Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
"Anh có thể kéo đàn cho em nghe không?" – Em trai mới
Trong khu đại viện.
Mùa đông, kỳ nghỉ đông, gần Tết Nguyên Đán.
Đám thanh niên tranh thủ thời gian từ trường trở về, đang tụm lại trêu chọc mấy đứa nhỏ được ông bà giữ lại trong viện.
Trong đó, một cậu trai đầu đinh cười toe toét với Hà Tín Nhiên, nói: "Hà Tín Nhiên, ông nội của cậu sắp đón con của Nhậm Cảnh giám và Thủ trưởng Giản về nhà ở kìa. Cậu sắp có em trai rồi đó nha."
"Ha ha, ông Hà vốn đã thích đánh cậu rồi, nghe nói bé Nhược Trầm thông minh lắm, thi tính nhẩm ở mẫu giáo toàn đứng nhất đấy!"
"Bé Tín Nhiên này, cậu có chịu nhường mấy mô hình ô tô cho em trai Nhược Trầm chơi không?"
Mọi người nhao nhao bàn tán, khiến cậu bé Hà Tín Nhiên vừa cao hơn gốc cây chút xíu tức đến đỏ mặt, tiện tay túm lấy cành cây rơi trong vườn, cầm lên nghịch, miệng thì hậm hực: "Em trai gì chứ, tôi chả thèm thích!"
Ai mà thích mấy đứa nhóc ồn ào, xấu xí, phiền phức cơ chứ!
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Điêu Chính Thanh mới mười mấy tuổi, đang học cấp 3, nghe vậy thì nhíu mày, "Thủ trưởng Giản mới hy sinh chưa đến 2 năm, Nhậm Cảnh giám cũng vừa mất. Tín Nhiên, em..."
Anh ta đang định giáo huấn thì Hà Tín Nhiên đã đứng phắt dậy, quăng cành cây trong tay đi, hùng hổ bước về phía nhà, miệng hừ mạnh một tiếng.
Hà Tín Nhiên lạnh mặt trở về phòng, đóng cửa lại, âm thầm thề rằng: Cậu sẽ trở thành một cái máy học tập lạnh lùng, giành hạng nhất lớp mẫu giáo, để ông nội phải hối hận vì đã đánh cậu!
Quan trọng nhất là: tuyệt đối không được để cái đứa em trai mới đến kia vượt mặt!
Hà Tín Nhiên nghiêm mặt, cầm bàn tính nhỏ mà trường mầm non phát, đẩy đẩy mấy hạt tính "lách cách", được một lúc thì đầu ngày càng nặng, mắt ngày càng hoa.
Cái gì... Cái gì mà chín cộng chín, hai trừ tám nhớ một...
Khó quá...
Buồn ngủ quá đi... ngủ một lát rồi làm tiếp vậy.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn vàng nhạt, trời dần dần tối.
Hà Tín Nhiên gối má lên bàn tính, khuôn mặt bầu bĩnh bị ép thành hình lượn sóng, miệng hơi hé ra, nước miếng chảy đầy tập vở.
Ngủ còn say hơn cả lúc nằm trên giường.
Trong cơn mơ màng, cậu ta nghĩ: Tỉnh dậy rồi phải đi tìm anh Tiêu than thở mới được.
Nhà Tiêu Văn Quang cũng có một anh trai được nhận nuôi, hình như tên Quan Ứng Quân, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu nỗi khổ sắp tới của mình.
Anh Tiêu tốt lắm!
Hà Tín Nhiên ngủ đến mức không biết trời trăng gì, chỉ lơ mơ nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, rồi xoay nhẹ.
Cậu ta theo phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, trợn tròn mắt, nhảy xuống khỏi ghế, bật đèn phòng lên. Sau đó dùng khăn giấy lau sạch những vết nước miếng dính trên tập, rồi lau qua bàn tính, nhét cả bàn tính và vở toán chưa làm xong vào ngăn kéo.
Sau đó, rút từ trong chồng giấy kiểm tra ra tờ bài tập viết đoạn văn theo tranh đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ còn thiếu vài chữ cuối cùng.
Hà Tín Nhiên ngồi thẳng lưng, nắm chặt bút chì, lắng tai nghe, nhưng không viết. Chờ ông nội lên kiểm tra thì mới viết nốt.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Hà Tín Nhiên không đợi được ông nội lên lầu, lại nghe thấy tiếng gọi vọng từ tầng dưới: "Hà Tín Nhiên! Xuống đây gặp em trai đi!"
