỉ?


 


Tiêu Văn Quang học toán không giỏi, nhưng môn văn thì khá, cậu ta lập tức nghĩ đến một câu thành ngữ: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!


 


Quan Ứng Quân chính là cái người ngư ông đó!


 


Tiêu Văn Quang bỗng cảm thấy Quan Ứng Quân thật sự tâm cơ. Hắn chẳng cần phải lấy lòng các giáo viên hay bạn bè trong viện, chỉ cần thân thiết với một mình Giản Nhược Trầm là đủ, đóa hoa xã giao nhỏ này sẽ giúp Quan Ứng Quân giải quyết tất cả!


 


Đến khi tiệc tan, ánh mắt Tiêu Văn Quang nhìn Quan Ứng Quân đã hoàn toàn khác trước.


 


·


 


Sau Tết Nguyên Đán, trường học bắt đầu khai giảng.


 


Một đám nhóc con tay nắm tay nhau đi học, Giản Nhược Trầm đã sớm quen thuộc với tất cả các bạn cùng lớp, em thông minh lanh lợi, ngay cả các bậc phụ huynh của bạn học cũng thích em.


 


Chỉ cần em tới nhà rủ ai đó ra ngoài chơi, thì không ai là không đồng ý.


 


Mà Hà Tín Nhiên đã sớm truyền khắp nơi rằng em trai mình đặc biệt giỏi tính nhẩm bằng bàn tính, giờ ai cũng trông cậy vào cậu bé siêu giỏi này cung cấp đáp án chính xác cho họ.


 


Giản Nhược Trầm ở trong nhà trẻ đại viện như cá gặp nước, đi khắp các ngõ ngách phố xá được các vị thủ trưởng nhéo mặt xoa đầu, được đút ăn đến cái bụng tròn vo, cơm nhà này một miếng, nhà kia một miếng, ăn tới tận cấp một.


 


·


 


7 tuổi là độ tuổi nghịch ngợm nhất. Một hôm tan học, bạn cùng lớp là Trình Khai Tế chạy tới bên cạnh Giản Nhược Trầm: "Cứ tan học là em lại biến mất tăm, hôm qua anh bám theo, thấy em ra đình gỗ nghe người ta kéo vĩ cầm. Có gì hay đâu chứ. Đi, anh dắt em đi chơi cái này vui hơn nhiều!"


 



Giản Nhược Trầm: "Chơi gì vui hơn?"


 


"Dạo trước anh phát hiện một căn cứ bí mật! Bọn anh đang tính chơi trốn tìm ở đó! Đi chung nha!" – Mắt Trình Khai Tế sáng rực, đầy hứng khởi.


 


Giản Nhược Trầm vốn rất thích mấy thứ bí ẩn kiểu này, lập tức động lòng: "Vậy để em đi nói với anh Quân một tiếng đã."


 


"Ây! Nói gì chứ. Hai người hẹn trước à? Trước khi em đến, chắc là ngày nào Quan Ứng Quân cũng tới đó mà? Không sao đâu, chơi có 1 tiếng à, em đi trễ chút cũng được, khỏi cần nói." Trình Khai Tế nắm tay kéo cậu đi, "Đi mau! Anh rủ thêm người rồi!"


 


Hai người chạy ra cổng trường, đám con trai tựa bên cổng vừa thấy Trình Khai Tế kéo theo cậu bé môi đỏ răng trắng thì lập tức đứng thẳng dậy: "Mày kéo cậu ấy tới đây làm gì vậy?"


 


Giản Nhược Trầm sửng sốt: "Tôi không thể chơi với các cậu sao?"


 


"Không phải không phải." Một cậu bé luống cuống gãi đầu, "Cậu trắng như vậy, nếu lăn lộn bị dơ thì sao? Hà Tín Nhiên mà biết, ảnh đánh tụi tui chết."


 


Khí thế của Trình Khai Tế tăng vùn vụt, vỗ ngực kêu vang, "Anh Tín Nhiên còn nghịch hơn cả quỷ, làm gì có thời gian quan tâm tụi mình! Đi thôi!"


 


Một hàng người lũ lượt kéo nhau đi tắt vào khu diễn tập phòng cháy chữa cháy.


 


Chỗ này giống như một công viên giải trí đơn sơ.


 


Các loại đường ống kết hợp thành kênh mô phỏng đường hầm thoát hiểm, lối ra chằng chịt tứ phía, ngay cả mạng lưới leo trèo cũng đặc biệt thú vị.


 


Cả đám reo lên, vứt hết cặp sách vào góc: "Trốn tìm chán rồi! Chơi bịt mắt bắt người! Chơi Trư Bát Giới bắt vợ đi!"


 


"Há há há, tao không muốn làm Trư Bát Giới đâu!"


 


Giản Nhược Trầm cẩn thận đặt cặp của mình lên trên cặp Trình Khai Tế để khỏi dính bẩn, rồi giơ tay: "Tôi làm Trư Bát Giới cho!"


 


Chơi bịt mắt, hồi hộp lắm luôn!


 


Không khí lập tức trở nên im lặng.


 


Trình Khai Tế lúng túng: "Em... em không hợp."