Em trai!
Hà Tín Nhiên nhìn chằm chằm bài tập một hồi, rồi bĩu môi, trèo xuống khỏi ghế, kéo lê dép, vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ bước xuống cầu thang.
Vừa mới đi đến góc cầu thang, cậu ta đã nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng leng keng va chạm giữa chảo và muôi, sau đó là tiếng "xì xèo" như có món gì vừa được cho vào chảo dầu nóng.
Mắt Hà Tín Nhiên sáng lên.
Là ba!
Ba cũng đã trở về từ khu quản lý rồi!
Hà Tín Nhiên chạy "bịch bịch bịch" xuống tầng một, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một cậu bé mặc áo bông nhỏ.
Cậu bé ấy như được chạm khắc từ ngọc, tóc hơi xù nhưng gọn gàng, vài sợi lòa xòa dính trên má, cổ áo lông trắng mịn càng làm nổi bật gương mặt đỏ hây hây vì nóng, đáng yêu vô cùng.
Đôi mắt nâu đen tròn xoe như hạnh nhân, hàng mi dài và dày, mỗi lần chớp mắt đều để lại chút bóng trên mi dưới.
Hà Tín Nhiên ngây ngốc động đậy ngón chân trong dép, cảm nhận rõ cái lỗ thủng trên đôi tất của mình.
Hai tay Giản Nhược Trầm cẩn thận bưng cốc trà nóng do ông Hà rót cho, nhẹ nhàng thổi thổi, nước trong cốc gợn sóng lăn tăn.
Cậu bé nhấp thử một ngụm, sau đó ừng ực uống cạn, ngoan ngoãn chìa cốc ra trước mặt ông Hà, cười tươi: "Ông ơi, cháu uống hết rồi ạ."
Hà Cảnh Long bị ngọt đến cười tít mắt, "Ngoan lắm, ngoan lắm."
Ông vừa ngẩng đầu đã thấy Hà Tín Nhiên cùng dấu hằn bàn tính trên mặt, bỗng nghẹn lời.
Hà Cảnh Long:......
"Vừa rồi cháu làm gì trên đó vậy hả?"
Mắt Hà Tín Nhiên vẫn dán vào Giản Nhược Trầm, ấp úng: "Viết... viết văn ạ."
Hà Cảnh Long cười khan một tiếng.
Cái mặt bị hạt bàn tính hằn in thế kia mà còn bày đặt viết văn?!
Ông sờ tay vào thắt lưng, cảm thấy cái dây nịt da của mình đang ngứa ngáy không yên.
Giản Nhược Trầm quay sang cười với Hà Tín Nhiên: "Chào anh, em là Giản Nhược Trầm. Em sẽ ở nhờ một thời gian, anh có bằng lòng làm anh trai em không?"
"Ơ, ờ..." Hà Tín Nhiên bước từng bước chậm rãi đến trước mặt cậu bé, cảm giác như đang mơ vậy.
Cậu ta còn tưởng em trai là kiểu như cậu bạn béo trong lớp cơ...
Kiểu mập mạp, vừa ăn vừa ch** n**c mắt nước mũi, ngủ còn tè dầm nữa chứ.
Không ngờ em trai mà ông nội mang về lại không giống như vậy.
Lại còn biết hỏi xem mình có đồng ý làm anh trai không nữa, thật là lễ phép.
"Đồng ý! Anh đồng ý!" – Hà Tín Nhiên lặp lại liên tục.
Cậu ta đã sớm quên mất cái câu "Tôi chả thèm thích em trai" mà mình lớn tiếng tuyên bố trước khi ngủ rồi.
Giản Nhược Trầm mỉm cười, má ửng hồng, môi đỏ răng trắng.
Em thò tay vào túi áo khoác lục lọi, lấy ra một hộp thiếc nhỏ, đổ ra hai viên socola, nghĩ ngợi một chút, lại nhét về một viên, chỉ cầm một viên bước tới đưa cho Hà Tín Nhiên: "Anh trai, cho anh này. Đây là ba em mua cho, vì không còn nhiều nữa nên chỉ có thể cho anh một viên thôi."
Ánh mắt Hà Tín Nhiên hơi dao động. Cậu chợt nhớ ba mẹ của Giản Nhược Trầm đều đã hy sinh rồi.
Ba mẹ cậu ta vẫn có thể mang quà về cho cậu ta mãi, mà Giản Nhược Trầm thì chỉ còn lại hộp kẹo nhỏ này thôi.
Giản Nhược Trầm đã chia cho mình một viên kẹo mà chính bản thân còn chẳng nỡ ăn.
Hà Tín Nhiên nhìn vào đôi mắt trong veo đang mong chờ kia, bóc lớp giấy bọc kẹo rồi bỏ viên sôcôla vào miệng.
Ngọt ngào, bên trong còn có một hạt dẻ tròn.
Do được ủ ấm bởi thân nhiệt trẻ con quá lâu nên hơi mềm, nhưng dường như lại càng ngọt hơn.
Hà Tín Nhiên nắm lấy tay Giản Nhược Trầm, vỗ ngực cam đoan: "Sau này ông nội anh chính là ông nội em, ba mẹ anh cũng là ba mẹ em, ai bắt nạt em, anh nhất định sẽ đứng ra bênh vực!"
Hà Cảnh Long thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trước khi về đến nhà, ông còn lo nhóc con nhà mình sẽ không chịu tiếp nhận đứa bé này, nhưng nghĩ lại thì thấy điều đó khó mà xảy ra.
Đứa trẻ nhà họ Giản này quá đáng yêu, mà rõ ràng Hà Tín Nhiên là đứa yêu thích cái đẹp, làm sao lại không thích cho được?
Quả nhiên, Hà Tín Nhiên lập tức chấp nhận rồi.
"Cháu dẫn em trai lên lầu chơi đi, thời gian này hai đứa cứ ngủ chung với nhau." Hà Cảnh Long dặn dò, rồi kéo Hà Tín Nhiên ra riêng: "Từ nhỏ, thằng bé đã ở với dì Nhậm của con gần sở cảnh sát bên kia hơn, không quen bên này, con phải chăm sóc em nhiều hơn đấy."
Hà Tín Nhiên nhìn đôi chân ngắn cứ đung đưa lơ lửng trên ghế sô pha vì không chạm đất của Giản Nhược Trầm, hỏi: "Em nhỏ hơn cháu mấy tuổi vậy ạ?"
"Hai tuổi thôi, đang học lớp mẫu giáo nhỡ. Khi đến trường nhớ đừng để ai bắt nạt em, biết chưa?" Hà Cảnh Long căn dặn thật kỹ, "Nếu cháu làm tốt nhiệm vụ này, thì ông sẽ không tính toán chuyện cháu ngủ gục trên bàn tính hôm nay nữa. Nhưng lần sau mà còn dám ngủ như vậy, thì đừng trách ông gọi ba cháu về cho cháu một trận!"
Hà Tín Nhiên hoảng sợ, tim đập thình thịch, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Giản Nhược Trầm trong phút chốc từ một cậu em trai đẹp trai đáng yêu, đã thăng cấp thành ân nhân cứu mạng của cậu ta.
Cậu ta ngồi xem tivi cùng em trai mới, áp sát vào cơ thể mềm mại ấm áp của cậu bé.
Chẳng bao lâu, bàn ăn đã đầy ắp món ngon.
Món chính là bánh chẻo, ngoài ra còn có trứng xào hẹ, tôm nướng dầu và canh cá viên... đều là những món gia đình thường ngày.
Giản Nhược Trầm cầm thìa, dưới ánh mắt của mấy vị người lớn, em đưa một miếng bánh chẻo vào miệng.
Bánh chẻo là nhân tôm và thịt cua, đáng lẽ phải ăn vào bữa sáng, nhưng do người lớn về gấp, không kịp nấu cơm nên đành làm vài món tiện tay.
Giản Nhược Trầm nhai lớp vỏ bánh, không hiểu sao lại nghĩ đến món xíu mại nhỏ mẹ từng làm.
Hôm em mặc bộ vest đen nhỏ xíu, được ông nội Hà dắt tay đến trước mộ phần, em đã hiểu: đời này sẽ chẳng bao giờ được ăn lại món xíu mại mẹ làm nữa.
Từ khi có ký ức, em đã biết nghề của ba mẹ mình vừa vinh quang lại đầy hiểm nguy. Khi biết đọc chữ, em cũng đã hiểu được "chết" nghĩa là gì.