 


Trông xinh đẹp thế kia, sao mà giống Trư Bát Giới chứ?


 


Vả lại, bịt mắt mà chạy đuổi bắt, lỡ té hay va đập vào đâu thì biết làm sao?


 


Trình Khai Tế xoay chuyển đầu óc: "Người mới không được làm quỷ bắt người."


 


Mọi người nhìn nhau, rồi đồng thanh hưởng ứng:


 


"Đúng đúng đúng."


 


"Phải đó, lúc tôi chơi phải mất một tháng anh Trình mới cho tôi làm quỷ đó."


 


"Chuẩn luôn, Tiểu Trầm làm... người bị bắt nha."


 


Lúc này Giản Nhược Trầm mới đồng ý.


 


Cuối cùng, bé mập lại xung phong làm Trư Bát Giới.


 


Bọn trẻ chơi vui quá, quên cả thời gian. Khu diễn tập lại là trong nhà, không thấy trời bên ngoài, càng không biết đã là mấy giờ.


 


Thân thủ Giản Nhược Trầm linh hoạt, nhiều lần trốn thoát, cuối cùng còn trụ lại tới vòng cuối cùng với Trình Khai Tế.


 


Một đám con trai con gái bị bắt thì ngồi túm tụm trong góc tường vừa hóng vừa cười.


 


Bé mập đặc biệt phấn khởi, nó luôn cảm thấy Giản Nhược Trầm rất thơm, muốn lại gần ngửi thử một cái. Nó nghĩ nếu bắt được cậu, sẽ hỏi thử xem có được ngửi không.



 


Vì quá háo hức nên nó không để ý xung quanh đã chẳng còn tiếng cười từ lúc nào.


 


Chỉ dựa vào tiếng bước chân, nó lao tới phía trước, reo to: "Bắt được rồi, thơm quá, Tiểu Trầm Tiểu Trầm!"


 


Vừa nói, nó vừa kéo hở miếng bịt mắt ra, nhưng lại thấy Quan Ứng Quân mặt đen sì, đang đưa tay kéo Giản Nhược Trầm thở hồng hộc ra sau lưng che chở.


 


Người nó vừa ôm trúng không phải Giản Nhược Trầm mà là cánh tay Quan Ứng Quân!


 


Bé mập lập tức lùi mấy bước, ấp úng: "Anh Quân..."


 


"7 giờ rồi." Ánh mắt Quan Ứng Quân trầm xuống. hắn đã 14 tuổi, vừa mới vào thời kỳ vỡ giọng, nên giọng nói có hơi khàn, "Có biết mọi người ở bên ngoài tìm các em đến phát điên rồi không?"


 


Bé mập sợ đến ngồi phệt xuống đất.


 


Bọn họ nghĩ người đến chắc là Hà Tín Nhiên hoặc Tiêu Văn Quang, không ngờ lại là Quan Ứng Quân.


 


Trời ơi, hung dữ quá!


 


Trình Khai Tế nuốt nước bọt, lấy dũng khí bước lên: "Anh Quân, là em rủ Giản Nhược Trầm đi chơi, anh đừng trách cậu ấy nha. Ha ha, vậy bọn em về trước đây."


 


Nói xong còn liếc nhìn Giản Nhược Trầm đầy áy náy, rồi chạy tới góc lấy cặp, rút cái của mình ra xong thì co giò bỏ chạy như bị ma đuổi.


 


Cặp sách nhỏ màu trắng của Giản Nhược Trầm lăn lông lốc trên mặt đất, dính một lớp bụi.


 


Cậu ngẩng đầu nhìn Quan Ứng Quân, theo thói quen đưa tay định nắm tay hắn: "Anh Quân, em tính chơi có 1 tiếng thôi, nhưng em lỡ quên thời gian mất rồi."


 


Trên mặt Giản Nhược Trầm dính chút bụi không biết từ đâu.


 


Một vệt bên trái, một vệt ở trán.


 


Toàn thân đều xám xịt, trên quần áo còn dính cả vết dầu xám do trượt trong đường ống dẫn.


 


Quan Ứng Quân rút tay ra, thấy trong lòng bàn tay mình in nguyên dấu tay nhỏ xíu bụi bặm.


 


Huyệt thái dương của hắn giật giật.



 


[Tác giả có lời muốn nói]


 


Tiểu Giản lúc đầu: Rất cẩn trọng, dè dặt, bước từng bước như đi trên băng mỏng, sống nhờ nhà người ta.


 


Sau khi quen với các thủ trưởng và anh em: Hoạt bát, vui vẻ, hạnh phúc vì được nuôi ăn.


 


·


 


Tiểu học:


 


Bánh bao chiên 7⃣ bẩn bẩn ló đầu ra: Em đi quậy phá về rồi đây!


 


Quan Ứng Quân: ......(hít thở sâu, hít thở sâu)


 


·


 


Khi lớn lên xác định quan hệ:


 


Quan sir: Thích bịt mắt lắm hả?


 


Bánh bao chiên: ......(hít thở sâu, hít thở sâu)


 


: (bánh bao bẩn) 8⃣



Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người Story Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...