Giản Nhược Trầm cúi đầu, lặng lẽ nhai bánh chẻo, đột nhiên em dừng lại, cúi đầu nhổ một vật gì đó lên bàn — một đồng xu tròn tròn lăn ra kêu "leng keng".
Hà Cảnh Long bật cười rạng rỡ: "A, Tiểu Trầm của chúng ta ăn được đồng xu rồi, sau này nhất định là đứa nhỏ may mắn nhất nhà đấy!"
Giản Nhược Trầm cảm thấy người nóng bừng, em cởi áo khoác, để ở phía sau lưng. Chiếc áo len lông màu vàng nhạt lộ ra dưới ánh đèn trông càng mềm mại mịn màng.
Em mơ hồ nói: "Vậy cháu chia một nửa may mắn này cho anh ạ."
Hà Tín Nhiên nghe mà tim như muốn tan chảy.
Cậu ta thề, người anh trai mà nhà Tiêu Văn Quang nhận nuôi, tuyệt đối không dễ thương bằng em trai của cậu ta!
Cảm giác ấy lên đến đỉnh điểm khi đêm hôm đó, Giản Nhược Trầm giúp cậu ta làm xong bài tập đếm nhẩm.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Hà Tín Nhiên theo lệnh dẫn Giản Nhược Trầm đi làm quen với các bạn nhỏ trong đại viện, mà vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi bắt gặp ánh mắt kỳ quái của đám anh trai kia, cậu ta mới sực nhớ hôm qua mình đã hùng hồn nói gì bên gốc cây.
Tiêu Văn Quang đứng trước mặt Hà Tín Nhiên, nhướng mày cười như không cười: "Ôi chao ~"
Cậu ta nhại lại: "Tôi~ chả~ thèm~ thích~ em~ trai~"
Mặt Hà Tín Nhiên đỏ bừng.
Cậu ta quay đầu nhìn Giản Nhược Trầm, sợ em nghe thấy sẽ buồn.
Lúng túng giải thích, "Anh... hôm qua anh nói không phải em đâu..."
Trời ạ, anh Văn Quang thật quá đáng!
Dám ly gián tình cảm giữa cậu ta và em trai mới dễ thương!
Dường như Giản Nhược Trầm cảm nhận được sự bối rối của Hà Tín Nhiên, em ngẩng đầu nhìn.
Tiêu Văn Quang bị ánh mắt ấy nhìn đến sững người, tay vẫn cầm chén chè đậu đỏ nóng hổi mà chẳng biết nên nói gì.
Thôi chết, lỡ làm cậu bé khóc thì phiền to.
Sao em trai nhà người ta lại xinh xắn như điêu khắc, đẹp y như búp bê sứ trưng bày trong trung tâm thương mại thế chứ.
Còn anh trai nhà cậu ta thì ngày nào cũng lạnh lùng, sách giáo khoa tiểu học phải để góc trên bên trái bàn, lệch một li cũng phải chỉnh lại. Việc đầu tiên sau khi tan học là lau nhà, đúng là kiểu vừa ám ảnh cưỡng chế vừa mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.
Giản Nhược Trầm nhìn một lúc rồi quay sang Hà Tín Nhiên, dịu giọng nói: "Anh không cần xin lỗi đâu ạ. Anh này đang trêu tụi mình đó. Em biết anh đối tốt với em, mấy lời đó không phải nói em."
Từng chữ từng câu nói ra đều rõ ràng mạch lạc, tuy giọng còn non nớt, nhưng sự lanh lợi lại toát lên qua từng câu chữ.
Tiêu Văn Quang cúi đầu nhìn bàn tay Giản Nhược Trầm và Hà Tín Nhiên đang nắm chặt, bỗng nhiên cảm thấy ghen tị.
Cậu ta ngồi xổm xuống, lấy ra một viên ô mai không hạt từ trong đĩa trái cây của nhà mình, đưa qua, "Anh là Tiêu Văn Quang, em gọi anh là anh trai, anh cho em ăn ô mai."
Hà Tín Nhiên nắm chặt tay Giản Nhược Trầm, lòng thầm cảnh giác: em trai ngoan ngoãn biết làm bài tập hộ cho anh trai rất được yêu mến, ngay cả anh Văn Quang cũng nảy sinh ý đồ xấu, muốn tới cướp người.
Cậu ta vừa định lên tiếng, lại thấy Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn mình, ngập ngừng hỏi: "Anh ơi, em ăn được không ạ?"
"...Được." Hà Tín Nhiên vốn định nói "không", nhưng bị ánh mắt đó nhìn đến mềm lòng, làm sao nỡ từ chối cho được.
Lúc này Giản Nhược Trầm mới nhận lấy viên ô mai từ tay Tiêu Văn Quang, ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh ạ."
Tiêu Văn Quang hiểu rồi.
Trẻ con cũng có đứa này đứa kia.
Ngoan ngoãn lễ phép, không ồn ào, gọi là tiểu tiên đồng. Còn la hét, khóc nhè, ăn vạ, lăn lộn, nhảy loạn... thì gọi là tiểu quỷ.
Cậu ta trơ mắt nhìn Giản Nhược Trầm chỉ dùng một ngày đã trở thành nhân vật được yêu thích nhất trong thế hệ nhỏ của khu đại viện.
Ngay cả vai cô dâu còn trống trong trò chơi gia đình, cũng đã được thống nhất lựa chọn.
Tới giờ về nhà, túi áo Giản Nhược Trầm nhét đầy đồ ăn vặt, em vô tình đi lạc khỏi Hà Tín Nhiên vốn thích chen vào trong đám đông.
Em đi vòng vòng, cuối cùng đến khu nhà mà ba và ông nội từng ở.
Trước kia vào lễ Tết, em cũng tới đây vài lần, nơi này cách nhà ông nội Hà không xa, ngay cổng có một cái đình gỗ rất rộng.
Em hơi do dự đứng ở cổng, không biết có nên vào hay không, cũng không rõ giờ đã có chủ mới chưa.
Đúng lúc ấy, trong đình gỗ bỗng vang lên tiếng đàn du dương.
Chắc là đàn nhỉ?
Giản Nhược Trầm vừa đoán, vừa đi theo tiếng đàn.
Mẹ em cũng biết chơi đàn, là một thứ thật to, đen bóng, gọi là đàn piano.
Giản Nhược Trầm lại bắt đầu nhớ mẹ, em đẩy cổng hàng rào, bước đến trước đình gỗ, ngẩng đầu nhìn người đang kéo đàn bên trong.
Cao quá...
Còn cao hơn anh Tiêu Văn Quang mà em đã gặp lúc sáng.
Em lặng lẽ đứng đó, chăm chú nhìn người đang kéo đàn, cho đến khi đối phương cúi đầu nhìn lại.
Hai người chạm mắt trong chốc lát.
Sự yên tĩnh lan ra khắp đình gỗ nhỏ.
Người đó chợt lên tiếng: "Em là Giản Nhược Trầm?"
Giản Nhược Trầm sửng sốt, "Vâng ạ."
Em ngừng một chút rồi hỏi lại: "Còn anh? Anh tên là gì ạ?"
"Quan Ứng Quân."
Quan Ứng Quân đặt cây vĩ cầm vào hộp, chuẩn bị đóng nắp rời đi, nhưng chưa kịp hành động, tay hắn đã bị giữ lại.
Hắn ngoảnh đầu nhìn, thì thấy chóp mũi Giản Nhược Trầm đỏ ửng, em vội thu tay về, rồi lục lọi túi áo, móc ra hết toàn bộ đồ ăn vặt, xếp một đống nhỏ ngay góc hộp đàn.
"Mẹ em cũng biết chơi đàn." – Giản Nhược Trầm nói.
Mạch não của Quan Ứng Quân không giống người bình thường, "Em không được gọi anh là mẹ."
Giản Nhược Trầm nghẹn lời.
Trong đình gỗ vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió thổi vù vù.
Em nghĩ nghĩ một lúc, lại thấy không nỡ chia cho người ta viên sôcôla sắp hết của mình.
Thế là em đành lôi tuyệt chiêu chuyên dỗ người lớn ra dùng, rụt rè áp sát lại, dán vào người kia, ngẩng đầu hỏi: "Em nhớ mẹ lắm... Anh có thể đánh cho em nghe bài Sâu nhỏ bay được không? Em cho anh hết chỗ đồ ăn ngon này luôn."
Hoàng hôn màu xám cam, từng cụm mây ráng đỏ như ngọn lửa cháy rực ở đường chân trời.
Quan Ứng Quân đứng trong gió chiều, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang áp má lên mu bàn tay hắn.
Cậu bé ngoan lắm, người sạch sẽ thơm mát, có một mùi hương thanh khiết giống như bưởi, da má mềm mềm, khô ráo mà sạch sẽ.
Không giống mấy đứa nhóc lắm bùn ồn ào, nhảy tới nhảy lui, đáng ghét như khỉ con kia.
Giản Nhược Trầm chớp mắt nhìn hắn, giọng nhẹ bẫng: "Nếu anh không muốn thì cũng không sao đâu... Đồ ăn này em vẫn cho anh."
Quan Ứng Quân mềm lòng.
Hắn im lặng một lúc, rồi giơ tay cầm lấy vĩ cầm lên: "Anh kéo cho em nghe. Cái này gọi là vĩ cầm, không phải đàn."
Giản Nhược Trầm lặng lẽ nghe bài hát ru từng rất quen thuộc với mình, nước mắt rơi lã chã.
Khóc mà không phát ra tiếng.
Cuối cùng, một hộp khăn giấy của Quan Ứng Quân bị em dùng hết sạch, hắn chỉ còn cách dắt cậu bé mắt hoe đỏ, lông mi ướt sũng đưa về nhà họ Hà.
Hắn đến đình gỗ luyện đàn là vì nơi ấy vắng người, đọc sách, làm bài tập cũng không cần ở chung với tên ồn ào Tiêu Văn Quang.
Sau này...
Quan Ứng Quân vừa nghĩ đến chuyện đổi nơi khác để tìm sự yên tĩnh, thì Giản Nhược Trầm đã chủ động buông tay hắn ra, bước lên trước lễ phép nói: "Em xin lỗi, anh ơi... Em chỉ nhớ mẹ quá nên mới khóc. Còn làm phiền anh đưa em về tận nhà nữa. Cảm ơn anh đã kéo đàn cho em nghe ạ."
Em dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Sao anh lại luyện vĩ cầm ở đó vậy ạ?"
Quan Ứng Quân còn chưa kịp trả lời thì trong nhà đã vang lên tiếng ông Hà Cảnh Long: "Ôi chao! Về rồi à! Là Quan Ứng Quân đưa về đấy à! Cảm ơn cháu nha!"
Giản Nhược Trầm ngoảnh đầu nhìn ông nội Hà.
Hà Cảnh Long đang sốt ruột muốn dạy dỗ Hà Tín Nhiên, liền thúc giục: "Chào tạm biệt anh đi."
Giản Nhược Trầm liền giơ tay vẫy vẫy, chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt xù lên, trông cậu cứ như một chú mèo thần tài tròn trĩnh: "Tạm biệt ạ."
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang giữa chừng khiến Quan Ứng Quân đến cả sách giáo khoa cũng phải đặt nghiêng đúng 90 độ – cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn nghĩ: Tạm biệt chắc là hẹn gặp lại.
Vậy ngày mai không cần đổi chỗ nữa.
Tối đó, Hà Tín Nhiên - người mãi chơi quên em trai, còn đi khu luyện tập dã chiến lăn lộn cả người đầy bùn đất - vừa gào khóc vừa được Giản Nhược Trầm lén giúp làm xong liền hai trang bài tập đếm nhẩm.
[Tác giả có lời muốn nói]
Dù có là đàn ông lạnh lùng cỡ nào, thì tiểu học và trung học đều từng có thời kỳ trung nhị 5⃣ (không phải~)6⃣
Hà Tín Nhiên: Cười chết mất, tôi mà thích em trai á? Hừ, không thể nào.
Ba tiếng sau.
[Em trai, em trai, em trai! Em trai đáng yêu ơi! Tiêu Văn Quang mà dám giành hả? Hừ! Tôi liều mình giữ vững chiến tuyến!]
Quan Ứng Quân (ấn tượng lần đầu gặp em trai khác): Khỉ con, máy tạo tiếng ồn, đứa nhỏ nhảy nhót chưa phát triển hoàn toàn, bài tập không biết làm thì bỏ luôn, chỉ biết gào khóc.
Quan Ứng Quân (ấn tượng lần đầu gặp Giản Nhược Trầm): Ngoan ngoãn, lễ phép, dính người, cầu xin cũng nhỏ nhẹ, khóc không có tiếng, còn biết nói tạm biệt — mềm lòng mất rồi.
Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Đánh giá:
Truyện Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Story
Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
10.0/10 từ 49 lượt.